• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 13: Đôi khi tôi chỉ muốn mình thật ngầu thôi mà

9 Bình luận - Độ dài: 2,734 từ - Cập nhật:

“Chết tiệt.”

Xin lỗi vì thứ đập vào mặt mấy bác lại là cái tiếng chửi thề ấy nhé. Thật lòng thì tôi không muốn thở ra câu đó đâu à. Tôi muốn cái mở bài của mình nó tươi sáng và thu hút thêm chút đỉnh cơ… Được rồi, tôi thừa nhận rằng dạo này tinh thần của mình không được tốt cho lắm, chắc nó sắp quá tải tới nơi rồi ấy. Nhân tiện thì cả vấn đề sức khỏe của tôi nữa, nó sắp chạm đáy tới nơi rồi.

Tôi đang ở trong phòng riêng, và người hiện giờ rất mệt, có vẻ cơn sốt ngày càng được đà lấn tới thì phải. À mà cái kiểu nằm bệt ra giường với tư thế hết sức uể oải thế này thì, tôi cá một ăn mười rằng trông tôi lúc này chắc cũng chẳng khá khẩm hơn mấy con mèo đực vừa bị thiến là bao cả. Bà chị quân y giữ chức vụ hạ sốt thì vẫn nằm gác chân trong chiếc tủ kính cỡ vừa có đóng dấu thập đỏ, cách phòng tôi chừng mười mét. Suốt từ sáng tới giờ chị ta chẳng hề đếm xỉa gì đến tôi hết, khéo dỗi tôi luôn rồi ấy chứ. Chắc đây là hậu quả về việc tôi bỏ ngoài tai lời khuyên của Celina đây mà. Có lẽ hai từ “chết tiệt” trên kia là do tôi thầm rủa tình trạng cơ thể mình hiện giờ…

Hoặc là không.

Tôi không hề cảm thấy chút cảm xúc tích cực nào khi nghe được lời thừa nhận tình cảm của em ấy cả. Thậm chí ngay cả khi Celina chiều lòng tôi đến mức diễn xuất nhập tâm tới như vậy, ấy thế mà trong tôi lúc đó duy chỉ có sự bàng hoàng. Tất nhiên là nó chỉ đến từ phần diễn xuất của em ấy, còn phần tình cảm của ẻm thì không.

Để mà nói thì, với tất cả sự chân thành và cảm xúc của Celina dành cho tôi, mà sau cùng tôi còn chẳng cảm thấy vui mừng hay biết ơn gì khi được một người quá hoàn hảo như nhỏ có tình ý với mình, trái lại còn thấy đôi chút rắc rối, rồi lại đáp lại tình cảm của nhỏ bằng lời từ chối thì thật không phải chút nào… Không, xét trên tiêu chí đạo đức của riêng tôi thì nó quả là tệ hại. Thế có khác gì tôi coi thường cảm xúc của em ấy không cơ chứ? Vấn đề là ở chỗ đó.

Sau bao trái đắng nếm qua thời trẻ trâu thì thằng này xin khẳng định rằng đây hài lòng với con người hiện giờ.

Mấy bác, nó là cả một quá trình.

Cái cảm giác hồi hộp, xao xuyến, nghẹn ngào, phấn khích, vui mừng mà tôi có được qua bốn mối tình ngọt ơi là ngọt ấy, sau cùng cũng chỉ còn lại sự hụt hẫng và đau khổ. Rốt cuộc tôi đã đánh cược cả thời thanh xuân sơ trung của tôi cho cái thứ tình cảm lãng mạn ấy nhưng có được gì ngoài con người tôi hiện tại đâu.

Ấy vậy mà, thứ cảm xúc hường phấn đã phai nhòa trong tôi theo từng năm tháng, không hiểu sao lúc này tôi lại thấy khó chịu với điều đó nữa… Bỏ mẹ rồi! Nghe cứ như tôi vừa tự đá đít chính mình ấy nhỉ? Mâu thuẫn cảm xúc chăng?

“Mình bị gì vậy trời?”

Vừa hài lòng với con người mình hiện giờ, nhưng lại vương chút khó chịu với nó. Nghe có dở hơi không cơ chứ.

“Kệ vậy, giờ không phải lúc cho chuyện đó.” Tôi gác tay lên trán. “Quan trọng hơn, phải từ chối Celina kiểu gì cho ổn thỏa nhất bây giờ…”

Chắc hẳn mấy bác nghĩ tôi phải ngu đến đâu mới thốt ra được thứ như vậy. Bản thân tôi của ngày trước mà nghe được câu này khéo thằng ranh ấy lại nổi khùng lên rồi táng tôi tới bến luôn ấy chứ. Nhưng dù sao thì tôi vẫn muốn sống đúng với cảm xúc của mình và nên rạch ròi mọi thứ vẫn là điều tốt nhất.

“Nên nói thẳng ra không nhỉ… Không…”

Nhỏ mới nhảy sông cách đây hai tuần, có lẽ tôi nên tìm cách nào đó vòng vo và nói khéo thêm chút đỉnh. Mà tôi nghĩ với một người tinh ý như Celina thì hẳn nhỏ cũng hiểu cho tôi thôi. Dù sao thì em ấy cũng quá quen với khẩu hiệu trên áo của gã trai u ám của tôi kia mà, ngay cả khi tôi chưa lần nào giãi bày lý do với ẻm đi chăng nữa.

Mường tượng được điều mình cần làm khi đối mặt với Celina trong lần tới, tôi thở ra một hơi ngắn rồi ngồi dậy, quay mặt nhìn chiếc đồng hồ được đặt trên bàn học.

“Bộ mình có chợp mắt lúc nào chắc?”

Giờ là hơn mười giờ trưa. Vậy ra kể từ lúc Celina rời khỏi đây, tôi đã nằm ì trên giường như này được hơn hai tiếng rồi à? Trời đất.

Mà kể ra thì, tôi đã mất kha khá thời gian khi cứ phải nghĩ về hành động của Celina sáng nay rồi. Có nằm mơ tôi cũng chẳng dám ngờ là em ấy lại có thể bạo tới mức vậy. Nhỏ đã cưỡng hôn tôi, những hai lần, thậm chí còn ngồi đè lên người và siết chặt lấy tay tôi nữa. Ngay lúc này đây tôi còn chẳng dứt nổi những thứ kích thích ấy ra khỏi đầu mình được nữa là. Rốt cuộc thì lòng tự trọng của tôi đã chạm đáy khi cứ phải giằng co với mớ suy nghĩ đen tối ấy rồi.

“Xíu nữa thôi là trên bảo dưới không nghe rồi...” Tôi lẩm bẩm trong lúc nhìn xuống phía hạ bộ của mình.

Mấy bác, không phải thằng nào cũng kiềm chế được như tôi đâu. Vậy nên thay vì thấy tôi thảm hại và không đáng mặt đàn ông thì hãy khen ngợi tôi hết mình đi kìa. Chẳng phải thẩm du tinh thần hay gì đâu, nhưng tôi là tiêu biểu cho phẩm chất mà những quý ông cần phải có đấy ạ!

Tôi thờ dài, lắc lắc cái đầu cho bớt nóng rồi rời khỏi phòng. Trong khi tiến tới chỗ tủ thuốc để nhờ bà chị quân y làm nguội cái đầu, tôi nghe được tiếng chuông điện thoại. Vừa di chuyển, tôi vừa lấy điện thoại ra từ túi quần, đưa nó áp vào tai sau khi biết ai là người ở đầu dây bên kia.

“Gì?”

“Ổn đấy chứ? Cần tao qua động viên không?”

Là thằng bạn thân có gia tài kếch xù của tôi, Yoshida. Cái cách mà nó hỏi ngược lại tôi thế này chỉ tổ làm tôi khó chịu. Chắc kèo tên này cũng nắm bắt được sự việc giữa tôi với Mihara lúc ở trường, dù gì thì nó cũng nổi khắp chốn rồi còn đâu.

“Bộ mày gọi cho tao chỉ để nói những lời đó hả?” Tôi hờ hững trả lời. Thấy nó không hồi âm, tôi đành phải giải thích. “Thì cũng một phần, nhưng phần lớn là do nay tao bị sốt…" Tôi dừng lại một nhịp, có thứ khiến tôi để tâm. “Mà này, nay cô ấy trông thế nào?”

Mihara là một người mạnh mẽ, nên không phải tôi lo lắng cho cổ hay gì đâu, nhưng tôi cảm thấy ít nhất mình cũng phải hỏi câu đó. Dù sao thì tôi cũng là người khởi xướng cái vụ này mà. Chẳng hiểu sao tôi có thể xù lông tới mức làm con gái nhà người ta khóc như vậy nữa. Trời đất.

“Nếu mày đang nói về Mihara thì nay cô ấy không có tới trường.”

“Hả?” Tay tôi dừng lại trong khi đang với dở vỉ thuốc hạ sốt trong tủ kính. “Thật đấy à?”

Nó “Ờ.” lên một tiếng cụt ngủn trong khi tôi nheo mắt khó hiểu.

Có gì đó không đúng. Theo trí nhớ của tôi, thì với học sinh gương mẫu và luôn tiến về phía trước như Mihara, tôi không nghĩ cô ấy vì chuyện của tôi hay con nhỏ Kaede mà lại nghỉ học. Ít nhất thì đó là những gì về Mihara mà tôi biết trước khi chúng tôi chia tay. Không, cả trước đó nữa. Cô ấy đã luôn như vậy suốt những năm tháng sơ trung rồi.

“Mày hỏi mấy bà thím ở lớp về tình trạng của Mihara xem, có thể mấy bả sẽ biết.”

Với một người có tính cách hòa đồng như Mihara, tôi đoán là cô ấy đã chia sẻ thông tin cho các thành viên nữ tò mò vào hôm qua cũng nên.

“Biết mày sẽ nói vậy nên tao có hỏi rồi. Hầu hết bọn họ đều nói là cô ấy không bắt máy.”

Không bắt máy? Bi quan tới mức này sao? Với Mihara á? Không đúng… có gì đó không ổn.

Tôi bóc vội hai viên thuốc hạ sốt từ trong vỉ và nuốt chúng mà chẳng buồn uống nước. Tôi gấp rút tiến đến chỗ chiếc xe đạp được cất ở sân sau nhà trong khi tiếp tục hỏi nó.

“Nhanh nói cho tao địa chỉ hiện tại của cô ấy.”

Chắc hẳn mấy bà thím lớp tôi có vị trí chỗ ở của Mihara hiện tại. Tôi đoán chỗ trọ của Mihara đâu đó cũng chỉ loanh quanh khu vực gần trường thôi.

“Biết mày sẽ hỏi vậy nên tao gửi vị trí cho mày rồi đấy.”

Nghe vậy, tôi vội vàng mở ứng dụng tin nhắn lên trong khi một tay lóc cóc khênh chiếc xe đạp ra trước cổng nhà. Quả thật là tên này đã gửi vị trí cho tôi ngay trước cả khi tôi bắt máy của nó rồi. Vãi thật chứ!

“Này, mày làm tao sợ đấy. Bộ mày đi guốc trong bụng tao đấy à?”

“Nhanh đi động viên nữ thần đi. Giờ vào tiết rồi, tao cúp máy đây.”

Dứt câu, nó cúp máy cái một mà còn chẳng thèm nghe tôi cảm ơn… Gì mà thằng cha này đột nhiên ngầu quá vậy? Quen nhau hơn năm trời mà tôi chưa lần nào thấy nó đỉnh như lúc này.

Tôi vội vã rời khỏi nhà cùng chiếc xe đạp.

Do mới chuyển lên đây nên tôi chưa rõ vị trí khu này lắm, thành ra cứ đi được một đoạn là tôi lại phải dừng lại quan sát bản đồ trên điện thoại, khá bất tiện. Mà cũng may là gần đến trưa rồi mà trời vẫn còn nắng nhẹ, không khí cũng khá dễ chịu, nên với cái tình trạng cơ thể nặng như chì hiện giờ của tôi thì cũng đỡ đi được phần nào. Chứ nắng mà to cộng thêm sốt cao như này khéo xỉu mẹ ra đường thì mệt.

Sau mồi hồi loanh quanh thì cuối cùng tôi đã tìm được chỗ trọ của Mihara hiện giờ - một khu chung cư cỡ nhỏ với nội thất khá khiêm tốn. Với lối sống tiết kiệm của cô ấy thì đây hẳn là một chỗ lý tưởng.

Vì đã được biết số phòng của Mihara nên tôi dựng tạm xe đạp ở gốc cây gần đó, và di chuyển lên phòng của cô ấy. Đứng trước cửa phòng, tôi bấm chuông. Một lần, hay lần, ba lần, rồi đến lần thứ bảy mà vẫn chẳng có phản hồi gì cả. Có lẽ cổ hiện giờ không có ở phòng. Nếu vậy chỉ có thể là mấy chỗ như dạo trước thôi.

“Thật tình, hành mình thế không biết.”

Tôi gãi đầu than thở, rồi lại lóc cóc đạp xe đi tìm. Đích đến kế tiếp chắc là mấy khu công viên gần đây nhất. Còn vì sao á? Vì tôi từng là bạn trai của Mihara kia mà. Mỗi lần có tâm trạng không tốt là cổ toàn ra mấy nơi kiểu vậy thôi à. Cũng giống như tôi tìm lấy mấy cây cầu để giải tỏa vậy.

Cơ mà nghĩ lại thấy lạ, sao tôi lại phải lo sốt vó lên thế này nhỉ? Tuy chúng tôi không phải người dưng nước lã, nhưng bây giờ cùng lắm cũng chỉ ở mức bạn cùng lớp là cùng. Hành động hiện giờ của tôi như thể tôi vẫn còn giữ được mối quan hệ với Mihara như lúc trước vậy. Đôi lúc tôi cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình nữa.

Sau khoảng mười phút đạp xe thì cuối cùng cũng có kết quả. Và quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, cô ấy vẫn vậy. Trên băng ghế dài phủ kín bóng râm tại góc của một khu công viên nhỏ, Mihara hiện đang ngồi bơ vơ ở đó. Vẻ mặt thẫn thờ của cổ hướng lên trời xanh như đang tìm kiếm điều gì đấy, cũng chẳng khác hôm qua là bao.

“Giờ thì… chắc là mình nên tìm chỗ máy bán nước nhỉ.”

Nói là làm, tôi di chuyển tới khu giữ xe, gửi nhờ chiếc xe đạp rồi tìm liền tới cái máy bán nước cạnh đó. Một lần thì có thể cũng ngầu đấy, nhưng đến lần thứ hai thì nó còn ngầu hơn gấp bội nữa kìa. Mấy bác hiểu tôi muốn ám chỉ đến điều gì chứ?

“Cũng may đây là loại phổ biến.” Tôi lẩm bẩm trong khi tìm được thì mình cần.

Có được lon nước đào trên tay, tôi cố gắng tránh tầm nhìn của Mihara trong khi bước vội về phía cô ấy. Lần này không biết cái phản ứng dễ thương của cổ có giống như hôm qua không nữa. Nó làm tôi tò mò.

Khi chỉ cách Mihara chừng chục bước chân phía cánh phải, tôi chỉnh lại tư thế, tay phải cầm lon nước, tay còn lại đút túi quần rồi tiến bước. Nói sao nhỉ? Chỉ là tôi định lặp lại hành động áp lon nước đào lên má Mihara như lúc trên sân thượng hôm qua, rồi nói câu gì đó ngầu lòi kiểu như: “Lần này tôi sẽ tính phí đấy nhé.” ấy mà.

“Oái!”

Cơ thể tôi đột nhiên đổ dồn về phía trước, nằm sấp mặt trên nền xi măng. Cơn đau truyền đến cơ thể như muốn nói với tôi rằng “mày vừa bị ngã đấy thằng ngu ạ” vậy.

“Bỏ mẹ đứa nào đặt cục gạch ở đây thế?” Tôi lẩm bẩm

Một viên gạch cỡ vừa đang nằm dưới cổ chân tôi, nó là thủ phạm khiến tôi bị vấp chân trong lúc đắc trí, rõ là mệt. Tuy hơi cồng kềnh nhưng chẳng sao cả. Tôi luống cuống bò dậy, cơ mà có gì đó sai sai. Cái cảm giác mát lạnh ở bàn tay phải của tôi ngày càng yếu dần, nó cảnh báo tâm trí tôi, và khiến cơ thể tôi khựng lại. Non nước đào của tôi... nó biến đâu rồi?

Tôi vội đưa mặt lên phía trước, và cái lon nước đào chết tiệt này nó đã mọc chân và chạy tới chỗ Mihara luôn rồi kìa. Má nó!

Cô ấy đang cúi mình xuống với lấy lon nước đào vừa lăn tới chân mình, và chẳng mất bao nhiều thời gian để ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Nét mặt của Mihara toát lên vẻ ngạc nhiên. Còn tôi, cái thằng mà giờ này đang bò trên mặt đất đầy thảm hại, sững sờ đến nỗi chẳng biết phải nói hay làm gì cả. Nếu mà có ai đó nhìn thấy cảnh này thì tôi chẳng lạ gì khi họ đang nghĩ hai đứa tôi đang chơi trò S M cả. Nhìn tôi có khác gì một con chó với người chủ nhân mang tên Mihara Yuriko đây không cơ chứ.

“C-Cậu làm gì ở đây vậy Minoru…?” Mihara bối rối ra mặt

“Ch-Chào… A ha ha…” Còn tôi thì cười khổ và giơ tay ra chào như một thằng đần.

Sao nó lại thành ra thế này nhỉ?

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

tưởng tác drop luôn r cơ
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Lười quá mà.
bocchi-the-rock-anime.gif
Xem thêm
Nên từ chối Celina như thế nào ❌
Nên chết như thế nào ✅
Xem thêm
Tfnc😭😭😭
Xem thêm
Tác đăng giờ quỷ quá, nhưng có chap mới là tôi vui r :)
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Thoi thóp quá 😅
Xem thêm
@Ghét lolicon: bro thức muôn ghê
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời