• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Viola (Remake)

Chương mở đầu: Cánh!

12 Bình luận - Độ dài: 2,400 từ - Cập nhật:

Rắc!

Chân tôi khựng lại. Một tiếng nứt khô khốc vang lên, kéo theo cơn nhói âm ỉ lan dọc qua da. Tôi cụp mắt nhìn xuống. Mảng tường mục nát vỡ vụn, những mảnh nhỏ cắm vào da thịt. Tôi cử động ngón chân, cố hất nhẹ những mảnh vụn còn sót lại, nhưng phần lớn vẫn lì lợm bám chặt.

‘Tất cả đều đã mục rữa… và mình cũng chẳng khác gì!’ Ý nghĩ ấy chợt lướt qua trong đầu tôi dẫu cho tôi cũng không rõ bản thân mình đang than vãn hay âm thầm chấp nhận.

Tôi rụt chân lại, dò tìm một chỗ ít gồ ghề hơn để bước tiếp. Càng đi, tường đổ chất chồng càng cao, tạo thành một mô đá nhô đủ để nhìn xa hơn. Không vì lý do gì đặc biệt, chỉ vì tôi muốn ngắm hoàng hôn cuối ngày mà thôi. 

Vừa định bước tiếp, tôi sững người lại. Có thứ gì đó.

Từ kẽ nứt sát mép chân tôi, một dây leo khô quắt trườn ra. Thân nó xoắn vặn, khô héo đến mức chỉ còn trơ xác, vậy mà ngọn đầu vẫn cố ngẩng lên, hướng về ánh sáng nhạt màu của chiều tà, như thể nó chưa nhận ra thế giới này đã sụp đổ.

Tôi nhìn nó một lúc. Cảm giác ngán ngẩm trào lên, rồi tuôn ra bằng một tiếng thở dài. Tôi lắc đầu, lẩm bẩm:

“Cố sống để làm gì chứ? Ở đây chẳng còn gì đáng để mày vươn lên nữa đâu… Rồi mày cũng sẽ biến dị thôi. Giống như tôi vậy.” 

Mặc kệ nó cố gắng nhường nào, tôi tàn nhẫn dẫm xuống. Bàn chân nhỏ miết mạnh. Thân nó bật đứt, nhựa cây trào ra, loang thành một vệt mờ trên mặt tường. Lòng bàn chân nhói lên - chắc lại bị xước rồi.

Chẳng buồn nhìn lại, tôi thở ra một hơi dài, rồi ngẩng đầu. Mặt trời đang lặn sau những dãy núi đen mờ phía xa, ánh đỏ cam loang dần qua từng dải mây lặng lẽ. Một khung cảnh đẹp, nhưng cũng không kém phần cô đơn.

Tôi đã nhìn cảnh đó quá nhiều lần. Đến mức chẳng còn đếm nổi nữa. Cái cảm giác bức bối trong lòng mà chẳng thể chia sẻ cho ai ngoài tự mình cất giữ. 

Biết sao được, vì ngoài tôi ra đâu còn ai nữa. 

Sao lại không? Còn những kẻ biến dị kinh tởm ẩn nấp đâu đó xung quanh. Chúng chỉ biết ăn và hấp thụ lẫn nhau, chẳng còn chút tỉnh táo.

Nhiều lúc tôi cũng muốn được như thế. Chỉ ăn máu, nuốt thịt, rồi quên đi mọi thứ. Nhưng tôi không thể. Vì nếu quên… tôi sẽ chẳng còn gì. Nhất là nỗi ghê tởm bản thân, thứ vẫn bám riết lấy tôi kể cả khi tôi chẳng còn là chính mình nữa.

Tôi không đành. Không cam. Không muốn buông. 

Dù những gì còn sót lại trong tôi chỉ là ký ức vay mượn từ người khác… tôi vẫn muốn giữ lấy nó – như thứ duy nhất là của riêng mình.

Đang miên man trong suy nghĩ, bỗng một cơn gió lướt qua mặt, phà vào làn da mỏng đem theo hơi lạnh thấm vào từng lỗ chân lông. Tôi cười khẽ, rồi tự hỏi chính mình. 

‘Mình đã sống leo lắt thế này bao lâu rồi nhỉ?’

Đúng lúc ấy, một thứ gì đó lướt qua bầu trời. Tôi sững lại, nheo mắt theo phản xạ. Một cái bóng mờ nhòe xuyên qua tầng mây.

‘Sinh vật biến dị? Hay là… thứ khác?’

Vừa nghĩ đến đó, một hình ảnh hiện lên trong đầu, vừa lạ vừa quen. Tâm trí tôi bỗng rục rịch, như thể thứ gì đó đã ngủ vùi quá lâu đang bắt đầu cựa quậy, khó chịu. Một tia hy vọng nhỏ nhoi, mong manh, bỗng trỗi dậy từ nơi sâu nhất trong lòng.

Tôi bước tới, không kịp nghĩ thêm.

Bàn chân đạp lên lớp tường đổ. Những cạnh nhọn nhô ra đâm vào vết xước cũ, nhói lên từng hồi. Tôi chẳng buồn để tâm. Mọi suy nghĩ rối loạn, tôi mặc kệ cơn đau, cứ thế bước theo nó. Bước chân dần sải rộng, cho đến khi cái bóng ấy… sắp khuất.

Không phải ảo giác… đúng không?

Có gì đó thắt lại trong ngực tôi.

“Cánh…” Tôi khẽ thì thầm.

Ngay lập tức, một cơn đau xé toạc bả vai, như thể có một sinh vật gì đó đang đâm xuyên qua da thịt tôi, phá vỡ vỏ bọc này. Tôi nghiến chặt răng, toàn thân căng ra trong đau đớn. Khi cơn đau vừa kịp dịu xuống, tôi chạy. Đạp lên một mảng tường nghiêng, bật người lên cao.

Giữa không trung, đôi cánh dơi đen sì bung ra sau lưng tôi.

Đôi cánh vỗ mạnh, quật vào không gian, nhấc bổng tôi khỏi mặt đất. Mỗi nhịp đập như xé toạc không khí. Tôi cảm nhận rõ luồng sức mạnh lạ thường tràn qua từng cơn gió.

Tôi ngẩng đầu. Mắt mở lớn.

Đôi cánh dang rộng, đập xuống lần nữa, dồn lực về phía cái bóng trên cao. Tôi nghiêng người rồi lao theo.

Gió quất vào mặt như roi. Cái lạnh xuyên thấu, len lỏi vào từng khe hở trên da thịt. Nhưng tôi không dừng lại. Tôi dốc hết sức bình sinh, bay đi như thể chỉ cần chậm một nhịp thôi… thứ kia sẽ biến mất mãi mãi.

Nhưng cái bóng ấy vẫn xa dần. Dù tôi đã bung cánh đến tận cùng giới hạn, khoảng cách ấy vẫn chẳng hề rút ngắn.

Tôi biết sức mạnh nào cũng có giới hạn. Nhưng tôi cứ thế phóng đi, mắt không rời hướng nó vừa biến mất, cắm sâu vào trí nhớ.

Tôi đã bay rất xa, cho đến khi màn đêm buông xuống. Gió đêm rẽ qua mái tóc khi tôi dần hạ độ cao. Đột nhiên tôi chững lại, có gì đó quen thuộc khiến tim khẽ co rút.

Trăng treo lửng lơ, ánh sáng mờ đục chẳng đủ soi tỏ mặt đất. Nhưng tôi thấy rõ từng ngọn cỏ cháy khô, từng mảng tường nứt vỡ, từng khung sắt oằn cong, tất cả hiện lên trong mắt tôi rõ ràng như ban ngày. Đây là đặc quyền mà kẻ biến dị nào cũng có.

Phía trước là khu an toàn số 77 giờ đã tan hoang. Đổ nát nhưng tôi không thể nhầm vì đây chính là nhà - nơi tôi được sinh ra. 

‘Thứ đó… có lẽ ở bên trong’.

Tôi rướn người tiến vào bên trong theo lối mòn còn in lại trong ký ức. Đôi mắt tôi quét dọc từng ngóc ngách, lần tìm chút dấu vết mờ nhòe của vật thể đã xẹt qua bầu trời ban chiều.

Tiến sâu hơn, tôi dừng lại trước một khoảng đất trống. Thứ tôi đang tìm dựng đứng ở đó.

Thoạt nhìn nó không giống như những gì tôi nhớ, to lớn hơn so với những sinh vật biến dị trên bầu trời, nhưng nhỏ hơn tàu bay có trong ký ức tinh thể. Kích thước lỡ cỡ, hình con thoi, lớp vỏ bọc bằng thép tối màu, phản chiếu ánh trăng lờ mờ trên bề mặt bóng loáng.

Tôi bước một vòng quanh con tàu. Sau hai lượt dò xét, vẫn không tìm thấy gì hữu ích. Nó chỉ là một khối sắt im lìm, đóng kín, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

“Nhầm rồi sao?” Tôi lẩm bẩm, rồi khựng lại.

Một mùi hương nhẹ gần như tan vào không khí bỗng phảng phất qua mũi khiến tôi bừng tỉnh. Tôi cúi xuống, lần mò tìm kiếm. Một vệt máu nhỏ trên nền đất khô vừa bị ai đó lấp qua loa bằng cát bụi. Nhưng điều đó chẳng thể qua mặt được tôi.

Dán mặt gần hơn, tôi hít sâu một hơi đầy khoang ngực. Cơ thể rạo rực như vừa trong biển lửa. Không thể nhầm được, là máu người còn mới. Rõ ràng… có ai đó đã ở đây không lâu.

‘Họ đã trở về… phải không?’

Niềm hy vọng mong manh bắt đầu cựa quậy trong lòng tôi. Tôi đứng dậy, lần theo dấu vết, bước về phía khu nghiên cứu cũ - nơi một tòa nhà đã đổ sập hơn phân nửa. Ánh mắt liếc nhìn xung quanh, dây cáp thõng xuống, tường nứt toác, bàn ghế gãy đổ la liệt, không còn gì nguyên vẹn. Xương người khô quắt rải rác khắp sàn như vết tích từ một thảm họa khủng khiếp từ xa xưa.

Đi được một lúc, tôi dừng lại trước một căn phòng. Phần lớn đã mục nát, nhưng vẫn vững hơn những nơi khác. Một mảng tường bị đổ được che lại bằng tấm thép gỉ dựng nghiêng. Tôi đoán chừng có ai đó cố tình giấu thứ gì sau nó.

Mùi máu nồng đậm xộc thẳng vào mũi, không chỉ khiến tôi nghẹn ngào mà còn bứt rứt. Tôi tò mò không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì. Ghé mắt vào khe hở, cảnh tượng bên trong hiện lên rõ mồn một qua con mắt của kẻ biến dị như tôi.

Một người đàn ông to lớn nằm bất động. Cánh tay bị chặt cụt, chỉ được cột chặt bằng băng vải để cầm máu. Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ ngồi cúi đầu, tay không ngừng lau mồ hôi trên trán anh.

Đôi mắt tôi mở to, một cơn phấn khích kỳ lạ lan ra toàn thân. Đầu óc tôi quay cuồng, mùi tanh ngọt của máu nồng nặc khiến bụng tôi quặn thắt vì thèm khát. Bản năng gào thét đòi thoát ra. Tôi nghiến chặt răng, cố ghìm cơ thể lại. Nhắm mắt, tôi cố lục lọi trong trí óc tìm kiếm những ký ức về con người, không để mất tỉnh táo.

Tôi nhớ… những ngày đầu tiên khi tôi mới thức tỉnh. Khi đó, tôi vẫn là một cái cây cổ thụ, không thể nhìn. Chỉ có thể nghe được những âm thanh quanh mình và học cách hiểu ngôn ngữ qua những câu chuyện họ kể cho nhau mỗi ngày.

Tôi từng tin mình là một phần của họ. Một cây cổ thụ khổng lồ âm thầm bảo vệ họ trong những ngày đầu của tận thế. Họ cho tôi những câu chuyện, còn tôi đáp lại bằng quả mị trên cơ thể mình và nuôi sống họ. Dần dần tôi bắt đầu xem họ như gia đình. Tôi yêu thích những câu chuyện và họ yêu thích quả mị trên tấm thân già cỗi này. Trong sâu thẳm, tôi luôn mong một ngày nào đó sẽ được nhìn thấy họ, được chạm vào những con người ấy.

‘A… khoảng thời gian ấy… tôi nhớ nó quá.’

Bỗng nhiên, một giọng nói khô khốc vang vọng từ đâu đó trong tâm trí tôi:

‘Giết chúng.’

‘Ăn chúng.’

‘Hấp thụ chúng.’

Tôi giật bắn. Hai tay siết lấy đầu, móng tay cắm vào da đầu mà không cảm thấy đau. Thứ đó… lại xuất hiện. 

Tôi đã chôn nó. Tôi đã vùi nó dưới tầng sâu nhất của ý thức. Nhưng máu thịt của hai người bên trong kia… dường như lại đánh thức nó.

‘Sức mạnh… máu thịt của chúng sẽ khiến ngươi thăng cấp. Mạnh hơn… mạnh hơn và mạnh hơn nữa.’

Giọng nói không còn khô khốc. Nó gào rú, như hàng trăm con côn trùng đang đục khoét hộp sọ tôi.

‘Mạnh hơn… MẠNH HƠN NỮA ĐI… hỡi Vị Vương của ta…’

Tôi thở dốc. Đầu óc trống rỗng như bị ai khoét rỗng từ bên trong. Tay run, mắt nhòe đi. Giọng nói kia xoáy mãi như mũi khoan cắm sâu vào não.

‘Tại sao… Tại sap ta lại phải làm một kẻ vô hồn chỉ biết ăn và tìm kiếm sức mạnh cơ chứ. Ta không muốn, ta muốn làm một kẻ có cảm xúc. CÚT KHỎI ĐẦU TA NGAY!’

Cơn tuyệt vọng trong tâm hồn tôi như một con sóng cuộn lên mạnh mẽ, xé rách từng lớp suy nghĩ. Sức mạnh hay cảm xúc, tôi không biết nữa.

Những ký ức từ tinh thể mà tôi từng hấp thụ giờ đây vỡ ra như những mảnh vụn, lấp lóe mơ hồ rồi đột ngột rõ ràng. Gương mặt quen thuộc. Giọng nói nhẹ nhàng. Những câu chuyện xưa cũ. Chúng lướt qua chậm rãi, như đang quay chậm. Rõ ràng rồi lại mờ nhòe. Tôi không giữ được gì cả.

Nhưng chúng không biến mất. Như sóng biển vỗ bờ, từng đợt, từng đợt cuốn lấy tôi. Kéo tôi vào một cơn mơ vừa ấm vừa nghẹt thở.

Cuộc giằng co trong tâm trí tôi mạnh mẽ lên. Cơ thể bắt đầu rời khỏi tầm kiểm soát.

"Ha..."

Một tiếng bật ra khỏi cổ họng khô rát. Tôi rũ người, mặt vặn vẹo. Tóc xõa xuống, cả cơ thể đều căng lên đau đớn.

Mỗi giây trôi qua là một cuộc chiến. Thân xác là kẻ ác, nhưng lại không muốn hòa mình vào đó.

‘Buồn cười làm sao.’ Tôi nhếch khóe môi cười khẽ.

"Ai?"

Giọng nói sắc lạnh của người phụ nữ như một cú đánh vào đầu tôi. Nó kéo tôi ra khỏi cơn mê mờ, lấy lại được chút tỉnh táo mơ hồ.

Tôi biết rõ mình là gì, một sinh vật biến dị, mang trong mình khát khao sức mạnh và cơn đói máu thịt không thể dập tắt. Cơn thèm khát đó sẽ quay lại, sẽ giành lấy cơ thể này. Biến tôi thành thứ vô hồn, chỉ biết ăn và tàn sát. Tôi nghĩ vậy… vào một ngày nào đó.

Tôi hít một hơi, thâm tâm bình tĩnh lại đôi chút. Tôi không còn lựa chọn, trốn tránh cũng chẳng có ý nghĩa nữa.

Cúi người thật thấp, tôi luồn người qua khe hở bởi tấm thép dựng nghiêng bên góc. Dùng cơ thể nhỏ xíu của mình dễ dàng chui tọt vào bên trong. Đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt ngây thơ, vô hại.

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

(‘Mạnh hơn… Mạnh hơn nữa đi… Hỡi Vị vương của ta….’ ) Cái này 1 là nhá hàng, 2 thì đơn giản hơn là mấy cái sức mạnh thuyền bí đòi ăn thui nè
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
haha. Tui thấy b càng ngày càng giỏi á 💯
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
AUTHOR
À mà, cây biến dị, mọc ra cánh dơi, nó nên là cánh gỗ ấy. Nếu bạn có coi bộ Shazam 2 của DC ấy, thì trong ấy có một con rồng cây, bạn có thể mượn hình ảnh nó để tả cái cánh sao nó liên quan đến cây hơn (này ý kiến riêng do gu chứ ko quá ảnh hưởng đến truyện nhé)
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Chịu ấy. Ừm nó liên quan đến một tình tiêtd khác chưa được bật mí. Nên mình cố tình đặt ở chương 1 đấy. Nếu là độc giả sẽ chỉ thấy lạ và tò mò thôi
Xem thêm
AUTHOR
Đọc xong chương này, mình có thể nói rằng bạn đã bỏ qua một yếu tố cực kì quan trọng cho một bộ truyện bối cảnh hậu tận thế: Thiết lập bối cảnh - không gian.
Khi đọc một bộ truyện như vậy, mình rất tò mò rằng thế được tả ra sao qua góc nhìn của cái cây. Và vì main từng là thưc vật, hãy để main tả chi tiết những thứ từng là "đồng loại" của mình, rồi đến những thứ xa lạ hơn như tàn tích con người rồi mới đến khung cảnh ở địa điểm cụ thể.
tóm lại, bạn cần xoáy mạnh tả không gian nhé, nếu kĩ thì thêm cái khung cảnh hiện tại đang tác động tới các thứ đang sống khác thế nào.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
cảm ơn b nhé ^^
đầu tiên thiết lập bối cảnh không gian... mình nghĩ là mình có tả rồi ấy chứ. Nếu tả quá nhiều thì không khác gì đang nhồi nhét thông tin và tả lê thê cả,
Còn những thứ từng được coi là đồng loại thì nó không nên đặt ở hiện tại. Đã được gọi là quá khứ thì nên để nó từ từ chồi ra thôi bạn. ^^.
Xem thêm
AUTHOR
@SunSoo: bạn tả nó đang ở mức missing info luôn chứ chưa tới mức đủ nữa mà. Kĩ phần tả xíu nữa thoi là nó đẹp :3
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
AUTHOR
Câu này: Nơi đã từng là một thành phố nhộn nhịp, giờ đây ngoài những làn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo hơi lạnh và cô đơn.
tác xem lại mặt ngữ nghĩa nhé. Nó nên là "giờ đây chỉ còn những..." chứ?
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Bình luận đã bị xóa bởi SunSoo
CHỦ THỚT
AUTHOR
Vâng ạ
Xem thêm