Nghi lễ tế thần diễn ra ngay khi màn đêm vừa phủ xuống. Thế nên khi đám cáo được ngài Tư Tế giải tán, mặt trăng vẫn còn lẩn khuất sau rặng núi, chưa kịp vươn lên đỉnh trời.
Cáo vốn là loài sống về đêm, nên khi bóng tối buông xuống, cả ngôi làng dường như mới thực sự tỉnh giấc. Câu chuyện về tế phẩm bất ngờ biến mất chẳng mấy chốc đã lan đi với tốc độ chóng mặt. Những con cáo rảnh rỗi nghe có chuyện lạ thì tấm tắc xuýt xoa, rối rít truyền tai nhau.
Tuy nhiên, sự việc cũng không gây ra quá nhiều hỗn loạn. Dù gì thì chính ngài Tư Tế cũng đã lên tiếng rằng chưa chắc đây là điềm xấu.
Lúc này, Nox đã rời khỏi ngôi đền. Thần thong thả bước giữa ngôi làng nhỏ mà chẳng ai mảy may phát hiện ra. Ánh mắt thần lơ đãng hướng về phía bên kia bờ hồ, nơi Rehi vội vàng trốn đi.
Khởi nghiệp thất bại, Nox tất nhiên không cam tâm. Sau một hồi trầm ngâm, thần quyết định phải thử lại một lần nữa. Thần không tin có tên người phàm nào mà không có dục vọng. Có lẽ chỉ là lời nói của thần chưa đủ sức thuyết phục.
Thuyết phục… phải rồi! Thần nhớ có xem qua một bộ anime cổ xưa, trong đó nhân vật chính sở hữu một sức mạnh vô cùng bá đạo, chỉ cần dùng lời nói là khiến phản diện tự giác quy hàng. Nếu không nhầm thì đó hẳn là môn ‘Talk no jutsu’ trong N*ruto gì đó.
Nghĩ là làm. Nox đưa tay chọc xuyên qua trán, lục lại đống ký ức hỗn độn. Chẳng mấy chốc, thần đã lần ra vài đoạn phim minh họa tuyệt kỹ đó.
“Ra vậy, ra vậy… Ta hiểu rồi… Hừm hừm!”
Trong lúc Nox tự ngu tự nhạc, âm thanh của đàn phong cầm vang lên gần đó. Một giai điệu linh hoạt như gió, lúc ngân nga du dương, lúc lại rộn ràng réo rắt. Như bị hấp dẫn bởi tiếng đàn, vài con cáo đi ngang qua vô thức vẫy đuôi theo điệu nhạc.
Lần theo hướng âm thanh phát ra, thần bắt gặp một cô gái trẻ, vẻ ngoài tầm hai mươi theo tuổi loài người. Cô nàng đội một chiếc mũ bycocket hơi lệch, bên dưới là mái tóc nâu mềm buông dài đến lưng, tết sang một bên và đính lên vài nhành hoa dại tím nhạt. Bộ trang phục dirndl màu rượu vang ôm sát thân hình thon gọn, nổi bật trên nền áo sơ mi trắng tay phồng. Chiếc váy xếp ly dài ngang bắp chân đung đưa nhẹ theo mỗi bước nhún nhảy.
Đôi tay nhỏ nhắn của cô lướt nhẹ trên phím đàn, cô vừa đi vừa gật đầu chào hỏi những dân làng ngang qua. Đám cáo tuy có vẻ không thân thiết mấy nhưng cũng không ngại đáp lại vài cái gật đầu.
Nox dừng lại quan sát. Cách nó biến thành người khá hoàn chỉnh, không thua kém gì lũ cáo trước đó. Chỉ còn sót lại chút lông vũ nâu mềm mại lộ ra phía sau tai và lẩn khuất trong ống tay áo. Nhìn kỹ, đây có vẻ là một con cú mèo.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, thần chủ động bước đến, nhẹ nhàng gỡ bỏ tấm màn che giấu nhận thức để con cú nhỏ kia có thể trông thấy mình rồi lên tiếng:
“Hallo!”
Thấy có người đến, con cú ngừng chơi đàn, giơ tay vẫy chào:
“A! Chào bạn hiền! Hóa ra còn có một vị khách lãng du khác ngoài mình ở đây!”
Chỉ với một câu chào, Nox đã được thăng cấp lên thành ‘bạn hiền’ trong mắt con cú. Thần hơi nghiêng đầu, nhướng mày hỏi nó:
“Đúng. Ngươi cũng là khách lãng du sao?”
“Ờm…” Con cú nheo mắt lại như thể đang nhìn kẻ có vấn đề trí tuệ. Nó gãi má, khẽ đáp:
“Có thể bạn không để ý nhưng mà… đây là làng cáo, và mình thì không phải cáo.”
Nó nâng tay lên, quơ qua quơ lại trước mặt thần, lộ ra lớp lông vũ bên trong ống tay áo. Bỏ qua ánh mắt bất kính của con cú một cách có chọn lọc, thần hỏi tiếp:
“Vậy sao ngươi biết ta không phải người trong làng?”
“Mình đến đây được vài ngày nên cũng đã khá quen với những người trong làng rồi. À quên nữa, xin tự giới thiệu…”
Con cú buông tay, để chiếc đàn phong cầm tự trôi lơ lửng trong gió. Nó chống hông, đặt một tay lên ngực, mỉm cười nói:
“Mình là Sage, là một người chuyên đi sưu tầm những câu chuyện! Sage luôn lang thang đây đó để tìm kiếm những câu chuyện hấp dẫn và thú vị.”
Rồi nó quét mắt từ đầu đến chân Nox, có chút nghi hoặc:
“Còn bạn… Bạn thuộc tộc gì vậy?”
“Nox. Ta là thần.”
“Ừm?” Sage nhướng mày, chớp mắt vài cái rồi đột nhiên phá lên cười. “Ha ha, đùa hay đấy. Nhưng mà bạn nên cẩn thận với mấy trò đùa như vậy. Để Sage kể cho bạn nghe một câu chuyện.”
Sage tí tởn khoác tay lên vai Nox, chiếc đàn trôi nổi bên cạnh bỗng nhiên tự phát ra âm thanh du dương.
“Trước đây, từng có một con chồn ranh ma thích giả làm thần hù dọa người khác. Một hôm, Thần Sấm đi ngang qua, nghe thấy con chồn diễn trò liền…”
Nói rồi nó giơ tay làm một động tác bổ xuống, kèm theo một tiếng đàn chói tai đột ngột phát ra.
“Đùng! Xong tên chồn ngu ngốc lập tức biến thành tro bụi!”
“...”
Thực sự có người đùa như vậy sao, chết cũng không oan đâu.
Kể xong, Sage vỗ nhẹ bờ vai Nox, gật gù nói:
“Mà bạn nhìn y chang con người thật. Nói bạn thật sự là thần thì chắc cũng cả khối người tin đấy!”
“Thế sao ngươi không tin?”
“Ha ha.” Sage cười nhẹ, phủi tay nói: “Làm gì có vị thần nào chủ động ‘xin chào’ với một tên người phàm chứ.”
“Vậy sao…”
“Hơn nữa, nếu bạn thật sự là thần thì mình đã sớm bay màu vì tội bất kính rồi ha ha.”
Nói rồi nó vừa cười vừa nhẹ nhàng lắc vai Nox. Thần không nói gì, chỉ im lặng nhìn nó.
“Ha ha, ha, ha…”
Cười được một lúc, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán con cú. Nó nhìn thần, dè dặt lên tiếng:
“Bạn không phải thần… phải không?”
Nox nhìn con cú trong giây lát, suy tư giữa việc trừng phạt và tiếp tục hùa theo với nó. Nghĩ một hồi, cảm giác chơi cũng khá vui, thần nhếch môi, cười nói:
“Ha ha, cô phát hiện ra tôi rồi. Tôi chỉ đùa chút thôi.”
Vừa dứt lời, thần vung tay, một đôi tai cáo cùng chiếc đuôi đen sẫm hiện ra.
Sage thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, khẽ vỗ ngực, thầm nghĩ mình còn không xui xẻo đến mức ra đường bóc đại một người cũng là thần linh giấu nghề. Cô tiếp tục:
“Ài, quên chưa hỏi. Tại sao bạn đến đây vậy?”
“À… thật ra tôi đang trên đường đến Nhật Bản. Tiện đường nên ghé qua đây nghỉ chân một đêm.”
“Nhật bổn? Đó là đâu vậy?” Con cú trầm tư, suy nghĩ được đúng hai giây rồi nhanh chóng vứt vấn đề đó ra khỏi đầu, tiếp tục ghé vào vai Nox cười nói. “Còn Sage thì đang đi săn vài câu chuyện thú vị ở ngôi làng này.”
“Nơi này có gì hay ho sao?”
“Có chứ! Để Sage kể bạn nghe.”
Ánh mắt con cú sáng lên lấp lánh, nó buông vai Nox, tiến tới ôm lấy cây đàn vào tay. Thu hồi vẻ cười đùa, con cú bắt đầu trở nên nhập tâm:
“Nhắc đến Schönau am Königssee thì không thể không kể đến câu chuyện về vị tiên tri mù bên bờ hồ.”
Thì ra đó là tên gọi của vùng đất này. Nox gật gù, vờ ra vẻ háo hức chờ Sage tiếp tục. Con cú bỗng hỏi:
“Bạn từng nghe về giai thoại con cáo và Mặt Trời chưa, Nox?”
“...Tôi có nghe về con cáo và chùm nho xanh.”
“Hả?” Sage nghi hoặc nghiêng đầu.
“Không có gì.”
“Được thôi…” Sage hắng giọng, đặt tay lên chiếc đàn phong cầm. Những ngón tay mảnh mai bắt đầu nhảy múa trên phím đàn, tiếng nhạc dịu dàng như sương đêm lan tỏa quanh hai người.
“Chuyện kể rằng, khi xưa, bên bờ hồ nọ có một thị trấn nhỏ, nơi trú ngụ của một làng cáo đỏ. Khi ấy, chỉ vài con có thể hóa thành người, còn lại đều là những con ma thú vô tri.”
Điệu đàn du dương mang theo giọng kể êm dịu len lỏi vào tai người nghe. Vài con cáo gần đó tò mò nhìn về phía hai người.
“Rồi một ngày nọ, làng cáo xuất hiện một cặp song sinh vô cùng đặc biệt. Người chị có khả năng nhìn thấu cả tương lai lẫn quá khứ. Nhờ sự chỉ dẫn của chị, dân làng tìm ra cách sống sót giữa đám ma thú hung hãn, thậm chí còn săn ngược lại chúng.
Kể từ đó, ngôi làng dần trở nên phát triển và phồn thịnh.”
Hả? Còn người em thì sao?
Nhìn dáng vẻ nhập tâm của Sage, Nox tạm thời không nỡ xen ngang vào câu chuyện, đành im lặng tiếp tục lắng nghe.
“Từng con ma thú mạnh mẽ và tàn bạo lần lượt ngã xuống và trở thành chiến lợi phẩm của họ. Nhờ hấp thụ lượng ma lực dồi dào từ thịt của lũ ma thú, ngày càng nhiều cáo hóa thành người. Ngôi làng bước vào thời kỳ hoàng kim của riêng nó.”
Cây phong cầm phát ra những tiếng vang trong trẻo, như khúc ca của một thời đại huy hoàng trong quá khứ. Rồi đột ngột, một âm trầm kéo dài vang lên đầy nặng nề như cái bóng đổ rạp xuống trang sách vàng óng.
“Nhưng khả năng tiên tri của người chị lại có một khuyết điểm mà không ai biết.”
Lúc này, xung quanh đã tụ tập khá đông. Những con cáo bị thu hút bởi điệu nhạc tiến đến, chăm chú lắng nghe câu chuyện. Sage bỗng ngừng lại, khẽ nháy mắt với Nox. Thần liền hùa theo, giọng lộ vẻ hào hứng:
“Khuyết điểm!? Là gì cơ chứ!?”
“Cô ấy không thể thấy được thần!” Giọng Sage hạ thấp, tiếng đàn bỗng trở nên dồn dập và hối hả.
“Trong một lần săn, dân làng bắt được một con bò vàng to lớn. Tưởng vớ được lộc trời, họ mổ thịt nó ngay tại chỗ… Nhưng khi lưỡi dao rạch xuống, máu vàng rực tuôn ra, thớ thịt óng ánh như kim loại chảy.”
Âm thanh cao vút bỗng vang lên từ chiếc phong cầm, khiến cho bầy cáo đang lắng nghe vô thức dựng thẳng cả đuôi lên. Vài con đang chơi đùa gần đó cũng giật mình bởi tiếng đàn, khi thấy thủ phạm là Sage, chúng chỉ liếc mắt bực bội rồi lẳng lặng bỏ đi như đã quá quen với việc này.
“Lúc ấy, tên đồ tể hốt hoảng đến mức đánh rơi cả con dao mổ. Hắn lập tức lao đi gọi dân làng tới. Nhưng khi mọi người tụ họp lại, không một ai tỏ ra vui mừng vì con mồi đặc biệt, trái lại, cả làng chìm trong u sầu. Bởi vì, đó là gia súc của Thần Mặt Trời!”
“Hay!”
Nox vỗ tay một cái bốp, miệng cong lên đầy vui vẻ. Thần chán ghét tên đó lâu lắm rồi. Nghe kể con bò vàng của y bị làm thịt thì quả là chuyện lý thú còn gì bằng.
Sage liếc Nox một cái, liên tục chớp mắt đầy khó hiểu. Nhưng bàn tay trên cây đàn không dừng lại, cô vẫn kể tiếp:
“Những ngày tiếp theo, cả ngôi làng chìm trong hỗn loạn. Người thì bỏ đi, người thì oán trách vị tiên tri. Có kẻ còn đòi xử tử cô ấy, mong rằng như thế có thể xoa dịu cơn giận của thần linh.”
Âm thanh chuyển mình, từ một khúc nhạc ảm đạm bỗng trở nên trong trẻo, thần thánh. Nox thậm chí có cảm giác như cây phong cầm đang phát sáng… à không phải cảm giác, nó thật sự đang phát sáng.
Thần giật mình, lùi lại vài bước, nhìn Sage với ánh mắt kinh ngạc. Không ngờ, người bạn hiền bấy lâu nay (từ năm phút trước) của thần lại là một kẻ tà đạo! Sao cô ta dám đem thứ ma thuật phát sáng quái quỷ đó ra trước mặt Thần của Màn Đêm chứ?
Đọc được vẻ bất mãn trong mắt Nox, Sage còn tưởng bạn mình chỉ đơn thuần không thích ánh sáng. Cô giảm nhẹ ánh sáng từ cây đàn, khẽ gật đầu xin lỗi trong lúc câu chuyện vẫn tiếp tục:
“Rồi chẳng mấy lâu sau đó, một con phượng hoàng rực lửa giáng xuống đỉnh tòa lâu đài cao nhất trong làng. Giọng nói của nó vang vọng khắp nơi, rằng tham lam là tội lỗi lớn nhất của kẻ phàm tục. Tầm nhìn xa rộng, khát vọng to lớn, chúng đã nấu lên ngọn lửa tham lam của các người.”
Sage chợt đổi giọng, trầm thấp và hùng hồn, như thể con phượng hoàng đang thực sự nói qua miệng cô:
“Ngươi muốn nhìn thấy tương lai? Vậy hãy chỉ nhìn tương lai!”
Nox khẽ gật đầu, vừa rồi quả thật trông khá giống cách nói của tên Thần Mặt Trời đó. Rồi Sage tiếp tục trở về tông giọng như cũ:
“Ngay sau đó, phượng hoàng bay đi. Người chị thét lên, ngã quỵ. Khi dân làng chạy tới, họ thấy đôi mắt cô đỏ rực như lửa. Cô cong người, quằn quại trong đau đớn, cuối cùng… cô phải tự dùng móng vuốt của mình đào lấy hai con mắt ra thì cơn cháy bỏng mới dịu lại.”
“Ài… Vậy thì không còn hay cho lắm…”
“Kể từ đó, vị tiên tri đại tài chẳng bao giờ bước ra ánh mặt trời lần nào nữa. Cô che lấy hai hốc mắt trống rỗng của mình bằng một mảnh vải đen, rời khỏi ngôi làng và chẳng bao giờ trở lại lần nữa…”
Câu chuyện kết thúc bằng một nốt cao vút, rồi nhanh chóng hạ xuống, tan vào không khí. Sage khẽ thở phào ra, mồ hôi rũ rượi trên bộ lông vũ. Cô khẽ cúi người, đặt một tay ngang hông, tay còn lại giơ chiếc mũ bycocket ra trước.
Nox nhiệt tình vỗ tay, sau đó những con cáo xung quanh cũng lộp bộp hùa theo như phản xạ tự nhiên. Vài con còn hào phóng ném mấy quả thông vào chiếc mũ trên tay Sage. Cũng có con đặt câu hỏi:
“Thế còn đám dân làng? Chẳng lẽ thần không trừng phạt chúng?”
“Đúng đúng.”
Câu hỏi đó cũng vừa đúng ý Nox. Theo những gì thần biết, tên Thần Mặt Trời đó không phải loại nhân từ đến mức chỉ trừng phạt vị tiên tri kia rồi rời đi như vậy.
Cảm thấy cách nói chuyện của một con cáo có vẻ khá quen, Nox liếc nhìn thoáng qua. A, là hai con cáo khi nãy, Tama và Yeru.
Sage vừa nhặt mấy hạt thông nhét vào túi vừa đội mũ trở lại, khẽ lắc đầu:
“Sage không biết, câu chuyện đến đó là hết rồi. Về hậu quả sau đó… mấy bạn phải biết rõ hơn Sage chứ?”
Tama nhíu mày, nghiêng đầu hỏi ngược lại con cú:
“Hả? Sao bọn tôi lại biết được?”
“Chẳng lẽ các ngươi không thấy ngôi làng trong câu chuyện quen quen sao?” Nox nheo mắt, nghi hoặc nhìn bọn cáo.
“Quen?” Tama gãi đầu, ngẫm nghĩ giây lát rồi chợt thốt lên. “A! Có khi nào đó chính là ngôi làng bên kia bìa rừng? Đáng đời chúng lắm. Lũ cáo nâu ngu ngốc!”
“Đúng đúng!”
Nox và Sage nhìn nhau trong thoáng chốc, thấy rõ sự bối rối trong mắt nhau. Thần tiến lại bên con cú, khẽ huých vai:
“Này này, cô có chắc câu chuyện vừa rồi chính là về nơi này không đấy?”
“Chắc… vậy?” Sage hơi nghiêng cổ, suy nghĩ trong phút chốc, rồi bỗng ngữ khí trở nên vô cùng khẳng định: “Không thể sai được! Nó là một trong những giai thoại kinh điển mà bất kỳ người kể chuyện nào cũng biết cơ mà!”
Cô bước tới, nhìn thẳng vào đám cáo phía trước:
“Ngôi làng trong câu chuyện chính là các bạn á! Các bạn không nhớ gì sao?”
“Hả?” Tama chống tay lên hông, nhìn Sage với ánh mắt như đang nhìn kẻ bệnh tâm thần, nói với giọng chắc nịch: “Tôi sống ở đây được hơn trăm năm rồi. Tôi chưa bao giờ thấy tiên tri hay thần Mặt Trời nào cả.”
“Đúng đúng. Nói nhăng nói cuội!” Yeru phụ họa.
Thấy hai con cáo tỏ ra vô cùng tự tin, Sage nhất thời chùn bước, không còn chắc chắn cho lắm. Cô bối rối hỏi lại:
“Thật sao? Nhưng mấy ngày qua mình nghe nói làng các bạn đi săn dựa vào lời tiên tri cơ mà?”
“Tiên tri?” Tama chớp mắt, rồi gật gù đính chính. “Không phải, đó là ‘mạc khải’ đến từ thần Mặt Trăng nha.”
“Đúng đ–”
“Khoan đã.” Nox cắt lời Yeru, xen vào: “Ai nói với các ngươi điều đó?”
Không đúng, thần chắc một trăm phần trăm rằng ngôi làng này không có tên Thần Mặt Trăng nào hết. Thế thì mạc khải từ đâu mà ra?
“Ngài Đại Tư Tế nói vậy nha!” Tama ưỡn ngực đáp lại.
“Chỉ là lời nói miệng?” Nox hỏi, đáp lại là ánh mắt khó hiểu của bầy cáo.
Chúng không hiểu, chẳng lẽ còn có gì đáng tin hơn lời nói của Đại Tư Tế sao?
Bỗng một con sực nhớ ra điều gì đó, reo lên:
“Trong thánh điển cũng ghi như thế!”
“À đúng rồi. Thánh điển bảo thế á!” Tama vỗ trán, lặp lại.
Sage nghe vậy liền xen vào, mắt sáng rực như trẻ con thấy kẹo:
“Không có ý mạo phạm gì đâu nhưng mà… mình có thể mượn đọc thánh điển của các bạn không?”
“Được thôi!” Con cáo lên tiếng khi nãy đồng ý một cách dứt khoát. Nó lục lọi trong túi áo, lôi ra một quyển sách nhỏ đưa cho Sage.
“Ta cũng muốn đọc!”
Nox giơ tay nói, dự định chỉ đọc ké với Sage. Không ngờ một con cáo khác gần đó cũng móc ra một quyển sách đưa cho thần.
Không phải chứ? Thánh điển là thứ ai cũng thủ sẵn một bản trong túi áo vậy à?
Lẩm bẩm trong lòng như thế, Nox đưa tay nhận lấy quyển sách. Thần mở ra, tiện tay bỏ qua những trang mở đầu rồi bắt đầu đọc thầm:
‘CHƯƠNG I
— Đoạn sau thế nào nữa?... Đoạn sau thế nào nữa?...
— Đúng đấy. Hay chửa! Đoạn sau thế nào nữa? Cốt ở chỗ ấy đấy, con gái yêu quý của mẹ!
Bà tham Buddenbrook cùng với mẹ chồng ngồi trên chiếc sopha dài, sơn trắng, bọc gấm màu mỡ gà, chỗ tựa trang trí bằng một cái đầu sư tử mạ vàng. Bà đưa mắt nhìn chồng ngồi ở chiếc ghế bành bên cạnh, rồi gỡ bí cho đứa con gái nhỏ bé của mình ngồi trên đầu gối ông nội, trước cửa sổ…’
Cảm giác có gì đó sai sai, Nox dừng lại, lật trở về trang bìa. Chỉ thấy bên dưới lớp bụi mờ có một dòng chữ ánh kim lấp lánh hiện ra: Buddenbrooks: Verfall einer Familie.
“...?”
Nox ngẩng đầu lên nhìn qua Sage, phát hiện ra cô cũng đang ngơ ngác nhìn thần. Cả hai liếc nhìn quyển sách trên tay nhau, bìa quyển của Sage lại in một dòng chữ khác biệt: Kinder- und Hausmärchen.
“Đó là…”
“...Truyện cổ của Grimm.” Sage lẩm bẩm trả lời với ánh mắt đầy hoang mang. Cô quay ngoắt đầu nhìn bầy cáo, chậm rãi đặt câu hỏi:
“Đây là… thánh điển?”
“Tất nhiên!” Những con cáo hăng hái gật đầu, chẳng thèm liếc nhìn quyển sách để xác nhận.
“Vậy–” Sage còn định hỏi thêm nhưng Nox đã giơ tay ngăn cô lại, thần hỏi một câu đơn giản:
“Các ngươi biết chữ không?”
“Chữ? Chữ là gì?”
“...”
Lần đầu tiên trong suốt hành trình dài, Sage, với tư cách một người kể chuyện có thể nói liên tục không ngừng nghỉ trong nhiều giờ đồng hồ, lại cảm thấy hoàn toàn cạn lời trước tình huống đang diễn ra. Đứng máy một hồi, Sage mới dè dặt cất tiếng:
“Vậy các bạn đọc thánh điển kiểu gì?”
“Ai da, sao phải đọc.” Một con cáo phủi tay, tươi cười đáp lại. “Thánh điển chỉ cần nhìn là tự động hiểu ra ấy mà.”
Nox rất muốn nói một câu tự biên thánh điển là tội khinh nhờn. Nhưng mà nghĩ lại, nếu tên thần Mặt Trăng do bọn chúng tự tưởng tượng ra thì thánh điển là do nằm mơ thấy được cũng không phải là không thể.
Thấy Sage và Nox đều im lặng, cho rằng cả hai cuối cùng cũng chịu tin tưởng, Tama ưỡn ngực hào hứng nói tiếp:
“Nói tới đâu rồi nhỉ? À, mạc khải! Mỗi khi chúng tôi vượt qua thử thách của đêm trăng rằm, thần Mặt Trăng sẽ ban thưởng một con mồi béo bở thông qua mạc khải.”
Nhắc đến chủ đề trăng rằm, bọn cáo bắt đầu nhốn nháo bàn tán. Do thánh điển là mỗi người tự đọc tự hiểu ra nên cách giải nghĩa của mỗi người cũng chẳng ai giống ai. Bầu không khí nhanh chóng chuyển từ một cuộc bàn tán sôi nổi thành một cuộc tranh luận hỗn loạn.
Lũ cáo không nhân nhượng mà tranh nhau giải đáp cho Sage và Nox về cái ‘thử thách’ trong suy nghĩ của mình. Cứ như thể nói lên càng to thì luận điểm của mình càng chính xác, đứa nào cũng thi nhau hò hét, khiến cho đôi tai của Sage nhất thời lùng bùng hết cả lên.
May mắn thay, lũ cáo tăng động nhanh chóng nói sang chuyện khác:
“Nghe nói, ngài Đại Tư Tế bảo rằng thần đã lắng nghe chúng ta phải không?”
“Đúng vậy nhỉ? Có khi nào chúng ta không cần phải vượt qua thử thách nữa không?”
“Hay là đi xem thử đi!”
“Đi! Đi!”
Dăm ba câu qua lại, bọn cáo nhanh chóng quên mất hai vị du khách, tíu tít kéo nhau rời đi, bỏ lại Nox và Sage đứng ngơ ngác giữa đường phố vắng tanh.
Thần gãi má, nhìn về phía con cú:
“Vậy cuối cùng… thử thách là cái quái gì?”
“Ài… thật ra đó cũng là thứ mình đang tìm hiểu.” Sage đưa tay chỉnh lấy chiếc mũ bycocket, khẽ thở dài. “Người ta bảo rằng, mỗi khi trăng rằm đến, mặt hồ Königssee tĩnh lặng sẽ dâng lên một cơn thủy triều. Đó là thử thách đến từ thần linh!”
Thủy triều, diễn ra ở hồ! Nghe như một phép màu kỳ lạ, như là… thần tích! Nox dâng lên hứng thú, nhìn con cú hỏi tiếp:
“Thế cô không định đến xem cùng với mấy tên kia à?”
“Mình đã dành ra vài ngày để điều nghiên địa hình trước rồi, nên là…” Sage đặt một ngón tay lên môi, tinh nghịch nháy mắt. “Sage biết chỗ này hay lắm. Bạn muốn đi theo không?”
.
Phàm là khi có một đứa bạn bảo với bạn rằng ‘Tui biết chỗ này hay lắm nè’, ắt rằng kiểu gì nó cũng sẽ dẫn bạn vượt núi lội sông, đi hết nửa vòng Trái Đất rồi cuối cùng đến một nơi hẻo lánh, khỉ ho cò gáy không có một bóng ma nào đó.
Vậy đến đó rồi, cảnh có đẹp không? Không biết, nhưng quãng đường bạn phải vượt qua hẳn cũng để lại một dấu ấn sâu đậm trong ký ức bạn rồi.
Ít nhất, đó là điều Nox đang tự nhủ khi lê mình qua khe đá chật hẹp cheo leo. Thần nhìn về Sage, người đang đi phía trước, rầu rĩ hỏi:
“Sắp đến nơi chưa?”
“Sắp rồi, sắp rồi!”
Với thân hình nhỏ hơn, Sage không gặp nhiều khó khăn trong vách đá nhỏ hẹp này như Nox. Tranh thủ lúc cô nàng không để ý, thần thu nhỏ người mình lại rồi bay một mạch thẳng tới ngay sau lưng cô.
Cảm giác là lạ sau lưng, Sage theo bản năng quay đầu 180 độ. Dù cả hai đang ở trong một khe đá âm u không một tia sáng, đôi mắt cú mèo của Sage vẫn rất nhạy bén. Cô thấy được một Nox vẫn đang chật vật giữa kẽ đá eo hẹp, bèn nhẹ giọng cổ vũ:
“Cố lên nào.”
“Sage… Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy?”
Nox thở hồng hộc, tỏ ra uể oải oán trách, nhưng tuyệt nhiên không có một giọt mồ hôi nào. Ban đầu, điều đó khiến cho Sage lấy làm lạ, nhưng rồi cô nhận ra loài cáo vốn không tiết mồ hôi.
“Một chỗ siêu lý tưởng để quan sát thủy triều khi nó diễn ra.” Sage gật gù đắc ý đáp. “Ghế hạng nhất luôn, cận cảnh sống động mà không cần chen chúc!”
“...”
Nox hừ nhẹ, cảm nhận không gian xung quanh, xác nhận cả hai đang thực sự dần tiến đến sát bờ hồ. Vậy là thần tiếp tục cắm đầu theo sau Sage. Nhưng thần vẫn không khỏi thắc mắc làm sao cô nàng phát hiện ra con đường này được nhỉ?
Nghĩ vậy, trong đầu Nox liền tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Một Sage đang tung tăng bên vách núi, bỗng thấy một khe hở nhỏ bên bề mặt núi, không chần chừ một giây phút nào, cô nàng chắp hai tay về phía trước, nhảy một phát chui tọt vào trong…
Đúng lúc này, Sage đột nhiên dừng lại và phát ra vài tiếng hú khe khẽ, âm thanh vang lên khiến người ta ngứa ngáy cả lỗ tai. Lắng nghe âm vọng trong chốc lát, Sage ngoắc tay, tiếp tục tiến tới. Thần gãi tai, nheo mắt nghi ngờ:
“Cô… đang tìm đường hả?”
Sage thản nhiên đáp: “Ờm, mình cũng chưa đi qua con đường này bao giờ.”
“Vậy sao cô nói cô biết chỗ này hay lắm!”
Cô nàng dừng bước, xoay cổ lại nhìn Nox, kiên nhẫn giải thích:
“Sage đang bay trên trời thì tình cờ bắt gặp chỗ này khá hợp để ngắm thủy triều.”
Dường như bản thân cũng không mấy ưa thích không gian chật hẹp như hiện tại, cô nàng phụng phịu lẩm bẩm:
“Nhưng bạn không bay được, nên mình mới phải tìm đường bộ dẫn bạn đến…”
À phải rồi, Sage là cú mèo mà nhỉ, tất nhiên là bay được rồi.
Mà khoan, ta cũng biết bay mà. Chết tiệt, tại sao ta lại giả làm cáo chứ. Ban đầu giả làm quạ hay yến gì đó thì giờ có phải thoải mái tung bay rồi không.
Nox hối hận thúi ruột nhưng cũng chỉ đành cắn răng cam chịu. Đâm lao thì phải theo lao.
Bằng một cách nào đó, hai người với khả năng bay, cuối cùng lại phải bò lê bò lết giữa khe nứt chật hẹp giữa lòng núi cao.


0 Bình luận