Tôi không chắc hắn đang nghĩ gì dưới lớp mặt nạ ấy, nhưng có điều gì đó như… một cái chớp mắt chậm rãi.
“Rất rõ ràng, thưa tiểu thư,” hắn nói, cúi đầu lần nữa — lần này sâu hơn một chút. “Ta sẽ chuyển lời.”
Và rồi, không một âm thanh thừa thãi, hắn rời đi, bóng dáng như hòa tan vào hành lang dài và tăm tối ngoài cánh cửa.
Căn phòng lại trở về với tĩnh lặng. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất thì mình vẫn còn nắm quyền… phần nào đó.
Tôi đột nhiên nhớ ra cái Máy Phát Nhạc mà bọn chúng nói, tôi phải xem thử.
Tôi dùng giọng điệu ngọt ngào, gọi vào khoảng không của căn phòng:
“Máy Phát Nhạc ơi…”
Chiếc giường bốn cọc u tối với rèm nhung đỏ sẫm bao quanh tôi như một khung sân khấu đóng kín. Tôi ngồi đó, chưa rời chăn, đầu ngẩng lên vừa đủ để nhìn thấy chiếc kệ gần cửa sổ vòm — nơi đặt một chiếc máy phát nhạc kiểu cổ, hình hoa loa kèn bằng đồng đã xỉn màu thời gian. Mỗi sáng, nó sẽ đánh thức tôi bằng nhạc, nhưng thường là vô ích. Còn hôm nay, khi tôi vừa cất tiếng, nó đã lập tức phản hồi.
Một tiếng xoay cơ khẽ vang lên, rồi chiếc máy phát rùng mình, như vừa choàng tỉnh khỏi cơn mộng mị. Âm thanh phát ra ban đầu là một tiếng nức nở kéo dài bằng đàn dây — rồi dần chuyển thành giai điệu trầm bổng, kỳ dị như tiếng gió rên rỉ qua những hành lang đá lạnh.
“Tiểu thư…
Điều gì khiến cô dậy sớm hơn cả những chú chim sâu?
Hay là…
Màn sương sáng nay đã thì thầm điều gì lạ lẫm?”
Tôi không đáp ngay. Chỉ đưa tay khẽ siết lấy mép chăn. Trong căn phòng lạnh lẽo và sạch sẽ đến kỳ lạ ấy, mọi vật đều lặng thinh, trừ giọng hát ngân vang từ máy phát.
Tôi nghiêng đầu, để cho vài lọn tóc vàng nâu rơi nhẹ lên vai, rồi chậm rãi trả lời:
“Ta đã nghe thấy… những tiếng xào xạc buồn bã… của Cây Thời Gian.”
“Lòng ta không thể yên ổn… mà chìm vào giấc ngủ.”
Âm nhạc chuyển sang một đoạn hợp xướng nhẹ, u buồn như tiếng than khóc dưới lòng đất.
" Ôi...Cái cây đa sầu đa cảm ấy lại làm tiểu thư buồn lòng rồi."
" Cô đừng để ý, nó đang đau lòng vì câu chuyện tình yêu đầy bi kịch của chàng Arbenin và người vợ Nina vô tội đấy thôi".
"Hmmm...ra là vậy, cảm ơn ngươi nhé" tôi tựa lưng vào thành giường, xem ra Cây Thời Gian không biết đến sự thay đổi đối với chủ nhân của nó.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man, thì cánh cửa đột ngột mở ra. Cơn gió lạnh từ bên ngoài tràn vào trong phòng khiến dòng chảy suy nghĩ của tôi bị cắt ngang .Quản gia Vladimir bước vào,sau lưng hắn có hai người hầu theo sau — tôi không thể kiềm chế được sự kinh hãi khi nhìn thấy họ.
Họ không phải là con người. Họ là những con rối gỗ.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là không có dây thừng nối các bộ phận trên cơ thể họ, không có sự điều khiển rõ ràng như những con rối mà tôi từng thấy. Thay vào đó, họ di chuyển một cách uyển chuyển và sống động giống như con người-những người hầu không có linh hồn, từng bước đi nặng nề nhưng không hề thiếu chính xác. Những con mắt gỗ của họ không có ánh sáng, chỉ là những hốc đen ngòm, lặng lẽ nhìn tôi, như thể đang chờ đợi một điều gì đó.
“Tiểu thư, xin mời dùng trà.”
Một trong những con rối bước lên phía trước, tay bưng chiếc khay bạc, không có một chút rung động, không có vẻ gì là mệt mỏi. Những ngón tay gỗ của nó bám chặt vào khay, lạnh lẽo và vô hồn. Trên chiếc khay, ấm trà bằng bạc tỏa ra một làn khói mờ ảo, bốc lên như một vệt mờ huyền bí. Vladimir khẽ nhấc ấm trà lên, và tôi thấy hắn bắt đầu pha mật ong vào, những giọt mật ong chảy xuống như những sợi chỉ vàng óng, tan dần vào ấm trà nóng.
"Vladimir, đừng cho nhiều mật ong..." Tôi mở lời trước, giọng tôi vang lên trong không gian tĩnh lặng, tôi đang cố gắng giữ cho mình trông thật bình tĩnh.
Vladimir không đáp lại, trông hắn ta vẫn không biểu lộ tí cảm xúc nào, nhưng lại có cái gì đó như sự hiểu biết tĩnh lặng trong đôi tay ấy. Hắn nhẹ nhàng rót trà vào tách, những giọt trà mật ong sóng sánh trong chiếc tách bạc. Những người hầu gỗ vẫn đứng im, bất động như những bức tượng không hồn, đôi mắt đen của chúng vẫn hướng về tôi, không hề chớp, làm tôi cảm thấy như đang bị theo dõi từng giây từng phút.
Tôi cảm thấy một nỗi lo sợ mơ hồ lẩn khuất trong lòng, nhưng tôi không dám bày tỏ nó ra ngoài. Tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào những đợt khói nhẹ từ ly trà, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu, một cảm giác nào đó để giúp tôi thoát khỏi sự áp bức này.
"Chắc hẳn tiểu thư sẽ thích thứ trà này." Vladimir lên tiếng, nhưng giọng hắn lại như một thứ gì đó rất xa xôi, như đang vọng lại từ một thế giới khác, không phải ở đây, trong căn phòng này.
Tôi cố gắng duy trì vẻ ngoài đài các, thanh lịch khi nhận tách trà từ Vladimir, tay run nhẹ nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Cảm giác của chiếc tách bạc nóng hổi trong tay khiến tôi thêm phần không thoải mái, như thể nó không thuộc về tôi, hay chẳng phải là một phần của thế giới này. Tôi do dự nhấp một ngụm trà, và ngay lập tức, vị ngọt lạ lùng của mật ong tràn vào khoang miệng, nhưng lại không đủ để làm dịu đi sự lạnh lẽo đang bao trùm không khí.
Mùi trà nồng, ngọt ngào, nhưng lại có chút gì đó hơi đắng ở hậu vị, như thể nó đã được ngâm trong một loại thảo dược xa lạ mà tôi không thể nhận ra. Mỗi ngụm như một sự thử thách đối với tôi.Tôi ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với đôi mắt ẩn sau chiếc mặt nạ thỏ của Vladimir.
" Tiểu thư thấy vị trà mật ong của trang trại nhà Medovoy thế nào ạ?" Hắn cúi xuống hỏi tôi.
Thấy trong tách trà không có gì ảnh hưởng đến tính mạng của mình, tôi cảm thấy đôi chút yên tâm, nhưng không để lộ ra ngoài. Tôi liền diễn vẻ hờ hững, cố gắng tỏ ra không quan tâm.
"Ta thấy cũng được, rất hợp cho một buổi sáng không vui như thế này".
Đoạn, tôi ngẩn mặt lên đối diện với hắn.
"Tại sao quản gia Vladimir lại nhìn ta như vậy? Thật không chuẩn mực." Giọng tôi lạnh lùng, nhưng không giấu nổi sự bất an đang âm ỉ trong lòng.
Vladimir vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như thường lệ, không hề có dấu hiệu gì cho thấy sự bất ngờ. Nhưng ánh mắt của hắn ta, dù chỉ thoáng qua, lại khiến tôi cảm thấy gột ngạt như chính hắn đang bóp nghẹt trái tim mong manh của tôi vậy.
Vladimir cúi đầu một chút, như thể đang suy nghĩ về lời nói của tôi, nhưng không đáp lại ngay.
Tôi không còn lựa chọn nào khác, đành phải tự mở đường cho mình, tìm kiếm một lối thoát.
"Ta phải thay đồ và sửa soạn thật chu đáo trước khi gặp bá tước phu nhân Zhabinsky," tôi nói, lòng thầm cầu nguyện tên này sớm biến đi.
Tôi chần chừ một nhịp rồi thêm, “Và trang điểm nữa.”
Vladimir hỏi khẽ . "Tiểu thư không định dùng bữa sáng trước sao?"
Tôi khẽ cau mày, chống chế " Ta cảm thấy làm vậy sẽ mất thêm thời gian."
“Đó là món cô yêu cầu từ tuần trước.” Giọng hắn đều đặn. “Bánh mì nướng phủ thịt cừu xé và phô mai hun khói.”
Tim tôi rớt mất một nhịp. Trời ơi, món khoái khẩu của tôi đó trời, Kristina thật cũng thích món này sao?
Tôi quay mặt đi, giấu ánh mắt chực lộ cảm xúc.
“ Nhưng ta không đói,” tôi đáp, ngắn gọn.
Vladimir im lặng vài giây, rồi khẽ cúi đầu. "Tôi sẽ báo với nhà bếp."
Hắn lui lại vài bước rồi quay người đi ra ngoài. Sau đó tôi lại thấy vài người hầu bằng gỗ bước vào. Những tiếng lách cách vang lên khi chúng kéo theo những giá áo nặng trĩu treo đầy những bộ váy đủ các họa tiết và kiểu dáng, những khay châm lửa nhỏ và mấy chiếc hộp gỗ tinh xảo. Một tấm bình phong bằng gỗ đen được dựng lên trong phòng, và tôi bị dẫn vào sau nó, ngay lúc những con rối - mang hình hài thiếu nữ bắt đầu chuyển động.
Khi một trong số họ mở chiếc rương đỏ sẫm được mang cùng với mấy bộ trang phục, ánh mắt tôi lập tức bị hút chặt vào vật đầu tiên được lấy ra: một chiếc corset đen thêu chỉ vàng, dây rút dài ngoằn như lưỡi rắn đang chờ siết cổ con mồi.
Tôi tái mặt. Thôi xong rồi.
Corset – bản án tử hình cho sự tự do. Một cái lồng sắt bọc nhung. Một cái bẫy được khoác lên danh nghĩa thanh lịch. Dù bây giờ thân hình của Kristina khá mảnh khảnh, nhưng tôi cũng không chắc bản thân sẽ chịu đựng được thứ này.
Tôi nuốt khan, nhưng không nói gì. Những bàn tay gỗ dịu dàng đến mức lạnh lẽo cởi váy ngủ của tôi ra, để lại làn da nhợt nhạt trong làn khí lạnh. Chiếc corset được quấn quanh eo tôi như một nghi thức khởi đầu. Dây siết từng chút, từng chút một. Tôi rên khẽ mỗi khi chiếc corset bị siết chặt thêm một vòng, nghe rõ tiếng dây ma sát vào vải, như thể đang nghe tiếng rên rỉ của cơ thể mình.
Tôi bỗng nghe thấy giọng hắn — Vladimir — từ phía bên kia tấm bình phong:
" Phu nhân Zhabinsky ưa thích sự thanh lịch và khiêm tốn, nên dùng bộ váy đã may đo từ tuần trước và kokoshnik ngọc trai đen.”
Tôi rùng mình. Hắn đã trở lại và đứng ở đó từ bao giờ. Đứng ngay sau tấm ngăn mỏng manh, chỉ đạo mọi thứ, biết rõ từng chi tiết trên cơ thể và cả bộ trang phục tôi sắp khoác lên. Tôi không biết cảm giác này là gì—bị theo dõi, bị kiểm soát hay... bị chọn sẵn.
Từng lớp váy được mặc vào: lớp lót mềm mịn, rồi đến chiếc váy quý tộc Nga màu đen – đỏ thẫm, nặng nề và sang trọng. Trong khi người khác đeo cho tôi chiếc choker lạnh buốt, kim cương đen lấp lánh như đêm đông. Phấn má, phấn mắt, son môi màu đỏ – từng đường nét như được vẽ lên để biến tôi thành một thứ gì đó thật hoàn hảo.
Khi mọi thứ đã hoàn tất, tôi được dẫn đến đứng trước một tấm gương lớn. Tôi chần chừ một chút, rồi ngước nhìn.
Tim tôi hẫng đi.
Đứng trong gương không phải là tôi – Lan, cô gái mập mạp, làn da vàng xỉn và mái tóc dính mồ hôi. Người đang nhìn tôi từ phía bên kia là Kristina – một thiếu nữ tuyệt đẹp, kiêu sa như nữ hoàng tuyết: đôi mắt xanh ngọc lạnh lẽo, làn da trắng sứ, đôi môi đỏ rực, tóc vàng sậm xoăn nhẹ như sóng, và bộ váy đen – đỏ khiến cô ấy trông như bước ra từ một bức tranh cổ.
Tôi ngẩn ngơ. Tim đập chậm lại. Tôi chưa từng nghĩ mình có thể xinh đẹp đến thế. Ánh sáng tím xanh của căn phòng phản chiếu lên da và vải, khiến mọi thứ trở nên ma mị và hoàn hảo đến nín thở.
Tôi thán phục.
Tôi trầm trồ.
Và rồi tôi thấy ghen tị. Dù đây là cơ thể tôi đang mượn, là khuôn mặt tôi đang mang, nhưng sâu thẳm trong lòng… tôi vẫn là Lan – người từng tự ti mà đi vòng qua gương mỗi sáng. Người từng thèm khát được là “ai đó”, dù chỉ một lần.
Tôi giơ tay chạm vào hình ảnh trong gương.
Lạnh.
Như một giấc mơ đẹp đến tàn nhẫn.
Một con rối đưa tôi chiếc kokoshnik đen truyền thống. Tôi nhìn lớp ngọc trai đen đính trên đó, thở nhẹ, rồi cúi đầu để chúng đội lên. Tôi biết... từ giây phút này, tôi sẽ không còn là tôi nữa.
Dù gì hiện tại cũng chẳng thoát ra khỏi cái vở kịch này, chi bằng nên diễn cho tròn vai.
"Ố hố hố hố hố!"– một tràng cười the thé vang lên như tiếng muỗng cạo vào đáy tách sứ. "Kristina thân yêu" phu nhân Zhabinsky ngân nga như hát." Ba năm rồi ta không đến thăm con, giờ đây nhìn con xinh đẹp tựa như một bức tượng sáp sống vậy. À không, phải là xinh đẹp, kiêu sa như loài hoa Lily Saranka mới đúng."
Tôi nhấp một ngụm trà, gượng cười. Saranka à? Loài hoa ấy nghe đâu có chất độc nhẹ ở cánh hoa và chỉ mọc ở nơi lạnh đến rợn người. Thật hợp làm ví von từ... một con ếch.
Vâng, chính xác, ngồi đối diện tôi lúc này là bá tước phu nhân Zhabinsky – một con ếch mặc váy ren tím oải hương, cổ quấn đầy trang sức, giọng nói chói tai và ánh mắt rực lên như vừa bắt được một tin đồn thâm hiểm.người hầu gỗ của bà thì xếp hàng bên cạnh, cầm khay trà bạc và khăn ren.
Tôi lén liếc sang bà ấy, rồi lại quay mặt đi ngay. Trong đầu không kiềm được suy nghĩ:
Con ếch này… là họ hàng xa của mình ư?
Một làn gió lạnh len qua cửa kính, tôi rùng mình nhớ lại lời dặn dò của Vladimir nói, ngay lúc khoác tay hắn ta đi dọc xuống khu vườn Bóng Tối sáng nay.
> “Cô nên tránh đề cập đến chuyện ở bữa tiệc khiêu vũ vào tháng trước.”
Tôi hiểu ngay. Rõ ràng mụ ếch đã gây ra chuyện gì đó, nhưng lại tự ái rất cao và... cực kỳ sĩ diện. Để buổi điểm tâm trôi qua trong yên bình, tôi sẽ phải hóa thân thành một đứa cháu “khiêm tốn và chân thành.”
Tôi mỉm cười, đặt tách trà xuống nhẹ nhàng.
“Phu nhân, cháu thật may mắn khi có dịp trò chuyện cùng người. Vladimir còn giúp cháu chuẩn bị một món quà nhỏ mà cháu rất mong sẽ hợp khẩu vị của người.”
Tôi ra hiệu cho Vladimir đang đứng nghiêm nghị sau lưng mình, hắn ra hiệu cho người hầu bước tới, nâng chiếc hộp gỗ nhỏ tinh xảo chứa bên trong là món bánh ngọt kỳ lạ — lớp kem óng mượt trộn cùng ve sầu nghiền mịn, thứ quà vặt ưa thích của loài lưỡng cư quý tộc.
“Tiểu thư Kristina nhận ra kỳ ‘Trứng Đen’ sắp đến, nên sai tôi tìm loài ve sầu thượng hạng để làm món Zvon Tsikady tặng quý phu nhân.”
Tôi đang nhấp một ngụm trà thì sặc đến mức suýt làm rớt cả tách.
“Khụ… khụ!” Tôi ho khan, tay che miệng, cố giữ vẻ bình tĩnh quý tộc trong khi
cổ họng bỏng rát và tâm trí thì đang quay cuồng bởi hai chữ “ve sầu”.


1 Bình luận