Tóm tắt
Một câu chuyện kết thúc bằng việc khởi đầu, khởi đầu bằng kết thúc. Một câu chuyện trong vô vàn câu chuyện ngoài kia, vô vàn câu chuyện ngoài kia cho một câu chuyện này. Một câu chuyện về thế giới giả tưởng song song, nơi tồn tại thứ phép màu vượt ngoài logic.
Một câu chuyện về nhiều thiếu nữ, mà từng thiếu nữ hình thành nên một câu chuyện. Một câu chuyện về sự bội ước, phản bội và bỏ rơi các thiếu nữ của thế giới này, một thế giới bị từng thiếu nữ bội ước, phản bội và bỏ rơi. Vì chính nghĩa, vì dối trá, vì ước mơ, vì căm ghét. Vì những lý do tầm thường của người, vì người mà tầm thường hóa lý do.
Một câu chuyện kể về vô vàn chủ nghĩa mập mờ, và câu chuyện mập mờ liệt kê vô vàn chủ nghĩa. Một câu chuyện được kể bởi từng thiếu nữ và từng thiếu nữ được câu chuyện kể lại. Phép màu song đề với phép thuật, nguyền rủa song đề với vòng lặp, ma thuật song đề với tận diệt, hi vọng song đề với tuyệt vọng, đây chính là một câu chuyện kiểu thế.
Vì “thế giới” kiểu gì mà chẳng kết thúc. Nên xin người, hãy chấm dứt sinh mệnh chúng con.
-
Mới19/04/2025
1 Bình luận
B2:Vào đọc thử
B3: Chả hiểu truyện nói về cái gì.
B4: Để lại cmt
B5: Rời đi
Nhưng... ở 1/5 cuối cùng thì tui lại cảm thấy ấn tượng. Phần này gần như đã vớt vát phần nào nỗi thất vọng của tui lúc đầu. Vì lúc này tui mới thấy được câu chuyện... Một câu chuyện thật sự. Và tất nhiên, câu chuyện nó không làm tui thất vọng. Nó có nhiều bí ẩn, ẩn ý mà tui không biết được. Nhờ đó, mà nó còn tô điểm thêm cái hay của câu chuyện. Không những vậy, có một thứ mà nãy giờ tui không nói tới là khả năng dùng từ và câu của bác Màu rất tốt. Nhưng do phần đầu, nó chỉ dùng để kể lan man nên chẳng khác gì tự đấm bản thân. Nhưng ở đây thì nó mới phát huy hết tiềm năng vốn có.
[Tới đây, “tôi” muốn kể đôi chuyện ngoài lề.
Phải, “tôi” có vài lời muốn nói. “Tôi” nghĩ rằng, từ lúc các bạn đọc tác phẩm này, hẳn các bạn cũng đã nhận ra suy nghĩ của cô thật nhiễu loạn, như thể đã có bao nhiêu tuyến truyện đã bị bỏ qua. Và đúng thực là đã bỏ qua, vì đây chỉ là phần kết ngắn ngủi của các nhân vật.
Và phải, câu chuyện không chỉ có mình thiếu nữ quan sát mọi chuyện kia.
Có cả thiếu nữ bị rơi trúng.
Có cả thiếu nữ đã ngã xuống.
Có cả “tôi”, người dẫn truyện này.
Và có nhiều nhân vật nữa.
Nhưng với các nhân vật đang dưới ánh đèn sân khấu dưới vở kịch kia, có vẻ câu chuyện đó không quan trọng lắm. Và với Tia cụ thể, thì cô đang cảm thấy chút hưng phấn hiếm thấy. Cô đã tìm được “thiên tài” để mình cống hiến cả đời rồi. Với nhân vật tự phá vỡ giới hạn thế giới như thế, há chẳng phải thế là điều quan trọng nhất sao?]
Đây như giải thích hết mọi khó chịu, khó hiểu và băn khoăn của tui từ ban đầu. Và cũng như kết nối tiếp đến phần sau. Nói chung khúc này chính là khúc làm cả chương truyện trở nên hoàn hảo, lạ kì, thu hút và đầy bí ẩn. Chính vì có bí ẩn thì độc giả như tui mới tò mò mà đọc tiếp được.
Mà... tui vẫn không ủng hộ cách viết truyện thế này. Tốt nhất bác màu nên đổi cách viết. Đây là ý kiến của tui. Tui sợ bác sẽ bị khai trừ đấy...
Muốn bước tiếp con đường tiểu thuyết hay truyện dài thì Caelum nghĩ cậu hoàn toàn đủ sức nhưng vẫn còn cần cải thiện. Dù mới là mở đầu chưa nói lên được quá nhiều nhưng Caelum đưa ra một số lời khuyên và ý kiến mang hướng hơi chủ quan của Caelum:
Phong cách cậu rất độc đáo, Caelum thích cái cách mà cậu chơi đùa với nhịp điệu "chầm chậm, chầm chậm..." Và cách cách lòng tư duy phản biện vào độc thoại nội tâm cho thấy cậu là một người có khả năng kiểm soát bút pháp. Tuy nhiên, cũng chính vì thế mà khiến Caelum phải kiệt sức, nó chậm khiến Caelum phải giảm tốc đến độ bị tuột lại phía sau luôn mới sợ. Nể cậu lắm luôn. Văn phong như thể là tranh của Rothko, đẹp với người hiểu nhưng không phải ai cũng hiểu. Lời khuyên của Caelum là bớt tầm 10% chơi chữ, 10% lặp từ có chủ ý, thêm 10% hình ảnh cụ thể để giữ độc giả (Caelum) lại chứ kiểu này chắc kiệt sức luôn.
Chương này gần như không có hành động mà chỉ suy tưởng mà không có mục tiêu cụ thể. Đây không phải điều sai vì "Franz Kafka" và các nhà văn hiện sinh khác cũng thế. Tuy nhiên cũng cần cho người đọc một cái neo để họ biết mình cần đi đâu, cho dù chỉ là một hình bóng hay ảo ảnh. Và cuối chương 1 hoặc đầu chương 2, cần một biến cố rõ, không cần to lớn chỉ là dấu hiệu cho người đọc cảm nhận rằng: thế giới này sẽ đổi khác
Cuối cùng là điều Caelum thích nhất ở truyện "Chủ nghĩa phục tùng thiên tài". Caelum nhận ra rằng "khi kể về những “thiên tài” cô từng đồng hành, cô thực chất đang “nâng” bản thân lên hàng huyền thoại một cách... bất cẩn." Hay nhưng chưa đủ sâu. Caelum nghĩ là cần đặt nghi vấn về sự chân thành của cô. Là cô thực sự muốn phục tùng, hay chỉ đang tìm cách bám víu để hợp thức hóa sự tự ti? Nó sẽ rất là... Tuyệt!
Có vẻ Caelum đòi hỏi hơi nhiều vào chương mở đầu, nhưng mà Caelum hi vọng những góp ý của mình có thể giúp cậu. Và nếu có gì thắc mắc hay Caelum có sai xót gì cứ nói nha, Caelum sẽ rút kinh nghiệm, chứ im là tội nghiệp Caelum lắm.
ᕙ( ¤ 〰 ¤ )ᕗ