Cánh cửa phòng khép lại sau lưng, không gian kín lặng như tờ đến mức Hằng Nga có thể nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Cô đứng đó vài giây, như thể mọi năng lượng đã bị rút cạn rồi buông mình xuống giường, cả cơ thể đổ sập như con rối đứt dây.
Hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng trong cơn mệt mỏi, cô úp mặt vào gối, giọng nói bật ra yếu ớt, như lời than vãn lẫn trong hơi thở đứt quãng:
"Sửa mười cái máy cũng không mệt bằng nói chuyện với mẹ một lần…"
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng quạt thông gió chạy đều tiếng màn hình điều khiển nhấp nhô những con sóng điện tử vô tri. Trong lòng cô, mọi thứ cũng đang cuộn trào như cơn sóng ngầm.
Vikky trong vòng tay cô khẽ phát sáng, giọng nói trầm ấm.
"Mức độ căng thẳng của cô đang tăng cao, khuyến nghị uống trà thảo mộc, thả lỏng thư giãn."
Hằng Nga bật ra tiếng cười khô khan, chẳng buồn che giấu sự chán nản trong giọng nói.
"Thật luôn? Anh nghĩ tôi có tâm trạng uống trà à?"
Cô không muốn uống trà, cũng chẳng muốn suy nghĩ, chẳng muốn làm gì cả. Nhớ lại lần đầu gặp mặt, kể từ lúc ấy mẹ chưa từng dành cho cô lời khen hay cái ôm thực sự nào cả, không có gì ngoài lời trách móc, ánh mắt dò xét. Cô từng nghĩ, gia đình là nơi người ta tìm thấy sự ấm áp, vậy mà sao trong vòng tay họ, cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo?
"Có phải… chỉ có mỗi mình mình là hạnh phúc khi gặp lại họ không?"
Cô không muốn tự trả lời, vì sợ rằng câu trả lời đó là thật.
Vikky nhìn cô im lặng một quãng lâu, rồi lại lên tiếng, lần này có vẻ cố gắng kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ tăm tối.
"Dù sao thì cũng chúc mừng. Cô đậu bài thi đầu vào bậc giảng viên khoa Chế Tạo và Thiết Kế Vũ Khí Tối Tân rồi, không ngờ phương pháp lụi chiến thuật lại hiệu quả đến thế, điểm tuyệt đối luôn đấy."
Hằng Nga mở mắt, nhìn lên trần nhà, nhưng chẳng cảm thấy chút tự hào nào.
"Điểm tuyệt đối…"
Nếu đó là khoa du hành không gian, có lẽ cô đã hét lên sung sướng nhưng chế tạo vũ khí? Cô không có hứng thú với việc tạo ra thứ có thể tước đi mạng sống, chỉ tưởng tượng cảnh vũ khí do chính tay mình tạo ra nhắm vào ai đó rồi khai hỏa đã đủ làm cô khó chịu.
"Nếu đây là cuộc thi lái phi thuyền, chắc tôi đã vui hơn nhiều..." Cô lầm bầm.
"Cô không muốn?" Giọng Vikky trầm xuống, mang theo chút tò mò. "Chẳng phải hồi còn ở hành tinh ZK-31 cô còn tính chế tạo pháo plasma sao?"
"Cái đó tôi chỉ định dùng để bắn thiên thạch thôi." Giọng cô nhỏ dần. "Chứ nghĩ đến cảnh nó nhắm vào con người... tôi không chịu nổi."
Không gian lại rơi vào im lặng. Hằng Nga khẽ thở dài, ánh mắt trôi dạt vào khoảng không vô định, như thể bị hút vào nơi nào đó xa lắm, nơi mà cô vẫn còn là cô gái ngây thơ, chưa từng phải đối mặt với lựa chọn nghiệt ngã này.
Các ngày tiếp theo, lệnh trừng phạt của mẹ cô chính thức có hiệu lực, cô hoàn toàn bị cấm túc, không được rời khỏi phòng dù chỉ nửa bước. Ngoài cửa chính và cửa sổ lúc nào cũng có người hầu cùng vệ sĩ đứng canh, đôi mắt lạnh lùng của họ như muốn nói rõ: Dù là gì thì cũng đừng hòng!
Lúc đầu, Hằng Nga còn nghĩ chuyện này chẳng có gì to tát, ở yên trong phòng thì sao chứ? Suốt 17 năm qua, cô đã quen sống một mình rồi. Ấy vậy chỉ sau vài ngày cảm giác tù túng bắt đầu gặm nhấm cô, bàn tay cô ngứa ngáy, đôi chân không ngừng nhấp nhổm tựa như con thú hoang bị nhốt trong lồng.
Và điều tệ hại nhất chính là sự xuất hiện của Elana. Vẫn gương mặt nghiêm nghị đến đáng sợ, nhưng giọng bà lại đầy châm biếm:
"Ngày hôm kia tôi chờ mãi, chờ mãi mà không thấy tiểu thư đâu, còn tưởng cô bị bệnh hay gặp tai nạn chứ. Hóa ra là trốn đi chơi sao?"
"À, ừm… xin lỗi."
"Tại sao lại xin lỗi? Tiểu thư đâu có làm gì sai, chỉ là thất tín, phản bội sự tin tưởng, làm lãng phí thời gian của tôi thôi mà. Với lại, khi ra ngoài, chắc hẳn tiểu thư đã hành xử đúng như một quý cô theo những gì tôi đã dạy nhỉ? Nhất định không lén lút trốn vào khoang vũ khí, ham vui đến mức đi lạc khiến mọi người lo lắng báo cảnh sát, rồi trở về với người dính đầy dầu nhớt... đúng không?"
"..."
Từng câu, từng chữ của bà ta như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng tự trọng của Hằng Nga. Một kẻ cao gần hai mét, không sợ trời, không sợ đất mà lúc này lại rưng rưng nước mắt.
"Tôi xin lỗi… vì đã thất tín, vì trốn vào khoang vũ khí, hành xử không chuẩn mực… vì… trở về người dính đầy dầu nhớt."
Elana nhìn cô một lát, dường như muốn chắc chắn rằng cô thực sự nhận ra sai lầm của mình rồi mới gật đầu.
"Tiểu thư nên nhớ rằng, mỗi người đều có uy tín và trách nhiệm, trước khi làm điều gì cũng phải suy nghĩ và đánh giá cẩn thận. Một khi đã mắc sai lầm, thì phải cố gắng gấp mười lần để bù đắp, cô có hiểu không?"
"Vâng, tôi hiểu."
"Tốt. Vậy chúng ta bắt đầu hành trình chuộc tội nào."
Không biết từ đâu, Elana lấy ra chồng sách dày cộm, đặt mạnh xuống bàn khiến bụi bay lên.
"Từ giờ, ngoài lễ nghi và cách ứng xử, tiểu thư sẽ phải học thêm về kinh tế, lịch sử, ngoại giao. Trong hôm nay, cô phải đọc hết số sách này, đồng thời viết bài luận tóm tắt từng chủ đề…"
Elana tuôn cả tràng dài đến mức Hằng Nga cảm thấy đầu óc mình như trôi dạt vào hư vô, chỉ đến khi bị cây thước gõ nhẹ vào tay, cô mới giật mình tỉnh lại.
"Ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng, tập trung."
Từng lời của bà ta sắc như dao, khiến Hằng Nga không khỏi nghiến răng. Không biết bao lần cô phải nhịn xuống cơn bực dọc đang trào lên trong lòng.
Ban đầu, cô vẫn còn cự nự, giả vờ nghe tai này lọt tai kia có điều Elana không phải kiểu người dễ bị qua mặt. Bà ta có sự nhẫn nại của một người điêu khắc, sẵn sàng mài dũa cô đến khi đạt được kết quả mong muốn.
Ngày thứ ba, bà bắt cô học thuộc toàn bộ lịch sử chính trị của Cộng Hòa Ngân Hà.
Ngày thứ năm, cô phải nhớ từng nghi thức ngoại giao của các hành tinh có quan hệ thương mại với Vin’ Thala.
Đến ngày thứ bảy, đầu cô như muốn nổ tung.
"Thế này còn hơn cả địa ngục!"
Cô vò tóc, gục xuống bàn, cảm thấy bản thân đang dần kiệt sức nhưng Elana chẳng hề tỏ ra thương xót.
"Đây mới chỉ là nhập môn thôi thưa tiểu thư. Hành trình chuộc tội của cô còn dài lắm, tốt nhất hãy tập trung."
“...”
Hằng Nga cảm giác như mình đang mắc kẹt trong vòng lặp địa ngục không lối thoát, mỗi ngày trôi qua đều giống hệt nhau: thức dậy, học, ăn, học tiếp, ngủ. Nếu có bất kỳ sự thay đổi nào, thì đó chính là khối lượng bài vở ngày càng nhiều, tốc độ giảng dạy của Elana ngày càng nhanh và cơ thể cô ngày càng kiệt sức, nặng nề hơn.
Ban đầu, cô cố gắng chống đối bằng cách lơ đãng, nhưng Elana không phải kiểu người dễ bị qua mặt. Mỗi lần cô mất tập trung, bà ta sẽ ngay lập tức phát hiện, và hình phạt sẽ đến ngay sau đó, một bài luận dài hơn, danh sách sự kiện lịch sử phải ghi nhớ nhiều hơn, hoặc tệ nhất, buổi kiểm tra bất chợt khiến cô không kịp trở tay.
Hai tuần sau, Hằng Nga nhìn chồng sách trước mặt nhiều gấp bốn lần ngày đầu tiên mà thở dài.
"Không biết mình có phải con gái ruột của mẹ hay không nữa. Đối xử với con mình thế này có khác gì hành hạ đâu?"
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời đêm trải dài với hàng ngàn ngôi sao lấp lánh. Chúng như đang trêu ngươi cô, nhắc nhở rằng thế giới ngoài kia rộng lớn đến mức nào còn cô thì chỉ là con chim nhỏ bị nhốt trong lồng.
Elana bước vào, trên tay vẫn là cuốn sách dày cộp như thường lệ, có điều lần này, bà không lập tức mở nó ra mà chỉ nhìn cô chăm chú.
"Tiểu thư vẫn còn định than vãn đến bao giờ?"
"Tôi không than vãn!" Hằng Nga cãi lại theo phản xạ.
"Ồ? Vậy thì tốt. Vì hôm nay chúng ta sẽ có một buổi thực hành thực tế."
Cô ngẩng đầu lên, đầy nghi hoặc.
"Ý bà là gì?"
"Thay vì ngồi trong phòng đọc sách, tiểu thư sẽ phải áp dụng những gì đã học vào thực tế."
Elana nói chậm rãi, khóe môi nhếch lên như thể đang mong chờ phản ứng của cô. Và quả thực, Hằng Nga lập tức bật dậy khỏi ghế, mắt sáng lên.
"Thật sao?! Tôi được ra ngoài à?"
"Không hẳn. Tiểu thư sẽ không đi xa khỏi dinh thự này, nhưng cô sẽ phải đối mặt với thử thách thực sự."
Elana vỗ tay một cái, cánh cửa phía sau mở ra. Một toán người hầu bước vào, trên tay cầm đủ đồ trang điểm, quần áo sang trọng.
"Chút nữa sẽ có một nhóm thương nhân đến từ hành tinh Zeylan, họ đến để thảo luận về một bản hợp đồng thương mại quan trọng. Và tiểu thư… sẽ là người đàm phán chính."
Cô chớp mắt, sững sờ.
"Khoan đã… BÀ ĐÙA TÔI SAO?!"
"Tôi chưa bao giờ biết đùa, thưa tiểu thư." Elana nhướng mày.
Hằng Nga cảm thấy tim mình đập thình thịch. Đàm phán thương mại?! Cô còn chưa hoàn thành bài học về luật thương mại liên hành tinh nữa kìa!
Tuy nhiên, trước khi cô kịp phản đối, Elana đã hạ giọng, thì thầm bên tai cô:
"Nếu tiểu thư làm tốt… tôi sẽ đề xuất giảm nhẹ hình phạt của cô."
Hằng Nga lập tức ngậm miệng.
Cô siết chặt tay, hít một hơi thật sâu.
Được thôi, Vikky nói rồi, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, bà đây đã từng lái phi thuyền trong mưa thiên thạch rồi, mấy cuộc trò chuyện này có là gì.
Sau nửa tiếng chuẩn bị, Hằng Nga đã có mặt trong phòng họp. Căn phòng rộng lớn với bàn kính dài phản chiếu ánh đèn chùm lung linh, ở đầu bàn bên kia, ba thương nhân từ tập đoàn Zeylan đang chờ đợi, ánh mắt đầy thăm dò.
Cô lén liếc nhìn Elana đang đứng bên cạnh, khuôn mặt bà ta như tạc từ đá, không một chút cảm xúc, không có bất kỳ chỉ dẫn nào càng không có sự trợ giúp.
"Mình phải tự xoay xở..."
Cô hít sâu, bước tới, ép bản thân giữ dáng vẻ tự tin.
"Chào mừng quý vị đến với Bạch Phong Đài, tôi là Hằng Nga, người đại diện trong buổi đàm phán hôm nay."
Người đàn ông ngồi giữa có vẻ là trưởng đoàn, khẽ gật đầu. Ông ta có gương mặt nghiêm nghị, với vết sẹo kéo dài từ thái dương xuống cằm.
"Chúng tôi là phái đoàn từ tập đoàn thương mại Zeylan. Như cô đã biết, chúng tôi quan tâm đến việc mở rộng thị trường giao dịch với VinAstro, chúng tôi khá tự hào nguồn cung cấp khoáng sản quý của mình, sẵn sàng ký hợp đồng dài hạn với tập đoàn.
Nhưng theo thông tin chúng tôi nhận được, có vẻ chính quyền hành tinh cô đang siết chặt các quy định xuất nhập khẩu, không rõ điều đó có ảnh hưởng gì tới việc hợp tác này không?"
Hằng Nga cảm thấy trán mình bắt đầu đổ mồ hôi. Đây không phải cuộc trao đổi xã giao đơn giản, đây là ván cờ giấu đầy bẫy rập, chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi cũng phải trả cái giá rất lớn.
Bộ não hoạt động hết công suất, cô cố nhớ lại bài học của Elana.
"Đừng hấp tấp, nghe nhiều hơn nói, quan sát từng chi tiết trong lời nói và ngôn ngữ cơ thể của đối phương."
Cô thả lỏng vai, mỉm cười chuyên nghiệp.
"Tôi hiểu mối quan ngại của ngài. Tuy nhiên, chính quyền của chúng tôi không phải đang siết chặt quy định, mà là đang tái cơ cấu hệ thống thương mại để tối ưu lợi ích cho cả hai bên. Nếu Zeylan đáp ứng được các tiêu chí về an toàn và chất lượng, chúng tôi hoàn toàn sẵn lòng thảo luận về thỏa thuận linh hoạt hơn."
Người đàn ông hơi nheo mắt.
"Vậy nghĩa là cô muốn chúng tôi chấp nhận thêm điều kiện?"
"Không phải điều kiện, mà là tiêu chuẩn, một khi đã đạt được, giao thương sẽ trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết."
Cô dừng lại vài giây rồi nói tiếp.
"Chúng ta có thể bắt đầu bằng bản hợp đồng thử nghiệm trong vòng sáu tháng. Nếu mọi thứ diễn ra tốt đẹp, chúng ta sẽ mở rộng quy mô hợp tác."
Sự im lặng bao trùm căn phòng trong vài giây.
Cuối cùng, vị trưởng đoàn bật cười khẽ.
"Tiểu thư đúng là khéo léo. Được thôi, chúng tôi có thể xem xét đề nghị này."
Hằng Nga giữ nguyên nụ cười, dẫu vậy bên trong cô như muốn gục xuống vì nhẹ nhõm.
Nhìn sang bên cạnh, cô thoáng thấy Elana khẽ gật đầu, một sự hài lòng hiếm hoi khiến cô nhẹ nhõm, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.
Nụ cười của vị trưởng đoàn lắng xuống, ánh mắt ông ta vẫn sắc bén, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Trước khi Hằng Nga kịp phản ứng, người phụ nữ trẻ ngồi bên cạnh lên tiếng.
"Một hợp đồng thử nghiệm sáu tháng nghe có vẻ hợp lý."
Giọng cô ta bình thản.
"Tuy nhiên, với khối lượng khoáng sản mà VinAstro yêu cầu, chúng tôi cần đảm bảo quy trình vận chuyển và lưu kho không bị ảnh hưởng bởi những thay đổi trong chính sách. Liệu phía cô có thể cung cấp thêm cam kết về điều này?"
Một cú đánh thăm dò khác. Hằng Nga cảm thấy nhịp tim mình tăng nhẹ, cố giữ vẻ ngoài tự tin.
"Chúng tôi hoàn toàn hiểu sự lo ngại của quý vị. Như tôi đã đề cập, chính quyền của chúng tôi đang tối ưu hóa hệ thống thương mại, trên thực tế, các tuyến vận chuyển liên hành tinh đang được nâng cấp, giúp giảm thiểu rủi ro về lưu kho và logistics."
Cô chậm rãi đặt tay lên bàn, không quá mạnh để tỏ ra căng thẳng, cũng không quá nhẹ để thể hiện sự thiếu quyết đoán.
"Nếu cần thiết, chúng tôi có thể đề xuất một điều khoản bổ sung trong hợp đồng, đảm bảo rằng nếu có bất kỳ thay đổi nào ảnh hưởng đến tiến độ vận chuyển, VinAstro sẽ chịu trách nhiệm hỗ trợ khắc phục. Như vậy có thể làm hài lòng quý vị không?"
Người phụ nữ không lập tức trả lời, gương mặt thoáng ánh lên sự cân nhắc khó thăm dò.
Ngay lúc đó, người đàn ông ngồi ở vị trí còn lại lên tiếng.
Giọng ông ta trầm ấm, không quá quyền uy nhưng lại có sức nặng kỳ lạ, khiến Hằng Nga theo phản xạ quay sang nhìn.
"Khá thuyết phục, tiểu thư Hằng Nga."
Ông ta khẽ đẩy chiếc kính mỏng trên sống mũi, ánh mắt hồ ly lóe lên phía sau tròng kính.
"Nhưng có điều tôi vẫn băn khoăn. Một hợp đồng thử nghiệm sáu tháng, đúng chứ? Điều đó có nghĩa là VinAstro có thể đơn phương rút lui sau thời gian đó, nếu cảm thấy không còn phù hợp?"
Một cơn ớn lạnh lan dọc sống lưng cô. Giọng điệu của ông ta không giống những câu hỏi thăm dò thông thường, nó sắc bén và tinh tế, như thể đang dò xét cô hơn là thương thảo thỏa thuận.
"Chúng tôi không có ý định lợi dụng thỏa thuận để gây bất lợi cho Zeylan."
Cô điều chỉnh lại hơi thở, giữ giọng điệu vững vàng.
"Hợp đồng thử nghiệm là cơ hội để hai bên đánh giá khả năng hợp tác. Và dĩ nhiên, điều khoản sẽ được xây dựng để đảm bảo công bằng cho cả hai phía."
Người đàn ông gật gù, không nói gì thêm.
Hằng Nga cảm thấy Elana dịch nhẹ sang bên cạnh, điều này càng khiến cô bồn chồn hơn.
Vị trưởng đoàn khẽ ho một tiếng, kéo sự chú ý của tất cả về phía mình.
"Tôi nghĩ chúng tôi cần thảo luận nội bộ trước khi có thể đưa ra phản hồi chính thức." Ông ta nói, giọng điềm tĩnh nhưng không che giấu sự hứng thú. "Chúng ta sẽ sớm liên lạc lại, tiểu thư Hằng Nga."
Cô gật đầu, giữ nụ cười chuyên nghiệp cho đến khi ba vị khách rời khỏi phòng họp.
Chỉ khi cánh cửa khép lại, cô mới dám thở ra một hơi dài nhưng ngay khi còn chưa kịp cảm thấy nhẹ nhõm, Elana đã cất giọng lạnh băng.
"Cô nghĩ sao về cuộc đàm phán vừa rồi?"
Hằng Nga chớp mắt, cảm giác áp lực vẫn chưa hề giảm bớt. Elana không nói nhiều, nhưng mỗi lời của bà ta đều như nhát dao sắc lạnh, buộc cô phải suy nghĩ cẩn trọng trước khi trả lời.
"Tôi nghĩ..." Cô chậm rãi đáp. "Cuộc đàm phán diễn ra tương đối suôn sẻ. Tôi đã kiểm soát được tình hình và giữ vững lập trường của VinAstro mà không khiến bên kia cảm thấy bị ép buộc."
Elana khoanh tay, ánh mắt bà ta không tỏ ra bất mãn cũng chẳng có vẻ hài lòng.
"Cô có nhận thấy điều gì bất thường không?"
Hằng Nga khẽ nhíu mày. Bất thường?
Các thương nhân Zeylan... họ đặt ra nhiều câu hỏi sắc bén, nhưng đó là chuyện bình thường trong đàm phán. Vậy thì…
Chợt, cô nhớ đến ánh mắt của người đàn ông đeo kính.
Sự trầm ổn trong giọng điệu của ông ta, cái cách ông ta xoáy sâu vào từng chi tiết. Ông ta không hẳn nghi ngờ, mà giống như... đang thử thách cô.
Hằng Nga nuốt khan, cố giữ bình tĩnh.
"Người đàn ông thứ hai trong đoàn... ông ta không hành xử như thương nhân bình thường." Cô chậm rãi nói. "Ông ta đặt câu hỏi không phải để tìm kiếm lợi ích, mà còn để thử phản ứng của tôi."
Elana không phản ứng ngay, chỉ nhìn cô thật lâu.
"Cô nhận ra được điều đó, nghĩa là vẫn còn hi vọng." Cuối cùng, bà ta nói, giọng không rõ khen hay chê. "Chỉ nhận ra thôi chưa đủ, thương trường là chiến trường, chỉ một giây chần chừ có thể khiến cô mất mạng."
Hằng Nga siết chặt tay dưới bàn, cảm giác như dòng điện lạnh chạy dọc sống lưng.
"Vậy... tôi đã làm sai điều gì?"
Elana nhếch môi, không có ý định trả lời ngay.
"Hãy tự suy nghĩ đi. Đây không phải lần cuối cô đối mặt với những tình huống như thế này đâu."
Dứt lời, bà ta xoay người bước ra khỏi phòng, để lại Hằng Nga một mình với mớ suy nghĩ rối ren.
Cùng lúc đó, ở góc khuất...
Người đàn ông đeo kính mỏng chậm rãi tháo nó ra, đặt lên bàn.
Người tự xưng là trưởng đoàn ngồi đối diện, ánh mắt thích thú.
"Ông thấy sao?"
Người đàn ông khẽ cười, nhưng không trả lời ngay. Ông ta nhấc ly trà lên, quan sát làn khói mỏng bốc lên từ chất lỏng màu hổ phách, rồi mới chậm rãi lên tiếng.
"Con bé đã trưởng thành hơn tôi tưởng."
Người phụ nữ trẻ đứng bên cạnh khoanh tay, không che giấu sự nghi hoặc.
"Nhưng vẫn còn non lắm. Cô ta thiếu kinh nghiệm, phản xạ chậm một nhịp, nếu đây là một cuộc đàm phán thực sự, Zeylan đã có thể tận dụng điều đó để đè bẹp cô ta rồi."
“Phải kiên nhẫn chứ.”
Người đàn ông đặt ly, đầu ngón tay chạm nhẹ vào thành cốc. Giống xưa kia từng có người nói với ông rằng:
"Măng mọc phải chờ ngày thành trúc."


0 Bình luận