Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh bên trong một căn hộ chung cư cao cấp nằm ở khu vực đắt đỏ của thành phố Tokyo.
Akasaka Mizuki, lúc này mới mười chín tuổi, sinh viên năm nhất khoa Quản trị kinh doanh Đại học Tokyo, bước vào trước, theo sau là một chàng trai trẻ có khuôn mặt khá điển trai, là đàn anh cùng trường đang theo đuổi cô ấy. Mizuki đóng cửa lại.
"Đây là căn hộ của em."
Mizuki nói ngắn gọn, giọng đều đều không chút cảm xúc, chỉ tay vào không gian phòng khách rộng rãi, được bài trí tối giản nhưng sang trọng.
"Ồ, trông rất đẹp và gọn gàng."
Chàng trai trẻ mở lời khen, ánh mắt có chút tò mò khi nhìn quanh căn hộ.
"Anh ngồi xuống ghế sofa nghỉ một lát, để em đi pha trà."
Mizuki nói, chỉ vào chiếc ghế sofa lớn màu xám.
"À, em không cần khách sáo như vậy đâu. Cho anh xin một cốc nước lọc là được rồi."
Chàng trai cười nói, cố gắng tỏ ra thân thiện và tự nhiên.
"Vâng."
Mizuki gật đầu rồi đi về phía bếp.
"Em ở đây một mình thôi sao?"
Chàng trai hỏi, không bỏ lỡ cơ hội tìm hiểu thêm về cô gái xinh đẹp lạnh lùng này.
"Vâng."
Mizuki đáp lại từ trong bếp, vẫn ngắn gọn như vậy.
Một lúc sau, Mizuki quay lại với hai cốc nước lọc trên tay, đặt một cốc xuống trước mặt chàng trai.
"Lúc em nói muốn nhờ anh làm người mẫu để em vẽ tranh, anh khá bất ngờ đấy. Anh không ngờ một người học kinh doanh như em lại còn có năng khiếu về hội họa nữa."
Chàng trai tiếp tục câu chuyện sau khi uống một ngụm nước.
"Chỉ là sở thích thôi. Em vẽ không đẹp lắm đâu."
Mizuki ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện.
"Không sao cả. Nếu em thực sự muốn vẽ, anh sẵn sàng làm mẫu cho em cho đến khi nào em cảm thấy hài lòng mới thôi."
Chàng trai mỉm cười nói, ánh mắt nhìn Mizuki đầy ẩn ý.
"Em cảm ơn."
Mizuki vẫn đáp lại ngắn gọn, không hề để tâm đến ý tứ trong lời nói của đối phương.
"Vậy... em thường vẽ bằng chất liệu gì?"
Chàng trai cố gắng tìm chủ đề để kéo dài cuộc trò chuyện.
"Em thường dùng bút chì để phác thảo, và dùng màu nước để tô."
Mizuki đáp.
"Ồ? Màu nước à? Khá là... cổ điển nhỉ?"
Chàng trai không am hiểu về hội họa cho lắm nên chỉ có thể nhận xét như vậy.
"Vâng."
"Vậy... em đã chuẩn bị sẵn giấy vẽ và dụng cụ rồi chứ?"
Chàng trai bắt đầu tỏ vẻ sốt ruột hơn.
"Vâng. Em để ở phòng vẽ đằng kia."
Mizuki chỉ về phía một căn phòng khác trong căn hộ.
"Thế thì chúng ta bắt đầu luôn đi? Anh sẵn sàng rồi đây."
Chàng trai đứng dậy, tỏ vè hào hứng.
"Vâng. Anh đi theo em."
Mizuki cũng đứng dậy, dẫn đường đến phòng vẽ.
***
Căn phòng vẽ của Mizuki khá rộng rãi, tràn ngập ánh sáng tự nhiên từ ô cửa sổ lớn. Một chiếc giá vẽ bằng gỗ được đặt ở trung tâm, bên cạnh là bàn làm việc với đầy đủ các loại cọ vẽ, bút chì, hộp màu nước, giấy vẽ các loại được sắp xếp ngăn nắp. Không khí trong phòng thoang thoảng mùi giấy mới và màu vẽ.
"Anh... cần phải làm gì?
Chàng trai hỏi, có chút ngập ngừng khi nhìn thấy không gian làm việc nghiêm túc của Mizuki.
"Anh ngồi lên đó. Rồi... cởi áo sơ mi ra giúp em."
Mizuki chỉ tay về một chiếc ghế đặt gần giá vẽ.
"C-Cởi áo? Được thôi, nếu em muốn."
Chàng trai hơi bất ngờ, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười, có lẽ nghĩ rằng đây là cơ hội để thể hiện sức hấp dẫn của mình.
Tuy nhiên, khi chiếc áo được cởi bỏ hoàn toàn, để lộ phần thân trên, Mizuki lại khẽ nhíu mày. Thân hình của chàng trai không tệ, cũng có chút cơ bắp, nhưng không thực sự cường tráng hay ấn tượng như cô ấy mong đợi. Nó chỉ ở mức khá, so với khuôn mặt điển trai của anh ta thì có phần hơi... thiếu cân xứng.
Mizuki thầm thở dài thất vọng. Cô ấy đang tìm kiếm một hình mẫu lý tưởng cho nhân vật nam chính trong bộ truyện cô ấy đang ấp ủ. Nhưng chàng trai trước mặt này, có lẽ chỉ phù hợp để làm hình mẫu cho một nhân vật phụ nào đó mà thôi.
"Anh có thấy hơi nóng không?"
Mizuki đột ngột hỏi, với tay lấy chiếc điều khiển điều hòa.
"À... cũng hơi hơi."
Chàng trai đáp.
Mizuki không nói gì, chỉ lẳng lặng bật điều hòa và giảm nhiệt độ xuống. Không khí trong phòng trở nên mát lạnh hơn hẳn.
Sau đó, Mizuki bắt đầu cầm bút chì lên, tập trung vào việc phác thảo khuôn mặt của anh ta.
Sau khoảng 10 phút, Mizuki thấy người chàng trai hơi run lên vì cái lạnh từ điều hòa.
"Anh mặc áo vào đi. Em muốn vẽ anh lúc mặc áo."
Mizuki nói, không muốn nhìn thân hình của anh ta nữa.
"À... được."
Chàng trai hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng mặc lại áo sơ mi vào cho đỡ lạnh.
Thêm 20 phút nữa trôi qua trong sự im lặng gần như tuyệt đối, chỉ có tiếng bút chì sột soạt trên giấy. Chàng trai trẻ ngồi yên làm mẫu, nhưng tâm trạng rõ ràng đã không còn hào hứng như lúc đầu. Cuối cùng, Mizuki đặt bút xuống.
"Hôm nay đến đây thôi. Cảm ơn anh đã làm mẫu."
"Đã xong rồi sao? Nhanh vậy?"
Chàng trai ngạc nhiên, tỏ vẻ vẫn còn muốn ở lại lâu hơn.
"Em chỉ cần phác thảo vài nét cơ bản thôi."
Mizuki đáp gọn.
"Vậy... khi nào em vẽ xong, có thể cho anh xem được không?"
Chàng trai đứng dậy, có chút tiếc nuối.
"Khi nào xong em sẽ liên lạc lại."
Mizuki nói, một lời hứa hẹn mơ hồ.
Chàng trai trẻ đành phải ra về với vẻ mặt không giấu nổi sự thất vọng. Có lẽ anh ta đã kỳ vọng nhiều hơn ở buổi làm mẫu này, không chỉ đơn thuần là ngồi yên cho người khác vẽ.
***
Sau khi tiễn chàng trai ra về, Mizuki không quay lại phòng vẽ ngay mà bước vào một phòng khác. Phòng này là phòng sách, đây mới thực sự là thế giới riêng của Mizuki. Các bức tường được bao quanh bởi những giá sách cao chạm trần, chứa đầy các loại sách đủ thể loại.
Mizuki yêu thích việc đọc sách từ nhỏ, đặc biệt là tiểu thuyết và truyện tranh. Chính niềm đam mê này đã thôi thúc cô ấy tập vẽ, mong muốn có thể tự mình tạo ra những câu chuyện, những nhân vật của riêng mình.
Nguyện vọng ban đầu của Mizuki là theo học khoa Văn học hoặc Mỹ thuật, nhưng gia đình cô ấy lại không đồng tình. Họ cho rằng những ngành nghệ thuật đó không có tương lai vững chắc, không thể kiếm được nhiều tiền như kinh doanh. Dưới áp lực của gia đình, Mizuki đành phải chọn theo học ngành Quản trị kinh doanh, một lựa chọn không hề khiến cô ấy cảm thấy hạnh phúc.
Ngón tay thon dài của Mizuki lướt nhẹ qua gáy của những cuốn tiểu thuyết trinh thám kinh điển, rồi dừng lại ở khu vực truyện tranh siêu anh hùng và hành động. Cô ngưỡng mộ những nhân vật thám tử thông minh, sắc sảo trong các vụ án hóc búa, đồng thời cũng bị cuốn hút bởi những anh hùng mạnh mẽ, quả cảm chiến đấu vì công lý. Cô ấy luôn ấp ủ định tạo ra một bộ truyện tranh của riêng mình, với một nam chính hội tụ cả trí tuệ của thám tử và sức mạnh của siêu anh hùng.
Tất nhiên, đó mới chỉ là ý tưởng, là một sở thích cá nhân để cô ấy giải tỏa sau những giờ học kinh doanh khô khan. Cô ấy vẫn chưa tìm được nguồn cảm hứng thật sự, chưa tìm được một hình mẫu hoàn hảo cho nhân vật mà cô ấy hình dung. Những chàng trai theo đuổi cô ấy, dù có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng lại thiếu đi khí chất mạnh mẽ, hoặc trí tuệ sắc sảo mà cô ấy tìm kiếm.
Mizuki thở dài, cảm giác bế tắc lại bao trùm.
***
Sáng thứ Tư, Mizuki chuẩn bị đồ để đến trường. Chỗ của cô ấy cách Đại học Tokyo không xa lắm, khoảng 10 phút đi bộ. Vì gia đình của cô ấy khá giàu có nên họ đã mua hẳn một căn hộ tại chung cư cao cấp này để cô ấy tiện đường đến trường.
Hiện tại là tuần đầu tiên của học kỳ hai. Mizuki có tiết 'Tiếng Anh 1' vào đầu giờ sáng. Hôm nay là tiết đầu tiên của môn học này.
Mizuki bước vào giảng đường lớn của lớp 'Tiếng Anh 1'. Như thường lệ, sự xuất hiện của một cô gái xinh đẹp với mái tóc bạch kim và đôi mắt đỏ đặc biệt ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng Mizuki đã khá quen với điều đó. Cô ấy không hề để tâm, lướt mắt tìm một vị trí trống ở hàng ghế gần đầu và ngồi xuống, lấy sách vở ra và chuẩn bị cho buổi học.
Một lúc sau, một cô gái khác bước vào, cũng thu hút không ít sự chú ý, nhưng theo một cách hoàn toàn khác. Mái tóc vàng óng được cắt ngắn ngang vai, thân hình gợi cảm được tôn lên bởi bộ trang phục bó sát khoe đường cong. Đó là Kanemura Nanami. Mizuki nhận ra cô gái này, họ từng học cùng trường cấp ba, dù không cùng lớp và cũng chẳng thân. Nanami cũng là một nhân vật khá nổi tiếng trong trường vì vẻ ngoài quyến rũ và tính cách có phần nổi loạn.
Trong con mắt của một người mê truyện tranh như Mizuki, Nanami giống hình mẫu của một nữ phụ cá tính hoặc thậm chí là một nữ phản diện nóng bỏng hơn là một nữ chính điển hình. Các nữ chính trong truyện thường có vẻ ngoài đáng yêu, trong sáng hoặc dịu dàng, còn Nanami thì hoàn toàn ngược lại.
Nanami không vội tìm chỗ ngồi ngay. Cô ấy đứng ở cửa, đảo mắt nhìn khắp giảng đường như đang tìm kiếm ai đó. Cuối cùng, dường như đã tìm thấy mục tiêu, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi Nanami. Cô ấy sải bước tự tin về phía cuối giảng đường, nơi có một nam sinh đang ngồi một mình.
Nanami vui vẻ ngồi xuống ngay cạnh nam sinh đó, không hề ngần ngại. Nam sinh kia có vẻ hơi bất ngờ. Mizuki liếc nhìn về phía họ. Nam sinh đó có khuôn mặt điển trai không hề thua kém chàng trai đã đến chỗ cô ấy hôm qua, thậm chí có phần nam tính hơn. Vóc dáng cũng cao lớn, bờ vai rộng. Mizuki thấy cậu ta cũng không tệ. Cô ấy nghĩ họ có thể là một cặp, hoặc Nanami đang chủ động theo đuổi cậu ta.
Nhưng đó không phải là chuyện Mizuki quan tâm. Cô ấy nhanh chóng quay lại với cuốn sách của mình, gạt bỏ hình ảnh cặp đôi ở cuối lớp ra khỏi đầu, kiên nhẫn chờ đợi giảng viên bước vào và buổi học chính thức bắt đầu.


1 Bình luận