Hỗn Nguyên Thể: Loạn Hàng...
Lwy C.Theory Nart Reverse
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Nhất Niên Khúc (一年曲)

Chương 02: Bước đi trong bóng tối

0 Bình luận - Độ dài: 5,352 từ - Cập nhật:

Vương Gia Long rời khỏi khuôn viên ồn ào của Cao Đẳng Hòa Thuật, cảm giác nặng nề trong lồng ngực dần được thay thế bằng một nỗi cô đơn lặng lẽ. Cậu hướng về ký túc xá, nơi những tiếng cười, tiếng châm chọc vẫn còn văng vẳng bên tai, hầu như nơi này cũng chẳng thể tìm lại sự bình yên.

Khi cậu mở cửa ký túc xá, một không gian chật chội và ngột ngạt hiện ra trước mắt. Năm chiếc giường tầng xếp sát nhau, mỗi chiếc giường chiếm một khoảng không nhỏ, được sắp xếp theo hàng, san sát nhau, mỗi chiếc giường là một thế giới nhỏ bé, một góc riêng của từng người sống trong đó. Mùi hôi hám từ những đôi giày để xung quanh và sự ẩm mốc của những bức tường khiến cậu cảm thấy bức bách. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn neon trên trần nhà làm mọi thứ trở nên nhạt nhòa, tạo ra một bầu không khí u ám và tĩnh lặng.

Gia Long đi đến chiếc giường tầng của mình, nơi những chiếc áo phông, quần jeans vứt bừa bãi bên cạnh. Cậu lấy điện thoại ra, đôi tay run run khi thấy cuộc gọi từ mẹ. Khi tiếng chuông vang lên, cậu cảm thấy lo lắng dâng trào. Trong đầu cậu, hàng loạt suy nghĩ hiện lên: liệu mẹ có lo lắng không? Có phải mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp như cậu đã hứa?

Vương Gia Long nhanh chóng tìm một góc yên tĩnh trong góc tường rồi bắt máy.

Khi mẹ cậu nhấc máy, giọng bà vang lên qua loa nghe rất ấm áp, nhưng không kém phần lo lắng. "Long, con đấy à? Mọi chuyện thế nào rồi?"

"Dạ, mẹ, mọi thứ vẫn ổn cả," Gia Long nói, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh. "Trường học rất tốt, chỉ là con có một chút việc bận thôi."

"Con có cảm thấy thoải mái không? Có bị căng thẳng không?" mẹ cậu hỏi, rõ ràng bà không biết rõ về chương trình học của cậu.

"Dạ không, mẹ," Gia Long trả lời, cảm thấy có chút xót xa khi nghĩ về sự khác biệt giữa sự thật và những gì mẹ cậu tưởng tượng. "Trường dạy về những kỹ thuật khí công và phương pháp cải thiện sức khỏe, rất giống với những lớp thể hình hay yoga mà mẹ từng nói."

"Ồ, vậy là tốt rồi," mẹ cậu nói với vẻ nhẹ nhõm. "Mẹ chỉ lo lắng cho con. Nhớ phải chăm sóc bản thân và không để bị căng thẳng nhé."

"Dạ, mẹ yên tâm," Gia Long đáp, cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ rắn rỏi và tự tin hơn. "Con sẽ cố gắng hết sức."

Ngay khi Gia Long cúp máy, căn phòng nhỏ trở lại với sự yên tĩnh nặng nề. Cậu ngồi một lúc, cảm nhận không khí ngột ngạt và sự cô đơn bao trùm quanh mình. Tuy nhiên, sự yên lặng không kéo dài lâu. Một giọng nói vang lên từ phía dưới, phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng.

"Chà, sao lại im ắng thế?" Giọng nói đó đầy vẻ mỉa mai phát ra từ phía dưới giường, và Gia Long cúi xuống về phía âm thanh phát ra. Cậu nhìn xuống từ trên giường, thấy Lê Hoàng Minh, một trong những bạn cùng phòng, đang ngồi trên giường của mình ở tầng dưới. Minh đang cắm cúi vào màn hình của một thiết bị chơi game cầm tay, tiếng nhạc nền và hiệu ứng trong trò chơi tạo ra một âm thanh lộn xộn nhưng hấp dẫn.

Minh ngước lên nhìn Gia Long, ánh mắt lấp lánh với vẻ tò mò pha chút hài hước.

"Cũng giỏi giấu giếm phết nhỉ?" Minh nói, giọng điệu có phần mỉa mai. "Không ngờ cậu lại có thể nói dối mẹ mình trơn tru như thế. Công nhận, cậu đúng là cao thủ!"

Gia Long hơi khựng lại, ánh mắt chuyển từ Minh sang màn hình trò chơi của cậu ta. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác bối rối xen lẫn lo lắng. "Cậu nói linh tinh gì đấy?"

Minh nhếch mép cười, nụ cười không hoàn toàn thân thiện nhưng cũng chẳng có vẻ ác ý. "Đừng có giả vờ nữa. Cậu nghĩ giấu được tôi chắc? Mẹ cậu mà biết đây không phải cái lớp khí công hay yoga tầm thường mà là một nơi dạy Hòa Thuật với đầy rẫy sự nguy hiểm thì liệu bà có còn yên tâm không?"

Gia Long im lặng một chút rồi khẽ thở dài. "Ai bảo tôi phải giấu? Chẳng qua mẹ tôi lo quá thôi, tôi không muốn bà nghĩ ngợi nhiều."

Minh khẽ nhún vai, tiếp tục bấm nút trên thiết bị chơi game, tạo ra những âm thanh lách cách đều đặn. "Ừ, thế thì tùy. Nhưng nói dối không đơn giản đâu, cậu nhớ mà giữ mồm giữ miệng, kẻo có ngày hớ ra đấy."

Gia Long tựa lưng vào đầu giường, nhắm mắt một chút để lấy lại bình tĩnh. "Biết rồi, chẳng cần cậu nhắc."

Minh chỉ cười nhạt, không nói thêm gì.

Một lúc sau, cậu ta bỗng ngước lên hỏi: "Mà này, trên lớp hôm nay có chuyện gì à? Thấy cậu có vẻ căng thẳng lắm."

Gia Long thở dài, cảm giác nặng nề trong lòng lại trỗi dậy. "Cũng chẳng có gì đặc biệt," cậu nói, cố gắng giữ giọng bình thản. "Chỉ là một chút căng thẳng với Hòa Năng Đạo Sư và vài chuyện ồn ào trong lớp thôi."

Minh nhướng mày, ánh mắt sáng lên với vẻ phấn khích. "Ồ, có phải cậu đang nói về chuyện của Trần Lương Hùng không? Nghe trên nhóm lớp đồn thằng đấy bị đuổi học rồi còn gì!"!"

Gia Long gật đầu, trong lòng cảm thấy trĩu xuống khi nghĩ về Hùng. "Đúng vậy. Tôi nghe bảo cậu ta không kiểm soát được sự tức giận và Dương Năng của mình... Giờ thì..." Gia Long không nói tiếp, nhưng ánh mắt buồn bã của cậu đã nói lên tất cả.

Minh chép miệng, lắc đầu. "Nghe cũng thấy tội, nhưng mà... cậu ta tự làm tự chịu thôi. Dương Năng không phải thứ để đùa đâu."

"Cậu nghĩ cậu ta đáng bị như thế à?" Gia Long hỏi, ánh mắt sắc lại, nhìn Minh với vẻ không đồng tình.

Minh nhún vai, giọng điệu thẳng thắn. "Đáng hay không đáng thì cũng thế thôi. Quan trọng là thực tế. Hòa Thuật không phải trò đùa, ai không biết giữ mình thì sớm muộn cũng gặp chuyện. Cậu nghĩ ở đây ai cũng dễ dàng bỏ qua chắc?"

Gia Long im lặng, trong đầu đầy những suy nghĩ hỗn loạn. Cậu muốn phản bác, nhưng lại biết Minh nói không sai.

"Thế cậu nghĩ Hùng có quay lại được không?" Cậu hỏi, giọng đầy hy vọng.

Minh ngước lên nhìn Gia Long, ánh mắt thoáng chút suy tư. "Cậu ta á? Nếu đủ giỏi thì có thể. Nhưng mà... nếu cậu ta mất kiểm soát đến mức bị đuổi, thì tôi không nghĩ là cậu ta có cơ hội đâu. Ở đây, ai cũng có quy tắc riêng, mà phá vỡ quy tắc thì... cậu biết rồi đấy."

Gia Long siết chặt tay, cảm giác lo lắng chồng chất. Không chỉ lo cho Hùng, mà còn lo cho chính mình.

Minh nhìn cậu một lát, rồi bỗng bật cười, vỗ vỗ vào thành giường. "Thôi nào, đừng có đắm chìm trong mấy suy nghĩ tiêu cực đấy nữa. Tập trung mà học đi, còn nhiều chuyện hay ho lắm. Với cả, cậu không đơn độc đâu."

Gia Long quay sang nhìn Minh, thấy trong ánh mắt cậu ta dù có chút chế giễu nhưng cũng mang theo vài phần chân thành. Cậu khẽ gật đầu, khóe miệng dần nở một nụ cười nhạt.

"Cảm ơn, Minh. Tôi sẽ cố gắng."

Gia Long nằm xuống giường, ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn neon trên trần nhà hắt lên khuôn mặt cậu, làm lộ rõ những vết hằn của mệt mỏi và căng thẳng. Căn phòng ngột ngạt, thiếu vắng sự sống, như thể chính không khí ở đây cũng đang bóp nghẹt tâm trí cậu. Những suy nghĩ về Trần Lương Hùng, về cuộc đối đầu trong lớp học, về sự bất lực khi không thể làm gì hơn, quay cuồng trong đầu Gia Long như một cơn bão không ngừng. Cậu nhắm mắt lại, nhưng bóng hình của Hùng, hình ảnh cậu ta gục xuống sau khi bị trừng phạt, vẫn rõ mồn một trước mắt, như thể không thể nào thoát khỏi.

Minh vẫn tiếp tục chơi game, những âm thanh hỗn tạp từ chiếc thiết bị cầm tay của cậu ta như những tiếng động khua khoắng vào không gian im lặng, làm tăng thêm cảm giác lạc lõng trong lòng Gia Long. Minh dường như không quan tâm đến sự nặng nề trong không khí, cứ thế sống trong thế giới riêng của mình, không màng đến những đổ vỡ xung quanh. Gia Long quay mặt vào tường, cố gắng tìm một chút yên bình, nhưng càng nhìn vào những bức tường cứng ngắc, cảm giác ngột ngạt lại càng dâng lên, như thể bức tường ấy đang giam cầm cậu, đẩy cậu vào một không gian vô tận mà không có lối thoát.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Gia Long rung lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng. Cậu lướt qua màn hình, nhận được tin nhắn trong nhóm lớp: "Triệu tập khẩn cấp ngoài sân trường. Tất cả phải có mặt." Dòng chữ ấy khiến cậu giật mình, nhịp tim bất chợt đập nhanh hơn. Người gửi là Mai Đức Trung, lớp trưởng, với cái tên đã quá quen thuộc trong lớp – không chỉ bởi tính cách cứng rắn mà còn bởi thái độ nghiêm túc không thể đùa được của cậu ta.

Gia Long nhìn đồng hồ, cảm giác lo lắng dâng lên trong lồng ngực. Cậu biết Trung không phải người dễ đùa, và từ "khẩn cấp" là điều không thể bỏ qua. Cậu không chần chừ, vội liếc nhìn xuống Minh, người vẫn mải mê với trò chơi của mình. "Tôi phải đi rồi, Minh. Có việc gấp," cậu nói, nhanh chóng bật dậy khỏi giường và thay đồ.

Cậu thay bộ đồng phục học sinh một cách vội vã, chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn trước khi liếc nhìn vào gương một lần nữa. Hình ảnh phản chiếu trong gương cho thấy một cậu trai trẻ, trong mắt là những lo âu và áp lực không thể nào rũ bỏ trong thế giới phức tạp này. Sau khi hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, Gia Long bước ra khỏi phòng.

"Có chuyện gì à?" Minh hỏi mà không nhìn lên, nhưng Gia Long chỉ kịp lắc đầu trước khi rời khỏi phòng. "Không rõ, Trung gọi tất cả ra sân trường," cậu đáp ngắn gọn, rồi bước nhanh ra ngoài.

Chưa đầy năm phút sau, Gia Long đã có mặt tại sân trường. Không gian nơi đây im ắng lạ thường, nhưng ánh mắt của những học sinh đã tụ tập lại đủ để cho thấy tình hình không hề bình thường. Ai nấy đều căng thẳng, ánh nhìn hoang mang như thể một điều nghiêm trọng sắp sửa xảy ra.

Cậu hòa vào nhóm lớp của mình, cảm nhận được một sự gắn kết khác thường giữa các bạn trong lớp. Dù khác biệt về xuất thân, nhưng nỗi lo chung dường như đang xóa nhòa mọi khoảng cách. Trên gương mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ bất an. Ở giữa vòng tròn, Mai Đức Trung đứng thẳng, đôi mắt nghiêm nghị, lạnh lùng hơn thường lệ. Vừa thấy Gia Long, Trung lập tức tiến lại, không nói một lời, chỉ ra hiệu cho cậu bước đến gần.

"Long, có chuyện không hay rồi," Trung thông báo, đôi mắt sắc bén lướt qua từng khuôn mặt trong nhóm. "Hùng đã trốn thoát khỏi khu vực cho phép của Cao đẳng. Hiệu trưởng đã ra lệnh cho chúng ta, cùng với các Vô Hình Đạo Sư, phải tìm lại Hùng trước khi cậu ấy làm điều gì ngu ngốc hoặc khiến người khác bị thương."

Gia Long cảm thấy máu trong người như đông cứng lại khi nghe tin này. "Hùng trốn thoát sao? Làm thế nào mà cậu ấy có thể..." Cậu lắp bắp, mắt nhìn Trung đầy ngạc nhiên.

"Chúng tớ không biết," Trung ngắt lời, sự căng thẳng hiện rõ trong giọng nói của cậu. "Nhưng điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải tìm ra cậu ấy trước khi Vô Hình Đạo Sư. Cậu biết rõ họ thế nào rồi đấy. Nếu họ bắt được Hùng, không ai biết họ sẽ làm gì với cậu ấy."

Sự lo lắng của Trung khiến Gia Long cảm thấy một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu nhớ lại những ánh mắt lạnh lùng và vô cảm của các Vô Hình Đạo Sư, những người mà cậu chỉ dám nhìn lén từ phía sau. Ý nghĩ rằng họ có thể làm hại Hùng khiến cậu không khỏi rùng mình.

"Chúng ta phải tìm cậu ấy, ngay bây giờ," Gia Long nói, sự quyết tâm hiện rõ trong giọng nói. "Chúng ta không thể để Hùng rơi vào tay họ."

Trung gật đầu đồng tình. "Đúng, chúng ta phải hành động nhanh. Chia nhau ra, kiểm tra mọi nơi có thể. Và nhớ, đừng để ai ngoài lớp chúng ta biết. Nếu có người khác biết Hùng đã trốn thoát, chuyện sẽ càng phức tạp hơn."

Cả nhóm bắt đầu chia nhau ra, mỗi người một hướng, lòng đầy lo lắng và hy vọng rằng họ sẽ tìm thấy Hùng trước khi điều tồi tệ xảy ra. Trong đầu Gia Long, những hình ảnh của Hùng, người bạn đã phải chịu nhiều đau khổ và giờ đang lẩn trốn trong bóng tối, cứ ám ảnh không dứt. Cậu chỉ mong rằng họ sẽ kịp thời cứu Hùng trước khi quá muộn.

Bầu trời dần tối sầm, như thể màn đêm đang từ từ rút cạn ánh sáng cuối cùng của ngày. Những đám mây đen nặng nề bắt đầu kéo đến từ xa, che lấp mặt trời và báo hiệu một cơn giông sắp ập tới. Gió thổi mạnh hơn, cuốn theo những chiếc lá khô, xoáy tung lên như những điềm báo mờ mịt về những gì sắp xảy ra. Không khí dường như cũng trở nên nặng nề hơn, giống như một cơn bão đang chờ đợi để bùng nổ.

Gia Long, Trung, Hoàng Thùy Nhung, và Trần Hà Dương nhanh chóng lập thành một nhóm và tiến vào khu rừng phía sau trường học. Bốn người bước đi trong im lặng, chỉ có tiếng bước chân của họ vang lên trong không gian tĩnh lặng. Bất ngờ, một tiếng xé gió vang lên, và ngay sau đó là bóng dáng của một Vô Hình Đạo Sư bay lướt qua họ, ánh sáng mờ mờ từ chiếc mặt nạ Thái Cực Đồ phản chiếu qua những tán lá. Mọi người đều dừng lại, ánh mắt dõi theo hình bóng đó biến mất vào sâu trong rừng. Sự xuất hiện của hắn khiến cả nhóm không khỏi rùng mình.

"Chúng ta phải đi nhanh hơn," Trung thì thầm, ánh mắt lo lắng nhìn về phía bóng tối trước mặt.

Chưa kịp bước đi tiếp, một bóng đen khác lại xuất hiện, lần này là hai Vô Hình Đạo Sư bay sát nhau, lướt qua bọn họ với cùng một sự nhanh nhẹn đáng sợ. Không ai nói lời nào, nhưng tất cả đều hiểu rằng sự hiện diện dồn dập này không phải là ngẫu nhiên. Những người này, vốn luôn ẩn mình, giờ đây lại tụ tập đông đúc như vậy, chắc chắn có điều gì đó đang xảy ra, và họ phải tìm ra Hùng trước khi quá muộn.

Long và Trung trao đổi một cái nhìn, cả hai đều hiểu rằng họ đã đi đúng hướng. Mỗi bước chân tiếp theo càng trở nên nặng nề hơn khi họ dấn sâu hơn vào khu rừng. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, cây cối rung chuyển, như thể chính thiên nhiên cũng đang cảnh báo họ về điều gì đó kinh hoàng đang chờ đợi phía trước.

Sau vài phút chạy thục mạng trong rừng, bầu không khí càng lúc càng trở nên dày đặc. Trời đã tối sầm, ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn biến mất, nhường chỗ cho những bóng đen đe dọa vây quanh họ. Hoàng Thùy Nhung và Trần Hà Dương, cảm thấy sự ngột ngạt và lo lắng dâng trào, quyết định sử dụng Dương Năng trong cơ thể để tạo ra ánh sáng.

"Phải có ánh sáng!" – Nhung lên tiếng, ánh mắt tha thiết. "Đúng rồi, hay là chúng ta tạo một ngọn lửa từ Dương Năng đi. Không thì làm sao tìm được Hùng?"

Dương gật đầu tán đồng. "Đúng đấy, khéo mỗi người tạo một ngọn lửa đi!"

Nhưng Gia Long lập tức ngăn lại. "Tớ nghĩ không nên đâu. Dùng Dương Năng lúc này chẳng khác nào tự biến mình thành mục tiêu cho cả Vô Hình Đạo Sư hoặc cho chính Hùng!"

Không khí bỗng chùng xuống. Nhung và Dương nhìn Long đầy khó chịu.

"Nhưng không có ánh sáng, chúng ta còn biết đường nào mà đi?" Nhung phản bác, giọng bắt đầu gay gắt. "Chẳng lẽ cứ lần mò mãi trong bóng tối thế này?"

"Cậu không hiểu rồi." Long đáp, giọng dứt khoát. "Chúng ta nên ẩn mình, tận dụng bóng tối. Nếu Hùng thực sự ở quanh đây, ít nhất chúng ta còn có cơ hội tiếp cận mà không bị lộ. Tin tớ đi!"

Nhung nhíu mày, không chịu thua. "Nhưng mà đến đường mình còn chẳng thấy thì sao mình thấy được Hùng? Cậu định để bọn mình mò mẫm như người mù thế à? Không nhìn thấy gì, không tìm được ai, lại dễ vấp ngã hay va đập nữa!"

Dương tiếp lời, ánh mắt đầy quyết tâm: "Nhung nói không sai đâu. Nếu không thấy đường thì biết đi đâu? Trời thì tối om, mà còn lắm rễ cây với bụi rậm. Có ánh sáng, ít nhất chúng ta còn biết mình đang ở đâu, còn hy vọng tìm được Hùng trước khi quá muộn."

Long cắn chặt môi, hiểu rằng những điều họ nói không phải không có lý. Nhưng cậu không thể để họ tự đẩy mình vào nguy hiểm. "Tớ hiểu, nhưng hãy nghĩ đến nguy cơ," Long phản bác, giọng đầy căng thẳng. "Ánh sáng trong khu rừng tối này chẳng khác gì báo hiệu cho tất cả mọi thứ ở quanh đây, bao gồm cả những Vô Hình Đạo Sư và cả Hùng, rằng chúng ta đang đến. Các cậu có chắc rằng chúng ta sẽ đối phó được với họ trong tình thế này không? Thay vì làm mục tiêu, hãy ẩn mình và sử dụng bóng tối làm lợi thế. Chúng ta cần giữ thế chủ động, không thể để bị phát hiện trước."

Nhung, đôi mắt lóe lên sự phản đối, gần như hét lên: "Chúng ta đang tìm bạn của mình, Long! Cậu nghĩ rằng Hùng sẽ tấn công chúng ta sao? Và nếu Vô Hình Đạo Sư xuất hiện, chẳng phải ánh sáng cũng giúp chúng ta nhận ra họ để tránh xa hơn sao?"

Dương gật đầu mạnh mẽ, thêm vào: "Chúng ta không có thời gian cho sự thận trọng thái quá. Hùng có thể đang cần chúng ta, và nếu chúng ta cứ mò mẫm trong bóng tối thế này, có thể chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy cậu ấy."

Long cảm thấy áp lực từ hai cô gái, cả lý lẽ của họ đều có sức nặng. Cậu nhìn sang Trung, tìm kiếm sự đồng tình, nhưng Trung cũng đang phân vân, ánh mắt dao động giữa Long và hai cô gái. Cuối cùng, cậu ta lên tiếng: "Tớ nghĩ Long có lý. Nhưng Nhung và Dương cũng không sai. Tuy nhiên, chúng ta cần cân nhắc cẩn thận. Nếu chúng ta cần ánh sáng, hãy tìm cách sử dụng nó một cách cẩn trọng, nhưng tuyệt đối không làm cho nó trở thành mục tiêu dễ dàng. Có thể chia nhỏ nhóm, một nhóm tạo ra ánh sáng và cẩn thận theo dõi, nhóm còn lại theo dõi từ xa."

Cả nhóm rơi vào im lặng, căng thẳng như sợi dây căng gần đứt, mỗi người đều cảm nhận được sức nặng của quyết định này. Cuối cùng, họ đồng ý với kế hoạch của Trung, ngay sau khi thống nhất kế hoạch, nhóm nhanh chóng chia thành hai đội. Dương và Trung đi trước, cả hai cẩn thận tạo ra một ngọn lửa nhỏ từ Dương Năng của mình, ngọn lửa xanh biếc chỉ đủ sáng để chiếu rọi con đường phía trước mà không gây quá nhiều chú ý. Ngọn lửa nhỏ nhưng mạnh mẽ, như một ngọn hải đăng trong màn đêm, dẫn lối qua những cành cây rậm rạp và bụi rậm tối tăm.

Phía sau, Long và Nhung lặng lẽ theo dõi từ xa. Long cố gắng điều chỉnh nhịp thở để giữ bình tĩnh, mọi giác quan của cậu đều căng ra, mắt không rời khỏi ngọn lửa xanh phía trước. Mỗi khi ngọn lửa dao động, tim Long cũng đập mạnh thêm một nhịp. Cậu cố gắng lắng nghe từng âm thanh xung quanh, từ tiếng lá cây xào xạc đến tiếng bước chân cẩn trọng của Nhung bên cạnh.

Nhung, vốn bình thường hay tỏ ra kiên quyết và mạnh mẽ, giờ đây cũng giữ im lặng tuyệt đối. Cô tập trung vào việc quan sát các chuyển động từ xa, đôi mắt sắc sảo quét qua mọi ngóc ngách tối tăm, cố gắng bắt lấy bất kỳ dấu hiệu nào của Hùng hoặc những Vô Hình Đạo Sư có thể đang rình rập trong bóng đêm. Nhung biết rằng dù họ có theo dõi từ xa, nhưng bất kỳ sai lầm nào cũng có thể khiến họ bị phát hiện.

Hai nhóm di chuyển một cách thận trọng, sự căng thẳng càng lúc càng dâng cao. Ngọn lửa xanh phía trước như một mảnh sáng duy nhất trong bóng đêm dày đặc, nhưng cũng là mục tiêu dễ dàng nếu có ai đó hay thứ gì đó đang theo dõi họ. Long và Nhung liên tục nhìn quanh, cảm giác như có một đôi mắt vô hình đang dõi theo từng bước chân của họ.

Tiếng gió rít qua tán cây như tiếng thì thầm, từng đợt gió lạnh buốt thổi qua, khiến cả nhóm càng thêm căng thẳng. Trong bóng tối âm u của khu rừng, từng giây phút trôi qua dường như đều chứa đựng nguy hiểm. Họ biết rằng chỉ cần một sai sót nhỏ, ngọn lửa xanh phía trước có thể trở thành tín hiệu cuối cùng của họ.

Trong bầu không khí căng thẳng và tĩnh lặng của khu rừng, Long và Nhung lặng lẽ theo dõi Dương và Trung từ phía xa, giữ một khoảng cách an toàn. Mặc dù tình hình nguy hiểm, cả hai vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng sự im lặng kéo dài quá lâu khiến không khí càng thêm nặng nề. Long cảm nhận được điều đó, như một áp lực vô hình đè lên cổ họng, khiến cậu phải phá vỡ sự yên lặng.

"Cậu có bao giờ nghĩ... chúng ta sẽ phải mạo hiểm đến mức này không?" Long khẽ hỏi, mắt vẫn dõi theo ngọn lửa xanh lập lòe phía trước.

Nhung khựng lại một nhịp, quay sang nhìn cậu. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt cô như lướt qua một kỷ niệm cũ rồi trở về thực tại. "Ý cậu là gì? Cậu đang lo lắng chuyện theo đuổi Hùng vào rừng à?"

Long lắc đầu, giọng trầm ngâm. "Không, tớ không chỉ nghĩ về Hùng. Tớ đang nghĩ về tất cả những gì chúng ta đã chọn. Chúng ta được nhận vào Cao đẳng Hòa Thuật... Mọi chuyện thay đổi quá nhanh, quá bất ngờ. Đôi khi tớ tự hỏi, liệu có ai trong chúng ta thực sự sẵn sàng cho điều này không?"

Nhung im lặng một lúc. Âm thanh gió rừng xào xạc như vọng lại một thời đã cũ. Rồi cô khẽ nói, không nhìn Long, “Hồi cấp hai, tớ từng bỏ lỡ một cơ hội lớn vì do dự. Có một cuộc thi tài năng âm nhạc toàn thành phố. Tớ được chọn vào vòng loại cuối, nhưng lúc đó mẹ tớ đang bệnh nặng. Tớ đã rút lui mà không nói với ai.”

Cô ngẩng đầu lên, mắt nhìn vào khoảng tối trước mặt. “Sau đó, mẹ khỏe lại. Và tớ thì... vẫn luôn tự hỏi: nếu hôm đó mình bước tiếp, chuyện gì sẽ xảy ra?”

Long nhìn Nhung, không nói gì. Cậu không cần hỏi thêm – nét mặt Nhung đã kể nhiều hơn lời nói.

“Vậy nên,” cô tiếp tục, lần này quay lại nhìn Long, giọng bình thản mà dứt khoát, “khi cánh cửa vào Cao đẳng Hòa Thuật mở ra, tớ không chần chừ. Tớ biết, nếu mình lùi lại thêm một lần nữa... có thể cả đời sẽ không bước lên nổi nữa.”

Long khẽ gật đầu. Có điều gì đó trong lòng cậu chuyển động – không phải là sự đồng tình đơn thuần, mà là một cảm giác thấu hiểu, như thể họ vừa chạm được vào một phần chân thật nhất trong nhau.

“Cậu mạnh mẽ hơn tớ tưởng đấy,” Long nói khẽ.

Nhung mỉm cười – không phải một nụ cười tự hào, mà là thứ nụ cười biết rõ cái giá của sự lựa chọn. “Tớ không biết mình mạnh hay không. Nhưng tớ ghét cái cảm giác ‘giá như’. Nó tệ hơn cả nỗi sợ.”

Long khẽ mỉm cười lại. “Cậu nói đúng. Có lẽ tất cả những chuyện đang diễn ra cũng chỉ là một phần của hành trình mà chúng ta cần phải vượt qua.”

Nhung gật đầu, ánh mắt sáng lên một chút, dù vẫn cảnh giác. “Vậy thì hãy tiếp tục. Tớ tin rằng chúng ta sẽ vượt qua. Và sẽ tìm được Hùng, trước khi có chuyện gì quá muộn.”

Cả hai tiếp tục bước đi, giữa khu rừng im lặng đầy hiểm nguy. Nhưng có điều gì đó đã thay đổi – không chỉ là sự căng thẳng vơi bớt, mà là sự hình thành của một liên kết bền chặt hơn, sâu sắc hơn: một niềm tin âm ỉ, như đốm sáng nhỏ trong bóng tối.

Bỗng—

"Nhìn kìa!" Dương kêu lên, giọng căng thẳng, khiến Long và Nhung giật mình khựng lại. Cả hai lập tức nhìn theo hướng tay cô chỉ.

Giữa màn đêm đặc quánh của khu rừng, một tia sáng xanh chớp lóe — lạ lẫm và cô độc. Ánh sáng ấy không phải đèn pin, không phải ánh chớp, mà như thể chính Dương Năng đang thở giữa bóng tối, lạnh lẽo và đầy sức mạnh. Bốn người Long, Nhung, Dương và Trung sững sờ, linh cảm lập tức mách bảo: chỉ có một người có thể phát ra ánh sáng ấy.

"Có thể đó là Hùng!" Trung thét lên, giọng hối hả. Không chần chừ, cậu và Dương lao thẳng về phía ánh sáng, như bị hút bởi một sức mạnh vô hình.

Long định bước theo, nhưng bỗng khựng lại. Một cảm giác bất an cào cấu trong lòng. "Chờ đã!" cậu gọi với theo, giọng lạc đi giữa nhịp thở dồn dập. "Có gì đó... không ổn."

Nhung quay đầu lại, ánh mắt ngơ ngác. "Sao vậy? Đó rõ ràng là Dương Năng của Hùng mà!"

Long lắc đầu, ánh mắt trĩu nặng. "Nghĩ đi, tại sao giữa khu rừng tối om, bọn mình lại dễ dàng thấy ánh sáng này, còn các Vô Hình Đạo Sư thì không? Nếu thật sự là Hùng, sao họ lại không phát hiện ra?"

Cả hai chững lại, nỗi nghi ngờ siết chặt trong tim.

"Có thể đó là một cái bẫy," Long nói, giọng trầm và chậm. "Hoặc tệ hơn... Hùng đang bị ép buộc làm vậy để dụ chúng ta."

Nhung siết chặt tay, ánh mắt giao với Long trong một thoáng thỏa thuận ngầm. Không thể bỏ mặc Trung và Dương. Họ quyết định chạy theo — nhưng từng bước đi giờ đây trở nên dè dặt, mỗi cành cây gãy dưới chân như gióng lên hồi chuông cảnh báo.

"Giữ khoảng cách," Long thì thầm. Nhung gật đầu, ánh mắt không rời những bóng người phía trước.

Đột nhiên, một âm thanh lạ vọng ra từ rừng sâu. Cả hai khựng lại, lắng nghe. Không khí như đông cứng.

Rồi họ nhìn thấy.

Trung và Dương đứng sững, ánh sáng le lói chiếu rọi hình ảnh một cậu con trai loạng choạng bước ra từ bóng tối. Khi mặt mũi hiện rõ dưới ánh sáng, Long và Nhung nín thở. Là Hùng — nhưng khuôn mặt cậu trắng bệch như sáp, và đôi mắt... trắng toát, vô hồn, như bị phủ kín bởi sương mù.

Dương thét lên "Hùng!" nhưng âm thanh cô phát ra như tan biến giữa màn đêm nặng nề.

Trung lùi một bước, cả người cứng đờ.

Không ai dám nhúc nhích. Không khí như bị hút cạn. Long cảm thấy đôi chân mình đóng băng xuống đất, một nỗi sợ sâu kín trào dâng.

Rồi—

Ánh sáng xanh trên người Hùng bất ngờ bùng lên dữ dội. Cậu ta giơ tay, không hề do dự.

"Dương, tránh ra!" Long thét, nhưng âm thanh nghẹn lại giữa cổ họng.

Một luồng lửa xanh lao thẳng tới. Trung kịp phản ứng: cậu dậm mạnh chân xuống, mặt đất rung chuyển, một bức tường đá bật lên chắn giữa họ.

"Đứng lại!" Trung hét, tiếng nổ ầm ầm vang rền khi ngọn lửa va vào bức chắn, tóe ra hàng ngàn tia lửa sáng loáng.

Nhưng Hùng không dừng. Cậu tiếp tục phóng ra những luồng lửa xanh ngút ngàn.

"Cẩn thận!" Dương hét, lách mình sang bên, đồng thời tạo ra một cơn gió xoáy làm chệch hướng đòn tấn công.

Ánh sáng và bóng tối quấn lấy nhau, những tiếng nổ vang rền như sấm động.

Trung di chuyển liên tục, dựng lên hết bức tường đá này đến bức khác, trong khi Dương quăng mình giữa những đợt gió lốc để cản ngọn lửa. Nhưng Hùng như một cơn bão cuồng nộ, tấn công không ngừng nghỉ.

Long và Nhung đứng ở rìa cuộc chiến, mắt mở to, toàn thân căng cứng. Không thể chen vào, không thể bỏ mặc.

"Tập trung lại!" Trung quát, mặt đất rung chuyển dưới chân cậu. Một bức tường đá mới trồi lên, nhưng luồng lửa xanh đã đục thủng nó như dao nóng rạch giấy.

Dương cắn răng, dồn hết sức vào cơn gió thứ hai. "Chúng ta phải ngăn cậu ấy lại!" cô gào lên.

"Hùng, dừng lại đi!" Trung rống lên, nhưng Hùng không còn nghe thấy gì. Đôi mắt trắng dã của cậu ta chỉ phản chiếu một vực sâu lạnh lẽo.

Trong khoảnh khắc ấy, khi cả rừng dường như sắp nổ tung, cả bốn người hiểu: nếu không tìm ra cách, họ sẽ không chỉ mất Hùng, mà còn đánh mất cả chính mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận