• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 1:Thế Giới Phép Thuật

Chương 01 :Thế Giới Phép Thuật

0 Bình luận - Độ dài: 3,063 từ - Cập nhật:

Ở một thế giới nơi ánh sáng chỉ là chiếc mặt nạ mỏng manh che đậy bóng tối sâu thẳm, nơi mọi lời thề nguyện đều được viết bằng máu và những quy tắc tồn tại chỉ để bị bẻ gãy… tồn tại một trật tự lệch lạc gọi là thế giới.

Phép thuật, từ lâu đã không còn là món quà của thánh thần, mà là lời nguyền cổ xưa được khắc sâu vào linh hồn của những kẻ mang dòng máu đặc biệt. Phù thủy những kẻ bị nguyền rủa bởi chính năng lực mà họ sở hữu sinh ra đã gắn liền với lửa, sấm, và cái chết. Họ là những đốm lửa chập chờn giữa đêm đen vĩnh cửu, đẹp đẽ nhưng luôn sắp lụi tàn.

Không phải ai cũng có mana cái thứ chất lỏng vô hình chảy trong huyết quản, thứ khiến người ta có thể điều khiển hiện thực. Chỉ những kẻ sinh ra dưới mặt trăng máu, những đứa trẻ được sinh ra giữa tiếng gào của tử thi, mới có thể chạm vào cái gọi là "phép thuật".

Và rồi… chúng bị săn đuổi.

Thợ săn phù thủy một tổ chức không tên, không khuôn mặt, không lòng trắc ẩn. Họ không tin vào công lý. Họ tin vào sự cân bằng được giữ vững bằng máu. Những kẻ mang lưỡi kiếm thiêng bẩn thỉu, cạo sạch phép màu khỏi thế giới này từng đợt từng đợt như gặt lúa mùa.

Khi phù thủy cất tiếng khóc chào đời, cũng là lúc bản án tử hình của họ được viết ra.

Không phân biệt già trẻ, không cần chứng cứ, chỉ cần một tia mana dù là vô hại cũng đủ để cả ngôi làng bị thiêu rụi.

Những đêm trăng khuyết, lửa rực cháy trong rừng, tiếng cười man dại vang lên xen lẫn tiếng gào khóc. Đó là lúc thợ săn lại "thanh trừng" một vùng đất. Không ai được phép sống sót. Không ai được phép nhớ.

Và trong bóng tối, những phù thủy còn sống bắt đầu tụ lại.

Họ không cầu xin sự tha thứ.

Họ bắt đầu… nguyền rủa thế giới này.

“Này, dậy đi! Dậy ngay!”

Một giọng nói thanh thoát, trong trẻo vang lên, kèm theo đó là những cái lay mạnh từ một cô gái nhỏ nhắn đang cố đánh thức một chàng trai đang ngủ ngon lành dưới gốc cây.

“Hơ… Fami? Cậu sao lại tìm được tớ ở đây vậy…?”

“Còn hỏi nữa hả, Denon… Aaaaa đồ đầu đất!”

Chưa kịp để Denon hoàn hồn, hắn đã lãnh trọn một loạt cú đánh trời giáng không quá đau, nhưng đủ khiến hắn tỉnh hẳn. Ngay sau đó, một luồng ánh sáng lóe lên khiến Denon phải vội vàng che mắt lại.

“Này! Bớt dùng Lôi Quang linh tinh đi! Muốn làm tớ mù luôn hả?!”

“Im đi, im đi! Cậu có biết tớ đã phải cực khổ cỡ nào để lần theo cái vệt mana rối nùi cậu để lại không hả?! Đúng là đồ ngốc mà!!”

Denon vừa tránh đòn vừa cười gượng

“Vậy tức là… cậu lo cho tớ đúng không?”

“L-lo cái đầu cậu á!!”

Fami khoanh tay, liếc Denon từ đầu đến chân rồi nhếch môi trêu chọc

“Chà chà, mới đầu năm mà ai đó đã dám cúp lễ khai giảng rồi nha~”

Giọng cô gái ngân lên một cách đầy tinh quái. Denon cau mày, lườm lại nhưng rốt cuộc chỉ thở dài bất lực.

“Ờ, kẻ như tớ thì quan tâm gì mấy cái lễ lạt đó. Dù sao thì cũng chẳng ai thèm để ý tới thằng đứng thứ nhì... tính từ dưới lên. Chắc chỉ có cô thủ khoa chảnh chọe nào đó mới bận tâm thôi.”

Hắn nói với vẻ dửng dưng, nhưng không giấu nổi ánh nhìn hậm hực lấp ló nơi khóe mắt.

Fami lập tức bắt thóp, khoanh tay hất mặt lên như thể phát hiện ra bí mật quốc gia

“Ái chà~ ai kia đang ghen tị đấy à?”

Denon giật mình, ngồi bật dậy như lò xo, mặt đỏ phừng phừng

“Này! Bớt dùng mấy cái phép Tâm đọc cảm xúc người khác đi!”

“Thì đọc mới biết cậu đang ghen còn gì~”

 Fami vừa cười vừa vung tay gọi ra một vòng sáng ma thuật nhỏ xíu, trôi lơ lửng bên cạnh như để trêu ngươi.

“Biết rồi, biết rồi...!”

 Denon vò đầu, thở dài.

“Sắp trễ giờ rồi đúng không?”

Fami gật đầu, ra vẻ nghiêm túc nhưng không giấu được nụ cười đắc thắng

“Còn không mau đứng dậy! Tớ không có dư thời gian để cõng một cục nợ đến trường đâu nha.”

“Phiền phức thật...”

Denon càu nhàu, nhưng rồi cũng đứng lên, phủi nhẹ quần áo.

Vừa bước theo sau Fami, hắn vừa lẩm bẩm như niệm chú trừ tà

“Haizz... tại sao mình lại phải lẽo đẽo theo cái con nhỏ thủ khoa kiêu ngạo này chứ...”

Đúng lúc đó, một luồng khí lạnh sống lưng đột nhiên bốc lên. Không khí quanh Fami chợt chao đảo nhẹ, và đôi mắt cô khẽ liếc lại phía sau, ánh lên chút gì đó không thể nói là hiền lành.

Denon đứng khựng một giây, cười gượng

“À không… theo thì theo, hehe.”

Vượt qua rặng cây, ánh sáng tràn vào tầm mắt họ. Trước mặt là một thành phố rực rỡ, huyên náo và đầy sinh khí nơi phép thuật hiện hữu như hơi thở và ước mơ bay lượn trên bầu trời cùng phù thủy.

Trước mắt hắn là một thành phố sôi động trải dài tới tận chân trời. Những mái nhà lợp ngói đen xen lẫn các tháp ma pháp khắc rune lấp lánh dưới nắng sớm, tạo nên một khung cảnh như bước ra từ truyện cổ. Đâu đó trong không trung, vài phù thủy khoác pháp bào đang bay ngang, để lại những dải sáng mờ như sao băng giữa ban ngày. Những người qua đường phía dưới ngẩng nhìn, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ,trẻ con chỉ tay hò reo, còn người lớn thì khẽ cúi đầu chào như một phép lịch sự đầy kính trọng.

Phép thuật không dành cho tất cả, nhưng nó không còn là điều cấm kỵ. Chỉ một số ít người có đủ mana để cảm nhận và điều khiển dòng chảy huyền bí ấy, và những người đó, nếu được phát hiện sớm, sẽ được gửi đến Học Viện Phép Thuật một nơi thiêng liêng đối với bất kỳ ai mang trong mình khát vọng trở thành phù thủy.

Quảng trường trung tâm thành phố rộn ràng tiếng bước chân. Những phù hiệu học viên lấp lánh trên ngực áo của nhiều thiếu niên, ai nấy đều mang vẻ háo hức và tự hào không chỉ vì họ có tài năng, mà còn vì họ là hy vọng của gia tộc, của thị trấn, của cả vùng đất mình sinh ra.

Khắp nơi, pháp cụ và vật phẩm ma thuật được bày bán công khai: từ gậy phép cấp thấp dành cho người học việc, đến tinh thạch hỗ trợ thi triển nhanh...tất cả đều được kiểm định và quản lý chặt chẽ bởi hội đồng pháp thuật khu vực. Dù hiếm, phép thuật giờ đây là một phần đời sống không thay thế được lao động con người, nhưng đủ để biến những điều không thể thành có thể.

Denon lặng nhìn khung cảnh náo nhiệt ấy, rồi khẽ nhún vai.

"Phiền phức thật…", hắn lẩm bẩm, nhưng bước chân vẫn vô thức đi theo Fami —cô gái thủ khoa đang vừa đi vừa lườm hắn không ngừng.

Vừa đi qua những con phố rộn ràng, Denon lặng lẽ quan sát mọi người xung quanh. Tiếng reo hò vang vọng khắp nơi. Những phù thủy mặc pháp bào lướt qua trên không trung, để lại vệt sáng lấp lánh như những dải sao. Trẻ con thì chỉ tay hò reo, đôi mắt ngập tràn mơ ước. Chúng nhảy cẫng lên, bắt chước niệm chú bằng những thanh gỗ, tưởng tượng mình cũng có thể bay lên trời vào một ngày nào đó.

Người lớn thì mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lấp ló một điều gì đó mà Denon không gọi tên được. Là hy vọng, hay chỉ là lòng thương xót?

Bởi vì… chúng đều biết.

Ngay từ khi sinh ra, mỗi đứa trẻ đã được định đoạt. Một lễ kiểm định mana sẽ được thực hiện, và nếu kết quả là âm tính, giấc mơ phép thuật sẽ mãi chỉ là giấc mơ. Không có cơ hội thứ hai. Không có ngoại lệ.

Tất cả những ánh mắt háo hức kia… có thể rồi sẽ lặng đi.

Và rồi hắn cùng Fami dừng bước trước một khung cổng khổng lồ bằng thép đen và đá trắng, khắc những ký tự cổ lấp lánh mana.

Cánh cổng của Học viện Phép Thuật.

Biểu tượng cho niềm kiêu hãnh của những kẻ được lựa chọn… hoặc bị nguyền rủa.

Denon đứng sững lại, ngẩng đầu nhìn lên cánh cổng sừng sững ấy. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn. Không biết là ngưỡng mộ, do dự, hay là gì khác. Có thứ gì đó trong lòng như bị chẹn lại.

Bởi cánh cổng ấy không đơn giản chỉ là khởi đầu. Nó cũng là ranh giới. Bên này là thế giới của người thường. Bên kia… là điều gì đó mà Denon chưa dám gọi tên.

“Này, tính đứng đó làm tượng luôn à?”

Giọng Fami vang lên kéo Denon trở lại thực tại.

“Rồi rồi, vào là được chứ gì…”

Hắn đáp khẽ, tay siết nhẹ quai túi, rồi bước theo cô qua cánh cổng.

Một thế giới hoàn toàn mới hiện ra trước mắt Denon.

Khuôn viên rộng lớn của Học viện Phép Thuật trải dài đến tận chân trời, rực rỡ bởi những tháp pháp thuật chạm khắc cổ tự phát sáng nhè nhẹ. Khắp nơi là những phù thủy trẻ tuổi, ai nấy đều mang trên gương mặt vẻ háo hức, như thể đang nắm lấy cơ hội để thay đổi vận mệnh của chính mình.

Không khí tràn đầy kỳ vọng và hồi hộp. Những tiếng trò chuyện, tiếng cười vang vọng khắp quảng trường, tạo thành một bản giao hưởng sống động của những linh hồn đang hướng về tương lai.

Và rồi, khi mặt trời vươn lên chạm đỉnh, chuông pháp ấn ngân vang, từng tiếng vọng như xuyên qua bầu trời xanh thẳm. Mọi âm thanh chợt lắng xuống.

Một vị phù thủy già khoác pháp bào thêu chỉ vàng chậm rãi bay lên giữa không trung, mái tóc bạc dài tung bay trong gió, thần thái nghiêm nghị mà đầy uy quyền. Ông đáp xuống bục cao giữa quảng trường, đôi mắt sáng như hai ngọn lửa.

Rồi ông cất giọng, trầm và vang dội như đánh thức cả bầu trời:

"Từ khoảnh khắc này, các ngươi không còn là những kẻ mộng mơ mà là những kẻ nắm giữ định mệnh thế giới.

Hãy nhớ được học phép không phải là đặc ân... mà là lời tuyên thệ bằng máu với vận mệnh!"

Những tiếng reo hò vang dội khắp hội trường, vang lên như pháo hoa chào đón một khởi đầu mới. Không khí náo nhiệt len lỏi qua từng hàng ghế, tràn ngập sự háo hức và kỳ vọng của những gương mặt còn non trẻ.

Nhưng rồi, như một dấu hiệu ngầm hiểu, tiếng hò reo dần lắng xuống, nhường chỗ cho giọng nói uy nghiêm và điềm tĩnh của vị hiệu trưởng

“Và bây giờ, xin mời thủ khoa năm nay bước lên phát biểu đôi lời cùng toàn thể học viên—Fami Denesk.”

Ngay khi cái tên ấy được xướng lên, cả hội trường như rung chuyển bởi những tiếng xì xào bất tận.

“Này, mày biết không? Nghe nói thủ khoa năm nay có chỉ số ma lực tới 150 đấy.”

“Ai mà không biết chứ! Cao nhất trong lịch sử cũng chỉ có 300 của vị phù thủy cổ đại thôi đó!”

Lời bàn tán vang lên tứ phía, xoay quanh cái tên Fami Denesk cô gái đang là tâm điểm chú ý của cả học viện.

Ở một góc xa trong khán đài, Denon nhíu mày, kéo thấp vành mũ trùm đầu, làu bàu khó chịu

“Biết vậy nãy trốn kỹ hơn rồi… Giờ chỗ nào cũng bàn về nhỏ đó, chán chết.”

Hắn gầm gừ, ánh mắt dõi theo dáng người đang bước lên lễ đài, lòng vẫn lơ lửng giữa những suy tính xem nên làm gì ngay khi buổi lễ kết thúc.

Bất chợt, như thể cảm nhận được sự hiện diện quen thuộc nào đó, Fami khẽ dừng chân, quay đầu lại. Giữa hàng ngàn ánh mắt, đôi mắt cô như xuyên thấu qua đám đông, khóa chặt lấy ánh nhìn của Denon.

Cô mỉm cười. Không rõ là mỉa mai, hay tự tin, hay chỉ đơn giản là… một lời cảnh báo nhẹ nhàng.

Tựa như đang nói

“Nhìn cho rõ… Tớ sẽ làm gì, và đi tới đâu.”

Fami bước lên bục trong ánh mắt dõi theo của hàng trăm học viên mới. Tấm áo choàng học viên màu xanh lam lấp lánh ánh bạc khẽ tung bay sau mỗi bước đi của cô, tạo nên một hình ảnh vừa kiêu hãnh vừa chói mắt. Dù gương mặt vẫn giữ nụ cười dịu nhẹ thường thấy, nhưng ánh mắt Fami sắc lạnh và bình tĩnh đến lạ.

Toàn bộ hội trường dường như nín lặng khi cô dừng lại trước micro phát thanh, ánh sáng ma pháp dịu dàng chiếu lên gương mặt cô như đặc biệt ưu ái.

Cô đứng đó, một lúc lâu không nói gì, như thể đang đợi tiếng xì xào tan đi hẳn. Rồi, bằng chất giọng trong trẻo nhưng đầy nội lực, cô bắt đầu

“Tôi biết, có lẽ nhiều người trong số các bạn đang nhìn tôi như một đỉnh núi... và có người thì chỉ mong tôi vấp ngã để thấy vui lòng.”

Giọng Fami ngưng lại nửa nhịp. Trong đám đông, vài người giật mình quay sang nhìn nhau, còn Denon thì khẽ nhướng mày.

“Nhưng tôi không đứng đây để được ngưỡng mộ hay để chứng minh rằng mình hơn ai cả. Tôi đứng đây vì tôi biết nếu có ai đó vượt qua được tôi, thì đó sẽ là một phù thủy tuyệt vời hơn bất kỳ ai ở đây và tôi mong chuyện đó sẽ xảy ra.”

Một khoảng lặng nữa. Không khí trở nên căng thẳng, không phải vì lời nói, mà vì ánh mắt của cô lúc ấy ánh mắt như xuyên thẳng qua đám đông và dừng lại ở một người.

“Vì thế… nếu bạn cảm thấy mình đang bị bỏ lại phía sau, đừng sợ. Đôi khi kẻ bị bỏ lại, mới là người chạy đến cuối cùng. Hãy vượt qua tôi, nếu bạn có thể và nếu không, thì hãy đi cùng tôi đến tận cùng của con đường này.”

Một tràng pháo tay vang lên. Không phải kiểu cổ vũ ồn ào cuồng nhiệt, mà là sự tán thưởng trầm lặng nhưng sâu sắc. Đám học viên bắt đầu nhìn nhau bằng ánh mắt khác một số cảm thấy được tiếp thêm động lực, một số khác thì chỉ biết im lặng nuốt khan.

Còn Denon? Hắn nhìn chằm chằm vào bục phát biểu, khóe môi nhếch lên

“… Đúng là nhỏ đó… biết cách khiến người ta phải chú ý thật.”

Tuy nghĩ là vậy, nhưng đôi bàn tay đang nắm lại trong túi áo cho thấy một điều khác. Lửa trong mắt hắn đã bắt đầu nhóm lên. Không phải vì muốn thắng Fami, mà vì không muốn bị bỏ lại. Không lần nữa.

Sau khi phát biểu xong, Fami bước xuống và ngồi vào chỗ kế bên Denon.

“Wow~ Chị thủ khoa ngầu đét luôn á! Phát biểu mà hùng hồn tới mức em còn muốn đứng dậy vỗ tay theo nữa đó.”

Thấy dáng vẻ chân thật của Denon và cả việc cảm xúc chẳng dao động gì, Fami cũng chẳng mảy may nghi ngờ điều gì. Cô đặt tay lên ngực, nhẹ nhàng thở ra một hơi như thể trút được gánh nặng.

“Phù... Sợ muốn xỉu luôn. Lỡ nhập tâm quá đó mà.”

“Haha... Cứ diễn sâu như vậy, coi chừng...”

Denon chưa kịp nói hết câu thì ngay lập tức bị một cú nhéo chí mạng dưới bàn từ Fami, khiến hắn suýt bật tiếng hét.

Fami quay sang mỉm cười dịu dàng. Một nụ cười đẹp... nhưng lại mang cảm giác nguy hiểm khó tả.

“Cậu vừa tính nói gì đó phải không?”

“Ưm... Không có gì hết! Thiệt luôn!”

Denon vội vàng lắc đầu như trống bỏi, có vẻ biết rằng nếu còn cố gắng lấn thêm lời nào, có lẽ hôm nay không giữ nổi mạng.

Ba tiếng đồng hồ trôi qua với đầy đủ lễ nghi khai giảng và bài diễn văn lê thê cùng những quy tắc nhàm chán đến độ có thể ru ngủ người đang tỉnh táo nhất. Cuối cùng, học sinh cũng được cho về nghỉ, chuẩn bị cho ngày học đầu tiên vào ngày mai.

“Haizz... Lão hiệu trưởng suốt ngày cứ lải nhải về cái vụ ‘Thợ Săn Phù Thủy sẽ tiêu diệt các em’. Đúng là trò hù con nít.”

“Hihi~ Không ngờ cậu cũng có đầu óc đấy chứ.”

“Ê, khịa ai đó hả? Đến cả đứa trẻ lên ba còn biết ‘Thợ Săn Phù Thủy’ chỉ là mấy câu chuyện cổ tích rồi. Vậy mà ổng cứ nói như thể mai mốt chúng xuất hiện thật không bằng!”

Vừa đi, Denon vừa làu bàu như gà trống bị búng tai. Có vẻ Fami lại vô tình hoặc cố tình động chạm đến lòng tự tôn mong manh của hắn lần nữa.

Hai đứa cứ thế sánh bước về nhà, miệng không ngừng ném qua quăng lại vài câu trêu chọc...một khởi đầu yên bình, nếu bỏ qua cái bóng u ám của lời cảnh báo kia. 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận