Chương 1 : Sự mở đầu.
Lách tách tiếng mưa rơi, trên con đường vắng vẻ của vùng ngoại ô Nhật Bản, chàng thanh niên tóc đen mảnh khảnh ,khoác trên thân chiếc áo trắng lem nhem bụi bẩn có vẻ là vì làm việc, trên tay chiếc ô sau khi rời khỏi cửa hàng tiện lợi và đang trên đường trở về căn nhà ấm cúng của cậu. Fukuoka Takemi, 22 tuổi, đã tốt nghiệp đại học nhưng vẫn chưa tìm được việc làm, ngày ngày chỉ biết chốn chui chốn nhủi trong căn hộ bừa bộn của bản thân, đích thị là một hikkikomori điển hình, không một thành tích nào nổi bật cũng chẳng có một mảnh tình vất vai.
Dưới cơn mưa của trời đông, cậu chỉ muốn nhanh chóng trở về nơi cậu có thể thỏa thích lười biếng mà chẳng bị ai quản. Đang đấm chìm trong suy nghĩ bâng quơ, từ phía sau, tiếng bước chân ngày một tiếng gần, Takemi vốn là người chủ quan nên cậu không hề nhận ra tên tội phạm đã cho cậu một nhát dao ngay phần nội tạng làm cậu ngã quỵ. Nhân cơ hội đó, hắn ta đã lấy hết những thứ giá trị trên người cậu, không quên mỉa mai vì biết cậu chẳng mang theo thứ quan trọng có giá trị cao.
Anh chàng chỉ nằm yên trên vũng máu bị cuốn trôi xuống mặt đường bởi cơn mưa, không một hành động gì nói lên sự hoảng loạn lẫn tuyệt vọng. Thâm tâm cậu biết rằng dù có hét đến nát cả dây thanh quản thì cũng chẳng có ma nào xuất hiện và cứu cậu vào thời gian khuya khoắt như này.
Lim dim trong cơn buồn ngủ vì mất máu và tổn thương nội tạng, đầu óc mụ mị khiến anh chẳng suy nghĩ được chi thông suốt, chỉ ước rằng cuộc đời ở kiếp sau của cậu sẽ có ý nghĩa hơn.
“Ra là vậy sao.”
Âm thanh không rõ phát ra từ nơi đâu đưa anh vào giấc ngủ, kết thúc mạng sống chóng vánh mà anh cũng chẳng còn tha thiết là bao. Tưởng chừng cớ sự chỉ có bấy nhiêu, một cơn đau tim khiến lượng máu trong cậu tăng mất kiểm soát, suy nghĩ mơ màng bỗng được kích thích như có một liều lượng cao chất cấm trực tiếp đưa vào cơ thể cậu mà có lẽ những con nghiện cũng phải e ngại.
“?? ???! ?? ??? ??? ????? ??!!” – Âm thanh của phụ nữ.
“??? ??!!!” - Tiếng gào của đàn ông.
Thứ ngôn ngữ khó hiểu khiến cậu nhăn mặt. “Không phải tiếng Nhật” cậu nghĩ như thế. Những luồng sáng chiếu vào như muốn hủy hoại giác mạc của cậu, chật vật thích nghi với sự biến đổi kỳ lạ này, cậu nhận ra trước mặt bản thân là một người phụ nữ xinh đẹp với một mái tóc vàng óng ánh đem lại một cảm giác rất phương tây mà cậu đã từng thấy, đứng kế bên có lẽ là một người đàn ông đứng tuổi với bộ ria được cắt tỉa gọn gàng, mà anh chẳng hứng thú gì với việc này. Những ký ức trước khi chết dồn dập trở về não bộ của anh giúp anh nhận thức được tình hình hiện tại. Ngước nhìn đôi bàn tay như những búp măng non của mình, anh dần hiểu ra.
“Vậy là mình isekai rồi sao...”
2.
“???? ???, ??? ?? ????? ????? ???? ????? ???.” – Người phụ nữ nói, vẫn chẳng hiểu gì.
Nhận thấy nét mặt có phần khó hiểu của người phụ nữ, cậu nhanh trí nhận ra rằng bản thân đang quá kỳ lạ so với những đứa bé mới sinh thông thường. Quơ tay, múa chân, cười tủm tỉm một cách chân thật nhất có thể là những gì cậu có thể nghĩ ra lúc này nhưng có vẻ nó thật sự hiệu nghiệm khi sự nghi ngờ trong ánh mắt người phụ nữ đang dần phai đi. “Linh cảm của phụ nữ thật đáng sợ.” cậu nghĩ, thở phào nhẹ nhỏm trước khi tín hiệu cơ thể cho cậu biết rằng sự nam tính ở tiền kiếp không được xác định tại cơ thể này. Cuối cùng thì cậu đã chuyển sinh thành con gái của một gia đình thượng lưu.
*
Chớp mắt đã được 2 tuần trôi qua, Fukuoka Takemi hiện đang trong thân xác của một đứa trẻ được vài tuần tuổi hiện đang bò trường với tốc độ kinh ngạc để mở rộng hiểu biết về căn nhà này. Theo thời gian khám phá thì cậu nhận thấy đây là một biệt phủ mang nét đặc sắc của kiến trúc châu Âu, trong lúc đi loanh quanh thì cậu nhận biết rất nhiều vũ khí lạ không giống với bất cứ thứ gì trước đây.
“?? ???, ??? ?? ???? ???!” - Một giọng nữ có âm cao đang thở gấp cất lên.
Một cô hầu gái với mái tóc màu hồng nhạt tựa như anh đào tiến tới và bế Takemi lên, theo như cậu biết thì đây là một trong số những hầu gái của gia đình này. Thở hổn hển trong khi bế thật chặt cậu như không muốn chạy theo đứa trẻ này nữa.
“?? ???... ??? ??... ???? ?? ????? ????? ???...” - Giọng nói đứt quãng và có phần trách móc.
Mặc dù ngôn ngữ nơi đây khiến kiến thức cậu bằng không nhưng với điệu bộ và cảm xúc thì cậu có thể dễ dàng đoán rằng bản thân đang bị mắng.
*
Ertoria Ainzbert, 3 tháng tuổi, sở hữu mái tóc xoăn vàng kim tuyệt đẹp từ người mẹ và đôi mắt màu xanh lam thừa hưởng từ người cha, đó là tất cả thông tin mà cậu có. Sau 3 tháng thì cậu cũng đã hiểu một vài từ ngữ cơ bản của thế giới này, giống như một sự kết hợp chẳng ăn nhập gì bởi Tiếng Pháp và Tiếng Nga, do đã có kiến thức từ trước nên việc thông hiểu ngôn ngữ ở đây không quá khó đối với cậu. Chạy dọc hành lang dẫn đến sảnh chính thì cậu chạm mặt người mẹ, Miolen Ainzbert.
“Ertoria đấy à, chào b?ổi sá?g con ?êu.” – Miolen nói với chất giọng điềm tĩnh.
Cô từ tốn xoa đầu đứa con gái năng động và có phần kỳ lạ của mình nhưng là một phụ huynh thì cô không phán xét điều đó. Còn phần Takemi trong vai Ertoria, dù cậu đã khái quát được ngôn ngữ để giao tiếp nhưng vài ký tự khó hiểu vẫn gây rắc rối cho cậu để dịch nghĩa hoàn toàn và cậu cũng chưa có khả năng nói, dù gì thì tuổi đời cậu vẫn còn tính bằng tháng nên chẳng phải gấp gáp là bao. Kè kè bên cô mẫu hậu hiền hòa là người đàn ông với giao diện đậm chất các bậc cao niên của giới thượng lưu, với màu mắt xanh lam đặc trưng mà hắn thừa hưởng được, mái tóc đen ngắn được vuốt gọn ra phía sau tạo ấn tượng người của thế giới ngầm, Rudolph Norman Ainzbert.
“Ồ! Con gái ?êu c?? ta, ch?o b?ổi sá?g!” – Rudolph kết thúc câu bằng một điệu cười ha há, “Trái ngược với ngoại hình sang chảnh là một hệ điều hành có vẻ sẽ cho ra những câu đùa nhạt như nước ốc.”, toh, Ertoria đã nghĩ như thế.
Trong lúc vẫn đang đấm chìm trong mớ suy nghĩ lơ ngơ của bản thân thì trước mặt cậu, hai vị phụ huynh đang nóng lòng mong chờ hồi đáp của đứa con gái quý báu có phần bất thường của họ. Như thể ánh mắt của hai người đánh thẳng vào suy nghĩ của anh, một khuôn mặt biểu lộ nụ cười giả trân cùng với những câu lè nhè của lũ nhóc chưa biết nói là những gì cậu có thể làm để đánh trống lảng. Ngay cạnh bên chiếc cầu thang của sảnh chính dẫn đến tầng bên trên, nơi mà hai vị hầu gái đang đứng chôn chân đưa mắt nhìn gia đình có đôi vợ chồng cùng một mụn con đang vui đùa hạnh phúc trong buổi sáng ngày hạ yên bình.
*
‘Vù vù', tiếng vỗ cánh của sinh vật tưởng chừng chỉ có trong tiểu thuyết đang rong rưởi thống trị trời cao, nơi thấp hơn, tiếng những kỵ sĩ lẫn các pháp sư đang điều động bắn hạ những con rồng phương tây hiện gây bất động cho vùng đất yên bình nơi đây.
Phù - Tiếng thở dài đầy chán nản của một cô bé kỳ lạ bắt đầu bập bẹ từng chữ đầu tiên.
Ertoria Ainzbert, 1 năm 2 tháng tuổi, với mái tóc ánh lên màu vàng kim óng ả thướt tha bay trong gió, tựa vào khung cửa sổ, đưa mắt nhìn về sự hỗn loạn do những con Wyvern ( rồng phương Tây ) gây ra cho lục địa đặt trật tự lên hàng đầu như nơi đây. “Dạo gần đây, lũ Wyvern ngày một xuất hiện nhiều nhưng chẳng biết chúng đến từ nơi nào.”, toh, Ertoria nghĩ thầm, dù đã được một khoảng thời gian trôi qua nhưng cậu vẫn không quên bản thân từng là Fukuoka Takemi, một chàng trai lịch lãm, thất nghiệp và trốn tránh xã hội.
Cứ như thể nghe thấy nổi lòng của Ertoria, từ nơi đâu một cá thể Wyvern hướng thẳng đến dinh thự, chính xác từng tận tầng lầu cô đang đứng. Người mẫu hậu yêu thương con mình hết mực, luôn ở gần người con gái của bà cũng chẳng phản ứng kịp với vận tốc lao vào của con Tây long này.
Rầm!!! - Tiếng đâm sầm vang tai nhức óc đến từ âm thanh của từng khối gạch bền vững bị hư hại lẫn vào tiếng gầm của con Wyvern.
Takemi từ tiền kiếp đã hiếm khi biểu lộ cảm xúc và thường giữ khuôn mặt lạnh tanh đến lạ, anh biết rằng việc bản thân phản ứng mãnh liệt với các sự kiện bất ngờ không phải là một giải pháp nên anh luôn trong trạng thái suy nghĩ thấu đáo. Mắt to hướng thẳng, chiếc môi nhỏ xinh dần hé mở tạo nên một khuôn mặt hốt hoảng, có lẽ như tính cách xưa nay vẫn chưa sẵn sàng tiếp nhận cú shock này. “A, cuộc đời xa hoa, quý phái của mình đến đây thôi sao.”, toh, Ertoria nghĩ khi đang mặt chạm mặt với con Wyvern mang đầy sát ý, những cô hầu không có kinh nghiệm chiến đấu dù rất muốn bảo vệ cô chủ nhỏ nhưng đối diện với loài rồng với kích thước như một chiếc du thuyền thì cũng phải dè chừng, người mẹ hạnh phúc vì đã sinh ra cô công chúa xinh đẹp hốt hoảng và bắt đầu chạy dần tới, nổi bất an tràn đầy trong đôi mắt bà, hướng về sinh linh mà mình mang nặng đẻ đau đang cận kề với viễn cảnh tồi tệ nhất.
Không một tích tắc nghỉ, con Tây long vươn hàng vuốt sắt bén, hướng thẳng đến cô nhóc chỉ vỏn vẹn 73 cm, thất thần trước thứ sinh vật lần đầu trong thấy. Linh hồn cậu kêu gào, não bộ được đẩy đến cực đại, giây phút đôi vuốt đã gần chạm vào cơ thể nhỏ bé ấy, một luồng năng lượng phun trào, phóng ra khỏi thân xác cậu và hoạt động như một tấm khiên hữu hình đôi phần lờ mờ, đánh bật thứ có thể cướp đi mạng sống của cậu ngay giây phút ấy ( main mà, biết sao giờ ). Như thấy được cơ hội ngàn năm có một, Miolen phi như một mũi tên, đứng trước Ertoria trước khi bắt đầu vẽ lên một vòng tròn đỏ thẫm, lơ lửng trên không trung những ký tự kỳ lạ, chỉ biết bà viết rất nhanh như không để con long đen ấy có cơ hội hoàn hồn. Giây phút bà đẩy tâm của cái vòng tròn kỳ lạ đó hướng thẳng về phía con Wyvern, chỉ thấy một luồng sáng chói lóa lóe vào đôi mắt cậu và sau đó là âm thanh con Wyvern gào rú khi vừa có một cái lỗ ngay phần tim, khoảng khắc con rồng ngã quỵ cũng là lúc Ertoria Ainzbert lần đầu biết đến ma thuật của thế giới này.


2 Bình luận