Khoảng thời gian mặt trời lên cao nhất, ánh sáng chiếu rọi xuống nhân gian, xua tan bóng tối. Nhưng giờ khắc này, bầu trời lại âm u một cách kỳ lạ, cứ như có thực thể nào đó đang ngăn cách không gian vậy.
Bất cứ truyền thuyết ở phương nào, ánh mặt trời chính là khắc tinh của ma quái, quỷ vật. Mất đi ánh sáng, con người luôn rơi trạng thái căng thẳng, vội vã, cảm giác như sẽ có chuyện tồi tệ nào đó xảy ra, mà đến chính họ cũng không nhận định được.
Cách đó khá xa về phía đông, ngay tại mảnh đất nhân loại đang cư trú và sinh tồn, có một bức tường thành sừng sững kéo dài hàng chục kilomet, bao bọc lấy vùng đất này.
Người dân trong thành không ai biết chuyện gì đang xảy ra, họ vẫn buôn bán hàng, giao dịch như bình thường. Tuy nhiên, lại có một bầu không khí nặng nề vô hình đang đè lên họ, khiến cho một thành trì gần ba mươi nghìn người trong thoáng chốc lại im lặng đến đáng sợ.
Nhiều thương nhân đánh xe ngựa vô thức nhìn lên bầu trời, lắc đầu thở dài, rồi lại đi tiếp. Tuy những thương nhân có cảm giác nhạy bén nhưng họ cũng chỉ nghĩ là sẽ có một trận mưa lớn, lúc đó hàng hoá của họ sẽ bị ướt, có những đoạn đường đất càng khó đi hơn. Không đời nào họ biết được có một tai hoạ khủng khiếp sắp ập đến.
Tại một căn nhà nhỏ ở trong thành, có hai bà cháu sinh sống. Bên ngoài có một người đang quét sân, người này có mái tóc trắng đã hơn một trăm tuổi, nhưng sự lão hoá lại dừng ở khoảng sáu mươi tuổi. trong lúc nhìn lên bầu trời, đôi mắt bà loé lên một tia sợ hãi.
Bà cụ lập tức đặt chổi xuống, đột ngột chạy vào nhà, đi thẳng vào căn phòng có đầy giá sách được sắp xếp ngay ngắn giống như một thu viện thu nhỏ.
Sau khi thắp dầu, không mất bao lâu bà đã tìm được một quyển sách bìa đen trông rất cũ, dính đầy bụi, bên ngoài được in những vòng tròn ma pháp trắng, với một dòng chữ vô cùng bắt mắt.
Lời răn Halemhamet!
Khi cầm vào nó, điều kinh ngạc đầu tiên là nó không có dấu hiệu bị hư tổn qua thời gian.
Vừa mở ra, bên trong là hàng dài những dòng chứ nguệch ngoạc, không giống ngôn ngữ nhân loại đang dùng.
Nhưng bà cụ biết, đó chính là ngôn ngữ ma pháp cổ đại.
Là một cuốn sách do các thế hệ trước truyền lại, ghi lại những tích lũy kinh nghiệm quan trọng, với hy vọng giúp thế hệ sau có thể "sống sót", nếu tận thế vẫn chưa chấm dứt.
Bà cụ lật rất nhanh, giống như chỉ để xác nhận lại nội dung.
Và một sự thật kinh hãi đã được xác thực!
Trong sách viết, khi mặt trời bị ô nhiễm, những vệt đỏ xuất hiện trong lõi mặt trời, đồng thời xuất hiện những làn sương đêm đối mờ ảo che khuất ánh sáng.
Đó chính là dấu hiệu của tận thế, nhân loại sẽ phải đối mặt với bất kỳ một trong hai mươi bốn loại quái vật sở hữu sức mạnh có thể gây ra diệt vong!
Trong sách còn ghi rõ những thông tin cần thiết để giúp cho thế hệ sau.
Để có thể sống sót hãy di cư đến vùng đất được cai trị bởi những thần linh mạnh mẽ, ví dụ như Thần Chiến Tranh, Thần Mặt Trời, Thần Sáng Tạo,...
Còn nếu...không có nơi nào để đi, hãy vượt biển để tìm vùng đất kỳ tích, ở đó không tồn tại thần linh. Tuy nhiên, tất cả người sinh sống ở vùng đất kỳ tích đều là những pháp sư sở hữu năng lực vượt qua thời đại, vô cùng mạnh mẽ, có thể chống lại tận thế.
"Ta từng gặp một vị pháp sư đến vùng đất kỳ tích!"
Đây vốn chỉ là lời khuyên từ một trong số những thế hệ đầu, rất lâu về trước, còn những thế hệ sau đều ra sức khuyên con cháu phải nỗ lực để cải thiện ma pháp, như vậy mới có thể sống sót trong tận thế. Có lẽ bởi những thế hệ sau đó vẫn chưa có người tìm ra được vùng đất kỳ tích, hoặc tìm ra nhưng không quay trở lại, nên trong cuốn sách này không còn thông tin gì khác về vùng đất kỳ tích.
Bà cụ đọc xong, chỉ biết thở dài, tâm trạng vừa lo sợ, vừa bất lực.
Tổ tiên của bà đều là những pháp sư mạnh mẽ, nhưng từ thời cha ông thì sức mạnh di chuyền bỗng thoái hoá, đến thời đại của bà thì đã lụi tàn. Một phần vì chiến tranh khắp nơi, mang danh gia tộc pháp sư nên không thể trốn tránh, cuối cùng người thì chết, người thì mất tích, chỉ còn lại bà và cháu gái phải vượt biển tìm đến vùng đất hoang vắng để tránh bị ép phục vụ cho chiến tranh vô nghĩa.
Cứ nghĩ nơi này là vùng hoang sơ sẽ không có chiến tranh, nhưng ai ngờ lại phải đối mặt với quỷ dữ.
Trong lúc suy nghĩ miên man, một cô bé tóc xanh dương đột nhiên mở bung cửa, chạy vào ôm lấy bà, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Bà ơi, tại sao mặt trời lại có màu đỏ vậy bà?"
Bà cụ nhìn cô bé, trong lòng dâng lên một nỗi chua sót. Con bé mới chỉ bảy tuổi, vậy mà đã mất cả cha lẫn mẹ trong chiến tranh.
Nhìn vào đôi mắt tím long lanh như chứa đầy ánh sao kia, khuôn mặt hồn nhiên hiện rõ sự non nớt ngây dại. Bà cụ không kiềm được chạy nước mắt, bà cố kìm nén, đưa tay áo lên gạt nước mắt sau đó ôm lấy cô bé, cười nói.
"Không có gì đâu, đó chỉ là hiện tượng tư nhiên thôi."
Bà cụ biết người thường không thể nào nhìn ra được sự thay đổi của mặt trời, chỉ có những ai sở hữu ma lực mới có thể nhìn thấy.
Lúc này, bà cũng thầm đưa ra quyết định, nhất định phải để cháu gái được an toàn, cho dù phải từ bỏ mạng sống.
Con bé không chỉ là cháu gái bà, mà còn là hy vọng của cả gia tộc, chỉ cần con bé sống sót gia tộc sẽ không bị tuyệt hậu.
Nhưng sự thật vô cùng đau đớn và khó khăn, với chút ít ma lực trong người, bà chị có thể dùng nó để làm giảm quá trình lão hoá của cơ thể để sống thật lâu với cháu gái. Nhưng bà hiểu, với chút năng lực ít ỏi đó căn bản không thể nào bảo vệ được cháu gái, với thân xác già nua này càng không thể lại vượt biển để đến lục địa khác, còn không nói đến những khó khăn sau này.
Trong rất nhiều sự lựa chọn khó khăn, bà âm thầm đưa quyết định gửi cháu gái vào thánh điện, đó là lựa chọn an toàn nhất.
Có lẽ họ sẽ không đưa một tập sự nhỏ tuổi ra chiến trường, càng không nói tới nếu tình thế không thể chống đỡ thì thần điện và thánh điện chắc chắn sẽ được ưu tiên di rời trước để bảo vệ lực lượng.
Bà không lo con bé không được nhận, mang dòng của máu gia tộc Halemhamet thì dù ít hay nhiều thì trong cơ thể đều có dòng chảy ma lực. Ở những quốc gia hùng mạnh như Nohus của Thần Chiến Tranh hay Cyocer của Thần sáng tạo thì rất khó để xin vào, nhưng quốc gia Hỗn Loạn thì khác, vùng đất nhỏ bé này rất thiếu nhân lực.
Với suy nghĩ như thế, bà không do dự dọn nhà, bà không quên đưa cuốn "Lời răn Halemhamet" cho cháu gái, đồng thời nhắc nhở.
"Cháu không được làm mất cuốn sách này, và nhất định cháu phải nhớ kỹ cái tên Halemhamet Maria."
Cô bé không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, dù rất muốn thắc mắc những lời đó có ý là gì, nhưng cô bé càng thắc mắc hơn về những việc bà đang làm.
"Bà ơi, chúng ta chuẩn bị đi đây vậy ạ?"
Cô bé thấy bà xếp những vật quan trọng vào túi lớn túi nhỏ, giống như đang dọn nhà vậy.
Bà cụ không dừng tay, nhưng vẫn kiên trì đáp lại. "Đúng vậy, cháu sẽ được sống ở trong một ngôi nhà lớn hơn, được ăn ngon hơn, còn được đi học nữa."
Cô bé nghe vậy bỗng tỏ ra hơi buồn bã, cô không nỡ rời xa những người bạn mới quen, các bác hàng xóm tốt bụng hay cho đồ ăn vặt.
Nhưng sức mạnh của đồ ăn ngon khiến cho cô nhóc chưa gì đã quên đi nỗi buồn, cũng lập tức đi cất đồ vào túi giúp bà.
Trên cổng thành lúc này, binh linh canh phòng chạy đi chạy lại tấp nập, vận chuyển các loại vũ khí lên phía trên.
Hàng trăm người đứng phía trên nhận được tín hiệu, cuốn chặt dây thừng vào tay, cắn răng, ra sức kéo những khẩu pháo ma pháp mới được tiếp viện từ cổng khác đến.
Tiếng hô hào vang lên không ngớt.
Một người có khuôn mặt già nua, trên người mặc giáp nhẹ, không ngừng la hét, đến mức khàn cả giọng.
"Nhanh chóng hoàn thành trước khi có người của thánh điện đến kiểm tra."
Ông quay sang, hơi nheo mày, nhìn một người trẻ tuổi bên cạnh, hỏi.
"Mục, thông tin chắc chắn chứ? "
"Đúng vậy, thánh điện gửi cấp báo nói dị nhân Titan đã phá vỡ phong ấn, đang tràn ra ngoai không lâu nữa sẽ xuất hiện." Trong lúc báo cáo cả người anh ta không ngừng run rẩy vì sung sướng, khoé miệng không kiềm được nhếch lên, giọng mang theo chút sự khoe khoang.
"Ngoài ra, thánh nữ cũng sẽ tới đây để giúp chúng ta ngăn chặn quái vật!"
Nhắc đến thánh nữ, hai mắt anh ta sáng rực, giống như một người hâm mộ sắp được gặp thần tượng vậy.
Hiện tại, ai mà không biết thánh nữ chính là con gái của Thần Hỗn Mang, cùng với việc cô hay đi khắp nơi để chữa bệnh, cứu giúp người nghèo không lấy tiền, càng khiến cho hình tượng của cô ở trong mắt người dân chính là một thánh nữ nhân ái. Giờ cô được thánh điện chỉ định làm thánh nữ là việc không cần phải bàn cãi, cái danh này từ lâu vốn đã là của cô.
Ấy vậy mà, một người cao quý như thế lại tự mình đến vùng đất hẻo lánh này để giúp đỡ những người lính tầm thường như họ, thật sự không biết phải dùng từ nào để miêu tả sự thánh thiện của cô.
Nếu không phải vì độ tuổi còn nhỏ, năng lực chưa đủ có lẽ cô đã được chỉ định làm thần nữ.
Mục thầm cảm thấy thật may mắn khi sinh ra là thần dân của quốc gia Hỗn Loạn, dù nước họ yếu kém nhưng họ có thần chủ và thánh nữ hết lòng vì thần dân của mình.
Vị chỉ hủy già nua kia, nhìn thấy khuôn mặt tự hào của thuộc hạ thì không nỡ phá vỡ ảo tượng của cậu ta, chỉ có thể âm thầm ở dài trong lòng: Chỉ sợ đến cả thần chủ hạ thế cũng chưa chắc đẩy lùi được đợt dông tố này.
Không phải ông không tin thần chủ của mình, nhưng ông biết rất rõ sức mạnh của dị nhân Titan.
Nó không phải là loại quái vật vớ vẩn như bình thường, thậm chí hai từ quái vật không thể nào miêu tả nổi sức mạnh khủng khiếp của nó, cứ như một loại dị dạng biến thể của thần linh vậy.
Ông cũng chưa từng nhìn thấy thần linh chiến đấu nhưng vẫn có thể làm một phép so sánh đơn giản. Dưới hạ giới, mạnh nhất là pháp sư, thần linh bị cấm chế trói buộc liệu có mạnh hơn một nghìn pháp sư không?
Mấy chục năm trước, tại nơi này, ông từng chỉ huy một đội quân năm nghìn người chiến đấu với một dị nhân Titan lạc đàn, một con quái vật khổng lồ với sức phá hủy khủng khiếp.
Không chỉ sức mạnh, những năng lực khác của nó đều rất mạnh, như tái sinh siêu tốc, bật nhảy thì không khác gì bay trên bầu trời, còn có bốn con mắt định vị mục tiêu, không thể trốn thoát.
Chiến đấu nửa ngày, cuối cùng cũng giết được dị nhân Titan. Nhưng cũng vì trận chiến đó, gần một nghìn pháp sư bị giết, hơn một nghìn binh lính thường thiệt mạng, hơn năm trăm người bị thương.
Đã thắng nhưng lại là một chiến thắng thảm hại.
Cũng vì vậy, ông cảm thấy hy vọng chiến thắng một đội quân dị nhân Titan gần như không có hy vọng.


0 Bình luận