CON MẮT CỦA TÀ THẦN
Zu tan AI, zu tan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

HI VỌNG RỰC CHÁY

Chương 06 Đi tắm

1 Bình luận - Độ dài: 4,368 từ - Cập nhật:

 Chúng tôi đã tận dụng buổi chiều để do thám xung quanh thị trấn, nhưng mọi thứ xung quanh thị trấn không xuất hiện bất cứ hồn ma hay thứ gì khác.

Mọi thứ thật yên bình, và con người ở đây cũng thế. Họ nói cười, đi lại thong dong như thể chẳng có gì bất thường từng xảy ra. Có vài đứa trẻ đang chơi đùa giữa quảng trường, tiếng cười vang lên nhẹ như gió, vang vọng giữa những ngôi nhà gỗ cũ kỹ.

Không thể nào…” – ông Amith lùi một bước, mắt mở to sững sờ. “Rõ ràng Lilia đã chiến đấu ở đây… Mọi thứ xung quanh đã bị phá hủy… đất nứt, nhà sập, ta còn ngửi thấy mùi máu cháy khét cơ mà… Thế mà giờ… tất cả đều nguyên vẹn?”

Ông quay đầu nhìn quanh, hơi thở ngắt quãng, bàn tay run nhẹ, như thể linh cảm điều gì đó không đúng đang len lỏi trong không khí.

“Ajsdjwqakadsakld!”

Ông Amith giơ tay, vẽ một đường cong nhẹ trong không khí như thói quen. Một luồng ma lực mờ nhạt lan ra, nhẹ như gió thoảng—đó là một phép kiểm tra không gian cơ bản, nhằm phát hiện những rung động bất thường, lớp màng ảo ảnh hay sự méo mó trong thực tại.

Nhưng… không có gì cả.

Không có kháng lực.

Không có hồi âm ma lực.

Không có dao động nào trong kết giới không gian.

Nơi này quá sạch.

“Không thể nào…” – ông lẩm bẩm, ánh mắt trở nên nghi hoặc. “Không có phong ấn, không có ảo thuật, không có dấu vết năng lượng nào từng lưu lại...”

Ông đưa tay chạm nhẹ vào bức tường gần đó—một cảm giác lạnh lẽo, thật đến mức đáng sợ.

“Không phải là không có bất thường… mà là nó hoàn hảo một cách bất thường.”

Nhưng rồi—một tiếng hét từ xa phá tan màn yên lặng.

Từ phía chòi gác nằm ở rìa thị trấn, một bóng người đứng bật dậy, tay đặt lên trán chắn nắng, mắt mở to kinh ngạc.

“Mau mở cửa cho ngài Amith vào!” – hắn hét lớn, giọng vang vọng như sấm dội qua thung lũng nhỏ.

Thật thần kì, không hiểu tại sao họ có thể ngôn ngữ của tôi. Có vẻ sự bất thường và lo lắng của đã chạm tới mắt của ông Amith.

" Đây là những thị trấn đã bỏ sót sau khi thời đại đế quốc phương bắc bị sụp đổ, và chúng tôi đang giữ và duy trì ngôn ngữ lịch sử này. Mấy ngôn ngữ trước đấy là tiếng phổ thông mà các nhà lữ hành thường dùng, không ngờ tới ngài có thể dùng chung ngôn ngữ với ta." Ông vẫn nhìn về phía cánh cổng phía trước và nói.

Cánh cổng gỗ vốn im lìm từ đầu ngày khẽ rùng mình. Những tiếng chân chạy vội, then gỗ được rút ra, bản lề kêu kèn kẹt như gỉ rét bao năm—và rồi, cánh cổng mở ra.

Chúng tôi được chính cô trưởng trấn Lilia ra tiếp đón vào bên trong. Cô ấy trông không khác gì một cô gái đôi mươi, vẻ đẹp tươi trẻ, tóc đỏ dài suôn mượt, và dáng người đầy đặn khiến cô càng thêm nổi bật. Lilia mặc một bộ trang phục tinh tế nhưng không kém phần giản dị, tay áo rộng thướt tha khiến cô càng thêm mềm mại trong từng cử chỉ. Nhất là bộ ngực của cô nó to tầm phải cỡ D khiến tôi không thể rời mắt.

Chào mừng ngài Amith đã trở về!” Cô nói, nở một nụ cười tươi sáng, đôi mắt sáng lấp lánh như đang chào đón một người thân lâu ngày không gặp. “Nơi này đã không còn nguy hiểm nữa.”

Cô bước lên, nhẹ nhàng chào đón ông Amith như thể đã quen biết từ trước, giọng nói trầm ấm, dịu dàng nhưng cũng không kém phần tự tin.

Ông Amith, mặc dù đôi mắt vẫn còn đượm vẻ nghi hoặc, nhưng không thể không trả lời lại bằng một nụ cười gượng gạo. “Ngươi… chắc chắn không phải là người mà ta gặp lần cuối cùng.”

Tôi nhìn cô gái trước mắt, có điều gì đó rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ. Cô ấy nhìn tôi rồi nở một nụ cười hiền lành. Nhưng có thể thấy trong ánh mắt ấy có một điều gì đó không được thoải mái, như thể cô đang đoán trước được những câu hỏi mà chúng tôi chưa kịp nói ra.

nhìn tôi, đôi mắt sáng lấp lánh, rồi nhẹ nhàng vén một lọn tóc ra sau tai, cử chỉ của cô ấy thật duyên dáng.

“Đúng vậy, tôi đã dùng cổ vật bị phong ấn ấy để đánh bại đoàn quân hắc ám. Mặc dù nó có tác dụng nguy hiểm cho người sử dụng... Nhưng ngài an tâm, thứ đó đã được phong ấn trở lại, và tôi đảm bảo không có gì phải lo lắng nữa.”

Cô nở một nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không thể che giấu được vẻ gì đó vội vã, như thể muốn kết thúc câu chuyện sớm nhất có thể.

“Chúng tôi đã kiểm soát được tất cả mọi thứ. Những sự việc như ngày trước sẽ không bao giờ tái diễn.” Cô nói thêm, ánh mắt của cô lướt qua ông Amith, rồi lại nhanh chóng quay về phía tôi.

Tôi nhanh chóng liếc đi nơi khác, khiến cô không khỏi bật cười.

như không hề chú ý đến ánh mắt của cô ấy. Một hành động nhỏ đầy ý tứ, nhưng tôi biết mình đã không thoát khỏi sự chú ý của cô ấy. Lilia bật cười nhẹ, âm thanh trong trẻo ấy khiến không khí như nhẹ bẫng đi, nhưng tôi cảm thấy có gì đó rất sắc bén ẩn sau nụ cười ấy.

“Còn đây là ngài…?” Lilia hỏi, không giấu nổi sự tò mò.

Với một dáng vẻ nhẹ nhàng nhưng đầy kiêu hãnh, tôi từ tốn đứng dậy, ánh mắt tôi không hề rời khỏi cô ấy, nhưng cử chỉ của tôi lại rất thanh thoát.

“Xin tự giới thiệu, tôi là Alice Marina, là người mà ông Amith đã nhờ giúp đỡ.”

Tôi cúi đầu nhẹ, cử chỉ tựa như một vũ công đang chào khán giả, thanh lịch và trang trọng. “Về bản thân tôi, ngài có thể gọi tôi là một vị khách quý của thị trấn này, đến để tham gia vào sự khó khan của thị trấn mà ngài Amith đã yêu cầu.”

Giọng tôi trầm và chậm rãi, để mỗi từ ngữ đều có trọng lượng, như một lời mời gọi sự tôn trọng và sự công nhận. Sau câu giới thiệu, tôi lại hơi nhướn mày một chút, không phải vì kiêu ngạo, mà là để nhấn mạnh rằng mình là người có mặt ở đây không phải chỉ để chứng tỏ bản thân, mà để làm rõ vai trò.

Sau khi tôi tự giới thiệu xong, ông Amith đứng bên cạnh, tay chắp lại sau lưng, rồi khẽ gật đầu như thể đang thừa nhận sự tôn trọng đối với tôi.

“Đúng vậy, Lilia,” ông Amith tiếp lời, giọng ông trầm và có phần nghiêm túc. “Alice Marina chính là người mà tôi đã nhờ giúp đỡ. Cô ấy không chỉ là người có khả năng đặc biệt, mà còn là người tôi tin tưởng trong mọi tình huống.”

Câu nói của ông không hề thiếu trọng lượng, và đôi mắt của ông cũng lướt qua tôi một cách rất nghiêm túc. Lilia không khỏi nhìn ông với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa kính trọng, như thể ông Amith đã công nhận chính thức về sự quan trọng của tôi trong kế hoạch của họ.

“Giờ thì ngài Amith đã mệt rồi, mau đưa ông ấy đi nghỉ ngơi.” Lilia phân phó nhẹ nhàng cho những người hầu đứng gần đó, ánh mắt của cô như ra hiệu cho họ làm việc nhanh chóng, không để ông Amith cảm thấy không thoải mái. “Còn ngài Alice, xin hãy ở lại với tôi. Tôi còn muốn tiếp đãi ngài.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng và ân cần, giống như đang mời một người bạn lâu ngày gặp lại. Nhưng trong sự thay đổi đó, tôi cảm thấy có điều gì đó khiến tôi không thể xác định rõ ràng được ý đồ thực sự đằng sau nụ cười của cô.

Trước khi tôi kịp phản ứng, Lilia đột ngột bước lại gần và cầm lấy tay tôi, hành động nhẹ nhàng nhưng rất tự nhiên, dường như cô đã quen với việc này từ lâu. “À phải rồi, ngài còn chưa có đồ để thay, đúng không? Vừa đúng lúc tôi cũng cần đi tắm.”

Cô cười tươi như thể mọi chuyện chỉ đơn giản là một phần trong cuộc sống hằng ngày của cô. Bàn tay cô ấm áp, nhưng sự thân mật trong cử chỉ khiến tôi hơi bất ngờ. Cảm giác đó như thể tôi đang bị kéo vào một vòng xoáy mà mình không hề chuẩn bị.

Cô nhẹ nhàng dẫn tôi đi, cánh tay cô quàng qua tay tôi, như thể không có gì lạ lùng, nhưng tôi cảm thấy có một sự áp lực lạ lùng dưới những cử chỉ mềm mại ấy.

Được Lilia dắt đi, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng sự ấm áp từ tay cô ấy. Nhưng đồng thời, cơ thể tôi cũng bắt đầu cảm thấy một chút căng thẳng. Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác như vậy trong một tình huống như thế này dẫn đi tắm? Cảnh tượng đó thực sự khiến tôi cảm thấy hơi khó xử, mặc dù tôi có thể tự mình tắm, nhưng cái ý nghĩ về việc cơ thể Mika lâu ngày chưa được vệ sinh lại khiến tôi không khỏi đỏ mặt khi nghĩ đến việc phải đối mặt với nó.

Lilia quay lại nhìn tôi, nhận thấy sự ngập ngừng và ửng đỏ trên gương mặt tôi, nụ cười của cô lại càng tươi tắn hơn.

“Ngài không phải lo lắng đâu.” Lilia nói với giọng êm ái, nhưng ánh mắt của cô ấy như đang dò xét tôi, như thể muốn chắc chắn rằng tôi sẽ không từ chối lời mời này. “Tôi chỉ muốn giúp đỡ ngài thôi, ngài biết đấy trên cương vị của tôi thì gần như không có bạn bè, vì thế khi lần đầu gặp cô tôi đã thấy rất vui mừng .”

Cảm giác bối rối trong tôi càng lúc càng rõ ràng, và tôi không thể không đỏ mặt. Từ trước đến giờ, tôi luôn là người có thể kiểm soát tình huống nhưng lần này, sự gần gũi bất ngờ và thân mật của Lilia khiến tôi không khỏi hoang mang.

Trong lúc đó, tôi cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, nhưng không thể tránh khỏi việc đôi mắt tôi lướt qua cơ thể của Mika khi nghĩ đến việc tắm trong tình trạng này—rất lâu rồi cơ thể cô ấy chưa được vệ sinh sạch sẽ.

“Được… được thôi.” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói của tôi không hề chắc chắn như tôi mong muốn. Mặc dù tôi đã nói ra những từ ngữ đó, cảm giác bất an trong tôi vẫn không thể che giấu được. Ánh mắt tôi chạm phải của Lilia, và tôi cảm thấy như đang bị đọc thấu mọi suy nghĩ.

Lilia không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi một lúc thật lâu, đôi mắt cô ấy có chút gì đó đầy thấu hiểu, như thể cô ấy đã biết rõ sự bất ổn của tôi, nhưng lại không vội vã giải quyết. Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười đó như một lưỡi dao mỏng nhưng lại đầy quyến rũ. Cảm giác bối rối trong tôi càng trở nên rõ rệt, mỗi bước đi của cô ấy gần như làm tôi cảm thấy như mình đang lạc mất chính mình trong thế giới này.

“Không sao đâu,” Lilia nói nhẹ nhàng, “Tôi hiểu mà.” Cô ấy tiến gần hơn, một tay vẫn giữ chặt tay tôi, không để tôi có cơ hội rút lui. “Ngài sẽ cảm thấy thoải mái thôi, tôi chỉ muốn ngài được nghỉ ngơi.”

Tôi không thể không cảm thấy rằng có điều gì đó không ổn trong thái độ của cô ấy. Nhưng có lẽ, tôi đã quá kiên cường trong suốt những năm qua để cảm thấy bất an vì một vài hành động.

Cô dẫn tôi đến một hồ nước nóng phía ở trong khu nhà của cô ấy, ngôi nhà khá to và có cả hệ thống nước nóng.

"Đầu tiên ngài cần vệ sinh thân thể để hết bụi bẩn, sau đó ngâm mình với nước nóng, việc này để tôi làm cho.” Lilia nói với giọng nhẹ nhàng, như thể đang chỉ dẫn một người bạn thân thiết. Nhưng cô không dừng lại ở đó, cô nhìn tôi với ánh mắt chằm chằm—và tôi không thể không nhận ra rằng đôi mắt cô ấy đang lướt qua ngực tôi một cách rất rõ ràng.

Nụ cười của cô ấy vẫn tươi tắn, nhưng có một sự lạ lùng trong đó, như thể cô ấy đang đánh giá tôi một cách không rõ ràng. Mỗi lời nói của cô, mỗi ánh nhìn đều khiến tôi cảm thấy như bị giám sát, và một cảm giác khó chịu, bối rối dâng lên trong tôi.

“Cái này tôi có thể tự làm được.” Tôi nói, nhưng ánh mắt của Lilia làm tôi không thể không đề phòng. Ánh mắt ấy quá sáng rõ, như thể cô ấy đang đọc thấu mọi suy nghĩ của tôi. Sự sắc bén trong đôi mắt cô khiến tôi cảm thấy như mình không thể che giấu bất kỳ sự bối rối nào, dù cố gắng hết sức.

Lilia hơi nhíu mày một chút, rồi nhẹ nhàng rút tay lại và thở dài. Dù cô ấy vẫn giữ nụ cười, nhưng có một cái gì đó trong cử chỉ của cô ấy khiến tôi cảm nhận được sự thất vọng nhẹ, như thể cô ấy đã bị từ chối một điều gì đó rất quan trọng.

“Vậy… thôi vậy,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng lại có một chút buồn bã, khiến tôi không khỏi cảm thấy mình đang làm một điều gì đó sai trái. Nhưng ngay sau đó, cô vươn tay ra, như thể không để tôi có cơ hội từ chối thêm nữa.

“Đây là quần áo của ngài, tôi sẽ tự mình làm vậy,” cô nói với giọng dịu dàng nhưng có phần ảm đạm. Ánh mắt của cô bỗng trở nên u sầu, như thể một đứa trẻ bị lấy mất đồ chơi yêu thích. Dù nụ cười của cô vẫn không biến mất, nhưng có cái gì đó trong nét mặt ấy khiến tôi không khỏi mơ hồ cảm nhận được sự cô đơn của cô, như thể có một phần nào đó trong tâm hồn cô đang khó chịu vì bị từ chối.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi đứng trước chiếc gương, do dự một lúc lâu. Cảm giác khó chịu và lúng túng trào lên trong lòng tôi, và dù cố gắng không để ý, tôi không thể tránh khỏi việc lướt nhìn chính mình trong gương. Những tấm vải trên người tôi bỗng trở nên nặng nề, như thể chúng đang trói buộc những cảm giác của tôi lại.

Liệu mình có nên làm vậy không? một câu hỏi nhỏ nhưng cứ lởn vởn trong đầu tôi. Một phần trong tôi muốn chối bỏ tất cả, không muốn nhìn vào những phần cơ thể mà tôi không quen nhìn thấy như thế này. Nhưng lý trí chiến thắng. Đây là vệ sinh cá nhân, tôi tự nhủ, và tôi biết rằng không thể lơ là với cơ thể của mình. Nếu không sạch sẽ, tôi sẽ dễ mắc bệnh ngoài da, điều mà tôi chắc chắn không muốn Mika phải đối mặt.

Tôi thầm nhủ với bản thân rằng mình không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc thực hiện điều này một cách bình tĩnh và lý trí. Mika sẽ cần tôi mạnh mẽ và khỏe mạnh, và tôi không thể làm cô ấy lo lắng vì những điều như vậy.

Cuối cùng, tôi hạ quyết tâm và bắt đầu cởi bỏ từng lớp trang phục, từng bước một, tôi như muốn tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là một phần của việc chăm sóc bản thân và không có gì phải xấu hổ.

Khi nhìn vào bầu ngực của mình trong gương, toàn thân trắng mịn như một chiếc gốm sứ, đôi núm nhú lên hồng như hai quả anh đào tôi không khỏi cảm thấy mặt nóng ran. Cái cảm giác ấy, thật không thể tin được, như thể tôi vừa bị ai đó nhìn chằm chằm vào một phần cơ thể mà tôi không muốn ai thấy. Bất chợt, mặt tôi như bị lửa đốt, và tôi chỉ biết đỏ mặt, thầm khó chịu với chính mình.

Mặc dù tôi đã tự thuyết phục bản thân rằng đây là chuyện bình thường, nhưng tôi vẫn không thể không cảm thấy như đang làm một việc gì đó sai trái. Cảm giác ngượng ngùng dâng lên trong lòng, khiến tôi chỉ muốn quay đi và tránh xa khỏi hình ảnh ấy trong gương.

Nhưng ngay sau đó, tôi lại nhớ đến Mika, cô ấy cần tôi khỏe mạnh và sạch sẽ. Vì thế, dù có phần xấu hổ, tôi vẫn tiếp tục. Nhưng không thể phủ nhận rằng, trong khoảnh khắc ấy, cảm giác bối rối đã khiến tôi hưng phấn vô cùng.

Một làn nước nóng từ từ chảy qua da thịt tôi, khiến từng mạch máu như được thả lỏng. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, và tôi không thể không thở dài nhẹ nhõm. “Thật… thoải mái,” tôi khẽ rên rỉ, như thể không thể nào kiềm chế cảm xúc đang dâng lên trong mình.

Làn nước như đang xoa dịu những căng thẳng trong tâm trí tôi, và tôi không còn cảm thấy quá bối rối trước những suy nghĩ lúc nãy. Cảm giác nước ấm áp xoa dịu cơ thể khiến tôi gần như quên đi mọi thứ, chỉ còn lại sự thoải mái như thể cơ thể và tâm hồn tôi đều được thư giãn hoàn toàn.

Tay phải của tôi chạm vào làn da mềm mại, khi tôi bắt đầu kì cọ cơ thể mình, mỗi chuyển động càng làm tim tôi đập mạnh hơn. Một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lồng ngực, như thể cơ thể tôi không còn thuộc về mình nữa. Mặt tôi đỏ bừng, một sự bối rối đến mức tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Khi tay tôi vô tình chạm vào vùng nhạy cảm, tôi dừng lại ngay lập tức, không thể không cảm thấy hối hận. Đầu ngực tôi như bừng lên cảm giác tê dại, và tôi cảm thấy một cơn chóng mặt nhẹ, gần như không thể giữ được sự bình tĩnh.

Máu từ mũi tôi bắt đầu chảy ra, tôi vội vàng quay mặt đi, chỉ muốn trốn khỏi sự xấu hổ này. Từng giọt máu đỏ trên môi tôi càng làm tăng thêm cảm giác không thể chịu đựng được. Tôi đã quá mệt mỏi với chính mình, nhưng lại không thể thoát khỏi cảm giác này.

“Cuối cùng cũng xong...” tôi thở ra một hơi dài, tựa như vừa trải qua một cuộc chiến thực sự. Mái tóc ướt đẫm, da thịt vẫn còn âm ấm vì nước nóng, nhưng trái tim thì như vừa bị vắt kiệt. Cố gắng chịu đựng để không nhìn quá lâu, không để tâm trí trượt khỏi lằn ranh mong manh giữa lý trí và bản năng – đúng là một trận đấu nội tâm chẳng dễ dàng gì.

Tôi liếc nhìn chiếc khăn máu vẫn còn vương chút đỏ ở tay – “Mất máu quá nhiều rồi…” – tôi thầm nghĩ, nửa nghiêm túc, nửa tự giễu bản thân.

Tôi khoác khăn lên người, ánh mắt hướng ra cánh cửa phòng tắm đang khép hờ. Liệu Lilia có đang chờ bên ngoài không...? Nghĩ tới đó, lòng tôi lại thấy bất an.

Tôi rón rén mở cánh cửa phòng tắm, bước ra ngoài trong chiếc khăn choàng đơn sơ, làn hơi nước vẫn còn bốc lên từ làn da ấm nóng. Không khí bên ngoài se lạnh, nhưng trước mắt tôi là một hồ nước nóng nhân tạo nằm giữa khu vườn kín đáo – hơi nước bốc lên lượn lờ trong ánh chiều tàn mờ ảo.

Tôi bước từng bước chậm rãi về phía hồ, lòng thầm nghĩ: “Cũng lạ… nơi này chẳng giống một thị trấn vừa trải qua chiến tranh chút nào.”

Nước trong hồ nóng vừa phải, mặt nước phản chiếu ánh sáng mờ ảo như gương. Tôi chầm chậm bước xuống, từng lớp da dần ngập trong làn nước ấm. Cảm giác căng thẳng tích tụ từ trước đến giờ như tan dần ra theo hơi nước.

“Thật là… thoải mái.” Tôi khẽ thốt lên, nhắm mắt lại, tựa đầu ra sau bờ đá, mái tóc ướt thả trôi lững lờ trên mặt nước.

Thật trùng hợp, tôi cũng vừa tắm xong.”

Giọng nói ấy vang lên ngay khi tôi vừa thả người vào làn nước. Tôi mở mắt ra, và rồi suýt nữa thì đứng bật dậy – nếu không phải vì mình đang… hoàn toàn không mặc gì dưới làn nước.

Lilia bước vào khung cảnh như thể nơi này là sân khấu riêng của cô ấy. Mái tóc đỏ xõa dài đến tận eo, làn da trắng mịn lấp lánh giọt nước, cơ thể cô ấy… gợi cảm đến đáng sợ. Cô không mặc gì cả, và từng bước chân trần dưới mặt nước tạo nên sóng nhẹ tràn về phía tôi.

Cô không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống ngay bên cạnh tôi. Gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô lan sang làn da mình. Tôi nuốt khan.

“Tôi cứ nghĩ mình đang kiểm soát tình hình...” tôi thầm nghĩ, mắt cố gắng hướng về phía chân trời mờ hơi nước. Nhưng rõ ràng… lần này, tôi là con mồi.

“Ngài Alice...” Lilia khẽ nghiêng đầu, giọng nói dịu dàng như rót mật vào tai tôi. “Có vẻ như ngài vẫn còn căng thẳng lắm. Hay là… tôi giúp ngài thư giãn một chút nhé?”

Tôi còn đang cố giữ bình tĩnh thì Lilia bất ngờ… ôm lấy cánh tay tôi.

Thân hình mềm mại, ẩm ướt của cô ấy dính sát vào tôi, và trước khi tôi kịp nói gì, một sức nặng đầy mê hoặc đã đè lên cánh tay mình. Ngực cô ấy ép sát không chút ngại ngần — nóng, mềm, và... quá gần.

Tim tôi loạn nhịp, nhịp thở rối loạn.

“Ngài đang run đấy à?” cô thì thầm ngay sát tai tôi, hơi thở của cô lướt nhẹ trên làn da, khiến tôi toàn thân căng cứng như bị hóa đá.

Máu mũi tôi bắt đầu chảy ra. Tôi đưa tay lên, nhưng không thể cản lại nổi dòng cảm xúc lẫn dòng máu đang không ngừng trào ra. Đầu óc tôi như bốc hơi trong làn nước nóng — hoàn toàn trống rỗng.

Cô ấy đang chơi tôi sao? Hay đây là cách cô ấy kiểm tra tôi? Mình cần phải giữ—

Tôi lịm đi trước khi nghĩ kịp hết câu.

Cơ thể tôi từ từ trượt về phía sau, chìm nhẹ vào lòng hồ như một con búp bê mất pin, bỏ lại Lilia đang che miệng cười khúc khích đầy bí hiểm.

Cơ thể tôi từ từ trượt về phía sau, chìm nhẹ vào lòng hồ như một con búp bê mất pin, làn nước ấm bao phủ lấy tôi. Mọi thứ trở nên mờ dần, như thể cả thế giới đang bị nhấn chìm trong một lớp sương mỏng. Trong giây phút cuối cùng trước khi mất ý thức, tôi kịp nhìn thấy Lilia – vẫn đang che miệng cười khúc khích…

…nhưng khuôn mặt cô lại bắt đầu bối rối.

Nụ cười ấy không còn thuần túy là sự trêu chọc nữa. Ánh mắt cô lấp lánh sự hoang mang – như thể điều này không nằm trong kịch bản cô định viết ra. Bàn tay cô vươn ra trong làn nước, chạm lấy vai tôi, lúng túng lôi tôi lại gần.

“Ngài Alice…? Này, ngài không sao chứ?!” – giọng cô giờ đã nghiêm túc hơn, khẽ run trong làn nước sôi sục, phản chiếu cả khuôn mặt đang mất dần bình tĩnh.

Lilia kéo tôi lại sát vào người mình, cánh tay cô ôm lấy tôi bằng một cách hoàn toàn khác so với lúc đầu – không còn là sự quyến rũ, mà là sự lo lắng chân thật.

Cơ thể tôi hoàn toàn mất đi sức lực, lịm đi trong vòng tay của Lilia.

Mọi tiếng động như bị nhấn chìm, chỉ còn tiếng nước róc rách và nhịp tim mờ xa dần. Hơi ấm từ làn nước cũng chẳng còn tác dụng gì nữa – tôi không thể cảm nhận được gì, kể cả khi gương mặt của cô gái ấy kề sát bên tôi.

Tôi ngất đi.

Một khoảng đen kéo đến như tấm màn sân khấu đột ngột sập xuống, khép lại vở kịch hỗn loạn của cảm xúc và tình huống tréo ngoe. Tôi chẳng còn nghe thấy gì ngoài tiếng nhịp đập… rất xa… rồi tắt hẳn.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
AI MASTER
nhân vật chính vẫn còn rất trong sáng nha.
Xem thêm