• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 01: Tôi có một người bạn gái (1)

1 Bình luận - Độ dài: 2,023 từ - Cập nhật:

Ngày 23 tháng 10 kết thúc bằng một cơn mưa lớn.

Đáng tiếc thay, ngày hôm nay tôi không mang theo chiếc ô của mình.

Đáng lẽ ra tôi phải xem dự báo thời tiết nhiều hơn mới phải, những người xung quanh đa số đều đã chuẩn bị sẵn ô cho mình. Tôi có một thói quen là không bao giờ kiểm tra tin tức, ý là… tôi sẽ nhận lại được gì từ đống thông tin về thuế quan rồi chiến tranh thương mại giữa các nước kia chứ? Đã lâu lắm rồi tôi không ngồi lại xem tivi, bởi lẽ giờ đây con người đã có quá nhiều phương thức giải trí. Chơi game hay đọc tiểu thuyết mạng không phải là dễ dàng hơn là ngồi nghe người ta liệt kê ra một đống thông tin mà mình chẳng thể hiểu hay sao? Mà tôi lạc đề mất rồi.

Dù sao thì đây cũng là lỗi của tôi. Tôi đã đứng chờ gần 20 phút để mưa ngớt, nhưng bầu trời vẫn xám xịt, những đám mây đen đang tích tụ ngày một nhiều và chẳng có vẻ gì là sẽ tan biến. Nozomi thì đã được quản gia của gia đình đón bằng một chiếc Mercedes sang trọng rồi, còn Masao thì… tôi chẳng thấy cậu ta đâu cả. Với tính cách xốc nổi của mình, có khi cậu ta đã lao qua cơn mưa để về nhà rồi cũng nên. 

Có lẽ tôi cũng nên làm như vậy. Cứ lao qua cơn mưa mà về nhà thôi, chẳng phải đắn đo quá nhiều làm gì. Quần áo ướt thì có thể thay, người ướt thì có thể tắm, nhưng mà sách vở ướt thì…

Uớt sách vở là thứ đáng lo ngại nhất, nhưng ít nhất tôi vẫn có thể thay quyển mới, hoặc thậm chí là lôi máy sấy ra sấy. Đúng vậy, giờ thì tôi quyết định rồi, tôi sẽ chạy xuyên qua cơn mưa này. Nếu cứ đứng yên chờ cơn mưa tạnh thì có khi phải chờ đến mai mất.

Ngay lúc tôi định làm vậy thì…

“Này, định làm trò gì thế hả?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, và tôi cũng chẳng mất quá lâu để tìm được nguồn gốc của giọng nói đó.

Naruse xuất hiện phía sau tôi như một bóng ma, trên tay là một chiếc dù chưa bật mở.

“Không thấy à mà còn hỏi? Tôi đang chuẩn bị về nhà.”

Tôi nói bằng giọng mỉa mai. Naruse chớp chớp mắt, khẽ nghiêng đầu rồi hờ hững đáp lại.

“Vậy à? Cố lên nhé.” 

….

“Này này, chẳng phải thứ cậu nên nói là ‘cậu có muốn đi chung với tớ hay không’ à?”

**

Rào rào.

Lộp bộp.

Tiếng những hạt mưa va chạm với tán dù màu xanh lam trên đầu. 

Bỗng một hạt rơi vào vai tôi. 

“Cậu có thể đứng gần hơn mà, tôi không ngại đâu.”

“À, ừm.”

Nghe Naruse nói, tôi lặng lẽ di chuyển vào gần hơn với cậu ta.

Trời vẫn đang trút xuống những hạt mưa, và tôi dần cảm nhận được sự ẩm ướt từ hạt mưa ban nãy bám lấy chiếc áo đồng phục của mình. Thời tiết này đúng là tệ nhất mà.

Dù sao thì cuối cùng tôi cũng đã có thể thuyết phục được Naruse đồng ý cho mình đi về cùng. Vì nhà của tôi gần hơn nên chúng tôi sẽ ghé qua đó trước, sau đó Naruse sẽ bắt đầu đi về nhà của mình từ đó, dù có vẻ nhà hai đứa nằm ở hai hướng trái ngược nhau. Tôi bỗng cảm thấy có chút tội lỗi vì đã bắt Naruse phải đi thêm một đoạn khá xa chỉ để giúp tôi, nhưng mà sau tất cả đống rắc rối mà cậu ta kéo tôi vào, việc tôi để bản thân mình ích kỷ một chút có lẽ cũng chẳng sao đâu, đúng không?

Lúc này, tôi mới nhận ra rằng chúng tôi đang đứng gần đến mức nào. Hai vai của tôi và Naruse chỉ cách nhau có vài centimet, thi thoảng sẽ khẽ chạm vào nhau. Từ góc quan sát của mình, tôi có thể nhìn thấy từng đường nét thanh tú và mềm mại trên gương mặt của cậu ta một cách rõ ràng, đôi môi đỏ mềm mại, cặp mắt xanh sâu thẳm luôn hướng về một nơi xa xăm nào đó. 

Từ góc nghiêng, tôi càng thấy cậu ta xinh đẹp. Mà đã xinh thì nhìn bằng cách nào hay từ góc độ nào thì vẫn xinh mà thôi. Chỉ là đôi lúc, tôi cảm thấy những tính từ như xinh đẹp hay quyến rũ dần trở nên quá tầm thường để có thể ca ngợi vẻ đẹp của Naruse. 

Vậy nên để tránh việc bản thân bị cuốn vào đó, tôi quyết định đánh lạc hướng bản thân bằng một câu hỏi:

“Thế… chuyện của cậu thế nào rồi?”

“Chuyện gì cơ?”

“Chuyện tin đồn đó.”

Naruse ngây người ra một lúc, rồi tỉnh bơ đáp.

“À, là chuyện đó…”

Đã được gần một tuần kể từ khi những tin đồn về Naruse bắt đầu lan truyền. Ở thời điểm này, có thể khẳng định rằng cả trường đã biết chuyện đó. Naruse mới chỉ đi học trở lại được ba ngày thôi, và tôi thực sự băn khoăn liệu cậu ta đã có cách nào để đối phó với những chuyện này hay chưa.

“Ừm, nói sao nhỉ? Hôm nay tôi đã quyết định ở lại trường muộn hơn một chút để đi tìm thêm manh mối về kẻ tung tin đồn bằng cách hỏi những người xung quanh và cũng đã thu lại được kha khá manh mối. Tôi cũng đã thử gặp và nói chuyện này với một giáo viên trong trường, thầy ấy đã nói rằng sẽ tìm cách ngăn chặn những tin đồn mang tính chất nhạy cảm như vậy lan truyền và ảnh hưởng đến học sinh.”

Vậy ra đó là lý do Naruse hôm nay về muộn, mọi chuyện đã hợp lý hơn rồi.

Cậu ta đang khá bình tĩnh, trái ngược hẳn với những gì tôi đã nghĩ. Đứng trước một sự việc ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín và danh dự của mình như vậy mà Naruse vẫn còn có thể giữ được sự bình thản thường thấy của mình và tìm ra lựa chọn đối phó hợp lý nhất. Điều này quả thực vừa đáng khâm phục, đồng thời cũng rất đáng nghi.

Và tôi có thể chắc chắn một điều.

Naruse biết rõ ai đứng sau chuyện này.

“Vậy thì… những tin đồn đó, thực hư như nào vậy? Tôi nghe nói rằng một số người trong trường đã thử liên lạc với một vài người học chung lớp cấp hai của cậu…”

Tôi biết mình đang đi quá giới hạn, vậy nhưng…

“... Và kết quả là, họ đều xác nhận tin đồn đó là thật.”

Như những gì đã nói trong bài đăng mạng xã hội đó, bằng cách liên hệ với những học sinh học lớp 9-C trường Sobu năm ngoái, nhiều người đã có thể xác minh tin đồn về Naruse là sự thật. 

Họ đều đưa ra cùng một kết luận rằng vào một năm trước, Naruse đã vướng vào một vụ scandal tình ái với hai người bạn học cùng lớp. Hai người kia được nhắc đến đang hẹn hò, trong đó người con trai được cho là đã bị Naruse gạ gẫm quan hệ trong lớp trong khi người đó đã có bạn gái.

Và danh tính của người bạn trai đó không ai khác…

Chính là Hayasaka Haruto.

“Chỉ là vài tin đồn nhảm nhí thôi, chúng không ảnh hưởng tới tôi nhiều đến vậy đâu.”

Naruse đáp lại bằng một giọng điệu hời hợt.

Một lần nữa… Naruse né tránh câu hỏi của tôi.

Cậu ta không hề nói “Mấy tin đồn đó là giả, là vô căn cứ” mà chỉ gọi chúng là vài tin đồn nhảm.

Cậu ta không hề khẳng định những tin đồn đó là bịa đặt, cũng không hề tìm cách thanh minh.

Điều này… quả nhiên là khó chịu thật đấy.

“Hayasaka Haruto, mối quan hệ giữa cậu và cậu ta là như thế nào vậy?”

Tôi hỏi.

“Là một người bạn cũ, chỉ vậy thôi.”

Naruse đáp lại bằng giọng điệu có chút xa cách, một sự phòng thủ thường thấy ở cậu ta khi cậu ta sẽ ngay lập tức ngắt mạch mọi cuộc trò chuyện có liên quan đến thông tin về quá khứ của mình.

Chứng kiến phản ứng đó, tôi thấy bản thân dần bỏ cuộc trong việc đào sâu thêm vào vấn đề này.

“Mà Kousei cũng biết lo lắng cho tôi cơ à? Bất ngờ thật đấy. Tôi đã nghe mọi người nói rằng chính cậu đã nhờ mọi người không lan truyền tin đồn lúc mà tôi vẫn còn nghỉ học, phải không?”

“Tôi không tốt bụng đến thế đâu, chỉ là tôi vô tình bị cuốn vào thôi. Dù sao thì cách đó cũng chẳng hiệu quả.”

Tôi vô thức đánh mắt sang một bên, lảng tránh ánh mắt của Naruse.

Chuyện tôi vô tình bị cuốn vào mớ hỗn độn này là thật. Rõ ràng là chuyện này cũng đang ảnh hưởng đến tôi, khi mà càng ngày càng xuất hiện nhiều những lời đồn đoán cũng như là tin đồn vô căn cứ có liên quan đến tôi trong đó. 

Người ta vẫn đang đồn thổi xem liệu tôi và Naruse khi nào chia tay, nhiều người thì thấy thương hai cho tôi, họ cho rằng tôi không hay biết gì về quá khứ của Naruse và nghĩ rằng tôi đã bị cho ăn một cú lừa đau đớn. Một số thì cho rằng tôi là một thằng ngốc khi vẫn cố chấp dây vào một người như vậy. Cái danh tiểu tam thực sự nặng nề hơn bạn nghĩ rất nhiều đấy, và với tư cách là bạn trai (dù là diễn) thì tôi cũng phải nhận không ít những tin đồn không hay về mình.

Tôi cũng chẳng rõ mình đang cảm thấy thế nào về chuyện này nữa.

Tất cả đều đang cố gắng khắc họa Naruse Airi như một kẻ phản diện trong câu chuyện, và điều đó thực sự làm tôi cảm thấy khó chịu.

Ban đầu, với sự khó chịu đó, tôi đã cố gắng tìm cách làm dịu tình hình, làm mọi thứ có thể trong khả năng để mọi chuyện không đi quá xa, nhưng rồi nhận ra mình cũng đang đi quá giới hạn. 

Đúng vậy, bởi vì tôi thì lấy tư cách gì mà can thiệp vào chuyện của Naruse chứ?

Bạn trai à? Rõ ràng là không phải.

Bạn thân? Chắc chắn không.

Người lạ thì… không hẳn.

Đây là chuyện của cá nhân cậu ta, với chính những gì cậu ta đã làm với những người bạn của cậu ta trong quá khứ. Đây rõ ràng không phải là một sân khấu mà tôi có thể cứ thế tùy tiện mà trèo lên được.

Naruse có thể ép tôi giúp đỡ cậu ta bằng những thông tin có được về quá khứ của tôi, nhưng cậu ta không hề làm như vậy. Cậu ta cũng chưa từng nhờ tôi giúp đỡ, chưa từng nói mình không thể tự xử lý vấn đề này. Vậy thì tôi phải bước lên sân khấu đó với tư cách gì đây?

Ngay từ đầu, vai trò của tôi đã bị giới hạn ở hai chữ “bạn diễn” rồi.

“Đúng là ngốc hết thuốc chữa mà.”

Tôi tặc lưỡi chán nản.

“Này, tôi nghe thấy đấy nhé.”

Tôi lơ đi câu nói của cậu ta, ngay từ đầu tôi đã muốn nói thẳng vào mặt cậu ta như vậy rồi.

Chúng tôi cứ thế bước đi dưới cơn mưa, và từ đó không ai nói thêm gì nữa.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
Xin lỗi vì chỉ có thể đăng một chương ngắn như này, nhưng mình đang khá bận nên chỉ có thể tranh thủ chút ít khoảng thời gian nghỉ lễ này để viết 1 phần 3 nội dung của chương 1. Sau này mình khi đăng nốt thì mình sẽ gộp chương lại ạ >⩊<
Xem thêm