Re:1000 Lemon
Ishiguro Moescape AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[Vol 1] Welcome to Reader

Chương 01 : U I A

0 Bình luận - Độ dài: 2,102 từ - Cập nhật:

*Vù.. Vù... ù... ù...*

Tiếng gió rít lên trên bầu trời cao

*Lộp độp... Lộp độp...*

Tiếng những hạt mưa đang rơi đều đều

Bầu trời buổi chiều trung hòa giữa ban ngày và ban đêm, màu trắng và đen hòa trộn theo tỉ lệ 2 - 8 . Trên tầng thượng của tòa nhà cao chót vót, bên ngoài lan can là một người đàn ông tuổi 35

Râu ria lởm chởm, mái tóc đen nhánh dài đến mức gần như che phủ đôi mắt ấy nhưng mái tóc có lẽ không phải thứ che phủ đôi mắt. Đôi mắt anh màu nâu như không chút tia sáng nhìn chằm chằm xuống dưới mặt đất như góc nhìn của một vị chúa khi nhìn xuống thế giới vậy

Anh thắt chiếc cà vạt tối màu, ăn mặc chỉnh tề như một nhân viên văn phòng, đôi mắt người đàn ông ấy bình lặng như không để tâm bất cứ thứ gì, mưa rơi làm ướt cả người, những sợi tóc ướt dính trên mặt anh. Hít sâu, sâu thật sâu, rồi sau đó thở ra, thật nhẹ nhàng, có lẽ đây là khoảnh khắc bình yên cuối cùng của anh

Đôi vai anh thả lỏng, cả cơ thể thả lỏng, đôi mắt tuyệt vọng nhắm tịt lại và rồi.... Nhảy... Đã nhảy rồi... 

*BỘP! RẮC!*

Tiếng động vang lên do cơ thể rơi xuống, xương gãy vụn, cơ thể rơi xuống gây ra tiếng động lớn. Hậu quả sau 5 giây nhảy xuống thật tệ hại, một vũng máu chảy ra từ cơ thể, đầu trực tiếp ca chạm xuống mặt đất, hộp sọ vỡ, xương sống bị nghiền nát, cơ thể thật biến dị và xấu xí, có thể nói là mất hình dạng con người

Vũng máu lớn dài phai nhạt do nước mưa, con phố này không quá nhộn nhịp, vốn đã ít người giờ trời mưa thì còn ít hơn, cái xác này có lẽ sẽ phải chờ đến khi tạnh mưa mới được mang đi chôm cất, thật tệ

Vài giây trước đó, khi đang rơi xuống, người đàn ông ấy lại hồi tưởng về 35 năm cuộc đời mình

Năm 22 tuổi, khi ấy vừa mới tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ thật nhiệt huyết biết bao, những ý nghĩ ngây thơ, những suy nghĩ về cuộc sống sang giàu của tương lai... Thật nực cười. Bị lừa vào một cái công ty đen mà không hay biết, bị ép ký vào 'hợp đồng nô lệ' chó chết kia, tuổi trẻ ngây thơ, bị lừa bởi những 'cái bánh' được vẽ nên, sao cho thật hấp dẫn để dụ những con cừu vào bẫy

Năm 22 đến 24 tuổi, anh dần nhìn ra công ty này là gì, bị áp bức, bị bóc lột, bị bắt làm thêm với những đồng lương bèo bọt,... Nếu khi ấy sáng suốt hơn, nếu khi ấy bớt mơ mộng hơn... Có lẽ sẽ không tệ như vậy

Năm 25 tuổi, mẹ mắc bạo bệnh, dù đã dốc hết tất cả những gì mình có, thậm chí là vay nợ để chữa bệnh, cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu, người cũ đã ra đi, người còn ở lại phải chịu tất cả

Năm 35 tuổi, sau 10 năm, làm việc bán thân như một con chó rách, vứt bỏ tôn nghiêm bản thân, làm đủ mọi cách để trừ nợ, kiếm tiền, làm đủ mọi thứ nghề, từ trong sạch đến tệ hại nhất, thân xác tàn tạ, kiệt quệ, bị hành hạ như một con chó, 7 năm qua, bị áp bức, bị sờ mó, bị bạo hành, bị cưỡng bức, cuối cùng cũng đã trả xong, cuối cùng cũng đến ngày tự do, chẳng cần chần chừ gì nữa, chết đi! 

Trở về với hiện thực, ý thức của anh dần mù mờ, nó như một chiếc điện thoại, đã sập nguồn rồi... Kết thúc rồi... Cuộc đời thống khổ này... Cuối cùng đã kết thúc, nói vui... Không! Nói tệ... Cũng không!... Cuộc đời này thật phức tạp, cũng chẳng biết phải nói thế nào nữa, sự nhiệt huyết của tuổi trẻ hòa lẫn với ác mộng hơn 10 năm đi làm tạo thành một thứ màu sắc khó nói... Và rồi... Ánh sáng lóe lên! 

Trước cửa một căn phòng trọ, có một cô gái cao 1m72, tuổi chừng đôi mươi, mái tóc ngắn màu đen, đôi mắt xanh to tròn sáng rực những hy vọng về tương lai, đôi tai dài của yêu tinh, đeo cặp kính đen, cô mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, thắt cà vạt đỏ, bên ngoài khoác chiếc áo màu xanh in Logo của trường, trên vai là chiếc balo nâu phình to chứa vô số đồ. Cô vẻ mặt háo hức, liên tục luyện tập những câu nói văn mẫu đã được học từ trên mạng, khi vẫn đang mải mê luyện tập thì

*Cạch*

Tiếng cánh cửa phòng trọ được mở ra, bước ra từ bên trong là một anh chàng với vóc dáng cao ráo bước ra, ước tính khoảng 1m88, làn da trắng vì bạch tạng, mái tóc trắng, tóc gáy được nuôi buông xõa dài hơi vai một chút, phần tóc mái dài đến mức gần như che cả đôi mắt, ẩn hiện lờ mờ đằng sau là một đôi mắt màu vàng nhạt, anh mặc chiếc áo phông trắng phối với chiếc quần đùi đen rộng thùng thình, anh đứng trước mặt cô, nhìn xuống

Họ im lặng, nhìn nhau vài giây không biết nói gì, không khí đã bị đóng băng trong sự ngượng ngùng

"Annie Cross nhỉ, mời vào"

Cậu thanh niên chủ động cất lời, phá tan bầu không khí này, cậu dịch sang một bên để cô gái bước vào bên trong

Bên trong căn phòng trọ này... Thật sự bừa bộn. Nó bốc lên một mùi hôi khá khó chịu, những túi rác được vứt bừa bãi xung quanh căn phòng, căn phòng kha khá rác thải, trên chiếc bàn là vài quyển manga cùng đồ ăn vặt chưa xử lý xong. Annie đứng hình trước cảnh tượng này

Cậu thanh niên đi vào bếp, sau vài phút ngắn ngủi thì đi ra với hai ly nước ngọt, đặt xuống bàn rồi tự nhiên ngồi xuống, cầm lấy một quyển manga đâng đọc dở và nói với giọng lười biếng, mời cô ngồi xuống

"Anh là Kamiyama Rin, 25 tuổi, cao 1m88, nặng 85 kg, là học sinh đội sổ thường xuyên trước đây của học viện và phải thi lại đến 8 lần mới đủ điểm tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp thì chọn làm Guardian nhưng lại là là một Guardian Rank F, 5 năm làm chỉ làm một nhiệm vụ nhưng thất bại, sau đó thì sống dựa vào trợ cấp của chính phủ phải không ạ!"

Ngay khi vừa ngồi xuống sàn nhà, miệng Annie đã nói như khẩu súng liên thanh, chưa đến 15s đã nói hết thông tin cá nhân của cậu thanh niên, điều này làm Rin khẽ liếc mắt lên, trong đầu cậu đã hiện lên câu hỏi dành cho cô gái trước mắt mình

Như hiểu được ý nghĩ của Rin, Annie đã nhanh miệng trả lời câu hỏi trong đầu cậu

"Hồ sơ của anh được lưu trữ trên Encyclopaedia Bones đấy ạ! Web này được tạo vào đầu những năm 2000 đấy ạ!"

"Encyclopaedia Bones ? Nghe lạ thật, vậy nếu cái trang đó đầy đủ thông tin đến như thế, vậy cô có biết tôi có Book là gì không ?"

"Là khả năng tạo ra và điều khiển nước ạ!"

Ngày khi câu hỏi vừa thoát ra khỏi miệng của cậu, Annie đã có thể trả lời ngay lập tức, và sau đó, cô bé đã tự giới thiệu về bản thân

"Xin tự giới thiệu, em là Annie Cross, 22 tuổi, là học viên năm cuối của học viện Setford ạ! Book của em là khả năng thao túng tâm trí trong một khoảng thời gian nhất định!"

"Vậy à, có vẻ tốt nhỉ" Rin nói trong đang đọc manga, cậu có vẻ không quá mức để tâm vào những gì Annie vừa nói

"Vậy nói cho tôi nghe ở cái học viện đó đã dạy cô những gì đi"

"Dạ vâng!" Annie nói

"Ở học viện, bọn em được dạy có về tổ chức B.O.N.E.S (Bureau Of National Energy Security : Cục An Ninh Năng Lượng Quốc Gia)"

"Guardian (Bảo hộ giả) thuộc một nhánh của tổ chức B.O.N.E.S (Bureau Of National Energy Security), chịu trách nhiệm bảo vệ các thành phố và khu dân cư khỏi mối đe dọa từ Arcanus và các nguy cơ khác.  

Có vai trò duy trì trật tự xã hội, bảo vệ dân chúng trước các cuộc tấn công của Arcanus hoặc thiên tai do Arkion gây ra. Kỷ luật, được dân chúng kính trọng nhưng đôi khi bị coi là bảo thủ, chỉ biết "giữ" thay vì "tấn công" nên thường bị Predator và một số thành phần khinh thường gọi là 'chuột nhắt' hay 'thỏ đế'."

"Predator (Kẻ Săn Mồi) là một nhánh khác của B.O.N.E.S, chuyên thám hiểm hầm ngục, tiêu diệt Arcanus, và thu thập tài nguyên Arkion. Đối đầu trực tiếp với Arcanus, khám phá hầm ngục để tìm tinh thể Arkion, cổ vật, và bí mật của thế giới. Dũng mãnh, mạo hiểm, được xem là anh hùng nhưng cũng bị sợ hãi vì sự tàn nhẫn và bất chấp nguy hiểm nhưng cũng vì vậy mà bị người khác sợ hãi"

"Tiếp theo l-

"Im ngay!"

Rin đột ngột ngắt lời, mặt cậu hiên rõ 2 chữ "khó chịu"

"Đừng nói mấy cái sách vở đi nữa, cô nói không khác gì sách giáo khoa vậy! Nghe vừa đau đầu vừa khó hiểu!"

"Dạ... Dạ vâng... Em sẽ sửa đổi ạ!" Annie cúi đầu, ngại ngùng nói, mặt tối lại, người run lên thể hiện rõ sự lo lắng trong lòng

"Vậy Annie, cô đến đây với mục đích gì?"

"Dạ! Em được giáo viên yêu cầu làm bài luận về một Guardian hoặc Predator để tốt nghiệp ạ!"

"Vậy sao lại chọn tôi mà không phải những Guardian khác ?"

"Dạ! Tại những Predator thì đa phần chỉ có người đã nghỉ hưu, các Guardian thì em không tranh được, đa phần những nhóm đối tượng kia đều đã có một hoặc nhiều người lấy thông tin, còn mỗi anh thôi nên em đành đến đây"

"Vậy ý cô tôi là đồ thừa"

"Cũng có thể nói là vậy ạ!"

Rin đứng hình, dù cậu không quá quan tâm nhưng cũng không nghĩ rằng Annie sẽ nói thẳng ra đến thế

Ngày khi cả 2 lại rơi vào khoảng lặng thêm một lần nữa, Rin đang định lấy ly nước ngọt lên uống thì một tin nhắn đến đã cắt ngang, tin nhắn đến từ B.O.N.E.S

"Thông báo khẩn! Thành phố Lotus hiện tại đang đối diện với một hiểm họa Tier 6-B đang đến, một tiểu đoàn Arcanus, gồm 1 Commander Arcanus và 70 con Arcanus cấp thấp hơn, từ Wild đến Medium, ước tính sẽ đến trong 10 phút nữa. TẤT CẢ CÁC GUARDIAN TRONG THÀNH PHỐ NGAY LẬP TỨC CHUẨN BỊ!!"

"Anh Rin! Chúng ta lập tức đến đó đi!"

"Cô bị điên à Annie! Cô đến đó thì làm được gì chứ!? Chả nhẽ làm mồi cho chúng!"

Rin nói rồi kiểm tra điện thoại, nhưng cậu nhận ra rằng, tin nhắn... Đã bị chậm đến 12 phút. Và ngay khi đó... 

*RẦM!!!*

Một tiếng động lớn phát ra, ngay sau cả 2 là một con sói lớn khoảng 5 đến 8m, bộ lông màu xám đen, đôi mắt trắng đáng sợ, hàm răng trắng sắc nhọn

Rin bất ngờ, cậu không ngờ rằng một con Medium Arcanus sẽ lập tức ập vào khu vực vắng vẻ này. 

Trong khi Rin còn đang bất động, Annie đã nhẹ nở một cười ẩn khó phát hiện, cô nhìn thẳng vào mắt nó. Ngày lập tức, con Arcanus liền cúi xuống, nó không còn dáng vẻ hung hãn mà đã trở nên ngoan ngoãn như cún con

"Gì vậy chứ?" Rin khó hiểu nhìn việc diễn ra trước mắt

"Đây chính là Book của em mà đã từng nói với anh đấy... Khả năng thao túng tâm trí"

Annie nói rồi đi đến trước con sói, đưa tay chạn vào đầu nó

               HẾT CHƯƠNG 1

Ghi chú

[Lên trên]
Đây là chương mở đầu, mình là tác giả mới và viết có lẽ chưa tốt nên mong mọi người thông cảm, mình sẽ cải thiện không ngừng để mỗi chương sau đều tốt hơn chương trước
Đây là chương mở đầu, mình là tác giả mới và viết có lẽ chưa tốt nên mong mọi người thông cảm, mình sẽ cải thiện không ngừng để mỗi chương sau đều tốt hơn chương trước
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận