Arc 01: Vòng lặp này là cái quái gì vậy?
Chương 01: Tôi đã du hành thời gian... chắc vậy.
0 Bình luận - Độ dài: 8,349 từ - Cập nhật:
Thời gian. Tồn tại đan xen với thực tại… Vĩnh cửu.
Sứ mệnh. Nhịp đập trên từng con số… Vô định.
Tuyến tính. Sự kiện hình thành nên nhân loại… Hữu biên.
Con người, với cái tôi tự mãn ngút trời đã tỉ mỉ sáng chế ra những cỗ máy đo lường tinh vi, trọn vẹn nhất đồng hồ nguyên tử sai lệch chưa tới một đơn vị trong hàng tỷ năm, đến những phương trình trong thuyết tương đối tổng quát mô tả cách nó uốn cong không gian.
Để mà lý giải, ta biết gì về bản chất của nó?
Chẳng qua chỉ là đám người tự phong mình thông thái, hí hoáy ghi chép dữ liệu, rồi nhận mình đã bẻ khóa bí mật của vũ trụ. Tôi cũng chẳng hơn gì… ngồi đây, trầm ngâm về ánh sáng và chân không, trong khi đầu óc chỉ toàn mớ hỗn loạn từ mấy bài báo khoa học lướt qua.
Thời gian, có lẽ, chỉ đang lặng lẽ ngự trị, chờ ta đi đến điểm cuối của chuỗi vô hạn…
-Liệu tôi có cứu được em không? Thiên tài câm lặng của tôi.-
Vướng vào dòng suy nghĩ vô định, thật khó để tìm ra được lời giải phù hợp. Tôi khẽ cử động mí mắt, mở ra đối diện với thực tại, nơi tôi vẫn là tôi… Suzuki Taichi.
Kẻ lấy sự trốn tránh làm lẽ sống nay đã được ‘dạy dỗ’ bởi cái chết của hai người bạn.
Tôi lắc đầu phủi đi, vì cái ký ức đó làm tôi không mấy thoải mái.
Quay lại nơi trước khi mọi chuyện khơi mào. Lớp học 11E, mọi thứ hoàn toàn trùng khớp trong thời điểm hiện tại: Bài giảng về hình học, thời tiết đang biểu tình về việc hạn hán, và dễ phân biệt nhất là Tanami vẫn đang ngồi ngay ở bàn bên cạnh.
Bán tín bán nghi là cái cách tôi đánh giá tình hình hiện tại… một trạng thái lưng chừng đầy thảm hại.
Thành thật mà nói tôi vẫn chưa rõ đây có phải là du hành thời gian hay không. Minh chứng là không cỗ máy thời gian nào xuất hiện, không có cái hộp kim loại bóng loáng hay một gã điên nào đó bước ra bảo “Chào, tao vừa phát minh ra thứ giúp mày tua ngược đời mày.” Cũng chẳng có vật gì tương tự. Vậy thì ai làm? Nó xảy ra thế nào? Tôi không biết. Ý của nó là mày đi mà tự tìm, trong khi tôi chẳng có nổi một manh mối tử tế. Có lẽ nó hoạt động khác hẳn những gì tôi biết.
Tạm gác cái mớ lý thuyết rối rắm sang một bên… dù sao thì nó cũng chẳng giúp tôi giải quyết được gì ngoài việc tự làm mình choáng váng thêm. Điều cần tập trung bây giờ là cứu Tanami. Tôi không biết liệu mình có thể quay lại lần nữa nếu thất bại không. Biết đâu đây thật sự là may mắn, kiểu trúng số độc đắc mà không hiểu sao mình trúng.
Ghim mình vào trạng thái suy nghĩ. Chân tôi theo phản xạ vô điều kiện rung lên. Cái tật mà tôi đã bỏ được từ cuối năm nhất lại tái phát.
Thú thật, thông tin hiện tại gần như bằng không, đáng xấu hổ đến mức tôi muốn tự viết đơn xin nghỉ làm nhân vật chính của mình. Tôi chỉ biết các sự kiện chính là Tanami chết ra sao và vào thời điểm nào cô ấy thật sự trút bỏ hơi thở, một hình ảnh mà tôi không muốn chứng kiến lần thứ hai, u tối và đầy ám ảnh.
Còn lại thì gần như mù tịt… chẳng hạn, thời khắc chính xác Tanami bị bắt đi, diện mạo của hung thủ ra sao và điểm mấu chốt diễn ra ở đâu… quá nhiều thứ mà tôi không biết, hay đúng hơn là tôi đã mắc sai lầm, vì lúc đó tôi chỉ biết trách bản thân mình như một bản năng vô dụng.
Tôi thở dài—tiếng thở dài nặng nề chết tiệt, đầy mùi vị chán ghét và bữa sáng.
Giữ tỉnh táo nào Taichi, đừng ngồi đây kể lể mãi… lúc này tôi không thể đưa ra nhiều lựa chọn được, vì lượng thông tin vẫn rất hữu hạn. Tôi cố gắng hết khả năng của mình, cân nhắc về phương án khả thi nhất: Thông báo cho Tanami biết và đi cùng cô đến chỗ làm… nơi khởi điểm của vụ việc.
Nếu có kẻ khả nghi nào đó xuất hiện thì chỉ cần tôi ứng phó kịp là được. Mong là mọi thứ đúng như những gì tên đó khai trên tin tức, dù tôi chẳng có nổi hình ảnh nào về hắn ta… cao bao nhiêu, hay có phải loại thích cầm dao đâm người không. Thận trọng hết sức là được.
Tội tựa mình vào chiếc ghế đơn. Chuyển bộ não sang trạng thái nghỉ ngơi sau những giây phút căng thẳng nó đã trải qua.
Vậy mà cái cảm giác nhột khi bị nhìn lén nãy giờ vẫn không tha tôi? Tôi quay sang chỗ Tanami xem cô đang làm gì. Biết đâu cô đang lén nhìn tôi thì sao? Nhưng không, cô vẫn chăm chú nhìn bảng, mái tóc đen khẽ động sau mỗi cử chỉ ghi chép.
Đẩy mình về trạng thái ban đầu.
Lục cặp, tôi lấy ra quyển sách dày cộp. Mở ra, dựng thẳng nó lên bàn như một bức tường chắn tạm bợ. Che đi, cái mớ hỗn độn tôi sắp làm tiếp theo. Lén lút, chiếc điện thoại đã được lôi ra, liếc màn hình. “11 giờ 54 phút, ngày 20 tháng 6 năm 2020.”
“Hai mươi… tháng sáu… hai không hai không.”
Tôi lẩm bẩm theo. Như đang cố xác nhận với chính mình.
Tròn một tuần. Tôi đã quay lại đúng một tuần không sai lệch… cách hoạt động là như vậy sao? Tua lại một tuần?
Mở mạng, tôi lướt vội mấy bài về không-thời gian, hy vọng tìm manh mối cho vòng lặp. Chữ nghĩa trôi qua như vệt sáng ảo ảnh: “Time’s arrow,” “Linear Time Travel,” “Branching.” Toàn những từ nghe oai nhưng đọc xong chỉ khiến tôi thấy mình ngu hơn.
“Cái gì mà xếp thứ mười năm toàn trường chứ? Mình học để làm cái gì cơ chứ?”
Tôi cười vào cái đống kiến thức hạn hẹp mà tôi có và hoàn toàn đầu hàng trước cái đống từ điển kinh khủng kia. Giá như có ai đó tóm gọn cái mớ bầy nhầy này giúp tôi thì tốt… ai đó?
Tôi nháy mắt sang Tanami. Cô vẫn ngồi đó, ung dung nhìn lên bảng. Không có dấu hiệu nhìn trộm nào cả.
Được rồi, vậy là tôi sắp sửa mở mồm kể hết cho cô ấy, phải không? Phải tính toán sao cho khi tôi khai thật về cái vòng lặp thời gian quái đản này, Tanami sẽ điềm nhiên rút bút, phác lại sơ đồ không thời gian lên bảng, rồi giảng giải như thể tôi là học sinh mẫu giáo.
Tuyệt cú mèo luôn… nhưng mở lời kiểu gì nhỉ? Bước đến chỗ cô, gào lên “Tôi là chiến binh cyberpunk, đến từ năm 2077 để viết lại định mệnh!” chắc chỉ khiến cả trường ra về vì không muốn học với thằng trốn trại như tôi.
Thôi cứ lựa lời mà nói.
Tôi vực dậy, tiếng gân cốt kêu gào sau cái câu đố đơn giản vừa tự giải. Được rồi, đợi đến giờ nghỉ trưa vậy.
Reng reng.
Vừa nhắc nó đã tới, hồi chuông ba quãng, cắt ngang dòng tĩnh lặng.
Thời gian bây giờ là 11 giờ cũng chính là thời điểm nghỉ trưa ít ỏi mà tôi ngắm tới, cơ hội của tôi đây rồi. Lớp học lập tức biến thành phiên bản thu nhỏ ở Tokyo. Tiếng hú hét, bàn tán bắt đầu vang lên khắp lớp. Các bang nhóm lại được thành lập—quân số cho một nhóm là ba thành viên trở lên. Nhìn cảnh tượng này, tôi cảm thấy hơi bị dị hợp kiểu bạn bị Deja vu nhưng nó lại là thật.
Khác với lần trước. Đợt này tôi không rảnh để ngồi ngắm họ, cũng chẳng có tâm trạng phân tích xã hội học kiểu rẻ tiền. Tất cả những gì tôi cần lúc này là cố nói cho Tanami về cái mớ lằng nhằng đã xảy ra… dù tôi biết chắc mình sẽ vụng về đến mức làm cô ấy nghĩ tôi có vấn đề về não bộ.
Ngồi ở trong góc lớp, mắt tôi dán chặt vào Tanami căn thời điểm thích hợp nhất để mở đầu câu chuyện. Cô chậm rãi nhẹ nhàng trong uyển chuyển đưa số sách vở xuống ngăn bàn… là thời điểm này chứ đâu. Tôi trỗi dậy, bước chân đầu tiên nhanh chóng vang lên trên sàn.
“Shi…”
Bước thứ hai, giọng tôi trầm xuống, như một nhân vật chính tóc vàng trong anime sắp sửa tung chiêu cuối.
“Mi…”
Bước thứ ba, tôi gần như đã ở trước mặt cô ấy, và cái tên cuối cùng bật ra như một cú nổ nhỏ.
“Zu!!!”
Mỗi âm tiết khớp hoàn hảo với từng bước chân, tạo nên một nhịp điệu kỳ quặc. Tanami, đang vô lo vô nghĩ với đống sách, giật bắn người ngay từ âm “Ta” đầu tiên. Đến “Na”, cô ấy đã ngẩng phắt lên, mắt mở to, tay khựng lại giữa không trung trong khi không hiểu âm thanh đến từ đâu. Và khi “Mi” vang lên, cả người cô ấy bật ra sau, ghế kêu cót két dữ dội, suýt nữa thì lật nhào.
Phát giác ra tôi.
Cô vơ lấy công cụ để giao tiếp rồi bấm gì đó, nhưng tôi chẳng thèm để tâm. Với một động tác dứt khoát, tôi gạt nó sang một bên, không mạnh, nhưng đủ để nói rằng tôi đang nghiêm túc. Sự hiện diện của tôi khóa chặt vào cô, không để cô ấy có cơ hội bung ra bất cứ câu đùa nào.
“Tôi cần cậu giúp, Shimizu!”
Cô loay hoay, tay không rời mép bàn, níu kéo thăng bằng cho bản thân. Đôi mắt lấn áp quen thuộc đã bay đi đâu mất, thay cho nó là sự hoang mang hiếm gặp.
Mọi người xung quanh bắt đầu phản ứng lại, khiến thâm tâm tôi bắt đầu tự vấn. Cái hành động vừa rồi, nó không giống tôi chút nào.
“Ờ…!”
Tôi gãi đi giọt mồ hôi sau gáy, cố tìm cách rút lui mà không làm bản thân trông ngu ngốc hơn.
“Ý là… tôi có chuyện cần cậu giúp. Không phải kiểu gì to tát đâu, nhưng mà… cậu rảnh không?”
Tanami không làm gì, vẫn đang mắc kẹt trong cú sốc mà tôi vô tình gây ra. Cảm giác tội lỗi dâng lên, tôi lùi lại một bước, cố giữ khoảng cách để cô ấy không nghĩ tôi sắp làm thêm điều gì điên rồ hơn.
Rồi, như thể cuối cùng cũng lấy lại được chút kiểm soát, Tanami cầm điện thoại lên.
Tách tách
‘Cậu… bị làm sao thế, Suzuki? Sẽ có ngày tôi tát cậu thật đó.’
Sau khi tự bắn vào đầu mình, thay vì cố tỏ ra thông thái hay tìm cách biện minh cho màn gọi tên điên rồ vừa rồi, tôi chỉ thuận miệng.
“Xin lỗi!”
Này là xin lỗi thật lòng đấy nhá. Không phải để đẩy nhanh câu chuyện đâu.
Tanami đặt tay lên trước ngực, thói quen ổn định nhịp tim này, tôi có nhìn qua vài lần rồi, không nghĩ có ngày tôi lại là nguyên nhân khiến cô dùng đến cách này. Cô nhắm mắt lại, lấy một hơi ngập phổi, rồi đẩy ra chậm rãi. Khi cô mở mắt, tinh thần xám xịt quen thuộc đã trở lại, nhưng giờ đây pha chút gì đó khó định nghĩa, không hẳn là bực bội, cũng không hẳn là thích thú, mà là một thứ gì đó nằm giữa lằn ranh.
Tách.
‘Cậu…’
Cô dừng lại, tay đặt lên cằm như thể đang cân nhắc xem có nên cho tôi một bài học nhớ đời không hay chỉ đơn giản là bỏ qua.
‘Lần sau muốn gọi thì gọi bình thường thôi, được chứ?’
Ồ vậy là bỏ qua. Rất cảm ơn cậu thiên tài nhân từ của tôi. Tôi lặng lẽ gật đầu, cố tỏ ra hối lỗi, dù trong đầu vẫn đang tủm tỉm cười vì cái màn gọi tên “Ta…Na…Mi!!!.”
Tách tách.
‘Nói đi, có chuyện gì mà khiến cậu bất bình thường như vậy? Trúng số hả?’
“Thật ra…”
Tôi mở miệng, nhưng rồi lại xem xét lại tình huống hiện tại.
Hấp tấp quá rồi. Đứng giữa lớp học mà tuôn ra hết thì chẳng khác nào tự chặn đường thoát của mình. Để ý nhanh xung quanh… lớp vẫn ồn ào như một buổi họp fanclub của AKB48, ngoài lúc tôi gọi Tanami thì lúc này chẳng ai thèm để ý tụi tôi. Nhưng cẩn thận vẫn hơn.
“Ra chỗ nào vắng vẻ chút được không? Ở đây tui khó… trình bày toàn bộ câu chuyện được.”
Tanami ngồi thẳng dậy, tay khẽ vuốt váy theo kiểu tiểu thư Nhật Bản chuẩn mực, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy ý thức. Nhưng Ngay sau đó là hình ảnh trái ngược hoàn toàn. Cô tựa lưng vào bàn, hai cánh tay bắt chéo trước ngực, nhìn tôi với vẻ mặt bề trên.
Tách tách.
‘Cậu tìm đâu ra chỗ vắng vào thời điểm này?’
“Sân thượng chẳng hạn!”
Một câu nói đủ để định giá tôi trên thị trường chợ đen. Tanami khẽ day thái dương. Chắc không phải đau đầu thật đâu, đúng không?
‘Nhìn ra sau.’
“Sao vậy?”
‘Cứ nhìn đi.’
Tôi ngẩn người xoay lưng lại, nhìn ra cửa sổ. Mưa rơi xối xả, sấm gầm khanh khách như đang cười vào mặt tôi. Sao tôi quên được chứ? Não tôi chắc đang bận đi nghỉ mát mất rồi.
“Ờ… thế câu lạc bộ văn học thì sao? Chưa đến giờ sinh hoạt nên chắc không có ai đâu, trừ Yuki ra.”
Nói cho vui chứ câu lạc bộ có đúng ba thành viên. Đã vậy một người như con bé thì không có chuyện sẽ xuất hiện vào giờ này.
Tôi hồi hộp đợi câu trả lời từ cô. Ấy vậy mà không có, cô cứ nhìn tôi mà không nói lời nào. Ừ thì cô đâu có nói được.
Sau một lúc chờ đợi…
Tách tách.
"Được rồi.”
Ồ! Nhanh vậy sao? Sau cái nồi lẩu thập cẩm hỗn loạn mà tôi đã vụng về chế biến, tôi tưởng nó đã cháy khét ngay từ lúc chọn gia vị. Vậy mà cô ấy đồng ý? Chỉ thế thôi?
Nhưng rồi tôi để ý ánh mắt của Tanami. Không biết có suy tính gì mà cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
“Sao vậy? Tính đổi ý sao? Nói trước là tôi mặc kệ đấy nhá.”
Tách tách.
"Không có gì.”
Một câu trả lời cho nhanh. Tôi biết rõ là cô ấy đang âm mưu gì đó… một cái gì đó sâu xa, phức tạp, kiểu mà chỉ thiên tài hoặc một nhà tâm lý học nghiệp dư mới dám đoán mò. Nhưng tôi không có nhiều thì giới tới mức đào sâu thêm, không phải bây giờ.
“Được rồi, không đứng nhìn nhau nữa.”
Tôi bước qua Tanami, tay đẩy cửa lớp, sẵn sàng tiên phong đi trước. Những trước khi kịp bước ra ngoài, tôi cảm thấy một lực kéo mạnh ở cổ áo, khiến cả người tôi bật ngược lại.
"Này, có ngày tôi bị nghẹn cổ chết đấy nhá.”
Tôi quay lại, hơi ngớ ra, cổ áo vẫn bị cô nắm chặt một lực vừa phải.
Tách tách.
‘Cậu định bỏ bữa trưa hả?’
Tanami buông áo tôi ra, trông cô có vẻ không dễ chịu về việc nhịn ăn cho lắm.
“... Ừm.”
Ăn? Làm sao ăn nổi khi tâm trạng tôi còn đang quay cuồng với ký ức đó? Nhưng nghĩ lại, bỏ bữa thì tôi không sao… tôi vốn quen với việc nhịn bữa tối, nhưng để Tanami bỏ cùng thì… hơi tội.
"Đi qua câu lạc bộ là tới căn tin. Cậu tiện chạy qua đó mua gì cũng được. Tôi sẽ ngồi chờ ở câu lạc bộ.”
'Chờ ở câu lạc bộ? Cậu thật sự không định mua gì sao?’
Gì mà phải xác nhận tận hai lần vậy? Thiếu tiền hả? Đùa thôi.
"Ừ. Nay tôi cảm thấy hơi lo.”
Tanami đứng yên, nhìn xuống rồi lại nhìn lên. Đây có phải là vẻ bối rối của một thiên tài không vậy. Tôi dùng ánh mắt thúc giục để nhìn cô, thấy vậy cô liền nhắn nhanh dòng gì đó.
Tách.
'Tiền…’
Tôi chớp mắt khó hiểu, nhìn dòng chữ cụt lủn.
"Có vấn đề gì sao?”
Cô cúi đầu lảng tránh, mặt bắt đầu đỏ lên, rõ ràng đến mức tôi nghĩ mình đang nhìn nhầm.
Tách tách.
'Cuối tuần này tôi mới nhận lương… nên là…’
Cô thu máy về ngay khi tôi đọc xong, tay siết chặt thân máy như thể vừa thú nhận một bí mật động trời.
Nhìn cô, một cảm giác khó tả dâng lên trong lồng ngực. Không phải thương hại, Tanami không phải kiểu người cần điều đó, mà là sự thấu hiểu. Tôi biết cảm giác khi túi chỉ còn vài đồng lẻ, đủ mua một chai nước nhưng không đủ cho một bữa trưa tử tế. Đó là cái thực tế phũ phàng mà không ai muốn thừa nhận, nhất là một người như Tanami, luôn giữ vẻ ngoài mạnh mẽ
“Chờ chút.”
Tôi nói mà không chạm mắt, cố không làm cô lúng túng thêm. Tay hì hục lục trong túi, 800 yên từ vòng lặp trước hẳn vẫn còn ở đây bởi vì tôi chưa hề dùng đến.
Nhưng sau một hồi sờ soạng, chẳng có gì. Không một đồng. Tôi lục cả túi áo lẫn túi quần, mồ hôi bắt đầu lấm tấm.
“Khỉ thật… chắc tôi để quên tiền ở đâu rồi.”
Tanami anh mắt vẫn còn chút ngượng, như thể cô đang nghĩ tôi cố tình thoái thác.
Tách tách.
'Tôi nghĩ không cần đâu.’
Này thiên tài câm lặng cái cảm xúc u ám xám xịt của cô đâu rồi hả? Cứ thế này tôi chết vì khó sử mất.
“Không, không phải vậy!”
Tôi vội nói, giọng hơi gấp.
“Tôi nghiêm túc. Chỉ là… tiền tôi cũng biến mất đâu rồi. Nhưng mà…”
Tôi ngừng lại, cố nghĩ cách cứu vãn.
“Chúng ta cùng đến câu lạc bộ trước đi. Tớ sẽ tìm cách xoay sở. Cậu muốn ăn gì, cứ nói, tôi… tính sau.”
Lần đầu tiên trong đời tôi xử lý tình huống hài hòa như vậy. Để vậy mà không hề có chút khó sử nào giữa cả hai.
Tanami nhìn tôi, cô chỉnh lại chân váy rồi gật nhẹ như thể chấp nhận lời đề nghị nửa vời của tôi.
Tách tách.
“Cảm ơn.”
Nói xong Tanami đi trước cả tôi, thẳng ta khỏi lớp. Thậm chí còn không chờ tôi đọc xong dòng chữ. Đây rồi vị thiên tài băng giá quay trở lại rồi.
Tôi đút tay túi quần vào trạng thái cool ngầu, bước theo nhanh.
***
Rời lớp học, chúng tôi hòa mình vào dòng học sinh ồn ào hết phần . Kẻ chạy thục mạng đến căn tin, kẻ đuổi nhau như Tom and Jerry, vài người dựa vào lan can buôn chuyện về sự xuất hiện của một học sinh chuyển trường.
Các tấm kính dày cộp được lắp chuẩn chỉ trên từng trụ tường. Chắc hẳn là để tránh những học sinh quá khích về điểm số hay có bố mẹ mang đậm dòng máu Châu Á nhảy xuống.
Từ cửa sổ tầng ba của câu lạc bộ, tôi nhìn xuống sân trường, nơi mọi thứ đã nhòe đi trong màn mưa xám xịt. Nhìn qua lớp kính dày mờ mịt, chỉ còn lại những vệt nước trượt dài trên cửa sổ. Dưới sân trường, khung cảnh quen thuộc lần nữa xảy ra. Vài học sinh tắm mình dưới làn mưa, thưởng thức hương vị tuổi trẻ và nước mưa. Với họ, đó là sự khởi điểm. Với tôi, là lần thứ hai rồi.
Cảnh này không tệ, nếu tôi có thể xóa đi ký ức về Tanami trên bản tin. Biết đâu… mà không có đâu. Thực tại tàn khốc đã in hằn vào tiềm thức tôi rồi. Bộ sưu tầm triết lý sắp chuẩn bị đón thêm một thành viên mới thì có hành động kỳ lạ dưới sân trường thu hút tôi.
“Hử?”
Trong hội nhóm đó, có một học sinh thừa ra đang chạy ngược dưới mưa—không phải kiểu chạy bình thường, mà chạy ngược hoàn hảo, đến nổi da gà. Không ngã sấp mặt dưới trời mưa thế này chắc phải là siêu nhân. Tôi dán mắt vào cậu ta, tự hỏi đây là trò mới hay chỉ là một học sinh quyết phá đảo vật lý.
Tanami cũng nhận ra tôi dừng lại, quay sang, ánh nhìn như đang hỏi tôi lại bày trò gì nữa đây.
Tách tách.
‘Sao vậy?’
“Nhìn kìa.”
Tôi chỉ xuống sân.
“Nếu là cậu, cậu có chạy ngược được như vậy không?”
Cô bước đến gần—gần đến mức tôi suýt giật mình.
Tưởng cô định giở trò gì hóa ra là chỉ đang theo dõi hướng nhìn của tôi để suy ra vị trí cần biết. Cô quan sát một lúc, mắt lướt qua màn kính như phân tích bài toán khó.
Tách tách.
'Nó làm tôi thấy ghê.’
“Không phản đối, tôi cũng thấy thế.”
Tôi gật gù, hài lòng vì lần này ý kiến của mình không bị cô bẻ gãy ngay từ đầu.
Cứ thế, cậu ta chạy ‘ngược’ khuất ra sau khu nhà căn tin, để lại tôi với cảm giác rợn tóc gáy. Chưa kịp nghĩ thêm, Tanami đã giục tôi.
Tách tách.
'Chúng ta đi được chưa?’
“À, ừ. Đi thôi.”
Tôi lật đật bước theo, tự nhủ rằng đứng đây phân tích một kẻ chạy ngược có lẽ không giúp gì cho tôi.
***
Hai bọn tôi đi cắt ngang qua từng dãy lớp. Đường đến câu lạc bộ, tôi biết kiểu gì cũng sẽ chạm mặt cả tá học sinh khác—một viễn cảnh khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Tanami thì không, cô vẫn bước đi với vẻ lạnh lùng bất biến, như thể đám đông này không lọt vào ống kính cô.
Một số học sinh quay nhìn Tanami khi cô đi ngang qua, đúng kiểu khí chất thiên tài luôn thu hút ánh nhìn của nam sinh. Hay do cô xinh đẹp nhỉ?
Tanami bước đi phía trước, dáng người nhỏ nhắn như một nét phác thảo mờ nhạt giữa hành lang vô hồn. Mỗi bước chân cô là một sự khẳng định, không phải của niềm vui hay hy vọng, mà của ý chí thuần khiết, bất khuất, như dòng suối cạn kiệt vẫn cố chảy qua đá sỏi khô khốc. Cô không có luồng khí của một thiên tài…
Ánh hào quang không tồn tại quanh cô, thay vào đó là một màn khói mỏng, u ám, phảng phất nỗi cô độc mà cô mang như một tấm áo không thể cởi bỏ. Tôi đi sau, cách cô vài nút thắt, mắt bất giác dán vào bóng lưng cô, không phải vì vẻ đẹp, mà vì sức mạnh câm lặng cô toát ra, như một công trình kiến trúc bị lãng quên, vẫn đứng vững giữa cơn bão.
Tanami không phải một con người, mà là một ý tưởng—ý tưởng về sự kiên cường đối mặt với sự tàn nhẫn của số phận. Cô không cần ánh mắt ngưỡng mộ hay lời tán dương, vì cô tồn tại vượt lên trên những thứ phù phiếm ấy. Nhưng thế giới không tha thứ cho những ai dám sống thật với chính mình.
Gia đình cô, nếu có thể gọi như thế. Tôi đã chứng kiến nó, hoàn toàn, nó là một mảnh đất cằn cỗi, nơi người cha không phải chỗ dựa mà là… thật khó, để mà có thể nói.
Ở trường, cô là một bóng hình cô độc, không hòa lẫn vào đám đông. Cô không tìm kiếm sự chú ý, nhưng sự hiện diện của cô là một thách thức, một lời tuyên ngôn rằng cô không cần sự chấp thuận của bất kỳ ai. Nhưng sự cô lập ấy có giá của nó. Tôi thấy trong ánh mắt xám xịt của cô, trong cách cô gõ từng chữ trên điện thoại, một khao khát bị đè nén: được nhìn thấy, được hiểu, dù chỉ một lần. Cô xây nên những bức tường, không phải để từ chối thế giới, mà để bảo vệ chính mình khỏi những vết thương mà thế giới sẵn sàng giáng xuống.
Và rồi, cái chết. Tôi đã thấy nó. Nó là đỉnh điểm của mọi bất công cô phải chịu: từ gia đình đã bỏ rơi cô, từ trường học đã thờ ơ với cô, từ thế giới đã từ chối nhìn thấy giá trị của cô. Nhưng ngay cả trong khoảnh khắc cuối, tôi tin rằng mình vẫn có thể vẽ lại được cái khung cảnh tàn nhẫn đó.
Tại sao cô không bộc lộ hết tài năng của mình, Tanami? Mọi chuyện sẽ cực dễ dàng hơn đối với một thiên tài như cô. Không phải việc không nói được khiến cô chững lại, đúng không? Tôi chưa từng học cách suy nghĩ về người khác. Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn thấy băn khoăn cái gì đã làm Tanami trở thành người như vậy. Nghĩ lại, tôi nhận ra mình chẳng hiểu gì về cô… một bí ẩn câm lặng.
Lang thang trong mấy dòng ảo tưởng xa vời, tôi chợt nhận ra là đang đứng trước cửa phòng câu lạc bộ. Nhìn lên tấm bảng.
“Câu lạc bộ văn học…”
Chuẩn rồi.
Tách tách.
‘Nhanh lên.’
Thiên tài gì mà thiếu kiên nhẫn. Tôi suýt đáp lại, nhưng rồi nhớ ra rằng cãi với cô chẳng khác gì tự sát. Nghe theo chỉ thị, tôi mở cửa, bước vào phòng, chuẩn bị tinh thần cho một cuộc nói chuyện nghiêm túc—rồi giật mình.
“A-ai vậy!?”
Căn phòng câu lạc bộ chật hẹp, ngập trong cái không khí nặng nề của những bí mật chưa được nói ra. Giọng nói run run vang lên, tiếng sụt xịt vẫn còn đó, làm tôi suýt tưởng con quỷ cái nào xuất hiện. Là Yuki với bộ đồng phục gọn gàng hơn những gì tôi nhớ, ngồi ở giữa phòng, mắt đỏ hoe như vừa khóc cả buổi sáng.
Chiếc ghế đối diện cô xiêu vẹo, như thể vừa có ai đó ngồi đó, để lại dấu vết của một cuộc trò chuyện dang dở. Với ai? Tôi không biết, và thành thật mà nói, tôi chẳng muốn bận tâm.
Mà Khoan, phải bận tâm chứ. Theo lẽ thường, một đứa như Yuki—loại hay đi đú đởn với bạn bè, cười nói rộn ràng—đáng lẽ đang ở căn tin hoặc đâu đó, chứ không phải ngồi đây đàm thoại đến phát khóc thế này.
“Tôi đây.”
Lời đáp, ngắn gọn, bình tĩnh nhưng không giấu được chút bối rối khi thấy Yuki trong trạng thái này.
Cô vội lấy tay lau mặt, xóa đi dấu vết lấp lánh trên má, rồi quay lại nhìn tôi và Tanami, cố nặn ra vẻ tỉnh bơ như thể chưa từng khóc.
“Taichi-senpai, Tanami-senpai? Sao hai anh chị lại ở đây vào giờ này?”
Giọng cô cố tỏ ra tự nhiên, nếu nghe kỹ, âm điệu run rẩy nhỏ xíu vẫn lộ ra.
“Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng chứ.”
Tôi nói mặc dù mắt vẫn lướt qua chiếc ghế xiêu vẹo đối diện cô. Ai vừa ở đây? Và tại sao Yuki, đứa luôn rộn ràng, lại ngồi trò chuyện đến phát khóc thế này.
"K-kệ em—em là thành viên câu lạc bộ nên muốn vào lúc nào thì vào.”
Yuki bướng bỉnh đáp, khoanh tay, cố lấy lại vẻ tự tin thường ngày. Nhưng cái cách cô lảng tránh ánh mắt tôi và Tanami chỉ khiến tôi càng chắc rằng có gì đó không ổn.
"Vậy thì hai bọn tôi cũng vậy.”
Tanami, đứng cạnh tôi, chẳng nói gì. Cô chỉ khẽ chạm vào tay áo tôi, một tín hiệu nhỏ.
Tách tách.
“Người cậu chắn hết đường đi rồi.”
Mải tiếp lời với Yuki mà quên mất tôi vẫn đang đứng trước lối ra vào. tôi dịch sang bên cạnh nhường đường cho Tanami bước vào
Nhưng Yuki, như thể cố ý phá tan không khí căng thẳng, đột nhiên nheo mắt, nhìn tôi rồi nhìn Tanami, một nụ cười tinh quái thoáng qua.
“Hai người lén lút đi với nhau vào giờ nghỉ trưa thế này… K-không lẽ nào hai người đang hẹn hò?”
Tôi suýt sặc. Cô móc đâu ra cái suy nghĩ lạ lùng thế hả?
“Đừng có nghĩ linh tinh nữa cái đồ Kouhai Overthinking!”
Tôi bật lại, giọng hơi cao hơn dự định, phần vì bực, phần vì cái ý tưởng đó… thật sự quá vô lý.
“A-anh bảo ai là Overthinking hả?”
Yuki đứng bật dậy, chỉ tay vào tôi, mắt long sòng sọc như thể tôi vừa xúc phạm cả dòng họ cô.
“Em!”
Tôi đáp gọn, không buồn giải thích.
“A-anh…”
Yuki há miệng, định cãi tiếp, nhưng có vẻ không tìm được lời nào đủ chất lượng. Cuối cùng, cô trút giận bằng cách ngồi phịch xuống ghế, mạnh đến mức tôi tưởng cả căn phòng rung lên.
“Đau!!!”
Cô hét, ôm mông, mặt nhăn nhó như vừa tự làm mình gãy xương chậu.
“Phừ!”
Tôi không nhịn được, để một tiếng cười ngắn thoát ra, dù cố kìm lại.
“Anh còn dám cười?!”
Yuki gào lên, tay đập mạnh lên má đùi, mồm mếu như sắp khóc lần nữa, nhưng lần này là vì tức và đánh quá mạnh vào đùi.
“Tôi chỉ thở thôi. Đừng bắt bẻ bừa bãi,”
Tôi đáp, giọng tỉnh như không.
Yuki bĩu môi, tay vẫn siết chặt, ánh mắt lườm tôi như thể tôi vừa phạm tội tày đình. Nhưng cái vẻ giận dỗi ấy không che được sự bất an vẫn lẩn khuất trong đôi mắt đỏ hoe của cô. Có gì đó đang xảy ra, và dù tôi không muốn dính vào, cái không khí nặng nề này khiến tôi không thể giả vờ như không thấy.
Tôi nhắm mắt, Yuki đã dừng lại nên tôi cũng không còn gì để nói tiếp. Bước đến mép bàn, cách cô khoảng hai chiếc ghế, tôi kéo một chiếc ghế trông có vẻ ít lung lay nhất rồi ngồi xuống. Tanami, lặng lẽ theo sau, chọn chiếc ghế đối diện tôi, khuôn mặt vẫn lạnh tanh, không chút biểu cảm.
Yuki, vừa thấy tôi đặt mông xuống, lập tức ôm ghế của mình kéo lê nó vào góc phòng, tạo ra một âm thanh cọ xát chói tai trên sàn gỗ cũ. Cô ngồi phịch xuống đó, lôi điện thoại ra, ngón tay lướt màn hình điên cuồng. Gì đây, dỗi rồi à?
Yuki không đáp. Thay vào đó, cô lẩm bẩm gì đó, những câu nguyền rủa nho nhỏ, kiểu như “Đồ senpai đáng ghét” hay “Sao không để tôi yên”. Giọng cô vừa đủ lí nhí để tôi nghe mà không hẳn là muốn tôi nghe, cái kiểu giận dỗi trẻ con mà tôi đã quá quen thuộc. Tôi liếc sang Tanami, hy vọng một chút phản ứng, nhưng cô chỉ ngồi đó, tay chống cằm, mắt ngắm từng hạt mưa rơi ngoài cửa sổ, kiểu ai bày ra chuyện này thì đi mà tự xử. Đúng là Tanami—chẳng bao giờ phí năng lượng cho mấy chuyện drama vớ vẩn.
Tôi tựa lưng vào ghế, để mặc sự im lặng ngột ngạt tràn ngập căn phòng.
“Thôi được.”
Tôi hạ mình xuống, giọng nhẹ nhàng hơn một chút, không phải vì tôi quan tâm—tôi không có cái xa xỉ đó, mà vì tôi biết nếu không kéo cô nàng ra khỏi cái góc đó, cả buổi trưa này đảm bảo là cô sẽ ám tôi.
“Nếu cô không muốn nói, tôi cũng không ép. Nhưng ngồi bấm điện thoại kiểu đó, cô sắp làm nó nổ tung rồi đấy.”
Yuki dừng lại một giây, ngón tay lơ lửng trên màn hình. Cô liếc tôi, ánh mắt vừa giận vừa bối rối, như thể đang đấu tranh giữa việc tiếp tục dỗi hay bật lại một câu gì đó. Nhưng rồi cô chỉ “hư” một tiếng, quay mặt đi, tiếp tục lướt điện thoại, dù rõ ràng cô chẳng còn tâm trí để đọc gì trên đó.
Tanami, vẫn ngồi đối diện tôi, khẽ nhướn mày, cái nhướn mày nhỏ xíu mà chỉ tôi nhận ra. Nó không phải đồng cảm hay quan tâm, chỉ là một tín hiệu kiểu
Tách tách.
'‘Nhanh lên, 30 phút nữa là vào lớp và cậu còn chưa đặt được dòng mở bài.”
Tôi nhún vai, đáp lại bằng một cái nhìn.
"Bình tĩnh, tôi đang cố đây.”
Gõ ba tiếng lên bàn tôi quyết định mặc Yuki—coi cô như linh thú của câu lạc bộ và tiếp tục câu chuyện kéo tôi và Tanami đến đây.
"Tôi bắt đầu đây.”
Tanami không đáp. Ừ, cô đâu nói được. Chỉ ngồi đó, hai tai khoanh trước mặt, ánh mắt lạnh tanh nhưng sắc bén, như thể đang đợi tôi tự đào hố chôn mình. Mong là cô tin tôi—dù, thành thật mà nói, khả năng cao tôi sẽ bị tống vào bệnh viện tâm thần trước khi kịp giải thích hết.
Hít một hơi, tôi ném ra câu đầu tiên, giọng bình thản như đang bình luận trên mạng.
“Thật ra… tôi đến từ tương lai.”
“…”
‘…’
Cả hai im lặng. Không gian trong phòng câu lạc bộ đông cứng lại, chỉ còn tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ. Tôi nhìn Tanami, chờ đợi—một cái gật đầu, một câu hỏi, bất cứ dấu hiệu nào. Nhưng không, cô chỉ ngồi đó, ánh mắt như đang nói “Thằng này không xong rồi. Bệnh nó nặng quá”
“Pff… Hahaha!!! Senpai, anh nghiêm túc à? ‘Tôi đến từ tương lai’?! Anh xem mấy phim khoa học viễn tưởng rẻ tiền rồi bị ám ảnh hả?!”
Yuki, từ góc phòng vùng dậy, phá tan sự im lặng bằng một tràng cười đủ để cung cấp thuốc cho một bệnh viện.
Cô ôm bụng cười ngặt nghẽo, điện thoại kẹp vào eo rung theo từng khúc cười, nước mắt lăn dài—lần này là vì cười.
Tốt lắm, Taichi. Mày vừa mở màn bằng câu nói ngu ngốc nhất trong lịch sử nhân loại. Giờ thì làm sao để họ tin đây?
***
Tôi ngồi co ro trong căn phòng câu lạc bộ tù túng, đầu óc trống rỗng như một cái thùng rác bị lục lọi sạch sẽ. Những ý nghĩ lộn xộn, vô dụng cứ trôi nổi trong đầu, chẳng khác gì đám rác không thể phân loại. Tay tôi vô thức cọ vào đùi, tiếng vải sột soạt vang lên thay sự lúng túng hiện tại.
Tanami ngồi đối diện, chắc hẳn đang sôi máu. Bụng đói, lại còn phải chịu đựng tôi lảm nhảm về mấy thứ nhảm nhí mà chính nó cũng chẳng hiểu. Cô ấy hẳn đang tự hỏi tại sao lại chiều theo cái ý tưởng ngu ngốc này. Người tử tế như Tanami đúng là loài hiếm, nhưng ngay cả sự tử tế cũng có giới hạn, và tôi đang thử thách giới hạn đó một cách vô tội vạ.
Tách.
“Cậu nói cậu du hành thời gian. Vậy làm thế nào? Cỗ máy đang ở đâu? Hay một sự kiện kích hoạt đặc biệt? Kể chi tiết đi.”
Cô đưa điện thoại lên với cử chỉ lạnh lùng, như thể đang thẩm vấn một tên tội phạm hạng bét. Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng to, át đi cả nhịp tim tôi. Nó đang khóc hộ tôi, có lẽ vì nhận ra tôi vô dụng đến mức nào. Nếu tôi biết câu trả lời, tôi đã ba hoa từ lâu rồi, đâu cần đợi đến lúc bị dồn vào chân tường thế này.
“À… ừm…”
Tôi gãi đầu, gắng nhớ lại những điểm bất thường.
“Tôi không biết nữa. Chỉ là… tôi tỉnh dậy, và bam, tôi quay lại một tuần trước. Không ăn, không nút bấm, không ai giải thích cả. Tôi chỉ… ở đây.”
Tanami thở dài cộc lốc như kiểu dạy cho đứa trẻ con một cộng một bằng hai nhưng hôm sau hỏi thì nó lại trả lời là lớn hơn ba.
Tách tách.
‘Vậy điều cậu muốn hiện tại là du hành thời gian như thế nào phải không?’
“Đúng vậy.”
Mà khoan sao cô ấy biết nhỉ? Tôi đã hỏi câu nào đâu. Thiên tài đáng sợ thật!
‘Nếu vậy, để tôi giải thích về nó. Nhưng cảnh báo trước, đây không phải là bộ trung bình thứ cấp mà cậu có thể tiêu hóa được.'
Tôi không nói gì chỉ chờ đợi dòng giải thích. Tanami bắt đầu gõ, ngón tay nhẹ nhàng trên màn hình nhanh như nghệ sĩ piano chơi bản nhạc phức tạp nhất. Khi cô đưa nền điện thoại lên, tôi biết mình sắp đối mặt với một khủng hoảng kinh nghiệm thứ cấp hơn cả bài kiểm tra vật lý cuối cùng.
Yuki cũng tò mò chạy lại xem thử. Tôi liếc cô một khắc, rồi lại tập trung vào chiếc điện thoại.
'Du hành thời gian, nếu có thể. Đòi hỏi phá vỡ cấu trúc không thời gian bốn chiều, vốn được mô tả bởi thuyết tương phản tổng hợp. Quay ngược thời gian có nghĩa là đảo ngược mũi tên thời gian, gắn liền với entropy gia tăng trong các hệ thống kín theo luật thứ hai nhiệt động học. Để làm được, bạn cần có một cơ chế vượt qua entropy giới hạn, chẳng hạn như một lõi kết nối sâu hai điểm không thời gian. Nhưng lõi sâu yêu cầu về lượng âm hoặc chất kỳ lạ để duy trì ổn định, thứ mà nhân loại chưa được khảo sát trong thực tế.'
Vừa đọc xong Tanami thu máy điện thoại lại viết tiếp. Trong lúc đó tôi và Yuki nhìn nhau một lúc. Não bộ tôi đang hỏi các bộ phận khác là có hiểu không và chúng đồng loạt trả lời hỏi cái con…
Tách.
'Nếu không có lõi sâu, bạn có thể bị kẹt trong một đường cong thời gian kín gọi là CTC, cho phép quay lại quá khứ mà không vi phạm nhân quả. CTC yêu cầu trường năng lượng cực lớn, chẳng hạn như từ hố đen hoặc sự nguy hiểm của một thực thể ngoài thời gian. Nhưng CTC nhất quán với nguyên lý bảo toàn năng lượng, trừ khi vũ trụ của chúng ta có cấu trúc meta thời gian, nơi thời gian không tuyến tính mà là một mạng lưới phi Euclidean với các giao thức khối lượng tử.'
“Senpai… Meta thời gian có phải là giống trong mấy trò chơi không vậy?”
“Đừng hỏi tôi. Tôi còn chưa đọc đến đoạn đó.”
Yuki chậm hiểu, chỉ đang cố gắng nói ra để không bị lạc lõng. Nói vậy thôi chứ tôi cũng chưa hiểu gì cả.
Tanami không dừng lại, ánh mắt thoáng qua như thể đang tận dụng tác động làm tôi rối trí.
Tách.
'Chưa hết. Nếu không có trong CTC, chúng ta cũng có thể nhảy giữa các nhánh vũ trụ theo lý thuyết Everett về cơ học lượng tử. Mỗi hành động của cậu lại tạo ra một thực tại mới, nhưng để giữ ký ức qua các nhánh, ý thức của cậu phải được neo vào một cố định ngoài không gian bốn chiều—một dạng siêu ý thức hoặc cấu trúc thời gian cấp cao. Điều này dẫn đến giả thuyết rằng cậu không tự quay lại, mà là một siêu việt hoặc chính vũ trụ thao túng, có thể sửa chữa một dị điểm thông thường trong dòng thời gian.'
Tôi đập mặt xuống bàn, cảm giác như bộ não của mình vừa tuyên bố phá sản. Kế hoạch thất bại. Ký ức về Tanami bị sát hại vẫn nhắc nhở tôi từng giây, nhưng tôi không có nổi một manh mối để chứng minh mình đã quay lại. Nếu cuộc đời là một trò chơi, tôi chắc chắn đang ở màn cuối mà không có nổi bình máu.
Yuki cười gượng, ánh mắt hoang mang không kém.
“Tanami-senpai, em chỉ hiểu mỗi từ ‘vũ trụ’ thôi… Mà không, chắc là em chả hiểu gì luôn.”
Tanami cười nhẹ, một nụ cười tự đắc của kẻ vừa chiếu hết cờ trong ba nước.
Tách tách.
'Tóm lại, nếu cậu thực sự quay lại mà không biết tại sao, thì là vũ trụ đang đùa với cậu, hoặc cậu bị kẹt trong một cấu trúc không thời gian bất thường. Còn vẫn muốn tôi tin? Dự kiến một sự kiện có thể xảy ra trong một vài giờ tới. Nếu đúng, tôi sẽ giúp. Nếu không, cậu sẽ phải nghe lệnh tôi đến chết.'
Cô đang nghĩ gì vậy hả? Nghe lệnh đến chết. Hừ… được thôi, thích thì chiều.
Tôi vực dậy, quyết không đầu hàng.
“Dự đoán? Được! Nhưng nếu tôi đúng, Shimizu, cậu không chỉ giúp tôi với mấy lý thuyết rối rắm đó. Cậu phải làm theo tất cả những gì tôi nói kể từ bây giờ.”
Tôi nhếch môi, cố giữ vẻ thường ngày kiểu “tôi biết mình đang làm gì”, dù thực tế là tôi đang mò kim đáy bể.
Tách tách.
'Thử xem.'
“Tôi sẽ xem câu trả lời đó là sự đồng ý.”
“Hai người thật sự nghiêm túc đấy hả?”
“Ờ, tôi đang cực kỳ nghiêm túc đây.”
Tôi nói, giọng châm biếm, nhưng ánh mắt không rời Tanami. Cô ấy nhìn lại, ánh mắt sắc lạnh như một nhà khoa học chờ tôi tự bắn vào chân mình. Căng thẳng treo lơ lửng trong không khí, chỉ có tiếng mưa gào thét ngoài cửa sổ làm nền.
Tôi đứng yên, vắt kiệt chất xám còn lại để lục lọi ký ức từ vòng lặp trước. Một sự kiện, bất cứ thứ gì, một câu nói, một tai nạn, một chi tiết nhỏ. Nhưng đầu óc tôi trống rỗng, như một cuốn sách bị xóa sạch chữ. Năm phút trôi qua, mồ hôi lấm tấm trên trán tôi.
Tách tách.
‘Có thể nghĩ nhanh lên được không? 10 phút nữa là hết giờ nghỉ trưa rồi.’
“Đừng có giục tôi.”
Tôi lẩm bẩm, giọng cay đắng. Chết tiệt thật. Tôi đang làm tất cả điều này để cứu ai cơ chứ? Tôi đang nói với cô đó Tanami.
Tách.
‘5 phút nữa.’
Không lẽ tôi không có nổi một khoảnh khắc để chứng minh? Tiếng mưa như trêu ngươi, mỗi giọt là một giây đếm ngược. Yuki cắn môi, ánh mắt dao động giữa lo lắng và hy vọng, như thể cô muốn nhào tới kết thúc câu chuyện nhưng không dám.
“Taichi-Senpai sao anh không thử tiên đoán xem chiều nay bao giờ trời tạnh mưa, hay ai đó làm rơi khay cơm ở căng tin thử xem.
Cuối cùng Yuki vẫn quyết định nói. Một lời gợi ý.
Ngay khi Yuki nhắc đến “trời tạnh mưa”, một ký ức vụt sáng trong đầu tôi. Tanami ăn chiếc bánh tôi mua, dựa mình vào tường , ngay khi tiếng chuông vang lên để vào lớp. Trời tạnh mưa, đột ngột, như thể vũ trụ bật công tắc. Hình ảnh đó rõ ràng đến mức tôi gần như ngửi được mùi bánh mì.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng mưa ngày càng dữ dội, như một cơn bão đang chuyển hướng. Liệu có đúng không? Lỡ tôi nhớ nhầm thì sao? Lỡ có gì thay đổi thì sao? Không, tôi không thể trốn tránh nữa. Quyết định đi nào. Bước tiếp đi nào. Đây là cơ hội của mày.
Tôi chỉ tay ra cửa sổ, lời nói không hề do dự.
“Ngay khi tiếng chuông vang lên, trời sẽ tạnh mưa.”
Tanami nhìn ra ngoài, khó hiểu với sự tự tin của tôi.
Tách tách.
‘Không thể. Tôi đã kiểm tra dự báo thời tiết sáng nay. Một khối áp suất thấp đang bao phủ khu vực, với lượng mưa tích lũy dự kiến kéo dài đến tối. Độ ẩm hiện tại là 95%, và không có dấu hiệu nào cho thấy hệ thống mây sẽ tan trong vài giờ tới. Trừ khi có một hiện tượng khí tượng bất thường xác suất dưới 0,1%, trời không thể tạnh ngay sau tiếng chuông.’
Không sao hết lời nói của cô giờ đây không đâm vào tôi được đâu. Tôi cất tiếng
“Cứ chờ xem, Shimizu. Nếu nó mà không được thật thì cùng lắm tôi chỉ mua đồ ăn cho cậu đến hết đời thôi mà đúng không?”
Yuki đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, tay loay hoay chiếc Iphone 16 pro max ultra.
“Biết vậy em cũng tham gia.”
“Này đừng có làm như tôi sắp thua tới nơi rồi đấy chứ!”
Tôi đáp, bất giác đứng dậy theo Yuki, tầm nhìn không rời cửa sổ nửa bước. Tiếng mưa, tiếng nước vẫn chảy siết, như muốn nhấn chìm hy vọng của tôi. Đồng hồ trên tường tích tắc, mỗi giây như một nhát búa quại vào ngực.
Tôi động viên mình “Mày làm được mà Taichi.” Đúng vì tôi là Ichi mà. Tôi sẽ là người duy nhất.
Ba phút. Hai phút. Một phút. Không khí trong phòng dày đặc mùi nước mưa, chỉ có. Tanami ngồi yên, nhắm mắt lại để thưởng thức tiếng mưa, trong lòng cô đã thầm tuyên bố chiến thắng. Chắc hẳn đang nghĩ xem sẽ ăn món gì rồi.
Còn tôi chỉ biết đứng đó nhìn, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Đây không còn là vì danh dự nữa rồi. Nếu tôi sai, không chỉ mất đi cơ hội tốt nhất để cứu Tanami, mà còn mất luôn thêm thông tin gì về sự việc đang xảy ra với tôi.
Reng…!
Tiếng chuông rõ ràng vang lên, cắt qua xuyên qua tiếng mưa. Tôi ngừng thở, tìm ngừng đập, mắt không ngừng di chuyển qua lại. Một giây. Hai giây. Tiếng mưa vẫn gào thét. Tanami bắt đầu mở mắt ra, chuẩn bị gõ điện thoại.
Rồi, như một phép màu, tiếng mưa nhỏ dần. Những giọt nước thưa thớt, rồi ngừng hẳn. Bầu trời xám xịt hé ra một tia sáng yếu ớt, như thể vũ trụ vừa nháy mắt với tôi. Cả phòng im lặng, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ.
Yuki mồm chữ A, mắt chữ O, hai tay che miệng. Cô đưa ánh mắt bất ngờ sang tôi.
“Đùa sao? Senpai… trời… trời tạnh thật rồi! Lần đầu tiên em thấy Sanabi-senpai sai đó.”
Tanami chớp mắt, đứng dậy ngay khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện, như thể bị ánh sáng kéo khỏi ghế. Lần đầu tiên, ánh mắt lạnh lùng của cô dao động, đôi đồng tử xám mở to, quên mất chiếc điện thoại đã tuột khỏi tay từ bao giờ, rơi xuống bàn với một tiếng “cạch” nhẹ. Cô đứng đó, bất động, như một nhà khoa học vừa chứng kiến định luật vũ trụ bị phá vỡ.
Tôi không nói nên lời. Sau bao nhiêu lần trốn tránh, bao nhiêu lần tự trách mình, lần đầu tiên trong đời tôi hiểu được cảm giác của việc thành công. Tia nắng này, rực rỡ và ấm áp, như nhắc nhở rằng từ giờ trở đi, chỉ có mình tôi trên con đường này—con đường để cứu Tanami, để sửa chữa những gì đã mất. Ký ức về tôi đang gục ngã trong căn phòng của chính mình lóe lên, nhưng lần này, nó không làm tôi tuyệt vọng. Nó là nhiên liệu, là lý do tôi ở đây. Để cứu cậu… Tanami.
Tanami vội vã cúi xuống nhặt điện thoại, tay hơi run.
Tách tách.
‘Điều này… không thể giải thích được. Dự báo thời tiết không sai. Không có dấu hiệu nào cho thấy khối áp suất thấp sẽ tan nhanh như vậy. Trừ khi…’
Cô dừng lại, tia nắng chiếu vào đôi mắt xám của cô, hòa trộn với ánh sáng vàng tạo thành một vẻ đẹp kỳ diệu, như thể vũ trụ đang xác nhận điều tôi đã nói.
Tách tách.
‘Trừ khi cậu thực sự can thiệp vào dòng thời gian.’
Tôi thở ra một hơi sâu, ký ức về Tanami ăn chiếc bánh mì tôi mua, về lời cảm ơn đến từ cô, về căn phòng nơi cô ra đi, tất cả ùa về.
“Đúng vậy. Tôi đến từ khoảng thời gian trước một tuần trong tương lai. Và tôi ở đây để đảm bảo cậu không…”
Tôi dừng lại, không muốn nói ra từ 'chết'.
“Để đảm bảo mọi thứ diễn ra đúng cách.”
Câu chuyện của tôi giờ mới thật sự bắt đầu…


0 Bình luận