CHƯƠNG 1
Thế giới đã ngừng vận động vào năm 2025.
Không một dấu hiệu báo trước. Không một lời cảnh báo. Chỉ trong nháy mắt, toàn nhân loại bị đóng băng.
Thành phố chìm trong một màu trắng xóa, nhưng không phải tuyết. Đó là băng, thứ đã nuốt chửng cả một nền văn minh chỉ trong tích tắc.
Những con đường từng tràn ngập xe cộ, nay chỉ còn là những dải bê tông lạnh lẽo, dài vô tận và im lặng đến rợn người.
Những chiếc xe chết đứng giữa dòng chảy thời gian, một số còn mở cửa, tài xế vẫn nắm chặt vô lăng trong tư thế lái, nhưng đôi mắt họ vĩnh viễn trống rỗng, phản chiếu một thế giới đã kết thúc mà họ không kịp nhận ra.
Một chiếc xe buýt đỗ giữa giao lộ, hành khách vẫn ngồi nguyên chỗ của mình. Một cô gái trẻ tay còn đang lướt điện thoại, nhưng màn hình đã vỡ nát, đầu cô nghiêng nhẹ ra cửa sổ, như thể vừa ngủ quên trong giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Ở phía xa, một người đàn ông đang chạy băng qua đường, cơ thể đông cứng ngay giữa bước chân, đôi mắt mở lớn chứa đầy kinh hoàng.
Không chỉ con người.
Trên vỉa hè, một con chó nhỏ vẫn còn nguyên hình dạng, đôi mắt đục ngầu như thủy tinh, đang ngẩng đầu hướng về phía chủ nhân của nó—một người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất, tay vươn về phía con vật, nhưng mãi mãi không thể chạm tới.
Những con vật bị nhốt trong lồng sắt, mắt trợn trừng vì đói khát, cơ thể teo tóp đến mức xương sườn lộ rõ, một số đã gục xuống trong tư thế rên rỉ, một số khác chết cứng bên cạnh những chiếc bát trống rỗng.
Tại một khu vui chơi dành cho trẻ em, các bức tượng băng mang hình hài con người vẫn còn vươn tay về phía nhau. Một cậu bé đang rướn người trên cầu trượt, đôi mắt sáng ngời của cậu bị đông cứng ngay trước khi kịp lao xuống. Một bé gái khác đang ôm chặt búp bê, miệng mở ra như thể định nói điều gì đó—một câu nói bị chặn đứng bởi thời gian.
Không một ai biết chuyện gì đã xảy ra. Không một ai có cơ hội phản kháng.
Thế giới đã chết trong tích tắc.
Năm tháng trôi qua.
Những tòa nhà chọc trời không còn ánh sáng, không còn con người, dần dần nứt vỡ dưới sức mạnh của thiên nhiên. Cây cối mọc tràn qua các đại lộ, dây leo bám đầy trên các tòa cao ốc, biến những gì còn sót lại thành tàn tích của một nền văn minh lãng quên.
Bên trong những căn hộ bỏ hoang, vết tích của sự sống vẫn còn đó.
Một bữa ăn sáng dở dang trên bàn ăn, ly cà phê đã hóa đá trong chiếc cốc sứ trắng.
Một căn phòng trẻ em vẫn còn ngập tràn đồ chơi, những con búp bê trong góc đã bị phủ kín bởi bụi và mạng nhện.
Trên bàn học, những trang vở mở sẵn, bài tập dừng lại ngay giữa một dòng chữ viết dở.
Cánh cửa một căn hộ khẽ kêu cót két khi gió thổi qua, đẩy nó mở toang, để lộ một cảnh tượng ám ảnh bên trong. Trên chiếc giường phủ đầy bụi, một bộ xương khô nằm bất động, quấn trong tấm chăn cũ kỹ đã bạc màu. Bên cạnh đầu giường, một giá truyền dịch gỉ sét vẫn còn treo lơ lửng, túi dịch đã cạn khô từ lâu.
Dù đã hàng chục năm trôi qua, khung cảnh ấy vẫn mang một sự yên lặng kỳ lạ, như thể chủ nhân của căn phòng chỉ đang say ngủ—một giấc ngủ không bao giờ kết thúc.
Phải, chính là như vậy. Người đó thuộc 0,01% dân số còn lại không chịu ảnh hưởng của thảm họa đóng băng. Nhưng dù may mắn thoát khỏi số phận ấy, họ cũng không thể chống lại quy luật tàn nhẫn của thời gian. Có vẻ như, ngay từ trước khi thế giới diệt vong, họ đã là một bệnh nhân thực vật—mắc kẹt giữa sự sống và cái chết, cuối cùng lặng lẽ tan biến trong cô độc.
Trong một siêu thị, những kệ hàng trống trơn, những lon thực phẩm bị mở nửa chừng, sàn nhà rải rác vỏ hộp và dấu vết của những người từng cố sống sót. Nhưng không ai sống sót cả.
Hơi lạnh vẫn còn đó. Một thế giới không có con người, chỉ có những bóng ma của nền văn minh xưa cũ.
...
43 năm sau, vào một đêm đông lạnh giá, một bức tượng băng trên tầng thượng của một ngôi trường bỗng nứt vỡ.
Cơn gió mạnh cuốn qua, cuốn theo những mảnh băng rơi xuống, để lộ ra một cơ thể con người bên trong.
Một chàng trai trẻ—mái tóc bạc phủ lớp sương lạnh, đôi mắt xanh lơ mơ mở ra lần đầu tiên sau hàng thập kỷ.
Lớp băng dưới chân vỡ vụn hoàn toàn, cơ thể cậu rơi xuống từ tầng thượng, rơi qua bóng tối, rơi xuống giữa thế giới đã quên mất sự tồn tại của mình.
Cú va chạm rung chuyển mặt đất. Cậu mở mắt giữa những mảnh băng vụn, hơi thở dồn dập, ngực đau nhói.
Nhưng giờ đây xung quanh cậu là một thế giới xa lạ. Những tòa nhà sụp đổ, những con đường nứt gãy, những bộ xương khô vùi trong đống đổ nát. Những tấm biển hiệu nghiêng ngả, chữ mờ dần theo năm tháng. Dây leo bò dọc theo những bức tường nứt nẻ, len lỏi qua những cửa sổ vỡ vụn. Một thành phố từng tràn đầy ánh sáng và tiếng cười, giờ chỉ còn là một vùng đất chết.
Cơn choáng váng ập đến như một cơn sóng dữ. Mọi thứ trước mắt đều nhòe đi, và cậu cảm thấy đau nhức khắp cơ thể. Cậu đưa tay lên đầu, chạm vào một vết thương đang rỉ máu.
Cả cơ thể cậu như bị hàng ngàn lưỡi dao cắt xé. Lồng ngực nóng rát, đôi tay run rẩy chống xuống mặt đất đầy rêu phong. Máu từ vết thương trên trán chảy xuống, làm nhòe đi tầm nhìn của cậu.
Cậu mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc đến mức chẳng thể thốt ra bất cứ âm thanh nào.
"Chuyện gì đã xảy ra…?"
Cậu nhớ mang máng… mình đã ở trong lớp học, mọi thứ vẫn bình thường như bao ngày. Rồi đột nhiên, một luồng ánh sáng chói lòa bùng lên, nhấn chìm tất cả. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu cảm thấy cơ thể cứng lại, từng mạch máu, từng thớ cơ đông cứng ngay trong tư thế hiện tại—như thể thời gian đã dừng lại.
Và rồi, bóng tối ập đến.
Tất cả chìm vào hư vô. Không âm thanh. Không ý thức. Không cảm giác.
Giống như một giấc ngủ chớp mắt.
Nhưng khi cậu mở mắt ra lần nữa… thế giới đã hoàn toàn thay đổi.
Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân cậu lại mềm nhũn. Cậu ngã xuống đất, hơi thở trở nên gấp gáp.
Xung quanh không có một bóng người. Những tòa nhà bị bao phủ bởi dây leo, những con đường bị nứt gãy, những chiếc xe bị hoen gỉ và mục nát. Thế giới mà cậu biết đã biến mất.
Cậu cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu trống rỗng.
"Mình là ai?
Mình đang ở đâu?"
Từng câu hỏi dồn dập hiện lên trong tâm trí, nhưng không có câu trả lời.
Cơn chóng mặt đột ngột trở nên tồi tệ hơn, và trước khi kịp nhận ra, cậu đã ngã xuống một lần nữa.
Cậu loạng choạng đứng dậy, đôi chân run rẩy như thể vừa học cách bước đi lần đầu tiên. Cố gắng lấy lại thăng bằng, cậu hít một hơi sâu, nhưng ngay khoảnh khắc vừa đứng thẳng, một cảm giác kỳ lạ ập đến—một thứ gì đó lạ lẫm, xa lạ nhưng đồng thời cũng quen thuộc đến đáng sợ.
Rồi, như một ngọn lửa bùng cháy giữa đêm đông lạnh giá, một luồng ánh sáng xanh huyền bí chợt bừng lên từ cơ thể cậu. Dòng năng lượng ấy lan tỏa, chảy dọc theo từng mạch máu, tỏa sáng như những suối sao lấp lánh trong đêm tối. Cậu có thể cảm nhận được nó—một sức mạnh ấm áp nhưng đầy uy lực, tràn ngập khắp cơ thể.
Những vết thương trên da thịt bắt đầu khép lại, vết máu đông lại rồi biến mất như thể chưa từng tồn tại. Cơn đau nhức cũng dần tan biến, từng thớ cơ căng cứng trở nên thư giãn, nhẹ nhàng đến mức cậu gần như không còn cảm nhận được trọng lượng của mình.
Cậu nhìn xuống bàn tay—làn da tái nhợt giờ đã sạch sẽ, không còn vết xước nào. Cơ thể cậu đang thay đổi. Nhưng điều đáng sợ nhất là… cậu không hề kiểm soát được nó.
Cậu cảm thấy cơ thể mình đang thay đổi. Một cảm giác kỳ quái lan khắp tứ chi—không phải đau đớn, nhưng lạ lẫm đến mức khiến cậu hoảng loạn. Cậu nhìn xuống bàn tay mình, tim đập mạnh trong lồng ngực.
Những ngón tay… đang nhỏ lại.
Cậu chớp mắt. Lẽ nào đây chỉ là ảo giác? Nhưng không—cậu có thể thấy rõ ràng từng đốt ngón tay đang co rút, bàn tay thon dài của một thiếu niên giờ đã ngắn đi, làn da trở nên mềm mịn một cách kỳ lạ.
Tầm nhìn cũng thay đổi. Cậu cảm nhận rõ ràng mình đang thấp dần xuống, như thể mặt đất đang kéo cậu về phía nó. Chiếc áo đồng phục từng vừa vặn giờ trở nên rộng thùng thình, phần tay áo rủ xuống, gần như che hết bàn tay nhỏ bé của cậu.
“Cái quái gì?!”
Cậu muốn hét lên, nhưng cổ họng nghẹn lại. Một nỗi sợ hãi xâm chiếm tâm trí. Cậu lảo đảo bước lùi một bước, nhưng chân cậu cũng đang ngắn dần.
Cậu nhìn lại bàn tay—nhưng đó không còn là bàn tay của một thiếu niên nữa.
Đó là bàn tay của một đứa trẻ.
Không phải do ảo giác. Cậu thực sự đang co rút lại.
“Không… Không thể nào!” Cậu lắc đầu, cố gắng cử động nhưng mọi thứ đang tuột khỏi tầm kiểm soát.
Nhưng cơ thể cậu không nghe lời.
Từng giây, từng giây một, cậu tiếp tục thu nhỏ lại. Khuôn mặt cậu thay đổi, vóc dáng thu hẹp, chiều cao giảm xuống. Những ngón chân trượt khỏi đôi giày quá khổ, mái tóc rủ xuống che gần nửa khuôn mặt nhỏ nhắn mới của cậu.
Rồi, khi quá trình ấy kết thúc, cậu đứng đó—hay đúng hơn là ngã quỵ xuống nền tuyết lạnh—trong hình dạng của một đứa trẻ chỉ vài ngày tuổi.
Cậu há miệng, nhưng không thể nói. Một sự trống rỗng bao trùm tâm trí cậu.
Cậu không còn sức mạnh để cử động. Không còn khả năng lên tiếng.
Cậu chỉ có thể nằm đó, giữa thế giới hoang tàn, nhỏ bé và bất lực.
Trong cơn tuyệt vọng, cậu nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần. Một đôi tay dịu dàng bế cậu lên.
Tiếng bước chân vang lên giữa đêm đông lạnh giá. Một cặp vợ chồng, trông vẫn còn khá trẻ, bước đi cẩn thận trên lớp tuyết dày. Người phụ nữ khẽ run lên vì lạnh, trong khi người đàn ông quấn chặt áo khoác quanh vai cô.
Rồi họ dừng lại.
Họ nhìn xuống thứ trước mặt mình—một đứa trẻ sơ sinh đang nằm trên nền đất lạnh giá, cơ thể trần trụi giữa những mảnh băng vỡ.
“Ruby, em lại đây xem này,” người đàn ông đứng bên cạnh cô ấy cất giọng trầm ấm. “Đứa bé này… nó còn sống.”
Ruby chạy đến, lập tức ôm lấy cậu vào lòng. Dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hơi ấm từ cơ thể cô khiến cậu cảm thấy yên tâm phần nào.
Từ khoảnh khắc đó, cuộc đời cậu đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
Nhưng… đây là khởi đầu hay kết thúc?
Cậu không biết. Và có lẽ, chẳng ai biết cả.
...
Trong thế giới hoang tàn sau tận thế, nơi cái lạnh thống trị và sự sống chỉ còn là tia sáng le lói giữa màn đêm vô tận, có một pháo đài vẫn đứng vững—Hoa Vũ Hội.
Không giống những khu định cư nhỏ bé dễ dàng bị bão tuyết và kẻ săn mồi xóa sổ, Hoa Vũ Hội là một pháo đài kiên cố, nơi con người tập hợp lại, xây dựng một xã hội có trật tự giữa hỗn loạn. Những bức tường thép cao vút bao quanh pháo đài, như những gọng kìm thép ngăn cách nơi này khỏi thế giới lạnh lẽo bên ngoài. Trên tường thành, các tháp canh cao sừng sững, những thợ săn luân phiên tuần tra, luôn sẵn sàng nhả đạn vào bất cứ mối nguy hiểm nào xuất hiện trong tầm mắt.
Bên trong, không khí không hoàn toàn ảm đạm như quang cảnh bên ngoài. Cuộc sống vẫn diễn ra, tuy không còn phồn hoa như trước tận thế. Các con đường chính được dọn sạch tuyết, hai bên là những khu nhà được cải tạo từ các công trình cũ, có mái che chống lạnh. Ở trung tâm pháo đài, một quảng trường lớn là nơi diễn ra những buổi họp mặt quan trọng. Đây cũng là nơi người dân trao đổi lương thực, vải vóc, thuốc men hoặc bất cứ vật dụng nào còn giá trị sử dụng.
Những ai tìm đến Pháo Đài không chỉ mong có một nơi trú ẩn, mà còn muốn góp sức xây dựng lại nền văn minh đã sụp đổ. Ở đây, mọi người sống dựa vào nhau, phân công công việc hợp lý: nhóm thợ săn ra ngoài tìm kiếm tài nguyên, nhóm nông nghiệp trồng thực phẩm trong các nhà kính đặc biệt, nhóm nghiên cứu tìm cách khôi phục công nghệ cũ…
Dưới sự lãnh đạo của Lucia Teller, một cựu quân nhân với bản lĩnh thép và đầu óc chiến lược sắc bén, Hoa Vũ Hội không chỉ tồn tại mà còn phát triển mạnh mẽ trong bối cảnh tận thế. Dưới quyền cô là các chỉ huy đội thợ săn tinh nhuệ, những người chịu trách nhiệm bảo vệ pháo đài và dẫn dắt các nhiệm vụ tìm kiếm tài nguyên. Trong số đó, một nhóm thợ săn được gọi là Nhóm F của chỉ huy Anna Krueger nổi danh với những thành tích xuất sắc nhất. Ceasar và Ruby, một cặp vợ chồng thợ săn kỳ cựu, là những nhân vật quan trọng trong đội tiên phong, chuyên đảm nhận các nhiệm vụ nguy hiểm như trinh sát, thu thập tài nguyên hoặc tiêu diệt mối đe dọa từ những tên tội phạm giết người, cướp bóc.
Và đó cũng chính là những người đã tìm thấy Elmar.
Sở dĩ nơi này có thể tồn tại và phát triển là nhờ nguồn lương thực dự trữ từ trước thảm họa, cộng thêm việc họ tìm ra các phương pháp thích nghi với môi trường mới. Họ săn bắt, thu gom tài nguyên và thậm chí đã tìm ra cách nuôi trồng thực phẩm trong các nhà kính được sửa chữa từ những công trình cũ.
Tổ chức Hoa Vũ Hội, lực lượng đứng sau sự vận hành của pháo đài, vốn được thành lập bởi một nhóm quân nhân và nhà khoa học. Họ không chỉ đảm bảo sự sống còn cho cư dân mà còn nghiên cứu về hiện tượng đóng băng bí ẩn đã thay đổi thế giới. Những người có năng lực đặc biệt – những cá nhân đầu tiên sở hữu ma thuật – cũng xuất hiện trong thế giới lụi tàn này, trở thành một trong những mối nguy hiểm bậc nhất từ bên ngoài.
Đó là nơi Tử Thần Elmar đã lớn lên, là mái nhà duy nhất cậu từng biết.
Mùa đông năm đó dài hơn bình thường. Ceasar và Ruby được giao nhiệm vụ thăm dò một khu vực ngoại ô của thành phố cũ, nơi trước đây từng là một trung tâm công nghiệp nhộn nhịp, nhưng giờ chỉ còn lại những tòa nhà đổ nát, phủ đầy băng tuyết. Họ không mong đợi tìm được người sống sót, chỉ đơn giản là tìm kiếm bất kỳ thứ gì có thể tái sử dụng: thực phẩm đông lạnh, vũ khí, thuốc men… bất cứ thứ gì giúp ích cho pháo đài.
Nhưng giữa một đống đổ nát bị đóng băng, họ tìm thấy một thứ mà không ngờ tới: một đứa trẻ.
Cậu bé bị vùi dưới một lớp băng mỏng, không có bất cứ dấu hiệu nào của sự sống. Gương mặt cậu trắng bệch, đôi môi tái nhợt, mái tóc lấp lánh dưới ánh sáng lạnh lẽo. Nhưng điều kỳ lạ là, dù bị bao phủ bởi lớp băng, làn da cậu không có dấu hiệu bị hoại tử hay tổn thương do giá lạnh. Như thể… cậu đã hòa làm một với nó.
Điều kỳ quái nhất chính là… cậu còn sống.
Họ phá vỡ lớp băng và đưa cậu về pháo đài trong sự ngỡ ngàng tột độ. Suốt ba ngày liền, Elmar nằm bất động tại khu điều trị của Hoa Vũ Hội, dưới sự chăm sóc của Elea Lorber, một bác sĩ tài giỏi. Khi cậu mở mắt lần đầu tiên, đôi mắt màu băng lam ánh lên sự trống rỗng. Trí nhớ của cậu hoàn toàn trống rỗng—không có quá khứ, không có gia đình, không có cái tên nào xuất hiện trong đầu.
Elea vốn là một người phụ nữ tốt bụng, đã có một con gái nhỏ và đang mang thai đứa con thứ hai. Chồng cô là một thợ săn, hiện đang thực hiện nhiệm vụ bên ngoài. Elea nhận ra rằng cậu bé này không chỉ đơn thuần là một người sống sót may mắn. Cơ thể cậu có dấu hiệu thích nghi kỳ lạ với nhiệt độ lạnh giá, và dường như đã trải qua một quá trình bảo toàn sinh học kỳ diệu mà ngay cả khoa học hiện đại cũng không thể giải thích được.
Dưới sự chăm sóc của Elea, cậu bé dần hồi phục, nhưng trí nhớ của cậu hoàn toàn trống rỗng. Cậu không nhớ tên mình, không biết mình đến từ đâu.
Ceasar và Ruby quyết định nhận nuôi cậu, đặt cho cậu cái tên Elmar Hartstein. Và thế là từ một đứa trẻ vô danh giữa băng tuyết, Elmar dần trở thành một phần của Hoa Vũ Hội.
Elmar không nhớ gì về cuộc sống trước đây, nhưng cậu dần tìm được chỗ đứng trong pháo đài này. Ceasar và Ruby không nuông chiều cậu như một đứa trẻ yếu đuối, mà rèn giũa cậu thành một chiến binh.
Khi chỉ mới sáu tuổi, Elmar đã được dạy cách dùng dao găm để phòng thân. Cậu học cách sống sót ngoài môi trường hoang tàn, cách nhóm lửa, tìm thực phẩm và săn bắt. Mỗi ngày, Ceasar kiểm tra thể lực của cậu, buộc cậu chạy nhiều vòng quanh khu huấn luyện bất kể thời tiết lạnh buốt.
Dần dần, cậu bắt đầu tham gia vào các nhiệm vụ nhỏ bên ngoài pháo đài. Đầu tiên là thu gom nhu yếu phẩm trong các tòa nhà hoang. Sau đó là dò tìm đường đi an toàn giữa những vùng bị băng hóa. Và rồi, khi đủ lớn, cậu chính thức gia nhập đội thợ săn của Hoa Vũ Hội.
Nhưng hơn cả những bài tập khắc nghiệt, điều khiến Elmar gắn bó với nơi này chính là con người.
Cậu không chỉ có một gia đình với Ceasar và Ruby, mà còn có những người bạn: Stella Lorber—cô bé nhỏ nhắn nhưng lanh lợi, Estelle Lorber—người chị cả luôn che chở cậu như em trai ruột, và Sara Teller—cô con gái nhỏ của Lucia Teller, người sau này trở thành thủ lĩnh đội thợ săn.
Quay về năm cậu hai tuổi, Sara Teller ra đời – con gái của thủ lĩnh Hoa Vũ Hội, Lucia Teller. Vì là con gái của lãnh đạo, Sara luôn được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng điều đó không thể ngăn cản cô bé tò mò về thế giới xung quanh.
Elmar gặp Sara lần đầu tiên vài năm sau đó khi lén vào khu trung tâm pháo đài, một nơi mà trẻ con không được phép vào. Khi bị bắt gặp, thay vì hoảng sợ, cậu lại nhận được một cái nhìn tò mò từ cô bé tóc vàng nhỏ nhắn. Từ ngày hôm ấy, cô bé đã có những người bạn đầu tiên, được biết thêm về thế giới bên ngoài căn phòng nhỏ bé của mình.
Elmar nhanh chóng kết bạn với Sara Teller, con gái của Lucia Teller. Dù nhỏ hơn cậu hai tuổi, Sara luôn tỏ ra chững chạc hơn và thường xuyên dẫn đầu trong những trò chơi trẻ con.
Mỗi ngày, lũ trẻ sẽ tìm ra những khu vực chưa bị kiểm soát để khám phá, thi chạy đua trên lớp tuyết dày, hay lẻn vào những khu vực cấm để tìm hiểu những điều mà người lớn không muốn chúng biết. Sara thường là người dẫn đầu trong các trò chơi ấy—gan lì, hiếu thắng, và không bao giờ chịu lùi bước. Còn Stella và Estelle, cũng chẳng chịu thua kém gì.
Elmar cũng không phải ngoại lệ. Cậu luôn đi theo họ, không hẳn vì thích những trò nghịch ngợm, mà vì những khoảnh khắc ấy khiến cậu cảm thấy mình thuộc về nơi này.
Pháo Đài Hoa Vũ Hội là nhà của cậu.
Dù trí nhớ bị xóa sạch, cậu tin rằng nơi đây chính là nơi mình thuộc về. Cậu học cách tôn trọng những quy tắc mà Hoa Vũ Hội đặt ra. Cậu nghe kể về những kẻ sở hữu ma thuật đen, những kẻ từng gây ra tận thế và bị coi là tội phạm. Cậu lớn lên với niềm tin rằng chính Hoa Vũ Hội là những người giữ gìn công lý, là hy vọng cuối cùng của nhân loại.
Cậu không bao giờ nghi ngờ điều đó.
Nhưng liệu thế giới có thực sự chỉ có trắng và đen như cậu từng nghĩ?
Và cậu có thực sự là Elmar Hartstein, như cậu vẫn tin?
Trong khi Elmar và các đứa trẻ khác vẫn vô tư lớn lên, bên ngoài pháo đài, thế giới đang dần thay đổi. Các nhóm người sống sót khác cũng đang tìm cách thích nghi, và không phải ai cũng có ý định hòa bình. Các tin đồn về những tên sát nhân nhắm vào tài nguyên, lương thực của những người sống sót, về những kẻ sở hữu ma thuật bắt đầu lan truyền.
Đến năm Elmar bảy tuổi, sự yên bình của Hoa Vũ Hội bắt đầu bị đe dọa. Những nhóm người lạ mặt xuất hiện gần khu vực săn bắn. Những vụ mất tích ngày càng gia tăng. Và vào một ngày mùa đông lạnh giá, lần đầu tiên, pháo đài bị tấn công.


0 Bình luận