Trong cơn đau điếng như hàng trăm chiếc đinh sắt lần lượt đóng vào đầu Phong, vô số kí ức lần lượt hiện lên như các mảnh gương phản chiếu lại quá khứ của người đang soi nó.
Mười năm trước, cái đêm định mệnh khiến cả gia đình của Phong tan vỡ. Cậu khi ấy vẫn còn là một đứa trẻ yếu ớt, chẳng hiểu sao thân thể cậu lại bầm dập ngồi bên gốc cây trước nhà nữa. Chỉ biết khi Phong ngước mắt lên thì ngọn lửa tàn bạo bao trùm lên căn nhà nhỏ bé một màu đỏ khóc than.
Tiếng lép bép, tí tách của gỗ cháy một cách vô vọng trong không gian của mùi khét và những màn khói mờ ảo. Những bóng người vừa lạ vừa quen hiện diện cùng nhiều lời kêu gọi nhiễu loạn chẳng khác gì một cuộn băng hỏng.
Gã Minh mặc một bộ đồ đen xám, khụy gối trên nền đất tro. Gã gắng gượng đứng dậy bằng lưỡi kiếm đã nhuốm đầy máu trong khi vẫn đang thở hổn hển.
– Phải bảo vệ Cha Của Mọi Cái Ác...
Bên cạnh tên đó, là ba mẹ của Phong...
Hay nói đúng hơn là những mảnh vụn nằm ngổn ngang của họ. Quần áo, da thịt, xương và sọ...
Tất cả đều đã lạnh lẽo và im ắng, tất cả đều chìm trong một vũng máu đang dần sôi lên...
Khi các trụ gỗ đã không còn có thể chịu được sức nặng của chiếc mái nhà, và bắt đầu sụp đổ xuống làm lộ diện vị thiếu nữ chừng mười tám trên những viên ngói đã phai màu, xung quanh cô ta là xác của vô số con quạ đã hư thối. Cô ta có sáu chiếc cánh lớn tựa như thiên thần bước ra từ trong thần thoại, nhưng tất cả chúng đều có màu đen và đã rách toác hết cả da thịt. Con nhỏ đó chính là Hồ Phương My hay Đầu Heo Vô Dụng.
– Mẹ Của Mọi Tội Lỗi đã tạo ra thế giới này...
Những con rắn nhỏ chui ra từ trong lớp tro lẫn đất cát. Chúng quá bóng bẩy và nhớp nháp, nhìn kĩ thì rõ là một lũ trùng dài tựa như rắn sơ sinh.
Vô số con trùng gần như trong suốt trên mặt đất bắt đầu tập hợp lại chỗ tấm vải bạc màu nằm trên đất. Từ bãi sinh vật lúc nhúc ấy chui lên người phụ nữ xa lạ. Nửa thân trên là một mỹ nhân khuất mình sau chiếc áo choàng sờn cũ, còn phần bên dưới là những cái xúc tua nhầy nhụa.
– Hãy để Chúa Tể Của Mọi Tai Ách được ngủ yên...
Xa xa trong bóng đêm đặc quánh, ở nơi chẳng có ánh lửa có thể vươn tới. Một con quỷ hư ảo như màn sương mỏng xuất hiện, nó lê lết phần thân thể đã nát ươm của mình bằng đôi tay mục nát đầy giòi. Đôi mắt như có hòn than đang âm ỉ ấy hướng tới nơi mà ba mẹ Phong nằm xuống. Cái thứ đó đang cố may vá thân xác bấy nhầy của chính mình lại bằng người thân cậu.
Không một ai ở đó ngăn cản con quỷ kia cả, thay vào đó ánh mắt của bọn họ lại chằm chằm về phía Phong đang lim dim sắp bất tỉnh.
– Bảo vệ Tai Ương... bảo vệ thế giới này...
Cơn đau ngày càng kinh khủng hơn khi cậu cố nhớ lại những gì đã biến mất khỏi đầu mình bao năm nay. Từ những phát đinh đánh thẳng vào não, giờ đây Phong lại thấy xương sống của mình đang bị kéo ra khỏi thân xác ấy.
Nhưng kể cả vậy thì cậu vẫn cố cắn răng chịu đựng, cậu muốn tiếp tục tìm lại chính mình trong quá khứ.
Một cô gái mà cậu quen biết từ hồi đầu cấp ba bỗng xuất hiện với nụ cười thân thiện. Cô khoác lên một chiếc váy tối màu với những viền vải trắng tinh đã vướng phải những giọt máu đỏ ngầu. Chiếc mũ vành mũi nhọn màu đen trên đầu cô ghé sát tới chỗ cậu, đưa tay hỏi:
– Em không sao chứ? Cần chị giúp không?
Lúc đó là mười ba năm trước, Phong bị một đám người đeo mặt nạ tóm lấy. Chúng bắt cóc cậu bằng thuốc mê rồi đưa lên một chiếc xe du lịch màu xám trắng. Tới khi tỉnh lại thì cậu đã thấy con nhỏ Hồ Phương My tay không xé toạc cửa xe, mỉm cười trìu với mình. Không chần chừ ở cái chỗ nguy hiểm ấy thêm một giây nào nữa, Phong lao về phía cô ta ngay.
Thành phố sầm uất với những tòa nhà cao tầng xa lạ mà Phong chưa bao giờ tới hiện ra trước mắt cậu. Người nước ngoài thì ở khắp mọi nơi, họ kinh ngạc dòm Phong và cô gái quần áo lấm lem đang đứng bên cạnh.
Ánh mắt cậu quét quanh mọi thứ mới lạ rồi chợt dừng lại ngay vị trí của mấy cái xác nằm ngổn ngang trên đường. Chúng bị xé rách thân thể một cách dã man như gặp phải quỷ, Phong nhận ra chúng, đó là bọn đeo mặt nạ kì quái đã bắt cóc cậu!
– Em có muốn về nhà không, nếu muốn thì đi theo chị.
Đó là những gì cô ta nói khi ấy, và Phong thực sự bám theo Phương My vào trong con hẻm tối bên đường.
– Nhắm mắt lại cho đến khi chị ra hiệu nhé. Không được nhìn trộm đâu đấy.
Cậu tuân theo lời nhở ấy trong khi vẫn bước đi, để chắc chắn không bị lạc cậu còn nắm chặt lấy tay cô ta. Được một đoạn thì bỗng Phong không còn ngửi thấy mùi hôi thối từ những thùng rác lớn bên tường hay mặt đường bê tông cứng cáp đầy bụi bên dưới chân nữa.
Cậu lén mở mắt ra vì không thể kiểm soát được sự tò mò bên trong mình. Bầu trời sao lấp lánh vô tận trải rộng bốn phía hiện ra ngay trước đôi ngươi tràn đầy sự kinh ngạc ấy.
Bên dưới là một cây cầu tạo thành từ vô số con quạ đen sáu mắt đỏ hiện ra một cách mờ ảo. Xa xa, những sinh vật kỳ dị mang theo thân thể lấp lánh như các vì tinh tú bơi lội khắp nơi.
- Không được nhìn trộm, chị sẽ không nhắc lại lần thứ ba đâu đấy.
Phương My nói bằng giọng đanh thép.
Giật mình, Phong nhắm mắt lại rồi im phăng phắc. Tầm một phút sau, bàn tay mềm mại kia đã không còn nữa. Mở đôi mi lên, cậu ngơ ngác khi nhận ra bản thân đang ở ngay trước nhà mình từ bao giờ.
Con Đầu Heo Vô Dụng bên cạnh cũng chẳng biết đã đi đâu mất tăm, chỉ còn mỗi một chiếc chuông gió cũ được trang trí bởi vài sợi lông tơ màu đen.
Thoát khỏi các mảnh vỡ của quá khứ, Phong trở về với thực tại mà mình đang đối mặt. Khuất phục bởi màn tra tấn tinh thần vừa rồi, cậu ngã xuống trong hơi thở mệt mỏi. Tuy cơn đau đã qua đi nhưng thân thể cậu vẫn còn đang run lẩy bẩy không nguôi ngoai ngay được.
Nhìn những tảng mây khổng lồ cắt ngang qua bầu trời xanh trong cao vút. Lắng nghe lời trò chuyện của gió và cỏ cây, cảm nhận hương hoa dại hòa tan vào từng luồng gió nhẹ như không.
Phong không biết chỗ này là đâu hay bản thân đã tới đây bằng cách nào. Tất cả những gì cậu có chỉ là thân thể nhợt nhạt của bản thân cùng chiếc lông quạ – thứ đã gợi nhớ lại những ký ức vừa rồi.
Khung cảnh này bình dị và yên ả biết bao, nhưng cậu lại đau lắm. Không phải là cảm giác trên thể xác, mà nó là vết thương sâu trong trái tim. Vải rách còn vá lại được, tâm hồn vụn vỡ biết lấy gì vá đây?
Phong rõ ràng đã ghi nhớ được mặt mũi của hung thủ hãm hại ba mẹ mình, ấy vậy mà lại quên bẵng đi từng ấy năm. Đến khi sắp chết thì mới biết kẻ thù lại đang ở ngay cạnh mình.
Nhưng cậu cũng thắc mắc vì sao người anh đáng kính của mình lại che giấu những chuyện đó. Theo lý thì anh trai cậu phải căm hờn gã Minh lắm mới phải, nhưng tại sao anh ấy lại thân thiết với cái tên đó còn hơn cả cậu?
– Chẳng lẽ anh ta có kế hoạch của riêng mình?
Phong rơi vào suy tư trước vô số câu hỏi hiện lên trong đầu, nhưng thứ làm cậu băn khoăn nhất là vì sao con nhỏ Hồ Phương My kia lại có mặt tại nhà cậu khi đó. Mục đích của nó là gì?
Và làm sao mà con nhỏ ấy với thằng Minh vẫn giữ được tuổi trẻ như thế trong hơn mười năm qua. Không, là mười ba năm mới đúng.
– Cái chuông gió đó hình như được treo trước phòng mình cho tới lúc cháy nhà. Những con quạ sáu mắt đỏ ấy cũng xuất hiện trong giấc mơ lạ trước khi mình chết, con My thì bị treo lên cây thập tự giá. Phải chăng có cái chuyện gì đó mà mình chưa biết?
Những dòng suy nghĩ cứ thế tuôn trào trong cái đầu còn đang ê ẩm của Phong. Cậu lăn quay trong cơn đau nhức, cố gắng nhớ lại khoản thời gian đã qua nhưng hoàn toàn mờ mịt.
Nhìn khung cảnh yên bình trước mắt, cậu đoán chắc đây là nơi an nghỉ của những người đã chết. Tuy không rõ vì sao ở đây lại chỉ có mỗi mình Phong ở nơi này, nhưng cũng chả biết tìm ai để hỏi nữa.
– Trong kinh thánh, các tín đồ Mặt Trăng Cổ Xưa như cậu sau khi chết sẽ đi lên bầu trời đêm và hóa thành các ngôi sao ở đó. Vì sao mình giờ lại trở thành linh hồn lang thang chốn đồng cỏ rồi?
– Hông lẽ Mặt Trăng chê mình không đủ tiêu chuẩn hả ta?
"Nếu một ngày nào đấy em mất hết tất cả mọi thứ, kể cả niềm tin vào thế giới này. Thì phép màu sẽ là điểm tựa tốt nhất. Thôi... đừng nhìn anh bằng ánh mắt dành cho đám khùng khùng trong bệnh viện tâm thần như thế chứ. Kì tích sẽ chỉ xảy ra với những người luôn tin vào chúng, với lại em cũng đâu mất gì khi làm vậy đâu đúng chứ?"
Phong gắng kiềm chế hai hàng nước mắt trong khi tưởng nhớ lại những gì mà anh trai đã nói với cậu khi cả hai vừa dọn ra ở riêng khỏi cô chú họ hàng.
– Em tin rồi, phép màu có lẽ thật sự tồn tại. Nhưng như thế đã làm sao chứ, có thay đổi được gì sao?
Ngồi ngây ngô ngắm nhìn khung cảnh yên bình trước mặt, Phong dần bình tĩnh trở lại, cậu hỏi mình nên làm gì đây? Tùng Thanh có lẽ giờ này đang đi tìm xác của cậu rồi, liệu thằng Minh có tha cho anh ta không?
"Có khi nào thằng đó đang giữ xác mình lại để dẫn dụ anh hai đến không?"
– Phải tìm cách báo cho anh hai mới được, nhưng bằng cách nào?
Cậu không biết gì về nơi này và càng không biết phải làm sao để thoát khỏi đây. Nhưng Phong vẫn cố đứng dậy bất chấp thân thể rã rời sau cơn đau đầu kinh khủng kia.
Cậu nhìn quanh một hồi rồi chạy về một hướng mà chẳng biết nó dẫn tới đâu cả. Phong chỉ ôm lấy hy vọng sẽ gặp được ai hay thứ gì đó có thể đưa cậu trở về. Tuy biết nó mong manh còn hơn cả sợi nắng trong cơn bão, nhưng nếu cậu không buông tay thì có lẽ phép màu sẽ thật sự xuất hiện.
Đang băng băng trên những cánh đồng bỗng mọi thứ nhuốm một màu vàng cam kỳ lạ.
– Cái gì?
Cậu ngước hoàng hôn buông xuống nhuốm đỏ vàng cả vùng chân trời trong tích tắc đồng hồ trong hoang mang. Vùng trời đêm nhanh chóng tràn đến che phủ lên vạn vật một màu đen ảm đạm. Cơ thể Phong trở nên nặng nề khó tả, đôi chân dừng bước, cậu gần như đổ gục xuống trước sự khó hiểu.
Nhưng Phong đã ngừng lại trước khi kịp chạm mặt vào đất, cậu không muốn Tùng Thanh phải chết giống như mình. Anh ấy đáng được sống một cuộc đời bình thường như bao người khác, nếu cậu không nhanh lên thì có lẽ người anh trai mà cậu yêu quý sẽ phải mất mạng.
Khung cảnh hoàng hôn chỉ xuất hiện đúng một khoảnh khắc rồi mất dạng. Chỉ còn lại khung cảnh đêm tối vô định cùng vầng trăng đỏ rực ma quỷ lủng lẳng trên kia.
Chợt một đường thẳng kẻ đôi quả cầu máu cao vút ấy, con ngươi kinh hoàng bên trong nó dần lộ ra. Ánh nhìn ấy soi rọi mọi vật bên dưới như đang tìm kiếm thứ gì đó, và rồi nó dừng lại ngay trên người cậu.
Gerhkra...
Tiếng nói cổ xưa chất chứa sự hỗn loạn vang vọng khắp vùng đất này, nó như hàng ngàn mũi gươm bén nhọn đâm xuyên qua thân thể đang dần đổ gục của Phong. Cảm giác chẳng khác những bụi gai vô hình xuyên thủng da thịt từ bên trong, giống với từng chiếc nanh thú dữ ngấu nghiến tâm trí đang nhiễu loạn của cậu.
Phong bất lực ôm lấy chính mình mà ngã xuống trước cơn đau không có điểm kết thúc. Tâm thức của cậu giờ đây chỉ có một màu tối tăm như những gì cậu sắp phải đối mặt.
Từ nơi chân trời vô tận, các tồn tại kỳ dị không thể hiểu nổi đã giáng xuống.
Trồi lên khỏi mảnh đất nứt nẻ là thứ dịch nhựa ô uế, hỗn tạp những mảnh máu thịt của vô số loài sinh vật khác nhau. Chúng tập hợp lại thành một con sên nửa chất lỏng trông cao lớn như núi, mỗi nơi mà nó lướt qua đều sẽ hóa thành nấm mốc và rong rêu.
Cưỡi trên ngọn sóng hắc ín dữ dội là một con thủy quái khó tả thành lời với mấy cái xúc tua gần trong suốt màu đen. Thứ đó lao đến đây như một thiên tai mà không thứ gì có thể cản phá.
Màn sương đen trắng hỗn hợp nuốt chửng bất cứ thứ mà nó chạm đến. Nó tạo ra thứ âm thanh thực hư làm rung chuyển cả bầu trời. Những ánh sáng le lói thoắt ẩn thoắt hiện bên trong nó như một hệ tuần hoàn của sinh vật sống.
Phong đối mặt với chúng trong cơn tuyệt vọng và đau nhức triền miên nhưng bên tai cậu lại vang lên những tiếng thì thầm của anh trai.
"Vào một lúc nào đó nếu như em cảm thấy quá tuyệt vọng thì hãy đọc lên những câu thần chú này. Bất cứ thứ gì chúng ta học được đều không vô dụng."
Những lời nói nhảm ấy lướt qua đầu cậu, mỗi lần gặp chuyện khó cậu đều nhớ về những thứ kì quặc ấy. Mặc dù chúng chỉ là mấy trò đùa vớ vẩn dành cho trẻ con và chẳng lần thử nào thành công cả. Nhưng vẫn như mọi khi Phong lại thử đọc lên thứ ngôn ngữ xa xưa ấy:
– Hỡi vị chúa của những cánh đồng ấm no, xin hãy thương xót cho kẻ bần cùng này.
Gió reo lên như tiếng ngân ca chào đón đấng thần linh...
– Người tiễn đưa những linh hồn về nơi an nghỉ, xin hãy bảo vệ tôi khỏi nguy nan.
Đất rung chuyển như đang hít thở từng nhịp trước phép màu kì diệu…
– Tôi không xin được tha thứ, tôi xin được cứu rỗi bởi người, Chúa Thu Hoạch.
Dứt câu, một khu rừng xa xưa mọc lên ngăn cản bước tiến của những quái vật không thuộc thế giới này. Chiếc lông quạ phát sáng ôm trầm lấy Phong, mọi thương tật đều biến mất, đôi cánh đen tuyền khổng lồ xòe ra từ lưng cậu.
Không đợi Phong kịp làm quen, đôi cánh đã vỗ liên hồi, đưa cậu bay vút như tên rời cung. Chạm đến không trung tăm tối xen lẫn đỏ thẫm không có lấy một ánh sao, Phong đơn độc nhìn vùng bình nguyên nhỏ bé đang bị tàn phá bên dưới.
Rừng cây già hàng ngàn tuổi lần lượt biến mất, mặt trăng máu đang ngày càng tỏa hơn, những con quái vật kia dần dần hăng máu và nhanh hơn.
– Cái này phép màu? Bọn chúng rốt cuộc là cái gì vậy trời?
Câu cổ ngữ cậu vừa đọc là lời cầu nguyện với vị thần xa xưa trong tín ngưỡng của nhiều người. Và có vẻ như kì tích đã thật sự xảy ra, nhưng bây giờ Phong không có thời gian để ngẫm nghĩ mấy chuyện đó.
"Xem ra Chúa Thu Hoạch không thể cản bước chúng rồi."
Tuy Tùng Thanh từng dạy cậu rất nhiều câu thần chú để dùng cho từng tình huống khác nhau, nhưng cậu lại chỉ nhớ được vài đoạn vừa tệ vừa bình thường nhất.
Nhưng Phong không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải cầu cứu vị thần mà cậu ghét nhất. Cơ mà phải xem thử may mắn của cậu còn đủ không đã.
– Tôi lấy tên và đức tin của mình để cầu nguyện với ngài, Ánh Sáng Vĩ Đại Của Thế Giới.
Mọi thứ vẫn im lặng không một chút đổi thay như lúc nãy.
– Hỡi Mặt Trời Ban Sơ của cõi trần, xin hãy ban cho nơi đây ban ngày vĩnh cửu.
Phong bắt đầu cảm thấy bản thân nên đổi cách khác thì hơn.
– Ca ngợi ngài, vị thần bên trên bầu trời. Ngọn Lửa Khởi Nguyên.
Không có gì xảy ra cả, đúng như cậu đoán trong bụng.
– Mình biết ngay mà, thần của đám dị giáo thật chả ra làm sao cả.
Như thể đáp lại lời vừa nói ra, những ngọn lửa rơi xuống như mưa bão tràn ngập cả vùng đất này. Bầu trời đen tối nay đã đỏ ngầu như ngày tận thế, các đốm lửa không phân biệt thù hay bạn thiêu rụi tất cả mọi thứ mà nó chạm phải, kể cả Phong!
– Con xin lỗi, cái miệng con nó mất quyền kiểm soát.
Cậu cắn răng chịu đựng cơn bỏng rát đang lan tỏa khắp người mình, hợp sức cùng đôi cánh quạ bay xuyên qua biển lửa. Thực ra Phong cũng đoán được sẽ không có chuyện tốt đẹp gì khi cầu nguyện với Ngọn Lửa Khởi Nguyên. Bởi vì xưa nay tín đồ Mặt Trăng Cổ Xưa đều bị giáo điều của vị thần kia khinh miệt.
"Đúng là không thể chọc giận thần thánh mà!"
Dường như nghe thấy những suy nghĩ trong đầu Phong những ngọn lửa đọng lại trên đất tro bỗng phừng lên. Một người khổng lồ rực cháy cao hàng trăm mét xuất hiện với sự thù hằn đang dâng trào.
- C-cái gì?
Trước sự kinh ngạc không thôi của Phong, người khổng lồ tạo ra một thanh trường kiếm bằng sức nóng thiêu rụi vạn vật. Hắn gầm lên như lời đe dọa rồi vung chém tên nhân loại nhỏ bé trước mặt.
Dưới sự kiểm soát của nỗi sợ hãi dâng trào thêm một bậc trong người, Phong cùng đôi cánh đang run rẩy lẩy bẩy né tránh đòn tấn công mạnh mẽ ấy trong suýt sao.
Sức nóng kinh khủng như muốn làm tan chảy cả cơ thể Phong ngay tức thì lướt qua và lao đến những quái vật phía sau. Cậu cứ tưởng đã thoát nạn, nhưng từ bầu trời, những đốm lửa nho nhỏ ban đầu nay đã trở thành vô số thiên thạch to lớn. Chúng giáng thẳng xuống nơi đây mà không một chút chần chừ.
Ở một bên khác, vầng huyết nguyệt dị hình kia ngày càng sáng hơn bao giờ hết. Bất cứ nơi nào mà ánh trăng ấy chiếu đến cũng đều héo tàn trong phút chốc.
Cơ thể Phong cũng không phải ngoại lệ. Da cậu mọc lên những mảng nấm mốc, rong rêu. Xương thịt thối rữa ngày càng nặng hơn. Những lời vô nghĩa xuyên thủng vào tai cậu càng lúc càng đau nhói hơn.
Bóng hình của Ngọn Lửa Khởi Nguyên cũng đã tiêu tan từ lúc nào không ai hay biết. Phong e rằng chẳng chịu được quá một phút nữa. Cậu không sợ cái chết, cậu chỉ sợ bản phải bỏ lỡ những khoảnh khắc mà bản thân ao ước bấy lâu nay nhưng chưa một lần nhìn thấy.
– Làm liều vậy.
"Em nhớ cho kĩ đây, chỉ khi mạng sống của em không thể cứu chữa được nữa thì mới được phép khấn cầu Mặt Trăng Cổ Xưa. Từ lúc em ghi nhớ những cổ ngữ này thì phải chắc rằng bản thân sẽ không đọc nó cho đến lúc cần, được chứ?"
Cậu rất thắc mắc vì sao tín đồ của thần lại không thể cầu cứu ngài mà phải nhờ vả các thần khác, nhưng Tùng Thanh lại chỉ cười khổ bảo:
"Chỉ khi em biết cái ngục tù mang tên thế giới này đáng sợ như thế nào thì sẽ hiểu, ánh trăng bạc xa xưa kia khác biệt như thế nào."
Tuy vậy lúc này đây, cậu chắc chắn mình sẽ chết thêm một lần nữa nếu không đọc nó. Hy vọng cậu sẽ còn tỉnh táo sau vụ này.
– Ánh trăng xa xưa hơn cả đêm tối nguyên thủy, hãy giúp tôi.
Tiếng thét của vầng huyết nguyệt vang vọng từ trong mọi ngóc ngách, nó dường như cảm nhận được thứ không nên xuất hiện đang được kêu gọi bởi những lời nói ấy.
Vô số cánh tay máu khổng lồ giáng xuống, đôi cánh quạ vừa lượn quanh chúng vừa giảm độ cao để thoát thân.
– Cội nguồn chốn tinh không huyền ảo, hãy cứu tôi.
Từ dưới lòng đất, thứ sinh vật bán lỏng có hình hài của loài sên trần ấy tràn lên. Nó vươn cái miệng không gì có thể thoát khỏi ra với ý định nuốt trọn Phong vào bên trong.
– Vị thần ngao du bên trên biển vận mệnh, hãy thương xót lấy tôi.
Những cái xúc tua đen trong suốt tràn đến cùng với cơn sóng hắc ín từ phía sau. Trong khi màn sương mù đen trắng lại chặn đằng trước lại.
Tất cả bọn chúng đều cố ngăn cản lời cầu nguyện cuối cùng chưa được cất lên. Phong cứ thế bị cô lập trong không gian đang ngày càng nhỏ lại, nhưng cậu vẫn chưa hề dừng kêu cứu lại.
– Đấng quyền...
Chưa kịp thốt hết câu cuối thì cậu đã bị một người lạ mặt xuất hiện thình lình chen ngang.
– Đừng gọi tên kẻ mà ngươi không nên gọi.
Đó là một người đàn ông kì lạ mờ ảo như làn khói nhạt, trông giống hồn ma hơn cả Phong. Hắn mặc một chiếc áo choàng che kín từ đầu tới chân, chỉ chừa mỗi đôi mắt hai màu khác biệt lộ ra ngoài.
Bắt lấy vai Phong một cách nhanh chóng, người lạ kia lặng thinh không nói thêm lời nào trước những vị thần quyền uy kia.
Đột nhiên từ dưới đất tro đen mọc lên một cái mầm lá óng ánh như ánh dương. Cái cây đấy lớn nhanh như thổi, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành đại thụ cao to chọc thẳng trời đêm.
Bốn kẻ săn đuổi bị đẩy lùi hoàn toàn bởi thứ sức mạnh bất ngờ ấy. Nhưng chúng vẫn tiếp tục lao đến và phá hủy vùng đất ngập tràn ánh hào quang ấy.
Một tòa kiến trúc cổ đại xuất hiện ngay bên dưới gốc cây khổng lồ. Hầu như mọi công trình đều đã sụp đổ từ lâu, nhưng vẫn giữ nguyên được sự độc đáo của riêng mình.
Trông nó có vài điểm giống những pháo đài cổ trên sách mà cậu từng đọc trong sách. Tại trung tâm, có một chiếc ghế làm bằng đá vàng đã ố màu trống rỗng nó. Trên khối đá vàng được điêu khắc tinh xảo ấy có một biểu tượng hình học đối xứng hoàn hảo.
Người nọ bỗng nói bằng tiếng khàn khàn:
– Ta vốn định để bọn ngoại thần kia xâu xé ngươi ra nhưng coi bộ không được rồi.
Phong đang trong quá trình phục hồi thân thể nhờ vào ánh sáng của cái cây màu nhiệm kia, nghe mà ớn lạnh sống lưng.
Tuy cậu không biết ngoại thần là gì, nhưng vẫn hiểu hai từ đấy có ý nghĩa ra sao. Thế mà kẻ trước mắt cậu lại có thể ngăn cản được bọn chúng thì ắt hẳn phải là tồn tại ngang ngửa thần linh. Giống như Chúa Thu Hoạch và Ngọn Lửa Khởi Nguyên đã làm trước đó. Nhưng hắn cũng có thể là một vì tà thần không nên động đến.
– Cảm ơn vì đã cứu tôi. Xin cho hỏi...ngài là ai vậy?
Ầm, ầm.
Các ngoại thần vẫn không buông tha, họ muốn tiến đến gần hơn nhưng đều bị các nhánh cây chằng chịt như mạng nhện ngăn lại. Tuy nhiên cái cây này hình như sắp không chịu được nữa rồi thì phải.
- Gọi ta là Veram. Ngươi có hai lựa chọn lúc này. Một là nộp mạng cho đám ngoại thần đó để chúng biến khỏi đây. Hai là giúp ta làm một việc và ngươi sẽ nhận được một điều ước bất kỳ coi như phần thưởng.
Nói tới đây ông ta im bặt, không thêm bất cứ lời nào nữa. Tất cả chỉ còn lại sự im lặng giữa đôi bên, như thể ông ta đang bảo rằng sẽ không lặp lại lời nói ban nãy lần nào nữa. Phong cứ thế chìm suy nghĩ về nguyện vọng mà ông ta nói.
Tuy nghe sơ qua thì thấy hắn đang ép buộc cậu, nhưng điều ước của kẻ tên Veram này thật sự có thể hồi sinh được ba mẹ của cậu không? Phong như thấy được hy vọng sau từng ấy thời gian, bất chấp sự nghi hoặc trong lời nói của ông ta.
Trước sự ham muốn trỗi dậy từ sâu trong linh hồn, lời cảnh cáo của anh trai cậu lại vang lên bên tai:
"Thỏa thuận với người thì trả bằng vật chất, giao kèo cùng ác quỷ thì trả bằng linh hồn. Còn với thần linh thì chúng sẽ lấy tất cả những gì có thể lấy được.”
Cậu khựng lại suy tư, nhưng rồi cậu vẫn đưa ra quyết định:
– Ngài muốn tôi làm gì?
Hắn nhìn cậu một cách nhã nhặn rồi nói:
– Phá hủy thế giới Taldora.
Phong chết lặng tại chỗ, cậu cứ nghĩ việc mà một người bình thường như cậu có thể làm được thì ắt cũng không khó lắm. Nhưng hủy diệt một thế giới thì quá sức rồi, khoan nói tới vấn đề đạo đức thì cái chuyện này chỉ có kẻ điên mới làm ấy.
- Cái, cái gì? Khoan, khoan đã nào...
Phong chưa kịp nói hết phần còn lại trong cổ họng thì đã bị quấn lấy bởi một cơn gió lốc mạnh mẽ. Trong giây lát ngắn ngủi đó Phong đã biến mất không còn nổi một sợi tóc ở nơi đây.
Chỉ còn mỗi kẻ ấy đứng trơ trọi nhìn đám ngoại thần không khác gì cơn sóng dữ lao đến. Chúng hậm hực cơn tức hét to:
- VERAM!!!
Kẻ được gọi là Veram nhếch môi cười một cách khinh thường đáp lại.


0 Bình luận