Hỗn Nguyên Thể: Loạn Hàng...
Lwy C.Theory Nart Reverse
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Nhất Niên Khúc (一年曲)

Chương 03: Cuộc Chiến Trong Rừng

2 Bình luận - Độ dài: 3,449 từ - Cập nhật:

Nhung lao đi như một mũi tên bật khỏi dây cung. Trong khoảnh khắc, cô kéo dòng Dương Năng tràn ngập cơ thể, như dòng suối bạc tuôn ra từ tim. Từ bàn tay cô, một tia nước rực sáng bật ra, rít lên xé toạc bóng tối.

"Hùng! Dừng lại!" Nhung hét lớn, giọng vang vọng giữa rừng già.

Tia nước lao thẳng, sắc lạnh như lưỡi dao. Nó đập vào Hùng, quật cậu văng đi như một cành khô trong bão tố.Ngọn lửa xanh quanh người Hùng phụt tắt, để lại một khoảng tối đen lạnh ngắt.

Cả khu rừng như nín thở.Chỉ còn tiếng lá rừng xào xạc, tiếng tim đập hoảng loạn trong lồng ngực bốn người.

"Nhung!" Dương thở hắt, lao tới bên cô. Trung cũng chạy đến, mắt bừng sáng vì lo âu. "Tốt lắm!" cậu gằn giọng, rồi lập tức nén lại. "Chúng ta phải kết thúc chuyện này nhanh!"

Nhung gật đầu, mắt vẫn khóa chặt vào thân hình bất động của Hùng.

"Tôi đã báo vị trí cho lớp rồi," cô nói nhanh. "Nhưng chắc họ không đến kịp đâu. Chúng ta phải tự lo."

Một cơn gió lạnh thốc qua, mang theo mùi đất ẩm và lá mục.

"Không còn nhiều thời gian đâu," Trung nói khẽ, giọng như lẫn vào tiếng gió.Cả ba xoay về phía Hùng, vòng năng lượng từ tay họ bắt đầu xoáy tròn, rì rầm như tiếng gọi từ lòng đất.

Hùng động đậy.Cậu chống tay xuống đất, từ từ ngồi dậy.

Đôi mắt cậu—giờ trắng dã, lạnh lẽo như băng giá.Không còn chút ấm áp nào. Không còn dấu vết của người bạn cũ.

"Tôi... không muốn chiến đấu..." Giọng Hùng phát ra như tiếng rên từ dưới tầng đất sâu.

"Cậu không còn kiểm soát bản thân nữa, Hùng!" Nhung gào lên, cổ họng nghẹn lại. "Chúng tôi sẽ cứu cậu, nhưng cậu phải để chúng tôi giúp!"

Hùng chỉ lắc đầu, chậm rãi, như một cái cây mục sắp đổ.

Rồi đột nhiên, lửa xanh bùng lên lần nữa—mạnh hơn, hoang dại hơn.Sức nóng phả ra, khiến không khí xung quanh rạn vỡ.

"Không ai hiểu tôi!" Hùng rít lên. Giọng cậu như một tiếng gầm xa lạ, chẳng còn chút người.

Ba người lập tức áp lưng vào nhau, phòng thủ.

Những lưỡi lửa xanh như những con rắn, quấn quanh thân Hùng, nhảy múa trong không khí đặc quánh.

Nhung liếc nhanh sang Dương và Trung, thì thầm gấp gáp:"Long và tôi đã chuẩn bị kế hoạch. Chỉ cần cầm chân Hùng. Chừa khoảng trống cho Long hành động."

Trung nhếch môi, ánh mắt liếc về nơi bóng Long vừa biến mất:"Hy vọng cậu ấy không chơi dại lần này."

Dương bật cười khẽ, mệt mỏi. Nhung cũng mỉm cười, nụ cười mong manh giữa bức màn đen đặc của khu rừng.

Nhưng giây phút ấy không kéo dài lâu.

Ngay khi tiếng cười vừa dứt, Hùng đã giơ tay lên. Không gian xung quanh cậu ta lập tức rực sáng bởi những đốm lửa xanh lơ lửng giữa không trung. Một... hai... rồi mười quả cầu lửa xuất hiện, xoay tròn như những tinh tú băng giá, ánh sáng xanh ma mị phản chiếu trong đôi mắt vô hồn của Hùng.

"Cẩn thận đấy!" Nhung quát lên, khi những quả cầu lửa đột ngột lao vút về phía họ, ánh sáng xanh chói lòa như những mũi tên sắc nhọn xuyên qua không gian rừng tối tăm. Mỗi quả cầu phát ra một sức mạnh dữ dội, tạo nên những tiếng nổ vang dội như sấm, vẳng lại trong khu rừng vắng vẻ.

Ba người ngay lập tức dựa lưng vào nhau, tạo thành một thế phòng thủ vững chắc. Dương, Trung và Nhung bắt đầu khẩn trương dựng lên những lớp chắn bảo vệ. Trung vung tay, tạo ra một bức tường đá dày đặc chắn trước mặt họ. Những viên đá lớn bỗng nhiên xuất hiện, tạo thành một hàng rào kiên cố, nhưng những quả cầu lửa vẫn xuyên qua được, tạo ra những vết nứt to tướng trong tường đá.

"Nhung, nước!" Trung hét lên. Nhung không do dự, cô hít một hơi thật sâu, rồi tay vung mạnh, một cột nước mạnh mẽ bắn ra từ tay cô, hòa vào với bức tường đá, làm giảm bớt sức mạnh của những quả cầu lửa đang lao đến.

Dương, không kém phần quyết đoán, khép hai tay lại rồi tạo ra một cơn gió mạnh, cuốn phăng những quả cầu lửa còn lại. "Giữ vững phòng thủ nhé! Hai người!" cô hét lớn, mắt nhìn về phía đối thủ, đầy lo lắng.

Các quả cầu lửa cứ tiếp tục lao đến, mỗi quả đều tạo ra một tiếng nổ như bom khi chúng va chạm vào lớp chắn. Không khí quanh họ nóng rực, bầu trời tối càng làm tăng thêm cảm giác căng thẳng. Trung, Dương và Nhung liên tục điều chỉnh phòng thủ, né tránh và chặn đứng từng đợt tấn công dữ dội từ phía Hùng.

"Cẩn thận đấy, Hùng có vẻ điên cuồng hơn rồi!" Nhung vội vã nói, không quên nhấn mạnh. "Chúng ta phải giữ vững cho đến khi Long kịp xong việc!"

Mồ hôi lấm tấm trên trán của Trung, Dương và Nhung khi họ chiến đấu không ngừng nghỉ. Những quả cầu lửa tiếp tục bay tới như một cơn mưa sắc nhọn, và trong từng nhịp thở, họ cảm nhận được sự căng thẳng và quyết liệt của trận chiến. Họ phải chịu đựng sức tấn công mãnh liệt từ Hùng, không ngừng điều chỉnh chiến thuật phòng thủ để sống sót.

Cảnh tượng trong khu rừng lúc này đã trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, với ánh sáng xanh lấp lánh và những tiếng nổ dồn dập không ngừng. Long vẫn ở xa, âm thầm chuẩn bị cho kế hoạch của mình. Sự sống còn của cả bốn người giờ đây phụ thuộc vào khả năng giữ vững phòng thủ của họ trước cơn bão lửa khủng khiếp này.

Từ xa, Long quan sát tình hình, cuối cùng cũng nhận ra rằng Hùng đang dần cạn kiệt sức lực. Ánh sáng xanh từ những quả cầu lửa của cậu ta bắt đầu yếu đi, nhưng sự giận dữ trong mắt Hùng vẫn chưa tắt. Long hiểu rằng đây chính là cơ hội. Cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận Âm Năng của mình hòa vào không gian xung quanh. Trong khi ba người kia đang vật lộn với những quả cầu lửa xanh từ Hùng, Long bắt đầu dồn sức mạnh của mình vào việc triển khai kế hoạch.

Toàn bộ không gian xung quanh dường như bị cuốn vào một lớp sương mờ ảo. Long tập trung Âm Năng vào một điểm, và từ đó, những hình ảnh mờ ảo dần xuất hiện trong tâm trí Hùng. Những bóng ma và ảo ảnh từ mọi hướng khiến Hùng cảm thấy như mình đang bị bao vây. Cậu quay đầu lia lịa, nhìn thấy những hình bóng vặn vẹo xung quanh mình, không biết đâu là thật, đâu là giả. Cảm giác hoang mang dần dâng lên, làm cho Hùng mất tập trung vào mục tiêu thực sự.

Nhưng Long không cho phép Hùng có thời gian lấy lại tinh thần. Cậu nhận ra đây chính là lúc phải khai thác sự bất ổn trong tâm lý của Hùng. Cậu quay lại, giọng gầm lên giữa tiếng gió và tiếng nổ của trận chiến.

"Hùng!" Long gào lớn, "Cậu không thể chiến đấu mãi được đâu! Cậu đang yếu dần rồi, phải không? Cậu sợ hãi và đơn độc, đúng không?"

Những lời của Long như những mũi tên bắn vào trái tim Hùng. Những nỗi lo lắng và sợ hãi từ quá khứ bắt đầu bùng lên trong tâm trí cậu. Những thất bại, những sai lầm trong quá khứ giờ đây khiến Hùng cảm thấy mình đang thất bại một lần nữa. Sự bất an và nghi ngờ chiếm lấy tâm trí Hùng, khiến cậu dao động, mất đi sự quyết tâm như trước.

Khi Hùng vẫn còn mải mê với những ảo ảnh và đấu tranh nội tâm, Trung và Dương không bỏ lỡ cơ hội. Trung nhanh chóng huy động Dương Năng để tạo ra một lớp bảo vệ bằng đá, trong khi Dương hít sâu một hơi, tập trung sức mạnh của mình vào một đòn tấn công bằng nước.

Nhung cũng không chịu thua. Cô dồn hết sức mạnh vào một tia nước mạnh mẽ, phóng đi như một mũi tên ánh sáng xuyên qua không gian tối tăm, bất ngờ tấn công Hùng. Đòn đánh bất ngờ này có hiệu quả. Hùng bị đẩy ra xa, khuôn mặt cậu ta tái nhợt, đôi mắt trắng dã giờ đây càng lộ rõ sự kiệt sức và hoảng loạn.

Ngay khi Hùng bị hất văng, Trung, Nhung và Dương lập tức tập hợp lại, thở hổn hển nhưng không ngừng cảnh giác. Nhung vội vã thông báo, "Chúng ta phải cầm chân Hùng thêm một lúc nữa!"

Trung nhìn vào Nhung, mỉa mai trêu đùa, "Thế Long vẫn đang bày mưu tính kế à? Tôi nghĩ giờ chúng ta có thể dựa vào tài năng của cậu ấy để giải quyết thôi."

Nhung bật cười khẽ, Dương cũng nở một nụ cười mệt mỏi. Nhưng sự nhẹ nhõm chỉ thoáng qua, vì ngay lập tức, Hùng lại bất ngờ tạo ra đến mười quả cầu lửa xanh mới, xung quanh cậu ta, rồi lao vào tấn công ba người lần nữa. Những quả cầu lửa bay ra như những mũi tên sắc nhọn với tốc độ kinh hoàng, khiến Trung, Nhung và Dương phải quay lại ngay lập tức, gồng mình lên để tiếp tục phòng thủ.

Họ nhanh chóng dựng lên các bức tường đá, gió và nước, vừa né tránh những đợt tấn công liên tiếp từ Hùng, vừa bảo vệ nhau khỏi những vụ nổ kinh hoàng từ lửa xanh. Ba người di chuyển một cách dồn dập và căng thẳng, từng bước phối hợp ăn ý để giữ vững thế trận, trong khi Hùng tiếp tục gầm gừ, phóng thích sức mạnh của mình vào đêm tối.

Mồ hôi lấm tấm trên trán Long khi cậu chứng kiến Hùng tấn công liên tục, những quả cầu lửa bay ra như những viên đạn nóng bỏng, nhưng ba người họ không thể duy trì thế phòng thủ lâu hơn nữa. Hùng giờ đây như một cơn bão cuồng nộ, đôi mắt trắng dã của cậu sáng rực như ánh sáng chết chóc, khuôn mặt tái nhợt mang theo sự điên cuồng.

Dương và Trung liên tục tạo ra những bức tường đá và gió, nhưng sức mạnh của Hùng lớn hơn cả dự đoán của họ. Mỗi lần Hùng tấn công, không khí xung quanh như bốc cháy, tiếng nổ như sấm động, khiến Dương và Nhung cảm thấy sợ hãi. Trung cố gắng giữ vững tinh thần, nhưng sự kiệt sức dần hiện rõ trên gương mặt của cả nhóm.

"Không thể chống cự mãi thế này được!" Nhung hét lên, giọng cô vang vọng trong rừng tối tăm.

Giữa ánh sáng mờ ảo của khu rừng, Long chớp mắt để điều chỉnh tầm nhìn. Bốn phía xung quanh họ đều là những cây cối um tùm, bụi rậm dày đặc, nhưng trong không gian rừng rậm ấy, cậu bỗng nhận ra một điều gì đó. Đằng xa, phía bên trái, một bức tường núi cao vút hiện lên, giống như một bức bình phong tự nhiên, đứng sừng sững giữa những tán cây xanh rì. Những tảng đá lớn nhô ra khỏi sườn núi, tạo nên những mảng tối sâu thẳm, trong khi ánh trăng mờ ảo xuyên qua kẽ lá, chiếu sáng yếu ớt.

Long nhanh chóng tập trung, thả mình vào dòng chảy của Âm Năng, tìm cách kết nối với tâm trí của Trung. Cậu thầm nghĩ rằng đây chính là cơ hội duy nhất để họ có thể áp chế Hùng. "Trung," Long nhẹ nhàng truyền tải thông điệp, "nhìn kìa! Bức tường núi ở đằng kia... Chúng ta có thể dùng nó để ép Hùng vào một khu vực hẹp. Hãy tạo ra một bức tường đá dẫn dụ cậu ta về phía đó."

Trung, đứng ở gần, dõi theo hướng mắt của Long, và ngay lập tức hiểu ra ý tưởng. Anh nhanh chóng hình dung một bức tường đá mạnh mẽ từ những tảng đá xung quanh, kéo dài để chắn lối thoát của Hùng. Nếu thành công, không gian bị hạn chế sẽ làm cho cậu ta khó lòng phát huy sức mạnh của Dương Năng, đồng thời giảm bớt khả năng tấn công liên tục của Hùng.

Khi Long nhìn lại về phía Hùng, một cảm giác hồi hộp dâng trào. Bức tường núi này không chỉ là một yếu tố địa lý, mà còn là một công cụ chiến thuật tuyệt vời. Tận dụng sự kết hợp giữa Âm Năng và Dương Năng, Long tin rằng họ có thể biến lợi thế này thành điểm quyết định cho cuộc chiến.

"Nhớ kỹ, Trung," Long nhắc nhở, "đừng để Hùng thoát ra. Chúng ta phải phối hợp ăn ý!"

Khi Long và Trung cùng nhau triển khai kế hoạch, không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, và tiếng động của cuộc chiến sắp diễn ra lại vang lên trong khu rừng tối tăm, làm tăng thêm cảm giác hồi hộp cho cả nhóm.

Khi nhận ra kế hoạch của Long, Trung không mất thời gian để hành động. Anh nhắm mắt, tập trung vào dòng chảy của Dương Năng trong cơ thể, và một luồng sức mạnh mạnh mẽ bắt đầu tỏa ra từ tay anh.

"Nhung, Dương!" Trung kêu lên qua tiếng gió rít, "Hãy giúp tôi tạo ra một bức tường đá để lùa Hùng về phía bức tường núi bên trái!"

Cả hai cô gái ngay lập tức nắm bắt được tình hình. Nhung, với tâm trí đầy quyết tâm, kêu gọi Dương: "Chúng ta cần phải làm cho Hùng không còn lối thoát!" Họ đứng cạnh nhau, tập trung nguồn Dương Năng trong cơ thể, cảm nhận năng lượng đang dâng trào. Trung bắt đầu tạo ra bức tường đá bằng Dương Năng.

Bức tường mạnh mẽ từ lòng đất vươn lên, chắn ngang toàn bộ khu rừng bên phải, hướng Hùng về phía bức tường núi bên trái. Những viên đá lớn vỡ vụn, sắp xếp lại thành những khối vuông vức, tạo thành một lớp bảo vệ kiên cố. Dương và Nhung đồng thời kết hợp sức mạnh của họ, tạo ra những mảnh đá khác, nối liền với bức tường mà Trung đã khởi xướng. Họ tập trung cao độ, những ánh sáng từ Dương Năng tỏa ra rực rỡ, tạo thành những vệt sáng lung linh trong bóng tối của khu rừng.

"Giữ vững sức mạnh, đừng để nó tan biến!" Nhung hô to, cảm nhận được sức ép từ không gian xung quanh. Ánh mắt của cô không rời khỏi Hùng, người mà giờ đây đang chật vật để tìm kiếm lối thoát trong không gian hẹp mà họ đã tạo ra.

Hùng, nhận thấy sự nguy hiểm đang đến gần, nắm chặt tay, bắt đầu tạo ra những quả cầu lửa xanh bốc lên. Ánh sáng từ chúng lấp lánh, nhưng Long đã dự đoán trước điều này. "Chúng ta cần phải đưa Hùng vào góc hẹp hơn nữa!" cậu kêu lên, cảm nhận từng giây phút căng thẳng trong không khí.

Trung, không hề chậm trễ, nhắm mục tiêu vào bức tường núi gần đó. "Bức tường đá sẽ không chỉ để bảo vệ, mà còn là công cụ để dẫn dụ!" Cậu dồn sức mạnh vào những viên đá, khiến chúng vươn lên thành một bức tường kiên cố, đồng thời ép Hùng lại gần hơn vào không gian chật hẹp.

"Nhìn kìa!" Dương chỉ tay về phía Hùng, khuôn mặt cô thở phào khi thấy cậu ta không còn đường lui. Những quả cầu lửa xanh từ Hùng bay ra như những ngọn lửa của địa ngục, nhưng Trung và Dương đã chuẩn bị. "Đừng để bị phân tâm!" Trung nhắc nhở, sự quyết tâm của anh như lửa cháy trong lòng.

Dưới ánh sáng yếu ớt, bầu không khí trở nên dồn dập và căng thẳng. Hùng giờ đây đang mắc kẹt giữa bức tường đá và núi, nhưng sự điên cuồng trong ánh mắt cậu ta lại khiến cho mọi người cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết. "Chúng ta cần giữ vững!" Nhung thúc giục, khi họ tiếp tục tạo ra những bức tường bảo vệ quanh mình, sẵn sàng cho cuộc chiến sinh tử phía trước.

Trong không khí căng thẳng của khu rừng, Long cảm nhận được sự thay đổi khi những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống. Âm thanh của nước nhỏ lẻ tẻ gõ vào lá cây, nhưng tâm trí cậu lại không thể thoát khỏi lo âu. Mỗi giọt mưa như một dấu hiệu cảnh báo rằng mọi thứ sắp vượt quá tầm kiểm soát. Hùng, với ánh lửa xanh bùng cháy, dường như vẫn đang chiến đấu hết mình, nhưng Long biết rằng nếu cơn mưa này tiếp tục, nó có thể ảnh hưởng đến cả chiến thuật và sức mạnh của nhóm.

Long nín thở, tập trung quan sát từng động thái của Hùng. Mỗi lần cậu ta tấn công, những tia lửa xanh chói lóa bắn ra, nhưng những viên đá và bức tường mà Trung, Dương và Nhung tạo ra vẫn đứng vững. Ánh sáng từ ngọn lửa của Hùng trở nên yếu ớt hơn khi những giọt mưa thấm vào. Điều đó khiến Long nhận ra rằng cơ hội đang đến gần.

"Chúng ta không thể chần chừ nữa," Long tự nhủ. Cậu cần phải ra tay ngay lúc này, trước khi mọi thứ đi xa hơn.

Long quyết định tập trung Dương Năng của mình để tạo ra một tia nước cực mạnh. Cậu hình dung một cơn sóng mạnh mẽ, một sức mạnh có thể đánh bay Hùng khỏi khu vực này, nhưng không làm tổn thương đến cậu ta. Làn nước này phải chính xác và mạnh mẽ, như một tia chớp giữa cơn bão.

"Nhung! Dương! Giữ chặt Hùng!" Long ra lệnh, giọng cậu đầy quyết tâm. Nhung và Dương ngay lập tức tuân theo, tập trung sức mạnh của mình để tạo ra những bức tường bảo vệ và làm phân tâm Hùng.

Cơn mưa bắt đầu rơi nặng hạt, từng giọt nước lớn dần và đổ xuống như một cơn thịnh nộ. Long cảm thấy nước xối xả trên mặt, nhưng cậu không cho phép bản thân chùn bước. Cậu dồn tất cả năng lượng vào tay mình, nước từ không khí xung quanh tập trung lại, tạo thành một khối nước khổng lồ.

"Bây giờ!" Long hét lên, và một tia nước mạnh mẽ bắn ra từ bàn tay cậu, như một mũi tên lao về phía Hùng.

Tia nước lao đi, tạo ra một âm thanh rì rào sắc lẹm. Nó vọt qua những giọt mưa, làm xao động không khí xung quanh. Long theo dõi trong sự hồi hộp khi tia nước tiếp cận Hùng, người vẫn đang cố gắng điều khiển ngọn lửa xanh của mình.

Bị bất ngờ trước đòn tấn công bất ngờ, Hùng không kịp phòng vệ. Ngọn lửa xanh xung quanh cậu ta nhấp nháy, yếu dần, trước khi bị đè bẹp dưới sức mạnh của dòng nước. Tia nước đập mạnh vào người Hùng, đánh bật cậu ta ngã xuống đất trong một tiếng thét ngạc nhiên.

"Chúng ta đã làm được!" Nhung và Dương hô lên, nhưng Long vẫn không dám lơ là. Mọi thứ vẫn còn quá mong manh, và cậu biết rằng chỉ cần một sai sót nhỏ, tình hình có thể thay đổi bất ngờ.

Long cảm nhận được những giọt nước từ cơn mưa bắt đầu hòa vào không khí, tạo nên một bầu không khí ẩm ướt và nặng nề. Cậu biết rằng kế hoạch của mình vẫn chưa hoàn tất. Cậu cần phải nhanh chóng đưa Hùng ra khỏi tình huống này và bảo vệ nhóm khỏi sự xuất hiện của những Vô Hình Đạo Sư.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Khúc đầu lặp nè đúng hong>:0
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Ô chết, mình chuyển cảnh bị lỗi 😓, cảm ơn bạn đã nhắc ạ 😘
Xem thêm