Tập 02: Khi trò chơi hóa hiện thực
Chương 44: 101 cách thuyết phục chồng có bạn gái
1 Bình luận - Độ dài: 2,966 từ - Cập nhật:
“Tớ nghĩ… đến lúc này thì cũng chẳng cần về lớp nữa.” Vừa nói, tôi vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu mình.
Nó vẫn trong xanh, rộng lớn, và được điểm thêm những đụn mây trông như kẹo bông gòn như mọi khi. Bởi thời gian đã dần về chiều, màu xanh kia đã chuyển sẫm, kéo theo nhiệt độ dễ chịu hơn so với lúc trưa. Dù vậy, ngoại trừ sắc độ ra, chẳng có gì thật sự khác biệt cả.
Đòi hỏi tính chân thực trong thế giới này là vô nghĩa. Tất cả chỉ dùng để làm nền cho cốt truyện chính mà thôi. Chẳng tên tác giả nào rảnh rỗi đến mức sẽ làm bầu trời độc nhất mỗi phút giây cả.
Đã lâu kể từ khi chuông vang. Kurokawa và tôi dành hết thời gian cả buổi chiều để lười biếng nơi sân thượng.
“Tay Kuro thế nào rồi? Cậu còn đau không?”
Nghe vậy, nàng mọt sách, đầu vẫn tựa vào người tôi, nâng bàn tay quấn đầy gạc của mình lên và lắc nhẹ, ra hiệu rằng cô chẳng sao. Đôi mắt xanh cứ tập trung vào từng đường gấp nơ con bướm như muốn khắc sâu hình ảnh ấy vào tim mình.
Có lẽ Kurokawa biết tôi tái hiện hình ảnh của quá khứ nơi tay cô.
“Em ổn mà. Rất ổn.” Kurokawa chìa tay về phía tôi, trông có vẻ tự hào lắm. “C thấy đẹp không? Chồng em làm đấy.”
“Hợp với cậu lắm.” Tôi cười gượng gạo. Vẫn còn rất khó thích nghi khi nghe cô nàng gọi mình như vậy.
Lại một lần nữa, mọt sách kéo cơ thể của cả hai sát lại với nhau. Cô rõ ràng đang tận hưởng khoảnh khắc này. Và không chỉ mọt sách thôi, mà những lọn tóc đen dài tinh nghịch kia cũng đang vui vẻ không kiềm được. Chúng cứ như những tinh linh bay trong gió cứ chốc chốc lại sượt qua người. Có đôi khi, chúng chạm vào mặt tôi, kéo theo một mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ nhưng ngọt ngào.
Mắt Kurokawa nhắm lại, mặc cho tóc bay. Cô biết tôi sẽ không đánh giá mình, ngay cả khi vết sẹo đỏ vẫn còn đó.
“Cảm giác an toàn này… Thật tuyệt…” Kuro thủ thỉ.
Tôi không nói gì, chỉ đưa tay vuốt nhẹ tóc cô.
Laura và Rachel luôn mang theo một bầu không khí hoạt bát bên mình. Cả hai người họ, tuy khác biệt, nhưng lại cùng có một nguồn năng lượng tích cực. Đặc biệt là khi họ tranh cãi. Kurokawa thì trái ngược hoàn toàn. Cảm giác mà nàng mọt sách tỏa ra đã biến đổi từ sự kìm nén nặng nề thành an yên.
Nàng thủ thư đã tìm được điều mà cô ấy mong muốn, bước ra được bước đầu tiên trong hành trình của mình. Cô ấy khác hẳn với con người ngày hôm qua. Dẫu bọn tôi còn nhiều thứ chưa giải quyết được, tôi tin Kuro đã có thể thả lỏng phần nào.
Tôi không thể nói thay Kurokawa rằng mọi suy nghĩ lo âu của cô đều đã tan biến hoàn toàn. Nhưng tôi có thể cảm nhận rất rõ một chuyện. Kuro sau khi bước ra lớp vỏ kia sẽ có tiềm năng làm bất cứ điều gì cô ấy muốn. Sự kiên cường của cô sẽ khiến nàng thủ thư hóa bướm.
Không biết tương lai mọt sách sẽ ra sao, nhưng tôi rất mong chờ.
Hiểu biết về quá khứ thế giới ngày một ít tác dụng hơn. Nhờ vào những lần tái thiết lập trước, tôi biết Kurokawa cần gì. Tuy nhiên, tôi lại chưa bao giờ có được cơ hội để giúp cô cả. Han cũng chẳng thể nào khiến mọt sách mở lòng hơn khi cô xem hắn không gì hơn một công cụ để hành hạ bản thân.
Những gì đang xảy ra, dù chưa bao giờ có tiền lệ, lại quý giá vô cùng.
Tôi thật sự hạnh phúc. Sự thay đổi đột ngột của Kurokawa trong lần thiết lập này, của cả những cô gái khác, đều khiến tôi phải thầm cảm ơn trời đất. Tuy rằng thời gian trôi qua chẳng đáng là gì so với mạch truyện chính, số lượng những sự kiện và trải nghiệm đặc biệt khiến tôi cứ ngỡ đã qua rất lâu rồi.
Cảm giác choáng ngợp khi trước những gì xảy ra trong quá khứ, nếu đó thật sự là quá khứ, vẫn còn hiện rõ trong tâm trí. Tôi vẫn còn nhớ mình chạm vào Kurokawa như thế nào, đã cùng cô ấy đi trong khuôn viên trường như thế nào, đã cùng cô ấy chạm đến điểm kết của thế giới như thế nào. Nếu những ký ức đấy ảnh hưởng tôi nhiều như vậy, ắt hẳn Kurokawa cũng tương tự.
Tôi biết mình không đủ quyết tâm để đẩy mọt sách ra nữa.
Nghe như một tên đểu cáng ấy nhỉ…
“Tớ chẳng biết phải đối diện Laura và Rachel thế nào nữa…” Tôi buột miệng.
“Về mối quan hệ giữa anh và em?”
Thật ra là mối quan hệ giữa chúng ta, Kuro ạ. Chúng ta. Số nhiều. Giữa tớ, cậu, lớp trưởng, tóc vàng.
“Ừm.” Không muốn làm mọi chuyện phức tạp lên, tôi gật đầu.
Kuro là một cô gái thông minh, một nữ chính trong thế giới yandere. Tầm quan trọng của cô được đặt ngang hàng Rachel. Nàng thủ thư sẽ chẳng tốn mấy công sức để nhận ra tình huống hiện tại oái ăm thế nào kèm hậu quả tiềm ẩn nó mang lại.
Nếu nổ, tôi chỉ mong mình chết êm ái một chút…
Trong lúc đầu óc cứ chạy lung tung, mong sao tìm được giải pháp cho tình huống của mình, Kurokawa đã ném hẳn cho tôi một quả bom hình nấm: “Em không ngại C có bạn gái đâu. Một hay hai cũng chẳng quan trọng. Chỉ cần vị trí vợ cả của em không suy chuyển gì là được. Em biết mình cần phải làm gì để trói buộc người đàn ông đời mình bên cạnh. Huống hồ C lại độc nhất.”
Chúa giúp con!
“Thế là phạm pháp!”
Logic kiểu gì thế này? Tôi trả lời sao cho vừa?!
“Vừa phạm pháp, vừa thiếu đạo đức! Không công bằng nữa! Kuro không nghĩ vậy sao?” Tôi cố gắng hết sức để kiềm mình lại, nhưng vẫn kém một chút nữa là thét lên.
“Tự nhiên, chồng ạ.” Nàng mọt sách trả lời, thản nhiên và bình tĩnh lạ kỳ. “Khỉ đột lưng bạc có nhiều bạn tình. Nó thậm chí sẽ giết con non của con đực trước đó để đảm bảo vị thế. Việc giống đực vượt trội để lại nòi giống là chuyện hết sức thường thấy.”
Hôm nay, trong chuyên mục: những điều tôi chưa biết.
“Thật á?” Nếu có mắt, tôi chắc chắn sẽ trố chúng ra nhìn mọt sách.
Cô nàng tóc đen gật đầu.
Tự nhiên thật là đáng sợ! Eo ơi!
“Chờ chút! Chúng ta đang nói về xã hội loài người mà! Kurokawa nhìn tớ này. Xem tớ có giống khỉ lưng bạc ở chỗ nào không? Tay chân lều khều như mì sợi, tớ đứng còn chưa vững nữa là! Giữa một trăm tên C này và một con khỉ đột lưng bạc, cậu nghĩ ai sẽ thắng?”
Hừ, ghê gớm thật. Kurokawa tí nữa đã qua mặt tôi với sức mạnh mọt sách của mình. Tôi tuy ngốc nghếch, nhưng chưa đến mức hết thuốc chữa như vậy đâu!
“C thắng.”
“Đúng r... Hả?”
Hả?
“Anh thắng.” Kurokawa nhấn mạnh. Cô trông không có vẻ gì là đùa cợt cả. “Chắc chắn.”
“C…cảm ơn cậu.”
Trước sự tự tin của mọt sách, mọi đòn tấn công của tôi đều biến thành hư vô trong nháy mắt.
“Thêm nữa, nếu C đang nói đến xã hội loại người, thì việc chúng ta tập trung lại chẳng phải vô cùng hợp lý sao? Đầu tiên, con người là sinh vật bầy đàn. Điều kiện sống dĩ nhiên sẽ tốt hơn hẳn so với sinh vật sống đơn lẻ. Tính an toàn sẽ cao hơn.” Kurokawa nhìn tôi chằm chặp, có tia sáng lóe lên bên trong ánh mắt xanh lục bảo kia. “Không ai bị bỏ lại, tất cả mọi người đều vui. Chẳng phải anh cũng muốn thấy ngày đó sao?”
Không ổn! Không ổn!
Tôi có bị điên hay không mà chọn khẩu chiến với mọt sách cơ chứ?! Khả năng chiến thắng còn nhỏ hơn cả hạt bụi! Cái tên mọt sách đâu phải chỉ để đùa cợt cho vui? Chỉ cần cô ấy có một phần trăm của lượng kiến thức trong sách vở thôi là đã quá đủ để đè bản thân bẹp dí một nghìn lần liên tục.
Kurokawa không nguy hiểm bởi sức mạnh cơ bắp. “Cơ bắp” của cô nằm nơi khác.
“Điểm mạnh của người này sẽ lấp điểm yếu của người kia. Mối liên kết của chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết nhờ vào đó.” Kurokawa hít sâu rồi tiếp tục. “Em biết tương lai là một thứ C rất lo lắng. Em cũng vậy. Nhỡ đâu một ngày chúng ta gặp rào cản to lớn đến mức không thể đối diện một mình thì sao?”
“Tớ…”
“Em không có khả năng tự vệ như Rachel, cũng không có trái tim quả cảm của Laura, C ạ. Anh thấy thế nào?”
Cô ấy dồn tôi vào ngõ cụt rồi…
Có muốn chống chế đến mức nào cũng vô ích. Kurokawa đúng hoàn toàn. Biết trước cốt truyện hay không, việc sợ hãi tương lai là phản ứng hoàn toàn bình thường. Càng tiến xa hơn, những cô gái khác sẽ xuất hiện. Và vì cả ba nữ nhân vật đầu tiên đều hướng sự tập trung về mình, có một tỉ lệ rất cao những người còn lại cũng sẽ hành xử tương tự như vậy.
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao… Có lẽ…
Chờ chút! Tôi lại bị Kurokawa cuốn theo rồi!
Cô nàng này thật quá nguy hiểm!
Tiến lên, trải nghiệm cá nhân. Cho Kuro thấy logic của cô lệch lạc như thế nào đi. Ta trông cậy cả vào ngươi.
“Tớ nghĩ một mối quan hệ sẽ tốt hơn nhiều trong chế độ một vợ một chồng.”
Não ơi, đừng làm ta thất vọng!
“Thứ tớ đang nói đến ở đây là sự cống hiến. Sự hy sinh! Càng nhiều người, ta lại càng không thể nào đảm bảo việc đối xử phân biệt được. Tớ không muốn bất cứ ai phải cảm thấy bất công.”
Ngay trước khi tôi kịp khen ngợi bộ não của mình, hai bàn tay mềm đã ôm chặt lấy gương mặt và khiến tôi phải tập trung vào chỉ mỗi Kurokawa. Ánh mắt ngọc lục bảo sáng còn rực rỡ hơn trước.
“Nói em nghe, chồng ạ. Anh có nói dối không?”
“… Tớ cố gắng không làm vậy.”
Sống trong một thế giới dối trá giả tạo, tôi thật sự không đủ can đảm để làm thế với những cô gái này. Nếu có, tôi cũng chỉ có thể nói một nửa sự thật.
“Khi anh nói em xinh đẹp, những lời ấy có phải là lời thật lòng hay không? Hay anh chỉ đơn thuần muốn em đừng nhảy xuống?”
Chỉ có một câu trả lời thôi.
“Tớ thật sự nghĩ rằng Kurokawa xinh đẹp.”
Đến đây, nụ cười dần trở lại trên gương mặt của mọt sách.
“Về phần cống hiến? Anh giúp Rachel và em vì lý do tiềm ẩn nào sao? Vậy anh muốn bọn em báo đáp bằng gì? Em sẵn sàng dùng mạng sống mình ra để trả.”
Tôi mở to miệng chuẩn bị cho một điều gì đó lớn lao, rồi lại thủ thỉ: “Tớ không cần gì cả.”
“Vậy là anh không nói dối.”
“Cố gắng không nói dối.” Tôi nhanh mồm chỉnh câu chữ của Kuro.
Tuy nhiên, cô gái trước mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Như em bảo. C không nói dối. Anh sẵn sàng hỗ trợ mọi người chỉ vì hạnh phúc của bọn em. Chỉ còn phân biệt đối xử nữa thôi nhỉ? Thế em hỏi anh thế này. Nếu chỉ một trong ba người bọn em còn tồn tại, anh sẽ chọn ai?”
“Thế này thì quá không công bằng rồi… Làm sao tớ chọn được chứ!” Tôi kháng cự mãnh liệt việc tra tấn tinh thần này!
“Đúng vậy. Em biết anh không chọn được.”
Hửm?
“C rõ ràng quan tâm đến bọn em như nhau. Cả hành động lẫn suy nghĩ của anh đều như vậy. Phân biệt đối xử? Không tồn tại.” Kurokawa nói như thể trình bày một sự thật hiển nhiên.
“… Tớ dễ đoán vậy sao?” Sau một vài giây lặng người đi, một câu hỏi nổi lên từ nội tâm.
“Rất.” Ngắn gọn, đơn giản, như một nhát dao cứa vào tim.
“Chính vì thế, chồng ạ, anh cứ nghe theo con tim của mình. Em biết là chẳng tránh được kết quả đó đâu.” Kuro xoa xoa má tôi. “Em chỉ trách chính mình không đủ tốt để giữ anh cho riêng bản thân. Và trách cả sức mạnh sát gái của anh nữa.”
“Tớ xin lỗi…” Tôi chẳng biết nói gì nữa. “Laura, Rachel… Cậu không sợ họ sao?”
“Sợ chứ! Em phận liễu yếu đào tơ thế này, làm sao không sợ? Nhưng chỉ cần có C, hai cô gái kia sẽ không làm gì em cả. Thật ra, với tình huống hiện tại, ngay cả khi C không ở bên cạnh, em vẫn sẽ an toàn thôi.”
“Sao Kuro có thể chắc vậy được?”
Mọt sách nắm mũi tôi: “Bí mật, chàng nhân vật chính của em.”
Đừng khơi tôi tò mò rồi để tôi chưng hửng như vậy chứ!
“Và C này.”
“Tớ nghe đây?”
Kuro mang lên một vẻ mặt tươi tắn của người thắng cuộc: “Anh nhắc đến cả hai người, thay vì chỉ “bạn gái” Laura nghĩa là anh cũng đã chấp nhận đa thê rồi, phải không? Nếu C thật sự muốn giữ một mối quan hệ thuần khiết, một đối một, thì đâu có lý do gì anh nhắc đến Rachel nhỉ?”
Ai đó giúp tôi với! Kurokawa lột tôi sạch sẽ rồi! Tôi cảm thấy mình đối diện mọt sách như không một mảnh vải che thân ấy!
“Anh dễ thương thật!” Mọt sách ôm chầm lấy tôi.
“K… Khoan đã! Nghe tớ này! Tớ…”
Não tôi chết rồi. Chẳng lý do lý trấu gì nữa.
“Đúng rồi! Tối nay!”
Tạm gác những thứ về hậu cung qua một bên, vẫn còn một chuyện quan trọng nữa mà Kuro cần biết. Đó chính là sự kiện tối nay giữa chính mọt sách và mẹ cô.
Dù không hiểu tại sao, tôi lại tin rằng nàng thủ thư hiện tại sẽ không bị bắt buộc phải tham dự vào sự kiện buồn khổ ấy. Trạng thái tâm lý của Kuro cũng đã tốt hơn hẳn so với quá khứ. Tuy nhiên, sự thật là việc cô phải đối diện với mẹ vẫn còn đó. Về mặt cốt truyện, bọn tôi vẫn chưa giải quyết được gì.
“Cậu còn nhớ lúc trưa không? Về hiện thực của thế giới ấy?” Vỗ nhẹ mọt sách nơi bờ vai, tôi cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng nhất để gọi cô.
“Em còn nhớ. Và em tin anh.” Kurokawa vẫn không bỏ tôi ra. “Thật ra, em đã từng đọc rất nhiều sách về những thể loại như vậy rồi. Khoa học viễn tưởng cũng có, khoa học thật sự cũng có.”
Tốt! Rất may mắn khi nàng thủ thư là thủ thư luôn ấy chứ!
“Nếu tớ nói với cậu, rằng tối nay, cậu sẽ có một xung đột rất lớn với mẹ mình, và chuyện đấy đã được định sẵn, thì cậu có còn về hay không?” Những lời này lố bịch đến mức chính tôi cũng không tin được, huống hồ mọt sách.
Nghe “giả thiết” của tôi, Kuro không trả lời ngay mà ôm tôi chặt hơn. Có vẻ như cô ấy tin vào những thứ nghe chẳng khác gì thuyết âm mưu này. Tuy vậy, tôi chẳng biết thế nào mới tốt hơn. Kurokawa ngay lập tức tin rằng cô sẽ đối đầu với mẹ, hay cười vào mặt tôi và bảo tôi đang đùa.
Cơ thể mọt sách bắt đầu run nhẹ. Ngay cả khi quyết định thay đổi, để Kurokawa đối diện người đã bạo hành mình trong bao nhiêu năm tháng qua quả thực là việc cực kỳ khó khăn.
“Cậu đừng về, được không? Han có dư phòng ở nhà hắn. Tớ có thể hỏi xin...”
“Không sao đâu C.” Mọt sách thả tôi ra. Gương mặt cô hơi nhợt nhạt. “Em có thể bỏ chạy hôm nay. Nhưng ngày mai, ngày mai nữa, sẽ không bao giờ thay đổi. Em muốn... Em cần đứng lên vì chính mình.”
Kurokawa hít thật sâu.
“Em muốn đối diện với tất cả những khó khăn này. Dù là bên ngoài hay bên trong. Em muốn bà thấy Kurokawa đang sống cuộc sống của riêng nó, mà không phải những gì bà quyết định.”
Sau đó, đôi ngọc lục bảo nhìn tôi cầu xin: “Ở cùng với em nhé?”
Với tư cách một người chồng, tôi không thể làm gì hơn là ủng hộ vợ mình.
“Tất nhiên.”


1 Bình luận