Thần Tích
Kawaguin
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 02: Trong rừng có núi

Chương 17: Nhìn người nhìn ta

0 Bình luận - Độ dài: 4,323 từ - Cập nhật:

Folre khoác lấy chiếc áo choàng xám phủ kín khắp người, hai tay ghì chặt một túi vải nhỏ vào ngực, cố nhấn nó thật sát vào người để tránh nó cấn lên khỏi lớp vải choàng. Hắn bước đi thật nhanh, nhưng vẫn giữ cho từng cử động trông hết sức từ tốn, bình ổn, không vội vã hay nổi bật giữa đám đông.

Chỉ khi đến trước cửa ra vào khu nhà trọ của mình, hắn mới hơi thả lỏng đôi vai, buông mũ trùm xuống, rồi nhẹ nhàng đặt chân lên chiếc thang treo thực vật. Theo từng sợi dây leo lôi kéo sàn sạt, thân hình của hắn nhanh chóng biến mất sau tầng tầng lớp lớp lá cây rậm rạp.

Dù hạ tầng nơi đây chẳng thể sánh được với các quốc gia phương Tây tiên tiến hay đế quốc Sothoryos hùng mạnh, Rymashara vẫn mang trong mình một vẻ đẹp riêng biệt. Người dân ở đây đã học cách tận dụng từng tài nguyên ít ỏi trong tay, khai thác triệt để mọi tiềm năng của đất và cây mà thiên nhiên ban tặng.

Những đại thụ khổng lồ giao nhau qua vô số các nhánh cây to lớn, tạo thành một hệ thống giao lộ trông rối rắm nhưng lại sở hữu một quy luật đặc biệt của riêng nó. Chính cấu trúc đan xen ấy cũng khiến cuộc sống nơi đây mang đậm tinh thần gắn bó. Những căn hộ san sát, chất chồng lên nhau như thể ép buộc tất cả trở thành hàng xóm thân quen. Và có lẽ, trong một thế giới mà một cây chẳng thể nào chống nổi gió lớn phương Tây, sự thân thiết ấy là điều tất yếu để sinh tồn.

Đặt thân mình giữa mê cung hữu cơ phức tạp như thế, nhìn đâu cũng là đường. Nhưng con đường mà Folre tìm kiếm lại không ở đây. 

Sau khi rẽ qua năm khúc giao, lại lên thang treo ba lần, hắn mới về đến nhánh cây nơi đặt căn phòng trọ của mình. Từ Tây lục trở về, Folre không thiếu tiền bạc, nhưng hắn vẫn chọn ở một nhánh cây hẻo lánh, khuất sâu trong màn lá xanh đậm, nơi ánh mặt trời dường như không bao giờ chiếu đến.

Khép chặt cửa, khóa kỹ từng then, Folre cởi áo khoác, đặt túi vải ôm trong tay lên bàn, mở ra và bắt đầu kiểm tra từng món đồ một cách cẩn thận. Muối diêm, lưu huỳnh, một mảnh giấy nhàu nhăn nhúm, vài tấm bản vẽ ma trận, những lọ ma dược sủi bọt nhẹ, một con ấn nhỏ và tấm bản đồ phủ lãnh chúa vẽ tay đầy sơ sài.

Chúng đủ để hắn bị treo cổ tám lần nếu bị phát hiện ra bởi đám binh lính. Nhưng dù phải bị treo cổ đến trăm lần để tìm được con đường của mình, hắn cũng cam tâm. Chỉ cần nó có thể đưa Axtris thoát khỏi bàn tay thống trị của Sothoryos.

Folre cầm mảnh giấy lên, cẩn thận nghiền ngẫm từng dòng chỉ dẫn chi chít trên đó. Rồi hắn bắt tay vào việc: bắt đầu chế tạo những quả bom thô. Thứ vũ khí lạc hậu này tuy không sánh được với các ma trận bộc phá, nhưng nó có khả năng lách qua lớp kết giới ma thuật bao quanh phủ lãnh chúa. Mục đích của nó là đánh sập hạch tâm của kết giới, mở đường cho những tờ bản vẽ khắc ma trận kia phát huy tác dụng.

Đúng lúc này, trên khung cửa gỗ vang lên một hồi tiếng gõ vang.

“Cộc cộc cộc.”

Ba tiếng gõ, như gõ thẳng vào trái tim của Folre. Cả người hắn lập tức căng cứng, đôi tai nhọn vểnh lên, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa gỗ. Người bên ngoài không tiếp tục gõ, cũng không lên tiếng thúc giục, như thể âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.

Hắn gấp gáp dọn đống tài liệu trên bàn đi, nhét vội một tờ ma trận vào túi quần rồi với tay cầm lấy một con dao găm nhỏ gần đó trước khi tiến đến cửa ra vào. Nhưng ngay trước khi đôi bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi của hắn chạm vào nắm cửa, một giọng nói quen thuộc cất lên từ bên ngoài.

“Là tôi, Verdana Salem.”

Ánh mắt Folre lóe lên một thoáng ngạc nhiên pha lẫn cảnh giác. Hắn nuốt khan một cái rồi chậm rãi mở hé cánh cửa. Qua khe cửa, hắn thấy một chàng trai tóc trắng đang đứng bên ngoài, khoác trên mình chiếc áo choàng pháp sư màu xanh lá đặc trưng.

“Ngài… Salem? Sao ngài lại đến đây?”

“À, tôi chợt nhớ ra một vài vấn đề nhỏ muốn hỏi anh.”

Salem khẽ mỉm cười,nhìn về phía bàn tay vẫn đang run rẩy giữ chặt nắm cửa của hắn. Folre giật mình, vội giấu thanh dao găm trong tay còn lại đi, lùi qua một bên, nói:

“M-mời ngài tiến vào.”

Vị pháp sư tóc trắng khẽ gật đầu cảm ơn, thản nhiên tiến vào trong phòng. Folre lập tức đóng cửa lại, nhanh chân theo sau, cố giữ giọng bình tĩnh:

“Làm sao ngài biết tôi ở đây?”

“Trùng hợp thôi. Tôi đang dạo gần đây thì bắt gặp anh. Chỉ định ghé qua hỏi một chút. Hy vọng không làm phiền anh.”

“Không, không sao!”

Folre không tin mấy về việc ‘trùng hợp’, nhưng giờ cũng chẳng phải lúc để thắc mắc. Hiện tại, hắn chỉ mong Salem nói ra chuyện cần hỏi rồi nhanh chóng rời đi. 

Nhưng tiếc là, vị pháp sư trước mặt hắn lại chẳng hề vội vã đặt câu hỏi gì mà chỉ chậm rãi dạo một vòng quanh phòng, quan sát xung quanh với ánh mắt hiếu kỳ, như thể khung cảnh lộn xộn này rất thú vị với cậu. Folre cảm thấy tim mình như ngừng lại một nhịp khi ánh mắt của vị pháp sư lướt ngang qua nơi hắn vừa bắt tay vào điều chế thuốc nổ. Không rõ có phải do tinh thần hắn đang nhạy cảm hay không, nhưng hắn dường như nhìn thấy khóe môi Salem hơi nhếch lên một cách khó hiểu.

Không thể chờ thêm, Folre chủ động lên tiếng:

“Không biết ngài có vấn đề gì mà tôi có thể giải đáp được?”

“À!” Salem lúc này mới quay qua nhìn hắn, như thể cuối cùng cũng nhớ ra mục đích đến đây. 

“Trong phép Thăng Hoa, có vài điểm tôi vẫn chưa rõ. Ví dụ trong phần này.”

Cậu ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện, vung tay một cái, các điểm sáng ma thuật lập tức hiện lên giữa không trung, kết thành những chuỗi phương trình rối rắm.

“Một trong những vấn đề lớn nhất khiến ma thuật này bị giới hạn là sự khó khăn trong việc phân tách ranh giới giữa các vùng Mott khi phân bố mật độ. Các anh đã giải quyết nó thế nào?”

Một câu hỏi bất ngờ đầy tính học thuật khiến Folre hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đầu óc của hắn bắt đầu vào guồng. Hắn khẽ vuốt cằm, chậm rãi suy tư:

“Vấn đề này… chúng tôi dùng kỹ thuật quantum-gas microscopy để khảo sát trực tiếp từng site trên mạng quang. Chúng tôi đã có thể phân tầng rõ ràng: vùng Mott ở trung tâm, lớp superfluid bao quanh bên ngoài.”

Folre càng nói càng hăng hái. Trong thoáng chốc, hắn như quên mất mình đang ở đâu, không còn mồ hôi lạnh, không còn dao găm giấu sau lưng, như thể bản thân hắn đã trở lại căn phòng nghiên cứu quen thuộc tại Themyscira. Hắn theo thói quen trộn lẫn những từ Arendale chuyên ngành vào lời nói, dù hiện nay phần lớn đã có thể được phiên dịch sang Ngôn Ngữ Thế Giới.

Salem gật gù, vẻ thích thú hiện rõ trong ánh mắt:

“Tức là các anh chuyển hoàn toàn từ đo bulk sang ảnh site-resolved? Hẳn hệ thống lọc nhiễu phải rất tinh vi.”

“Tất nhiên, chúng tôi…” 

Nhưng một thoáng phấn khích đến rồi lại đi, Folre rất nhanh quay về với thực tại. Hắn vừa đáp vừa giữ lấy sự cảnh giác trong tâm trí, cố gắng rút ngắn câu trả lời hết mức có thể. Salem lại đặt thêm vài câu hỏi, rồi im lặng ngồi nhìn hắn giải thích một cách vội vàng.

“...là như vậy. Ngài còn câu hỏi gì không?”

Salem ngả người ra ghế, tươi cười nhìn hắn, cảm thán:

“Anh trông rất vui vẻ khi bàn về dự án Thăng Hoa nhỉ?”

“...Vậy sao?”

Folre khựng lại, vô thức đưa tay sờ lên khóe miệng. Hắn giật mình nhận ra mình đang mỉm cười. Nụ cười ấy đã xuất hiện từ khi nào, chính hắn cũng không biết. Hắn bật ra một tiếng cười ngắn, pha lẫn cay đắng:

“Hẳn là vậy rồi.”

Khoảng thời gian làm việc trong dự án Thăng Hoa có lẽ là những ngày tháng đẹp nhất đời hắn. Khi ấy, hắn không chỉ là một sinh vật tai nhọn bị khinh rẻ, mà là một đồng nghiệp, một người có tên trong nhóm nghiên cứu, được chào hỏi, được lắng nghe, được gọi đúng bằng tên mình. Hắn có bạn, có đam mê, có một nơi để thuộc về.

Đột nhiên, Salem lại đứng dậy, bắt đầu lần nữa đi lung tung quanh phòng. Folre chưa kịp phản ứng thì đã nghe cậu ta nói:

“Tôi nhớ rồi, tôi từng nghe Theodore nói về anh.” Salem vỗ tay một cái, như vừa sực nhớ ra một điều gì đó thú vị.

“Anh ấy bảo Folre là một elf rất chăm chỉ, kiên trì, nhưng cũng có phần cứng đầu. Ngày sáng đêm tối đều cắm mặt trong phòng thí nghiệm đến khi hoàn thành một mục tiêu mới thôi, dù ai khuyên ngăn cũng không nghe.”

Cậu ta khẽ vuốt cằm, cười nói:

“Nhưng theo tôi, ngoan cố lại là một đức tính rất phù hợp với một nhà nghiên cứu đấy chứ!”

Folre bật cười, gãi đầu gượng gạo: 

“Tiến sĩ thực sự đã nói như thế về tôi sao?”

Không đúng, không đúng. Những dòng suy nghĩ đột ngột lao qua tâm trí Folre một cách điên cuồng.

Các vấn đề mà Salem vừa hỏi, chúng đã được giải quyết từ lâu. Người ngoài có thể không rõ, nhưng Salem luôn trao đổi thư tín với Theodore, thậm chí được coi như một thành viên không chính thức của dự án sao có thể không biết được chứ?

Tại sao cậu ta lại hỏi lại những điều hiển nhiên đó?

Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài xuống trán Folre. Hắn hiểu rồi. Những câu hỏi vừa rồi là một phép thử. Salem đang xác minh danh tính hắn, rằng hắn có thực sự là nghiên cứu sinh Folre của viện Idiotes hay không.

Nhưng tại sao Salem lại bỗng nghi ngờ?

Salem dừng lại trước chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ. Trên bàn là một mặt dây chuyền nhỏ bằng bạc đã cũ. Cậu ta nhấc nó lên, lặng lẽ ngắm nghía. Trong mặt dây chuyền là bức hình hai đứa trẻ, một nam một nữ. Cậu bé có nét mặt hao hao Folre hiện tại.

“Đây là anh lúc nhỏ?” 

Folre chớp mắt, trong ánh mắt cảnh giác chợt lóe lên một tia hoài niệm: “Đúng vậy.”

“Còn cô bé kia?”

“Một người bạn. Tên là Myuu. Khi xưa, chúng tôi thường hay chơi cùng nhau.”

Salem nhếch môi, nheo mắt nhìn mặt dây chuyền:

“Thanh mai trúc mã cơ à?”

Cậu ta cười cười, rồi nhẹ nhàng đặt lại món đồ lên bàn. Khi quay đầu lại, ánh mắt cậu đã thay đổi. Không còn màu xanh biển tươi sắc như khi mới bước vào, mà nó được thay thế bởi sắc vàng rực rỡ, óng ánh ma thuật. Một cảm giác đè nén bỗng chốc bao trùm cả cơ thể Folre, khiến từng mạch ma thuật của hắn như đông cứng lại.

Salem vẫn giữ nụ cười tươi tắn đầy vô hại trên môi, nhẹ nhàng lên tiếng:

“Một câu hỏi cuối. Anh nghĩ gì về đám khủng bố đang làm loạn thành Axtris gần đây?”

Mọi ảo tưởng tan vỡ. Hắn đã bị phát hiện. 

Trên thực tế, ngay giây phút vừa bước vào căn phòng này, Verdana đã nhìn thấy tất cả. Những hạt muối diêm cùng lưu huỳnh còn sót lại trên mặt bàn, những tấm bản vẽ ma trận giấu vội vàng trong góc, sự bất an và bối rối trong mắt Folre, Verdana chưa từng bỏ sót một chi tiết nào.

Folre cúi đầu, im lặng rất lâu. Rồi bỗng nhiên hắn cất tiếng, giọng khàn khàn không cam tâm:

“Ngài… hỏi câu hỏi ấy với tư cách gì?”

Verdana hạ khóe miệng, trầm giâm giây lát rồi quyết định lên tiếng: 

“Salem.”

Folre lập tức ngẩng đầu. Trong mắt hắn thoáng hiện một tia hy vọng mong manh, như nhìn thấy ánh sáng cuối con đường hầm. Hắn hiểu một điều, nếu là Verdana, người đã đi cùng Elena Astegenne trên chuyến tàu, chuyện này xem như chấm dứt tại đây, nhưng nếu là Salem, một người luôn giữ trung lập và chỉ quan sát, có lẽ… hắn vẫn còn cơ hội.

Nuốt cảm xúc hỗn loạn vào lòng, Folre cẩn thận sắp xếp lại ngôn từ, chậm rãi mở miệng, nói với giọng khô khốc:

“Ngài có biết tại sao tôi phải rời khỏi Axtris và lưu lạc đến tận Valetine xa xôi không?”

Salem không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Folre hít một hơi sâu, chuyển giọng:

“Tộc elf vốn được ưu ái bởi ma thuật. Tuy không đến mức người người đều có thể dùng ma thuật như thiên sứ, nhưng tỷ lệ ấy vẫn cao hơn loài người nhiều lần.”

Nói tới đây, Folre hơi lộ vẻ kiêu ngạo. Nhưng khi bắt gặp cái nhìn lạnh lùng pha chút giễu cợt của Salem, hắn lập tức thu biểu cảm của mình lại, khẽ cúi đầu nói tiếp:

“Nhưng ngài đã từng thấy bao nhiêu pháp sư elf ở Axtris này?”

Salem không đáp, đưa tay khẽ chạm lên mặt bàn. Một hạt muối diêm dính trên đầu ngón tay cậu. Cậu nhìn nó, rồi lại nhìn Folre.

Đây không còn là cuộc trò chuyện. Đây là lúc Folre tự bào chữa cho bản thân, hắn không nên đặt câu hỏi. Folre lập tức tiếp tục màn độc thoại của mình:

“Haroc Maneryuu, hắn là tay sai của đế quốc. Mỗi mười năm, hắn lại tổ chức cái gọi là 'cuộc kiểm tra thiên phú' để tuyển chọn người có khả năng sử dụng ma thuật. Chúng khiến người dân thì tin rằng vượt qua nó là vinh quang cả đời.

Nhưng trên thực tế, những ai vượt qua sẽ có hai lựa chọn, hoặc là đến đế quốc, rời khỏi quê hương, mãi mãi trở thành công cụ cho chúng. Hoặc, từ chối và bị tống vào ngục tù, trở thành vật thí nghiệm cho Maneryuu và lũ tay sai của hắn!”

Từng câu chữ thốt ra, biểu cảm của Folre lại càng vặn vẹo. Những tưởng những tháng ngày yên ả tha hương đã làm dịu đi con tim của hắn. Nhưng vào giờ phút này, mỗi lời nói hắn thốt ra lại như một nhát dao bén rạch vào lớp ký ức đã bị nén chặt suốt bao năm. Giận dữ, uất ức, bất lực, tất cả tuôn trào một cách mất kiểm soát:

“Thậm chí, mười năm là quá dài với chúng. Dưới những thí nghiệm phi nhân tính đó, 'hàng hóa' tiêu hao nhanh đến mức chúng phải nghĩ ra cách để bắt thêm người. Thế là chúng lại bắt đầu tìm cách vu oan, bắt bớ những kẻ có tài năng ma thuật vào nhà ngục của chúng.

Tôi chính là một trong số đó. Một món hàng. Nhưng tôi đã may mắn. Thủ lĩnh của chúng tôi đã cứu tôi ra khỏi địa ngục ấy. Tôi sống tha hương tại Themyscira hơn mười năm. Và rồi… một tháng trước, ngài ấy nói với tôi thời khắc đã đến. Chúng tôi phải trở về, lật đổ nhà Maneryuu!”

“Thủ lĩnh?” Salem nghiêng đầu, tựa người lên cạnh bàn, cuối cùng cũng lên tiếng sau hồi lâu im lặng. “Là tên cầm đầu tổ chức khủng bố của các ngươi sao?”

“Chúng tôi không phải khủng bố!” Folre bật dậy, lớn tiếng phản bác, hai gò má đỏ bừng đầy bức xúc. “Chúng tôi chưa từng tấn công dân thường. Tất cả những gì chúng tôi muốn là… thoát khỏi bàn tay của con quái vật Maneryuu!”

Salem hơi hạ mắt xuống, giọng vẫn đều đều, không nghe ra tí cảm xúc gì:

“Có những ai khác tham gia tổ chức này của các ngươi?”

“...” Folre cắn môi, khẽ cúi đầu. “Xin lỗi, tôi không… tôi không thể phản bội lại đồng đội của mình!”

Vị pháp sư dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên đùi, chậm rãi suy tư liệu có cần thiết phải ép buộc người phía trước khai ra hay không. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ hỏi tiếp:

“Vậy còn tên thủ lĩnh của các người? Hắn có phải là người Axtris không?”

“Không.” Folre lắc đầu. “Nhưng ngài ấy cũng là elf như chúng tôi.”

“Trông hắn ra sao?”

“Tôi… chưa từng thấy mặt ngài ấy. Ngài ấy lúc nào cũng đeo một chiếc mặt nạ tế lễ với chữ ‘cây’ phía trên.”

“Bình thường các ngươi liên lạc với nhau như thế nào?”

“Ngài thủ lĩnh sẽ truyền lại tin tức thông qua một con chim hoàng tước tạo bởi mana rất đặc trưng của ngài.”

Folre không hề giấu diếm những gì hắn biết về thủ lĩnh của mình, bởi theo hắn, vị thủ lĩnh ấy chưa chắc đã sợ hãi Salem. Tiếp tục hỏi thêm vài câu nhưng vẫn chẳng khai thác được gì, Salem đành lên tiếng kết thúc cuộc tra khảo.

“Ta hiểu rồi.”

Rồi chàng pháp sư không nói gì nữa, sự im lặng của cậu khiến không khí trong căn phòng dồn nén đến cực điểm. Folre hít một hơi thật sâu, trở lại chỗ ngồi. Mồ hôi rịn ra trên trán, hai tay siết chặt đến trắng bệch, hắn cúi đầu cắn răng chờ đợi sự phán quyết trong yên lặng. Cuối cùng, Salem cũng lên tiếng:

“Salem không can dự vào chuyện của các quốc gia. Hưng suy tồn vong là chuyện tất nhiên. Salem chỉ ra tay nếu như một sự kiện gắn liền với các Chân Thần, hoặc Cổng Trời mà thôi.”

Giọng nói của Salem vang lên đầy chậm rãi và bình tĩnh. Nó không giống như đang nói cho Folre nghe, càng giống như Salem tự thuật lại lời một người khác đã nói với mình. Ngừng một quãng ngắn, cậu lại lên tiếng cảnh cáo:

“Coven đang có hiềm nghi rất lớn trong việc cố gắng tác động đến Thần Tích. Ngươi tốt nhất đừng để ta phát hiện ra các người có liên quan gì đến chúng!”

“Tất nhiên, không đời nào chúng tôi lại dính dấp tới lũ điên rồ đó. Ngài có thể yên tâm!”

Nghe vậy, Salem chỉ hừ nhẹ. Một cơn gió bỗng nổi lên giữa phòng, cảm giác lạnh lẽo truyền qua lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi của hắn. Folre ngẩng đầu lên, chỉ thấy Salem đã sớm biến mất, chỉ còn lại mình hắn trong căn phòng vắng lặng. Từng đầu ngón tay hắn vẫn run rẩy như thể vừa thoát khỏi bàn tay tử thần.

Hắn cố đứng dậy, chỉ để lập tức ngã khuỵu gối xuống sàn. Hắn thở hồng hộc, từng hơi thở gấp gáp, nặng nề vang lên. Rồi hắn cười.

Tiếng cười vang lên thật lớn qua lồng ngực chập chùng của hắn. Đang cười, nước mắt hắn lại bỗng tuôn trào. Từng giọt lệ mặn chát lăn xuống khóe miệng, khiến nụ cười của hắn trở nên méo mó hơn bao giờ hết.

Hắn vẫn chưa kể hết với Salem.

Từng có một thuở, hắn cũng là một phần của Axtris. Đứa em gái nhỏ luôn bám theo anh để vòi vĩnh, người mẹ ôm hắn thủ thỉ những câu chuyện cổ tích trong đêm, cô bạn thân khẽ cắn môi nhịn cười mỗi khi hắn buông ra một câu bông đùa ngốc nghếch. 

Những ký ức ấy thật giản dị, ấm áp, mà cũng xa xăm như một giấc mộng. Tất cả tan biến trong buổi chiều định mệnh khi lính của Maneryuu ập đến, trói hắn lại như bắt một con thú.

Hắn cố bò dậy, đưa tay với lấy mặt dây chuyền trên chiếc bàn gỗ. Cảm nhận sự lạnh lẽo của kim loại, hắn siết chặt nắm đấm như cố bấu víu vào chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại từ quá khứ.

Ôm sợi dây chuyền vào lòng, hắn cuộn người lại giữa gian phòng trống trải, chìm trong màn đêm đang dần nuốt lấy mọi thứ.

.

Rymashara là một quốc gia lấy nông nghiệp làm mũi nhọn phát triển. Nhờ có sự hiện diện của Thần Tích Sự Sống, vùng đất này mang trong mình phép màu của sinh mệnh. Hoa trái nở rộ trái mùa một cách tự nhiên và vẫn đẹp đẽ, tươi ngon. Cây mười năm thì kết quả chỉ sau vài tuần, cây trăm năm đã có thể cho gỗ quý chỉ sau đôi ba tháng.

Ngành chăn nuôi tại quốc gia này cũng phát triển hướng về một phạm trù đặc biệt: những giống loài biến dị. Từ những tinh linh kỳ quái, những con thú đột biến đến những sinh vật tưởng chừng chỉ có trong cổ tích, dưới phước lành của Cây Sự Sống đều trở thành một dòng kinh tế đặc biệt cho Ryma.

Tuy nhiên, để điều kỳ diệu ấy không biến thành hỗn loạn và có thể đạt hiệu quả tốt nhất, cần có những người kiểm soát, điều phối và dẫn dắt sự sống theo đúng trật tự. Và thế là một nghề đặc biệt ra đời mà chỉ có elf, tộc loài thân cận với cây Sự Sống, có thể thực hiện được - thợ tạo hóa.

Một elf trung niên đội chiếc mũ gatsby bạc màu, khoác áo kaki xỉn thong thả rảo bước giữa vườn cây ăn quả xum xuê tươi tốt. Ông ta chắp tay sau lưng, lướt nhìn từng chiếc lá, thân cây, khẽ gật gù tán thưởng. Giullis lặng lẽ đi phía sau, không nói một lời, chỉ im lặng chờ đợi lời nhận xét.

Sau khi đi dạo trọn một vòng qua các luống cây trĩu quả, vị elf đội mũ cuối cùng cũng dừng bước, quay lại nhìn Giullis với ánh mắt hài lòng.

“Ông làm rất tốt! Nếu không có gì thay đổi, ông có thể bắt đầu công việc ngay từ ngày mai.”

“Cảm ơn ngài!” Giullis cúi đầu, nét mặt rạng rỡ. “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Ha ha! Không cần khiêm tốn. Trình độ 'tạo hóa' của ông thật đáng kinh ngạc. Ta rất mong chờ được thấy ông thể hiện!”

Gã elf đội mũ cười ha hả, vỗ mạnh lên vai hắn. Rồi ông ta bỗng cúi người tiến đến sát bên tai Giullis, nói nhỏ:

“Chỗ người quen, ta kể cho ông việc này, nhớ đừng nói cho ai. Kể từ khi ngài Maneryuu lại áp mức thuế mới, các vườn tạo hóa xung quanh đều phải cắt giảm bớt chi phí nhân sự. Nhưng may mà ta xoay sở được với ngài lãnh chúa nên không bị ảnh hưởng nhiều. Có thể nói, mức lương hiện tại của ta tốt hơn tất cả các vườn tạo hóa khác!”

Buông vài lời khách sáo, Giullis rời khỏi vườn tạo hóa sau một ngày dài thử việc. Trăng đã lên cao, hắn cầm trên tay chiếc túi đựng đồng phục cùng một xấp hướng dẫn công việc, bước về nhà với tâm trạng đầy phấn khởi.

May mắn thay, khoảng thời gian ở đế quốc đã cho hắn cơ hội tiếp cận những tài liệu hệ thống và kỹ lưỡng về ‘tạo hóa’. Công việc hôm nay không làm khó được hắn, thậm chí còn khá dễ chịu.

Thật trớ trêu làm sao, chỉ nhờ vào vài năm học lỏm từ tri thức của đế quốc mà hắn đã có thể sánh ngang, nếu không muốn nói là vượt qua, những elf bản xứ ngày đêm miệt mài rèn luyện. Dù sao, sách vở bài bản chắc chắn sẽ hiệu quả hơn tự mài mò thử nghiệm.

Giullis cúi xuống nhìn túi xách trên tay, môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhẹ. Người ta vẫn bảo rằng khi một cánh cửa khép lại, sẽ có một cánh khác mở ra. Có lẽ, đây chính là khởi đầu của một chương mới trong cuộc đời hắn.

Khi hắn vừa về đến nhà, một cô bé elf tươi cười chạy ra đón, giọng hồn nhiên vang lên:

“Chú Giullis về rồi!”

Giullis cúi xuống xoa đầu Julia, mỉm cười hỏi:

“Chào Julia. Mẹ con đâu rồi?”

“Mẹ đang trong bếp. Sắp đến giờ ăn tối rồi!” Julia đáp nhanh, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Hôm nay chúng ta ăn gì vậy?”

“Món thịt thú lưng rêu nướng kèm sốt quả trăng xanh!”

“Nghe hấp dẫn nhỉ?”

“Đúng vậy!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận