Khúc hát của mười hai tam giác.
Khởi đầu của những kẻ thách thức.
0 Bình luận - Độ dài: 4,447 từ - Cập nhật:
Ánh sáng lạnh lẽo của những bóng đèn neon, những màu sắc giả tạo và hỗn loạn khiến tôi càng thấy tâm trạng tồi tệ hơn. Tuy nhờ vậy đôi mắt có thể “nhìn” được khi trời về tối. Ngao ngán nhìn xuống đĩa với cái Hamburger mà mình vừa cắn dở. Phải nói sao nhỉ? Nếu tôi chỉ nói nó “tệ” thì có vẻ thiếu trách nhiệm quá. Thật khiếm nhã nếu tôi đột nhiên rời ghế, ra ngoài kiểm tra lại biển hiệu (dù kín đáo thôi) rồi trở lại. Nhưng tôi chắc chắn sẽ không quên làm điều này khi thanh toán lúc rời khỏi đây. Không đời nào tôi trở lại chỗ này nữa, xin thề đấy...
Một con "Robot", cao bằng một người trưởng thành, vuông vức như những khối hình hộp ghép lại với nhau vừa trượt nhanh qua, bưng một đĩa thức ăn mà tôi không biết nó là cái gì tới cho một bàn không xa. Người thiết kế nó có vẻ không có khiếu thẩm mỹ hoặc nó là hàng đại trà nên chỉ quan tâm đến số lượng. Thật khó để không nghĩ nó là một chữ F thiếu đi nét ngang trên. Lối bày trí của tiệm này đơn giản, không có nhiều thứ khác biệt so với những tiệm thức ăn trong “thời của tôi”. Có chăng thì chỉ là những ký tự kỳ lạ, bày trí khắp nơi nhấp nháy theo một quy luật nào đó. Nước Mỹ của tôi đã… không, nó đã chẳng còn là “nước Mỹ” mà tôi biết.
“Có con ruồi trong burger của cậu hả?” Lão già ngồi đối diện hỏi, khuôn mặt tỉnh bơ trong khi nhìn tôi. Mike – kẻ ranh mãnh nhất trong chúng tôi. Nửa cái burger của hắn nằm trên đĩa, vẫn còn nguyên vết cắn. Mái tóc bạc gần hết, vẫn luôn được cắt tỉa gọn gàng như thế từ ngày đầu chúng tôi biết nhau, khi vẫn còn là lũ ranh con phá phách. Nếp nhăn hằn sâu trên trán, kể cả vết chân chim nơi khóe mắt cũng hiện rõ ràng. Và ánh mắt của cậu ấy... tôi đã giao phó mạng sống mình cho nó không biết bao lần.
Nhưng, người bạn của tôi trông thật lạ lẫm đến mức khiến tôi phát bực. Tôi có mơ cũng không thể mơ ra sau hai mươi năm quen biết, giờ lại chẳng thể nào đối diện cậu ta bình thường, ít nhất là khó xử như hiện tại. Không hẳn chỉ bởi sự thay đổi đáng sợ của cậu ta, bản thân tôi cũng đã trở thành cái gì đó khác biệt.
Lần cuối chúng tôi gặp nhau chính là chiến dịch Hamakulia. Mục tiêu là đột kích một con tàu chở dầu được bảo vệ bởi năm tàu hộ tống. Nhiệm vụ được đánh giá ở mức Cực kỳ rủi ro, nhưng tôi đã trải qua những thứ còn nguy hiểm hơn.
--- --- ---
“Commence operation Hamakulia.” Giọng nói của tư lệnh vang lên qua tai nghe. Trực thăng rung nhẹ khi bắt đầu cất cánh, đưa tôi tiến về phía con tàu.
“Làm cho xong chuyện nào, và nhớ đừng có chết đấy.” Mike, từ phòng chỉ huy, vẫn tìm được cách len giọng vào tai tôi. Luôn là thế.
“Affirmative.” Tôi đáp. Dành câu trả lời đó riêng cho Mike.
--- --- ---
“Nghĩa địa đen Hamakulia”. Tôi đã nghe qua về biệt danh đáng sợ của vùng biển gần Hawaii này. Mike kể với tôi, cậu ta nghi hoặc, nói rằng có cảm giác có chuyện gì đó đang bị giấu khỏi chúng tôi trong nhiệm vụ lần này. Và xứng với cái danh xưng ấy, cuộc đột kích của hơn một trăm thành viên. Con số quá dư thừa cho một con tàu chở dầu và năm tàu hộ tống, đã trở thành một thất bại kinh hoàng.
Chúng tôi không bị đánh bại bởi hỏa lực, mà bởi những sinh vật khủng khiếp chẳng ai hiểu nổi. Một xoáy nước khổng lồ mở ra, nuốt chửng tất cả. Tôi nhớ… một màn đêm lạnh ngắt, nước biển tràn vào phổi, những bàn tay không phải của con người chạm vào da thịt tôi, kéo tôi xuống thật sâu. Chẳng còn âm thanh nào có nghĩa để tôi có thể lắng nghe. Tôi chỉ có thể… vùng vẫy...vô ích…
… … … … … …
… … …
Rồi tôi được vớt lên.
Và họ nói với tôi rằng năm mươi năm đã trôi qua.
Năm mươi năm. Không phải một tháng, một năm. Năm... Mươi... Năm...
Năm mươi năm? Không đùa chứ? Không thể nào. Tôi chỉ vừa mới chớp mắt. Tôi mới đây vẫn còn cầm súng, vẫn còn nghe thấy tiếng thét, vẫn còn cảm nhận được những móng vuốt lạnh lẽo cào vào da thịt mình. Tôi vẫn còn trôi trên mặt nước, môi nứt toác, nửa sống nửa chết. Víu lấy sinh mạng từng giây một.
Vậy mà khi được kéo lên đất liền, mọi thứ đã biến mất. Thế giới đã đi tiếp mà không có tôi. Những gương mặt quen thuộc hoặc đã chết, hoặc đã già đến mức tôi không còn nhận ra. Công nghệ, thành phố, con người... tất cả đều xa lạ.
Và giờ, tôi đang ngồi đây, đối diện với người bạn “cũ”.
Thế giới bỗng trống rỗng đến nghẹt thở…
“Tôi sẽ vui vì protein của lũ ruồi hơn là cái đống bùn từ Philippin này.” Đáp lời Mike hờ hững. Quả thật, cái hamburger này gợi tôi nhớ tới vị của những chiến dịch tồi tệ chống bọn Abu Sayyaf điên rồ bên kia bán cầu. “Một trò chơi khăm hay đấy nhỉ? Tôi tự hỏi sao cậu nuốt nửa cái bánh rồi giả vờ thưởng thức, chỉ để lừa tôi cắn một miếng. Vả lại, tôi đã phải chịu đựng đồ ăn bệnh viện suốt một tháng. Tôi chỉ muốn một bữa tử tế, cậu hiểu chứ?”
Tôi không nhớ gã này từng có “khiếu hài hước” thảm họa như thế. Năm mươi năm có thể thay đổi con người đến mức này sao? Tôi không biết nữa, nhưng khuôn mặt của gã khiến tôi vừa muốn đấm, vừa không thể ra tay vì cái vẻ già nua kỳ lạ đó.
“Đồ ăn tệ đến thế sao?” Lão Mike hỏi, trầm ngâm sau khi cắn thêm một miếng hamburger. Hắn đặt cái bánh xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi cũng nhìn theo. Bên ngoài, dòng người tấp nập, vội vã lướt qua nhau. Nhìn thoáng qua, mọi thứ trông chẳng khác mấy so với nửa thế kỷ trước. Vẫn những bộ sơ mi, len, thun, đôi khi là vest chỉnh tề. Họ vẫn ăn, vẫn uống, vẫn tất bật lao vào nhịp sống hối hả. Nhưng có gì đó đã khác. Những thói quen xưa cũ… dường như đã biến mất.
“Quái gở thật.” Mike đột nhiên cất lời, giọng khàn khàn như tự nói với chính mình. “Tôi và cậu, James à, đều là lũ ếch. Nhưng có vẻ tôi đã ngồi quá lâu trong nồi nước sôi này, haha.” Hắn cười, tiếng cười pha chút cay đắng. “Thế giới đã thay đổi nhiều rồi. Khoa học kỹ thuật không còn là mũi khoan duy nhất để loài người đục vào bức tường bản chất. Giờ đây, chúng ta có Ma thuật.”
Hắn quay sang tôi, ánh mắt thoáng chút châm biếm. “Cậu có biết không? Từ lúc cậu bị Hamakulia nuốt chửng, cậu đã bỏ lỡ cả một kỷ nguyên. Thứ mà chúng ta từng coi là chuyện hoang đường, giờ lại trở thành một phần của thực tại. Giả kim, chú ngữ, chuyển hóa vật chất... Tất cả đều thật.”
Tôi nheo mắt, cảm thấy máu trong người như chậm lại một nhịp. “Ý là sao? Cậu đang muốn nói điều gì?” Tôi mất kiên nhẫn.
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê ở bệnh viện, tôi đã nghe thoáng qua những điều kỳ lạ: "Ma thuật", "giả kim", "luyện kim thuật". Tôi cứ nghĩ đó chỉ là những giấc mơ rời rạc của một kẻ vừa trở về từ cõi chết. Nhưng bây giờ, khi nghe Mike nói, tôi bắt đầu nhận ra… mọi thứ kỳ lạ hơn tôi tưởng rất nhiều.
Mike nhếch mép cười, đôi mắt đen đục ngầu phản chiếu những ánh đèn neon ngoài phố. Lão khoanh tay lại, dựa hẳn vào ghế.
“Ý tôi là, cậu bị xoáy nước đó nuốt chửng và cả đội bị xóa sổ. Nhưng cậu thì quay lại. Sau năm mươi năm.”
Hắn dừng một chút, như để nhấn mạnh cái sự bất hợp lý đó.
“Chuyện này không chỉ là phép màu đâu, James. Cậu nghĩ thế giới vẫn cứ như cũ trong năm thập kỷ qua sao? Công nghệ không còn là thứ duy nhất đưa nhân loại tiến lên nữa. Ma thuật… đã trỗi dậy. Và cái chết của cậu, à không, sự biến mất của cậu là một phần của nó.”
Tôi nheo mắt. Cái cảm giác lạc lõng vốn đè nặng từ lúc tỉnh dậy trong bệnh viện lại dâng lên. Những mẩu tin vắn tôi nghe thoáng qua từ TV, những bài báo với từ ngữ xa lạ, những gương mặt hưng phấn bàn luận về “nền khoa học huyền bí”... Lúc đó, tôi đã nghĩ mình chỉ đang gặp ảo giác hậu chấn thương. Nhưng bây giờ, Mike lại nói như thể tôi là một phần của thứ quái đản này.
“Tôi biến mất. Rồi tôi trở về. Liên quan gì đến cái trò ma thuật đó?” Tôi gằn giọng.
Mike lắc đầu, cầm nửa cái burger cắn một miếng.
“Dấu tích của quá khứ. James, cậu là một manh mối. Ngay lúc cậu rơi xuống đáy biển năm mươi năm trước, thế giới này đã đổi khác. Các nhà khoa học, các nhà giả kim, những kẻ điên rồ và cả đám chính trị gia... tất cả đều đồng ý một điều: Có một cái gì đó đã thay đổi. Những hiện tượng mà trước kia chỉ có trong thần thoại bắt đầu xuất hiện. Những cơn bão bất thường. Những khu vực mà vật lý không còn hoạt động như bình thường. Và rồi, năng lượng đó xuất hiện. Người ta gọi nó là Ma Tố và học được cách sử dụng nó. Từng chút một.”
Tôi im lặng, cố tua lại ký ức cuối cùng trước khi mọi thứ tối sầm.
“Nếu tôi là manh mối, vậy thì cái chết của tôi đã khơi nguồn cho chuyện này?” Tôi hỏi, chậm rãi.
Mike nhún vai, nhưng ánh mắt của hắn không hề đùa cợt.
“Có thể không phải cái chết của cậu, mà là thứ đã nuốt chửng cậu. Hamakulia không chỉ là một chiến dịch thất bại. Nó là một cánh cổng, James. Một cánh cổng dẫn đến một thứ khác. Và giờ thì nó đã mở.”
Lòng bàn tay tôi vô thức siết chặt. Đột nhiên, căn phòng như trở nên quá nhỏ, quá ngột ngạt.
“Tôi không quan tâm thứ quái quỷ gì đã xảy ra. Tôi chỉ muốn biết... tại sao tôi còn sống?”
Mike thở dài, ngả người ra ghế.
“Câu hỏi hay đấy. Chúng ta sẽ tìm hiểu cùng nhau.”
Mike gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, đôi mắt dán vào cửa sổ.
“Cậu biết cái ví dụ về con ếch luộc không?”
Tôi nhướn mày. “Hả?”
“Haha, chính xác. Cậu không biết, vì con ếch không lắp thanh ray Picatinny .” Mike dựa lưng vào ghế, nhìn vào cái burger của tôi vẫn bị bỏ quên trên đĩa. “Chúng ta là những con ếch, James. Nếu cậu ném một con ếch vào nồi nước sôi, nó sẽ nhảy ra ngay. Nhưng nếu cậu để nó vào nước lạnh rồi đun từ từ, nó sẽ bị luộc chín mà không hề nhận ra.”
Lão cầm lên miếng burger của mình, rồi cắn một miếng. “Vấn đề là cậu thì nhảy ra khỏi nồi, còn tôi thì ở lại. Năm mươi năm đủ để tôi chín rục. James, thế giới này không còn như trước nữa. Chỉ là cậu không quen thôi.”
Tôi nhìn cái burger trước mặt mình. Nó có mùi của burger. Có hình dáng của burger. Nhưng khi cắn vào, tôi biết có gì đó sai. Mùi vị không phải là thứ tôi nhớ.
Mike dường như đọc được suy nghĩ của tôi.
“Ngay cả đồ ăn cũng không còn như cũ.” Hắn cười khô khốc. “Lúc đầu, tôi cũng không nhận ra. Mọi thứ vẫn có vẻ bình thường. Nhưng nhìn cậu có lẽ tôi đã hiểu. Từng chút một, từng thứ một… con người, cây cỏ, động vật, thậm chí cả đất đá. Mọi thứ đã biến đổi.”
Hắn chỉ tay ra cửa sổ.
“Nhìn họ đi. Cậu thấy có gì khác không?”
Tôi nhìn theo. Dòng người vẫn tấp nập trên phố, kẻ mặc sơ mi, kẻ mặc vest, vài kẻ quấn những bộ áo choàng dài như bước ra từ một vở kịch thời trung cổ. Bỗng tôi thấy một đứa trẻ trên vỉa hè, vươn tay hứng một quả cầu lơ lửng ánh lên màu tím, đang lơ lửng một cách quái dị. Một người phụ nữ bước ngang qua, hững hờ phẩy tay và quả cầu tan biến như chưa từng tồn tại.
Tôi chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
“Cái quái gì...”
“Ma thuật.” Mike nói, đơn giản như thể hắn đang gọi tên một món ăn. “Nó đã không như vậy từ ban đầu, nhưng nó thấm vào mọi thứ. Giống như nước đun từ từ và rồi nó bỗng..” Mike ngừng lại, tôi nín thở, như đang chờ đợi.
“...sôi”
Tôi hít một hơi sâu, lời nói cũng trở nên gấp gáp hơn. “Làm sao mà cả thế giới lại thay đổi nhanh như vậy?”
Mike nhìn tôi, cái nhìn sâu thẳm hơn tôi mong đợi.
“Cậu còn nhớ lý do chúng ta đột kích Hamakulia không?”
Tôi nhíu mày. “Con tàu chở dầu đó?”
Hắn gật đầu. “Sau khi tôi trở thành Tướng, tôi có quyền truy cập vào những hồ sơ tuyệt mật về chiến dịch đó. Và James à… chúng ta đã bị lừa.”
Cơn ớn lạnh dọc sống lưng tôi, máu dường như đông đặc lại.
“Hồ sơ nói gì?”
Mike dựa người lên bàn, giọng trầm xuống.
“Mục tiêu thật sự của chiến dịch Hamakulia không chỉ là con tàu chở dầu. Nó là một trong Mười Hai Vile Vortices.”
“Vile Vortices?” Tôi nhắc lại, cảm thấy cái tên quen thuộc một cách khó chịu.
Mike gật đầu. “Cậu có biết không? Nếu nối mười hai điểm đó lại với nhau trên bản đồ Trái Đất, chúng sẽ tạo thành các đỉnh của một khối hai mươi mặt hoàn hảo.”
Hắn rút từ túi áo ra một tấm gì đó nhàu nát – một bản đồ thế giới với những đường kẻ nối liền nhau như mạng nhện. Nhưng nổi bật giữa mớ rối chằng chịt đó, những đường ziczac màu đỏ nối những điểm được đánh dấu lại với nhau. Quá hoàn hảo. Đường xích đạo chia chúng ra làm đôi, mười điểm và hai cực, tổng là mười hai. Tôi kinh ngạc, đôi tay đã nắm chặt trong vô thức.
“Mười hai điểm này, từ Bermuda đến Hamakulia ở Hawaii, từ Biển Quỷ Nhật Bản đến Algerian Megaliths ở sa mạc Saharah… Tất cả đều là những nơi xảy ra những hiện tượng không thể giải thích. Và giờ thì chúng ta biết tại sao.”
Hắn siết chặt bản đồ trong tay.
“James, chính chúng đã mở cánh cổng. Ma thuật không tự nhiên xuất hiện, nó tràn vào Trái Đất thông qua những điểm này. Và chúng ta, trong chiến dịch Hamakulia, đã mở một trong số đó.”
Tim tôi đập dồn dập. Những ký ức dần trở lại. Xoáy nước đen ngòm, những bóng hình dị dạng bên dưới con tàu, những bàn tay không phải của con người chạm vào tôi trước khi màn đêm nuốt chửng tất cả.
“Cậu đang nói là… chúng ta đã gây ra chuyện này?”
Mike thở dài. “Không chỉ chúng ta. Những điểm khác cũng đã được kích hoạt trong suốt năm mươi năm qua. Chúng đã thay đổi cả thế giới. Bản chất của hiện thực không còn là thứ cậu từng biết nữa.”
Tôi nhìn xuống bàn tay mình. Năm mươi năm với tôi trôi qua như một giấc ngủ ngắn, nhưng tỉnh dậy, tôi đã rơi vào một thế giới xa lạ.
Mike nheo mắt, giọng hắn trầm xuống.
“Và James, nếu cậu thực sự muốn biết tại sao cậu vẫn còn sống… chúng ta sẽ phải quay lại nơi tất cả bắt đầu.”
“Hamakulia.” Tôi thì thầm. Lặng người, bây giờ cụm từ Hamakulia không còn là một địa điểm nào đấy để tôi có thể tùy ý thốt lên. Nó như một vết sẹo mà tôi không dám động vào, không, nó giống một lời nguyền hơn. Những ký ức từ cái “nghĩa địa đen” đã chẳng còn kinh hoàng nữa, mà là thực tại, nơi tôi biết về bản chất, về chính nó và hành động của mình.
Mike nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt tỏ vẻ cân nhắc. Rồi hắn ta nhún vai, nửa cười nửa châm chọc.
"Không cần phải lặn lội từ Washington đến bờ Tây đâu, James."
Mike kéo ra chiếc tablet, đẩy nó về phía tôi. Tôi nhìn xuống màn hình trước mặt, ánh sáng xanh.nhức nhối chiếu cho tôi một bài báo.
------------------------------------------------------------------------------
Thế Giới Bên Kia Mặt Nước: Hầm Ngục Tam Giác Quỷ
Biển động dữ dội. Những cơn sóng cuộn trào như đang quặn lên từ lòng đại dương sâu thẳm, mang theo những tiếng rền rĩ u uất của những linh hồn đã khuất. Đêm hôm đó, mặt biển Tam giác Quỷ không còn như trước nữa.
Khoảng ba tháng trở về, một tàn tích khổng lồ trồi lên từ lòng biển, một tổ hợp kiến trúc đổ nát vươn lên từ bóng tối, chẳng rõ đã ngủ yên bao lâu dưới đáy sâu. Đó không phải là phế tích của bất kỳ nền văn minh nào được biết đến. Những bức tường sụp đổ, những cột đá bị phong hóa bởi thời gian, nhưng đâu đó vẫn còn những ký tự xa lạ khắc lên từng phiến đá vàng phủ đầy rêu..
Ở trung tâm của tàn tích ấy, một cánh cổng ma thuật đứng sừng sững. Nó không được chạm khắc hay xây dựng bằng bất kỳ vật liệu nào con người biết đến. Đơn thuần, đó là một khe nứt trong thực tại, xoáy tròn như đôi mắt vô tận đang mở ra giữa không trung. Những kẻ đầu tiên bước vào cánh cổng ấy đều biến mất, không một lời nhắn nhủ, không một dấu vết nào sót lại.
Nhưng khi họ trở về, những câu chuyện bắt đầu lan truyền.
"Bên trong không phải thế giới của chúng ta. Nó là một nơi khác. Một hầm ngục dạng không gian."
Những mạo hiểm giả đầu tiên kể về vùng biển lạ lùng mà họ đặt chân đến sau khi bước qua cánh cổng. Không có gì đảm bảo rằng tất cả những người đi cùng sẽ xuất hiện tại cùng một nơi. Thay vào đó, mỗi người, hoặc mỗi nhóm nhỏ, bị dịch chuyển đến những tầng khác nhau, mỗi tầng là một vùng biển rộng lớn với địa hình biến hóa khôn lường; những hòn đảo phủ đầy tàn tích, những con tàu ma trôi nổi vô định, những sinh vật chưa từng được ghi chép trong bất kỳ tài liệu nào của nhân loại.
Luật lệ nơi đó không theo bất kỳ quy tắc hầm ngục nào của thế giới thực. Một số tầng chỉ là những cánh đồng san hô mênh mông, với mặt nước phẳng lặng đến kỳ lạ. Một số lại là những cơn bão vĩnh cửu, nơi sóng cao như núi và sấm chớp rạch ngang bầu trời không bao giờ ngớt. Để di chuyển trong hầm ngục này, người ta chỉ có thể dùng thuyền - thứ được chuẩn bị từ trước của những mạo hiểm giả, nhưng hãy chắc rằng chúng có thể tồn tại được trong đó.
Và họ phát hiện ra một điều quan trọng: không thể rời khỏi tầng hiện tại nếu chưa tìm được cánh cổng ẩn khuất. Mỗi tầng đều có một cánh cổng khác, nhưng nó không dễ dàng lộ diện. Chỉ bằng cách đánh bại những sinh vật thống lĩnh nơi đó;những con quái vật biển khổng lồ, những vị vua bị nguyền rủa, hoặc những bóng ma không ngừng truy đuổi kẻ xâm nhập. Lúc ấy, thứ Artifact dạng cuộn giấy mang tên [Gates of The Drowned Expanse] sẽ xuất hiện và mở cánh cổng cho những nhà thám hiểm. Đôi khi, Artifact đó không nằm trong người của đám thống lĩnh, khiến người ta phải dọn sạch toàn bộ kẻ địch trong tầng để tìm nó, mở đường đi tiếp, nhưng cũng có những lần, cánh cổng hiện ra một cách ngẫu nhiên, như thể nó đang quyết định ai có quyền tiến xa hơn.
Những kẻ đã từng đi vào trong, không phải ai cũng quay trở lại. Có những con tàu biến mất mãi mãi. Có những thủy thủ trở về với đôi mắt trống rỗng, chỉ lẩm bẩm về một nơi xa xôi nào đó mà tâm trí không thể thoát khỏi. Còn có những kẻ mang theo kho báu, những cổ vật không thuộc về bất kỳ thời đại nào, những món đồ mang theo lời nguyền mà không ai dám chạm vào. Và cho đến tận bây giờ, vẫn chưa ai biết được độ khó hay tận cùng của hầm ngục ấy dẫn đến nơi đâu.
Hôm nay là ngày Đế quốc tổ chức cuộc thám hiểm hầm ngục lần thứ ba với mục tiêu tìm kiếm hạm đội hoàng gia đã mất tích trong lần thám hiểm thứ hai và khai phá hầm ngục. Bến cảng Đế quốc nhộn nhịp hơn bao giờ hết, nơi các mạo hiểm giả từ khắp nơi đổ về để ghi danh, tìm tổ đội và chuẩn bị cho hành trình phía trước. Những tiếng rao hàng vang lên không ngớt, khi các thương nhân tranh thủ cơ hội để bán trang bị cùng món Artifact [Eye of Frost Lizard] - thứ để thu hình lại toàn bộ quá trình khám phá hầm ngục để hoàng gia có thể căn cứ mà phát thưởng. Ngoài ra, họ còn bán những tấm bản đồ được phát họa từ những lần thám hiểm trước và thực phẩm dự trữ. Trên những bến tàu, các thuyền trưởng đang tất bật hoàn thành các thủ tục đăng ký cho con thuyền của mình tham gia, trong khi những người chưa có tàu riêng thì đang tìm kiếm cơ hội gia nhập một đoàn thám hiểm phù hợp. Những con tàu lớn nhỏ, từ những chiến hạm kiên cố đến những con thuyền đơn sơ của những kẻ liều lĩnh, đều đã sẵn sàng ra khơi.
Và giờ, bạn - một mạo hiểm giả hay bất cứ thứ gì, sẽ bắt đầu hành trình của mình tại đây…
-------------------------------------------------------------------------------------
Không đợi tôi đọc xong, Mike lên tiếng giải thích tình hình.
“Chúng ta đã quen hình dung về Trái Đất như một không gian ba chiều, nhưng nếu nó là một mặt cắt của một không gian siêu cấp hơn thì sao? Một không gian bốn chiều chẳng hạn. Những điểm như Bermuda, Hamakulia, Mohenjo-daro, hay Algerian Megaliths... tất cả có thể chỉ là những giao điểm, nơi mặt cắt này chạm vào một thực tại rộng lớn hơn.” Mike dừng lại, nhìn tôi chầm chậm tuyên bố phần quan trọng.
“Và Hamakulia mà cậu đang ám ảnh là một đỉnh trong cái khối hai mươi mặt. Nó cũng chỉ là giao điểm nơi Trái Đất một hình chiếu ba chiều của một thứ phức tạp hơn nhiều.”
“Mike, tôi không hiểu. Tóm lại thì ông đang muốn nói cái gì? Ông có thể ngưng luyên thuyên đi được chứ? Nói cho tôi phần trọng tâm thôi.” Tôi khoanh tay lại, tựa lưng vào ghế bực dọc cất lời.
Mike thở dài, đổi giọng.
"Ý tôi là: Tất cả những điểm này có thể đều nối đến cùng một nơi. Thay vì loay hoay tìm đúng cánh cửa, cậu chỉ cần bước qua một trong số chúng. Nếu Bermuda đã mở, thì Hamakulia không còn quan trọng nữa."
Trầm tư trong giây lát. Tôi hỏi Mike nghi vấn trong lòng.
"Vậy tại sao chúng ta vẫn chưa thấy ai nhảy từ Bermuda sang Hamakulia hay ngược lại?"
"Có thể là vì chúng ta chưa hiểu cách điều hướng trong không gian đó. Hoặc có thể những “cánh cổng” này không ổn định, chúng mở và đóng theo những quy tắc riêng. Chúng ta chưa tìm ra được quy luật. Nhưng..." Mike nhấn mạnh từ cuối cùng, ánh mắt sắc lại. "...chúng ta có bằng chứng thực tế."
Bất giác giật mình, ngước lên. Tôi hỏi Mike.
"Bằng chứng gì?"
Mike dựa lưng vào ghế, mỉm cười.
"Những video từ cuộc đột kích tại Hamakulia."
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên nặng nề hơn. Tôi chớp mắt và cau mày, cảm giác hồi hộp khiến tôi khó thở.
"Nó vẫn còn được lưu giữ à? Dù sao thì cũng đã qua năm mươi năm."
Mike gật đầu.
"Không chỉ là những đoạn ghi hình từ những binh sĩ trong cuộc đột kích, trước khi tất cả mất tín hiệu lúc bị cái xoáy đó nuốt chửng. Chiếc camera của cậu vẫn còn nguyên khi chúng tôi tìm thấy cậu. Nó bị hư hại nặng, nhưng các chuyên gia đã khôi phục được dữ liệu. Những đoạn phim cuối cùng kéo dài vài ngày. Chính xác là quãng thời gian khi năng lượng của nó vẫn đủ để ghi hình."
Tôi im lặng, nhìn vào một điểm nơi hư vô. Một sự pha trộn giữa căng thẳng, tò mò và... một chút sợ hãi.
Mike đẩy ghế đứng dậy, ném chìa khóa xe lên bàn.
"Chúng ta đi thôi. Có thứ cậu cần phải xem."


0 Bình luận