Trầm và Cao
dangkhongbeo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 03: Đường

0 Bình luận - Độ dài: 2,347 từ - Cập nhật:

Một cậu bé ăn mặc rách rưới đang nằm co rúm dưới một cây cầu, giữa sự lạnh giá của số phận. Tuyết không ngừng rơi, còn đóm lửa trắng bệt đang chất chứa một khao khát cháy bỏng được đắm mình trong chăn thì không ngừng run.

Cậu không thể chống lại được thiên nhiên, nhưng thế này vẫn dễ chịu chán. Dễ chịu so với cái ánh mắt ghẻ lạnh mà mấy tên nhà giàu ngồi trong xe cứ nhìn cậu mỗi khi cậu cố xin ăn.

Và dễ chịu so với toàn bộ phần đời phải lang thang đủ chốn để sinh tồn của cậu.

Cậu mồ côi cha mẹ từ nhỏ, và từ khi nhận thức được thì cậu đã được nuôi lớn trong một nhóm trẻ mồ côi nương tựa nhau mà sống. Và đến gần đây thì vẫn là thế.

Nhưng cái mùa đông đáng nguyền rủa này đã giết hết cả, và có vẻ tiếp theo là cậu.

Cái lạnh thấu xương này sẽ là nơi chôn cất cậu, và đến mùa xuân, xác cậu sẽ vẫn nằm đây, cho tới khi có ai đó không chịu nổi và quẳng đi nơi nào đó.

Cậu nở một nụ cười, cậu cười vào mặt mình và vào mặt cuộc đời này. Nếu nó muốn cậu đau khổ, thì tiếc là cậu không. Cậu đang vui lắm, khi sắp kết thúc cái cuộc đời chó chết này.

Thế là cậu từ từ nhắm dần đôi mắt mỏi mệt chỉ còn mơ hồ thấy được màu trắng xóa. Từ từ, từ từ thế giới chuyển dần sang màu đen.

Đáng lẽ đó sẽ là lần cuối cậu nhìn thấy ánh sáng, nhưng không. Một cảm giác ấm áp bao quanh lấy cậu, ý thức đã trở lại với cái cơ thể gầy gò này.

Cậu từ từ mở mắt ra và ngồi dậy, mắt cậu vẫn mờ lắm, nên dụi mắt một tý cậu mới thấy được những gì đang ở trước mặt mình.

Một cụ ông với mái tóc bạc dài quá mang tai đang ngồi cạnh lò sưởi với một quyển sách trên tay. Còn cậu thì đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, đắm mình trong một tấm chăn.

“Ông… đã cứu tôi sao…?”

Như giật mình bởi câu hỏi của cậu, ông ấy đánh mặt sang.

“Cậu tỉnh rồi đấy à. Ừm, tôi đã cứu cậu đấy, nên cậu nợ tôi cái mạng của mình.”

“Và vì vậy, ráng mà nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Cậu lại nằm xuống, cái ấm áp mà không biết cậu có từng cảm nhận được chưa bao quanh cậu. Tấm chăn này hấp dẫn cậu quá mức.

Lại là bóng tối.

---------

Mở mắt ra, vẫn là căn phòng đầy sách quen thuộc. Cadell dụi mắt một chút rồi ngáp dài, vươn vai.

Đêm qua cậu đã ngủ luôn trên bàn, trong lúc vẫn đang viết một bài báo. Nhưng nó cũng không hẳn giống báo lắm, mà là một bài luận về chính trị.

Nhìn lại vào sấp giấy trên bàn, có vẻ cậu đã viết xong rồi. Nhưng vì vẫn còn mơ màng nên cậu cứ để nó ở đó. Rồi đứng dậy bước đi rửa mặt.

Làn nước lạnh ngắt đánh thức cậu, một cách sâu sắc.

Khi tâm thức đã tỉnh táo, những gì đã xảy ra hôm qua quay lại vào tâm trí cậu, và cả một chút mơ hồ về giấc mơ trước lúc cậu thức giấc.

Giấc mơ ấy làm cậu buồn, vì nó làm cậu nhớ đến người đã chăm sóc mình, mà không may đã mất 2 năm trước.

Cũng chính là người đã cho cậu cơ hội và lí do để đến London.

Bỏ mấy thứ tiêu cực sang một bên, cậu trở lại thư phòng, dọn dẹp một chút rồi ngồi xuống đọc lại bài luận của mình.

Có vẻ bài luận ấy đã đủ tốt để thõa mãn cậu. Cuối trang, cậu đề vào một dòng chữ.

“London, ngày 2 tháng 4, năm 1940”

Và rồi kí tên. Xong xuôi, từ trong hộc tủ, cậu lấy ra một phong thư, và một con tem.

Đóng gói sấp giấy chứa đầy tri thức của mình lại xong. Cậu đứng dậy mang nó đi gửi.

Cũng may là thùng thư ở ngay trước cửa tòa nhà cậu sống, thế nên chỉ cần bước ra ngoài là tới.

Vừa bước xuống cầu thang, cậu vừa nhìn vào chiếc đồng hồ trên tường. Hôm nay cậu dậy khá trễ, vì đêm qua cũng có ngủ được mấy đâu.

Ra khỏi cánh cửa, vẫn là một buổi sáng mùa xuân ở London. Nhìn cái vẻ xinh đẹp này thì thật khó mà tin được rằng, cả thế giới vẫn đang bắn bom quăng đạn vào mặt nhau.

Hít một hơi thật sâu, Cadell để phong thư vào thùng thư gửi. Cảm giác như vừa trút được một gánh nặng. Ngắm nhìn dòng xe lướt qua trên con đường tấp nập, cậu tự nhủ rằng mình may mắn thật. Không vì một thứ gì cụ thể, mà vì tất cả những gì đã đến với cậu.

Nhưng ngẫm nghĩ chẳng được lâu, cậu lại đông đá trước cái sự thật lạnh lẽo nhưng lại thật ấm áp rằng. Trước mặt cậu bây giờ là…

“Chào buổi sáng.” (Natalie)

“Cô… ở đây làm gì?”

“Không lẽ em cũng không được đứng trước cửa nhà mình sao?”

“Nhà…?”

“Đúng vậy, em vừa chuyển đến đây này.”

Chỉ vào tòa nhà ngay cạnh nơi Cadell đang sống, Natalie cười nhẹ một cái.

“Cố tình à?”

“Trùng hợp đó.”

Natalie quay sang nhìn Cadell, với một nụ cười mỹ miều nhưng sâu thẳm như chứa đựng thứ gì. Thế mà, Cadell nhạy bén thường ngày lại không nhận ra điều gì đó đang bị nụ cười ấy che mất, mà cứ mê mẩn nó.

Nhận ra được ánh mắt chăm chú của Cadell, Natalie ngại ngùng đưa ánh mắt ra chỗ khác.

“Mặt em dính gì sao?”

“!... À, không có gì đâu.”

“Ừm…”

Từ sau hôm qua, cái ngại ngùng này cứ bám lấy cả hai không dứt. Nhưng kì lạ nó không phải một cảm giác khó chịu, mà giống như cả hai đã gần gủi hơn quá nhanh, làm cho cái tự nhiên chậm chạp không chạy theo kịp.

Đột nhiên, Natalie bước đến sát bên Cadell, ghé vào tai nói nhỏ.

“Nhà em là tầng 3, phòng 17, nếu nhớ em quá thì đừng ngại tìm nhé. Hehee~”

Nói xong, Natalie lùi lại một bước và nở tiếp một nụ cười với đôi gò má ửng hồng. Lần này là một nụ cười thật lòng.

“Thôi em lên tập đàn đây, gặp anh sau.”

Natalie lon ton bước đi về phía cánh cửa, bỏ lại một cái xác không hồn, bỏ lại một Cadell đang chu du khắp các tinh vân. Cậu cứ há hốc mồm nhìn theo cái vẻ đáng yêu đang xa dần kia.

-----------

Lục trong tủ lạnh tìm gì đó ăn sáng, Cadell thất vọng vì lại phải ra phố mua đồ. Đóng sầm cửa tủ lại, cậu chần chừ đứng đực ra cứ như đang cố trì hoãn, vì một lí do gì đó.

Cậu không thích mấy nơi ồn ào, đó cũng là lí do cậu chọn một con đường mà hiếm khi hoạt náo này để làm nơi ăn ở.

Nhưng cái bụng đói thì không chờ đợi cái sở thích của cậu, thế là bắt lấy ngay chiếc mũ trên giá, cậu bước ra ngoài hướng đến cái cửa hàng mà cậu hay mua đồ hộp.

Bước từng bước nhọc nhằn ra khỏi cửa, và qua khỏi cả nơi cậu để xe. Vì cũng gần nên cậu quyết định đi bố cho tiết kiệm.

Trong chuyến đi nhàm chán này, cậu ngắm nghía từng tòa nhà cao hai bên đường. Những tòa kiến trúc gọn gàng, nếu đặt riêng lẽ thì chắc là đẹp lắm, nhưng khi đặt cạnh nhau, chúng tạo ra một bức tranh lộn xộn khó nhìn. Căn thì cao hẳn 10 mấy tầng lại nằm cạnh bên nhà của một cặp vợ chồng lớn tuổi cứng đầu. Lúc thì mấy căn nhà trắng tinh tươm lại đặt cạnh một đống gạch cũ kĩ của những con người xem chút tiền đáng giá hơn vẻ đẹp của khu phố.

Nhưng đi một đoạn, tới con đường chính của những ngôi nhà đồng bộ được quy hoạch kĩ càng, nào là những câu lạc bộ của đám nhà giàu chó chết, mấy quán cà phê mà mấy tên quan chức thường đến chỉ để khoe khoang cái việc chúng dám trả cái hóa đơn nhiều số hơn cả tiền ăn cả ngày của một gia đình 5 người.

Cậu không căm ghét những người có tiền kia, cậu cũng không phải là thành kiến. Mà đến gần đây, khi danh tiếng cậu đã may mắn thăng lên nhờ một quyển sách thì mới bắt đầu có vài người tôn trọng cậu. Chứ trước đó, sự lạc hậu và cái tôi đáng xấu hổ của chúng cứ đè lên cậu bằng đủ thứ cách, từ công khai đến trong bóng tối.

Nhưng cậu cũng hiểu rằng, thật sự việc họ không chấp nhận tư tưởng của cậu là đương nhiên. Khi hơn một nửa những gì cậu viết là để lật đổ họ. Có khi nếu dùng tên cậu đề vào chúng thì cậu đang mọt gông ở đâu đó rồi. Nhưng việc giấu tên cũng chẳng ích lợi mấy, chúng vẫn cứ biết đó là cậu, hoặc chí ít chúng nghĩ rằng chúng biết.

(“Không biết cô ấy có thích hoa không nhỉ?”)

Khi nhìn thấy một cửa hàng hoa rực rỡ giữa những gì nhàm chán lúc nảy, suy nghĩ của cậu chuyển hướng sang một thứ thật bất ngờ. Cậu ngắm nhìn đóa hoa ly trắng trong tiệm, chăm chú không rời. Đóa hóa ấy trông như đang gọi ra cái tên “Natalie” vậy, nó thanh tao và tươi tắn, nó diễm lệ vì không còn gì khác xứng đáng hơn để nó trở thành. Vô thức chân cậu chẳng còn bước nữa.

“Chắc tặng một bó hoa mừng tân gia cũng không kì lạ đâu nhỉ?”

Bước vào tiệm, một bầu không khí hoàn toàn khác chiếm lấy cậu. Từng hơi thở đều thoang thoảng hương hoa, từng màu sắc trầm lặng và rực rỡ đều như thôi miên cậu.

“Gói cho tôi bó này nhé.”

“Vâng!”

Thật chóng vánh.

Cảm giác như đây là thứ dễ dàng nhất mà cậu từng làm vậy. Trước giờ cậu chẳng hề mua hoa vì bất cứ chuyện gì, cũng lần đầu cậu ngắm nhìn và ngẫm nghĩ về chúng chăm chú thế này. Chắc đây sẽ là một tư liệu quý giá cho cuộc đời tăm tối của cậu. Vì thật lòng, cái cuộc phiêu lưu giữa những con sóng không liên quan gì tới biển này nhàm chán hơn cậu nghĩ.

Bước khỏi tiệm, lại trở về với cái khói bụi và xấu xí trong vẻ hào nhoáng của đường phố London.

Cậu tiếp tục bước về phía cửa hàng, trên tay là túi hoa mà cậu vẫn chưa nhận thức được rằng sẽ làm cậu đau đáu cỡ nào.

------

Về đến trước cửa nhà, không như bao lần khác, cậu không bước vào ngay. Mà chần chừ giữa hai cánh cửa mà trước giờ chẳng ai ngờ là cậu sẽ phân vân.

“Đến nước này rồi thì còn gì mà ngập ngừng cơ chứ!”

Vỗ vào mặt mình như thể đang cố đánh thức thứ gì đó. Cậu sang phía tòa nhà của Natalie, mở cửa bước vào.

Bên trong trông thật lạ lẫm.

Không giống cái căn phòng vô vị của ngôi nhà ngay cạnh, bên đây tầng trệt là một nơi khá sáng sủa với vài bức tranh đồng quê. Có cả một đứa con đang ngồi trên đùi mẹ đùa giỡn, dưới chân là một vali hành lí cỡ vừa, ở hàng ghế cạnh cầu thang. Có vẻ cô ấy đang đợi làm thủ tục thuê phòng vì cô quản lí đang ở sau quầy cứ cặm cụi làm việc giấy tờ.

Thấy Cadell bước vào, vì là một khuôn mặt chưa từng xuất hiện, cô quản lí ngay lập tức hỏi.

“Cậu đến thuê phòng ạ?”

“Không, tôi đến thăm một người bạn thôi.”

“Ồ vậy sao, bạn gái à?”

Cô quản lí mỉm cười tinh nghịch, vì rõ ràng, cậu đang cầm trên tay một bó hoa, nổi bật đến mức cậu quên mất nó.

“K…Không phải đâu!”

Cậu đỏ mặt bước nhanh đến cầu thang. Và rồi, khi đặt bước chân đầu tiên lên bậc thang gỗ nâu sẫm, tâm tính cậu như từng lúc từng trầm lặng.

Cảm giác lạnh lẽo đến lạ, cái cảm giác đâm sâu vào cậu. Càng gần đích đến, cảm giác ấy càng đặc biệt rõ dần.

Không đúng, chỉ có tay chân cậu lạnh thôi, còn khuôn mặt cậu thì càng ngày càng nóng.

Cứ nghĩ về những gì sẽ xảy ra, cậu bồn chồn, cậu lo lắng. Đôi bàn tay run lên và đôi chân cứ như không muốn bước.

Nhưng rồi cái gì đến cũng phải đến, trước mặt cậu, là số 17 trên cánh cửa gỗ thông mà vẫn còn thoang thoảng một hương thơm gì đó.

Hít một hơi thật sâu, cậu lấy hết can đảm mà gõ cửa.

Cái âm thanh “Ra ngay đây ạ!” vọng ra.

Vài giây sau, tiếng bước chân càng gần lại. Rồi cánh cửa mở dần ra.

Vẫn là Natalie, trong bộ váy cậu thấy lúc sáng.

Khi nhìn thấy bóng hình cậu, mặt Natalie mừng rỡ.

“Hôm nay tôi thấy đóa hoa này rất hợp với em… Nên muốn dùng nó làm chút quà tân gia…”

******

(ẩn ý là cho em đấy, không phải tưởng tượng đâu)

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận