Volume 03 - I: Dark Elf và lựa chọn của hắn
Chương 34: Hai gã đàn ông - Nhiệm vụ phải làm - Trách nhiệm phải gánh
0 Bình luận - Độ dài: 3,540 từ - Cập nhật:
Mây tan dần, tấm màn u ám cuối cùng cũng được kéo khỏi bầu trời sau một vở kịch quá dài. Ánh nắng đầu thu không gay gắt, chỉ nhè nhẹ, nhưng đủ để làm mặt biển Felariel long lanh lên một cách kỳ lạ – như thể đại dương cũng vừa thở phào sau một cơn ác mộng liên miên.
Mưa đã ngưng. Không còn tiếng rì rào trên mái lều vải, chỉ còn lại tiếng nước nhỏ giọt từ những vạt áo, từ mép hiên, từ những tấm vải bạt sũng nước. Người dân trong các lán trại bắt đầu chui ra – từng người một, lặng lẽ như những linh hồn vừa bước ra từ nấm mồ tập thể. Không ai nói, không ai cười, nhưng ai cũng đi, chậm rãi, dọc theo bãi đá, dọc theo vệt sình lầy loang lổ dẫn về quảng trường cũ.
Raizen ngửa cổ uống một ngụm rượu, vị đắng cháy lan trong cổ họng, hòa lẫn với mùi mằn mặn của biển sau cơn mưa, mùi không khí cũ kỹ của Felariel – một thành phố từng sôi động, giờ tàn úa như một khúc nhạc dang dở.
Hắn chống tay ra sau, ngồi trên mép cầu phao lởm chởm, cảm nhận gỗ mục cọ vào lòng bàn tay, và để gió biển quất qua mái tóc ướt sũng, làm những sợi tóc lấp lánh dưới ánh nắng đầu tiên. Ánh nắng ấy nhợt nhạt, mỏng manh, nhưng đủ để làm mặt biển lặng lại, đủ để làm trái tim hắn, dù chỉ một khoảnh khắc, ngừng rỉ máu.
Hắn không nhìn Goon, không nhìn chai rượu. Hắn nhìn thành phố – không phải đống đổ nát, mà là những mảnh đời còn sót lại, đang kiên trì thở giữa tro tàn.
Dưới kia, trong đám lều vải ướt nhẹp, một đứa trẻ lặng lẽ vòng quanh mái lều, ôm một cái bình gỗ nứt, đôi tay nhỏ bé run run mỗi khi ngửa bình ra hứng những giọt nước còn sót từ cơn mưa. Đôi mắt nó sáng, không phải vì vui, mà vì một sự kiên định trẻ thơ, như thể đếm từng giọt nước là cách để giữ mình không tan biến cùng gió.
Raizen nhìn nó, và lồng ngực hắn nhói lên, không phải vì đau, mà vì hắn thấy chính mình trong đôi mắt ấy, một đứa trẻ Dark Elf từng tin rằng mình có thể khác, từng cố bám lấy những mảnh vụn để không bị bóng tối nuốt chửng.
Hắn liếc sang bên trái, nơi một người đàn ông lưng còng, tay thô ráp như vỏ cây, nhặt từng viên đá lát từ nền quảng trường vỡ nát. Ông xếp chúng thành đống, cẩn thận, từng viên một, không ai giúp, không ai hỏi tại sao. Ánh nắng chiếu lên gương mặt ông, làm những nếp nhăn sâu hoắm lấp lánh, như những con đường dẫn về quá khứ. Có lẽ ông không biết mình làm gì, hoặc ông biết quá rõ: mỗi viên đá là một mảnh ký ức, một mảnh Felariel mà ông cố giữ lại, dù chỉ là một góc nhỏ.
Càng quan sát, Raizen cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, như thể viên đá ấy cũng đang đè lên ngực hắn, nhắc hắn rằng hắn từng muốn xây lại mọi thứ, nhưng đã thất bại.
Xa hơn, tiếng búa vang lên, cốc cốc, mỏng manh nhưng đều đặn. Nhóm thợ mộc đóng khung gỗ giữa quảng trường, không có kiến trúc sư, không có bản vẽ, chỉ có những bàn tay run rẩy và những mảnh gỗ cháy xém. Ánh nắng lướt qua, làm mồ hôi trên trán họ lấp lánh, như những giọt nước mắt không rơi.
Raizen nhìn họ, và một cơn xúc động dâng lên – không phải hy vọng, mà là sự kính trọng, vì họ, như hắn, cũng đang chiến đấu, dù chẳng biết ngày mai sẽ ra sao.
Một bà lão quỳ trên nền đất, trải tấm vải loang lổ, giũ bùn bằng đôi tay gầy guộc, mỗi cái giũ là một nhịp thở, như thể bà đang cố hô hấp nhân tạo cho chính phần đời còn sót lại trong lòng mình. Ánh nắng chiếu lên tấm vải, làm những vết loang lấp lánh, như một bức tranh dang dở của Felariel.
Raizen dừng mắt lâu hơn ở bà, cảm thấy trái tim mình rung lên, vì hắn thấy trong đôi tay ấy một sức mạnh mà hắn đã quên: sức mạnh của những người không cần phép màu để bắt đầu lại.
Gần đó, một đứa trẻ khác, mặt lem nhem, xếp gạch vụn thành hàng rào quanh một viên đá to, đôi tay nhỏ bé kiên trì, như thể nếu làm đủ lâu, chỗ đó sẽ thành một căn nhà, một nơi an toàn giữa thế giới tan vỡ. Không ai hỏi, không ai dẹp, và ánh nắng ôm lấy nó, như một vầng hào quang nhỏ bé.
Raizen nhìn nó, và một sự ấm áp len lỏi vào lồng ngực hắn, nhắc hắn rằng ngay cả trong tro tàn, vẫn có những giấc mơ không chết.
Dọc bờ biển, vài ngư dân cũ lặng lẽ kéo lưới rách ra kiểm tra, không phải để đánh cá, không phải để mưu sinh, mà để giữ đôi tay bận rộn, để trái tim không phát điên vì im lặng. Ánh nắng lướt qua lưới, như những sợi chỉ nối quá khứ với hiện tại. Một thanh niên trẻ đẩy cột buồm gãy khỏi bãi đá, không ai sai bảo, không có phần thưởng, chỉ vì cậu cần một lối đi – không phải trên biển, mà trong chính tâm hồn mình. Một cô gái ngồi trên cái ghế ba chân, trước mặt là quyển sổ ướt, tay mân mê bút than, không rõ đang vẽ hay chỉ cần cầm thứ gì đó không vỡ nát. Ánh nắng chiếu lên gương mặt cô, long lanh đôi mắt tựa hai viên ngọc chứa đựng cả nỗi đau và khát vọng.
Raizen cụp mắt, đôi môi khẽ nhếch – không hẳn là cười, cũng chẳng phải giễu cợt, mà là một sự thừa nhận thầm lặng. Hắn từng nghĩ chỉ cần mạnh mẽ, chỉ cần chiến thắng, là có thể bảo vệ mọi thứ. Nhưng giờ hắn thấy: một đứa bé và một mảnh gạch vụn, một bà lão và một tấm vải loang, một thanh niên và một cột buồm gãy – họ đều đang chiến đấu, theo cách của mình, không cần phép màu, không cần anh hùng.
Ánh nắng nhợt nhạt ôm lấy họ, như ôm lấy hắn, và trong khoảnh khắc ấy, Raizen cảm thấy một tia sáng nhỏ trong trái tim – không phải để xóa đi tội lỗi, không phải để chuộc lại Felariel, mà để nhắc hắn rằng hắn vẫn có thể bắt đầu lại, như họ, như ánh nắng mong manh này.
Chỉ cần gió ngừng thổi. Chỉ cần mưa tạnh. Chỉ cần… vẫn còn sống.
Raizen đặt chai rượu xuống sàn cầu phao, ánh sáng phản chiếu từ mặt nước làm nó lóe lên, gợi lên một ký ức xa xăm – không phải ký ức về Felariel cháy, mà là những ngày hắn còn tin mình có thể thay đổi thế giới.
Gió biển lùa qua, hắn quay đầu, nhìn Goon – gã côn đồ gác chân lên cọc gỗ, miệng lầm bầm mấy câu bâng quơ, chắc đang kể lại chuyện cũ dở dang về một quán rượu ven biên giới. Dưới ánh nắng, khuôn mặt lấm lem của gã sáng lên, không phải vì đẹp, mà vì nó như một ngọn lửa không bao giờ dập tắt.
Raizen nhìn gã chằm chằm. Rồi, bất ngờ, hắn vòng tay qua cổ Goon, siết mạnh, như thể muốn ôm lấy không chỉ gã, mà cả tia sáng mà gã mang lại.
“Ủa ủa ủa— Mẹ nó! Raizen!!” Goon vùng vẫy, giọng gã vang lên vừa hoảng hốt vừa tức cười.
“Thả tao ra, thằng khốn!”
Nhưng Raizen không buông, tay còn lại xoáy lên đầu Goon, như kiểu anh trai vặn óc thằng em lâu ngày không dạy.
“Lắm mồm,” hắn gầm gừ, nhưng giọng đầy ý cười, “từ nãy giờ toàn nói mấy thứ sến súa tao nghe nổi da gà.”
“Á á á! Tha! Tha m— Á… Mày làm tao rụng tóc mẹ nó rồi!” Goon gào lên, cố đẩy Raizen ra, nhưng ánh mắt xám tro của gã lấp lánh, không phải giận, mà là một sự xúc động mà gã không muốn thừa nhận. Ánh nắng chiếu qua, làm mái tóc rối của cả hai lấp lánh, như những sợi bạc được đánh thức sau cơn mưa, và tiếng sóng tí tách vỗ vào cầu phao như đang hòa nhịp với tiếng cười của họ.
Raizen cười, không phải cái nhếch mép lạnh băng hay tiếng gằn chua chát của những ngày trước, mà là một tiếng cười thật, sằng sặc, khản đặc, kéo theo một hơi thở dài, như vừa trút được một tảng đá đè nặng lồng ngực.
Hắn buông Goon ra, nhưng tay vẫn đặt trên vai gã, như sợ rằng nếu buông hẳn, khoảnh khắc này sẽ tan biến.
“Lâu rồi tao mới thấy mặt mình trong mắt thằng khác,” hắn nói, giọng trầm xuống, ấm áp như ánh nắng đang ôm lấy cả hai.
“Cảm ơn, Goon.”
Goon lăn ra, xoa đầu, lè lưỡi, cố làm bộ mặt khổ sở.
“Mày cảm ơn kiểu này thì đừng có làm nữa, tao đủ sát thương rồi…”
Nhưng gã không che giấu được nụ cười, không phải nụ cười cợt nhả thường ngày, mà là một nụ cười thật, run run, như thể chính gã cũng vừa tìm lại một phần linh hồn mình. Ánh nắng rọi lên gương mặt lấm lem của gã, làm những vết sẹo lấp lánh, như những con đường dẫn về những ngày gã từng nghĩ mình chỉ là một tên côn đồ vô dụng.
Raizen nhìn thẳng vào mắt Goon, không cười nữa, nhưng giọng vẫn ấm, chắc chắn.
“Giờ thì nghe tao, Goon. Dù quán cà phê không còn nữa cũng đừng quay lại làm mấy trò hèn mọn. Tao không muốn thấy mày trong cái quán rượu xập xệ nào đó, làm gác cổng cho tụi lừa đảo.”
Goon nhếch mép, định mở miệng cãi lại.
“Mày đang giảng đạo lý đấy hả?” Nhưng ánh mắt của Raizen – sâu thẳm, nghiêm túc làm gã khựng lại. Hắn cảm thấy lồng ngực mình nhói lên, không phải vì giận, mà vì hắn nhận ra Raizen không nói đùa.
“Không,” Raizen đáp, mắt không rời Goon.
“Tao đang nói với một mạo hiểm giả.” Một tiếng sóng nhỏ vỗ vào cầu phao, tí tách, như đang nhấn mạnh lời hắn.
“Felariel cần người như mày. Không phải mày của hôm qua, của những ngày hút cần ngoài chợ đen. Mà là mày của hôm nay – thằng khốn đã ngồi đây, kéo tao ra khỏi bóng tối, và làm tao nhớ rằng tao vẫn có thể sống tiếp. Người ta sống sót vì có thứ để nhìn lên, Goon. Mày từng nhìn lên tao. Giờ thì làm cho ai đó khác có thể nhìn lên từ chỗ mày.”
Goon im lặng, cả người gồng lên như thể đang cố giữ mình không run. Hắn nhìn ra xa, nơi những bóng người nhỏ bé đang dựng lại những cột trại đầu tiên giữa đất đá và nắng mới. Ánh nắng chiếu lên họ, làm những bàn tay lấm lem lấp lánh, như những ngôi sao nhỏ giữa tro tàn.
Hắn thấy đứa trẻ ôm bình gỗ, bà lão giũ tấm vải, thanh niên đẩy cột buồm – và trong họ, hắn thấy chính mình, một Goon từng nghĩ mình chẳng đáng giá, nhưng đã được Raizen cho một cái tạp dề, một lý do để sống. Lồng ngực gã nóng lên, không phải vì rượu, mà vì một tia sáng mà gã tưởng đã mất từ lâu.
“Được thôi,” Goon đáp, giọng khàn, mắt vẫn nhìn về phố cảng, nơi ánh nắng đang ôm lấy những mảnh đời tan vỡ.
“Tao sẽ quay lại. Nhưng lần này, không vì tiền, không vì rượu… mà vì một thành phố từng dạy tao biết yêu quý bản thân, dù tao chỉ là một tên du côn vô dụng.” Hắn gật đầu, khẽ, như sợ gật mạnh sẽ làm nước mắt rơi, nhưng ánh mắt xám tro của gã sáng lên, không phải vì nắng, mà vì một lời hứa thầm lặng với chính mình.
Raizen khịt mũi.
“Nghe còn sến hơn hồi nãy.” Nhưng ánh mắt hắn dịu lại, tựa ánh nắng đang lướt trên mặt biển, và hắn biết, gã côn đồ trước mặt không còn là Goon của chợ đen, mà là một người sẽ đứng lên, như hắn, để xây lại Felariel, dù chỉ từ những mảnh vụn.
Goon nheo mắt, giả bộ gầm gừ. “Đó là lời thoại tao diễn cảm xúc, đừng phá.” Nhưng gã cười, một nụ cười thật, và lần đầu tiên, cả hai cảm thấy nhẹ nhõm, không phải vì mọi thứ đã ổn, mà vì họ có nhau.
Hai người đàn ông – một Dark Elf từng đánh cược linh hồn, một gã côn đồ từng tưởng mình là đồ bỏ – ngồi đó, vai kề vai, dưới ánh nắng sau mưa. Mặt biển lấp lánh, phản chiếu những cột trại đang mọc lên, những bàn tay đang xây lại, và đâu đó trong ánh sáng ấy, họ đã cứu nhau, không cần ai gọi là anh hùng. Ánh nắng ôm lấy họ, như một lời hứa rằng, dù Felariel đã cháy, họ vẫn có thể bắt đầu lại, cùng nhau.
“Vậy rồi, mày tính làm gì tiếp, Raizen?” Goon hỏi, mắt nheo lại, nhìn đám mây cuối cùng bị gió cuốn khỏi đường chân trời, để lộ một bầu trời xanh thẳm, như một hơi thở mới – không phải của tha thứ, mà của sự bắt đầu.
Raizen không đáp ngay. Hắn lặng người, đôi mắt vàng hổ phách hướng về phố cảng Felariel – những mái nhà giờ chỉ là gạch vụn, những con đường ngập trong bùn lỏng và xương vỡ, nhưng giữa đống đổ nát ấy, những con người nhỏ bé vẫn đứng dậy.
Hắn nhấc tay, chậm rãi buộc mái tóc đen dài thành một đuôi ngựa gọn ghẽ, từng sợi tóc lướt qua ngón tay, lấp lánh dưới nắng, như một nghi thức thầm lặng. Không phải để đẹp, không phải để phô trương, mà là để tuyên bố: hắn đã trở lại, không phải như một Dark Elf chạy trốn dòng máu của mình, mà như một người sẵn sàng đối diện với hậu quả.
“Cái đêm đó,” hắn khẽ nói, giọng trầm như tiếng sóng lặng, “thứ xảy ra ở Felariel… không phải tự nhiên. Goon, tất cả những kẻ có mặt hôm ấy đều biết.”
Hắn siết chặt nút buộc, đôi mắt hổ phách rực lên dưới nắng, đầy quyết tâm.
“Và giờ… đã đến lúc tao chịu trách nhiệm cho những gì mình gây ra.” Lời hắn không vang dội, không hoa mỹ, nhưng nặng như một lời thề khắc vào đá, làm không khí quanh cầu phao như ngừng trôi. Gió ngừng thổi một khoảnh khắc, như thể chính thiên nhiên cũng đang lắng nghe.
Goon định mở miệng, có lẽ để châm chọc, có lẽ để xin lỗi, nhưng ánh mắt của Raizen – sâu thẳm, không dao động – làm gã khựng lại. Hắn cảm thấy lồng ngực nóng lên, không phải vì rượu, mà vì hắn nhận ra tên tai nhọn không nói đùa. Gã nhếch môi, định nói gì đó, nhưng rồi một âm thanh cắt ngang, sắc lạnh và vang vọng, như kinh cầu trong nhà thờ đá.
Cạch. Cạch. Cạch.
Tiếng thép va thép, nặng nề, chậm rãi, nhưng vững chắc, vang lên từ phía sau. Raizen không quay lại, nhưng hắn cảm nhận được sự hiện diện ấy – mạnh mẽ, không thể lay chuyển, như một ngọn núi đứng giữa cơn bão.
Sir Q’uan bước tới, giáp trụ sáng rực dưới ánh nắng, như mặt trời rọi qua biển sắt, mỗi bước chân khua lên cầu phao những âm thanh thô ráp nhưng không lạc nhịp. Ánh sáng từ giáp ông phản chiếu trên mặt nước, làm sóng lấp lánh, như một lời nhắc nhở về công lý – không khoan nhượng, nhưng không tàn nhẫn. Cả bầu không khí lắng xuống, như thể chính Felariel đang nín thở trước sự xuất hiện của ông.
“Chàng trai tai nhọn,” Sir Q’uan nói, giọng trầm tựa lửa âm ỉ trong lò rèn cổ.
“Có lẽ… cậu đã chuẩn bị rồi nhỉ?” Ánh mắt già dặn của ông nhìn thẳng Raizen, không phải để phán xét, mà để thử thách – thử thách một linh hồn từng đánh cược tất cả, giờ phải chọn giữa chạy trốn và đối diện.
Raizen không quay lại, nhưng hắn khẽ gật đầu, một lần, chậm rãi, như thể ông và hắn đã nói chuyện này từ lâu, trong những giấc mơ không lời, trong những đêm hắn đứng một mình giữa đống tro. Gió lộng thổi qua lần nữa, làm đuôi ngựa đen của hắn bay lên, lấp lánh dưới nắng, như một lá cờ tuyên bố sự trở lại.
Hắn đứng dậy, tay cầm lấy chiếc áo choàng đen dài mà Sir Q’uan lặng lẽ tháo từ sau lưng, đường viền bạc thêu biểu tượng của những kẻ từng được tha thứ. Gã Dark Elf khoác nó lên vai. Tấm áo choàng rũ xuống theo từng chuyển động của hắn, ôm lấy thân hình rắn rỏi với làn da đồng cháy lấp lánh dưới nắng sớm.
Và rồi, hắn quay lại nhìn biển một lần cuối – không phải để từ biệt, mà để khắc ghi hình ảnh này vào trái tim: mặt biển lấp lánh, những con sóng lặng lẽ, và Felariel đang hồi sinh, dù chỉ từ những mảnh vụn. Ánh nắng chiếu lên gương mặt hắn, làm đôi mắt hổ phách rực cháy, không còn là mắt của một kẻ chạy trốn, mà là mắt của một người sẵn sàng trả giá.
Câu chuyện này không còn là của hai gã ngồi uống rượu dưới mưa. Nó là lời mở đầu cho một chương mới – của sự trả giá, của trách nhiệm, và có thể, là một cuộc chuộc lỗi. Nhưng chuộc lỗi với ai, và bằng cách nào, chỉ những bước chân sắp tới của Raizen mới biết. Hắn siết tay, cảm nhận nơi dấu ấn rồng từng tồn tại, như một lời nhắc nhở: hắn đã gây ra đau khổ, và giờ, hắn sẽ là người sửa chữa, dù cái giá là gì.
Goon liếc sang, nhếch mép.
“Chà, đúng là điên. Vừa cột tóc xong là có người đòi bắt luôn.” Giọng gã cộc cằn, nhưng ẩn trong đó là một sự kính trọng, như thể gã biết Raizen không chỉ trở lại vì công lý, mà vì những người như gã, như đứa trẻ ôm bình gỗ, như bà lão giũ tấm vải.
Raizen thở ra một hơi dài, cười, cùng với đó là một sự chấp nhận. “
Thì có khi tao cột tóc… để chuẩn bị bị bắt.” Lời hắn nhẹ, nhưng mang sức nặng của một lời thề, và ánh nắng chiếu lên gương mặt hắn, như những con đường dẫn về một Raizen mới.
Sir Q’uan không cười, nhưng đôi mắt già của ông sáng hơn, như ánh thép được tôi trong lửa.
“Thế thì đi thôi, Raizen,” ông nói, giọng trầm vang, như một nhát búa rèn số phận.
“Mưa đã tạnh. Và công lý không chờ thêm ai nữa.” Ông xoay người, giáp trụ lóe lên dưới nắng, và bước đi, mỗi bước chân là một lời tuyên bố: công lý sẽ được thực thi, không phải bằng hận thù, mà bằng trách nhiệm.
Raizen nhìn theo ông, rồi quay lại nhìn Goon một lần cuối.
“Đừng để tao thấy mày quay lại chợ đen,” hắn nói, giọng nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt hổ phách đầy ý nghĩa.
Goon nhếch môi, giơ chai rượu lên như một lời chào, và trong khoảnh khắc ấy, cả hai biết: họ đã truyền cảm hứng cho nhau, không phải để trở thành anh hùng, mà để trở thành những người dám đứng dậy, dám trả giá, và dám xây lại Felariel từ tro tàn.
Hắn bước theo Sir Q’uan, áo choàng phấp phới trong gió lộng, bóng dáng cao in lên mặt nước lấp lánh, như một hiệp sĩ không giáp, không kiếm, nhưng mang trong tim một ngọn lửa không bao giờ tắt. Felariel phía sau hắn vẫn đổ nát, nhưng dưới ánh nắng, nó đang sống lại, và Raizen biết, hắn sẽ là một phần của sự sống ấy, dù con đường phía trước có dẫn đến chuộc lỗi hay phán xét.


0 Bình luận