Phần 3 Đi Tìm Sự Thật
Chương 24 Cánh Cửa Mới, Hành Trình Mới
0 Bình luận - Độ dài: 2,957 từ - Cập nhật:
Alice bước qua cánh cửa đá dẫn lối ra khỏi hang động. Ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn lồng soi rọi từng bước chân cô, làm lộ ra một con đường lát đá kéo dài bất tận, dẫn vào màn sương mờ ảo.
Không gian xung quanh Alice hoàn toàn thay đổi. Cô không còn bị bao phủ bởi bóng tối lạnh lẽo của hang động nữa, mà thay vào đó là một cánh đồng bạt ngàn trải dài trước mắt. Sương sớm bao phủ như một tấm màn mỏng manh, mờ ảo che giấu mọi chi tiết. Cánh đồng không phải là đất hay cỏ thông thường, mà được lát bởi những viên đá nhỏ phát sáng yếu ớt. Mỗi bước chân của Alice tạo nên những tia sáng lấp lánh dưới chân, như thể con đường đang sống dậy đón chào sự hiện diện của cô.
Phía xa, những ngọn núi đen sừng sững hiện lên mờ nhạt trong lớp sương. Trên bầu trời, không có mặt trời hay bất kỳ nguồn sáng nào, chỉ là một màu xám xanh tĩnh lặng, nhưng vẫn đủ để soi rọi toàn cảnh.
Alice cúi xuống chạm vào một viên đá dưới chân. Bề mặt viên đá nhẵn mịn, nhưng khi cô chạm vào, nó phát ra một ánh sáng xanh lục yếu ớt. Cô nhíu mày, tự hỏi liệu những viên đá này có một sức mạnh đặc biệt nào đó hay không.
Không khí tại đây rất khác biệt. Nó không lạnh lẽo như trong hang động, cũng không ấm áp như những cánh rừng trước đó. Có một mùi hương nhè nhẹ thoảng qua, giống như mùi đất sau cơn mưa trộn lẫn với hương hoa lạ. Gió thổi nhẹ, mang theo những tiếng thì thầm xa xăm. Alice không thể phân biệt được đó là tiếng gió hay những âm thanh thực sự đến từ đâu đó trong không gian này.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác như dòng năng lượng nơi đây đang len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể.
Alice dừng bước, ngồi xuống bên đường để quan sát mọi thứ kỹ hơn. Cô đặt chiếc đèn lồng bên cạnh, ánh sáng từ chiếc đèn dường như hòa quyện với ánh sáng của những viên đá xung quanh, tạo nên một không gian đầy ma mị.
Đôi tay cô nhẹ nhàng chạm vào mặt đất, từng ngón tay lướt qua những viên đá như muốn cảm nhận rõ hơn kết cấu của chúng. Khuôn mặt Alice hiện lên vẻ đăm chiêu. Cô cố gắng ghép nối mọi sự kiện đã xảy ra, từ giọng nói bí ẩn, sinh vật trong hồ nước, cho đến những chỉ dẫn mà cô nhận được.
"Liệu mình đang đi đúng hướng không?" Alice tự hỏi, nhưng cô biết rằng quay lại không phải là lựa chọn.
Cô đứng dậy, chỉnh lại dây buộc chiếc đèn lồng, và tiếp tục bước đi trên con đường lát đá.
Khi Alice đi được một đoạn, sương mù xung quanh dần tan đi, để lộ một cánh cổng lớn phía trước. Cánh cổng được làm bằng kim loại đen, cao vút, chạm khắc những hình ảnh phức tạp của các sinh vật kỳ lạ mà cô chưa từng thấy.
Alice chạm nhẹ vào cánh cổng, nhưng thay vì cảm giác lạnh lẽo của kim loại, cô cảm nhận được một hơi ấm nhẹ tỏa ra. Trên cánh cổng có một lỗ khóa hình tròn, bên cạnh là một dòng chữ cổ viết bằng thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu.
Khi Alice đang quan sát, từ phía bên kia cánh cổng vang lên tiếng bước chân chậm rãi. Cô lùi lại vài bước, tim đập mạnh.
Một bóng người dần xuất hiện qua lớp sương còn sót lại. Đó là một người đàn ông cao lớn, khoác trên mình một chiếc áo choàng dài màu xám bạc, ánh mắt sắc bén và mái tóc đen dài buộc gọn sau gáy.
Người đàn ông dừng lại trước cánh cổng, ánh mắt nhìn thẳng vào Alice.
"Cuối cùng ngươi cũng đến." Giọng nói của ông ta trầm thấp, như mang theo sức nặng của thời gian.
Alice không trả lời ngay. Cô nhìn ông ta đầy thận trọng, bàn tay khẽ siết chặt chiếc đèn lồng.
"Ngươi không cần sợ. Ta ở đây để dẫn đường, nếu ngươi sẵn lòng theo ta."
Alice hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh. Cô biết mình không còn lựa chọn nào khác, và người đàn ông này, dù mang đến cảm giác bí ẩn, nhưng cũng không tỏ ra đe dọa.
"Ngươi là ai?" Cô hỏi, giọng đầy quyết đoán.
Người đàn ông chỉ mỉm cười, không trả lời, mà thay vào đó, ông quay người, bước qua cánh cổng mà không cần bất kỳ chìa khóa nào.
Cánh cổng từ từ mở ra, ánh sáng vàng chói lòa phát ra từ bên trong. Alice ngập ngừng một lát, nhưng cuối cùng cô cũng bước theo ông ta, tiến vào không gian mới phía sau cánh cổng.
Bên trong cánh cổng là một thế giới hoàn toàn khác. Một khu rừng rộng lớn hiện ra, nhưng không phải là khu rừng bình thường. Cây cối ở đây phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt, từng chiếc lá như được dát bạc. Dòng suối chảy róc rách với nước trong vắt, phản chiếu bầu trời đầy sao phía trên.
Alice nhìn quanh, không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Mọi thứ ở đây đều quá đẹp, quá hoàn hảo, như thể không thuộc về thế giới thực.
Người đàn ông quay lại, ánh mắt ông dừng trên Alice một lần nữa.
"Nơi này là thử thách tiếp theo của ngươi. Hãy nhớ, mọi thứ ở đây đều có lý do của nó. Ngươi phải tìm ra câu trả lời trước khi rời khỏi."
Alice gật đầu, trong lòng tràn đầy quyết tâm. Hành trình của cô vẫn còn rất dài, và cô biết rằng phía trước sẽ còn nhiều điều bất ngờ đang chờ đợi.
Alice dừng lại ngay tại lối vào của khu rừng kỳ lạ. Cánh cổng phía sau lặng lẽ khép lại, âm thanh kim loại chạm nhau vang lên khẽ khàng nhưng nặng nề như đang khóa chặt mọi con đường quay lại.
Cô nuốt nước bọt, ánh mắt dõi theo người đàn ông dẫn đường. Ông ta bước đi chậm rãi nhưng dứt khoát, đôi chân dường như không chạm đất, mỗi bước chân đều nhẹ bẫng, không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Áo choàng dài xám bạc của ông tung bay nhè nhẹ, hòa lẫn vào ánh sáng dịu mát phát ra từ những tán cây bên trên.
Cánh rừng trước mắt Alice giống như bước ra từ một giấc mơ. Những thân cây cao lớn vươn thẳng lên trời, vỏ cây ánh lên sắc bạc lấp lánh, khiến chúng trông như được phủ bởi một lớp ánh sáng. Tán lá trên cao đan xen thành một tấm lưới xanh rực rỡ, mỗi chiếc lá đều phát sáng yếu ớt, tựa như những ngọn đèn lồng nhỏ treo lơ lửng.
Dưới chân cô, mặt đất phủ đầy một lớp cỏ mềm mại, từng ngọn cỏ phát ra ánh sáng xanh lơ dịu dàng. Bước chân của Alice làm những ngọn cỏ khẽ rung động, phát sáng mạnh hơn rồi từ từ dịu lại, như thể đang chào đón cô.
Ở một khoảng trống xa xa, một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua, nước trong vắt, ánh lên sắc cầu vồng dưới ánh sáng của những tán cây. Không khí xung quanh phảng phất mùi hương ngọt ngào, nhẹ nhàng của hoa cỏ, nhưng Alice không thể nhận ra loài hoa nào cụ thể.
Cả khu rừng chìm trong một sự yên tĩnh lạ lùng, không có tiếng chim hót, không có tiếng côn trùng râm ran. Chỉ có âm thanh của dòng suối và tiếng gió thổi qua tán cây, tạo nên một bản nhạc nền nhẹ nhàng mà bí ẩn.
Alice cúi xuống, chạm nhẹ vào một nhành cỏ. Làn ánh sáng phát ra từ nhành cỏ lan tỏa vào đầu ngón tay cô, khiến cô rùng mình, một cảm giác như dòng điện nhỏ chạy dọc cơ thể. Cô giật tay lại, ánh mắt đầy cảnh giác.
"Mọi thứ ở đây đều quá hoàn hảo... liệu có phải là bẫy không?" Alice tự hỏi, lòng dạ rối bời.
Người đàn ông phía trước vẫn tiếp tục bước đi, không nói một lời. Alice cắn môi, tự nhủ phải giữ bình tĩnh, rồi đứng thẳng dậy, bước theo ông.
Cô nhận ra rằng, càng đi sâu vào trong rừng, ánh sáng từ những chiếc lá càng trở nên rực rỡ hơn. Không gian xung quanh dường như cũng thay đổi, trở nên rộng lớn và mênh mông đến khó tả.
Alice đang chăm chú quan sát thì một âm thanh bất ngờ vang lên, phá tan sự tĩnh lặng. Đó là tiếng xào xạc của lá cây, nhưng không đến từ gió. Cô dừng lại, căng thẳng nhìn quanh.
Người đàn ông cũng dừng bước, quay lại nhìn Alice. Ông khẽ nghiêng đầu, ánh mắt điềm tĩnh nhưng sắc bén.
"Ngươi đã sẵn sàng đối mặt với những điều không thể tránh khỏi chưa?" Ông hỏi, giọng nói như một cơn gió lạnh lùa qua tâm trí Alice.
Trước khi cô kịp trả lời, một sinh vật kỳ lạ xuất hiện từ trong bóng tối giữa những thân cây. Đó là một con hươu trắng, nhưng thay vì bộ lông bình thường, toàn thân nó phủ đầy ánh sáng, giống như một thực thể phát quang. Đôi mắt của nó màu xanh thẳm, sâu thẳm như hai viên ngọc trai khổng lồ.
Alice nín thở, lùi lại một bước. Con hươu nhìn cô chằm chằm, rồi chầm chậm tiến lại gần. Mỗi bước chân của nó làm mặt đất dưới chân phát sáng rực rỡ, tạo thành những hoa văn kỳ lạ trên lớp cỏ.
Alice nhìn con hươu đầy tò mò nhưng cũng không kém phần dè chừng. Cô nhận ra rằng, ánh sáng phát ra từ nó không chỉ là ánh sáng bình thường. Nó ấm áp, dịu dàng, và có gì đó rất quen thuộc, như thể đang gọi mời cô.
Con hươu dừng lại trước mặt Alice, cúi đầu xuống, như một hành động đầy tôn kính. Alice không thể kiềm chế được, cô đưa tay ra, chạm nhẹ vào phần cổ của nó.
Ngay khi đầu ngón tay cô chạm vào, một luồng ánh sáng mạnh mẽ phát ra, bao trùm toàn bộ khu rừng. Alice cảm nhận được một dòng năng lượng tràn vào cơ thể, khiến cô bủn rủn, nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy tràn đầy sức sống.
Người đàn ông đứng bên cạnh mỉm cười nhẹ, ánh mắt lóe lên sự hài lòng.
"Ngươi đã được chọn." Ông nói, giọng đầy ẩn ý.
Alice mở mắt ra, nhận ra rằng con hươu đã biến mất, nhưng cảm giác ấm áp vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay cô.
"Đây là thử thách đầu tiên sao?" Cô quay sang hỏi người đàn ông, nhưng ông chỉ lắc đầu.
"Không phải mọi câu trả lời đều đến từ lời nói. Ngươi sẽ tự mình tìm hiểu."
Alice nhìn ông một cách khó hiểu, nhưng không hỏi thêm. Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, rồi tiếp tục bước đi theo ông, lòng tràn đầy quyết tâm.
Những ngọn cây xung quanh bắt đầu phát sáng mạnh hơn, như dẫn lối cho hành trình của cô. Phía trước, những bí ẩn của khu rừng ánh sáng vẫn còn đang chờ đợi.
Alice tiếp tục dấn bước, cảm giác như đôi chân đang bước vào một thế giới ngoài sức tưởng tượng. Mỗi bước đi dường như kéo dài vô tận, như thể thời gian và không gian nơi đây không còn tuân theo quy luật vốn có.
Càng tiến sâu, Alice càng nhận ra sự thay đổi. Những thân cây không chỉ cao lớn mà còn to đến mức kinh ngạc, mỗi thân cây có thể so sánh với một ngọn tháp cổ xưa. Lớp vỏ cây sần sùi mang hình dáng như những dòng chảy uốn lượn, ánh lên sắc bạc và xanh lam dưới ánh sáng dịu nhẹ của khu rừng.
Ở trên cao, tán cây đan xen dày đặc, nhưng không che mất ánh sáng mà ngược lại, tạo nên một bầu trời đầy những tia sáng lung linh như sao đêm. Từng chiếc lá lớn như bàn tay người, mỗi khi gió thổi qua lại phát ra âm thanh dịu dàng như tiếng thì thầm.
Dưới chân, mặt đất trở nên mềm mại hơn, lớp cỏ giờ đây phủ thêm những bụi hoa dại nhỏ xíu, cánh hoa phát sáng yếu ớt, tựa như những ngọn nến bé nhỏ trong đêm tối. Alice cúi xuống, chạm nhẹ vào một bông hoa, cảm giác như hơi ấm lan tỏa từ đầu ngón tay.
Xa xa, những vách đá phủ đầy rêu xanh mờ mờ hiện lên, vết nứt trên bề mặt rỉ ra những dòng nước nhỏ, tạo thành những mạch suối li ti chảy róc rách. Tiếng nước hòa cùng tiếng gió, tạo thành một bản nhạc tự nhiên không lời, vang vọng khắp không gian.
Alice dừng lại, mắt dõi theo từng chi tiết nhỏ. Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt dọc thân một cây cổ thụ gần đó, cảm nhận độ nhám của lớp vỏ, nhưng đồng thời cũng nhận ra sự sống đang luân chuyển bên trong nó.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào những nhánh cây khổng lồ vươn dài như muốn ôm trọn cả khu rừng. “Liệu đây có phải là nơi thời gian ngừng lại?”Cô tự hỏi, cảm giác ngỡ ngàng vẫn chưa rời khỏi.
Khi bước qua một bụi cây rậm rạp, Alice bắt gặp một đàn bướm nhỏ. Đôi cánh của chúng trong suốt như pha lê, mỗi khi đập cánh lại phát ra ánh sáng nhấp nháy. Đàn bướm bay lượn quanh cô, như vẽ nên một vòng xoáy ánh sáng trong không gian.
Người đàn ông đi phía trước vẫn giữ dáng vẻ bí ẩn như mọi khi. Ông không nói lời nào, nhưng từng cử chỉ, từng bước chân đều mang một sự điềm tĩnh kỳ lạ.
Ông dừng lại ở một cây cổ thụ lớn nhất mà Alice từng thấy. Thân cây cao vút, tỏa ra một thứ ánh sáng xanh mờ ảo như được thắp lên từ bên trong. Những chiếc rễ khổng lồ trồi lên khỏi mặt đất, đan xen chằng chịt, tạo thành một mê cung nhỏ xung quanh.
Ông chạm tay lên thân cây, nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc ấy, Alice cảm thấy như cả khu rừng đang lắng nghe ông. Tiếng gió dường như ngừng lại, dòng suối ngưng chảy, tất cả mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng.
"Cô cảm nhận được không?" Người đàn ông cất tiếng, giọng nói trầm ấm vang vọng như hòa vào nhịp đập của khu rừng.
Alice nhíu mày, bước lại gần ông. "Cảm nhận gì?" Cô hỏi, nhưng trong thâm tâm, cô biết rằng mình đã nhận ra điều gì đó.
Thân cây lớn bỗng phát ra một ánh sáng mạnh mẽ, như muốn bao trùm cả khu rừng. Alice phải đưa tay lên che mắt, nhưng không thể rời bước. Ánh sáng ấy không chỉ chiếu rọi bên ngoài, mà dường như còn len lỏi vào sâu trong tâm trí cô.
Khi ánh sáng dịu lại, Alice thấy mình đang đứng trong một không gian hoàn toàn khác. Khu rừng biến mất, thay vào đó là một đồng cỏ mênh mông trải dài đến tận chân trời.
Trước mắt Alice, những hình ảnh bắt đầu hiện lên. Một thành phố lớn với những tòa nhà cao chọc trời, đường phố nhộn nhịp, và những gương mặt quen thuộc.
"Đây là nơi nào?" Alice thì thầm, cảm giác như đang bị kéo vào một giấc mơ.
Người đàn ông không trả lời, chỉ đứng im lặng, ánh mắt nhìn xa xăm. Alice quay lại, thấy ông như hòa làm một với không gian xung quanh, sự tồn tại của ông trở nên mờ nhạt như một cái bóng.
Trong giây phút ấy, Alice nhận ra rằng khu rừng không chỉ là một nơi, mà còn là một ký ức, một phần của điều gì đó lớn lao hơn mà cô chưa thể hiểu hết.
Khi ánh sáng rực rỡ của ký ức tắt đi, Alice nhận ra mình đã quay trở lại khu rừng. Cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng đồng thời cũng tràn đầy quyết tâm. Cô nhìn quanh, cố gắng ghi nhớ mọi chi tiết, mọi cảm giác mà mình vừa trải qua.
Người đàn ông bước lại gần, ánh mắt đầy sự thấu hiểu. "Ngươi đã thấy điều cần thấy. Nhưng đây chỉ là khởi đầu."
Alice hít một hơi thật sâu, bàn tay siết chặt, ánh mắt sáng rực. "Tôi không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước, nhưng tôi sẽ không lùi bước."
Người đàn ông mỉm cười, quay lưng bước tiếp. Alice theo sau, lòng đầy những câu hỏi chưa có lời giải, nhưng đồng thời cũng mang theo một niềm tin mãnh liệt vào chính mình.
Phía trước, khu rừng ánh sáng vẫn tiếp tục trải dài, mang theo những bí ẩn chưa được khai mở.


0 Bình luận