Học Cách Yêu
Otagira niji・journey
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Khởi đầu của mùa xuân

Chương 34: Dương - Định tội, Vô thường và Sụp đổ

0 Bình luận - Độ dài: 7,510 từ - Cập nhật:

Trụ sở công an phường Đông Thanh cách nhà của chị chủ nhiệm chừng mười phút chạy xe máy, nó nằm ở góc cuối của khu dân cư đông đúc này. Đó là một tòa nhà cao hai tầng vuông vức sơn màu vàng nhạt đặc trưng, được vây lại bởi những trụ cột bằng gạch loang lổ rêu và hàng rào sắt xanh sắc lẹm. Xe vừa rẽ vào cổng là một khoảng sân rộng hiện ra trước mắt. Nền bê tông phẳng lì, trống trải, chỉ có hai chậu cây thiết mộc lan đặt hai bên lối vào tòa nhà, cố gắng tô điểm chút sức sống cho không gian lạnh lẽo này.

Trong lúc đợi hai người lớn cất xe máy, ánh mắt của Dương găm chặt lên phía trên tòa nhà. Nơi lá cờ đỏ sao vàng phấp phới trong gió, bên cạnh là biểu tượng ngành công an bằng thép sáng loáng, tỏa ra thứ khí thế uy nghiêm vốn có. Đây là lần đầu tiên cậu bước chân vào nơi này, và dù đã rõ thủ phạm là ai, nhưng gánh nặng chứng minh sự thật vẫn khiến cậu không khỏi có chút căng thẳng.

Khi anh Sơn công an vừa đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch bước vào tòa nhà, thì một chú công an trung niên, dáng người đậm đà, thò đầu ra từ căn phòng nhỏ ngay hành lang ra. Mái tóc muối tiêu lòa xòa trước trán, bảng tên được gim trên áo chú có ghi “Nguyễn Văn Trương”. Chú giữ vai anh Sơn lại, giọng trầm trầm đầy lo lắng:

“Sao rồi? Tình hình chữa cháy thế nào?”

“Ổn cả rồi anh ạ!” Anh Sơn đáp, gật đầu trấn an. “May mà phát hiện sớm, nên mới cháy một tầng. Người bị nạn cũng chỉ bị ngạt khói, không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Thế thì tốt!” Chú công an thở phào, bàn tay vuốt mái tóc rối lên rồi đội lại chiếc mũ công an ngay ngắn. Ánh mắt chú chuyển qua anh Tuấn và Dương, hỏi tiếp: “Còn hai cháu chắc là người dân đến nhận dạng nghi phạm, đúng không?”

Chưa kịp để Dương hay anh Tuấn xác nhận gì, chú đã quay lưng bước vào phòng ngay, động tác nhanh gọn. Nếu không có anh Sơn đứng bên, khẽ ra hiệu bằng ánh mắt bảo cả hai cứ đi theo, thì chắc Dương cũng chẳng biết phải cư xử như thế nào cả.

Bên trong căn phòng, không khí thoảng mùi giấy cũ và cà phê gói. Chú công an ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn máy tính, chỉnh lại mũ thêm lần nữa, rồi chỉ tay vào chiếc tivi được đính trên tường. Màn hình tivi đang chiếu hình ảnh một người đàn ông trung niên, ngồi trên một cái ghế gỗ, hai cổ tay bị khóa còng số 8 được đặt trên bàn. Hắn mặc chiếc áo khoác gió xanh sờn cũ, đeo găng tay vải công nhân, dáng vẻ mệt mỏi.

“Các cháu nhận ra người này không?” Chú công an hỏi.

Dương giả vờ chăm chú quan sát, ánh mắt dán chặt vào màn hình như thể đang cố nhớ lại, nhưng thực chất cậu biết rõ nếu không nhờ tệp hồ sơ cậu làm từ vài tuần trước, cậu thậm chí còn chẳng nhớ nổi cái tên nữa là khuôn mặt.

"Cháu, không chắc lắm." Dương trả lời lại với giọng hơi run, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình. "Nếu chỉ nhìn từ xa thế này thì rất khó nói, mình có thông tin gì thêm về người này không? Ảnh chụp gần cũng được ạ.”

Chú công an liếc cậu với ánh mắt đầy sự dò xét, rồi thở dài. Chú với tay lấy một chiếc chứng minh thư trên bàn, đưa cho Dương. Cậu cầm tấm thẻ lên, mắt nhìn ảnh nhưng thực chất là nhìn sang tên.

“Bắt đúng người rồi!” Cậu thầm nghĩ.

“Sơn, ra đây với chú một lát!” Chú công an đột ngột đứng dậy, bước ra cửa cũng với dáng đi dứt khoát như vừa nãy. Anh Sơn theo sau, để lại Dương và anh Tuấn trong căn phòng tĩnh lặng.

Nhân cơ hội này, Dương mở balo, lặng lẽ kiểm tra lại các manh mối cậu thu thập được: hai chai rượu, vài đầu mẩu thuốc lá, và một vài bức ảnh cậu chụp hiện trường. Chứng cứ của cậu tiếc thay đều chỉ là gián tiếp. Chúng đủ để gợi nghi ngờ về hành vi mờ ám của Trương Quốc An gần hiện trường, nhưng để kết tội hắn là kẻ phóng hỏa thì vẫn còn thiếu.

Một lúc sau, anh Sơn trở lại, sắc mặt nặng nề hơn hẳn lúc gặp lại cậu ở đám cháy. Dù cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng từ cách đóng cửa bằng một lực mạnh hơn lúc trước đến đôi chân mày nhíu chặt, ánh mắt hướng đến Dương rồi giữa chừng lảng sang nhìn màn hình tivi kia, không khó để Dương nhận ra anh Sơn vừa tiếp tục hứng chịu thêm một đợt chỉ trích. Cậu khẽ đảo mắt, ra hiệu cho anh Tuấn.

“Có gì không ổn à?” Anh Tuấn hiểu ý và lên tiếng hỏi thay.

“Ừm.” Anh Sơn hắng giọng, ngừng một chút rồi nói. “Việc bắt giữ nghi phạm mà không có bằng chứng cụ thể là tối kị. Nếu không chứng minh được vụ cháy là án hình sự, chúng ta không thể lập hồ sơ, cũng chẳng thể gọi cơ quan điều tra xuống hỗ trợ. Bắt sai người như này, hậu quả không nhỏ đâu…”

Anh Sơn ngừng nói, vô thức hít một hơi để giảm cảm giác căng thẳng của bản thân.

“Nếu em khẳng định đây là người đã đốt nhà thì ta sẽ thành lập hồ sơ ngay, đúng không ạ?” Dương hỏi.

“Mày ra ngoài ngồi một chút được không, tao cần nói chuyện riêng với cậu nhóc này một lúc.” Anh Sơn thoáng nhìn Dương, sau đó quay sang bảo anh Tuấn.

Anh Tuấn ngồi lặng thinh như thể chưa nghe thấy gì, nhìn về phía Dương. Chỉ khi nhận được cái gật đầu nhẹ như không của cậu, anh ta mới lừ đừ đứng dậy bước chậm rãi ra ngoài cửa. Đến khi cánh cửa gỗ khép lại, anh Sơn kéo ghế lại gần Dương. Giọng nói thay đổi đột ngột trở nên vô cùng nghiêm túc, không nhẹ nhàng như trước:

“Chúng ta lật bài ngửa với nhau đi, anh không muốn chơi trinh thám với nhóc đâu. Biết gì thì nói hết ra đi.” Anh chỉ tay vào phía màn hình tivi, nơi Trương Quốc An vẫn đang ngồi ở đó. “Nhóc biết nghi phạm này là ai đúng không?”

Dương không khỏi ngạc nhiên trước sự thay đổi này, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Dù sao thì cái mặt cậu cũng chưa từng mang lại cảm giác tin cậy cho người khác từ cái nhìn đầu tiên.

“Vậy là anh đã nhận ra.” Dương khẽ đáp lại.

“Đúng vậy.” anh Sơn gật đầu, ánh mắt khóa chặt lấy cậu. “Trong con hẻm tối om như thế, nhóc lại có thể nhìn và miêu tả chính xác hình dáng, tuổi tác của nghi phạm, điều đó quá bất thường. Câu hỏi vừa nãy của nhóc cũng thế. Rõ ràng nhóc biết mối quan hệ giữa nghi phạm và nạn nhân, nên định khai gian để buộc tội hắn, đúng chứ?”

“Về luật thì anh phải làm công tác tư tưởng cho nhóc trước khi khai thác thông tin.” anh Sơn tiếp tục nói. “Nhưng xét thái độ của nhóc và thằng Tuấn quá lạ. Đặc biệt là khi ngửi thấy mùi xăng cháy, nhóc đã vội vã kết luận đó là một vụ phóng hỏa, như thể đã lường trước chuyện này.”

“Nên hoặc là nhóc khai hết mọi thứ ra, hoặc là anh cũng sẽ bắt nhóc vì tội khai báo không trung thực đấy!”

“Đúng là khó qua mắt được mấy người có nghiệp vụ.” Dương thầm nghĩ, cúi đầu để giấu đi một thoáng căng thẳng. Gần như tất cả đều bị phơi bày. Người này không chỉ có kĩ năng chuyên môn mà còn có trực giác vô cùng nhanh nhạy nữa. Trong số những kiểu đối tác làm ăn, đối phó với dạng người như này là phiền phức nhất.

Nhưng nó vẫn chưa đến mức vượt qua dự liệu.

“Vậy thứ cho em nói thẳng. Nếu em không xác nhận nghi phạm, thì anh chắc chắn sẽ bị kỉ luật đúng không?” Dương ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh Tuấn, giọng nói cũng không hề cố kị như trước.

Đến lượt anh Sơn chớp mắt, thoáng bất ngờ trước sự tự tin của cậu. Nhưng anh cũng chẳng có chút nào nao núng. Anh cười khẩy, lắc đầu nói:

“Anh không cần nhóc phải khai gian, nếu thực sự nhóc không nhìn thấy hắn thì sớm muộn gì khi điều tra cũng sẽ bị lộ, lúc đó anh còn bị kỉ luật nặng hơn bây giờ nhiều. Anh chỉ cần biết nhóc biết những gì về nghi phạm này là được. Nếu…”

“Không.” Dương cắt lời, giọng quả quyết “Hắn không phải nghi phạm. Hắn chính là thủ phạm.”

Anh Sơn nheo mắt. “Nhóc có bằng chứng à?”

“Tạm thời em chưa đủ.” Dương lắc đầu “Nhưng em có cách khiến hắn nhận tội. Chỉ là… nó không được chính thống cho lắm.”

Nói rồi Dương chìa hai bàn tay xước xát của mình ra trước mặt anh Sơn, muội than đen vẫn bám chặt trên những vết trầy, minh chứng cho những gì cậu vừa trải qua.

“Lúc anh bắt hắn, anh cũng cảm nhận được, đúng không? Tại sao lại là hắn? Vì hắn quá đáng ngờ. Vì hắn chính là thủ phạm.”

“Chỉ cần hắn nhận tội. Với hành động nhanh chóng cứu người khỏi hỏa hoạn, bắt gọn tội phạm phóng hỏa. Chiến công của anh tối nay còn ai dám bàn cãi, chỉ trích nữa. Còn em…” Cậu nắm chặt hai tay lại, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm “Em cũng sẽ đạt được mục đích của mình. Tên đó dám làm hại chị em. Nếu không lôi hắn ra ánh sáng, anh nghĩ bao nhiêu người phụ nữ nữa sẽ chung số phận với chị ấy? Liệu sẽ có một người như anh hoặc em kịp thời cứu họ không?”

Anh Sơn im lặng, yết hầu khẽ động khi nuốt nước bọt. Tuy không nhìn ra biểu cảm nhưng Dương tin rằng Thanh Sơn sẽ sớm đồng ý hợp tác với cậu thôi. Cậu đã đánh giá và khai thác những đặc điểm nổi bật của người cảnh sát trẻ tuổi này. Từ nhiệt huyết công lý, trực giác nhạy bén đến áp lực nặng nề từ những chỉ trích đang đè nặng trên vai anh ta. Chỉ cần tin tưởng Dương, phá luật một chút, mọi thứ sẽ có tiến triển, thậm chí nếu có thể được giải quyết luôn vấn đề, quả ngọt thực sự quá ngon lành.

Dù rằng lời đề nghị mang đầy tính chính nghĩa. Nhưng sâu bên trong thì vẫn giống một lời thì thầm của ác quỷ hơn.

“Im đi não! Đây không phải lúc để bàn về phải trái đúng sai. Tao không thể cứ thế giao hết chứng cứ rồi ngồi đợi kết quả từ những người tao không quen. Tao phải làm điều này! Mày hiểu mà.” Dương phản bác lại mọi sự kết tội của não đưa ra.

Cuối cùng, ánh mắt của anh Sơn cũng hạ xuống, không nhìn vào Dương nữa. Bàn tay của anh đặt trên bàn gỗ đã siết lại từ bao giờ. Dương biết, hạt giống đã nảy mầm. Anh Sơn trầm ngâm thêm một lúc rồi bắt đầu nói:

“Tối nay, phường bên cạnh cũng xảy ra trọng án, toàn bộ công an trong trụ sở đã bị điều động sang đó rồi. Chú Trương cũng vừa sang đó để báo cáo lại với thủ trưởng chỉ đạo về vụ việc này. Vì đang thiếu người điều tra ở đây, nên… nếu nhóc thực sự có cách, thì nói đi. Nhưng anh cảnh báo trước, một bước sai nữa, cả nhóc và anh đều sẽ phải trả giá rất đắt đấy.”

Dương gật đầu, tuy anh Sơn không trả lời trực tiếp nhưng vậy là ngầm thừa nhận rồi. Một nửa kế hoạch đã thành công. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu triển khai ngay lập tức bước tiếp theo.

“Trước hết, anh có thông tin nào về Trương Quốc An không? Có thứ gì khiến anh cảm thấy kì lạ trong quá trình bắt hắn chẳng hạn?”

Sau khi tổng hợp tất cả lại thông tin từ phía anh Sơn, Dương sắp xếp lại các tình tiết một lần nữa trong đầu rồi lấy điện thoại ra, trình bày kế hoạch của mình cho Anh Sơn. Cuộc trao đổi giữa hai người diễn ra không quá mười phút, bởi cả hai đều hiểu thủ trưởng của anh Sơn có thể trở lại bất kỳ lúc nào.

Kết thúc cuộc bàn bạc với việc anh Sơn đứng dậy đi chuẩn bị tài liệu và đồ đạc, Dương thì ngửa người ra sau, đưa hai tay lên mặt, thực hiện động tác mát xa quen thuộc để điều chỉnh lại cảm xúc. Vở kịch sắp bắt đầu, vai diễn của cậu đơn thuần là một người phụ dẫn dắt, không cần quá sắc lạnh, chỉ cần điềm tĩnh là được.

Khi Dương mở mắt trở lại, Anh Sơn đã đứng ở bên và gật đầu như một tín hiệu sẵn sàng. Cả hai rời khỏi phòng họp để đến phòng tạm giữ của trụ sở.

Cánh cửa của phòng này được đúc từ sắt sơn màu xanh lá, trông nặng nề đến mức khi kéo cửa ra, nó xé toạc hành lang tĩnh lặng bằng tiếng rít của bản lề. Âm thanh đã kéo dài và sắc nhọn rồi lại kèm theo sau là tiếng vang của nó dội lại càng khiến người ta khó chịu đến gai người.

Căn phòng nhỏ hơn Dương hình dung, bốn bề đều là tường sơn vàng nhạt, không một ô cửa sổ. Thứ ánh sáng duy nhất trong phòng là từ chiếc đèn huỳnh quang loại cũ, tỏa ra thứ ánh sáng lờ mờ, lạnh lẽo, càng khiến bầu không khí thêm phần ngột ngạt và tù túng. Căn phòng chẳng có gì nhiều, ngoài có một chiếc bàn gỗ hình chữ nhật, một cái đèn bàn để phía trên cùng hai chiếc ghế sắt đặt đối diện nhau.

Trương Quốc An đã ngồi trên một cái từ trước. Anh Sơn kéo ghế ngồi vào chiếc còn lại, trong khi Dương chọn đứng hơi chếch về một bên, giữ khoảng cách vừa đủ để quan sát tất cả.

Lúc này, gương mặt của Quốc An mới hiện rõ ràng nhất trong mắt Dương. Khi cánh cửa mở, hắn có ngẩng đầu lên nhìn hai người, ánh mắt lướt qua anh Sơn rồi dừng lại ở Dương, thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở về trạng thái vô cảm. Hắn ta vẫn đang biểu hiện của sự ngà ngà say như lúc Dương bắt gặp vài tiếng trước đó. Anh Sơn sắp xếp một tập tài liệu trước mặt rồi bật đèn bàn lên,. Ánh sáng vàng nhạt hắt xuống, tạo thành một khoảng sáng rõ nét trên mặt bàn, đồng thời làm nổi bật gương mặt của cả anh Sơn và Trương Quốc An. Còn Dương như chìm vào phần sáng lờ mờ bao quanh như một kẻ ngoài cuộc.

“Anh An, anh đã suy nghĩ kĩ những gì tôi nói lúc trước chưa?”

“Cán bộ thông cảm, tôi không hiểu mình đã làm gì sai, cán bộ chắc chắn bắt nhầm người rồi.” Quốc An đáp, giọng đều đều, vô cảm, như một bài thuộc lòng.

“Chúng tôi đã tìm được mối liên hệ của nạn nhân và anh.” Thanh Sơn đẩy một bức ảnh của chị chủ nhiệm ra cho Quốc An nhìn “Nguyễn Ngọc Vân và anh từng xảy ra mâu thuẫn cách đây một tháng. Điều này có đúng không?”

Quốc An nhìn vào bức ảnh một lúc, giả vờ lấy tay gãi má suy nghĩ, nhưng vì say nên biểu cảm này gần như chẳng diễn được mà trông như người nghiện thiếu thuốc hơn, hắn trả lời với vẻ bình thản.

“À, hóa ra là cô ta à? Tôi biết. Tôi được người ta giới thiệu nên có đi ăn tối với cô ta một lần. Nhưng cô ta quá đanh đá, nên bị tôi từ chối khéo sau bữa ăn. Ai ngờ sau đó cô ta nổi điên, hành hung tôi một trận phải nhập viện. Ngày hôm sau tôi còn bị anh trai cô ta gọi điện đến đe dọa giết cơ. Tôi vẫn còn giữ hóa đơn bệnh viện đấy.”

Quốc An cười khẩy một cái rồi lại cụp mắt xuống, giọng đầy mỉa mai nói thêm. “Đúng là một con mẻ hung dữ.”

“Mồm chó thì khó mọc ngà voi.” Dương thầm nghĩ. Hắn đã chuẩn bị sẵn kịch bản này, đổ lỗi cho cô Vân và đóng vai nạn nhân. Nhưng cậu đã dự đoán được điều đó, và anh Sơn cũng đã được cậu chuẩn bị trước. Bức ảnh chụp lưng của chị Vân mà lúc trước Liên chụp chính là một thứ bằng chứng nặng hơn rất nhiều lời nói nhảm của hắn ta.

“Vậy là anh thừa nhận mình có mâu thuẫn với nạn nhân.”

Thanh Sơn phớt lờ câu chuyện của Quốc An mà chỉ tập trung vào mấu chốt, tiếp tục hỏi “Anh khai mình làm môi giới bất động sản, nhưng chúng tôi xác minh với chủ nhà trọ, họ nói anh hầu như không ra ngoài vào ban ngày, chỉ chiều tối mới ló mặt. Tại sao lại như vậy? Tại sao anh lại thuê trọ gần nhà nạn nhân?”

“Tất cả chỉ là trùng hợp.” Quốc An nhún vai “Tôi còn chẳng biết cô ả côn đồ đó ở đây. Nếu mà biết thì tôi chẳng ở lại đây đâu. Trước tôi làm môi giới thật, nhưng vì anh em nhà cô ta mà tôi phải chạy về quê lánh nạn mất mấy tuần. Giờ tôi đang đợi xin việc, chứ không phải nhàn rỗi.”

“Anh Quốc An.” Thanh Sơn nheo mắt lại “Anh càng nói, càng chứng minh mối quan hệ giữa anh và cô Nguyễn Ngọc Vân có mâu thuẫn lớn. Anh nói không biết nạn nhân ở gần đây, nhưng có nhân chứng xác nhận anh đứng dưới cột điện gần nhà cô ấy rất lâu.”

Nói rồi, Anh Sơn quay sang Dương, ánh mắt ra hiệu. “Em xác nhận đúng người này chứ?”

Dương gật đầu không chần chừ, ánh mắt khóa chặt vào Quốc An. “Đúng vậy. Khoảng năm giờ chiều nay, khi bọn em từ chỗ cô Vân về, em gái em đã va phải chú này, làm chú ngã xuống đất. Chú còn nhớ không ạ?”

Quốc An nhíu mày, ánh mắt bắt đầu dao động của sự bất an, nhưng hắn không đáp. Hắn chỉ nhìn Dương với vẻ cảnh giác. Anh Sơn không chần chừ đặt lên bàn hai túi nhựa trong có khóa zip niêm phong, bên trong là chai rượu vỏ nhựa hình vuông và vài mẩu thuốc lá mà Dương thu thập được lúc trước. Tem dán trên túi ghi rõ thông tin địa điểm.

“Chúng tôi thu được hai thứ này tại cây cột điện gần hiện trường. Chúng đều là của anh, đúng không?” Anh Sơn nói, giọng lạnh như thép. “Nếu anh không xác nhận, chúng tôi sẽ lấy ADN từ nước bọt trong chai và mẩu thuốc lá để kiểm tra. Đến lúc đó, anh sẽ bị kết tội khai báo không trung thực.”

Chiến thuật áp lực tâm lý cơ bản để đẩy Quốc An vào thế bị dồn ép. gân trên cổ Quốc An nổi lên, mặt bắt đầu đỏ hơn một chút, có vẻ chiến thuật đã hiệu quả. Quốc An trợn mắt, ánh mắt lần đầu có chút hoảng loạn

“Ừ, Đấy! Tôi hút thuốc, tôi uống rượu ở đó thì sao? Ai cấm tôi? Tôi đã bảo không biết cô ta ở đây, tôi không biết là không biết!”

“Tôi… tôi không biết gì, tôi không làm gì cả.” Hắn tiếp tục lẩm bẩm, giọng hơi run. Đầu ngửa ra phía sau, lắc lia lịa như một nỗ lực vô thức để tạo khoảng cách với áp lực.

“Phản ứng né tránh - một cơ chế phòng vệ khi đối mặt với sự thật không thể chối bỏ.” Dương tập trung quan sát tỉ mỉ, sắp tới chính là mấu chốt của vấn đề.

“Anh Quốc An, một lần nữa tôi khuyên anh nên khai báo trung thực, đừng để đến lúc điều tra ra hết thì anh không còn cơ hội nhận được sự khoan hồng của pháp luật đâu. Chúng tôi cũng đã tìm thấy can xăng ở gần hiện trường.”

“Tôi không làm gì cả, cán bộ cứ kiểm tra đi!” Hắn thu người lại, cố tỏ vẻ thờ ơ như trước.

Nhưng với Dương thế là đủ, cậu mỉm cười nhìn hắn như một con gà luộc trên đĩa, đó là lí do cậu phải thuyết phục anh Sơn để mình trực tiếp đối mặt với Trương Quốc An, chỉ ở vị trí này cậu mới có thể hoàn toàn đánh giá biểu hiện của hắn ta để khai thác thông tin.

Khi anh Sơn nhắc đến “can xăng”, mắt hắn khẽ giật, và vai hắn thoáng thả lỏng rồi thu người lại, như thể nhẹ nhõm vì điều gì đó. Sau khi bị bóc mẽ liên tục, việc hắn nhận được một tin tức mà công an đưa sai khiến hắn thoải mái hơn hẳn. Họ tìm thấy “can” chứ không phải một loại vật dụng khác, điều đó nghĩa là hắn đang an toàn.

Dương mở miệng như thể vô tình “Hình như anh nhớ nhầm rồi, em thấy chú Trương bảo đó là chai xăng chứ không phải can đâu.”

“À là chai à?” Anh Sơn gật đầu diễn theo.

“Vâng, dù là không thể tìm được dấu vân tay trên đó…” Dương nhìn vào đôi bàn tay đang đeo găng vải của Trương Quốc An nở một nụ cười nói thêm “Nhưng xăng rất dễ dính lên tay.”

Ngay lập tức, Trương Quốc An siết chặt tay mình lại, cảm giác an toàn bị xáo động làm động tác giật mình quá vô thức. Và nó đều không thể qua mắt được cả hai người còn lại. Anh Sơn rút một túi zip nilon ra và yêu cầu:

“Anh Quốc An, mời anh bỏ đôi găng tay của mình vào đây.”

Sau khi lấy găng tay bỏ vào túi zip, Thanh Sơn đặt một tờ giấy và bút trước mặt Quốc An.

“Biểu hiện của anh đã quá rõ ràng với chúng tôi rồi. Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, chỉ một lúc nữa thôi, bên cảnh sát điều tra C01 sẽ đến tiếp nhận vụ việc, lúc đó anh nói gì thì cũng quá muộn rồi.”

Trương Quốc An run rẩy, chần chừ suy nghĩ. Đến lúc này Dương tin hắn sẽ sớm thừa nhận việc mình đốt nhà thôi, nhưng đó mới chỉ là một nửa vấn đề. Dương tháo túi xách của mình ra. Bên trong cặp cậu vẫn còn một chai rượu cậu lấy ở tầng hai nhà chị chủ nhiệm.

“Tội đốt nhà thì quá nhẹ với hắn, Hắn phải nhận tội giết người.” Dương thầm nghĩ, và chuẩn bị vai diễn của mình trong đầu, thêm một chút khéo léo dẫn dắt nữa là có thể khiến hắn sở hở. Tay cậu đã thọc vào trong ba lô.

Ngay khoảnh khắc ấy, khi không khí trong căn phòng tạm giam đang căng như dây đàn, tiếng chuông điện thoại của Dương đột ngột vang lên kéo cả bầu không khí đấu tranh cam go đổ dồn vào cậu. Dương cũng bị bất ngờ, cậu hiếm khi nhận được điện thoại, thường thì nó sẽ ở dạng thông báo một sự kiện nào đó đột ngột xảy ra. Cậu liếc xuống màn hình điện thoại, và trái tim như hẫng đi một nhịp khi cái tên.

“Bố? bố gọi cho mình sao?”

Số lần hai bố con cậu nói chuyện qua điện thoại trong một năm có thể đếm trên đầu ngón tay của một bàn tay. Bố cậu lại gọi đúng lúc này khiến cậu có một cảm giác bất an. Mà từ tối đến giờ, mọi linh cảm xấu của cậu đều chính xác.

“Alô.” Cuối cùng cậu mới đưa điện thoại lên tai.

“Con đang ở đâu? Vẫn chưa xong việc sao?” Giọng của bố cậu vang lên từ đầu dây bên kia. Vẫn rõ ràng nhưng nhịp của nó đang nhanh hơn bình thường, nỗi bất an trong cậu lại càng tăng.

“Con đang ở công an phường Đông Thanh để giúp các chú ấy về sự cố ở nhà chị Vân, con đang ở với anh Tuấn nữa.” Dương đáp.

“Hạ Liên đâu?”

Lông mày cậu lập tức nhíu chặt khi nghe câu hỏi bất ngờ từ bố mình, một phản ứng bản năng không thể kiểm soát. Đầu cậu ong lên một tiếng dài, vang vọng.

“Hạ Liên đã về trước rồi, em ấy chắc lúc này vẫn đang ở nhà mình chờ con.” Dương trả lời, nhịp giọng cũng vô thức nhanh hơn bình thường.

“Không có, ta cho người về nhà rồi, không có con bé ở nhà.”

“Cái-…”

Dương nghẹn lời, câu nói dừng lại giữa chừng như bị bóp nghẹt. Cơ bắp toàn thân cậu căng cứng, như thể mọi sợi thần kinh đều đồng loạt siết chặt. Đầu óc cậu quay cuồng, những mảnh thông tin rời rạc va đập vào nhau, tạo thành một cơn lốc hỗn loạn. Hạ Liên không ở nhà. Bố không tìm thấy Hạ Liên. Cụm từ ấy lặp đi lặp lại trong đầu cậu, như một điệp khúc kinh hoàng.

“Nghe này. Con lập tức cùng Tuấn trở về nhà. Ông bác cả của Liên phát điên rồi, Mẹ con cũng đã đi xuống đấy, ta còn phải làm việc với bên công an nữa. Trở về nhà ngay đi!” Nói xong bố cậu tắt máy luôn mà không đợi sự phản hồi từ Dương.

“Bác cả của Liên phát điên… Mẹ cũng ra tay… Công an…” Ba từ khóa nồng nặc mùi nguy hiểm kết hợp lại với những gì bố cậu kể về người bác cả của Liên làm Dương không tự chủ được mà khụy ngồi xuống sàn gạch bông vuông. Dù chỉ là vài mẩu thông tin không đầu không đuôi nhưng bố mẹ cậu cùng đích thân ra mặt xử lý, tức là tình hình đã vượt quá giới hạn, nguy cấp đến mức không thể kiểm soát như bình thường. Dương lập tức bấm số gọi cho Hạ Liên.

Đầu bên kia cũng lập tức nổi lên giọng nói của nữ giới. “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”

Giọng nói này đáng sợ gấp ngàn lần việc đổ chuông không nghe máy của chị chủ nhiệm. Dương há miệng, hớp lấy một ngụm không khí như một kẻ chết đuối vừa ngoi lên mặt nước. Ngón tay cậu luống cuống bấm lại số của Hạ Liên hai rồi ba lần nữa, nhưng kết quả vẫn không khác lần một. Dương nghiếng răng lại, quăng thẳng cái điện thoại xuống dưới sàn rồi ôm lấy mặt, thở dốc. Tim cậu đập điên cuồng, lượng adrenaline từ tủy thượng thận tràn thẳng vào máu, khiến cơ bắp khắp cơ thể lại căng lên. Nhưng ngay cả luồng năng lượng ấy cũng không đủ để kéo cậu ra khỏi vực thẳm của nỗi sợ hãi.

“Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. Không được nghĩ quẩn!” Suy nghĩ trong đầu Dương lặp đi lặp lại ra lệnh, nhưng hai tay cậu vẫn bóp chặt lấy đầu, móng tay cắm vào da thịt, để lại những vết hằn rõ rệt. Trong ánh sáng lạnh lẽo của bóng đèn tuýp, căn phòng như co lại, đè ép cậu dưới sức nặng của cơn ác mộng đang dần hiện hình.

Hành động bất thường của Dương làm anh Sơn cũng phải mở to mắt ra nhìn, vẻ mặt ánh lên sự lo lắng xen lẫn bối rối. Anh đứng dậy, định tiến tới, nhưng mới đi được vài bước thì Dương đột ngột lao về phía anh như một con thú. Cậu nắm chặt hai cánh tay anh Sơn, hỏi với giọng cao, gần giống như một mệnh lệnh:

“Vụ trọng án ở phường bên là cái gì?!”

Anh Sơn sững người, đầy khó hiểu nhìn Dương. Khuôn mặt, đôi mắt Dương lúc này đều đã tràn ngập hoảng sợ.

“Vụ trọng án mà toàn bộ bên anh vừa bị huy động đi? Nó là cái gì!”

“Anh, anh không biết” Sơn lắc đầu “Anh chỉ nghe loáng thoáng cấp trên nói là có một nhóm người hết sức manh động đi đập phá tài sản và xảy ra xô xát ở nhiều nơi cùng lúc, có một người đã chết và vài người nhập viện rồi nên bên phường Bình Minh phải huy động cả lực lượng cơ động lẫn nhờ sự trợ giúp của công an bên này đi xử lý. Có chuyện gì sao? Mặt em...”

Thanh Sơn im bặt, như thể nhận ra điều gì đó bất thường.

“Không! Không! Không! Không!” Một chuỗi những thanh âm vang lên trong đầu cậu. Phường Bình Minh chính là nơi cậu ở, nơi Hạ Liên ở và cũng là nơi bác cả của Liên ở.

Mắt Dương mở to trợn ngược lên, các cơ trên mặt hoàn toàn không thể khống chế được như cũ nữa, nó đang dần dần làm biến dạng khuôn mặt. Đó không còn là gương mặt của một học sinh lãnh đạm, toan tính, mà là một thứ gì đó nguyên thủy và hoang dại, như thể mọi lớp mặt nạ từng che đậy con người thật bên trong đã bị bóc trần. Nói một cách chính xác, khuôn mặt của Dương lúc này đã không còn chịu sự chi phối của lý trí, trở về trạng thái nguyên bản, đáng sợ nhất của cậu.

Khuôn mặt của "Ông kẹ góc lớp".

Nhưng Dương nào còn tâm trí để bận tâm đến vẻ mặt méo mó của mình nữa. Thời gian như một sợi dây thòng lọng đang siết chặt quanh cổ cậu. Cậu loạng choạng quay lại, cúi xuống vớ lấy chiếc điện thoại nằm chỏng chơ trên sàn gạch bông. “Phải rời khỏi đây. Phải tìm Hạ Liên”.

Nhưng ngay khi cúi xuống, chân cậu vô tình đá vào chiếc ba lô của mình, khiến túi zip nilon bên trong văng ra, lăn lóc trên nền nhà. Chai rượu vỏ nhựa bên trong túi sóng sánh, chất lỏng lắc nhẹ, phần đầu chai đã bị hơi nóng làm nó sun lại, như một vết sẹo gớm ghiếc từ hiện trường vụ cháy.

Dương nhặt túi zip lên. Trong khoảnh khắc ấy, khung cảnh chị Vân nằm bất động giữa biển khói lửa lại ùa về, chập chờn với hình ảnh khuôn mặt Hạ Liên phản chiếu trên khung kính xe buýt mấy tiếng trước. Cậu nắm chặt đầu túi zip, các ngón tay siết mạnh đến mức có thể nghe được cả tiếng rít của nhựa bị kéo căng ra dưới áp lực.

Cậu ném một cái nhìn sắc lạnh về phía Trương Quốc An. Hắn ta lúc này cũng đang tò mò quan sát cậu, nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt của Dương, hắn lập tức cúi đầu né tránh. Hành động này giống như một con mồi bất ngờ nhận ra mình đang đối mặt với kẻ săn mồi đáng sợ. Đó là phản ứng phòng vệ bản năng, một biểu hiện tự nhiên khi con người cảm nhận được mối đe dọa trực tiếp. Và Dương, lúc này, chính là mối đe dọa ấy.

“Tại sao mình lại cần phải thương hại cho thằng khốn này?” Đó là dòng suy nghĩ bật lên không hề có chủ đích của Dương khi nhìn thủ phạm gây ra mọi sự tối nay.

Cậu không còn thời gian để diễn kịch với hắn, cũng không còn kiên nhẫn để thương lượng hay thuyết phục. Ngay từ đầu, Dương vẫn lựa chọn phương cách nhẹ nhàng, kiềm chế với hắn, giấu đi rất nhiều thông tin có thể xuyên thủng lớp phòng ngự của người đàn ông này. Cậu làm vậy để giữ cho bản thân không mang cảm giác tội lỗi, và để duy trì mối quan hệ với anh Sơn cho những mục đích sau này.

Nhưng đến lúc này, mọi giới hạn đã cạn.

“Hủy diệt hắn! Chôn vùi hắn! Nghiền nát hắn!” Những thanh âm gào thét trong đầu Dương không còn xuất phát từ lý trí nữa.

Adrenaline tiếp tục cuộn trào trong máu, khiến tim cậu đập loạn nhịp như muốn phá tung lồng ngực. Mọi suy nghĩ phục vụ cho việc xé xác kẻ trước mặt lập tức lại được đẩy mạnh hơn bao giờ hết. Dương bất ngờ ném túi zip lên bàn gỗ. Lực mạnh đến mức chai rượu bên trong đập thẳng xuống bàn rồi nảy vào tay Trương Quốc An.

Dương bước nhanh về phía bàn gỗ. Cậu đưa mắt nhìn anh Sơn, vừa lắc đầu vừa ra dấu “Đừng xen vào” bằng một cái nhìn sắc lạnh như dao. Kì lạ thay, anh chàng này cũng không hề ngăn cản mà chỉ im lặng quay lại quan sát cậu.

Đây không còn là vở kịch nữa, đây chính là hiện thực tàn nhẫn. Đây không còn là người mà Dương luôn muốn trở thành, đây chính là bản chất mà Dương luôn giấu kín.

“Im đi não!” Lần thứ hai trong ngày Dương muốn bộ não của mình thôi dè bỉu những quyết định của cậu. Cậu ngồi xuống ghế, đối mặt trực tiếp với Quốc An. Ánh đèn bàn chiếu sáng khuôn mặt cả hai làm nổi bật mọi chi tiết tương phản nhau đến đáng sợ. Cậu cất giọng, dùng giọng nói mà cậu vẫn luôn không muốn dùng nhất để nói chuyện:

“Hết thời gian đôi co rồi, Trương Quốc An. Ông quá thảm hại để tiếp tục diễn vai người vô tội đấy!”

“M, mày nói cái gì?” Phải mất một lúc hoảng hốt, lấy dũng khí, hắn ta mới lầm bầm trả lời lại được.

Dương chộp lấy cái chai mà Quốc An để ở cây cột điện, đặt cạnh chai rượu cậu lấy ở tầng hai, giơ thẳng trước mắt hắn ta.

“Ông có biết mỗi một lốc chai rượu loại này đều sẽ có cùq3eng một số seri in giống nhau không? Tại sao chai rượu của ông lại cùng lốc với chai rượu của nạn nhân đang uống?”

Quốc An im lặng, không nói gì, hoàn toàn né tránh câu hỏi của Dương, nhưng đôi chân của ông ta vừa co lại, tư thế phòng thủ hoàn toàn. Hắn đang cố thu mình để tránh áp lực từ Dương.

“Thứ này trong phố đó chỉ có tạp hóa nhà Thanh Công mới bán, ông nghĩ trích xuất camera thì mấy phút là có thể thấy cảnh ông mua nguyên một lốc rượu ở đó?”

Cậu cầm chai rượu, ấn mạnh vào trán Quốc An, đẩy khuôn mặt hắn từ từ ngửa ra, buộc hắn phải nhìn thẳng vào mắt mình. “Và ông nghĩ cảnh sát sẽ tìm được gì trong chai này?”

Dương nói, ánh mắt màu xám tro của cậu như muốn xuyên thủng tâm can đối phương. “Phải, tôi biết rõ luôn đấy. Ông nghĩ ông có thể giấu được việc mua thuốc ngủ khi họ tìm thấy thành phần thuốc an thần trong máu cô Ngọc Vân sao? Mọi cửa hàng thuốc đều ghi lại lịch sử bán hàng, nhất là với thuốc ngủ liều cao. Một người như ông, mới mua thuốc vài ngày trước, chẳng ai quên nổi đâu.”

“Ông vốn không có cách nào để chối tội hết. Đến cả việc đeo găng tay cũng không kịp tháo ra, Ông quá ngu xuẩn, quá tự phụ khi tin rằng mọi việc mình làm đều sạch sẽ.”

“V-vu khống! Đây là vu khống! các người đây là ép cung, tôi…không…” Quốc An bắt đầu run rẩy thực sự, giọng hắn đã lạc hẳn đi.

Dương đứng dậy, bật điện thoại, dí thẳng bức ảnh vợ và con gái Quốc An chụp cùng một người đàn ông khác, tất cả đều đang cười rạng rỡ, trước mặt hắn.

“Tôi ghét những người như ông.” Cậu gằn giọng đầy khinh bỉ “Đến sâu trong thâm tâm tôi còn chẳng muốn thở chung bầu không khí với một người mạt hạng, vô năng, sử dụng người khác để thay thế vợ mình như ông. Tóc ngắn, màu nâu hạt dẻ và đeo kính đúng không? Ông đã đánh và hành hạ bao nhiêu người phụ nữ như thế?

“Ba người?”

“Bốn người, À là bốn người cơ đấy.” Ánh mắt của Dương nhìn xuống cái mồm đang há hốc kia của Quốc An

Câu nói cuối cùng của Dương như đập thẳng vào lớp phòng thủ cuối cùng của Quốc An. Hắn đã hoàn toàn sụp đổ, trạng thái tuyệt vọng nhận thức, khiến hắn không còn khả năng phản kháng. Dương nghiêng người sát hơn, giọng nói hạ thấp, lạnh lùng như một lời tuyên án:

“Tôi cho ông mười phút để ghi tất cả những gì ông đã làm vào tờ giấy khai kia. Ông chắc chắn phải đi tù, nhưng nó sẽ êm đềm hơn rất nhiều vì tôi sẽ không động đến gia đình ông. Còn nếu ông có ý định dối trá thêm một lần nữa trước tôi...”

Cậu nhìn thẳng vào mắt Quốc An, đôi mắt xám tro trợn trừng, như muốn nuốt chửng tâm hồn đối phương. “Tôi thề với ông, tôi sẽ tìm bằng được bốn người phụ nữ kia, tôi sẽ khiến họ nộp đơn kiện ông ra tòa và tôi sẽ in nó thành giấy trắng mực đen, dán dọc từ trường con ông đến nhà vợ ông. Tôi sẽ khiến ông dù có ra được tù cũng phải trốn đi biệt xứ. Ông sẽ là nỗi nhục nhã của con gái mình, là thằng chồng khốn nạn dưới mắt vợ mình. Bố mẹ ông, họ hàng ông cũng sẽ chẳng thiếu phần đâu.”

Trương Quốc An gào lên một tiếng thảm thiết, bất ngờ vung hai tay lên về phía đầu của Dương. Dù bị còng tay, cơn giận dữ trong hắn vẫn bùng lên như một phản ứng bản năng, chó cùng dứt dậu. Chỉ có điều, cơn tức giận ấy quá yếu ớt, vụng về, chỉ là một tiếng gào tuyệt vọng, thẹn quá hóa điên mà thôi. Nó không thể nào sánh được với ngọn lửa thịnh nộ đang cuồn cuộn thiêu đốt trong Dương.

Mọi chuyển động của hắn đều không ngoài dự đoán. Ngay khi đôi tay ấy vung lên, Dương lập tức chộp lấy cổ tay hắn. Cậu nhướn người, dồn toàn bộ sức mạnh của cơ thể lẫn sự tức giận đang dồn nén của mình, ấn ngược cánh tay Trương Quốc An xuống mặt bàn. Một tiếng động lớn vang lên, sắc và nặng. Mặt bàn rung lên bần bật. Hắn ta rít lên qua kẽ răng, gương mặt nhăn nhúm lại vì đau đớn và choáng váng. Dương vẫn đang bóp chặt tay của Quốc An, ánh nhìn sắc như lưỡi dao chưa từng rời khỏi mắt của hắn. Dương gằn thành từng chữ.

“Ông.Còn.Chín.Phút.”

Anh Sơn, lúc này mới bừng tỉnh khỏi sự sững sờ trước màn thẩm vấn vượt ngoài quy tắc pháp luật, vội lao đến, giọng gấp gáp: “Dương! Dừng lại!”

Dương gạt mạnh tay của Quốc An ra. Hắn giờ đã như một con rối đứt dây, nằm cả người trên bàn, nước mắt hình như đã bắt đầu ứa ra khỏi hốc mắt. Nhưng Dương không hề quan tâm nữa, cậu đã mất thêm năm phút ở lại đây rồi. Dương xách ba lô lên và lao thẳng ra phía cửa.

Anh Sơn nhìn về sang Quốc An rồi cũng vội vã đuổi theo Dương. Bước chân gấp gáp của cả hai vang vọng trên hành lang dài tĩnh mịch.

“Chờ đã, Dương! Có chuyện gì xảy ra với em vậy? Làm như vậy là hoàn toàn sai.”

Dương không dừng lại, giọng nói sắc lạnh cắt qua không khí: “Vậy thì biến nó thành đúng đi! Mọi chuyện ở đây đã xong. Hắn sẽ nhận tội. Chứng cứ tôi cũng đưa anh hết rồi. Việc còn lại anh sẽ tự biết cách sắp xếp, đúng không?”

“Nhưng anh cần bản khai của em nữa.”

Dương đột ngột dừng lại, ngoái đầu nói “Nếu hắn đã nhận tội thì không cần tôi ở đây nữa. Tôi không liên quan gì đến chiến công phá án của anh hết.”

Vì đã triệt để phá vỡ việc tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp, vậy nên Dương dứt khoát đưa mối quan hệ này về đối tác.

“Nhưng…”

“Anh nói ra, ai tin anh?” Dương ngắt lời “Cũng chẳng cần khách sáo làm gì. Một ngày nào đó, tôi sẽ nhờ đến anh. Còn bây giờ, quay lại lấy lời khai của hắn và sắp xếp lại tất cả cho đúng đi!”

Lời nói của cậu như một mệnh lệnh, lạnh lùng và không khoan nhượng, khiến anh Sơn khựng lại, ánh mắt đầy dao động. Nhưng Dương không quan tâm, cậu tiếp tục lao qua hành lang dài. Cuối cùng, phía bên ngoài anh Tuấn đang ngồi yên ở hàng ghế tiếp dân, vừa nhìn thấy cậu đã vội vã đứng lên.

“Cậu chủ! Cậu…” Anh Tuấn cũng nhận ra nét mặt của Dương thay đổi, không tự chủ được mà cúi gập người xuống chào.

“Đi thôi. Lập tức về nhà. Càng nhanh càng tốt.” Dương ra lệnh.

Nhưng chỉ bước được vài bước ra khỏi cửa trụ sở, chân Dương đã chao đảo. Cơn kiệt sức bất ngờ ập đến, quật cậu gục xuống bên chậu thiết mộc lan trước cửa. Cả người đổ sập xuống nền xi măng, Cậu thở dốc, hai tay ôm chặt lấy bụng để giữ cho cơn đau không nổ tung ra bên ngoài.

Cậu há miệng, nôn ọe, một cơn buồn nôn dữ dội trào lên, không thể kìm nén. Nhưng đã hơn tám tiếng kể từ khi cậu ăn, nên thứ thoát ra chỉ là nước và dịch vị, mồm cậu đắng nghét và cổ họng thì cay xè. Mỗi lần bụng co bóp là một đòn tra tấn, như có ai đó đang đấm mạnh từ bên trong bụng ra, khiến toàn thân cậu rung lên từng đợt. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Anh Tuấn hốt hoảng vội lao đến, định đỡ cậu, nhưng Dương gạt mạnh tay anh ra, gào lên giận dữ: “Đi lấy xe ngay! Em sẽ ra luôn! Lập tức!”

Không dám cãi một lời, anh Tuấn lập tức quay người chạy về phía bãi đỗ xe. Dương run rẩy lau miệng, chống tay vào thành chậu cây rồi cố gắng gượng dậy. Mắt cậu mờ đi vì chóng mặt, mọi thứ lúc này xung quanh hết xoay sang phải rồi lại sang trái.

Cậu đã đến giới hạn của mình, chỉ trong vài tiếng này thôi, số năng lượng mà cậu sử dụng còn nhiều hơn cả một tháng sinh hoạt bình thường. Cậu thăm dò, phân tích Quốc An, Anh Sơn, Chú công an Trương, lập và điều chỉnh chiến thuật, đối thoại và thao túng. Cả cơ thể lẫn trí não Dương đều đã kiệt quệ với những hành động và suy tính vượt xa mức độ chịu đựng bình thường của chúng.

Dương không phải siêu nhân, cũng chẳng phải thần thánh, cậu ta chỉ là một con người. Và một con người thì không thể nào chống chọi mãi lại sự vô thường của thế giới này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận