Chúa Quỷ
Commander
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 : Tại vùng đất xa lạ

Chương 10 : Tội nhân

0 Bình luận - Độ dài: 2,165 từ - Cập nhật:

Dưới cánh rừng được bao phủ bởi màn trời xanh, ba người bết bát bệ rạch đang tụ tập lại thành hình tam giác.

Hai người với bộ đồ chắp vá rách rưới được làm bởi lớp lông thú hôi hám, người còn lại thì bị trói chặt từ đầu đến chân.

Cô gái với cặp sừng quỷ trên đầu đưa bi đông đến sát miệng người đang bị trói. Với sự cẩn thận, gift của cô luôn trong tình trạng được triệu hồi.

Cô gái bị trói vội vàng mút lấy miệng bình, không cần sự giúp đỡ, cô ta dốc thẳng mặt lên trời rồi tu một tràng nước bằng cuống họng mở rộng, tham lam đến độ sặc hầu hết nước ra khỏi miệng và mũi.

"Khặc, khặc... hai người từ đâu đến vậy?"

Sau khi được thỏa mãn cơn khát, cô ta hỏi.

"Ồ, ra cô là người thật."

Henrry nói với cô gái bị trói, khi này anh mới nhìn kỹ được gương mặt tiều tụy, da dẻ xanh ngoét của người bị bỏ đói lâu ngày kết hợp với cái mùi hôi hám đang bám dính trên người cô ta cũng đủ hiểu rằng cô ta đã bị treo trên lên cây một khoảng thời gian.

Tuy vậy, anh cũng cảm thấy lạnh gáy khi một người như vậy mà vẫn có thể còn sống mà không trở nên điên loạn. Phải nói, việc phải đối mặt với việc đói khát trong nhiều giờ đồng hồ để đối mặt với bóng tối lạnh rét của vùng đất xa lạ. Kết hợp cùng những con quái vật đói khát luôn trực chờ thời cơ, thì việc giữ được tinh thần như cô gái bị treo này quả là một điều kỳ diệu. Nếu đổi lại là Henrry chưa chắc anh đã trải qua được một ngày.

Ít nhất là cô ta không tỏ ra hoảng sợ trước cặp sừng trên đầu Phương, hay có bất cứ dấu hiệu nào quan tâm tới nó.

"Tôi đã bảo mình là người mà, ài."

Cô ta thở dài ngao ngán, mái tóc màu hồng nhạt xơ rối khẽ đung đưa.

"Mà hai người có gì ăn không? Tôi đói quá. Suốt hai ngày qua tôi đã không được ăn uống tử tế gì rồi."

Henrry lắc đầu.

Còn Phương hơi khó chịu trước thái độ đòi hỏi từ một kẻ đang nhận một sự giúp đỡ.

"Có cần nấu nước tắm rửa luôn cho?"

"Nhưng chúng ta đâu có cái bồn tắm nào đâu?"

Phương bóp chán ngao ngán tới cực điểm.

Cô gái tóc hồng hẳn cũng không ngốc đến mức không nhận ra được lời châm biếm, nên đã chậm rãi thu lại lời.

"Không cần đâu. Cảm ơn hai người đã giúp tôi xuống đất. Nhưng, nếu có thể thì giúp tôi nới luôn dây trói được không?"

Henrry chớp mắt ngó sang Phương thăm dò ý kiến bằng cách chỉ ngón tay.

"Trước khi cởi trói cho cô, tôi muốn biết tại sao lại có người muốn treo cô trên cây?"

Phương không để ý đến anh ta, cô đặt tay lên cằm, ánh mắt sắc lạnh tạo nên biểu cảm cực kỳ nghiêm túc hỏi.

"Tôi tên là Lee Han Jun, một thức tỉnh giả cấp 1. Thuộc loại tận dụng. Rất vui vì được hai người giúp đỡ. Còn lý do tại sao tôi bị treo ở đây là do đám người xấu Yin Hong ở Tây Thành làm ra, chúng ỷ có người chống lưng liền đem tôi tới đây để treo người tôi lên cây như một nhà tù, hay một cách hành quyết."

Lee Han nói với sự uất hận trong giọng nói.

"Đám khốn nạn xấu chỉ biết ức hiếp người quá đáng."

"Chờ chút đã, cô đến từ Hàn Quốc đúng không?"

Đột nhiên Phương chen ngang hỏi.

"Hả? Vâng tôi đến từ Hàn Quốc? Các bạn cũng vậy à."

Henrry đột nhiên tần gần người trước sự thay đổi đột ngột cuộc tra hỏi này.

Phương lắc đầu phủ nhận.

"Không, tôi đến từ nơi khác địa lý hơn so với cô. Tuy vậy, tôi cũng bị kẹt lại ở nơi này do một số chuyện."

Lee Han thở phào, gương mặt cười nói:

"Hầu hết những người tại đây đều như vậy hết. Chúng ta không có sự lựa chọn cho việc bị triệu hồi tới các thế giới huyễn cảnh. A, vượt qua những thách thức mà nó đem tới để có thể trở về trái đất. Chỉ tiếc là bảy năm rồi, vẫn chưa ai kết thúc được huyễn cảnh ở vùng đất này."

Mặc dù không hiểu được nội dung cuộc nói chuyện của hai người họ. Thì tình cảnh của cô gái Lee Han này lại khiến anh cảm thấy bất ngờ khi cô không phải một người bản địa, mà là một người lạc giống như anh và Phương, có lẽ là giống Phương hơn. Thậm chí là có phần chung gốc gác với nhau, dù bản chất của hai người chẳng giống nhau chút nào.

"Vậy, ý của cô là những người ở trong tòa thành phía bắc kia cũng giống như cô?"

Phương hỏi với sự nghi hoặc nhất định.

"Phải, chẳng phải hiển nhiên quá sao? Ai chả bị triệu hồi thẳng tới Hắc Thành luôn!"

"Nhưng bọn tôi bị dịch chuyển ở một nơi khác."

Henrry nhướng mày nói.

"Chờ đã! Cô và anh ta là người mới đến đây sao?!"

Hết ngước đầu nhìn Phương rồi quay sang nhìn Henrry. Jun sững sờ khiến cặp đồng tử của cô ta dãn ra hết sức mà nó có thể.

"Đúng. Bọn tôi mới bị dịch chuyển tới đây khoảng ba tháng trước. Rơi vào vị trí ở cánh rừng phía nam và đang hướng đến thành bang phía tây để tìm kiếm sự giúp đỡ."

Phương có chút lưỡng lự nhưng quyết định nói ra sự thật.

Lúc này Henrry mới chợt giật mình nhận ra khoảng thời gian họ vừa trải qua. Tuy nói ba tháng không phải là ngắn, nhưng cũng không thể xem là dài. Tuy vậy, nó vẫn là khoảng thời gian minh chứng cho việc anh đã sống sót tại nơi kinh khủng với đủ thứ kinh dị.

"Cái quái gì cơ?! Các người đi từ đó tới đây mà vẫn còn sống đến bây giờ á?!"

Hàm dưới của Jun gần như rách ra vì há miệng. Quá sốc trước thông tin mình vừa nhận được, Jun gần như bị đóng băng lại trước khi kịp bình tĩnh lại.

"Không thể nào. Làm thế nào có người lại đi xa đến vậy chứ? Thậm chí là sống, nói dối sao. Bọn thập hoang giả là những tay thêu dệt giỏi, không thể nào chúng bịa chuyện dở thế này?"

Cô ta bắt đầu lẩm bẩm liến thoắng trong miệng.

"Mặc dù chuyện đi xa khỏi ngoại địa của thành không phải chuyện hiếm hoi gì,

Phải mất chục giây sau cô ta mới bình tĩnh lại.

"Chúng ta có khách."

Cách đó không xa, giọng nói du dương của một người đàn ông truyền đến.

Sự chú ý của Henry khiến anh giật thốt người quay lại nhìn. Phương và Jun cũng có hành động tương tự.

Trước mắt họ là một nhóm ba người trang bị áo giáp và vũ khí, người ở giữa đeo một thanh đoản kiếm dài nằm trong bọc đen, một người dùng thương, cuối cùng là cây cung với ngoại hình bắt mắt.

"Yin Hong."

Jun gầm gừ trong miệng, đôi mắt ánh lên sự thù địch của loài thú hoang dại về phía kẻ cầm đoản kiếm.

Henrry hướng theo ánh nhìn đến một người thanh niên đẹp đẽ nhưng gầy guộc, những đường nét trên gương mặt có phần khá hao hao với Jun, mặt đẹp, môi mỏng, với cặp lông mày mỏng. Cơ thể mặc giáp nhẹ với chiếc áo tơ lựa khiến anh ta có vẻ ngoài như một tên đọc sách bệnh tật.

Hai người còn lại cũng có ngoại hình khá tương tự Hong, tuy vậy họ trông khỏe khoắn và mạnh mẽ hơn nhiều.

Không khó để nhận ra ai mới là kẻ cầm đầu ba người. Mặc dù vũ khí của Hong kém ấn tượng hơn, nhưng điều đó càng làm nổi bật hơn bật hơn. Giống như một gã công tử cần được bảo vệ.

"Ôi chao, xin chào hai thập hoang giả vô danh, không biết tôi nên xưng hô thế nào với các vị đây?"

Hong nói chuyện với thái độ lịch sự đến bất ngờ. Dù những vũ khí của họ đang lóe lên tia kim loại chết chóc.

Thay vì chú ý tới điều đó.

Nhìn bộ trang phục sạch sẽ của họ, Henrry không khỏi cảm ghen tị. Việc sống trong lo sợ và cơ cực suốt ba tháng qua khiến cả hai không còn bận tâm tới ngoại hình. Làn da lấm lét bụi đất, bộ đồ chắp vá từ những thứ có thể dùng. Hòa lẫn cùng mùi mồ hôi và máu, khiến cả hai trông chẳng khác gì thổ dân.

"Bọn tôi là những người lạc đang đi tìm sự giúp đỡ."

Phương đáp.

"Hân hạnh đọa lạc giả."

Hong nói với gương mặt cười.

"Dù không biết thân phận của các bạn như thế nào. Cũng như để không làm mất thì giờ, thì tôi cũng xin nói thẳng rằng: Kẻ mà các bạn đang định cứu kia là một tên tội phạm đang hứng chịu sự trừng phạt thích đáng."

Thái độ hòa hoãn kính cẩn này khiến Hong trông hoàn toàn trái ngược với những gì mà Henrry tưởng tượng về một tên ác nhân mặt mũi đỏ gay, trong khi mồm hét ra lửa.

Điều ấy khiến anh không khỏi nghi ngờ mà quay sang nhìn Jun.

Như cảm nhận được sự nghi ngờ đang thoang thoảng trong tình cảnh này. Jun lập tức thanh minh cho bản thân:

"Không, tôi không hề làm chuyện gì xấu cả. Hắn đang nói dối!"

Gần như bối rối, anh lại quay sang Phương. Người giữ im lặng cho tới thời điểm hiện tại.

Quá rõ tình cảnh hiện tại là không thể đặt niềm tin vào bên nào khi chỉ dựa vào lời nói của một phía. Henrry mong chờ vào quyết định từ người đáng tin hơn.

"Tôi không biết mâu thuẫn của hai bên là như thế nào, nhưng tôi hi vọng không có bất cứ việc giải quyết mâu thuẫn nào ở đây."

Phương liếc nhìn nhóm Hong với sự e ngại.

"Tôi cũng rất mong muốn điều đó nếu hai người chịu để tên tội nhân kia ở lại. Cô ta vẫn chưa trả giá đủ cho những hành động của mình, và tôi mong các vị hiểu và làm theo những gì tôi nói trong hòa bình."

"Hòa bình cái rắm, đồ cáo mắt híp. Đừng nghe lời hắn ta. Một kẻ âm hiểm độc ác, chắc chắn hắn sẽ giết hai người."

Jun rít lên cảnh báo gần như là cam đoan.

Điều ấy càng khiến Henrry bối rối hơn.

"Các bạn không có ý định tin tưởng vào một tên tội phạm chứ?"

Hong bình thản đáp, hai tay giơ cao tỏ vẻ vô hại, trong khi hai kẻ đứng bên hắn đang có những cử chỉ nhỏ nhoi với vũ khí trong tay.

Phương nghiền ngẫm rồi trả lời một cách tự nhiên:

"Dù không biết những lời buộc của cô ta có đúng hay không? Nhưng bạn của anh khiến tôi cảm thấy không an tâm lắm."

"Chứ không phải dùng để đối phó với những thứ như giả dạng là con người à?"

Vừa nói, Henrry vừa nhìn sang Jun. Ánh mắt tỏ rõ sự nghi kị không che giấu. Nhìn thấy ánh mắt đó khiến Jun không khỏi khó chịu.

"Này, anh đang nghi ngờ tôi đấy à?"

Trước khi cả hai người chuẩn bị cãi vã với nhau, Phương trừng mắt nhìn họ với cái hung ác khiến cả hai im bặt lại.

"Thật xin lỗi vì đã thô lỗ, nhưng cô không nghĩ điều đó hơi mâu thuẫn với thanh kiếm ở tay mình à?"

Hong móc mỉa khi hơi hướng xuống thanh kiếm bên tay Phương.

"Chỉ để phòng hờ thôi."

"Có lẽ chúng ta nên sử dụng biện pháp mạnh thưa công tử."

Người cầm thương đề xuất bằng cách nói vừa đủ. Dường như đã mất hết kiên nhẫn với cuộc thương thảo lan man.

"Im lặng."

Tuy vậy, vị công tử lại nhẹ nhàng gắt lời.

"Vậy các bạn vui lòng giao tên tội nhân đó cho tôi chứ?"

Hong đưa ra lời đề nghị lại một lần nữa.

Phương đặt tay khoanh tay, trầm tư một lúc rồi đáp.

"Xin từ chối."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận