Tập 01 Gặp nhau mùa xuân
Chương 16: BEST OF SEVEN SERIES [FINAL STAGE]- START 'THE SHOW'
0 Bình luận - Độ dài: 2,049 từ - Cập nhật:
Với chiến thắng ở trò ‘Attack Zombie’ ban nãy đã giúp tôi tiếp tục dẫn trước Chi trong loạt ‘Best of seven series’ này, tôi cần phải thắng thêm hai trên bốn hiệp nữa để có thể dành chiến thắng chung cuộc. Trong số bốn hiệp còn lại thì tôi chỉ còn được chọn một game nữa mà thôi. Cụ thể thì thứ tự như sau:
Hiệp 4: Game Chi chọn
Hiệp 5: Game Ichiraito chọn
Hiệp 6: Game Chi chọn
Để có thể có lợi thế một cách thực sự thì tôi cần phải thắng được con bé ở hiệp đấu mà game nó chọn. Tuy thế thì việc thắng được ở game đấu của nó thực sự khá khó khăn nếu nó tiếp tục chọn một game nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi như ở hiệp thứ hai vào ban nãy. Vậy nên kế hoạch dự tính của tôi sẽ là cố gắng ở hiệp thứ năm là hiệp game tôi chọn để ít nhất lên ba điểm rồi sau đó đưa loạt đấu này vào đến hiệp bảy để thi đấu đánh bóng chày ở lồng đánh bóng đằng kia.
“Trước khi tiếp tục đến hiệp bốn thì nên bổ sung cơ chế thưởng phạt cho cuộc đấu thêm hấp dẫn chứ nhỉ?”
“Anh mày đang dẫn trước mà mày vẫn tự tin ghê.”
“Nói thế tức là anh sẽ đồng ý với luật chơi mới này rồi ha.”
“Ngại gì cơ chứ, đằng nào anh mày chả thắng. Mà để anh mày nói luôn cái điều kiện mà mày định nói nhé. Đó là người thắng sẽ có quyền bảo người thua làm bất kì điều gì mà người đó muốn.”
Con bé há hốc mồm ra, tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng. Vẻ mặt này tức là tôi đã đoán đúng rồi.
“Tại…tại sao anh biết?”
“Phải hiểu là anh đã sống cùng mày bao nhiêu năm rồi chứ. Mấy cái này tao đi gốc trong bụng mày.”
Con bé Chi này từ nhỏ đã thích những câu chuyện thanh xuân vườn trường, đặc biệt là những truyện có những tình tiết nữ chính hay trêu chọc nam chính rồi thách đấu với nhau ấy. Tình tiết phổ biến của những câu chuyện đó là điều kiện cho những cuộc đấu là bên thua sẽ phải làm những điều mà bên thắng muốn. Vì vậy, tôi có thể dễ dàng đoán ra được ý định này của con bé.
“Anh… vẫn còn nhớ à?”
“Nhớ gì cơ?”
Vẻ mặt của Chi chuyển từ ngạc nhiên sang trầm ngâm, nó lẩm bẩm một điều khiến tôi vô cùng khó hiểu. Đây không phải lần đầu tiên mà tôi thấy vẻ mặt này của con bé trong ngày hôm nay, ban nãy lúc ở cửa ra vào nó cũng mang cái tâm trạng này trong thoáng chốc.
Rốt cuộc là sao nhỉ?
“Mà thôi bỏ qua đi. Anh đã đoán đúng điều kiện rồi đó, vậy thì mình sẽ áp dụng nó vào loạt đấu này.”
Vẫn y như lúc nãy, con bé lại gạt cái vẻ trầm ngâm đó đí như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Ta tiếp tục với cuộc chơi thôi nào.”
Con bé đang có khúc mắc gì đây? Liệu rằng nó liên quan đến tôi chăng?
Mong rằng nó chỉ là tưởng tượng của tôi.
***
Bốn mươi phút sau…
Tỉ số loạt đấu: Hòa 3-3
“Anh đúng là kém cỏi mà.”
“Mày chọn toàn những trò giời ơi đất hỡi như thế thì tao làm sao mà thắng được kia chứ. Trong khi anh mày chơi fair play, toàn chọn những trò mà cả hai có thể chơi được.”
Hai trò mà con bé đã chọn ở hiệp đấu thứ tư và hiệp đấu thứ sáu lần lượt là ‘House Clean’ một trò chơi giả lập dọn nhà và ‘Eat For Family’ một trò chơi nấu ăn. Trong khi đó ở hiệp thứ năm thì tôi chọn chơi ‘Verstappen Racing’ một trò chơi đua xe vô lăng vô cùng phổ biến.
“Nếu anh chăm dọn nhà hơn thì việc thắng em ở trò ‘House Clean’ đâu có gì khó khăn kia chứ. Còn nữa, nếu anh chịu chăm chú xem mẹ nấu ăn ở bếp thì việc thắng em ở ‘Eat For Family’ cũng không phải là bất khả thi.”
“Mày biết thừa rằng tao sẽ không bao giờ mới làm những việc đó nên mới chọn máy cái trò đó thôi.”
Chứ nếu không thì còn lâu con bé mới chọn những trò đó để đấu với tôi.
“Mà công nhận anh chơi đua xe tệ thật đó. Toàn tông ra khỏi đường đua thôi, may mà em cũng không biết chơi trò đó chứ nếu không thì em đã thắng anh chung cuộc 4-2 rồi.”
“Ít ra tao còn biết chọn một trò mà cả hai đều không biết chơi để tạo ra được thế cân bằng, chứ không như mày.”
“Nếu ra đời mà anh cứ nghĩ đến cái gọi là công bằng thì nhất định anh sẽ thua trên con đường đời này thôi.”
“Gớm nữa, tao không khiến một đứa con gái học sơ trung dạy tao cách sống.”
Dù sao thì mọi thứ không nằm ngoài dự tính của tôi một chút nào, cuối cùng thì tôi và Chi sẽ phải vào lồng đánh bóng chày vào hiệp đấu thứ bảy để xác định thắng thua.
“Anh cho mày xem xét lại về game ở hiệp bảy lại đấy.”
“Em đã nói từ đầu rồi là anh sẽ không có một chút lợi thế nào đâu rồi kia mà. Anh không cần phải nói như thể đang coi thường em như thế.”
Tôi không có ý coi thường con bé. Chỉ là ở những hoạt động thể thao thể chất thì con trai luôn vượt trội hơn hẳn so với con gái rất nhiều, con bé nhất định sẽ không có cửa gì thắng tôi được, cho dù nó có tự tin thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào bù đắp lại được khoảng cách này. Không phải điều tự nhiên mà ở trong thể thao các môn thi đấu lại tách biệt hai nội dung nam và nữ ra.
“Anh nhớ rằng em là người đang đặt ra luật cho cuộc chơi này đó.Thay vì lo cho em thì anh hãy nghĩ xem làm thế nào để thắng được em thì hơn đó.”
Nói xong thì con bé lấy một cây gậy bóng chày rồi bước vào lồng bóng.
“Mày…mày định dùng gậy gỗ để đánh bóng ư?”
“Thì đã sao chứ? Anh lại định coi thường em nữa à?”
“Không, chỉ là tao thấy hơi bất ngờ chút thôi.”
Thông thường thì con gái hay thậm chí cả những cậu trai khi đánh bóng sẽ thường sử dụng gậy kim loại để đánh bóng bởi nó dễ sử dụng hơn rất nhiều. Lí do bởi gậy gỗ thường nặng hơn ở phần đầu cho nên việc kiểm soát sẽ khó khăn hơn. Gậy kim loại thường có phân bố trọng lượng đều hơn hoặc có thiết kế tối ưu để dễ vung hơn, tạo ra tốc độ gậy cao hơn. Chưa kể, nếu đánh không tốt mà thường xuyên để bóng bị lệch tâm, gậy gỗ sẽ gây ra cảm giác rất rát tay, để lại những vết chai ở bàn tay, chính vì vậy tôi khá ngạc nhiên khi con bé không bận tâm đến điều này, đặc biệt con bé là một đứa con gái khá là quan tâm đến vẻ ngoài của bản thân.
“Chơi bóng chày chuẩn chỉ thì dùng gậy gỗ là một điều hiển nhiên. Những kẻ nào dùng gậy kim loại chỉ là những kẻ nghiệp dư, những kẻ không biết đánh bóng chày mà thôi.”
“Này! Mày nói nhỏ thôi. Ở đây không thiếu người đang dùng gậy kịm loại để chơi đánh bóng đâu.”
Xung quanh có mười lồng đánh bóng chày, lồng nào lồng nấy cũng chật kín người chơi, tất cả trong số đó ai cũng sử dụng gậy kim loại để đánh bóng. Để họ nghe được thì không hay một chút nào hết.
“Phù…”
“???”
Con bé hít một hơi thật sâu. Rồi sau đó…
“HỠI NHỮNG KẺ NGHIỆP DƯ ĐANG DÙNG GẬY KIM LOẠI ĐỂ ĐÁNH BÓNG Ở ĐẰNG KIA.”
“!???”
Con bé đang làm cái gì vậy???
Giọng của Chi vang đi khắp nơi, những người khác ở trong chiếc lồng ngơ ngác nhìn về phía của chúng tôi, hẳn là họ đang không hiểu rằng con bé này đang nói cái gì hết.
“ĐÚNG VẬY, TÔI ĐANG NÓI TẤT CẢ CÁC NGƯỜI TẠI ĐÂY ĐÓ.”
Con bé giơ ngón tay lên chỉ thẳng về phía những người khác ở đây, đập tan đi sự ngơ ngác trên khuôn mặt họ.
“CÁC NGƯỜI HÃY VỨT CÁI CHÀY KIM LOẠI ĐÁNG PHỈ BÁNG ĐÓ XUỐNG ĐẤT, MÀ HÃY ĐẾN ĐÂY XEM MÀN TRÌNH DIỄN ĐÁNH BÓNG SIÊU HẠNG Ở ĐÂY.”
Tất cả những người ở lồng đánh bên cạnh đã bị thu hút bởi lời khiêu khích của con bé, họ lườm chúng tôi một cách dữ dội. Có những người còn không ngại ngần xỉ vả chúng tôi.
“Một thằng gầy gò ốm yếu với một đứa con gái nhỏ nhắn với cái bắp tay còn nhỏ hơn cả cái chày mà mạnh mồm ghê nhỉ?”
“Tao sợ còn hai đứa chúng nó còn không vung nổi gậy ấy chứ.”
“Hai em ơi, theo anh anh chỉ đến phòng gym gần đây mà tập cho tay to ra.”
Đủ các loại từ ngữ nhằm phỉ báng hai đứa chúng tôi liên tục được những người ở ngoài kia phun ra. Cũng đúng thôi, Chi đã khiêu khích họ trước kia mà.”
Thật sự tôi đang không hiểu con bé gây thù chuốc oán với người ta để làm gì nữa.
“Kế hoạch thành công rực rỡ. Lồng đánh đã chuẩn bị, khán giả cũng đã có, sân khấu cho màn trình diễn của chúng ta đã được ‘set’ xong. Giờ là lúc hai chúng ta sẽ dạy cho họ thấy thế nào là một tay đánh bóng thật sự.”
“Khán…khán giả cái khỉ khô gì chứ. Họ đang xem thường chúng ta kia kìa.”
“Chỉ cần anh đánh hay thì anh sẽ bịt mõm những tên nghiệp dư kia lại được thôi..”
“Mày nói như thể đánh hay dễ lắm ấy.”
“Hì hì…”
Ánh mắt của Chi hướng về phía tôi bỗng nhẹ nhàng trông thấy tựa như một làn gió đầu xuân đang phẳng phất quanh đây vậy, nụ cười của pha chút trẻ con ngây thơ, nhưng lại ánh lên niềm tin tưởng tuyệt đối với người đang đứng bên cạnh nó.
Là tôi đây.
“Với anh thì nó dễ thật mà…”
‘Với anh thì nó dễ thật mà’. Câu nói đầy sự tự tin này của em ấy đã khắng định cho thấy rằng cảm nhận của tôi đã đúng.
“....”
Tôi nín họng lại, không vạc lại thêm một câu nào với con bé nữa. Tôi sợ rằng một lời nào đó thốt ra sẽ làm vỡ mất khoảnh khắc này.
Thật sự đánh bóng rất dễ ư...
“Bây giờ thì em sẽ phổ biến luật chơi. Rất đơn giản thôi. Em với anh sẽ lần lượt lên đánh, mỗi người được đánh hai mươi lần, ai đánh được nhiều ‘home run’ nhất thì người đó thắng cuộc.”
“Ý mày là đánh vào cái vòng tròn hồng tâm bé bé ở tít xa đằng kia là được tính là một lần ‘home run’ à.”
“Chính xác.”
“Anh hiểu rồi.”
“À còn nữa, chế độ ném bóng sẽ là ‘simulates the speed of professional pitchers’[note71869] đó nhé.”
“Anh mày cũng đoán ra điều đó rồi.”
Con bé đã khiêu khích đám người kia rồi mà. Nếu không đánh bóng bằng chế độ khó nhất thì đâu còn mặt mũi nào mà ở đây nữa.
“Ai lên đánh trước nào.”
“‘Lady first. Em lên đánh trước đi.”
“Ông anh trai trông thế mà lịch sự quá ha.”
Mọi thứ đã sẵn sàng. Hiệp đấu hạ màn chính thức bắt đầu!


0 Bình luận