Linh Lung thở hổn hển, cuối cùng cũng thoát khỏi nơi ấy. Trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, trái Đất... quá nguy hiểm. Nhưng chưa kịp thở phào, tàu bay rung lên dữ dội, lao vút vào tầng khí quyển.
Toàn thân bị ép lại. Áp suất thay đổi đột ngột khiến màng tai đau nhói, kim loại va vào nhau vang rền, động cơ gầm rú như xé toạc thân tàu. Qua cửa sổ mờ đục, ánh vàng chói từ mặt trời phía xa hắt lên khiến tất cả phải nhắm chặt mắt lại.
Người đàn ông siết chặt thành ghế, mắt nhắm nghiền, răng nghiến ken két để nén lại tiếng rên. Vết thương nhói buốt như sắp toạc ra thêm vì lực ép và cơn đau dồn dập.
Lần đầu ngồi tàu bay, Hồng Mị cũng không khá hơn. Cô bé căng cứng toàn thân, hai bàn tay nắm chặt dây đai, cố kìm tiếng thở dốc khi cảm nhận rõ cơ thể mình bị ép chặt vào ghế.
Bất chợt, một cú giật mạnh. Rồi... yên tĩnh.
Con tàu trượt khỏi tầng hỗn loạn, lặng lẽ tiến vào khoảng không vũ trụ. Hệ thống cân bằng tự động kích hoạt, động cơ hạ xuống tốc độ hành trình. Không còn gầm rú, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc vọng lại trong khoang.
Thời gian lặng trôi. Nhịp thở của mọi người dần đều lại. Ánh sáng từ màn thông báo nhấp nháy xanh đỏ phản chiếu lên vách tàu. Một tiếng “bíp" khẽ vang lên.
“Định vị thành công tinh cầu Viola. Dự kiến đến nơi sau 24 giờ. Quá trình di chuyển ổn định.” Giọng máy móc từ buồng lái vang lên, đều đều, vô cảm.
Linh Lung thở hắt ra như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Bỏ qua cơn đau âm ỉ ở đầu gối, cô nghiêng người về phía Hồng Mị, vội vã nới dây an toàn rồi khẽ vén áo cô bé lên để kiểm tra vết thương. Một tay cô giữ chặt lấy Hồng Mị, cẩn trọng để không cho cô bé lơ lửng trong khoang không trọng lực.
Ánh đèn trần nhạt nhòa rọi xuống làn da trắng nhợt. Linh Lung sững người. Nơi lẽ ra phải có một lỗ thủng đẫm máu... giờ chỉ còn một lớp vảy mỏng đã khô. Vết thương gần như lành hẳn, không còn dấu tích nào rõ ràng.
“Cái này… không thể nào… rõ ràng là…” Linh Lung lắp bắp, mắt không rời vết thương.
“Cháu có năng lực tái tạo mà. Vết thương sẽ lành lại sớm thôi ạ.” Hồng Mị trả lời bình thản, mặc kệ bàn tay ấm nóng của Linh Lung đang chạm vào lưng mình.
Hồng Mị hiểu rõ sự ngạc nhiên trong mắt Linh Lung. Và chính điều đó… mới là phần đáng sợ nhất của năng lực này.
Chỉ cần có đủ năng lượng, bất kỳ vết thương nào cũng có thể tái tạo trong chớp mắt. Nhưng lần này Hồng Mị đã cố tình làm chậm quá trình đó bằng cách giảm bớt ma khí khi sử dụng năng lực tái tạo, để lại một lớp vảy mỏng để tránh bị nghi ngờ. Nếu lành quá nhanh sẽ rất khó giải thích.
Năng lực này thật hiếm có. tái tạo lại cơ thể. Cũng không còn dấu hiệu biến dị…
Nghĩ vậy, Linh Lung thoáng thở ra một hơi, nét mặt giãn ra một chút. Nhưng trong ánh mắt vẫn lẩn khuất một nỗi lo mơ hồ. Cô thắt lại dây an toàn cho Hồng Mị, ánh nhìn bất giác dừng lại thật lâu trên khuôn mặt cô bé.
Nhưng nếu cứ tiếp tục dùng năng lực mà không thanh lọc ma khí… sớm muộn gì nó cũng len vào não. Đó cũng là một con đường dẫn đến biến dị trong âm thầm. Con đường phía trước của con bé... sẽ không bằng phẳng.
Suy nghĩ này khiến Linh Lung vô thức thở dài một hơi. Cô khẽ vuốt nhẹ mái tóc Hồng Mị, nở một nụ cười gượng gạo nói:
“Hồng Mị, cháu nghỉ ngơi ở đây. Cô đi xem đồng đội một chút.”
Hồng Mị thoáng nghiêng đầu nhìn về phía trước buồng lái, người đàn ông đang ngả đầu ra ghế, rên rỉ trong vô thức.
Linh Lung nói xong, không chờ Hồng Mị trả lời đã nghiêng người, với tay rút một lọ thuốc từ chiếc ba lô được buộc cố định bên cạnh ghế. Cô thận trọng tháo dây an toàn, một tay giữ chặt vào thành ghế, tay còn lại ôm lấy lọ thuốc, rồi từ từ đẩy người rời khỏi chỗ ngồi.
Cơ thể Linh Lung trôi đi chậm rãi giữa không gian, từng động tác nhẹ nhàng như thể đang bơi trong một đại dương vô hình. Mọi thứ dường như lơ lửng, mỗi cử động của cô đều mềm mại nhưng lại toát lên đầy thận trọng.
Khác với Linh Lung đang còn bận rộn lo toan về mọi thứ, Hồng Mị âm thầm mỉm cười. Kế hoạch đã thành công. Cuối cùng cũng được theo họ đến thế giới mới.
Nơi đó… chắc sẽ thú vị lắm đây.
Hồng Mị tựa nhẹ đầu vào thành ghế, mắt nhắm hờ, môi khẽ cong lên như thể đang mơ một giấc mộng êm đềm.
Con sói cấp 4 ở bờ hồ là một sự tình cờ hoàn hảo. Nếu nó mạnh hơn, Linh Lung đã không thể sống sót. Nếu yếu hơn, cảnh tượng sẽ không đủ sức thuyết phục. Cấp 4... vừa đủ. Chỉ cần ra lệnh nó tấn công vào khu an toàn cũ, rồi đợi đúng khoảnh khắc xen vào giúp họ chắn một đòn.
Lòng tin của họ... giờ đã nằm trọn trong tay.
Hồng Mị mỉm cười, ánh mắt dõi theo Linh Lung đang lặng lẽ trôi giữa không gian, chầm chậm tiến về phía người đồng đội vẫn còn mê man.
Trên tàu bay chật hẹp, ghế là nơi duy nhất đem lại chút dễ chịu. Người đàn ông được Linh Lung giúp xem xét vết thương và uống thuốc. Anh đang ngả lưng vào ghế, nhắm mắt mệt mỏi thiếp đi, thi thoảng lại rên lên một tiếng mơ hồ.
Mùi máu vẫn thoang thoảng trong không khí, mờ nhạt nhưng vẫn ám ảnh. Hồng Mị khẽ nuốt nước bọt, không phải vì cơn đói, mà vì có một chút thèm khát. Cô bé cố gắng kiềm chế bản thân, tìm kiếm thứ gì đó để đánh lạc hướng tâm trí.
Hồng Mị nhìn ra ngoài cửa kính, sao băng lướt qua, để lại vệt sáng kéo dài giữa những dải ngân hà rực rỡ. Cô bé chăm chú dõi theo, đôi mắt xanh lục phản chiếu cả vũ trụ mênh mông phía ngoài.
“Đẹp quá!” Hồng Mị buột miệng nói.
Lúc này Linh Lung vừa quay trở lại vị trí bên cạnh Hồng Mị. Cô khẽ nghiêng đầu tựa vào lưng ghế, nhìn ra bên ngoài nói khẽ:
“Đúng vậy, vũ trụ là thứ đẹp nhất thế gian. Tĩnh lặng và vô tận. Những chấm sáng đó... đều là hành tinh cả.” Cô thở dài một hơi rồi nói tiếp.
“Chỉ tiếc là… không mấy nơi thật sự có sự sống.”
Giống như Trái Đất vậy, từng là hành tinh xanh tươi, nhưng giờ đây lại trở thành một thế giới chết chóc, đầy rẫy hiểm nguy.
Cả hai cứ thế bị cuốn hút bởi những dải sao ngoài kia, lặng lẽ ngắm nhìn. Dải ngân hà trước mắt đẹp đến mức không thể nào diễn tả nổi, tất cả như được in sâu vào tiềm thức, một cảnh tượng hùng vĩ không thể quên.
"Sau này… cháu định sẽ làm gì?" Một lát sau, Linh Lung đột ngột quay sang hỏi.
Hồng Mị im lặng một lúc lâu vẫn không biết nên trả lời thế nào. Cuối cùng, cô bé khẽ lắc đầu:
“Cháu… không biết.”
Linh Lung đưa tay vỗ nhẹ lên vai Hồng Mị, giọng nói ấm áp, đầy sự nâng niu và bảo bọc:
“Vậy ở cùng cô đi. Khi đến Viola, cô sẽ làm người giám hộ cho cháu.”
Ngước nhìn Linh Lung, ánh mắt Hồng Mị sáng lên. Dường như cảm nhận được sự chân thành từ cô, Hồng Mị ấp úng:
“Nhưng… cháu không phải người ở đó. Liệu có phiền cô không?”
“Không sao đâu, cô sẽ giải quyết. Nhưng mà ở Viola khác biệt nhiều với Trái Đất. Cháu sẽ phải làm quen từ từ đấy.”
“Có gì khác biệt vậy ạ?” Hồng Mị nghiêng đầu tò mò.
“Khác rất nhiều. Đến nơi cháu sẽ biết.”
Linh Lung nói, giơ tay định vuốt tóc cô bé, nhưng bàn tay khựng lại, chỉ còn cách vài phân trước mái tóc lấm lem đất cát. Những sợi tóc rối bù vướng đầy cành lá khô, còn thoang thoảng mùi hỗn tạp khó chịu. Nét mặt cô thoáng hiện vẻ ái ngại, nhưng rồi vẫn nhẹ nhàng đặt tay xuống, dịu dàng vuốt ve.
Một hình ảnh chợt lóe lên trong tâm trí, Hồng Mị đứng chắn trước cô và đỡ lấy cú công kích. Đôi mắt xanh lục nhíu lại, bờ môi mím chặt vì đau đớn. Cảnh tượng ấy hằn sâu trong trí nhớ Linh Lung. Từ giây phút đó, cô biết mình sẽ không bao giờ để con bé phải chịu tổn thương nữa.
Linh Lung nhẹ kéo Hồng Mị lại, vòng tay ôm trọn thân hình nhỏ bé vào lòng. Đầu cô bé tựa lên ngực, nằm gọn trong cái ôm dịu dàng.
Cơ thể Hồng Mị thoáng cứng lại, chưa kịp quen với cảm giác được che chở như thế này. Tiếng tim đập đều bên tai, hơi ấm từ lồng ngực lan qua lớp áo mỏng. Xen giữa mùi hương dịu nhẹ và mùi mồ hôi nhạt nhoà, nhưng đọng lại trong tâm trí cô bé lại là một cảm giác nhẹ nhàng đến lạ.
Hồng Mị khẽ mím môi. Không chê bai, không phản kháng. Chỉ lặng lẽ để cảm giác bình yên ấy bao bọc lấy mình như một đứa trẻ đang thổn thức nép vào vòng tay mẹ.
Khóe miệng Linh Lung cong lên, ôm chặt đứa trẻ hơn một chút. Cô nghĩ đến tương lai, đến những điều cần chuẩn bị khi đặt chân tới Viola, mọi thứ thiết yếu cho một đứa trẻ sắp bước vào cuộc sống của mình. Dòng suy nghĩ vừa thành hình thì một giọng nói lí nhí từ dưới lồng ngực cất lên, cắt ngang tất cả:
“Vậy… sau này, cháu nên gọi cô là mẹ… phải không?”
Linh Lung khựng một chút, rồi ngập ngừng đáp lại:
“A! Chuyện này… đúng là vậy, nhưng nếu cháu không muốn thì gọi cô cũng được.”
“Cháu…” Hồng Mị không nói tiếp. Đầu hơi rụt lại, vùi sâu hơn như đang lẩn tránh.
Linh Lung đưa tay xoa nhẹ bờ vai gầy guộc đáng thương, giọng nói dịu dàng hơn hẳn:
“Cháu đừng nghĩ nhiều, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu nhau. Trên danh nghĩa thì đúng là vậy, nhưng cháu không muốn thì gọi là cô Linh Lung cũng được.”
Những ngón tay nhỏ của Hồng Mị siết lấy mép áo, ngại ngùng vân vê góc vải. Lại một lần nữa, cô bé bối rối. Nhưng lần này không phải vì phải nói dối, mà vì tình cảm nồng nhiệt của Linh Lung. Cô bé không biết phải đáp lại thế nào, cũng không dám nghĩ nếu một ngày sự thật bị phơi bày, liệu cô ấy còn có thể nhìn mình bằng ánh mắt hiền hoà như bây giờ hay không.
Bất chợt, một bàn tay chai sạn siết nhẹ lấy tay cô bé. Hồng Mị khẽ giật mình, hàng mi run lên trước hành động bất ngờ ấy. Hơi ấm từ cái nắm tay lan dần qua da thịt, len lỏi qua từng đầu ngón, ấm áp và dịu dàng.
Tiếng tim đập phía sau lưng trở nên rõ ràng hơn hẳn, đều đặn và nhẹ nhàng như một khúc ru dành riêng cho những đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương.
Không phải mùi máu, không phải cái lạnh của sương đêm, cũng không phải là những mảnh tình cảm vay mượn từ ký ức lẫn lộn của kẻ khác. Đây là thật là một hơi ấm nguyên vẹn mà Hồng Mị chưa từng có.
“Vâng ạ… Sau này cháu sẽ ngoan, và nghe lời.” Hồng Mị ngại ngùng thì thầm.
“Được. Cô sẽ làm một người mẹ tốt.” Linh Lung khẽ cười, ánh mắt dịu dàng hơn.
Chìm đắm trong khoảnh khắc yên bình, con tàu lặng lẽ trôi giữa không gian bao la. Những đốm sáng từ các tinh cầu nhấp nháy phía xa như ánh mắt lặng lẽ dõi theo họ từ vũ trụ thăm thẳm. Họ tựa vào nhau, cảm nhận hơi ấm và nhịp thở của đối phương, cùng hòa mình vào những câu chuyện về tương lai.
Linh Lung kể cho Hồng Mị nghe về Viola, nơi họ sắp đến là một thế giới mới, một cuộc sống mà cả hai sẽ cùng đối mặt. Cô nói về những thủ tục cách ly, kiểm tra cơ thể... những điều cần thiết cho một đứa trẻ lần đầu bước vào hành tinh lạ.
Hồng Mị lắng nghe chăm chú, cẩn thận ghi nhớ từng lời, âm thầm chuẩn bị cho cuộc sống mới đang chờ phía trước.
Đôi khi, tiếng rên khẽ vang lên từ hàng ghế phía trước. Thể chất của một cường hoá sư vốn dẻo dai, người đàn ông ấy vẫn gắng gượng được cho đến khi con tàu đáp xuống Viola.
Linh Lung nói một hồi lâu, rồi lặng dần khi cơn mỏi mệt kéo tới. Cô khẽ mỉm cười, vòng tay siết nhẹ đứa trẻ vào lòng như dỗ dành một giấc ngủ an yên. Một đứa bé vừa mới gặp, vậy mà đã liều mạng bảo vệ cô. Trong thế giới này, nơi ai cũng mang trong mình toan tính và nỗi sợ mà con bé vẫn giữ được sự lương thiện thuần khiết đến tận cùng.
Thời gian lặng lẽ trôi, cả ba người nghỉ ngơi trong khoảnh khắc bình yên hiếm hoi. Cảm giác ấy như một khúc nhạc dịu dàng, hòa vào nhịp điệu của con tàu đang lướt qua những vì sao xa xôi. Họ đang cùng nhau bước vào một hành trình mới, một con đường không ai biết trước sẽ ra sao.
Nhưng giờ đây, Hồng Mị không còn cô đơn nữa. Không còn phải ngắm hoàng hôn một mình, không còn đếm từng ngày trong lặng lẽ. Quay đầu lại là người thân, nhìn về phía trước cũng không phải toàn là bóng tối. Không gian vô tận ngoài kia đã trở thành một con đường, nơi cô bé có thể tự mình vẽ lên tương lai.
“Bíp… Bíp… Bíp…”
Tiếng còi báo động vang lên, kéo theo đó là giọng nói vô hồn của hệ thống:
“Tinh cầu Viola ở phía trước. Tàu bay sẽ hạ cánh sau 5 phút. Đề nghị toàn bộ thuyền viên ổn định chỗ ngồi, thắt chặt đai an toàn.”
Con tàu xuyên qua màn đêm như một mũi tên. Khung cảnh bên ngoài bắt đầu chao đảo. Linh Lung đã sớm đổi chỗ cho với người đồng đội của mình. Hiện giờ cô đang tập trung nhìn về những bàn phím xanh, ánh mắt không rời khỏi bảng điều khiển. Những ngón tay lướt nhanh qua các nút cảm ứng, từng chỉ số nhấp nháy liên tục.
“Sắp hạ cánh rồi. Tàu sẽ rung lắc khá mạnh, cháu nhớ bám chắc nhé. À, gọi Văn Lương dậy đi.”
“Vâng ạ.” Hồng Mị đáp, nhanh nhẹn quay sang người đàn ông bên cạnh.
Văn Lương vẫn còn chìm trong giấc ngủ sâu. Mái tóc rũ xuống trán, ánh sáng mờ hắt từ đèn cabin khiến gương mặt anh bớt đi phần cứng cỏi thường thấy.
Hoàng văn lương, 29 tuổi. Một quân nhân cũng là Người bạn hàng xóm từ thuở nhỏ của Linh Lung.
Theo lời Linh Lung đã kể, vết thương trên tay anh là hậu quả của việc cứu cô ấy thoát khỏi cuộc chiến trước khi cả hai gặp Hồng Mị.
Một người dám hy sinh vì bạn… thật đáng khâm phục.
Hồng Mị nhẹ đưa tay vỗ vào đùi anh. Văn Lương giật mình, mi mắt anh co giật một chút rồi mở ra, ánh nhìn còn vương chút mơ màng. Anh nhíu mày, nhưng khi nhận ra sắp hạ cánh thì lập tức tỉnh táo lại. Bàn tay siết chặt lấy thành ghế, không quên quay sang nhắc nhở Hồng Mị bé nhỏ bên cạnh.
Tiếng động cơ ầm ầm vẫn đều đặn văng vẳng khắp khoang tàu. Thậm chí trong khoảnh khắc, cảm giác như không gian quanh họ cũng nín thở. Cả ba đều đang chờ đợi. Đợi khoảnh khắc con tàu hạ xuống một hành tinh ngay trước mắt họ.
Viola dần hiện ra ngoài cửa sổ, to lớn và sống động như một bức tranh vẽ bằng hai mảng sáng tối rõ rệt. Một nửa lục địa phủ kín sắc xanh tươi mát, rừng rậm rậm rạp và những dòng sông uốn lượn như dải lụa. Nửa còn lại là vùng đất hoang tàn đen sẫm, chìm trong đổ nát giống như một vùng đất đã chết không khác gì Trái Đất hiện nay.
Chưa kịp nhìn ngắm đủ, ánh sáng chói loà từ mặt trời phía xa bỗng rọi thẳng vào khoang, khiến họ phải nhắm tịt mắt lại. Rồi bất chợt, con tàu rung lắc dữ dội. Thân tàu chao đảo như một cánh chim đang giãy giụa thoát khỏi lực hấp dẫn. Tiếng động cơ rít lên không ngừng. Cả ba nắm chặt ghế không tách rời.
Sau một hồi vật lộn với áp lực trên không, và rồi… tất cả dần ổn định lại. Con tàu từ từ hạ xuống như một sinh vật mỏi mệt vừa tìm được mặt đất. Tiếng động cơ lịm tắt. Ánh sáng ấm áp từ bên ngoài tràn vào khoang qua lớp kính mờ, bên trong chỉ còn những tiếng thở dốc mệt mỏi của mọi người.
Cánh cửa tàu chậm rãi mở ra, không khí từ bên ngoài tràn vào bên trong, mang theo mùi tươi mới và đầy hơi ẩm. Linh Lung tháo dây an toàn cho Hồng Mị, động tác thuần thục, nhanh nhẹn. Cô đỡ lấy Văn Lương, dìu anh bước ra khỏi con tàu, để lại phía sau một hành trình vừa khép lại.
“Theo sát cô.” Linh Lung quay đầu lại, nhìn Hồng Mị nhắc nhở.
“Dạ.” Hồng Mị ngoan ngoãn đáp lại.
Không ai ra đón họ, chỉ vài ánh mắt quan sát từ xa. Một người vẫy tay, chỉ về hướng khu cách ly cách đó hai trăm mét. Công trình hiện ra với những bức tường trắng đục phủ dấu thời gian ăn mòn, mang vẻ lạnh lùng, vô cảm. Những bức tường cao ngất, dựng lên như chiếc lồng thép, cô lập nơi này khỏi thế giới ngoài kia.
Linh Lung dìu Văn Lương bước về phía trước, tiếng bước chân vang vọng trong không gian vắng lặng. Hồng Mị lẽo đẽo theo sau, mắt không ngừng đảo quanh như muốn ghi nhớ mọi thứ.
“Hồng Mị, nhanh lên nào.” Linh Lung đột ngột dừng lại, ngoái đầu về phía cô bé thúc giục.
“Dạ, con đến ngay.”
Hồng Mị vội vã chạy theo, chân nhỏ thoăn thoắt theo sau những sải bước dài của Linh Lung. Trước mặt họ, một cánh cửa sắt nặng nề tối màu, trông như được tạo ra để kiểm soát mọi thứ ra vào. Trên bề mặt hoen gỉ, tấm biển kim loại khắc dòng chữ “QUARANTINE ZONE” hiện lên rõ rệt.
Bên trong, họ chậm rãi tiến sâu vào hành lang dài hun hút. Hai bên tường trắng toát phản chiếu ánh sáng khiến không gian càng thêm lạnh lẽo, vô hồn. Mỗi bước chân vang lên đều đặn, gõ nhịp rõ ràng trên nền sàn lạnh buốt. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc dần lấn át khi họ tiến sâu hơn vào bên trong.
Cuối hành lang, Linh Lung khẽ điều chỉnh tư thế của Văn Lương, đỡ lấy anh bằng một cánh tay, rồi đẩy nhẹ cánh cửa căn phòng nhỏ. Cô đưa anh ngồi xuống chiếc ghế gỗ còn mới, sau đó chậm rãi cởi bỏ lớp áo đẫm mồ hôi và máu. Ánh mắt cô dừng lại trên những vết sẹo hằn sâu khắp thân thể anh, dấu tích của những cuộc chiến kéo dài không dứt. Rồi chậm rãi trượt xuống cánh tay cụt, nơi tổn thương không thể nào che giấu.
Đứng gần anh, mùi máu vốn nồng đậm đã dần bị mùi thuốc khử trùng lấn át, tan vào không khí không còn dấu vết.
Cái nhìn của Linh Lung trượt xuống thấp hơn theo quán tính… rồi khựng lại. Gương mặt thoáng biến sắc. Quần của anh... vẫn còn, và với cánh tay như vậy, có lẽ anh không thể tự cởi được.
Linh Lung do dự. Dù trong lòng cô nghĩ nên giúp, nhưng bước đó... thật sự quá riêng tư. Gò má đỏ bừng. Cô quay đi, lúng túng không biết nên mở lời thế nào.
Văn Lương thấy được hành động của cô, lập tức quay đi. Hồng Mị vẫn đang yên lặng quan sát khung cảnh đầy gượng gạo giữa họ khiến anh càng xấu hổ hơn, giọng lúng túng nhắc nhở:
“Cảm ơn bà… tôi tự làm được… bà đưa Hồng Mị đi khử trùng đi.”
“Ổn không? Tôi không ngại đâu, nếu ông cần giúp thì cứ nói.” Linh Lung nói như vậy, nhưng vẫn ngại ngùng đến mức không dám nhìn thẳng vào anh.
Gò má cô càng thêm ửng đỏ, ánh mắt bối rối không thể che giấu. Cô cứ giơ tay lên rồi lại buông xuống, không biết nên đặt ở đâu.
“Được mà, đừng lo. Bà nhanh đưa Hồng Mị đi khử trùng đi.” Văn Lương nói khẽ, đầu cúi thật thấp che đi biểu cảm trên mặt mình lúc này.
Linh Lung gật đầu, không nói thêm lời nào. Cô nắm tay Hồng Mị bước ra ngoài mặc kệ cô bé vẫn đang tò mò ngoái nhìn. Cảm giác ngượng ngùng bám riết lấy cô, tim đập nhanh không thể kìm nén, hai má ửng đỏ mãi không chịu hạ nhiệt.
Ra đến cửa, cô ngoái lại nhìn căn phòng thêm một lần, ánh mắt thoáng chùng xuống trước khi dứt khoát quay đi.
Chỉ khi đã đi được một đoạn, nhịp tim mới chậm lại, hơi thở dần đều hơn. Gương mặt cô cũng dần trở lại vẻ bình tĩnh quen thuộc.
Sau đó, Linh Lung đưa Hồng Mị đến một căn phòng khác. Trước khi rời đi, cô cẩn thận dặn dò đủ thứ, từ việc cởi bỏ toàn bộ đồ dùng, tắm rửa và khử trùng theo quy định, cho đến xét nghiệm máu và kiểm tra sức khỏe sau ba ngày cách ly.
“Cháu sẽ có thức ăn và nước uống mỗi ngày. Chỉ ba ngày thôi, rồi chúng ta sẽ gặp lại.” Linh Lung nói khẽ, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng.
Hồng Mị gật đầu. Dù mọi thứ xung quanh còn xa lạ nhưng cô bé vẫn khá bình thản. Không sợ hãi, không hoang mang mà từ từ ghi nhớ mọi nhắc nhở.
Linh Lung rời đi nói một hồi lâu mới chịu rời đi. Giờ đây Hồng Mị ở một mình mới từ từ quan sát căn phòng.
Không gian nhỏ, ánh sáng nhợt nhạt. Tường trắng ngà phai màu, hơi ẩm lẫn mùi thuốc tạo thành một bầu không khí ngột ngạt. Đồ đạc đơn sơ, giường tủ được làm bằng gỗ cũ kỹ, vài bộ đồ bệnh nhân sọc xanh đã sờn. Kệ nhỏ cạnh giường chất vài quyển sách và báo cũ.
Hồng Mị nhìn lướt qua, không có gì đáng chú ý. Cảm giác tẻ nhạt lan dần. Cô bé nằm xuống giường, với tay lấy đại một tờ báo, mong tìm được điều gì đó thú vị giữa khoảng thời gian nhàm chán này.
Tờ báo được lật ra, dòng tiêu đề đập vào mắt Hồng Mị: Gia chủ Gurman tuyên bố thoái vị.
Góc trên tờ báo in đậm dòng chữ: Earth Times, Thứ Hai, ngày 13 tháng 5 năm 578.
Hồng Mị khựng lại. Mắt dán vào con số 578, cảm giác mơ hồ bao trùm lấy tâm trí.
Thoái vị? Năm năm trăm bảy mươi tám?
Linh Lung từng nói vương quốc Earth được dựng nên bởi những chủng tộc di cư từ Trái Đất. Gurman, cái tên có chút quen thuộc ấy phải chăng là một gia tộc? Cùng với Ameri, Cenada… chúng khiến Hồng Mị nhớ đến những quốc gia từng tồn tại trước khi Trái Đất sụp đổ cũng mang những cái tên giống như vậy.
Liệu đó có phải là tàn dư của một đất nước được tái lập trong một hình thức khác? Câu hỏi cứ xoay vòng trong đầu, như một cơn lốc không thể dừng lại. Càng nghĩ, cô bé càng cảm thấy mơ hồ và khó hiểu.


2 Bình luận