Ánh Sáng Cuối Trên Bầu Tr...
DraculaVN93 Digital Art + Ai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1 : Khởi Đầu!

Chương 10 : Một Thể Xác Hai Linh Hồn

0 Bình luận - Độ dài: 2,147 từ - Cập nhật:

“Phập!”

Tiếng xuyên thủng vang lên sắc lạnh giữa không gian căng thẳng ...

Một chiếc kim tiêm chứa dung dịch xanh lam phát sáng—đâm thẳng vào giữa ngực Mira. Chất lỏng ánh lên trong suốt, rực rỡ như một tia hy vọng cuối cùng ...

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA—!!”

Mira bật dậy, gào lên dữ dội  cơ thể co giật dữ dội. Đôi mắt cô đỏ rực, mạch máu chằng chịt nơi khoé mắt như muốn nổ tung. Jack phải ghì chặt cô trong vòng tay để giữ cô lại. Máu văng nhẹ lên áo anh, nhưng anh không buông.

Rồi dần dần…có gì đó đang thay đổi .Ánh đỏ nhạt dần.

Các mạch máu rút đi, chậm rãi như một linh hồn đang được kéo về từ địa ngục. Đôi mắt Mira nhắm lại, nhưng không còn dữ tợn nữa. Mà thanh thản.

Cô chìm vào giấc ngủ sâu, trong vòng tay Jack—gương mặt bình yên như chưa từng có gì xảy ra.

John, đứng dựa vào bàn, thở dốc từng đợt, mồ hôi ông ướt đẫm trán. Ông thều thào, môi nhếch lên nhẹ như vừa thắng một canh bạc sinh tử:

“…Phù… vừa kịp…”

Jack ngẩng đầu nhìn về phía ông. Đôi mắt vẫn còn hoảng loạn, vẫn mang sự sợ hãi của một kẻ suýt mất tất cả.

“Cô ấy sẽ không sao chứ?” – Giọng anh khàn đặc, gần như van xin.

“Thuốc đó là gì vậy, John?”

John khụt khịt cười, chống tay vào tường để giữ thăng bằng.

“Con bé sẽ ổn. Ít nhất là bây giờ.”

Ông chỉ tay về phía một kệ bí mật đang mở ra nơi tường đá—bên trong phát ra ánh sáng mờ ảo.

“Đó là… thuốc ức chế biến đổi.”

“Silverium—dạng lỏng. Chất duy nhất chúng ta từng tạo ra để ngăn tế bào Vampire đồng hóa một cơ thể sống.”

Jack im lặng.

John tiếp tục, giọng ông giờ mang chút nhẹ nhõm nhưng cũng đầy hoài niệm:

“Nó không tiêu diệt hoàn toàn Vampire trong cô ấy… nhưng nó khóa chúng lại, ngăn không cho lan rộng. Tế bào con người vẫn còn—và chừng nào chúng còn thắng, thì cô ấy vẫn là Mira.”

Ông nhìn lại ống kim tiêm rỗng trong tay.

“Chúng ta thật sự may mắn… vì nơi này vẫn còn một kệ lưu trữ sử dụng phép thuật ngưng thời gian.”

Ánh sáng nhạt từ trong kệ ấy chiếu vào căn phòng như một dấu hiệu của số phận. Một chút ánh sáng giữa bóng tối. Một cơ hội thứ hai.

Jack gục đầu xuống vai Mira. Anh thì thầm—không cho ai ngoài cô nghe thấy:

“Cảm ơn… vì đã chưa rời bỏ thế giới này.”

John siết chặt ống kim tiêm rỗng trong tay, ánh mắt lúc này không còn bao dung hay mệt mỏi nữa, mà là một sự nghiêm khắc lạnh lùng:

“Nếu không có Silverium dạng lỏng tinh khiết đã qua điều chế…”

“…cô ấy chắc chắn sẽ chết.”

Giọng ông dứt khoát, từng chữ như dội thẳng vào tâm trí Jack.

“Ý ta là… phần linh hồn, thể xác đó—sẽ thuộc về một Vampire. Một kẻ khác. Một Mira khác. Và cậu…”

“…là tác giả cho chuyện này. Cậu vui chứ?”

Jack cúi đầu, bàn tay siết lại run lên. Ánh mắt anh phủ kín bởi hối hận.

“Tôi… tôi không hiểu tại sao tên đó vẫn còn trong tôi…”

“Tôi rất ân hận, nhưng thực sự… John, đó không phải là tôi.”

John không nhượng bộ. Ông nhìn thẳng vào Jack với ánh mắt nghiêm nghị:

“Đó là điều mà chúng ta phải tìm ra câu trả lời.”

“Còn bây giờ, có một chuyện còn nghiêm trọng hơn: trụ sở này chỉ còn đúng một ống Silverium.”

Ông dừng lại, nhấn mạnh từng từ:

“Mira sẽ phải dùng một ống mỗi hai ngày. Chỉ cần chậm trễ một phút thôi… thì sẽ là quá muộn.”

Jack mở to mắt. Đôi mắt chuyển từ hoảng loạn sang… nhớ ra.

“Khoan đã, John…” – Anh nói như người vừa xâu chuỗi được ký ức.

“Tôi… tôi đã từng thấy thứ đó.”

John liếc nhìn anh, chậm rãi bước tới gần. Jack nói nhanh hơn, giọng trầm lại như sợ quên mất chi tiết nào đó:

“Lúc còn là Jack Đồ Tể, tôi từng đến một thị trấn gần đây. Không xa tòa thành.”

“Có một nhóm Vampire buôn Silverium ở chợ đen. Một số Vampire quý tộc… họ mua nó để ức chế quá trình biến đổi cho nô lệ con người của mình.”

Jack nắm chặt tay.

“Tôi biết chỗ chúng bán. Tôi có thể đưa ông tới đó.”

John gật đầu, giọng vẫn ôn tồn nhưng ánh mắt chứa đựng một điều gì đó lớn hơn:

“Bình tĩnh đã, Jack. Chúng ta chắc chắn sẽ đi.”

“Nhưng còn một chuyện… cậu cần phải cân nhắc thật kỹ.”

Jack hơi khựng lại.

John hạ thấp giọng, nghiêm túc hơn cả lúc nãy:

“The Mountain.”

“Ở đó có cách chữa.”

“Cách chữa cho những người… chưa biến đổi hoàn toàn như Mira.”

Jack đứng bất động. Tim anh như ngừng đập một nhịp.

“Thật sao…?”

John nhìn thẳng vào anh:

“Đó là lý do chúng ta phải đến đó bằng mọi giá.”

Ánh mắt Jack bừng sáng—lửa quyết tâm bắt đầu cháy rực sau tầng lớp hối hận. Anh siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn về phía Mira vẫn còn bất tỉnh trên giường:

“Vậy tôi phải tới đó.”

“Tôi phải chịu trách nhiệm… vì Mira.”

“Chính tay tôi, khi còn là Jack Đồ Tể, đã giết cả gia đình cô ấy…”

“…và giờ, chính tôi lại khiến cô ấy gần như biến thành quái vật.”

“Tôi phải cứu cô ấy.”

John mỉm cười, lần đầu tiên trong nhiều giờ đồng hồ đôi mắt ông hiện lên tia ấm áp:

“Từ giờ, cậu phải có trách nhiệm với cô ấy, nhóc à…”

“Ta tin cậu. Nhưng đừng đánh mất bản thân thêm một lần nào nữa.”

Jack bỗng khựng lại, như sực nhớ ra điều gì đó:

“Thanh Last Light… có gì đó không ổn. John, đợi tôi một chút.”

Không chờ phản hồi, anh vội vã rời khỏi căn phòng, chạy dọc hành lang trở về căn buồng cũ nơi mọi chuyện bắt đầu. Hơi thở anh nặng dần, không chỉ vì thể lực—mà vì những ký ức còn chưa tan biến trong đầu anh.

Căn phòng vẫn y như cũ.

Mùi máu, vết xước trên tường, dấu chân bị kéo lê, và… con dao bạc nằm lạnh lẽo dưới nền đất.

Jack đứng trước cửa, rùng mình. Hình ảnh anh—không, Jack Đồ Tể—đè Mira xuống, răng nanh cắm sâu vào cổ cô, đôi mắt đỏ rực… những câu nói kinh tởm phát ra từ chính miệng mình.

Anh lắc đầu, nhắm chặt mắt, như muốn xóa sạch.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy…” – anh lẩm bẩm.

Rồi… hình ảnh thanh Last Light hiện về trong đầu. Lúc ấy… nó không giống bình thường. Nó phát ra ánh sáng đỏ, méo mó, vặn vẹo như tiếng gào thét.

Jack lập tức quay người. Thanh kiếm vẫn nằm đó—bình yên ở góc tường, tắm trong ánh sáng mờ ảo. Không còn màu đỏ. Chỉ còn lại sắc vàng của mặt trời, ánh sáng thuần khiết như lần đầu tiên anh chạm vào nó.

Anh tiến lại, nhặt lấy.

Cảm giác ấm áp tràn qua lòng bàn tay, lan khắp cơ thể như một tia năng lượng dịu dàng.

“Nó… vẫn vậy.”

Jack siết thanh kiếm, nhìn thật kỹ. Không có gì bất thường. Nhưng anh biết, có điều gì đó đã thay đổi—chắc chắn là vậy.

Anh quay trở lại, bước vào phòng.

“Cô ấy tỉnh chưa?” – Jack nhìn về phía Mira đang nằm trên giường.

John đang lau sạch một vết máu khô gần cổ cô, ông khẽ lắc đầu:

“Ta nghĩ vài tiếng nữa. Cơ thể cô ấy vẫn đang trong trạng thái phản ứng chéo giữa tế bào Vampire và thuốc ức chế.”

Jack gật đầu, rồi đưa thanh kiếm lên ngang tầm mắt:

“Có một chuyện tôi muốn hỏi ông, John… Về Last Light.”

John quay lại. Gương mặt ông đang yên lặng… thoáng lo lắng nhẹ.

“Lúc tôi… bị kiểm soát,” – Jack nói tiếp, ánh mắt đăm chiêu –

“Tôi nhớ rõ. Thanh kiếm… nó phát ra ánh sáng đỏ. Không phải đỏ như máu… mà là đỏ quỷ dị, vặn vẹo, gần như… sống vậy.”

“Nó có từng như vậy không?”

John im lặng vài giây. Mồ hôi bắt đầu rịn trên trán ông, dù nhiệt độ trong phòng vẫn mát lạnh.

Cuối cùng ông đáp, giọng trầm xuống:

“…Chưa bao giờ...ta chưa bao giờ thấy nó như vậy cả..."

Cách ông trả lời như muốn né trách câu hỏi của Jack vậy

Jack siết chặt thanh kiếm.

John nhìn thẳng vào mắt cậu:

“Có nhiều điều… về thanh kiếm này… mà cậu chưa thể hiểu.”

“Và… chưa nên biết lúc này.”

Câu nói ấy dường như không chỉ là cảnh báo… mà còn là một bí mật chưa thể hé lộ. Một lời hứa ngầm—rằng sự thật về Last Light... vẫn đang ẩn chứa những bí mật động trời mà chúng ta chưa biết được .... Và có thể… còn hơn cả những gì Jack sẵn sàng chấp nhận.

Bỗng

“Khoan đã.”

Giọng John trầm xuống, sắc lạnh và đầy tính suy luận.

“Ta nghĩ… ta có thể lý giải việc tại sao Jack Đồ Tể lại đột ngột trở lại.”

Jack quay lại nhìn ông, ánh mắt hơi ngạc nhiên.

John hỏi thẳng, giọng đều đều như đang phân tích:

“Cậu… có đói không, Jack?”

Jack sững người.

Anh ngập ngừng, rồi thành thật:

“Thực ra... không. Tôi thấy khá no. Có lẽ là vì... máu của Mira.”

John thở dài, khoanh tay lại trước ngực, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên:

“Ta đã đoán đúng.”

“Cơn đói. Chính nó là thứ đã đánh thức tên đó trong cậu.”

Ông bước chậm rãi qua lại giữa căn phòng cũ nát, bắt đầu giải thích như một nhà nghiên cứu lâu năm:

“Về mặt sinh học, cậu vẫn là một Vampire. Nhưng về mặt linh hồn… cậu là một con người. Một cá thể kỳ lạ với hai nửa trái ngược cùng tồn tại trong một cơ thể.”

“Thường thì, khi một người bị biến đổi thành Vampire, linh hồn cũ sẽ… chết.”

“Và một linh hồn mới—của một sinh vật hoàn toàn khác—sẽ thế chỗ. Đó là lý do những Vampire thường không còn ký ức của chủ thân xác cũ”

Ông dừng lại, chỉ vào thanh Last Light nằm cạnh đó:

“Nhưng với cú đâm của thanh kiếm này, điều gì đó đã xảy ra. Không phải tiêu diệt, mà là thanh tẩy. Ta tin, nó đã kéo linh hồn con người của cậu từ nơi tận cùng nào đó quay trở lại, cho cậu quyền kiểm soát…”

“…nhưng không hề tiêu diệt được tên Jack Đồ Tể.”

“Cậu hiểu chưa? Hai linh hồn. Hai ý chí. Và chỉ một cơ thể.”

Jack im lặng vài giây, sau đó… gãi đầu gãi tai, mặt ngơ ngác:

“Ờ… này John… thật ra ông nói gì nãy giờ tôi nghe chả hiểu gì cả hehehe. Tóm tắt giùm cái được không?”

“Bốp!”

John không chần chừ, gõ thẳng vào trán Jack một cú rõ đau.

“Ta thề chứ, khi còn là người chắc cậu là một thằng ngốc đúng nghĩa. Tóm lại nè—

ĐỪNG ĐỂ ĐÓI. ĐƠN GIẢN THẾ THÔI.”

Jack búng tay, giơ hai ngón cái thành biểu tượng “OK”:

“Rõ rồi! Không đói, không Đồ Tể. Ông già logic đơn giản dễ hiểu đấy chứ!”

Cả hai bật cười nhẹ.

Nhưng rồi, gương mặt Jack chùng xuống. Anh nhìn thẳng vào mắt John:

“Vậy bao giờ chúng ta lên đường tới The Mountain?”

John đáp, không do dự:

“Ngay khi Mira tỉnh lại. Ta sẽ không đi nếu chưa chắc cô bé ổn. Còn cậu…”

Ông vỗ vai Jack:

“…nghỉ ngơi đi. Ta sẽ ở đây trông chừng Mira. Và thành thật nhé—khi cô ấy mở mắt ra mà thấy cái bản mặt của cậu đầu tiên, có khi lại gây thêm chấn thương.”

Jack nhăn mặt, hừ nhẹ:

“Ông đúng là biết cách khích lệ người khác đấy.”

Nói rồi, anh rời khỏi phòng, đi ra khu vực tiếp khách cũ kỹ. Một chiếc sofa bám đầy bụi nằm giữa căn phòng rộng lớn hoang tàn.

Anh phủi nhẹ, thả người xuống, hai tay gối đầu… ánh mắt nhìn lên trần nhà lấm tấm vết nứt.

“Làm Ơn! Đừng là tên đó khi tôi tỉnh giấc nữa ....zzzzzzZZZZZzz”

Không gian chìm vào yên lặng.

Mọi thứ lại bình yên trở lại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận