Căn phòng bí mật được bài trí như một sàn đấu ngầm: ở giữa là một khoảng trống, xung quanh là hàng ghế gỗ cũ kỹ được bọc bởi lớp da lão luyện, nay chỉ còn là những vết sờn mòn của thời gian. Tại trung tâm, nơi Ank và sinh vật kỳ lạ đang đứng, những vệt máu khô mờ và vết cào xước in đậm trên sàn đá lạnh lẽo kể lại những câu chuyện của những trận chiến đã qua. Mùi sắt gỉ của máu hòa cùng hương ẩm mốc, dày đặc đến mức làm không khí trở nên căng thẳng, đến nỗi chẳng thể thở nổi.
Luka vội vàng đứng dậy, nhưng ngay khi cậu cử động, một áp lực vô hình đè lên cậu, chèn ép từng sợi thần kinh. Cậu cảm nhận như thể ngàn linh hồn từ trong bóng tối đang dõi theo, mỗi ánh nhìn như mũi kim nhọn nhấn vào tâm trí. Làn sương lạnh, không rõ từ đâu, bò dọc sống lưng, kèm theo mùi máu nồng nặc vang lên từ những góc khuất, nơi ánh sáng từ ngọn đèn chùm như không dám đặt chân.
Cậu nhận ra - ngoài cậu, Ank và gã kia, vẫn còn một sự hiện diện khác trong căn phòng này. Một thứ to lớn, quyền lực và bí ẩn đang quan sát.
Ank vẫn đứng yên, không hề quay đầu nhìn Luka. Ánh mắt anh khóa chặt vào kẻ đối diện - một kẻ có hình dáng con người, nhưng chỉ thoáng nhìn thôi cũng đủ để cảm nhận rằng hắn không còn là con người nữa.
Bất chợt, hắn quay sang nhìn Luka, nụ cười nhếch lên nửa khinh thường, nửa thích thú. Giọng hắn nhẹ nhàng, như lời thì thầm ma quái, vang vọng khắp căn phòng “Cuối cùng ngươi cũng đến. Ta và Ank đã chờ ngươi rất lâu, phải không, Ank?”
Chưa kịp để hắn dứt lời, lưỡi kiếm của Ank lóe lên nhanh như tia sét đen. Nhát chém ngang cổ, không có chút do dự, chỉ là cơn bão giận dữ lạnh lẽo, lao vào không gian – nhưng lưỡi kiếm lướt qua, chẳng để lại một vết thương nào. Dường như, cơ thể hắn là làn sương đen, tan ra rồi lại tụ lại như chưa từng bị trúng.
Nó không trúng, lưới kiếm lướt qua khoảng sương mù kì ảo, chúng tan ra, rồi lại tập hợp lại. Chúng mềm mại, đung đưa trong không khí, nhưng lại rắn chắc như da thịt đến lạ. Thân thể hắn như một làn sương đen, lưỡi kiếm xuyên qua nó mà không để lại một vết thương nào. Sương tan ra, rồi lại tụ lại như chưa từng bị cắt trúng.
Hắn cười nhẹ, chậm rãi đưa tay vuốt mái tóc dài của mình, giọng hắn vẫn điềm nhiên như thể vừa tránh đòn một cách thảnh thơi “Ank… Ngươi biết mà, ta vốn dĩ không giỏi chiến đấu. Thực sự thì… đứng trước ngươi, ta chẳng có cơ hội chiến thắng.”
Hắn ngừng lại, xoay xoay chiếc rương trên tay, giọng nói trở nên trầm thấp, như một tiếng thì thầm đến từ màn đêm sâu thẳm “Nhưng với thứ này… thì chuyện sẽ rất khác.”
Luka hét lớn với Ank “Chúng ta phải lấy lại chiếc rương!” “Ta biết.” Ank quay người trả lời. Ngay lập tức, anh nhảy vọt lên không trung, như một con báo lao về phía kẻ đối diện với lưỡi kiếm đen xé toạc không gian. Lần này, đòn tấn công chính xác nhắm thẳng vào bàn tay đang nắm chặt chiếc rương.
Nhưng đột nhiên, chiếc rương bật mở, tỏa ra một luồng sáng trắng chói lóa, hất văng Ank ra xa khỏi tầm với. Mọi thứ trong không gian như bị cuốn theo cơn bão ánh sáng – rồi, khi ánh sáng tắt dần, chiếc rương lại chuyển thành sắc đỏ tươi. Anh không vì thế mà chùn bước, sau khi lộn một vòng trên không trung, tiếp đất gọn gàng, Ank nhanh như cắt tiếp cận hắn. Nhưng lần này, chiếc rương không còn hất tung anh như trước mà thay vào đó một bàn tay đỏ thẫm vươn ra.
Ank khựng lại.
Ký ức của Ank ùa về như cơn ác mộng không ngừng. Một hình ảnh mờ ảo: người phụ nữ trẻ với đôi mắt đau đớn, ngã quỵ giữa vũng máu, nội tạng tràn ra như dòng sông đen. Tiếng gào của một đứa trẻ vang lên như điềm báo của sự diệt vong. Ank đứng đó, mặt hiện rõ sự điên loạn, bàn tay run rẩy nhuốm máu. Để rồi, nụ cười của anh chuyển từ cuồng loạn sang căm phẫn, như thể anh vừa nhận ra một điều gì đó.
“Không…” Ank run rẩy, đôi mắt hằn tia đỏ, anh căm hận nghiến chặt răng. Tâm trí anh đang bị xâm nhập một thứ gì đó đang cố kiểm soát anh, gặm nhấm lý trí của anh. Anh quỳ xuống, hai tay run rẩy ôm chặt đầu, cố gắng kiểm soát nó. Hắn ta - kẻ bí ẩn, không ngừng công kích vào tâm trí Ank, cố gắng kiểm soát anh. Luka nhận ra điều bất thường, cậu lập tức lao đến tấn công gã kia, đồng thời hét lên gọi Ank. “Chết tiệt, ta biết rồi, cái thứ khốn nạn này sao có thể kiểm soát được ta.” Nghe vậy, Luka không chần chừ mà tiếp tục tấn công hắn dữ dội hơn, đồng thời cố gắng tiếp cận Ank.
Còn gã đó, hắn nhẹ nhàng né tránh rồi phát ra một nụ cười khiêu khích “Ank… Trước đây ngươi mạnh hơn ta, thông minh hơn ta, man rợ hơn ta. Điều đó làm ta phát điên! Cứ mỗi lần thấy ngươi, sự ngạo mạn của ta dường như yếu đi trước sự mạnh mẽ của ngươi.” Hắn dừng lại, rồi chưng ra một gương mặt quỷ dị, đưa tay che gương mặt cùng nụ cười dài đến tai “Nhưng Ank, có một điều ta phải công nhận, chúng ta thực sự rất giống nhau, giống vì sự kiêu ngạo. Ngươi từng nói rằng những thử thách ở đây không đáng để ngươi ra tay ư.” Luka đến gần Ank, định giúp anh đứng dậy, nhưng bất ngờ, một bàn tay đen kịt lao ra từ ngực cậu, cắn xé cơ thể Ank.
“Ank…” gã ta cười “Khu rừng này không chỉ thử thách mỗi hắn đâu, nó còn thử thách cả ngươi nữa đấy.” Một tiếng gào, một tiếng hét vang trời, to đến mức Luka phải bịt chặt tai nếu không muốn màng nhĩ bị xé rách.
Đột nhiên không gian im bặt, mọi thứ như ngưng đọng lại, cậu cũng vì thế mà mở mắt lên để quan sát tình hình. Ngay lập tức, chỉ thoáng qua trong tích tắc, Ank xuất hiện ngay trước mặt cậu, chém một đường ngang bụng. “Quá nhanh!” Đó là những gì cậu nghĩ trước khi cậu bị chém bay vào bức tường khiến nó vỡ vụn. Thanh kiếm trên tay cậu gãy nát do trước lúc Ank chém cậu đã kịp chắn nó trước ngực, nhưng điều đó là không đủ để giảm sát thương mà vết chém mang lại. Cậu nhìn xuống bụng mình, một vết cắt dài, sâu hoắm, ruột và những thứ khác cứ thế mà lòi ra, máu chảy lênh láng khắp sàn.
“À, suýt quên mất, ta vẫn chưa tự xưng tên ta nhỉ.” Hắn nói rồi dang rộng hai cánh tay, cùng với Ank đã hoàn toàn bị bao phủ bởi một làn xương đen kịt, gần như không thể thấy rõ mặt “Ta là hiện thân của Kiêu Ngạo, tông đồ thứ bảy!”.
Luka thầm nghĩ: Kiêu ngạo? Thứ bảy? Chắc có lẽ đó là sự phân chia cấp bậc… mạnh như vậy mà chỉ đứng thứ bảy thôi sao!. Vừa nghĩ Luka vừa nhìn vết thương của mình: Đau thật, thậm chí chả còn sức đâu để nói huống chi là chiến đấu, tình hình này thực sự quá tệ, có lẽ mình đành phải chết ở đây thôi… dường như Luka đã buông xuôi, cậu nhìn xa xăm, rồi hướng mắt lên trần nhà. Cậu nhận ra mình lại đang nằm ở vị trí mà cậu vừa rơi xuống, lờ mờ cũng nhìn thấy những đốm lửa xanh từ thanh gỗ vẫn đang cháy phừng phực. “Mắt mờ rồi, tầm nhìn càng lúc càng hạn chế, sắp chết rồi.” Luka nghĩ, cậu không muốn chết, cậu vẫn chưa giải mã được hết những câu hỏi, chưa cứu được mọi người, cứu… nhưng một phần nào đó trong cậu lại muốn được nghỉ ngơi. Cậu nghĩ thầm: Yếu đuối quá, nếu như mình mạnh hơn thì tốt biết mấy.
Còn gã, hắn đứng cười một cách xảo trá “Quả là trò hay, giờ đây chính ngươi lại chết dưới tay kẻ đáng tin nhất trong khu rừng này.” Hắn lại gần, trên tay vẫn cầm chiếc rương “Chiếc rương này rồi cũng sẽ hết tác dụng khi chủ nhân của nó chết, nhưng chẳng sao, ta sẽ giúp ngươi chết dưới tay kẻ thù, không phải chết dưới tay đồng đội.” Nói rồi hắn niệm chú, trên tay dần dần hình thành một khối hình nhọn, sắc, đen tuyền. Nó xoay càng lúc càng nhanh trên không trung, ngắm thẳng vào đầu Luka mà bắn. “Vĩnh biệt nhé, kẻ mà ta còn chẳng biết tên.” Luka cảm thấy cơ thể mình lạnh dần.
Bóng tối tràn đến như một cơn thủy triều nuốt chửng mọi giác quan. Cơ thể Luka rên rỉ, máu chảy ra như những dòng hổ phách trong bóng tối. Cậu cố gắng giơ tay lên, nhưng ngón tay chỉ run rẩy trong vô vọng. Trái tim đập yếu dần, từng nhịp một, như tiếng trống xa dần trong một đoàn quân thất trận.
Cậu sắp chết.
Mũi nhọn cắm xuống, không gian như ngưng lại.
Bất ngờ, chiếc rương lại bật mở nhưng lần này chỉ có mình Luka nhận ra. Nó lại hỏi câu hỏi quen thuộc “Lấy hay không lấy!” Luka ngỡ ngàng, cậu suy nghĩ: Đằng nào chẳng chết, thử lấy xem nào. Cậu trả lời, giọng run run “Lấ..y” chiếc rương phát sáng, hai luồng ánh sáng chiếu ra, một cái hình thành một chiếc khiên năng lượng đỡ lấy mũi nhọn đang cắm xuống, một cái lại bay trực tiếp vào đầu Luka.
Tầm nhìn Luka trở nên mờ ảo. Cậu cảm nhận được một không gian khác - một nơi không có ánh sáng, không có bóng tối, chỉ có một vùng hư vô vô tận. Ở đây, cậu gặp một người đàn ông cao lớn không có gương mặt, nhưng lại có thể nói “Ta không giúp được gì quá nhiều cho ngươi… nhưng thứ phía trên ngươi có thể làm được. Hãy kiên trì và sống tiếp đi, ta đợi ngươi.” Ngay sau đó, cậu lại quay trở lại thực tại, nhìn mũi nhọn đang hướng vào đầu mình, cùng với gương mặt kinh ngạc của hắn ta, cậu lẩm bẩm “Trên đầu… phía trên ư?” Cậu ngước mắt lên, rồi bỗng bật cười thành tiếng.
Cậu cầm lấy thanh kiếm đã gãy mất một nửa, chẳng hiểu sao lúc này, cơ thể cậu lại tràn đầy sức mạnh đến kỳ lạ. “Ma thuật là cách làm sao để sử dụng mana mà không trực tiếp sử dụng nó, vậy dùng kiếm có thể không?” Luka nói với hiện thân của Kiêu ngạo, lúc này vẫn còn đang cực kỳ hoang mang. Cậu tập trung cảm nhận, tìm vào sâu hơn trái tim minh, sâu hơn cả cái lần cậu sử dụng ma lực. Nhưng không được, cậu lại chuyển sự tập trung ra không gian bên ngoài cơ thể. Hắn ta khi thấy một lượng mana dày đang lao vào cơ thể cậu như điên dại, cũng cực kỳ phấn khích “Ngươi điên thật rồi, chỉ với thanh kiếm gãy mà cũng đòi sử dụng mana, e rằng trước lúc đó cơ thể ngươi sẽ hoàn toàn hóa thành tro.”
Dù nói vậy, nhưng trong thâm tâm hắn đang vô cùng bất ngờ bởi mana tiến vào không chỉ nhiều mà còn dày đặc vô cùng, khả năng điều khiển này có thể nói còn điêu luyện hơn tên pháp sư ở tầng ba. Hắn ra sức vận mana vào mũi nhọn, nó càng ngày càng mạnh, xoáy càng ngày càng nhanh. Trên tấm khiên năng lượng bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ, rồi dần dần lan ra khắp chiếc khiên. Luka người vật vã mồ hôi và máu, cơ thể truyền lên từng trận đau đớn ở bụng, nhưng điều đó chỉ khiến cậu tỉnh táo hơn. Cậu biết, chỉ với một chút sai sót, cậu sẽ chết. Cơ thể Luka phát sáng, phía trên thanh kiếm càng lúc càng xuất hiện một ánh sáng vàng dữ dội. Hắn thấy vậy, bất ngờ “Quang năng! Khốn kiếp, biết thế sớm giết hắn nhanh hơn…” Nhưng đột nhiên hắn như bừng tỉnh “Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp, từ bao giờ ta lại run sợ trước một con người, từ bao giờ! Không! Không cần thiết!” Nói rồi hắn dừng lại, không còn gia tăng sức mạnh nữa mà lại bật cười nói với Luka “Nhanh lên đi, ta ngược lại muốn chờ xem thứ ma thuật yếu ớt này của ngươi làm gì được ta.”
Cậu nghe vậy, cũng cười, chầm chậm đưa thanh kiếm chỉ vào mặt hắn, nguồn năng lượng toả sắc vàng chiếu rọi cả căn phòng, để lại sau lưng hắn một hình bóng trải dài trên bức tường “Chết đi!” Hắn ta đứng đó, ngang nhiên sẵn sàng chấp nhận đòn tấn công. Nhưng cậu không tấn công hắn, mà lại bắn lên trần nhà, nhằm thẳng hướng căn phòng tầng số sáu mà bắn. Hắn ta cũng bất ngờ “Ngươi làm cái quái gì vậy, ngươi thực sự đã đưa ta đi từ bất ngờ này đến bất…!” Phập, một thanh gỗ cắm sâu vào ngực hắn, hoàn toàn không thể ngăn chặn. Hắn đau đớn, hai mắt cứng đờ không thể tin được. Miệng rỉ máu, hắn vừa định nói thì bị Luka chặn họng “Sao nó có thể đâm được? Rõ ràng ta phải tự né chứ? Đó có phải điều mà ngươi đang nghĩ đúng không!” Hắn kinh ngạc nhìn cậu, môi mấp máy “Mày!!” Nhưng cậu hoàn toàn không để hắn nói hết “Ngậm mồm mà ăn thứ này đi, Stehle das Feuer von zehntausend Sternen. Komm, rette mich und bring mich überall hin!” Ngọn lửa dữ dội bùng cháy, tham lam nuốt chửng mọi thứ, cả kẻ đang bị nó xiên qua người. Ank đứng gần đó cũng bị ngọn lửa bén phải, à không đúng, mà là cả căn phòng cũng đều bị thiêu cháy chỉ trong tích tắc. Cậu thầm nghĩ: Vậy là… hết thật rồi. Thả lỏng cơ thể, cậu từ chìm vào bóng tối cho đến khi nhận ra có điều không bình thường trong ngọn lửa hung tàn.
Trong ánh sáng xanh chói mắt, cậu lờ mờ thấy một bóng dáng lao vút đến, một tia sáng lạnh lẽo cắt đôi một vật gì đó, rồi bước ra với một bàn tay, đằng sau là tiếng gào thét của hắn - hiện thân của Kiêu ngạo. Đó chính là Ank, ngọn lửa xanh ấy khiến anh bừng tỉnh, đôi mắt anh ta trở lại với sự lạnh lùng nhưng lần này mang theo một tia quyết tâm. Anh tiến đến, phá vỡ rào chắn, đặt bàn tay đó lên trên người cậu “Chờ tôi một chút, sẽ không lâu đâu.” Nói rồi anh xoay người, mạnh mẽ tiến đến kèm theo một sát khí kinh người như những lưỡi dao sắc bén.
Lần đầu tiên trong cả hành trình, Ank chiến đấu, lại còn tung hết sức lực. Anh ta dùng thanh kiếm đen bóng của mình, tung ra những đòn tấn công chính xác, mạnh mẽ mặc kệ ngọn lửa xanh vẫn bùng cháy. Ank gầm lên, hệt như một con quái thú đã đói lâu ngày tìm được miếng mồi béo bở.
Vừa tấn công, anh vừa dồn ép hắn vào một góc phòng, bàn tay Ank siết chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm đen của anh ánh lên trong ánh sáng dữ dội của ngọn lửa. Kiêu ngạo dùng sức, nhổ đi thanh gỗ vẫn cắm trên ngực mình, làn sương đen kịt từ cơ thể hắn ta cuộn xoáy, bọc lấy vết thương. Hắn ta khẽ cười, máu từ vết thương trên ngực rỉ xuống từng giọt.
“Ngươi mạnh hơn ta… Điều đó ta thừa nhận.” Hắn nói, giọng khàn khàn nhưng vẫn không mất đi vẻ kiêu ngạo. “Nhưng mạnh thôi thì chưa đủ, Ank. Còn thứ gì đó sâu bên trong ngươi vẫn chưa được giải phóng hoàn toàn…”
Ank không đáp, chỉ nhấc chân bước tới. Mỗi bước đi của anh lại khiến sàn đá dưới chân rung chuyển. Hắn ta khẽ nhếch mép, đưa bàn tay nhuốm máu lên không trung.
“Được… Ta sẽ giúp ngươi nhận ra nó.”
Từ bàn tay còn lại của hắn, một luồng sương đen bùng nổ, xoáy tròn thành một vòng tròn khổng lồ với hàng loạt ký tự cổ ngữ đỏ thẫm xoay quanh. Không gian trong căn phòng lập tức biến dạng, những bức tường như bị nuốt chửng vào bóng tối. Một cơn gió gào thét cuốn lên, bẻ cong cả ánh sáng.
“Vực Thẳm!” Hắn gào lớn.
Cả không gian như nổ tung trong khoảnh khắc. Một cột sương đen khổng lồ bắn thẳng lên trần nhà, xé toạc mọi thứ trên đường đi của nó. Áp lực khủng khiếp dội xuống, khiến Luka dù ở khá xa cũng khẽ run rẩy.
Ank vẫn đứng đó. Không nhúc nhích.
Khi cột sương tan đi, xung quanh hắn ta xuất hiện bảy chiếc bóng khổng lồ, mờ ảo như những linh hồn bị xiềng xích. Chúng gầm rú, đôi mắt đỏ rực như than hồng trong bóng tối.
“Những kẻ đã chết dưới tay ta… Những kẻ đã bị xóa bỏ.” Hắn thì thầm, giọng vang vọng như vọng lên từ hàng ngàn năm trước. “Hãy nhìn xem, Ank. Đây là sức mạnh của ta. Đây là…”
Lưỡi kiếm ánh lên một sắc tím đậm, mạnh mẽ chém đôi cơ thể của từng chiếc bóng. Mạnh mẽ, dứt khoát, chỉ còn ánh kiếm đen tuyền, như xé rách không gian và thời gian.
Hắn ta lùi lại, thở dốc. Một tay ôm lấy vết thương từ bao giờ đã xuất hiện trên vai hắn, Một vết cắt sâu hoắm chạy dài từ vai đến bụng. Làn sương quanh cơ thể hắn bị xé toạc, tay còn lại run rẩy. Những linh hồn phía sau hắn rít lên, sợ hãi.
Ank đứng đó, lưỡi kiếm đen của anh nhuốm đầy sắc tím, vẫn sắc bén như chẳng có gì có thể khiến nó sứt mẻ. Anh không cần thi triển ma thuật, cũng chẳng cần đến những nghi thức rườm rà.
“Sức mạnh của ngươi không có ý nghĩa gì cả.” Giọng Ank lạnh lẽo như thép nguội. “Thứ ngươi gọi là ‘Vực thẳm” chỉ là một trò hề.”
Hắn ta nghiến răng, đôi mắt ngập tràn căm hận.
“Ngươi nghĩ chỉ với một nhát chém mà đã hạ được ta sao? Ta là hiện thân của Kiêu Ngạo! Ta không thể bị đánh bại!” Dù nói vậy, hắn ta vẫn lùi lại, nhìn Ank bằng một ánh mắt rất khác - ánh nhìn của sự hoảng loạn. Lần này hắn ta sợ hãi thật rồi, không còn giữ vẻ kiêu căng tự phụ nữa, hắn nhận ra thần chết đã tiến gần đến hắn hơn bao giờ hết.
Trong sự run rẩy, hắn niệm phép, tạo ra những lưỡi dao bóng tối phóng về phía Ank. Nhưng chỉ bằng một cú vung kiếm nhẹ, Ank cắt xuyên tất cả, khiến ma thuật của hắn vỡ vụn giữa không trung.
Hắn đưa tay còn lại lên, khắc lên không trung một ký tự lạ, rồi hắn hét lớn “Rückgang!” Từ khắp những ngõ ngách từng sợi dây leo bay ra, lao như con thiêu thân hòng khoá chặt chuyển động của Ank. Nhưng ngọn lửa xanh bùng lên, thiêu rụi phần còn lại của cánh tay. Hắn hét lên đau đớn, cố gắng để giữ cho phép thuật hoạt động nhưng không thể. Hắn không cam tâm, gầm rú “Ta dù có chết cũng phải đem theo các ngươi! Sich selbst zerstör…!”. (Đầy đủ là Sich selbst zerstören: Tự huỷ)
Chỉ trong một cái chớp mắt, Ank đã ở ngay trước mặt hắn.
Lưỡi kiếm đen đâm xuyên qua ngực hắn, cắm sâu vào bức tường phía sau. Máu trào ra từ miệng hắn. Hắn run rẩy, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc “Ngươi…” Ank nhìn hắn, không chút cảm xúc. “Ngươi đã chết từ nhát chém đầu tiên rồi.”
Hắn ta há miệng, định nói gì đó… nhưng không thể. Cơ thể hắn bắt đầu tan rã, từng mảnh từng mảnh bị thiêu cháy, hòa quyện vào ngọn lửa xanh đang từ từ nuốt chửng cả lâu đài.
Khi mọi thứ đã kết thúc, Ank quay lưng đi, không nói lời nào. Luka nhận ra anh ta vẫn còn mang nặng gánh nặng trong lòng, nhưng ít nhất anh ta đã đối mặt với một phần bóng tối của mình.
“Cẩn thận với vết thương của ngươi hơn đấy” Ank ngắt lời khi cậu định an ủi. Nhưng trong thoáng chốc, cậu thấy đôi vai anh như nhẹ hơn.
“Thật tiếc, xem ra ta thất bại rồi,” “Lại giọng nói này.” Luka thầm nghĩ “Có vẻ như hắn chưa chết hẳn.”
“Cả hai ngươi... đều là những sản phẩm hoàn hảo của ngài ấy, Sa Đoạ… ngài ấy đang vô cùng phấn khích… cùng với hai người họ… các ngài đã tạo ra bốn con quái vật.” nói rồi giọng hắn tan biến vào hư vô, toà tháp bắt đầu rung chuyển. Những bức tường nứt vỡ, nền đá dưới chân họ rạn nứt thành từng mảng.
Ank quay người, tiến đến chỗ Luka. Không chút do dự, anh cõng cậu lên lưng, rồi nhảy ra ngoài, xuyên qua đống đổ nát đang sụp đổ.
Khi tiếp đất an toàn, anh nhìn xuống Luka. Vết thương trên bụng cậu vẫn còn chảy máu, nhưng cậu vẫn thở.


0 Bình luận