B và C
hannguyen
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Alo? Ai đó?

Toàn tập

0 Bình luận - Độ dài: 3,630 từ - Cập nhật:

Cuộc điện thoại đến lúc đầu giờ chiều, một thời điểm mà tôi chưa bao giờ nhận được bất cứ cuộc gọi nào trong đời. Một dãy số xa lạ không đề tên. Tôi thường phớt lờ những cuộc gọi như thế, để tiếng chuông vang cho đến khi tự tắt. Nhưng lần này, tôi đổi ý ngay những tiếng chuông cuối. Cũng chẳng vì lý do gì đặc biệt, chỉ là tôi cảm thấy hơi chán một chút. Thế là tôi nhặt điện thoại trên bàn lên và nhấn nghe.

“Hello,” tôi nói bằng cái giọng Anh hoàng gia học được trên mấy bộ phim và ngả lưng trên ghế sofa. “Ai đấy?”

Đầu dây bên kia im lặng chừng một giây, như thể đang phân tích giọng nói của tôi và so sánh xem có giống với bất cứ giọng nói nào mà họ từng nghe trước đây không. Rồi một giọng nữ cất lên.

“Alo, anh Thành phải không ạ?”

Ngay khi vừa nghe cái tên, tôi biết rằng cô gái đã gọi nhầm số. Tôi là Huy, chứ không phải Thành. Theo lẽ thường, tôi sẽ bảo cô: “ Không, cô nhầm số rồi” và cúp máy trước khi cô kịp nói thêm bất cứ điều gì. Cô sẽ hiểu mình đã nhầm số và không gọi lại. Nhưng tôi đã không làm vậy. Con quỷ nhây trong người tôi bỗng nhảy ra và vỗ vai. “Để tao.”

“Vâng, Thành đây,” tôi đáp, giọng bình thản. “Cho hỏi ai đấy?”

Tôi nghe thấy rõ một tiếng thở phào nhẹ nhõm từ đầu dây bên kia như thể cố tình cho tôi nghe thấy.

“Là em đây. Linh San đây. Anh còn nhớ em không? Tụi mình học chung hồi cấp ba ấy.”

Linh San? Có lẽ tôi đã nghe cái tên này ở trên một bộ phim hay sách báo nào đó. Còn một người cụ thể mà tôi từng gặp, kiểu mặt chạm mặt thì có lẽ là chưa. Dù sao thì tôi đã lỡ nhận mình là Thành thì tôi sẽ diễn tiếp.

“Ồ, Linh San đấy à?” tôi nói, làm ra vẻ ngạc nhiên. “Giọng em có vẻ hơi khác nhỉ? Phải vậy không? Hay anh nghe nhầm?”

“Vậy ạ?” cô gái bật cười nhẹ. “Giọng em vẫn vậy đấy chứ có khác gì đâu.”

“Ừ, chắc là do loa điện thoại hay gì đó,” tôi nói. “Em vẫn khỏe chứ?”

“Vâng, em vẫn khỏe,” cô gái đáp, rồi im lặng một thoáng. “Chuyện là…” Cô gái hơi ngập ngừng, như cố gắng tìm từ ngữ phù hợp. “Em mới về Việt Nam. Em cũng không biết nữa. Chỉ là tự nhiên em muốn gọi cho anh. Em  gọi số điện thoại của anh hồi trước. Em cũng không nghĩ anh còn xài số này nên khi anh nghe máy thì em cũng hơi bất ngờ. Không biết phải nói gì nữa. À, anh vẫn khỏe chứ?”

“Ồ, em về nước rồi à?” tôi giả vờ reo lên. “Em về lúc nào? Định về luôn hay về chơi?”

“Em mới về hôm thứ Ba tuần trước. Em về luôn anh ạ. Sau từng ấy năm em mới nhận ra không ở đâu bằng ở nhà mình cả.”

“Em nói phải.”

“Anh làm em nhớ ngày xưa thật đấy,” cô nói và bật cười. “Em nói phải. Em có lý. Anh vẫn nói mấy câu như ông cụ non ấy nhỉ?”

“Làm gì có,” tôi bật cười, cố gắng cho giống một tiếng cười tự nhiên.

“Có mà,” cô nói. “Em vẫn nhớ rõ nhé. Mới bảy năm mà anh quên nhanh thế?”

Bảy năm trước là năm nào nhỉ? Tôi tính nhẩm trong đầu. Hồi ấy hình như tôi mới lên năm nhất đại học.

“Bảy năm rồi cơ à? Em không nhắc anh cũng quên mất đấy.”

“Vâng, đôi lúc em tưởng như mới hôm qua thôi. Nhớ ngày nào bọn mình còn trốn học đi xem phim…” Cô định nói thêm gì đó nhưng lại thôi.

Trốn học đi xem phim cùng nhau? Nghe cứ như tình tiết trong một bộ phim lãng mạn nào đấy. Nghe thú vị thật đấy. Còn tôi lúc tầm tuổi họ chỉ biết cắm mặt vào game, một cô bạn gái cũng không có. Thành thực mà nói, tôi có chút ghen tị với bọn họ. Bây giờ tôi mà được quay trở lại hồi còn mài mông trên ghế nhà trường, tôi sẽ có đủ can đảm để làm những trò điên rồ kiểu này. Chẳng phải tôi quậy phá gì, chỉ là sau cùng thì ít ra có chút kỉ niệm đáng nhớ.

“Ừm,” tôi đáp. “Kể ra hồi đó mình cũng liều thật.”

“Anh biết Bonnie và Clyde không?” Cô đột nhiên hỏi tôi.

“Bonnie và Clyde?” Tôi nhắc lại và suy nghĩ về cặp đôi. Cũng may tôi đã nghe qua chuyện của bọn họ vào một dịp nào đó. “Anh có nghe qua. Cặp đôi tội phạm nổi tiếng bên Mỹ ấy phải không? Sao tự nhiên em nhắc đến bọn họ?”

“Không hẳn,” Linh San nói. “Chỉ là em nghĩ bọn mình hồi xưa cũng có nét nào đó giống họ. Anh không nghĩ vậy sao?”

“Ừm,” tôi ngập ngừng, không hiểu ý của cô cho lắm. “Giờ em nói thì anh mới để ý. Chỉ là anh không biết rõ câu chuyện của bọn họ cho lắm.”

Khi cô hỏi tôi có biết Bonnie và Clyde thay vì còn nhớ Bonnie và Clyde thì tôi đoán cặp đôi không phải là một kỷ niệm chung giữa hai người bọn họ. Ai biết được, có thể cô đang gài tôi.

Đầu dây bên kia lại im lặng, cảm giác như thể tín hiệu từ điện thoại tôi cần một khoảng thời gian để truyền đến đầu dây bên kia.

“Em cũng không rõ lắm đâu,” cô nói sau một thoáng im lặng. “Chỉ biết họ là một cặp đôi yêu nhau rồi cùng nhau là mấy trò điên rồ. Bọn mình hồi đó tất nhiên không thể so sánh được, nhưng mà gọi tụi mình là Bonnie và Clyde phiên bản học sinh cũng vui. Anh còn nhớ cái lần mà, giờ nhớ lại vẫn thấy buồn cười. Bọn mình trốn học ra rạp xem phim. Nhà trường báo cho phụ huynh rồi cả hai bên gia đình kéo nhau đi tìm bọn mình. Mà họ cũng thính đấy chứ. Biết bọn mình hay trốn đi xem phim nên ra hẳn rạp để tìm. May mà anh phát hiện sớm nên kéo em núp xuống mấy cái ghế. Bọn mình trốn lui trốn nhủi như thể bị lính Đức quốc xã truy lùng ấy. Sợ gần chết.” Cô gái bật cười.

Tôi giả bộ bật cười theo, nhẹ nhàng đứng dậy khỏi ghế sofa, bước đến cửa sổ và nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời về chiều nắng gắt, con đường trải sỏi trước sân trông như đang phát sáng.

“Hình như lúc đó là Giáng sinh thì phải,” Linh San tiếp tục nói. “Mà anh còn nhớ sau đó anh làm gì không?” Cô đột nhiên hỏi tôi.

Làm gì là làm gì? Làm thế quái nào tôi biết được. Tôi mường tượng cảnh tượng cô kể trong đầu. Tôi là Thành, kế bên là cô bạn học chung, cha mẹ thì đang đứng cách đó một khúc. Tôi sẽ làm gì trong tình cảnh đó? Tôi không biết. Chắc cầu trời cho bọn họ sớm rời đi chăng?

“Ờ thì, anh thở gấp với tim đập nhanh các thứ, các thứ,” tôi nói, giọng nửa đùa nửa thật nhằm đánh lạc hướng cô.

“Thì tất nhiên rồi,” cô gái cười lớn, có vẻ như tôi lại vô tình gợi đúng kỷ niệm của bọn họ. “Em lúc đó tưởng như ngạt thở đến nơi rồi. Nhưng ý em là lúc đó.” Cô gái lại dừng một chút. “Anh đã làm gì cơ? Hành động cụ thể ấy.”

“Hành động cụ thể,” tôi nhắc lại như một cái máy, cốt là để kéo dài thời gian. Hành động gì bây giờ? Tôi đâu phải gã Thành mà biết hành động cụ thể đó là gì. Tôi nhớ lại lời kể của cô và cố gắng phân tích một cách logic.

“À,” tôi reo lên sau một hồi suy nghĩ, như thể vừa tìm được một mảnh ký ức trôi lạc nào đó. “Anh dòm qua mấy khe hở bên dưới chân ghế để xem bố mẹ mình đã đi hay chưa.” Tôi không biết nữa, chắc hẳn ai cũng làm thế nếu rơi vào tình huống tương tự.

“Không, ý em là chuyện anh ôm em vào lòng cơ. Và sau đó tụi mình đã hôn nhau. Em cũng hơi bất ngờ, nhưng mọi chuyện đến thật tự nhiên. Anh nhỉ?”

Ối giời ơi. Nghe cô gái nói mà tôi sững người. Thằng cha Thành này cũng biết tận dụng cơ hội quá đấy. Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng còn tranh thủ ôm hôn con gái nhà người. Tôi lại nghĩ đến cảnh tượng ấy nhưng thằng cha Thành là tôi, còn Linh San là một cô gái khác. Hai đứa nút lưỡi nhau sồn sột dưới mấy cái ghế xem phim trong lúc bố mẹ hai bên đang ráo rác đi tìm mình khắp nơi. Thú thực tôi cũng muốn thử một lần.

Không biết nhập tâm hay gì, tôi bất giác nuốt nước bọt cái ực. Âm thanh ấy có vẻ to hơn mức cần thiết. Không biết điện thoại có bắt được âm thanh kì cục vừa rồi không nữa. Tôi đành giả bộ ho khan hai ba tiếng.

“À, ừ, em vẫn còn nhớ mấy chuyện đó à?” tôi nói. “Ừm, ý anh là mấy chuyện đó đáng nhớ thật nhưng nhớ rõ ràng từng chi tiết thì anh chịu đấy.” Tôi cười trừ, đưa tay lên gạt những giọt mồ hôi rỉ ra trên trán, cũng chẳng rõ là do trời nóng hay căng thẳng nữa. Tôi liền bước ngay vào bếp, mở tủ lạnh, lấy chai nước lọc và tu sạch. Dòng nước lạnh trôi tuột qua cổ họng khiến não tôi tỉnh táo hơn một chút.

“Vậy sao? Em thì vẫn nhớ rõ. Chắc là tại đó là nụ hôn đầu của em. Còn anh chắc không phải nụ hôn đầu đâu nhỉ? Mà thôi, anh cũng không cần trả lời đâu.”

“Ừm,” tôi đáp và ngồi xuống chiếc ghế ở bàn ăn gần đó.

Mấy vụ hôn hít này thì tôi hoàn toàn chịu thua, chẳng biết phải nói gì hơn. Cảm giác đóng giả người khác rồi nghe chuyện tình cảm của bọn họ trong khi tôi chẳng có chút kinh nghiệm nào quả thật mệt não và kỳ quặc. Nhưng tôi vẫn chưa muốn cúp máy ngay, cảm giác như cô gái lại tiết lộ chuyện gì đó hay ho nữa và tôi rất muốn nghe thêm. Tôi xoay xoay vỏ chai nước rỗng trong lòng bàn tay và chờ cô nói gì đó.

“Alo, anh vẫn còn ở đó chứ?” cô gái lên tiếng sau một lúc im lặng.

“Anh vẫn đang nghe,” tôi đáp, rồi đứng dậy khỏi ghế và quay lại phòng khách.

Tôi định ngồi xuống sofa nhưng lại thôi, nhìn chiếc ghế bọc da tôi lại cảm thấy bức bối. Tôi bước lại chỗ cửa sổ và nhảy lên ngồi ở bậu cửa sổ. Trời bên ngoài không có gió, bóng của ngôi nhà đổ thêm một đoạn trước khoảng sân trống trước nhà.

“Xin lỗi anh,” cô đột nhiên nói. “Đột nhiên em lại nói mấy chuyện cũ rích này. Chắc với anh mấy chuyện này cũng chẳng đáng bận tâm.”

“Không có đâu. Ôn lại chuyện cũ cũng vui mà.”

“Vậy thì may quá. Em sợ làm anh phiền. Anh biết đấy. Hồi đi học em không có bạn bè nào thân thiết. Tốt nghiệp xong mỗi người một nơi rồi mất liên lạc hẳn. Giờ thì em về nước. Nói là về nhưng chẳng có bạn bè gì cả.” Cô dừng lại một lúc. “Mà anh này, em có chuyện này muốn hỏi anh. Anh trả lời thật lòng nhé?”

“Ừ, em hỏi đi,” tôi nói, dù không cảm thấy thoải mái cho lắm. Tôi có linh cảm cô sẽ hỏi một điều gì đó quan trọng mà tôi không thể trả lời được.

“Bảy năm qua em vẫn suy nghĩ mãi về chuyện này,” cô nói, giọng hạ dần như thì thầm. “Anh có từng yêu em không hay chỉ là, anh biết đấy, một phút bốc đồng?”

Tôi đã đoán đúng. Một câu hỏi chí mạng chỉ có một người biết chính xác câu trả lời và tôi lại không phải gã đó. Tôi chỉ là một kẻ giả mạo. Có lẽ trò đùa này đã đi quá xa. Đáp án đúng cho câu trả lời này phải là: “Xin lỗi, nhầm số rồi.” Rốt cục thì tôi đang làm gì vậy? Để được cái gì cơ chứ? Những câu hỏi như treo lơ lửng trước mặt tôi như một làn sương mờ đục mà tôi không thể nào nhìn thấu được. Sự im lặng kéo dài mỗi lúc một nặng nề, như lặn sâu dưới bể nước, làn nước lạnh xung quanh ép chặt lên từng tế bào.

Tôi không thể tiếp tục đóng giả Thành được. Mọi chuyện nên kết thúc ở đây. Tôi hít một hơi thật sâu lấy can đảm.

“Linh San phải không nhỉ?” tôi cất tiếng, cái giọng đều đều quen thuộc của tôi.

“Dạ?” cô đáp.

“Có lẽ cô nên hỏi trực tiếp Thành thì hơn. Tôi xin lỗi. Tôi không phải Thành. Cô gọi nhầm số rồi. Tôi thành thực xin lỗi.”

Tôi nín thở chờ đợi một tràng chửi rủa thậm tệ nhất được thốt ra hay những tiếng khóc nức nở. Tôi giữ máy để nghe chúng như một hình phạt đáng phải nhận lấy. Nhưng trái ngược với suy nghĩ, tôi chỉ nhận được một tiếng cười nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia.

“Sau cùng thì anh cũng chịu nói thật rồi nhỉ?” cô gái nói, giọng bình thản đến lạ lùng. “Tôi biết anh không phải là Thành ngay từ đầu rồi. Chỉ đơn giản là Thành đã mất hồi năm lớp mười hai.”

“Mất?” tôi nhắc lại trong vô thức, như thể nghe thấy một ngôn ngữ lạ.

“Đúng rồi. Bị tai nạn. Sau lần trốn học đó thì Thành bị cấm túc chỉ được phép lên trường. Muốn đi đâu cũng phải xin phép, bố anh đưa đi. Thế là một đêm nọ anh trốn khỏi nhà với chiếc xe máy. Anh định rủ tôi cùng bỏ trốn, nhưng đi nửa đường thì bị một chiếc xe tải ủi vào người.”

Tai tôi ù đi chẳng còn nghe rõ bất cứ âm thanh nào nữa. Cái nóng của thời tiết bỗng biến đâu mất chỉ còn một cảm giác lành lạnh sau gáy. Những hình ảnh của một gã tên Thành, trên chiếc xe và vụ tai nạn lướt qua trong tâm trí như thể tôi đã nhìn thể tôi đã nhìn thấy tận mắt.

“Trời ơi,” tôi rên rỉ, giọng lạc đi. “Tôi xin lỗi. Tôi không biết chuyện này. Tôi thực sự xin lỗi.”

Vẫn là những khoảng lặng quen thuộc nhưng nặng nề. Tôi không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, kể cả là một tiếng thở hay một tiếng rè ngẫu nhiên nào đó.

“Anh tin hoàn toàn những gì tôi nói à?” Linh San nói. Và mỗi lần như thế cô lại khiến tôi ngạc nhiên.

“Câu chuyện của cô không giống bịa đặt,” tôi nói, dù vậy tôi cũng bắt đầu suy nghĩ lại. “Tôi không biết nữa. Hoặc là nó là một câu chuyện thật hoặc là cô có khiếu kể chuyện.”

“Nghe như thật đúng không?” cô gái bật cười thành tiếng, một tiếng cười thật trong trẻo và có lẽ là nụ cười thật . “Tôi bịa ra cả đấy. Tôi thậm chí còn không phải Linh San. Nhưng không thể trách tôi được. Anh cũng giả làm Thành còn gì.”

Mớ cảm xúc hỗn độn bỗng tan biến như bọt xà phòng, không còn chút dấu vết nào trên thế giới.

“Vậy cô là ai?” tôi hỏi. “Tại sao cô lại làm thế?”

“Điều đó quan trọng sao?” cô nói, nghe giọng có vẻ rất phấn khích. “Anh cũng đâu có nói tên thật của mình. Anh tự nhận mình là Thành thì tôi là Linh San. Anh không thành thực ngay từ đầu nhưng mong người khác thành thực với mình à? Không có chuyện đó đâu.”

Giọng điệu của cô ta khó chịu như một kẻ bề trên lên lớp dạy đời tôi, nhưng lý luận quả thực không thể cãi lại được. Tôi chỉ đành thở dài. Dù sao thì cũng tốt hơn là câu chuyện cô kể là sự thật.

“Cô nói đúng,” tôi nói. “Tôi đã nói dối. Nhưng thật sự có cần phải đến mức bịa ra người chết như vậy không?”

“Sao lại không?” Cô ta cười khúc khích. “Đã mất công bịa chuyện thì phải bịa cho tới chứ. May là anh thừa nhận rằng anh không phải là Thành sớm đấy. Nói thêm một lúc nữa, tôi có thể bảo rằng tôi đang bị ung thư sắp chết đến nơi rồi cũng nên.”

“Cô cũng rảnh rỗi quá đấy,” tôi nói và bật ra một nụ cười gượng gạo.

“Anh có khác gì tôi đâu? Rảnh thì mới nhấc máy và tự nhận mình là Thành chứ. Phải không?”

“Một lần nữa, cô lại nói đúng,” tôi thừa nhận. “Nhưng tôi chỉ là một phút ngẫu hứng thôi. Tôi không chủ động gọi cho người khác, lên cả kịch bản nữa chứ.”

“Không đâu. Tôi cũng ngẫu hứng cả thôi. Mọi chuyện tôi bịa là chỉ mới nghĩ ra chứ không có kịch bản nào cả. Tôi rảnh thật, nhưng rảnh đến nỗi lên kịch bản thì không có đâu. Hay ít nhất cái mà anh gọi là kịch bản, ghi ra giấy hay gì đó. Tôi không làm mấy chuyện vớ vẩn như thế. Tôi giữ nó trong đầu và ứng biến.”

“Cô giỏi vậy sao không làm những chuyện có ích hơn?” tôi buột miệng hỏi.

“Anh biết tôi không làm sao?” cô đáp. “Nhưng sau tất cả những điều này là vô ích ư? Tôi không nghĩ vậy. Tôi có được niềm vui của mình. Thế là đủ. Anh không nghĩ vậy sao, Clyde?”

“Tôi là Clyde à?” tôi nói, khẽ mỉm cười. “Cô là gì? Bonnie chắc?”

“Tùy anh. Tôi có thể là Bonnie, Linh San hoặc bất cứ ai phù hợp với trí tưởng tượng của mình. Còn anh có thể là Clyde hoặc Thành. À không, anh ta chết rồi.”

“Đến chịu với cô. Buông tha cho cậu trai trẻ si tình ấy đi. Mà tôi hỏi cái này. Thành trong câu chuyện của cô yêu Linh San hay chỉ bốc đồng?”

Cô gái lại cười khúc khích, có vẻ rất thích thú với câu hỏi vừa rồi.

“Cả hai,” cô đáp mà không cần suy nghĩ gì. “Tình yêu tình báo là thế mà. Không phải hiển nhiên quá sao? Hay là…”

Cô ta cố tình dừng lại ở đó và tôi biết vế sau cô ta muốn nói là gì. “Hay là anh chưa yêu ai bao giờ,” hoặc đại loại như vậy.

“Xin lỗi vì tôi chưa nút lưỡi kiểu Pháp với ai bao giờ,” tôi nói, nửa đùa nửa thật. “Được chưa?”

“Haha, cái này anh tự khai đấy nhé,” cô ta cười lớn khi trêu chọc được tôi. “Nhưng có lẽ đến đây thôi, Clyde à. Gói gọi điện miễn phí của tôi sắp hết rồi.”

“Vậy à. Nói thật là tôi bị cuốn vào cuộc trò chuyện kì quặc này đấy. Tạm biệt, Bonnie.”

“Chúc một ngày tốt lành, Clyde,” cô ta đáp. “Có duyên gặp lại, không thì thôi.”

Cô ta cúp máy trước, để lại một tiếng tút dài và sự tĩnh lặng thường ngày quay trở lại. Tôi giữ chiếc điện thoại trong tay một lúc rồi tụt người khỏi bậu cửa sổ. Mồ hôi rịn ra ướt đẫm lưng chiếc áo thun mà giờ tôi mới để ý. Tôi đặt điện thoại lên bàn và bước vào phòng ngủ thay một chiếc áo thun khác.

Quay trở lại phòng khách, tôi ngồi xuống ghế sofa. Nắng bên ngoài vẫn còn gay gắt, hoàng hôn vẫn còn rất xa. Tôi tự hỏi nên làm gì cho hết buổi chiều hôm nay.

Có duyên thì gặp lại, cô gái đã nói thế. Tôi hiểu câu nói ấy có nghĩa là gì nhưng tại sao phải có duyên mới gặp lại? Số điện thoại cô gái vẫn còn đó. Tai tôi vẫn ong ong giọng nói vui vẻ của cô gái. Hình như lâu lắm rồi tôi mới nói chuyện với người khác lâu đến thế.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhấc chiếc điện thoại lên, ngón tay lướt nhanh qua màn hình rồi dừng lại ở dãy số không tên vừa rồi. Dù sao thì tôi cũng đang rảnh, cứ thử xem sao. Tôi nhấn gọi ngay để không có thời gian suy nghĩ lại.

Một bài hát vui tươi vang lên trên điện thoại. Năm giây, mười giây, rồi nửa phút trôi qua. Tôi kiên nhẫn chờ đợi từng giây trôi qua, chưa bao giờ bốn mươi năm giây có sức nặng như lúc này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận