Tiếng xe cộ ầm ĩ từ đâu làm tôi vô cùng khó chịu. Rõ ràng là phòng của mình ở tuốt trên gác mái, sao giờ cứ như ở giữa đường vậy không biết? Xoay người sang hướng khác, tôi cố gắng tự dỗ bản thân vào lại giấc ngủ, nhưng vẫn không được. Bực mình, tôi ngồi bật dậy trách lớn:
“Sao ồn ào vậy hả? Có biết giấc ngủ rất… Chuyện gì… thế này?”
Không biết là đang mơ hay thật, nhưng tôi thật sự đang ở ngoài đường!
Dụi dụi mắt để tỉnh táo trở lại, nhưng khung cảnh trước mặt vẫn không hề thay đổi. Quái lạ, sao mình lại ở đây được nhỉ? Hay nhà bị chuyển đi lúc đang ngủ rồi? Không đâu, không đâu…
Tôi xua tay bác bỏ điều đó. Bởi làm gì có chuyện vô lý thế được. Nhưng có nghĩ nát óc tôi vẫn không biết vì sao mình ở ngoài này.
Khoanh tay tập trung suy nghĩ một lần nữa. Hình như có điều gì đó mình bỏ qua mà không biết? Trên hết là…
“Mình đang ở đâu đây nhỉ?”
“Chị đang ở trong game đó.”
Game à? Nhớ rồi. Hôm qua mình có tham gia hoạt động mừng sinh nhật hai mươi năm của trò chơi thực tế ảo Lost Eternal. Tuy nhiên, rõ ràng là mình đăng xuất ngoài bãi biển, sao giờ lại ở một nơi phố sá đông đúc thế này nhỉ? Khó hiểu thật.
“Chị đang gặp lỗi game đó.”
Ra là lỗi… Mình nhớ lại chuyện gì xảy ra hôm qua rồi. Lỗi mà mình gặp không chỉ một, mà những hai cái. Đầu tiên, mình là một thằng con trai bên ngoài đời thật, nhưng bằng một cách thần kì nào đó lại là con gái trong này.
Để chắc ăn, tôi tự quay xuống kiểm tra với hy vọng là mình sai, nhưng đáp lại chỉ là sự thất vọng. Bởi... tôi vẫn đang mặc váy. Để chắc chắn điều mình đang nghi vấn, tôi ngước lên quan sát những người đang đi trên phố. Đến đây thì tôi có thể khẳng định rồi, tôi vẫn còn trong game. Bởi người bình thường ai lại vác theo vũ khí đi nhong nhong ngoài đường thế kia!
Có một điều hơi khó chịu một chút. Là nếu đã lỗi thì lỗi cho trót, sao lại cho tôi một cơ thể nhỏ… nhỏ con thế này cơ chứ! Rõ ràng ngoài đời là một chàng trai mười lăm sắp mười sáu đến nơi, nhưng trong đây lại trông không khác gì con nhóc mười hai, mười ba tuổi. Đùa chắc! Ít nhất, ít nhất cũng phải là một cô gái với ba vòng chuẩn chỉnh chứ. Chán chã buồn nói… Mà cái đó cũng không nghiêm trọng bằng lỗi thứ hai tôi gặp phải đâu, không thể đăng xuất khỏi trò chơi.
Tôi thử vung tay mở bảng trạng thái. Nhưng đúng là không được. Dù có thử cách nào đi chăng nữa.
“Không được đâu, chị bị kẹt trong đây rồi.”
“Biết rồi, nhưng phải thử chứ…”
Mà khoan…
Nãy giờ mình đang nói chuyện với ai vậy?
Khó hiểu, tôi ngước đầu lên thật nhanh theo phản xạ và rồi giật mình kinh ngạc. Bởi trước mắt tôi bây giờ là hai con rồng con phương Tây mập mạp, một xanh dương một hồng đang lơ lửng.
“Do hệ thống đột nhiên gặp lỗi, nên hiện tại chị không thể thoát game được ạ.”
“Nhưng chị đừng lo, từ giờ tụi em sẽ cố hết sức hỗ trợ cho chị.”
Chưa cần nghe cả hai nói hết, tôi đã hốt hoảng vội lùi ra xa. Ấy vậy nhưng hai đứa nó không biết điều, còn bám sát theo sau.
“Đừng sợ, tụi em đến giúp chị mà!”
“Giúp kiểu gì mà trông hùng hổ vậy hả? Đứng im đó đã!”
Nghe tôi hét, bọn nó mới chịu dừng lại ở một khoảng cách xa. Lúc này đã giữ được bình tĩnh, tôi mới từ từ quan sát bọn chúng. Không phải tự nhiên mà tôi lại hoảng sợ vậy, bởi bọn chúng trông thật lắm. Ý của tôi, là giống hệt mấy con rồng trong phim giả tưởng ấy. Nhưng nhìn kỹ, thì vẫn có nét gì đó khá dễ thương. Chắc tại dáng vẻ mập mạp của chúng.
Khi đã quen hơn, tôi mới để bọn chúng tiến lại gần mình.
“Cả… cả hai là gì vậy?” Tôi dè dặt.
Nghe hỏi, rồng xanh là đứa từ từ bay tới trước mặt tôi, từ tốn nói: “Tụi em là người trợ giúp cho chị.”
“Trợ giúp?”
Rồng xanh gật đầu xác nhận.
“Nhưng trợ giúp điều gì?"
Không để tôi thắc mắc lâu, rồng xanh tiếp tục giải thích: “Do có sự xung đột về mặt hệ thống, nên chị tạm thời không thể đăng xuất được.”
“Khoan đã, nếu nói vậy là tôi không thể thoát khỏi đây trong một khoản thời gian?”
“Chính xác là vậy đó!” Rồng hồng từ xa bay đến xác nhận với một cái nháy mắt.
Cơ mà lúc này tôi có tâm trạng đâu mà nghĩ nó dễ thương.
“Mất bao lâu?”
Rồng hồng bay đến trước mặt tôi, đưa hai bàn tay ngắn cũn cỡn lên ra vẻ đếm: “Có thể một ngày, một tuần, một tháng hoặc lâu hơn đó.”
“Cả hai cũng không biết chính xác?”
Với câu hỏi này thì hai đứa nó đồng loạt gật đầu xác nhận.
“Còn ai khác ngoài tôi bị như này nữa không?”
Cả hai đồng loạt lắc đầu.
Hiểu rồi, nhưng cũng tệ rồi đây. Nếu tôi là trường hợp đầu tiên dính phải lỗi nghiêm trọng thế này, thì chắc chắn không thể sửa trong một sớm một chiều được.
"Vậy còn cơ thể của tôi bên ngoài thì sao?"
"Đã được đội y tế chăm sóc. Chị đừng lo." Rồng xanh xác nhận.
Ra vậy. Thế thì tôi có thể yên tâm ở đây trong khi chờ sửa lỗi rồi. Cơ mà nhé…
“Cả hai làm ơn đừng gọi tôi là chị này, chị nọ được không?”
Nghe hai đứa nó gọi bằng chị mà tôi không tài nào quen nỗi. Ấy vậy nhưng nhìn con rồng hồng nghiêng đầu kìa. Nó không hiểu? Hay cố tình không hiểu vậy?
“Không gọi là ‘chị’ thì gọi là gì ạ?” Nó hỏi.
“Này nhé, tuy bề ngoài tôi trông như này nhưng tôi là con trai đấy.”
Tôi để tay trước ngực tự tin khẳng định. Tuy nhiên, giờ thì đến lượt rồng xanh cũng nghiêng đầu khó hiểu theo.
“E he, chị đùa vui thật đó!” Vẫn là con rồng hồng và nó hoàn toàn không tin tôi.
“Tôi không có đùa! Tôi… tôi…”
Tôi muốn chứng minh điều mình nói, nhưng biết giải thích thế nào bây giờ? Đúng rồi!
"Cơ thể của tôi bên ngoài là con trai!"
"Tụi em chỉ biết trong này, chứ chuyện bên ngoài không biết được." Rồng xanh lắc đầu.
Thôi bỏ đi. Nghĩ lại thì điều đó cũng không quan trọng lắm, dù sao chỉ cần thoát ra được là mọi thứ sẽ trở lại như thường liền. Tôi nên xem xem, bọn nó giúp mình thế nào trước đã.
“Cả hai tính giúp tôi như thế nào?”
“Như này nè chị!”
“Ren, giải thích đàng hoàng cho chị ấy hiểu trước đã!” Rồng xanh lên tiếng trách móc khi rồng hồng gửi một tin nhắn hệ thống ra trước mặt tôi. Sau đó quay qua nói: “Bình thường tụi em sẽ biến thành một món phụ kiện để chị đeo trên người, nhằm tránh gây sự chú ý, đồng thời cung cấp cho chị những kiến thức cơ bản trong khi chơi game…”
“Tụi em sẽ thường xuyên thông báo như lúc nãy em làm, khi nào có cập nhật gì đó từ hệ thống. Nhiều lắm đó nhé.” Rồng hồng tiếp lời.
Hai con rồng con có thể phát tin nhắn hệ thống! Điều này chứng tỏ cả hai không phải sinh vật bình thường. Không. Bọn chúng có thật sự là sinh vật?
“Cả hai thật sự là gì vậy?”
Trước câu hỏi có phần nghiêm túc đó, rồng xanh bay đến trước mặt tôi, lịch thiệp cúi xuống nói:
“Tụi em là trí tuệ cấp cao, được tạo ra để hỗ trợ cho chị.”
“Mới tất thì?”
“Vâng.”
Tôi nghe nói công ty phát hành Lost Eternal rất quan tâm đến người dùng và hệ thống hỗ trợ khách hàng của họ luôn xếp hạng hàng đầu thế giới. Nếu vậy cũng không quá khó hiểu khi họ có thể làm được đến mức này. Tôi gật đầu đã hiểu.
“Từ giờ chị có thể gọi em là Rai.” Rồng xanh tự giới thiệu. Rồng hồng không bỏ qua cơ hội, liền nhanh nhảu giới thiệu: “Ren... là Ren nhé!”
Ấn tượng thật, còn có cả tên.
“À, tụi em quên chưa nói. Từ giờ chị phải sinh hoạt như người bình thường nhé, không là đói bụng lắm đó.” Ren cảnh báo. Rai tiếp lời ngay sau đó: “Để thuận tiện, chị nên đến khu vực gần trung tâm thành phố, ở đó sẽ có nhiều cơ hội để phát triển hơn. Và chị có thể chơi game như bình thường trong lúc chờ tụi em sửa xong lỗi nhé. Vì đây không phải Freedom nên tụi em không nắm được bản đồ, chị chịu khó hỏi đường nhé.”
“Tôi đang ở đâu?” Tôi khó hiểu.
“Theo thông tin mới cập nhật, chúng ta đang ở Shine, thành phố phía Tây thuộc quốc gia Runicon.”
“Chẳng phải người mới là ở cảng Freedom sao?”
“Do lỗi đó chị.” Ren nhanh nhảu đáp, Rai gật đầu đồng ý.
Lại là lỗi sao? Hôm qua tôi mới ở Freedom đó, giờ ở đây rồi. Đành chịu thôi.
“Hiểu rồi.” Tôi gật đầu đã hiểu.
“Nếu có bất kỳ thắc mắc gì, chị có thể hỏi tụi em, tụi em chắc chắn sẽ hỗ trợ hết mình.”
“Ừ, vậy nhờ hai em nhé.”
“Vâng, chị cứ tin ở tụi em.” Cả Rai và Ren đồng loạt gật đầu một cách chắc chắn.
Hiện vẫn còn khá sớm, tôi nghĩ mình nên tổng hợp lại tất cả những gì đã biết, cũng như vạch ra hướng đi thích hợp nhất trước khi chính thức khám phá thế giới mới này.
Thứ nhất, hiện tôi đang bị kẹt trong game do một lỗi gì đó và phải tạm thời sống ở đây, như một người bình thường. Có nghĩa là cần ăn, uống, ngủ nghỉ, sinh hoạt không khác gì ngoài đời. Nhưng để làm được việc đó thì phải chuyển sang vấn đề tiếp theo.
Tôi đã tự kiểm tra bản thân, ngoài cái váy trắng kèm áo khoác mỏng màu be, chiếc túi xách quai chéo cùng đôi giày lolita đen và tất trắng thì không còn gì nữa hết và tất nhiên tiền bạc cũng nằm trong số tôi không có. Vấn đề này khá nan giải, tuy nhiên, tôi sẽ thử dựa trên kinh nghiệm từng chơi một số trò có xuất phát điểm là không để kiếm tiền xem sao. Mong là sẽ không quá khó.
Vấn đề thứ ba là tôi không có bảng trạng thái cũng như chỉ số, nên không thể phát triển như người chơi bình thường. Mà thông qua hoạt động trên biển hôm qua, tôi biết trong đây toàn quái vật với siêu nhân không à! Nếu có trang hệ thống, tôi có thể vào trang chủ để tham khảo một số hướng xây dựng nhân vật do người chơi khác chia sẻ, nhưng giờ không có nên đành chịu thôi. Bù lại, tôi đã có hai em rồng này trợ giúp, nên mọi thứ chắc sẽ ổn thôi.
Và cuối cùng, là tôi sẽ cố gắng làm quen với thân phận mới của mình hiện tại. Sắp tới tôi phải sống trong đây một thời gian, dù muốn hay không thì cũng phải thích nghi với cơ thể mới này. Nghĩ lại thì trong một trò chơi không cho lựa chọn giới tính như này, thì tôi là đặc biệt nhất rồi còn gì. Vậy sao không tận hưởng nó chút nhỉ? Dù gì thì đây cũng là “tôi” mà.
Tổng kết lại. Trước mắt tôi cứ làm theo lời Rai và Ren, là đến khu vực trung tâm thành phố, tìm hiểu thêm về game rồi sau đó tính tiếp.
Lên kế hoạch xong cũng là lúc nắng sớm bao phủ xuống mặt đường trải nhựa. Tôi nhờ ở giữa hai tòa cao ốc nên chưa bị nắng chiếu tới nhưng sẽ sớm thôi, vì nó đã kéo dài tới tận vỉa hè bên này rồi.
Tôi phát hiện là cơ thể của mình khá cứng nhắc, nên phải mất một ít thời gian mới có thể đứng dậy được. Sau khi ổn định, tôi tiện tay phủi bụi bám trên trang phục rồi chỉnh lại mái tóc vàng đang rối, trong khi soi gương thông qua bức tường kiếng của tòa nhà. Hiện tôi đã có thêm hai món trang sức trên người gồm dây chuyền với mặt hình rồng bằng ngọc bích là Rai và Ren là dây ruy băng màu hồng đỏ quấn quanh tay phải. Đôi mắt hổ phách như ánh lên trong nắng, nhờ đó càng làm tôi thêm nổi bật.
“Được rồi. Chơi thôi!”
Tôi thì thầm với chính mình. Hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, duỗi thẳng người, tôi bước ra hòa mình vào ánh nắng dịu nhẹ. Đến lúc khám phá thế giới mới rồi.
***
Từ vị trí ban đầu, tôi rảo bước trên vỉa hè lát gạch đỏ trong khi nhìn ngắm xung quanh với tâm lý thưởng ngoạn. Có vẻ như con phố tôi đang đi không có nhiều hàng quán buôn bán, đa phần là các tòa nhà văn phòng cùng chung cư cao cấp.
Đi thêm một đoạn đến ngã tư đèn giao thông tiếp theo. Trong lúc dừng đèn đỏ, tôi có hỏi thăm làm sao để đến được trung tâm thành phố thì được gợi ý về việc đón xe buýt để đến đó, vì nó cách con phố này những sáu, bảy cây số lận. Và tôi còn bất ngờ hơn khi biết đây là xe hỗ trợ người chơi nên hoàn toàn miễn phí. Nghe vậy tôi yên tâm hơn hẳn. Cũng may trạm xe buýt ngay đây nên tôi đón luôn chuyến mới nhất để đi tới đó.
Theo kiến thức cùng hiểu biết của mình, tôi đoán thành phố Shine này có vẻ còn khá trẻ. Vì khi nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ xe buýt, có không ít công trình vẫn đang xây dở nằm rải rác hai bên đường. Xe buýt cũng thường xuyên dừng lại ở những trạm gần mấy công trình đó để người chơi mặc đồng phục công nhân xuống xe - họ thay đồ một cách ảo diệu ngay trên xe trước khi xuống luôn đó! Và điều đó làm tôi thấy rất thích thú, bởi sự đời thường ở đây.
Ngồi trên xe buýt được một lúc thì có thông báo đã đến trạm mình cần đến.
Ngay khi đặt chân xuống xe, âm thanh cùng cảnh vật náo nhiệt cứ thế ùa vào làm tôi không thể ngăn mình càng lúc càng phấn khích hơn. Do xe chỉ được phép dừng ở trạm ngoài, nên tôi phải đi bộ một đoạn ngắn nữa mới vào được quảng trường trung tâm thành phố. Từ bên ngoài cho đến đây, nơi đâu cũng là cảnh người chơi tập trung thành từng nhóm tán gẫu vui vẻ với nhau. Cảnh ai ai cũng có vũ khí, áo giáp rồi thời trang sành điệu sáng loáng mặc trên người làm tôi rất ngưỡng mộ.
Nói thật thì tôi có thói quen dù thích thứ gì đi chăng nữa cũng chỉ tìm hiểu một phần nhỏ về nó thôi. Bởi tôi ưu tiên trải nghiệm trực tiếp hơn rồi sau đó mới bắt đầu tìm hiểu kĩ hơn, như thế mới giữ được sự hứng khởi cùng cảm giác tò mò muốn khám phá. Và đó là lý do chính khiến kiến thức của tôi về Lost Eternal chỉ dừng ở mức “có biết”. Tôi mà biết trước mình bị kẹt trong này đã ra sức nghiên cứu kỹ càng hơn về game rồi, như vậy sẽ dễ sống hơn.
Quảng trường trung tâm được thiết kế theo hình ngôi sao năm cánh, với mỗi cánh hướng vào mỗi con phố khác nhau. Có rất nhiều dãy ghế được đặt xung quanh vườn hoa trung tâm, tại đó mọi người có thể dừng chân nghỉ ngơi, ngắm cảnh hay đơn giản là chụp hình với bức tượng uy nghiêm của ai đó bằng vàng ngay giữa vườn hoa.
Tôi cũng muốn ngồi nghỉ ở đó một tí, nhưng thời gian không cho phép tôi làm thế. Vì sao ư? Bụng tôi bắt đầu réo lên rồi…
Một phần cũng là do mùi thơm nức mũi của các loại bánh tỏa ra từ con phố bên tay phải. Nên là tôi quyết định đi vào con phố đó luôn.
Con phố tôi mới vào không còn các tòa nhà văn phòng hay chung cư bình lặng, thay vào đó là những ngôi nhà ngói đỏ đầy màu sắc hòa lẫn nhiều nền văn hóa khác nhau. Khu phố nhộn nhịp đầy sức sống này có vô số hàng quán, từ cửa hàng trang phục, đồ gia dụng lẫn phụ kiện lớn nhỏ với tường bằng kiếng trong suốt nên có thể dễ dàng nhìn vào bên trong. Đến những tiệm cà phê nhỏ hay cửa hàng bánh kẹo theo phong cách Pháp cổ điển mà chỉ cần đi ngang qua là đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào tỏa ra từ đó.
Phớt lờ đi cảm giác đói bụng, tôi càng lúc càng đi vào sâu con phố này hơn. Phải công nhận là con phố này có khá nhiều ngã rẽ. Tôi cố tình đi xa nhằm mục đích tìm cho được tiệm sách, thư viện hay một nơi tương tự như vậy. Bởi Job của tôi trong game là Mọt sách, nên tôi cần sách để học kỹ năng cũng như thêm mười năng lượng cho mỗi cuốn sách bất kỳ đọc được. Tôi không nghĩ là có thể kiếm được nơi bán sách kỹ năng dễ dàng, vì nó rất đắt. Cái tôi cần bây giờ là sách tạp chí, học thuật hay những thứ thông dụng tương tự để tích lũy năng lượng. Nếu được thì xin làm việc ở đó luôn. Khi nào có được kỹ năng ngon ngon tôi chắc chắn sẽ đi thám hiểm bên ngoài thành phố, lúc đó mới dễ “cày” tiền trong game.
Vừa hay thấy một anh thanh niên tóc bờm ngựa, mặc trang phục gai góc đứng trên vỉa hè đang chăm chú đọc thứ gì đó vô hình trước mặt. Đoán chắc đó là bảng trạng thái. Tôi quyết định tới hỏi anh ta. Mong không phải là người xấu:
“Chào anh.”
“Hả? C-Chào! Ủa mà em là ai?”
Trong vẻ ngoài bặm trợn như vậy nhưng khi bất ngờ có người chào, anh ta giật mình đánh thọt luôn.
“Chỉ là người chơi qua đường cần giúp đỡ thôi ạ.”
“Ồ ồ! Giúp đỡ người chơi à? Nghe được đó, có gì cứ hỏi, đừng ngại!”
“V-Vâng…”
Sự hăng hái bất thường của anh ta làm tôi không được tự nhiên lắm, nên quyết định vào thẳng vấn đề chính luôn:
“Anh có biết hiệu sách báo nào gần đây không ạ?”
“Em tìm sách à?”
Tôi gật đầu.
“Nếu vậy em phải vào phố Luvis mới có đó.”
Vậy là có tiệm sách kìa!
“Phố Luvis gì đó ở đâu vậy ạ?”
“Em cứ đi thẳng, quẹo phải tiếp tục quẹo trái là tới.”
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay phải lên chỉ dẫn. Nghe xong mà tôi mừng khôn xiết:
“Em cảm ơn anh!”
"Không có gì, không có gì. Giúp đỡ người mới rất vui mà."
Đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài mà, anh ta tốt thật sự!
Tạm biệt anh trai tốt bụng, tôi đi theo hướng dẫn của anh ấy. Đi thẳng, quẹo phải rồi tiếp tục quẹo trái ở ngã tư giao nhau, cuối cùng cũng đến phố Luvis. Ở đây đường sá hẹp hơn và không trải nhựa, thay vào đó nó được lát gạch đá đều tăm tắp. Đường khá vắng xe lớn, nên mọi người có thể thoải mái đi bộ giữa đường mà không lo gì hết.
Đúng như anh trai tốt bụng chỉ dẫn. Tại địa chỉ số 85 đường Luvis là nhà sách mang tên The Dog of Sun, cơ mà trông nó có gì đó… hơi ma quái thì phải? Tôi để ý trên cửa có dán tờ giấy tuyển người giúp việc cũ kỹ. Dường như chưa hề được lấy xuống kể từ lúc dán lên. Kệ vậy. Hít một hơi thật sâu, tôi đẩy cửa bước vào.
Chào đón tôi là một nơi khá u tối và chỉ sáng mỗi khu vực mấy kệ sách giữa nhà. Tôi đã tưởng mình vào nhầm nơi, thì có giọng nói cất lên làm tôi chú ý:
“Hửm? Em cần tôi giúp gì phải không?”
Người hỏi là một anh trai mặt áo sơ mi trắng với khuôn mặt ngái ngủ, cùng đàu tóc rối bù.
“Xin lỗi… đây có phải nhà sách không ạ?” Tôi rụt rè hỏi.
“Có thể nói là vậy.”
Ồ may quá, vậy mà tôi cứ tưởng mình vào nhầm.
“Em muốn xin việc à?”
Anh ấy đoán được luôn kìa! Tôi không chối mà gật đầu cái rụp. Tuy nhiên nếu chỉ trả lời vậy chắc chắn sẽ không được nhận vào làm việc đâu. Lấy hết can đảm, tôi nói:
“Cho em hỏi… chỗ của mình có nhận người làm phải không ạ? Nếu-nếu có… anh có thể… cho em làm việc ở đây được không ạ?”
Ngại quá! Đây là lần đầu tôi đi xin việc nên không biết xin sao cho đúng, đã vậy còn hồi hộp dẫn đến nói vấp. Xấu hổ quá chừng... Kiểu này chắc không được rồi.
“Ùm… Em có thể làm được những gì?”
Anh ấy đan hai tay lại để trước miệng, đôi mắt tím tinh anh đó như muốn nhìn thấu tôi, và nó vô thức làm tôi thấy áp lực. Nuốt nước bọt đánh “ực” một cái, tôi cố tỏ ra mạnh mẽ trả lời:
“Em có thể giúp anh coi tiệm, bán sách, dọn dẹp, nấu nướng, giặt giũ…”
“Bình tĩnh nào. Tôi không cần em làm nhiều vậy đâu.” Anh ta cười. “Em vẫn chưa giới thiệu mình nữa đấy.”
“A! Em là Citrine, người chơi mới và hiện không có tiền nên cần tìm một công việc ạ!” Tôi vội cúi xuống tự giới thiệu.
"Người chơi? Vậy có Job hay gì không?”
“Em là Mọt sách ạ.” Tôi thành thật.
“Thú vị nhỉ? Có cả Job sao?”
Tôi không hiểu anh ta đang nói gì nên chỉ im lặng lắng nghe. Và rồi…
“Em đến rất đúng lúc, đúng là tôi đang cần người giúp việc. Tôi là Lutin, từ giờ em cứ làm việc ở đây, nhưng nói trước là công việc vất vả lắm đó nhé.”
“Thật ạ!” Tôi vui mừng reo lên. Cảm thấy mình đang hành động có phần kỳ lạ, tôi nhanh chóng chỉnh lại tư thế nghiêm chỉnh: “Em sẽ cố gắng hết sức!” Tôi hứa.
“Ừ, vậy nhờ em nhé.”
Nói rồi, anh ta gục đầu xuống bàn… ngủ.
Khoan, khoan, khoan! Cái gì vậy chứ? Anh đùa tôi chắc!
“Anh Lutin, em nên làm gì đây ạ?”
Anh ta không trả lời. Ai đời vào đây chơi game chứ có phải để ngủ đâu trời. Thiệt tình.
Bất lực, tôi đành làm những gì mình cho là đúng. Trước tiên cần đi tham quan một vòng tiệm sách này đã.
Tiệm sách không quá lớn, được thiết kế với nhiều cửa sổ trên cao nhằm đón ánh sáng tự nhiên, nên khu vực phòng sách rất sáng sủa. Chả bù cho khu vực anh trai kia đang ngủ, nó khuất sáng dễ sợ. Ngoài hai khu vực đó ra, thì bên trong còn có nhà vệ sinh, khu vực bếp cùng hai phòng nữa nhưng do cửa bị khóa nên tôi không biết nó là gì.
Các kệ sách trong đây được sắp đặt khoa học, gọn gàng và luôn có bảng tên thể loại kèm hình ảnh sinh động trên mỗi kệ. Có tổng cộng mười kệ, với sáu kệ nằm sát tường còn lại bốn kệ nằm đối diện nhau ở giữa. Đúng là ở đây toàn sách tạp chí, tiểu thuyết, học thuật, v.v.. Tuyệt thật, nhìn mà muốn đọc quá chừng! Dù thích lắm, nhưng tôi nào dám. Trong vô thức, tôi nhìn về phía anh trai kia, rồi tự nhũ: "Tập trung, tập trung nào". Tôi cũng để ý có một đồng hồ cơ treo trên cao, và hiện là 10 giờ sáng.
Chắc do hiệu ứng của Job mà tâm trạng tôi trở nên tốt hơn hẳn.
Quay lại công việc. Tôi thấy hầu như các kệ sách đều sạch sẽ và ngăn nắp, như thể chúng được dọn dẹp rất thường xuyên. Điều này chứng tỏ anh ta cũng là một người trân trọng sách đó chứ. Ai biết quý trọng sách đều là người tốt. Nói là vậy, nhưng nhìn bộ dạng lười biếng kia làm tôi không khỏi hoài nghi về nhận định của mình. Mà kệ đi, cũng không quan trọng lắm. Tôi nói “hầu như” là vì vẫn có ba trong số mười kệ trong đây khá bừa bộn và bám nhiều bụi bẩn. Thấy vậy, tôi bắt tay vào dọn dẹp luôn.
Lúc nãy dạo một vòng tôi thấy có dụng cụ dọn dẹp nằm ngay góc phòng, đa phần là chổi nhỏ, tôi đoán nó dùng để vệ sinh những kệ sách này chứ không gì khác.
Công việc không quá khó khăn, chỉ hơi tốn thời gian khâu lấy hết sách xuống lau dọn rồi sắp xếp lại gọn gàng. Sau khi hoàn tất đâu vào đó cũng đã 11 giờ trưa, bỗng có tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu có người vừa vào. Tôi nhanh chóng đi ra đón.
Khi tôi đi ra thì Lutin vẫn nằm ườn ra bàn, còn người đang đứng trước cửa là một ông chú mập mạp mặc vest lịch sự. Chú ấy tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tôi, liền quay qua hỏi Lutin:
“Em gái cậu à?”
Lutin lười nhác ngước lên: “Không phải, em ấy là người giúp việc mới.”
“Người giúp việc? Trước giờ tôi có thấy cậu nhận ai đâu.”
“Ha ha, cứ cho là lần đầu đi.”
“Suy nghĩ của mấy tay tác giả như cậu đúng là không thể đoán được mà.”
Nói xong, chú ấy cởi mũ treo lên cái móc cạnh cửa ra vào, rồi cứ thế đi tới bộ bàn ghế sofa ở sau lưng Lutin và ngồi đó một cách tự nhiên. Lúc này anh ta cũng đã ngồi dậy. Thấy tôi, anh yêu cầu:
“Em giúp tôi pha trà, lấy kèm ít bánh trong bếp lên mời khách nhé.”
“Vâng!” Tôi đáp rồi đi vào nhà bếp để làm theo những gì anh ấy yêu cầu.
Nhà bếp tuy nhỏ, nhưng lại được lát gạch trông khá hiện đại với đầy đủ tiện nghi. Cơ mà, tôi nhận thấy là nó không được sạch sẽ lắm. Chắc lát nữa tôi dọn dẹp trong đây luôn mới được.
Theo lời Lutin, tôi tìm thấy bộ ấm và tách trà được để ở góc kệ cẩm thạch. Trà thì ở tủ kính trên cao, cạnh đó là hộp bánh bằng giấy khá bắt mắt.
Tôi có kinh nghiệm pha trà trước đó nên pha khá thành thạo, chỉ chờ nước sôi là hơi lâu tí. Trà pha xong, tôi bỏ cùng với bánh lên khay rồi bưng lên một lượt. Lúc này Lutin đã mở cửa sổ khu vực bàn ghế sofa nên nó khá sáng. Đặt khay xuống, đồng thời rót trà mời cả hai, tôi để ý có khá nhiều giấy A4 kín chữ đang được đặt trên bàn, còn vị khách mới vào đang chăm chú đọc từng tờ một.
Đến đây thì tôi thấy hơi kỳ kỳ. Rõ ràng là tiệm sách, sao khách vào lại không mua sách lại ngồi đọc thứ gì đó? Tuy tò mò nhưng tôi không đứng đó làm phiền bọn họ mà quay lại công việc đang dang dở.
Dọn nhà bếp xong đến nhà vệ sinh mà tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau khi hoàn tất công việc cũng là lúc vị khách đó ra về, cũng tầm 1 giờ chiều rồi. Có vẻ như chú ấy rất hài lòng, khi trên tay cầm cả xấp giấy trước khi rời đi. Chú ấy gật đầu chào và như phép lịch sự, tôi cũng cúi chào lại sau đó.
“Em muốn ăn gì không?”
Anh Lutin hỏi sau khi chú ấy đi khỏi. Tuy nhiên, tôi không biết trong đây có những món ăn gì nên không biết đáp sao. Thấy tôi đang gặp khó, anh ấy đề nghị luôn:
“Ăn pizza nhé?”
“Vâng, sao cũng được ạ.” Tôi gật đầu đồng ý.
Nói rồi, Lutin gọi điện đặt pizza bằng điện thoại bàn ngay và luôn. Xong anh quay qua tôi nói:
“Cảm ơn em nhé, nãy giờ tôi có quan sát em làm việc, chăm chỉ lắm.”
Ngại... ngại quá! Trước giờ tôi ít được ai khen lắm. Cố giấu đi nụ cười ngượng ngùng của mình, tôi tằng hắng đáp:
“Em cảm ơn.”
“Em nói mình là mọt sách phải không? Vậy có thích đọc sách không?”
“Có ạ!”
Tôi phấn khích nên có hơi cao giọng một chút. May mà anh ấy không để ý.
“Nếu thích thì cứ đọc đi, đừng ngại.”
Thiệt... thiệt đó hả? Hay quá! Cơ mà, tôi có hơi thắc mắc về cách buôn bán của hiệu sách này một chút, nên quyết định hỏi luôn:
“Cho em hỏi, chỗ mình là nhà sách phải không ạ? Vậy… vậy sao em không thấy khách tới mua?”
Nghe xong, anh ta tỏ ra ngạc nhiên nhưng rồi lại phì cười như hiểu ra chuyện gì đó.
“Từ sớm đến giờ em hiểu lầm một số thứ rồi. Đây không phải tiệm buôn bán sách mà là thư viện của riêng tôi."
Thư viện?
Nhìn lại một vòng không gian trong nhà, tôi như hiểu ra mọi chuyện. Vào nhầm thư viện nhà người ta rồi!
“Nhưng… nhưng trước cửa…”
“Ý em là bảng hiệu? Đó chỉ là trò chơi khăm của tôi với ban biên tập thôi.” Đoán được điều tôi thắc mắc, anh cười đáp. Xong còn nói thêm: “Tôi vẫn chưa biết sắp xếp em nên làm gì. Nên nếu dọn dẹp xong, thì cứ việc đọc sách, tôi không phiền đâu.”
“Thật ạ?”
Nhìn thấy cái gật đầu chắc nịch của anh trai trước mặt, mà tôi phấn khích đến muốn nhảy cẫng lên. May mà tự chủ được. Tôi tằng hắng rồi nhanh chóng đi lùi về phía mấy kệ sách. Anh thấy tôi bỏ đi thì cũng gục xuống bàn… ngủ tiếp. Hết nói luôn.
Trong khi chờ pizza, tôi sẽ tranh thủ đọc càng nhiều sách càng tốt. Đây xem như là phần thưởng của tôi từ sáng giờ. Mặc dù bụng đói cồn cào, nhưng giờ tôi mặc kệ nó kêu gào thảm thiết mà chỉ tập trung vào việc tìm sách. Dạo quanh các kệ sách một vòng, tôi quyết định lấy cuốn tiểu thuyết huyền bí của tác giả “M.r.L” với tựa “Bên trong rừng Đen” tập 1, sẽ là cuốn đầu tiên tôi đọc.
Ngồi xuống nền sàn gỗ, tôi phấn khích lật những trang sách đầu tiên ra. Có một điều khá hay về Job của mình mà tôi chưa đề cập, đó là tôi có thể đọc được mọi loại ngôn ngữ. Nhờ nó, tôi có thể hiểu được cuốn sách này viết gì. Chứ một đứa với vốn tiếng anh phổ thông như tôi mà nói, đọc mấy cuốn sách này không dễ chút nào đâu. Toàn thuật ngữ khó hiểu đã đành, lại thêm mấy từ dài ngoằng đa nghĩa. Cũng may đây là tiểu thuyết thể loại tôi yêu thích, nên không gì là không thể.
Chỉ mất một lúc là đã đọc xong cuốn đầu tiên. Tôi tự ấn tượng với chính bản thân mình luôn mà! Mất đâu đó hai mươi phút nhưng đã có thể đọc xong một cuốn năm trăm trang. Bình thường là mất vài ngày nhé.
Cất cuốn sách về lại trên kệ. Đoạn tôi đang tìm kiếm cuốn thứ hai, thì phát hiện có thứ gì đó phát sáng ở trên cao. Thấy lạ, tôi vươn người, với tay lên lấy xuống.
Cầm trên tay cuốn sách màu đen phát sáng, nhưng ngay lúc tôi chuẩn bị lật trang đầu tiên, sợi dây chuyền chợt rung lên bần bật làm tôi giật mình. Cuốn sách bật ra khỏi tay rơi mạnh xuống sàn, tự động mở ra. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì, thì bất ngờ có một lực gì đó vô hình hất mạnh tôi ra sau.
Cú va chạm cực mạnh ở lưng làm tôi ná thở, cả cơ thể cũng gần như tê liệt mà ngã quỵ xuống sàn, đau đớn và thở không ra hơi. Trong lúc vẫn đang tối tăm mặt mũi, sợi dây ruy băng bất ngờ kéo mạnh, hất văng tôi qua một bên. Vừa kịp tránh thứ gì đó to lớn rơi xuống.
Cố gắng ổn định cơ thể, tôi ngước lên quan sát. Lúc này, toàn bộ căn phòng đã bị xáo tung lên. Tất cả kệ sách, lẫn sách đều bị ép vào tường, chừa ra khoảng trống cho đúng một cuốn sách duy nhất. Chính là cuốn đang phát sáng. Ánh sáng vàng nhạt của nó bỗng chốc hóa thành màu đen kịch, tạo thành làn khói mỏng len lỏi khắp căn phòng.
“Cẩn thận!”
Sợi dây chuyền gào lên cảnh báo. Theo phản xạ, tôi lập tức đan chéo tay chắn trước mặt. Tuy nhiên, không có gì xảy ra sau đó. Sau trận gió cực mạnh tựa một cơn bão, cuốn sách đột nhiên biến mất.
“Không sao chứ?”
Đoạn tôi tính quay về hướng anh ấy nhắn rằng mình ổn, thì một hiện tượng kì lạ đã xảy ra. Tất cả đồ vật trong phòng, bằng một cách nào đó đã nhân đôi số lượng… kể cả anh Lutin.
Chuyện… chuyện gì đang xảy ra thế này?
Cả hai Lutin hành động giống nhau hoàn toàn. Như thể anh ấy đang đứng trước một tấm gương vậy.
“Citrine, em đang thấy gì?” Cả hai Lutin đồng loạt lên tiếng. Giọng nói trầm vang của anh như được khuếch đại lên rất nhiều lần.
Hít thở sâu để giữ bình tĩnh. Tôi đáp một cách cẩn trọng. “Có hai anh.”
“Tôi đang thấy hai em.” Câu trả lời kì lạ của anh làm tôi vô cùng ngạc nhiên. Tuy nhiên, anh chưa nói hết và đây là lời nhắc nhỡ: “Có một sinh vật huyền bí trong phòng. Nó có thể cải trang thành bất cứ thứ gì và tạo ra ảo ảnh tương tự. Cẩn thận những vật ở gần.”
Nuốt nước bọt đầy căng thẳng, tôi gật đầu đáp lại. Xong, quay qua kiểm tra đồ vật xung quanh. Mọi thứ vốn đã bừa bộn, nay còn rối mắt hơn. Bất chợt, tôi phát hiện có gì đó đang phát sáng ở góc phòng, và đó là một bình hoa.
“Bình hoa, góc gần cửa ra vào!” Tôi chỉ điểm.
Phát hiện ra mình đã bị lộ, “thứ đó” tiếp tục biến mất. Nhưng có là gì đi chăng nữa, cũng đừng hòng thoát khỏi mắt tôi!
“Áo khoác măng tô!”
“Cây bút!”
“Ghế gỗ!”
Bực mình thật sự! Mỗi lần tôi phát hiện, nó lập tức biến thành thứ khác ngay lập tức. Kiểu này thì kiếm cho đến bao giờ? Quay cuồng tìm kiếm, tôi bất cẩn vấp phải thứ gì đó. Nhưng trước khi bị ngã sấp mặt, thì có ai đó đã kịp giữ tôi lại.
“Mắt mũi để đâu vậy?”
“Em… em…”
“Em dễ thương hơn tôi tưởng khi nhìn gần đấy.”
Đầu tôi như bùng nổ khi nghe vậy, vành tai nóng bừng cả lên. Cơ mà khoan, phản ứng kiểu gì thế này? Đáng lẽ tôi nên phản bác chứ, sao lại xấu hổ. Tôi… tôi là con trai đấy! Nội việc bị một người con trai khác ôm mình thế này đã đủ để tôi thấy sợ hãi rồi, nay còn… Tôi vội vàng xua tay.
“Em cảm ơn.”
Hả? Sao tôi lại cảm ơn?
Nhìn kỹ, bằng một cách nào đó nhưng sao tôi thấy biểu cảm của người đang ôm mình có chút kì lạ. Tôi không biết phải giải thích sao cho đúng, nhưng thật sự là rất kì lạ…
Bất chợt, sợi dây chuyền một lần nữa rung lên cảnh báo. Lúc này tôi mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Phải, gã trước mặt tôi đây không phải là Lutin, mà chính là thứ kia biến thành. Bản thân tôi cũng bị nó thao túng. Biết là vậy, nhưng tôi nên làm gì trong tình huống này?
“Ren sẽ giữ nó lại, mau đi tìm bản thể thật của anh trai kia!”
Dứt câu, sợi dây ruy băng mở bung ra với ý định quấn quanh Lutin giả mạo, nhưng nào dễ thế. Sợi dây kéo dài tới đâu, bản thể giả nhảy nhót, né tránh tới đó. Làm không thể bắt được!
Sực nhớ lại lời con rồng hồng, tôi nhanh chóng chạy quanh tìm kiếm. Và đúng là đã tìm thấy ổng nằm trong đống sách bừa bộn từ lúc nào.
“Anh Lutin!” Tôi gọi, nhưng anh ta không đáp lại.
“Mau tỉnh dậy anh ơi!”
“Anh ta bị choáng rồi.” Rồng xanh nhận định.
Một lần nữa sợi dây chuyền rung lên cảnh báo. Nhưng trước khi tôi kịp phản ứng, một chuyện kì lạ nữa đã xảy ra.
“Nè nè, cô thấy tôi chứ? Tôi là Citrine đấy.”
Thứ đó một lần nữa biến hình, nhưng lần này… chính là tôi trong này. Tôi tính phản kháng nhưng phát hiện là cả cơ thể mình bị cứng đờ, không cử động được.
“Rai… Ren…”
“Nè nè, cô đang gọi trợ thủ của tôi à?”
Trợ thủ?
Nhìn xuống, tôi không còn thấy sợi dây chuyền lẫn dây ruy băng đâu, cả hai đã qua bên kia từ lúc nào!
Bản thể kia chợt vung tay, sợi dây ruy băng nhanh chóng trói tôi lại.
“Từ giờ cô không còn là Citrine nữa. Tôi sẽ thay thế cô, nhé?” Giọng nói ngọt ngào và thanh thoát đó vang lên bên tai làm tôi nổi da gà. Tôi tính phản đối nhưng không thể cử động được.
Trả đây! Trả đây… Trả…
Mình bị làm sao thế này? Sao tôi phải lấy lại thứ vốn không phải là của mình nhỉ? Tôi có phải là Citrine đâu. Tôi vốn chỉ là một cậu trai vô tình biến thành cô ấy trong thế giới này. Có khi nào, đây mới là bản thể thật của Citrine? Nếu vậy, thì tôi phải trả lại cho người ta đúng rồi còn gì. Tôi… đâu có quyền gì… Đau đầu quá… Làm sao mình có thể là cô gái tóc vàng vô cùng dễ thương đó chứ? Mình… không phải là cô ấy…
“... Citrine…”
Đừng gọi nữa, tôi không phải tên đó.
“... Citrine… Nhanh tỉnh dậy!”
Tôi có ngủ đâu mà tỉnh? Mà nhắc lại, tôi không phải…
“Chị là chị, đừng để nó thao túng!”
Cảm giác có thứ gì đó rung mạnh ở trước ngực làm tôi đau nhói.
“Ở đây, chỉ có mình chị là Citrine thôi. Mau tỉnh dậy!"
Mở bừng mắt, tôi thở như chưa từng được thở. Nặng nề và dồn dập. Lúc bấy giờ, đã lấy lại được cảm giác của mình, tôi tự nhìn lại bản thân và ngạc nhiên thay khi mình vẫn còn là Citrine. Dù biết đây không phải là mình, nhưng sao tôi cứ thấy khó chịu?
“Chị ổn chưa?”
Nhận ra đó là giọng trẻ con của rồng xanh, tôi gật đầu. Lúc này, cả hai đã quay về lại với tôi. Bất giác, tôi đưa tay lên nắm lấy sợi dây chuyền. Tôi không muốn mất đi cả hai như lúc nãy đâu. Không bao giờ! Tôi ghét cảm giác đơn độc đó.
“Em có ý này.” Rồng xanh lên tiếng. Chờ tôi chú ý, em ấy mới nói: “Sinh vật này liên tục biến hóa rất khó nắm bắt. Đến anh trai kia còn bị nó đánh choáng được nữa mà.”
“Vậy phải làm sao?”
“Chúng ta sẽ dụ nó biến thành thứ gì đó dễ bắt nhất ở đây.”
Thứ gì đó dễ bắt nhất sao?
Theo gợi ý từ rồng xanh, tôi nhanh chóng ổn định cơ thể rồi đi tìm sinh vật kia. Có một điều tôi mới phát hiện, là nó chỉ biến thành thứ gì đó đúng một lần. Tức, nếu chơi “trốn tìm” đủ lâu, nó sẽ không còn thứ gì để biến hình trong đây. Nghĩ vậy, tôi chợt nảy ra một ý. Có hơi điên rồ, nhưng đây là cách duy nhất rồi.
Nghĩ là làm, tôi phóng như bay về phía cửa ra vào, mở toang nó ra.
“Ren, giúp tôi gom sách!”
Đúng vậy, giờ chỉ có cách ném hết tất cả mọi thứ ra ngoài, chỉ chừa lại đúng sinh vật đó trong đây. Nếu không còn gì để biến, thì nó chỉ còn đúng một lựa chọn duy nhất.
Ren làm việc tốt hơn tôi tưởng. Với sợi dây ruy băng linh hoạt, em ấy nhanh chóng gom hàng tá sách ném ra ngoài. Chẳng mấy chốc, toàn bộ căn phòng chỉ còn lại mấy kệ tủ cùng bàn ghế các thứ. Và đây là thời điểm để sử dụng kế hoạch đó.
Tiếp tục chơi trốn tìm cho đến cực hạn. Tôi cố nhớ hết những thứ nó đã biến thành và cả chưa biến, từ đó tính toán được thứ gần cuối nhất nó có thể biến hình.
Đây rồi!
“Ren!”
“Để đó cho Ren!”
Dứt câu, em ấy hóa trở lại thành rồng bay ra giữa phòng. Và nếu đúng như những gì suy đoán, vật tiếp theo nó biến thành chính là…
Ánh sáng lóe lên, giữa phòng bất ngờ xuất hiện hai con rồng hồng. Thời cơ đã đến, tôi hét lên cật lực:
“Mau trói nó lại!”
May mắn là sinh vật đó chỉ sao chép được hình dạng nguyên bản chứ không thể sao chép thể biến hóa. Ren nhận lệnh nhanh chóng biến thành sợi dây ruy băng trói con rồng hồng giả lại. Tôi căng thẳng chờ xem nó có thoát ra được không. Sau nhiều lần vùng vẫy, nhưng nó vẫn chưa thoát ra được. Thấy vậy, tôi ngồi bệt xuống sàn thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như đã hết bị khống chế, anh Lutin lúc này cũng đã tỉnh dậy. Vừa nhìn thấy con rồng bị trói chặt, anh lập tức hiểu ra vấn đề. Không chậm trễ, anh lấy ra một khối lập phương màu đen kì lạ dí sát vào sinh vật kia. Khối lập phương mở rộng, hút trọn nó vào trong rồi lập tức co nhỏ trở lại. Xong việc, tôi nghe thấy anh thở phào một tràng dài. “Nguy hiểm quá…”
“Làm sao em phát hiện được thứ này?” Anh hỏi trong lúc nhìn khối lập phương trên tay.
Đáp lại, tôi thành thật: “Em thấy nó phát sáng.”
Nghe xong, anh ngạc nhiên hết sức. “Phát sáng? Em thấy nó phát sáng?”
Thấy tôi gật đầu xác nhận, anh nở một nụ cười thích thú. Xong nghiêm túc đề nghị:
“Citrine, từ giờ em là trợ lý cho tôi nhé?”
Lời đề nghị bất ngờ của anh làm tôi ngỡ ngàng. Tôi lặp lại: “Trợ lý ạ?”
“Ừ, tôi rất cần khả năng đó của em. Nếu em không phát hiện ra sớm, thì nó có thể nuốt trọn cả thư viện chứ không đùa.” Anh nhìn xuống khối lập phương ám chỉ. Rồi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn nhé."
Vành tai tôi bất chợt nóng ran lên. Tôi lúng túng đáp lại: "Em... Em sẽ cố gắng ạ."
Sau cuộc trò chuyện, hai bọn tôi bắt tay vào dọn dẹp. Đây cũng là công việc tôi thấy oải nhất lúc này. Nó bừa bộn quá, đặc biệt là đống sách ngổn ngang nằm ngoài kia nhiều không tả nổi.
May có anh ấy giúp dựng kệ các thứ, cùng Ren giúp gom sách nên cũng dễ thở hơn. À, vụ của Ren là bí mật nhé, anh ấy vẫn chưa nhận ra em ấy đâu. Đoạn nhốt sinh vật kia vào khối lập phương là ẻm lẻn đi mất rồi. Đang dọn thì bánh tới. Tôi lật đật cầm bánh ngồi vào bàn sofa chờ trước, anh xong việc thì cũng ngồi vào sau. Đoạn trước khi ăn, anh đưa một miếng bánh về phía tôi, vui vẻ chúc mừng.
“Chúc mừng cho em tìm được việc, còn tôi tìm được trợ lý.”
“Chúc mừng!” Tôi vui vẻ hưởng ứng.
Chưa bao giờ tôi thấy bánh pizza lại ngon thế này luôn đấy. Bình thường ngoài đời tôi rất ít khi ăn nó. Bởi tôi không thích phô mai lắm. Nhưng giờ thì tôi đói đến nổi thứ gì cũng ngon hết. Tôi không có ý định chê nó nữa đâu.
Ăn uống xong thì tiếp tục quay lại dọn dẹp. Đồng hồ điểm năm giờ chiều cũng là lúc mọi thứ hoàn tất. Mọi thứ đã gọn gàng trở lại. Lúc này anh Lutin cũng thông báo.
“Hôm nay đến đây thôi. Em về nghỉ ngơi đi.” Vừa nói, anh vừa khóa cửa nhà lại. Anh thắc mắc: “Nhà em ở gần đây không? Tôi chở về cho.”
Tôi lắc đầu đáp: “Em không có nhà.”
“Nhà trọ thì sao?”
Thấy tôi tiếp tục lắc đầu, anh xoa cằm suy nghĩ rồi quyết định: “Tôi có quen chỗ trọ này, giá cả cũng phải chăng lắm. À…” Như sực nhớ ra gì đó, anh lấy từ hư không ra mấy từ giấy màu trắng vàng, viền xanh đưa cho tôi: “Đây là tiền thưởng hôm nay của em.”
Nghe anh nói mà tôi ngỡ ngàng hết sức. Thấy vậy anh cũng tỏ ra ngạc nhiên nốt: “Đừng nói là em quên luôn nó nhé.”
Tôi không đáp mà quay mặt ngại ngùng. Đúng là tôi gần như quên bén việc này.
Nhận ra điều đó, anh lắc đầu nhận xét: “Tôi không ngờ em vô tư đến vậy luôn đấy.”
Đoạn nhận tiền từ tay anh là tôi hồi hộp đến run lên. Nói thật thì đây chính là những đồng tiền đầu tiên tôi tự làm ra được, mặc dù chỉ là trong game nhưng cảm xúc của tôi là thật và tôi đang rất là vui đó!
“Em… em cảm ơn!”
Anh ấy cười: “Từ giờ hãy giúp đỡ nhau nhé.”
“Vâng!” Tôi gật đầu đồng ý.
Nhận tiền xong, tôi cất vào túi xách bên hông một cách cẩn thận.
Như đã hứa, sau khi khóa cửa cẩn thận, anh Lutin khoác áo măng tô nâu rồi dắt ra một chiếc xe gắn máy giống Vespa. Đội mũ an toàn, anh chở tôi đi ngược lại con đường lúc sáng tới đây.
Trời đã về chiều, ánh hoàng hôn cam đỏ ở đường chân trời đang dần nhuộm khắp bầu trời trước mặt. Tôi khá ngạc nhiên khi thấy vậy. Vì theo tôi được biết, hiện đang là mùa hè nên trời thường sẽ sáng đến tầm tám, chín giờ tối lận. Chắc hôm nay khác mọi hôm.
Đi đến đầu đường tại ngã tư đèn giao thông, thay vì lái xe sang trái để quay lại quảng trường trung tâm, anh Lutin đi thẳng, sau đó bỏ qua tầm năm căn nhà thì dừng xe lại trước một nhà trọ phong cách cổ điển. Ngay từ ngoài cửa đã thấy nơi này rất đắt khách và tấp nập rồi. Cũng chính điều này làm tôi lo lắng…
“Anh Lutin! Làm sao em ở trong đây được? Nó… lớn quá!”
“Em đừng lo.”
Nói rồi anh Lutin cứ thế đi thẳng vào đó mà không hề lo lắng gì hết, tôi cũng nhanh đi theo anh ấy.
Bên trong đây còn ấn tượng hơn bên ngoài nữa. Dường như chủ đề chính ở đây là những đôi cánh và mặt trăng, khi hai thứ đó được dùng để trang trí rất nhiều vật dụng. Từ trên tường đến bàn ghế rồi cả ly, tách các thứ. Nhân viên trong nhà trọ ăn mặc như hầu gái và quản gia. Khác biệt nhất có lẽ là cô gái tầm trạc tuổi tôi, mặc trang phục gothic đen với tóc cột hai chùm xoăn lại màu đen, đang đứng trước bàn tiếp viên. Vừa thấy hai chúng tôi, cô ấy đi tới với vẻ ngạc nhiên trên mặt.
“Lutin, em tưởng giờ anh phải off rồi chứ?”
“Anh còn chút việc cần làm trước khi đăng xuất.” Nói xong anh ấy đẩy tôi tới trước mặt cô gái đó: “Cô bé này cần một phòng để ngủ qua đêm, em xem có phòng nào giá cả hợp lý chút vì em ấy là người mới.”
Cô ấy nhìn tôi, sau đó lôi anh Lutin qua một bên nói nhỏ, cơ mà tôi vẫn loáng thoáng nghe được:
“Anh tìm thấy cô ấy ở đâu hay vậy?”
“Ha ha, em ấy tự đến… Hiện ẻm là trợ lý của anh.”
“Không phải thế chứ!”
Đến đây thì anh Lutin chỉ cười trừ, sau đó cả hai có trao đổi gì đó nhưng vì tôi mất tập trung sang hướng khác nên không còn nghe thấy được nữa. Sự tập trung của tôi đổ dồn sang hướng nhóm người chơi đang tán gẫu với nhau quanh chiếc bàn tròn nhỏ với đồ uống và thức ăn sẵn sàng trên đó. Thấy bọn họ vui vẻ cười nói với nhau làm tôi có hơi chạnh lòng. Bình thường chơi game tôi cũng không chơi quá lâu vì còn bận việc ngoài đời thật nhưng hôm nay hơi đặc biệt chút, tôi không thể thoát game được…
“Citrine, Mina nói là cô ấy có phòng cho em rồi nhé.”
Tôi hơi giật mình khi nghe gọi nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi vui vẻ gật đầu.
“Vì em chưa có thẻ căn cước nên tôi sẽ làm thủ tục thay cho em. Lúc nào rảnh chúng ta làm nó luôn nhé? Tiền trọ hôm nay tôi trả theo thủ tục luôn nên em không cần lo nữa.”
“Vâng.” Tôi gật đầu cảm ơn anh ấy.
Làm thủ tục xong thì cũng là lúc anh Lutin đăng xuất. Trước khi đi, anh ấy không quên chào tôi và Mina rồi mới biến mất trong ánh sáng kỳ ảo. Cô gái tóc xoăn đen lấy chìa khóa dẫn tôi lên tầng trên bằng lối thang bộ một bên nhà trọ. Chỉ cần bỏ qua ba phòng liền kề trên đây là đã đến phòng của tôi.
Như vẻ ngoài của nhà trọ, căn phòng được thiết kế hơi hướng cổ điển với hầu hết các vật dụng trong đây đều là bằng gỗ và tất cả đều rất sạch sẽ. Tôi để ý có cả tivi hướng đối diện với giường. Bước tới cửa sổ một bên giường, tôi kéo rèm sang hai bên để thấy được đường phố ngoài kia. Trời dần tối nên thành phố cũng bắt đầu sáng đèn. Cảnh tượng một con phố về đêm thế này, tôi không nghĩ có thể được thấy trong một trò chơi ảo. Nó thật tuyệt vời.
Tôi muốn ngồi nghỉ ngơi một lát nhưng bản thân dơ lắm, nên không dám ngồi đâu. Một suy nghĩ lóe lên, tôi hỏi thăm:
“Cả hai biết nơi nào bán trang phục không?”
“Có một tiệm trang phục ở gần quảng trường trung tâm. Nó cách đây tầm năm trăm mét nên cũng khá gần.”
“Vậy đi đến đó nào.”
Lên kế hoạch xong, tôi khóa cửa cẩn thận rồi đi xuống dưới tiền sảnh, lúc này bên dưới đã đông hơn lúc nãy tôi mới vào. Có lẽ giờ này người chơi đã xong công việc thường ngày nên vào đây để cất đồ trước khi đăng xuất, vì có không ít người đang mang vác rất nhiều đồ vật kỳ lạ mà tôi không biết tên trên tay, lên phòng của họ. Cô gái kia chắc đăng xuất rồi, vì tôi không còn thấy cô ấy đâu.
Từ nhà trọ, tôi quay lại ngã tư lớn rồi đi sang phải, hướng tới quảng trường trung tâm. Hiện đã hơn sáu giờ tối, đang giờ cao điểm đường sá khá tấp nập, cũng may có đèn giao thông nên tôi mới có thể dễ dàng qua đường.
Đèn đường đã lên, kết hợp với những bảng hiệu đầy màu sắc chớp nháy làm cho cả con phố tràn ngập trong ánh sáng đủ màu sắc. Tôi để ý người chơi đang dần tập trung về hướng quảng trường Star, khi ai cũng diện những bộ trang phục sặc sỡ, thời trang và đi lại trên phố hết sức khoa trương.
Người trong game được chia làm hai nhóm, gồm người chơi ăn mặc toàn trang phục, áo giáp và mang theo vũ khí sáng loáng bên mình, nhóm còn lại là người chơi ăn mặc bình thường và họ chủ yếu là dân buôn bán. Nghe nói game này có số lượng NPC đồ sộ lắm, họ hành động, sinh hoạt và giao tiếp không khác gì người thường nên nếu không tìm hiểu trước sẽ rất khó phân biệt được. Tôi chỉ biết được nhiêu đó thôi, chứ chưa tìm hiểu kỹ. Nhưng tôi mạnh dạn đoán rằng những người ăn mặc bình thường, đa phần là NPC.
Vừa đi vừa ngắm thành phố, chẳng mấy chốc tôi đã đứng trước cửa hàng trang phục lớn và đúng là nó khá gần quảng trường. Đến đây, tôi có hơi lưỡng lự không dám bước vào. Một phần do từ trước đến giờ tôi rất ít khi đi mua quần áo, mà nếu có cũng diễn ra rất nhanh chóng. Tôi chỉ đơn giản là nhớ kích cỡ của mình rồi tới thấy cái nào ưng ý thì mua luôn, nhưng giờ thì không thể làm vậy. Vì đây là cửa hàng trang phục nữ, đã vậy tôi còn không biết kích cỡ của mình trong game và cái chính là… tôi đã quen với việc mình là con gái trong này đâu! Hay là thôi nhỉ? Ở dơ tí chắc không sao đâu.
“Vào đi chị, ở bẩn không tốt đâu.” Rai thúc giục. Xong còn nói thêm: “Chị là con gái, thì có gì mà phải ngại.”
“Tôi là con trai đấy.” Tôi khẻ giọng phản bác.
“Em hiểu rồi, chị muốn cá tính như con trai à. Vậy cũng được đó, em tán thành.”
“Không… không phải…”
Em ấy hiểu kiểu gì vậy? Ý của tôi…
Thở dài đánh thượt một cái. Nhìn lại bản thân rồi nhìn tiếp vào cửa hàng trang phục. Tôi lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào. Dù sao, hôm qua tôi cũng đã vào cửa hàng trang phục nữ một lần rồi. Cơ mà dù có nói vậy thì tôi vẫn ngại quá chừng…
“Chào em, chị có thể giúp gì cho em?”
Một chị nhân viên niềm nở chạy lại chào tôi. Thấy vậy làm tôi càng ngại hơn.
“Em muốn mua đồ ạ.” Tôi đáp một cách máy móc.
Nghe xong chị ấy tuông một tràng quảng cáo luôn:
“Cửa hàng của tụi chị có rất nhiều mẫu mới từ những nhà thiết kế nổi tiếng đến từ khắp nơi trên thế giới. Nếu được, để chị giúp em tìm đồ nhé? Chị có vài mẫu muốn giới thiệu…”
Thấy chị ấy nhiệt tình như vậy làm tôi hơi hoảng. Như đã nói, tôi không có nhiều tiền nên chưa chắc là sẽ mua được đồ, và càng không giỏi ăn nói nên mấy lời mời chào như này tôi không biết phải xử lý sao cho đúng.
“Dạ, chị để em tham khảo một vòng đã ạ!”
Tôi vội vàng từ chối, rồi lật đật đi lùi về phía mấy giá treo trang phục. Có hơi bất lịch sự, nhưng tôi chỉ biết làm vậy thôi, rất may là chị ấy không làm khó tôi nữa.
Cửa hàng trang phục này tương đối lớn và bố trí các giá treo trang phục rất hợp lý. Với bên ngoài đoạn gần cửa ra vào là áo, quần và váy đa dạng. Bên trong một chút là trang phục cầu kỳ hơn như đầm, áo khoác các loại. Cuối cùng là khu vực sâu nhất và cũng là nơi mà chỉ mới nhìn sơ qua là tôi đã nóng hết cả mặt vì xấu hổ… khu nội y nữ…
Tôi quyết định bỏ qua nó thật nhanh.
Trang phục trong game bán khá đắt chứ không hề rẻ. Một cái áo đơn giản, có giá sương sương hai trăm năm mươi đến ba trăm Runi - tên của tờ tiền tôi đang có. Và đó chỉ là áo chứ chưa nói đến quần nhé. Váy thì đắt hơn, cái rẻ nhất cũng đâu đó bốn trăm Runi. Tổng tiền tôi đang có là sáu trăm, nên không có nhiều lựa chọn lắm.
Trong khi đi loanh quanh, tôi vô tình vào tới khu vực giảm giá. Khỏi nói cũng biết tôi vui đến mức nào. Đây chính là thứ tôi đang tìm. Sau một hồi lựa chọn, tôi quyết định lấy bộ đồ thủy thủ với giá chỉ hai trăm. Nhìn kích cỡ chắc tầm tôi đó. Chốt đơn!
Đoạn tôi tính quay ra tính tiền thì con rồng hồng chợt lên tiếng gợi ý:
“Mua thêm nội y đi chị. Tin Ren, cần lắm đấy.”
Tôi tính phản đối, nhưng bị em ấy kéo tay dắt tới đó. Nên là dù muốn hay không vẫn miễn cưỡng bốc đại vài cái.
Tổng hóa đơn cho buổi mua sắm hôm nay là bốn trăm. Tôi không ngờ nội y lại mắc đến cỡ đó luôn đấy. Xót tiền quá…
Mua sắm xong vẫn còn khá sớm, mới bảy giờ à. Nên tôi quyết định ghé cửa hàng bán bánh lúc sáng để mua gì đó ăn luôn. Dù sao thì chính nó đã dẫn lối tôi vào đây mà.
Từ cửa hàng trang phục, tôi tiếp tục đi về hướng của quảng trường trung tâm, và rất nhanh đã đến trước cửa hàng bánh kẹo phong cách Pháp mang tên Sweet Moon này. Tôi gần như bị mê hoặc bởi mùi thơm ngọt ngào tỏa ra khắp tiệm. Trong đây bán rất nhiều loại bánh đa dạng mà tôi không biết tên ở trong tủ kính. Cũng may là giá bánh không quá đắt và nó hoàn toàn nằm trong khoản tôi có thể mua. Tôi để ý có bánh tên Éclair nhân kem phủ socola trông rất bắt mắt, có giá sáu mươi Runi một hộp ba cái. Tôi quyết định mua luôn.
Thanh toán xong, tiện đường tôi ra quảng trường trung tâm tìm một góc nào đó vừa ăn vừa thư giãn.
Quảng trường bây giờ tập trung rất nhiều người chơi, bọn họ chia thành nhiều nhóm lớn, nhỏ tán gẫu khắp nơi. Thời trang và âm nhạc là những từ miêu tả đúng những gì đang diễn ra ở đây. Khi đâu đâu cũng là những bộ cánh diễm lệ, những trang phục thời thượng mà tôi đoán chắc chỉ người chơi lắm tiền mới mua nổi. Họ tự tin và là tâm điểm chú ý của toàn bộ mọi người. Xa xa có người còn đánh đàn, ca hát và điều đó vô tình thu hút thêm nhiều người khác có đam mê âm nhạc cũng lại gần góp vui.
Tôi đang ngồi nhâm nhi món bánh của mình ở băng ghế góc ngoài vắng vẻ. Cái bánh tôi mới mua ăn khá ngon, nó giống với bánh su kem và có thêm socola rất nhiều phủ bên ngoài.
Thật thú vị. Có thể ngồi ăn bánh ngắm cảnh trong thế giới màu nhiệm, thì những khoảnh khắc thế này đối với tôi rất đặc biệt. Ai mà nghĩ rằng đây chỉ là thế giới ảo cơ chứ? Tất cả đều chân thật đến không tưởng và chính điều đó làm tôi bất giác nổi hết cả da gà lên.
Ăn uống xong thì tôi quay về nhà trọ. Không biết giờ là mấy giờ, nhưng các hàng quán ven đường như tiệm bánh lúc sớm đang bắt đầu đóng cửa rồi, đường phố cũng dần thưa xe qua lại hơn và không khí có vẻ lạnh dù đang là mùa hè. Khi về đến nhà trọ, tôi để ý đồng hồ treo trên cao đã hơn chín giờ. Khá ngạc nhiên là tôi đi chơi lâu đến vậy luôn đấy!
Việc đầu tiên tôi làm ngay khi về phòng là đi tắm, người tôi bẩn lắm rồi. Trời trở lạnh nhưng may là nhà trọ có nước nóng nên tôi không lo lắm. Sau một ngày dài đi bộ, làm việc cũng như quá nhiều sự kiện liên tục diễn ra. Việc được tắm nước nóng thế này làm tôi thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Giờ chỉ còn một mình trong phòng tắm, tôi mới dám thoải mái được đôi chút.
Nói thật, thì tôi vẫn chưa dám tự nhìn bản thân mình trong gương vào lúc này đâu. Tôi vẫn chưa quen bản thân hiện tại. Đặc biệt là sự việc lúc chiều vẫn làm tôi suy nghĩ mãi. Liệu… đây có phải là tôi? Hay là một cô gái bị tôi nhập vào? Không biết nữa. Nhưng nhìn vào đó, như thể Citrine cũng đang vui vẻ nhìn ngược lại tôi. Thấy vậy thì tôi nào dám làm gì quá mức. Dù có tò mò thật.
Tắm xong, Ren đề nghị sẽ sấy tóc. Em ấy bảo mình có kinh nghiệm nên muốn giúp tôi một tay. Rai thì biến đâu mất tiêu. Tôi thay đồ xong ẻm mới dám đi ra. Lúc này, tôi bắt đầu hỏi han những chuyện từ sáng tới giờ.
“Rai, Ren. Sinh vật lúc sớm là gì vậy?”
“Một dạng sống của sương mù đó chị. Con hồi chiều còn dễ đối phó đó.”
Dễ? Dễ kiểu gì mà tôi gần như bị nó thao túng, còn anh Lutin bị nó làm choáng lâu vậy cơ chứ. Đùa chắc!
“Có thể chị không biết, nhưng sinh vật sương mù bên ngoài thành phố còn đáng sợ hơn nhiều.”
Câu nói của Rai làm tôi hơi lạnh sống lưng. Tuy nhiên, ẻm chưa nói hết:
“Nếu được, em muốn chị sống trong thành phố lâu lâu một chút. Đến khi đủ mạnh mẽ hẳn ra ngoài đó.”
Nhắc đến đây mới nhớ.
“Làm sao để tôi tăng cấp sức mạnh?”
“Đọc sách.”
Ren nhanh nhảu nhảy xen vào. Cơ mà câu nói không đầu không đuôi đó làm sao tôi hiểu được. Bởi tôi biết đọc sách có thể cho kỹ năng, nhưng sách kỹ năng đâu dễ có.
“Ren! Giải thích rõ ràng cho chị ấy hiểu đã chứ!” Rai bay tới cốc đầu con rồng hồng một cái, rồi quay qua tôi từ tốn giải thích: “Chị biết câu, tri thức là sức mạnh chứ?”
Tôi gật đầu.
“Chỉ cần chị chịu khó đọc càng nhiều sách, đặc biệt là sách học thuật. Nắm được kiến thức, chị có thể dễ dàng dùng nó cho mọi mục đích mình muốn.” Thấy tôi chưa hiểu, em ấy nói thêm: “Ví dụ như lập trình và cơ khí đi. Nếu nắm vững, chị có thể chế tạo máy móc hay công cụ hỗ trợ. Khá tiện cho việc khám phá đó.”
Nghe ẻm giải thích mà tôi như bừng sáng. Cái này ngoài đời vẫn vậy mà. Tuy nhiên, trong này thì tôi càng không ngại việc đó nhờ Job mình đang sở hữu nhé. Trong đầu chợt nảy ra hàng tá ý tưởng, làm tôi vui sướng đến ngồi thẳng người.
“Vậy từ giờ chỉ cần đọc sách là được?”
Rai gật đầu xác nhận.
“Chị yên tâm, tụi em sẽ luôn ở bên hỗ trợ cho chị hết mình.”
“Ren nữa, Ren nữa!”
Sự việc hồi chiều đã nói lên điều đó rồi. Tôi vui vẻ gật đầu, đồng thời nắm lấy tay hai em ấy: “Tôi tin cả hai.”
Nói chuyện với cả hai làm tâm trạng của tôi tốt hơn hẳn. Sự trống trải và cô đơn như được lấp đầy.
Ngắm nhìn thành phố trước khi đi ngủ. Tôi lên giường nhưng không tài nào ngủ được. Từ trước tới giờ tôi rất ít khi phải đi xa và ngủ qua đêm, đặc biệt là ở một nơi lạ hoắc một mình như này…
“Chị có muốn ôm em ngủ không?”
Ren bay tới hỏi han, cơ mà…
“Ren nhỏ vậy sao tôi ôm được.”
“Chị xem nhé.”
Nói rồi, Ren cuộn mình biến thành con thú nhồi bông hình rồng to bự nằm một bên. Điều này làm tôi rất ngạc nhiên.
“Chị cứ thoải mái ôm em ngủ nhé, em không phiền đâu.”
Cái gối ôm này rất êm nhé. Cảm giác có thứ gì đó to lớn nằm bên cạnh làm tôi thấy rất an tâm. Ôm lấy cục bông mềm mại màu hồng, tôi bắt đầu thấy buồn ngủ rồi. Không biết ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn tôi sẽ cố gắng hơn nữa.
Chúc ngủ ngon...


0 Bình luận