Âm Dương Thái Cực Đồ
Hoàng Liên Sơn
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1. Nam tước xứ Bavaria

Chương 11. Hịch tướng sĩ

0 Bình luận - Độ dài: 2,443 từ - Cập nhật:

Tối hôm ấy, đoàn của Marco và bộ tộc Fehu mở tiệc linh đình, những chiếc bàn dài đặt ngoài trời đầy ắp đồ ăn. Do đặc tính khí hậu phương bắc nên ẩm thực nơi đây hầu như không có rau xanh, các món ăn của họ chủ yếu là món hầm làm từ củ và các loại thịt muối, thịt xông khói bằng thảo mộc. Thức uống của bộ tộc Fehu khá ngon, có hai món mà Marco thích là rượu mật ong và rượu quả mọng. Giống với nước trái cây ở thời hiện đại, nó thơm, ngọt, vừa đủ khiến người ta say nhưng không nhức đầu.

Tất cả bàn ghế được xếp xung quanh đống lửa trại đang cháy âm ỉ, ngọn lửa tỏa ra thứ ánh sáng nhè nhẹ giúp người ta thư giãn. Những cặp đôi đang yêu, những cặp vợ chồng mới cưới hay những gã chiến binh cơ bắp đều kéo nhau lại gần đống lửa trại cùng nhảy múa. Họ nắm tay nhau, chân bước theo nhịp, cơ thể di chuyển nhịp nhàng theo giai điệu của bài hát. Tiếng sáo, tiếng đàn lia và tiếng trống khiến cho không khí càng thêm nhộn nhịp.

Marco ngồi cạnh bà Frida ở bàn riêng. Một người đại diện cho một Nam quốc phía trung địa, một người đại diện cho một bộ tộc phía bắc, hai thế lực huyết hải thâm thù đáng lẽ phải kề dao sát cổ nhưng nay lại ăn chung một bàn tiệc, uống chung một bình rượu. Bà Frida như đang thưởng thức giai điệu mà bà đã nghe hàng nghìn lần, còn Marco thì chìm đắm vào nền ẩm thực phương bắc đang hiện hữu trước mắt.

- Lần tới bà có thể cho tôi biết công thức để nấu mấy món này không? - Marco nhìn chằm chằm vào miếng thịt hổ, đầy một miệng thức ăn.

- Ta rất vui khi ngươi thích đồ ăn phương bắc. Nhưng e rằng trung địa không có nhiều thịt hổ tuyết để nấu. - Bà Frida uống một hơi cạn đáy ly rượu mật ong trên tay, khuôn mặt phúc hậu khẽ cười thỏa mãn.

Đột nhiên Bragi tiến tới rồi kéo Marco ra khỏi ghế, đẩy cậu vào giữa tấm da dày cộp giữa trung tâm. Dưới ánh lửa đỏ rực phủ xuống cơ thể rắn chắc, cùng mái tóc vàng bện dài và đôi mắt xanh như đại dương. Bragi bước vào vòng đấu tròn trong tiếng reo hò của đám đàn ông hiếu chiến xung quanh, khi đã đứng vững cậu ta liền ra dấu tay khiêu khích. Marco vẫn đứng đó như trời trồng, cậu vừa hoang mang vì chẳng hiểu đây là sự kiện gì, vừa ngại ngùng vì toàn thể dân làng và các chiến binh cứ nhìn chằm chằm vào mình.

[note73167]

[note73167]

- Trận đấu vật truyền thống đấy, ngươi không từ chối được đâu. - Bà Frida nói vọng từ ngoài vào.

- Đành vậy thôi, cung kính không bằng tuân mệnh mà. - Marco cười mỉm và thả lỏng cơ thể.

Marco cũng lột lớp áo khoác bên ngoài xuống đất, chiếc áo vải lanh mỏng để lộ lớp cơ bắp không thua kém gì đối thủ, nhờ pháp thuật của bà Frida mà giờ đây cậu đang trong trạng thái sung sức nhất. Một bên là Bragi Fehu, chiến binh trẻ tuổi đầy tiềm năng chốn phương bắc, một bên là Marco Illuminatus, Nam tước của một tòa thành nơi trung địa. Đây không phải một trận chiến sinh tử, mà là một cuộc đọ sức tràn đầy nhiệt huyết giữa hai người đàn ông, tuy họ khác nhau về dòng máu lẫn địa vị, nhưng đều giống nhau về quả tim đỏ trong lồng ngực.

Bragi tiến lên trước, hai tay mở rộng, đầu gối hơi khuỵu xuống, chuẩn bị áp dụng những đòn túm và vật mà tổ tiên cậu ta truyền lại. Marco không chờ đợi lâu, tiên hạ thủ vi cường, cậu lao tới như một con bò mộng, cố gắng đánh phủ đầu đối thủ. Thắt lưng Bragi đã ở ngay trước mặt, cậu không suy nghĩ gì nhiều mà tập trung để tóm lấy nó, chỉ cần thành công thì lợi thế sẽ ở bên cậu. Nhưng gã trai phương bắc nhanh như một con sói, xoay người tránh đòn và lập tức chộp lấy cánh tay của vị Nam tước, kéo đối thủ của mình vào một thế khóa cổ đầy hiểm hóc.

Dính đòn hồi mã thương, Marco giật mình trong tích tắc, nhưng cậu đã kịp trấn tĩnh lại ngay. Cậu nín thở, nén toàn bộ sức mạnh cơ bắp để phá thế, đẩy lùi đối thủ bằng một cú huých mạnh vào ngực. Bragi dính trọn đòn thúc ở gần tim như mũi thương xiên thẳng, cơn chấn động lan tỏa khắp người. Cậu ta vội lùi lại thủ thế, chủ động làm chậm cuộc giao đấu để hồi phục nhịp thở. Không khí xung quanh dường như cô đặc lại trong giây lát. Cả hai chiến binh giờ đây hiểu rằng sức mạnh đơn thuần của họ ngang ngửa, ai trừng phạt được sai lầm của đối thủ sẽ nắm phần thắng trong tay.

Bragi tấn công trước, cậu ta nhảy tới, hai tay nắm lấy đai lưng của Marco, một động tác đặc trưng của võ phương bắc. Cậu ta nghiến răng, uốn cong người về phía sau, kéo đối thủ khỏi mặt đất. Marco nhẹ hơn nên bị nhấc bổng lên, thay đổi tư thế đột ngột khiến cậu thoáng hoa mắt, tầm nhìn nhòe đi. Nhưng với bản năng chiến đấu mạnh mẽ, cậu kịp thời kẹp chân vào bụng Bragi, khiến cả hai ngã rầm xuống đất. Đám đông xung quanh reo lên sung sướng, họ vỗ tay rầm rầm, giậm chân đầy hứng khởi.

Hai chiến binh vật lộn dữ dội. Bragi một lần nữa cố gắng dùng đòn khóa bằng cách lật úp người Marco xuống. Cả hai người giằng co, những đòn túm, vật, khóa, quăng liên tục được tung ra, hơi thở gấp gáp, ánh mắt bùng cháy sự phấn khích. Cuối cùng, Bragi khẽ mỉm cười và thả lỏng, thừa nhận rằng cậu đã hết sức, Marco cũng buông tay thoát thế, tiến về phía đối thủ.

- Vật hay lắm, Marco! Khi nào làm một trận nữa nhé! - Bragi khoác chặt vai Marco, lượng nhiệt tỏa ra từ cậu ta thật kinh khủng, khói bốc thành luồng ở trên đầu.

- Cậu đừng tâng bốc tôi vậy chứ. Lần tới tái đấu nhớ đừng giữ sức đấy!

Đám đông xung quanh tru lên như đàn sói, những gã đàn ông lớn tuổi lao tới nhấc bổng Bragi lên, mấy cậu trai trẻ thì thích Marco hơn nên chạy tới vỗ vào lưng cậu. Trận đấu vật kết thúc, cả Marco và Bragi đều là người thắng cuộc.

Sau khi đánh chén no say, Marco hòa chung vào dòng người đang nhảy múa. Cậu nhảy một cách vụng về như những con thú mới tập đi, nhưng sự thân thiện của người dân bộ tộc Fehu giúp cậu hòa nhập rất nhanh, chỉ mất một lúc là học được ngay. Nơi này tuyệt thật, cậu đã thầm nghĩ như vậy nhiều lần trong đêm nay. Mối quan hệ giữa người với người khăng khít hơn nhiều so với thời hiện đại, nơi ai cũng chỉ quan tâm đến vòng xoáy cơm áo gạo tiền. Marco nhảy vài vòng rồi thở không ra hơi, cái bụng toàn đồ ăn và rượu mật ong khiến cậu lặc lè như con gấu, cậu liền trở về bàn rồi ngồi phịch xuống ghế.

- Vài ngày nữa khi trở về Bavaria, tôi sẽ phải chiến đấu với chính người trong vương quốc của mình. - Marco chậm rãi xoay ly rượu trên bàn, đôi mắt như nhìn vào hư vô. - Công tước Leandro xứ Waterfall, chắc bà cũng đã nghe danh. Ông ta muốn dùng Nam quốc Bavaria làm bàn đạp để tiến đánh phương bắc.

- Ngươi muốn ta dẫn quân qua giúp hay sao? - Bà Frida nhướng mày, câu hỏi đầy thận trọng.

- Không. - Marco lắc đầu. - Mối quan hệ giữa Nam quốc Bavaria và bộ tộc Fehu phải là một bí mật, ít nhất là với trung địa. Nếu bà dẫn quân sang, mọi chuyện sẽ hỏng hết. Tôi chỉ muốn mượn một số chiến binh của bà.

- Ngươi cần bao nhiêu? - Một câu dò hỏi trực diện, cuộc đàm phán đã bắt đầu.

- Ba trăm chiến binh lão luyện. - Marco ra giá, xoay người về phía bà Frida, cặp mắt không hề lay động.

- Một trăm chiến binh trẻ tuổi. - Bà Frida vẫn ngồi thẳng, mắt chăm chú nhìn vào đống lửa trại.

- Một trăm chiến binh trẻ tuổi và một trăm chiến binh kinh nghiệm. - Marco không chần chừ, cậu tiếp tục ngã giá, hai tay siết chặt.

- Một trăm năm mươi chiến binh trẻ tuổi. - Giọng bà Frida đã nặng hơn, có vẻ bà không mong đợi lần ngã giá tiếp theo từ Marco.

- Chốt.

- Ta sẽ không lấy phí đánh thuê vì chúng cũng sẽ được tích lũy kinh nghiệm trên chiến trường, coi như hưởng lợi. - Bà Frida mỉm cười, tay nâng ly rượu về phía Marco. - Nhưng mong ngươi hãy coi trọng và bảo vệ chúng, chúng đều là con cháu của ta.

- Tôi hứa, cảm ơn bà. - Hai người cùng uống cạn ly, rượu vừa cay vừa ngọt, như hương vị của quyền lực.

Kết thúc buổi tiệc, mọi người về lại mái ấm của mình, Marco và Alina vẫn phải ngủ trong nhà chung. Ngôi nhà quá rộng khiến cho không khí càng thêm lạnh lẽo, gió thổi liên tục vào vách tường gỗ làm cả hai người luôn thấy bất an, nhưng không ai bắt chuyện với người còn lại. Cậu trằn trọc, xoay qua xoay lại như một chú mèo đang tìm chỗ nằm. Cái không khí đặc quánh bóp nghẹt cổ họng, cái cảm giác tim nhảy vọt ra khỏi lồng ngực lúc đàm phán với bà Frida vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu, không tài nào chợp mắt được. Hôm nay đã tròn ba ngày kể từ khi cậu lên đường tới phía bắc, không biết Gino ở trong thành có bất trắc gì không. Nằm suy nghĩ một lúc thì cậu cũng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Marco dậy rất sớm để chuẩn bị hành trang. Cậu bước ra ngoài, hít một hơi căng phồng ngực, cái lạnh giúp cậu tỉnh táo hơn. Thời tiết hôm nay khá tốt, trời sáng, gió chỉ thổi nhè nhẹ. Cứ tưởng mình đã dậy sớm nhất nhưng ở phía xa những người phụ nữ đang cặm cụi nấu ăn, họ chuẩn bị bữa sáng cho đoàn quân sắp lên đường. Alina cũng dậy sớm, cô cầu nguyện cùng bộ tộc Fehu và cầu nguyện cho riêng mình rồi giúp đỡ họ vài việc vặt.

Bữa sáng có súp củ hầm nhừ nóng hổi ăn cùng bánh mì nướng và cá hồi muối thảo mộc đậm đà, Marco không đợi được tới lúc ăn mà cứ quanh quẩn khu bếp. Tuy thèm vậy nhưng cậu không ăn được nhiều vì chỗ thịt hổ tối qua hơi khó tiêu, cộng thêm sự lo lắng đang xâm chiếm tâm trí cậu. Sau bữa sáng, các chiến binh khẩn trương khăn gói lên đường, lúc này mọi người đã tập trung xung quanh phiến đá tâm linh được đặt giữa làng để tiễn biệt.

- Ngươi có muốn nói gì không? - Bà Frida hỏi nhỏ.

- Có, tôi có vài lời. - Marco gật đầu cảm ơn bà Frida rồi tiến lên trước một bước. - Ta biết mọi người ở đây căm ghét người trung địa, oán hận lũ quý tộc, thề chết chứ không đội trời chung, ta hiểu điều đó. Ta cũng biết có những người chưa tin tưởng ta, những người còn ngờ vực ta, ta không than trách ai hết. Nhưng ta tới nơi phương bắc khắc nghiệt này tay không xách kiếm, thân không mang giáp, chỉ muốn được kết tình bằng hữu.

Marco dừng một nhịp, hít một hơi sâu rồi bước lên một bước.

- Ấy thế mà có những kẻ nơi trung địa đang manh nha phá hủy sợi dây còn chưa kết này, chúng dùng lưỡi quạ mà chửi rủa phương bắc, dùng răng sói mà nhai xương đồng bào, cậy mưu mô mà xâm chiếm ngoại bang, cậy cuồng chiến mà tàn sát dân lành, ta cũng phẫn nộ hệt như các ngươi vậy. Nếu Nam quốc của ta thất thủ, lúc bấy giờ mạng ta khó giữ, dân chúng lầm than, làng của các ngươi cũng chẳng yên, mũi giáo nhọn đâm xuyên yết hầu, vó ngựa sắt giày xéo mả tổ, nào có chịu được?

Vài chiến binh siết chặt nắm tay, lòng như lửa đốt, vài phụ nữ vỗ về con nhỏ, lòng như thắt lại, Marco thấy vậy liền tăng tiết tấu.

- Chi bằng các ngươi hãy lấy việc “đặt mồi lửa vào dưới đống củi” làm nguy, lấy điều “kiềng canh nóng mà thổi rau nguội” làm trọng, cùng ta xông pha chiến trường, đập tan bè lũ quạ sói. Các ngươi ở đây đều mạnh mẽ như Thần Roth, dũng cảm như Thần Tyr, có thể chém đầu tướng trên lưng ngựa, chặt chân lính dưới nền đất, làm được vậy chẳng những thỏa chí thân trai mà còn lưu danh sử sách, gia đình các ngươi chẳng những kê cao gối ngủ mà còn trăm năm sum vầy. Hỡi những chiến binh phương bắc, hãy tụ họp dưới lá cờ của ta mà chiến đấu, hãy chạy theo ngựa của ta mà giết giặc, hãy điên cuồng lên mà xả thịt, lột da, uống máu quân thù.

Ngay sau khi Marco kết thúc, tất cả những chiến binh phía dưới gầm lên vang dội, tiếng hét rung chuyển cả khu rừng, chim chóc bay tán loạn như thảm họa. Hàng trăm thanh kiếm chĩa thẳng lên trời, hàng nghìn ánh mắt hằn lên tia máu, đấu khí vọt cao ngút ngàn, chiến ý sôi sục trong huyết quản, đoàn quân của cậu thẳng tiến về phía thành Bavaria.

Ghi chú

[Lên trên]
Hình ảnh: Bragi, chiến binh phương bắc.
Hình ảnh: Bragi, chiến binh phương bắc.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận