Khoảnh khắc lũ Man-Fly lộ diện, bầu không khí liền bị rúng động trong sự hỗn loạn. Làn sóng đầu tiên ập tới —một cơn thuỷ triều gớm ghiếc là tầng tầng lớp lớp những con ruồi mặt người giáp xác, đôi cánh dơ bẩn của chúng đập lên vo ve điếc tai, còn gương mặt của chúng méo mó đau đớn, phẫn nộ, thế mà lại không phát ra một âm thanh hay tiếng động nào như xác chết.
Khi bọn chúng chỉ còn cách chúng tôi vài mét, những cột sáng vàng vẫn xé nát bầu trời và lao thẳng xuống chúng tôi như những vệt chớp sắc lẻm, không gián đoạn và có lẽ không bao giờ kết thúc. Chúng là gì chắc chắn không khó để đoán được— vũ khí của loài người đã từng thống trị và huỷ diệt vũ trụ này.
Tôi bị buộc phải giữ nguyên vị trí, hàm răng tôi nghiến chặt còn tâm trí của tôi thì chệnh choạng chìm sâu vào hoảng loạn chẳng khác nào một vũng cát lún. Giữa lúc ấy, hai cánh tay của Freya bỗng siết chặt lấy tôi hơn. “Điện hạ, đừng nao núng,” Cô ấy trấn an tôi trong lúc dòng ma lực ấm áp của cô ấy tiếp tục đan bện với tôi để gia cố cho lớp kết giới, “Tin tưởng vào chính ngài, thần, thần cận của ngài và chiếc nhẫn.”
Và rồi trong lúc chúng tôi chuẩn bị đón đầu với lũ Man-Fly, một cảnh tượng không thể tin được xảy ra. Những tia sáng huỷ diệt khi nãy chỉ nhắm vào vị trí của chúng tôi bỗng chuyển hướng. Một con Man-Fly khổng lồ với kích thước không thể tưởng tượng được đằng xa bị nó nuốt chửng và tan biến. Trong chớp mắt, một biến thành hai, rồi hàng chục, hàng trăm, rồi cuối cùng hàng ngàn. Hàng ngàn tia sáng chết chóc xẻ dọc bầu trời và giáng xuống mặt đất, phủ toàn bộ chiến trường trong ánh sáng mù lòa của chúng. Những tia sáng ấy đang không chỉ nhắm đến chúng tôi mà cả đám Man-Fly.
Có vẻ như những gì Freya nói là đúng. Đây là mộng ngục được tạo ra từ ác mộng của động chúa ngự trên con tàu cổ đại. Đám Man-Fly được chính hắn gián tiếp sinh ra, nhưng rõ ràng hắn không có một chút tình cảm gì với bọn chúng ngoài sự căm thù cả.
Đó thật sự là một cảnh tượng siêu thực. Những tia sáng tàn sát lũ Man-Fly, ưu tiên tấn công những con to lớn nhất. Nhiệt lượng khủng khiếp đun sôi bầu trời và vơi cạn biển cả, không để cho bất cứ nạn nhân nào của chúng có chút cơ hội sống sót. Tôi chợt rùng mình, tóc gáy dựng đứng khi nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu bất cứ ai trong số chúng tôi bị nó đánh trúng.
Tuy nhiên, như chế nhạo cả chúng tôi lẫn động chúa của nơi này, lũ Man-Fly không hề suy chuyển hay nao núng. Cứ một con chết là hai con khác cùng kích thước liền xuất hiện lấp vào chỗ trống vừa được tạo ra. Cơn thuỷ triều đang ập xuống chúng tôi không hề vơi đi mà còn bành trướng thêm nữa.
Thời gian chậm lại xung quanh tôi như lội qua một vũng bùn khi tôi rút thanh Giltfang ra khỏi vỏ, tiếng thanh kim loại trượt khỏi vỏ tạm thời xua tan mọi thứ âm thanh khác, và chém con Man-Fly dẫn đầu, xẻ cơ thể to lớn của nó làm đôi. Vỏ của nó cứng tương tự vỏ của một con ruồi thật sự dù dày hơn một chút, dòng máu đen bẩn thỉu của chúng văng ra mọi hướng chẳng khác gì một quả pháo hoa méo mó.
Và đó là dấu hiệu bắt đầu trận chiến ba bên hỗn loạn này. Khoảnh khắc tiếp theo, khi dòng thời gian xung quanh tôi trôi lại như bình thường, cả năm giác quan của tôi liền bị nhấn chìm trong mùi máu, nội tạng, thối rữa, tiếng vỗ cánh, và những móng vuốt và hàm răng ghê tởm của lũ Man-Fly. Trên đầu tôi, những tia sáng khổng lồ tiếp tục bắn xuống không chút thương xót.
Hàng ngũ của chúng tôi siết chặt lại theo bản năng. Tất cả những người long nhân đồng loạt giương cao vũ khí của họ lên.
“Quyết chiến!”
Tiếng một ai đó trong số chúng tôi tôi không nêu được tên hô vang, được đáp lại bằng sự đồng thanh của tất cả các long nhân còn lại.
““”QUYẾT CHIẾN!!!”””
Tiếng reo hò trong thoáng chốc lấn át cả tiếng đập cánh của bọn Man-Fly. Ánh sáng chói loà trên nền thép của hàng rào giáo, kích được giương lên chặn đứng làn sóng đầu tiên. Làn máu đen của kẻ thù không lu mờ được những bộ giáp bạc của họ.
Khi những kẻ thù đầu tiên ngã xuống, họ bước thêm một bước nữa hai bên cánh tôi, sát vào gần tôi hơn, đến và bảo vệ tôi khỏi làn sóng thứ hai. Đồng thời và dứt khoát, họ vung kích và giáo thành những đường chém mạnh mẽ, đáp lại những hàm răng, móng vuốt ghê tởm và kinh dị của lũ Man-Fly bằng bạo lực thấm nhuần kỷ luật.
Giá như tôi có thể chiêm ngưỡng họ chiến đấu từ xa, nhưng thân là người dẫn đầu, vai trò quan trọng nhất nằm trong tay tôi. Một mặt, tôi tiêu diệt những con Man-Fly to lớn nhất với thanh kiếm của tôi hoặc biến chúng thành bụi vàng, mặt khác tôi phải duy trì bức màn kết giới trên đầu tôi và ngăn chặn những tia sáng bắn phá của ngục chúa. Đây là một trò kéo co tôi chưa tìm được cách để chiến thắng.
“Điện hạ, hít thở và tập trung,” Freya thì thầm, động viên tôi, giọng cô ấy vẫn đều đặn nhưng bây giờ có chút thúc giục trong đó. Rồi đột nhiên, từ chúng tôi một tia sáng mờ nhạt xuất hiện, trườn lên phía trước như một con rắn. “Xin hãy theo chân nó, nó sẽ dẫn chúng ta vào sâu hơn vào hầm ngục này. Tuyệt đối đừng để mất dấu nó.”
Tìm lại sức mạnh từ sự bình tĩnh của cô ấy, hai chân của tôi bắt đầu tiến về phía trước. Bước chân sau vững vàng và dứt khoát hơn bước chân trước, tôi cẩn thận rẽ lối chúng tôi xuyên qua làn sóng vô tận của lũ Man-Fly. Xác của chúng chất đống dưới chân và hai bên, để lại trên nền biển bạc vô tận một vệt đen ngòm như dầu loang theo dấu chân của chúng tôi.
Lúc mà tưởng chừng sự vô tận nằm trong vòng tay xoay sở của chúng tôi, bọn chúng xuất hiện.
Một thứ gì đó rất nhỏ, nhỏ như một con côn trùng bay vụt qua tôi. Theo bản năng, tay trái không cầm kiếm của tôi bắt lấy và nghiền nát nó. Khi tôi xoè bàn tay của mình ra, thứ tôi lấy khiến máu của tôi đông lại.
Một con Man-Fly. Ngoài kích thước chỉ ngang ngửa một con ruồi ra, trên mình nó li chi nhiều cái đầu khác nhau, tất cả đều như những pho tượng mang cùng một biểu cảm— chế nhạo.
“H-Hả?! T-Tay của tôi! AAaAa!?”
Nghe thấy tiếng la thất thanh ấy, tôi hoảng loạn quay đầu lại, và trước sự chứng kiến của tôi, một trong những người long nhân đứng xa nhất với tôi giơ cao cánh tay của mình lên—hay nói đúng hơn thứ từng là tay của anh ta— đen lại và méo mó theo nhiều góc bất khả thi chẳng khác gì một thân cây. Chớp mắt tiếp theo, như một thước phim tua nhanh, từ đầu ngón tay của anh ta nở rộ một chùm hoa trắng nhỏ chen nhau đón lấy ánh nắng trên cao.
Trên mình cánh tay đen đúa ấy và giữa những bông hoa không thứ gì khác ngoài con Man-Fly nhỏ với vô số gương mặt trên thân thể nó. Như cảm nhận được ánh mắt của tôi, nó nhìn lại tôi và bật cười.
Mùi của chùm hoa trắng ấy, trái ngược với vẻ ngoài tuyệt đẹp của nó, là mùi của xác chết thối rữa. Ngay khi nghe thấy thứ mùi đó, đám Man-Fly xung quanh chúng tôi gào lên. Đây là giọng của chúng ư? Không thể phân biệt được đó là giọng của người già hay trẻ nhỏ, của một người hay của hàng trăm người, hay thậm chí là chúng đang la hét hay ca hát. Cơ thể chúng đồng loạt phình ra, cơ bắp như cơ bắp con người mọc lên trên thân những cái chân côn trùng của bọn chúng kèm theo những âm thanh răn rắc. Máu dồn lên gương mặt của chúng, khiến chúng đỏ ửng lên trước khi chuyển thành tím tái.
Và rồi, một trong số những người long nhân bị xẻ làm đôi bởi con Man-Fly biến hình đầu tiên. Gương mặt của cô ấy nhìn lại tôi bằng đôi mắt hãi hùng, bối rối, và đau đớn.
Cánh tay tôi tự hành động. Chiếc nhẫn của Lucifer kích hoạt đến mức tối đa, mang hai mảnh của người long nhân lại làm một.
Sau đó là hai nhát chém, một nhát để cắt phăng đi cánh tay của người long nhân bị con Man-Fly nhỏ cắn phải, nhát còn lại để xẻ làm đôi con Man-Fly vừa biến hình.
“Tập trung vào!” Tôi gào lên, kích hoạt chiếc nhẫn một lần nữa để hồi phục lại cho cánh tay của anh ta, khiến nó quay về như một thước phim tua ngược. Nhát chém thứ ba chém nát con ruồi nhỏ, khiến tất cả những người còn lại chú ý và nhận ra sự xuất hiện của nó, “Kẻ địch mới xuất hiện!”
Sau một giây sững sờ, tất cả các long nhân còn lại liền lấy lại sự tập trung và tiếp tục tấn công, chống đỡ lại lũ Man-Fly biến hình nay đã nhanh nhẹn, mạnh mẽ, và cứng cáp hơn trước nhiều lần. Người nữ chiến binh long nhân thiếu chút nữa đã chết oà khóc, nhưng cũng sớm trở lại trận chiến. Ngay cả vậy, thế trận đã hoàn toàn bị đảo chiều. Nếu khi nãy tất cả bọn họ đều có thể tự mình chống đỡ lại một, hoặc hai con cùng một lúc thì bây giờ, phải đến hai, ba người mới đủ sức tiêu diệt được một con Man-Fly.
Chúng tôi phải tìm cách thoát ra khỏi nơi này. Con rắn… Phải rồi, con rắn!
Tôi… đã để mất dấu nó.
Đúng lúc ấy, mặt đất chúng tôi đang đứng chấn động dữ dội. Khi tôi quay mặt lại để xem thử chuyện gì đang xảy ra, tôi thấy ít nhất mười hai bóng đen khổng lồ vừa vươn lên từ mặt đất. Rết? Không, chúng cũng là Man-Fly, nhưng với cơ thể là vô số những cái đầu xếp chồng lên nhau. Chui ra từ miệng chúng là những chiếc chân ruồi, trên đầu chúng là vương miện, còn sau đầu chúng là cánh. Biểu cảm của chúng bình thản, vô hồn như những pho tượng lừng lững khi chúng nhìn xuống chúng tôi.
Một tia sáng đánh xuống một trong số bọn chúng, tuy nhiên trước sự kinh ngạc của tất cả chúng tôi, nó uốn mình lại với tốc độ không thể tin nổi so với kích thước của nó và hoàn toàn tránh được đòn tấn công đến từ ngục chúa ấy. Khoảnh khắc tiếp theo, từ vô số cái miệng của bọn chúng tỏa ra một làn sương mù đen đúa— một đám mây là hàng triệu những con Man-Fly nhỏ tập hợp lại với nhau.
Không. Bất khả thi. Chừng đó là quá nhiều rồi.
Đúng khoảnh khắc đó, cô ấy xung trận.
La Rue, từ đầu trận chiến đến giờ đứng im lìm như một pho tượng, đã xung trận.
“Thuỷ Ngân Kiếm – Chiến Xa.”
Khoảnh khắc tiếp theo, như một lưỡi hái khổng lồ vừa vút qua, hàng chục con Man-Fly biến hình xung quanh chúng tôi liền bị xé tan làm đôi. Gió, mặt nước, tro tàn, và máu đen nổi lên theo cơn bão sóng xung kích vừa tạo ra. Nhiệt độ xung quanh chúng tôi nóng lên trông thấy, còn không khí đặc quánh mùi vị ma lực. Ma lực của La Rue.
“Có vẻ như thần buộc phải chiến đấu nghiêm túc rồi!” Cô ấy bật cười giòn giã.
Cùng lúc ấy, giọng nói của Siora cũng truyền đến tai tôi. “Chúng thần cần ít nhất ba phút để bước vào trạng thái chiến đấu phù hợp.” Tiếp theo đó, một tia sáng khổng lồ bắn ra từ hướng của cô ấy, thổi tan hàng chục con Man-Fly nữa theo đường thẳng trước mắt chúng tôi và để lại một trận tia lửa ma lực tuyệt đẹp. Lần này, không khí rúng động và nóng bừng bởi ma lực của Siora.
Ba phút ư…? Từ nãy đến giờ, chỉ mới ba phút mà thôi ư?
Và trong khoảng trống mà họ vừa tạo ra ấy, tôi cuối cùng cũng tìm thấy lại được con rắn dẫn đường do Freya tạo ra. Nó vẫn toả ra một luồng sáng nhàn nhạt như trước khi sự chú ý của tôi lạc mất nó, vẫn điềm nhiên và thờ ơ trườn đi giữa lòng đám Man-Fly.
“Điện hạ,” Freya nói bình tĩnh. “Trận chiến của chúng ta bây giờ chính thức bắt đầu. Xin hãy lãnh đạo họ, dẫn đường cho bọn họ đến chiến thắng.” Một giây im lặng. “Đây chính là bàn cờ đầu tiên của ngài.”


1 Bình luận