Tôi đang ngồi ở một cái bàn tròn bên dưới cây dù, giữa quán ăn ngoài trời gần Guild, gió thổi mát rượi, mùi bánh mì nướng thơm lừng quyện với hương cỏ khô phả vào mũi. Trước mặt tôi là một đĩa bánh mì bơ nóng hổi, và bụng tôi réo lên liên hồi. Xin lỗi nhé, nhưng với những gì mà bản thân đã trải qua, Haruki Tanaka này xin cam đoan rằng việc đói bụng chắc chắn sẽ xảy ra.
Lý do sao? Thật đơn giản, vì tôi đã không ăn gì từ lúc ‘Truck-Kun’ xuất hiện rồi. Vô số sự kiện đã xảy ra, chắc chắn các bạn cũng hiểu mà, đúng chứ? Nào là rơi từ trên trời xuống, bị dân làng ném đá, đánh nhau với Hydra, bị tên Hakari đấm cho tơi tả, rồi mới đây là pha chiến đấu trong không gian thịt nhầy đầy kinh dị của Raldor. Kể ra mà muốn mệt mỏi lắm đấy!
“Chúc ngon miệnggggggg!!”
Tôi chẳng thèm giữ hình tượng, hai tay vồ lấy cái bánh, nhét thẳng vào mồm, nhai ngấu nghiến như thể vừa chạy ‘marathon’ ba ngày mà chưa được ăn gì vậy. Thật là ngon quá! Bơ tan chảy, muối rắc vừa miệng, đây gọi là tuyệt phẩm ẩm thực dị giới! Tôi cạp thêm một miếng to đùng, vụn bánh bay tứ tung theo gió, dính đầy mép như một thằng ăn mày vừa trúng số. Bánh mì nóng hổi, mềm xốp, bơ béo ngậy trôi xuống cổ họng, đã thế còn mang lại cảm giác dễ chịu khi vừa nghe nhạc Yandere bên tai vừa ăn nữa. Đói quá mà, chịu sao nổi!
“Này Lesley, tôi không ngờ được rằng ở dị giới lại có một món ng– Hả…?”
Cái gì thế này…?
Lesley ngồi đối diện, trong chiếc hoodie đen thùng thình của tôi, tay cầm dao nĩa như một nàng công chúa lạc loài giữa cái quán ăn này. Gió thổi nhẹ làm mái tóc xanh bay bay, cô ta cắt từng miếng bánh nhỏ, đưa lên miệng nhai từ tốn với vẻ ngây thơ đến lạ. Đôi mắt xanh biếc long lanh đang mở to nhìn đĩa bánh, miệng nhấm nháp từng chút như thể đang thưởng thức một bữa tiệc hoàng gia chứ không phải cái bánh mì nướng rẻ tiền giữa trời. Đã vậy, cô ta còn khẽ mỉm cười, kiểu cười thật quý phái, làm tôi suýt nữa sặc bánh vì cái sự ‘khác người’ của cô ta.
Ăn chậm vậy không sợ đói hả?
Nhìn qua Raldor, hắn ta cũng không phải một con người bình thường nữa. Hắn ngồi ngay cạnh tôi, đôi tất lưới dài đến đùi lấp ló dưới cái váy gothic, tay cầm thìa nhỏ múc từng chút súp từ cái bát gỗ. Gió thổi qua làm tóc hắn bay nhẹ, hắn đưa thìa lên môi, nhấm nháp từ tốn với động tác mềm mại đến mức tôi muốn đứng dậy bỏ chạy. Đôi mắt đỏ của hắn liếc cái bát, rồi khẽ nghiêng đầu, lau miệng bằng khăn ăn với vẻ nữ tính làm tôi nổi da gà. Tôi thề, nếu không biết hắn từng chém đầu tôi bay xa ba mét, tôi đã tưởng đây là một cô nàng tiểu thư chính gốc ngồi nhầm bàn với tôi rồi!
“Này, hai người ăn kiểu gì mà chậm chạp thế? Lại còn im lặng trong lúc ăn nữa chứ? Này?”
Ghét thật! Tại sao lại cứ phải tỏ vẻ quý tộc làm gì trong khi ăn là để sống chứ?
Bỗng nhiên Lesley ngẩng đầu lên, cười nhẹ, cái kiểu cười ngây thơ mà làm tôi muốn đập bàn.
“Ngài Haruki, ăn chậm mới ngon chứ. Ngài nhét đầy miệng thế kia, không sợ nghẹn à?”
Cô ta nói xong còn cắt thêm một miếng bánh nhỏ, đưa lên miệng nhai từ tốn, tay kia vuốt tóc bị gió thổi rối, trông cứ như một công chúa hàng thật ấy!
“Nghẹn thì uống nước là được mà! Nhưng tại sao hai người lại cứ phải ăn chậm như thế chứ?”
Tôi nói, nhìn sang Raldor. Nhưng hắn chỉ liếc tôi, tay cầm thìa khựng lại một chút, rồi hừ nhẹ.
“Ăn thế này mới gọi là có kiểu cách, Haruki. Ngươi cứ ăn như heo thế, ai mà chịu nổi.”
Hắn nói xong còn nghiêng đầu, rồi nhẹ nhàng múc thêm một thìa súp, đưa lên môi nhấm nháp như đang diễn một vở kịch tiểu thư giữa trời.
Sao mà hai người này lại khó hiểu dữ vậy hả trời…?
Thôi kệ vậy, tôi ăn miếng cuối cùng và uống một ly trà. Chà! No căng bụng rồi! Chắc là mình đã ở dị giới này khá lâu đấy nhỉ?
“À này, tôi hỏi cái này nhé.”
Tôi ngồi thẳng lại, nhìn hai người kia.
“Ở thế giới này có cách nào học ma thuật không? Tôi muốn bắn cầu lửa, gọi sấm sét gì đó cho ngầu, chứ cứ cầm kiếm chém hoài cũng chán lắm!”
Lesley nghe xong thì chỉ đặt nĩa xuống, cười nhẹ.
“Ngài Haruki, ma thuật ở đây là bẩm sinh đấy. Có người sinh ra đã có năng lực, như tôi hay Raldor, còn ai không có thì… Khó lắm...”
“À! Thế thì chán quá, tôi muốn bắn cầu lửa cơ mà!”
Tôi dựa lưng vào ghế, đưa tay ra sau đầu mà thả lỏng bản thân. Phải rồi nhỉ? Từ lúc tới dị giới này, mình cũng hơi mù mờ về mấy cái sức mạnh giống thế này. Liệu có cách nào học được nó không nhỉ? Ít ra phải có cuốn sách ma pháp hay là cái gì đó dạy ma thuật chứ?
“Vậy ở đây, đọc sách ma pháp thì có ma thuật không vậy?”
Raldor nghe xong cũng lắc đầu ngao ngán, đặt thìa xuống, ánh mắt đầy sự thương hại.
“Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi, Haruki. Người không có ma lực bẩm sinh thì có đọc cả trăm cuốn sách cũng vô dụng thôi.”
“Ờm… Nhưng mà ít ra tôi cũng có thể thử chứ? Lỡ đâu tôi có một chút xíu ma pháp mà cái quả cầu đo chỉ số không phát hiện ra thì sao?”
Lesley cười khúc khích, ánh mắt xanh biếc mở to lên, trông như đang thích thú trước câu hỏi của tôi. Không biết có vấn đề gì hay không, nhưng mà tôi thấy rằng có điều gì đó không ổn lắm ở đây.
“Ngài Haruki, ngài thực sự tin vào điều đó sao?”
“Tôi tin mà! Mấy cái thiết bị đo chỉ số đó cũng có thể sai sót chứ!”
Raldor cười nhạt, chống cằm:
“Thế thì để kiểm tra nhé. Ngươi hãy thử niệm một câu thần chú nào đó đi.”
Hehe! Nó lại quá dễ!
Tôi lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc suy nghĩ. Trong đầu tôi bây giờ chỉ có vài câu niệm chú trong mấy bộ anime huyền thoại. Nếu dùng đại chắc cũng được nhỉ?
Tôi giơ tay ra phía trước, cố gắng gồng cơ thể lên, tập trung hết sức vào bàn tay mình.
“KAME…”
“Không phải cái đó.”
“Hả? Vậy thì… Avada–”
“Cũng không phải.”
Tôi cau mày, nghiêm túc nghĩ lại xem trong phim ảnh hay tiểu thuyết có câu nào nghe giống phép thuật thật sự không. Rồi tôi nhớ ra!
“FIREBORU!!”
…
Không có gì xảy ra hết…
Tôi chớp mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. Không tia lửa, không ánh sáng, không gì cả. Tôi thử lắc lắc tay, quơ quơ vài cái, nhưng kết quả vẫn vậy. Bỗng, Lesley che miệng cười khúc khích:
“Ha ha… Ngài đáng yêu thật đấy!”
Ê NÀY! ĐỪNG CÓ CƯỜI TÔI!
“TÔI KHÔNG CÓ ĐÁNG YÊU! TÔI ĐANG NGHIÊM TÚC!”
Nhưng chưa kịp để tôi phản bác thêm, Raldor đã vỗ vai tôi, giọng điệu đầy thương hại:
“Ngươi thực sự là trường hợp ‘không có một giọt ma pháp nào’ đấy, Haruki.”
Cảm giác bị cả thế giới phán là ‘phế vật’ đúng là đau lòng thật. Tôi ngã người ra sau ghế, thở dài.
“Thế giới này bất công quá nhỉ?”
Tôi thực sự muốn biết cảm giác niệm một câu thần chú rồi bùng cháy như pháo hoa là như thế nào mà! Có lẽ bản thân sẽ không bao giờ được trải nghiệm cái cảm giác ‘TÔI MẠNH LÊN RỒI!’ như mấy nhân vật chính khác. Nhưng khoan, có khi nào…
Tôi ngồi bật dậy, chống tay lên bàn, ánh mắt sáng rực.
“Này! Có cái nào như… ‘Cường hóa cơ thể’ không? Kiểu như giúp tôi chạy nhanh hơn, đánh mạnh hơn ấy!”
Lesley gõ gõ ngón tay lên bàn, như đang suy nghĩ.
“À, thực ra có chứ. Đó là kỹ thuật ‘Cường hoá ma pháp’. Nhưng không phải ai cũng học được.”
“Tại sao?”
“Vì tôi có ma lực.”
Tôi ngã ngửa ra ghế lần nữa.
“Tại sao cái gì cũng phải dính tới ma lực hết vậy?!”
Tôi chỉ muốn mạnh lên một chút thôi mà!
Raldor cười nhẹ, tay đặt lên cốc trà, khuấy đều rồi húp một ngụm.
“Nếu ngươi muốn mạnh lên mà không cần ma thuật… Thì chỉ có cách tập luyện thể chất đến mức giới hạn thôi.”
Tôi lập tức tưởng tượng ra cảnh mình chạy bộ một trăm km, gập bụng một trăm cái, chống đẩy với một tảng đá to trên lưng. Một giọt mồ hôi chảy xuống trán.
“Ờ… Thôi.”
Tôi không muốn mình có một quả đầu trọc lóc như anh chàng nào đấy đâu…
Lesley nghiêng đầu, chớp mắt, nhìn tôi và bắt đầu suy nghĩ.
“Thế thì ngài cứ dùng cái đầu mà chiến đấu thôi?”
“Cái đầu hả? Ý cô là tôi sẽ dùng trí thông minh để nghĩ ra kế hoạch đúng không?”
“Không.”
Cô ta cười lên, nụ cười ấy làm tôi hơi khó chịu một chút.
“Ý tôi là ngài có thể… Dùng đầu mình để ném vào kẻ địch chẳng hạn?”
“Ê này! Cô nói đùa hay nói giỡn vậy hả?”
Lesley che miệng cười khúc khích, đôi mắt xanh biếc híp lại như đang rất hả hê trước cái phản ứng của tôi vậy. Chết thật!
“Tôi nói thật mà ngài Haruki. Ngài bất tử, đầu bị chặt vẫn sống, vậy thì dùng nó làm vũ khí cũng được đó!”
Raldor gật gù, tay vuốt tóc bị gió thổi rối, cười nhếch mép. Định hùa theo thật à?
“Ý hay đấy. Ngươi có thể ném đầu vào kẻ địch, rồi cơ thể chạy theo đạp thêm vài phát nữa. Chiến thuật lạ mà hiệu quả.”
“Hai người bị điên hết rồi hả?!”
Tôi đập bàn, cái ly trà rung lên bần bật.
“Tôi không phải cái máy ném đầu tự động đâu! Với lại, nghe kinh dị quá, ai lại đi ném đầu mình đi chứ?!”
“Nhưng ngài đã làm thế rồi còn gì?”
Lesley nhún vai, giọng tỉnh bơ, đôi mắt còn tỏ vẻ ngây thơ nữa.
“Hồi trong không gian của Raldor, ngài ném đầu đi để phá cái lõi cơ mà mà.”
“Đó là bất đắc dĩ! Mà sao cô biết chuyện đó hay thế hả?”
Tôi gào lên, tay sờ đầu như để chắc chắn nó còn nguyên trên cổ.
“À, Raldor kể cho tôi nghe đấy!”
“Raldor kể?!”
Tôi quay phắt sang nhìn tên mặc váy gothic bên cạnh, tay chỉ thẳng vào mặt hắn.
“Ngươi kể cái gì với cô ta hả?!”
Raldor nhún vai, tay cầm cốc trà hớp thêm một ngụm, rồi cười nhếch mép.
“Thì kể sự thật thôi. Ngươi ném đầu phá lõi, ta thấy hay nên kể lại cho Lesley. Có gì đâu mà ầm ĩ?”
“Có gì đâu á?!”
Tôi hét lên, tay ôm đầu như sợ nó bay mất thêm lần nữa.
“Đó là ‘chuyện kinh dị để đời: luôn đấy, mà ngươi lại dám đi rêu rao khắp nơi hả?!”
Lesley cứ cười khúc khích, đặt nĩa xuống bàn.
“Ngài Haruki, tôi thấy chuyện đó ngầu mà. Không phải ai cũng dám ném đầu mình như vậy đâu!”
“Ngầu cái đầu cô! Chậc! Kệ đi, chuyện cũng lỡ bị kể rồi.”
Tôi bí ngôn rồi…
Raldor đặt cốc trà xuống, chống cằm nhìn tôi.
“Thôi, nếu ngươi không thích ném đầu, thì cứ làm kiếm sĩ đi. Dù sao khả năng bất tử của ngươi cũng đủ để sống sót rồi. Cần gì ma thuật?”
“Nhưng tôi muốn bắn cầu lửa cơ!”
Tôi thở dài, ngả người ra ghế, để gió thổi qua làm tóc bay rối.
“Cầm kiếm chém hoài chán lắm…”
Lesley bỗng vỗ tay cái bốp, mắt sáng rực.
“Vậy thì lập party đi! Ngài Haruki làm kiếm sĩ, tôi với Raldor lo phần ma thuật. Hoàn hảo luôn!”
Hả? Party gì–
“HỢP LÝ!”
“Ê này! Lôi tôi đi đâu đấy hả?”
Tôi hét, nhưng Lesley đã lôi tôi đi xềnh xệch, tay kia còn cầm cái nĩa dí vào lưng tôi. Eo ơi, sao tôi toàn bị ép kiểu này vậy?!
Bước vào Guild, mùi rượu bia nồng nặc phả ra làm tôi nhăn mặt. Lesley kéo tôi thẳng đến quầy tiếp tân, Raldor thì đi theo sau với dáng vẻ nhẹ nhàng. Mấy mạo hiểm giả khác cứ lượn qua lượn lại, chẳng ai nhận ra Raldor trong hình dạng này cả. Họ đang nghĩ rằng đây chỉ là một cô gái bình thường thôi.
“Chào các vị, xin lỗi vì sáng nay hơi bận nên chưa hỗ trợ được hết. À, cậu đây quên làm thẻ mạo hiểm giả lúc sáng đúng không? Giờ đã là buổi trưa rồi, hãy tranh thủ làm nhé, vì buổi chiều đa số nhân viên sẽ bận lắm ạ.”
Cô tiếp tân tóc đen nhìn chúng tôi, nở nụ cười lịch sự. Chà, thế này mới là tiếp tân chứ! Thái độ kiểu này thì trông cũng được, trừ cái cây nĩa đang dí vào lưng tôi thôi.
“Làm đi! Ngài Haruki! Hì!”
Cái nụ cười đó… Nó nhiều sát khí! Không, cực nhiều là đằng khác! AI ĐÓ LÀM ƠN CỨU TÔI ĐI! Khổ quá, khổ lắm, dí mãi!
“Được rồi, được rồi! Cứ viết vào là được chứ gì?!”
Tôi làu bàu, cắm đầu điền thông tin: Haruki Tanaka, trường phái kiếm sĩ – vì cái thanh wakizashi hồi đấu trường giờ thành mặc định luôn. Cô tiếp tân đưa tôi cái thẻ đồng rỉ sét mới toanh, tôi cầm mà muốn khóc. Nhìn cái thẻ này chán đời thật!
Lesley thì rút thẻ cũ ra, thì thầm gì đó với cô tiếp tân rồi làm lại thẻ mới. Tôi liếc thấy cái tên ‘Luna’ trên thẻ cũ trước khi cô ta giấu đi.
Hả? Luna là ai vậy? Lesley có bí mật gì mà cứ lén lút thế này?
Raldor cũng bước tới, làm thẻ mới trong hình dạng nữ tính hiện tại, bỏ cái thẻ ‘kẻ hủy diệt’ đô con đi. Hắn cười nhẹ:
“Dạng này thoải mái hơn, không phải gồng mình đóng vai ngầu nữa.”
Xong xuôi, cả ba chúng tôi xác nhận lập party. Mấy mạo hiểm giả khác đi ngang qua nhìn Lesley với Raldor lại cứ xuýt xoa:
“Chu choa mạ ơi! Hai người này nhìn mạnh thật, lại còn đẹp nữa!”
Rồi họ quay sang tôi:
“Còn thằng này chắc ăn may mới được đi chung, tên khốn may mắn!”
Đừng đánh giá tôi qua vẻ bề ngoài nhé!
“Lesley, cho tôi mượn ‘đại bàng sa mạc’...”
“Không có rồi, dùng tạm cây ‘G khoá’ của tôi nhé?”
Từ trong áo hoodie, Lesley lấy ra một khẩu súng lục sáng loáng, đưa cho tôi như thể đang đưa một món đồ chơi vậy. Được rồi! Hãy xem đây!
“Sức mạnh ban phát dâ–”
“Haruki bình tĩnh lại!! HARUKI!!”
—Một lúc sau—
“Xin ba vị hãy đặt tên tổ đội đi ạ!”
Cô tiếp tân cười mỉm, mắt híp lại. Chà, khó đây, vì tôi vẫn chưa nghĩ ra cái tên party nào cho hợp cả.
Tôi đứng thẳng người, tay chống hông, nhìn Lesley với Raldor.
“Được rồi, nếu đã lập party thì để tôi đặt tên là Yandere Lovers Squad, nghe ngầu chưa?! Tôi biết mà! Ngầu lắm đúng không hả?”
Tôi gật gù tự đắc, tưởng tượng cảnh cả nhóm bước vào làng với cái tên chất như thế này, ai cũng phải trầm trồ. Nhưng sau đó, Lesley lắc đầu ngay, tay chống nạnh và mặt thì cau mày.
“Không, Cloud Squad hợp hơn, vì thần Cloud đã chọn ngài mà! Cái tên này nghĩa hơn nhiều!”
“Yandere Lovers Squad chất hơn cả trăm lần nhé! Ai nghe cũng biết ngay là nhóm mạnh!”
“Ngài Haruki, Cloud Squad mới là tên có ý nghĩa!”
Sao mà cứ cãi thế nhỉ? Rõ là cái tên ‘Yandere Lovers Squad’ nghe tinh thần sôi sục hẳn lên mà. Còn Raldor, hắn ta chỉ đứng cạnh, nhún vai cười khúc khích, đôi tất lưới cứ lấp ló dưới chiếc váy gothic.
“Cái tên nào cũng được, hai người cứ cãi đi, ta đứng xem cho vui.”
Hắn khoanh tay, nhìn tôi với Lesley như đang xem một vở kịch hài.
“Không ai hỏi ý ngươi đâu!”
Tôi quay sang lườm Raldor, nhưng hắn chỉ vuốt tóc, cười nhếch mép như chẳng quan tâm.
Mấy mạo hiểm giả xung quanh bắt đầu tụ lại, ôm bụng cười ầm lên. Một tên hét to:
“Ba đứa này mà lập party chắc loạn lắm đây!”
Một tên bụng bia thì lại chen vào:
“Chọn cái tên nào cũng được đi, cãi hoài mệt quá!”
Nghe vậy thì mấy mạo hiểm giả khác cũng đồng tình:
“Ờ, phải! Phải đó! Cứ chọn đại một cái tên đi.”
Tôi lườm mấy tên đó, tay sờ thắt lưng định rút khẩu súng lục Lesley đưa lúc nãy, nhưng rồi nhớ ra cô ta đã giật lại mất rồi. Bỗng, cô tiếp tân ho nhẹ, nụ cười vẫn giữ trên môi nhưng giọng điệu có vẻ hơi gấp gáp:
“Các vị ơi, xin chọn nhanh một cái tên để tôi còn ghi vào sổ. Buổi trưa sắp hết rồi ạ, lát nữa giờ nghỉ trưa của nhân viên sẽ bắt đầu.”
Đành vậy… Biết làm sao bây giờ đây!
“Được rồi! Để Raldor quyết định đi!”
Tôi nói với Lesley, sau đó hai chúng tôi nhìn qua Raldor, ánh mắt như thể đang đặt hy vọng vào hắn. Thôi thì tôi với Lesley cãi nhau mãi cũng chẳng xong, để tên này chọn chắc ổn hơn. Không biết sẽ là cái tên gì đây nhỉ? Chắc phải ngầu lắm!
“Cục thịt bò…”
K-Khoan! Khoan đã! Này! Tên Raldor đang đọc báo mà?! Chết tiệt!!
“À, vậy tên tổ đội sẽ là ‘Cục thịt bò’ nhé!”
À… Cô ta ghi vào sổ luôn rồi…


0 Bình luận