Quỷ Vương là thầy giáo?
Prianist Crepe. Prianist
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3: Tây Hikami, Anh Tài Hội Tụ

Chương 08: Mina, Chúa Quỷ Kí Ức

0 Bình luận - Độ dài: 8,734 từ - Cập nhật:

Tôi đang… rơi ư? Có cảm giác là mắt này đã mở ra rồi, nhưng chẳng thấy gì cả, ngoài một màu đen đặc. 

Có thứ gì đó đang nhập nhoè chớp tắt trong tầm nhìn chỉ toàn một màu đen này…

Một con ngõ u ám với những cái xác?

Một hành lang ngục tù đầy máu, tóc vàng, và cánh dơi lẫn lộn?

Một mái thành với ánh hoàng hôn tim tím ở xa…

Khoan đã…

Cảnh cuối cùng đó, tôi biết nó là gì… Tôi không thể nào quên được cảnh quang ấy. Chính vì nó mà tôi mới quay lại lục địa này.

Đây rốt cuộc là…

“Hứa với em đi!”

Tôi chỉ chớp mắt một cái… để rồi đột nhiên xung quanh tôi đã là khung cảnh đó. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Mái nhà vẫn là những lớp ngói đen thô ráp xếp lên nhau. Khung cảnh bên dưới vẫn là một đô thị Hikami hoa lệ với dân chúng tấp nập sinh hoạt chợ chiều. Và ở giữa bầu trời đang tối dần ở nơi xa xăm kia vẫn là một hoàng hôn tim tím.

Đây chắc chắn chỉ là ảo ảnh. Tôi muốn nghĩ thế nhưng mùi hương của thức ăn và những nhành hoa ở khu vườn bên dưới cứ lướt qua khứu giác này. Cái lạnh mà dù là ở Monsieurel có khí hậu tương tự cũng chẳng thể khiến tôi dễ chịu như hiện tại. Và cả chút vị đắng chát trong vòm họng này bởi nghiến răng quá nhiều… 

Liệu tôi đã thật sự quay trở về quá khứ?

Đến cả người đang ngồi cùng tôi trên mái nhà này cũng là cô bé ấy. Cô bé với mái tóc trắng xen xanh tựa như tuyết lạnh và đôi mắt hồng nhạt như những bông anh đào tươi thắm. Tuy nhiên, có lẽ miêu tả của tôi có hơi quá mỹ miều so với biểu cảm cau có trẻ con trên khuôn mặt ấy hiện tại…

“Sao anh trông như vừa trên mây trở về vậy? Dậy đi Kazekaze ơi! Hong là bé cắn anh đó!”

“Đau!”

Đừng có cảnh báo xong làm liền chứ! Với em là tiểu thư đài cát chứ có phải là con cẩu đâu mà đi cắn người thế này!

“Hề… Hoá ra là anh còn biết đau ha! Cơ mà còn nhớ nãy chúng mình nói gì không hay quáng gà quên luôn rồi?”

Nhìn Asako vừa nói vừa cười lộ răng nanh thế kia thì nếu tôi bảo không nhớ em ấy sẽ lại cạp tôi một phát nữa cho mà xem ạ…

“Về việc rời khỏi thành và đi du ngoạn cùng nhau nhỉ?”

Em ấy nghe tôi nói thế thì gật gù ra vẻ hài lòng. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao ánh mắt của em ấy nhìn tôi lại cảm giác… phức tạp hơn thế…

“Anh còn nhớ là tốt! Cơ mà tự nhiên Kazekaze nói chuyện như một ông già vậy!? Dạo này sức khoẻ anh có ổn không đấy?”

Hoá ra là đang lo lắng cho tôi à… Cơ mà tôi quên mất bản thân lúc này đang là một đứa trẻ, phải chỉnh lại cách dùng từ. Chẳng có đứa nhóc mới hơn mười tuổi nào lại đi dùng từ “du ngoạn” cả, dù chúng tôi có là con cháu quý tộc…

Mà vốn dĩ tôi đã bao giờ thật sự cảm thấy bản thân là quý tộc gì đâu ạ…

“Bữa giờ mẹ dạy anh vài lớp cung cách ứng xử nên anh đang tập dùng mấy từ lạ lạ luôn ấy mà…”

Tôi hơi khó xử nói trong khi gãi đầu. Chẳng hiểu sao tôi lại khó xử ạ, trong khi tôi đã nói dối em ấy biết bao nhiêu lần trước đây. Lần này cũng chẳng khác gì, chỉ là một lời nói dối trắng, một lời nói dối vì lợi ích của em…

“Thế cơ à… Dì Manako đáo để quá ha… Dù có bao nhiêu năm trôi qua thì dì ấy vẫn thế, vẫn sẽ tiếp đón mọi người thật dịu dàng và tặng họ một nụ cười hiền từ. Làm bé muốn gọi dì ấy là mẹ của mình luôn…”

“Em nói gì vậy, dĩ nhiên là mẹ anh sẽ xem em như…”

Như người nhà… tôi định nói thế nhưng cụm từ ấy chẳng thể thoát khỏi cổ họng này. Là bởi vì biểu cảm của em ấy đang dần trở nên u ám chẳng như thường khi…

Không… Phải là vì có gì đó không đúng. Em ấy vừa trách tôi nói chuyện như một ông già. Thế nhưng em ấy lại đột nhiên còn nói chuyện già hơn cả tôi… gì mà “bao nhiêu năm trôi qua” chứ. Asako bé bỏng mà tôi biết không bao giờ lo lắng về thời gian như thế…

Với cả đáng ra tôi phải nhận ra từ đầu… Ngày trước em ấy làm gì có cách xưng hô là “bé” này ạ. Hoặc ít nhất khi hai anh em nói chuyện với nhau, sẽ chỉ đơn giản là xưng hô anh em bình thường…

Cách xưng hô này… là của Shogun Asako mới phải…

“Anh biết không Kazekaze… Bà ấy giờ đây mỗi khi nhìn thấy bé ở gần sẽ luôn trưng ra một biểu cảm phức tạp, không dám nhìn thẳng. Dù sao cũng đúng thôi… có lẽ trong mắt bà ấy, bé chính là nguyên nhân làm cho bà ấy mất đi đứa con trai duy nhất, đẩy người chồng của bà ấy vào sự điên loạn…”

Trong lúc lắng nghe từng câu nói buồn thảm ấy, không biết từ khi nào… tôi đang dần di chuyển mình xa ra khỏi em ấy. Cả người tôi… không ngừng run rẩy…

Cô bé này… không phải Asako mà tôi biết. Nhưng đôi mắt hồng nhạt dường như đang chuyển dần sang một sắc đỏ đặc như máu tươi ấy chắc chắn biết “tôi”…

“Nhưng mà em có thật sự là nguyên nhân không Kazekaze? Nguyên nhân cho bi kịch cuộc đời của bà ấy, nguyên nhân cho cuộc đời phải tự cô lập và trốn tránh hiện tại của bà ấy… Nè… Nói cho em nghe đi…”

Em đang nói gì vậy… Tôi muốn hỏi câu đó nhưng nỗi sợ kinh hoàng ngăn cổ họng của tôi phát ra thêm bất kì âm thanh nào ngoài tiếng rên rỉ… 

Bằng bốn chi, em ấy bò về phía này. Cánh tay mảnh khảnh ấy giữ chặt lấy cơ thể tôi để tôi không thể di chuyển thêm nữa. 

Thủ thỉ không ngừng câu “nói em nghe”, em ấy trừng trừng đôi mắt đỏ ấy mà nhìn vào khuôn mặt… đang xiêu vẹo không ngừng của tôi…

“Anh… anh…”

Nói đi Kaze… rằng mày cũng không biết. Tại sao lại không nói được!? 

Câu trả lời chỉ có một thôi, một lời nói dối duy nhất…

Thế nhưng trước cả khi tôi kịp lẩm bẩm gì, đôi mắt đỏ kinh hoàng ấy… từ khi nào đã nhíu lại. 

Nước mắt lã chã rơi lên mặt tôi… lạnh cóng…

Khi nhìn thấy rằng phía sau dáng hình Asako đang đè lên tôi đã không còn hoàng hôn tím nào mà chỉ là căn phòng dát vàng lạnh lẽo… Khi nhận ra rằng dưới lưng này không phải là những miếng ngói gồ ghề mà ấm áp, thay vào đó là mặt sàn lán bóng mà tanh tưởi…

Tôi hiểu ra rồi.

Tôi đang mặc trên mình tấm giẻ rách rưới của nô lệ. Trên người em ấy đè lên tôi là bộ đồ ngủ bị làm xộc xệch bởi con quái vật hình người nọ…

Đây chẳng phải là chuyến trở về quá khứ nào cả…

Mà đây chính là viễn cảnh bệnh hoạn mà tôi đã luôn âm thầm, sâu kín đến tận cùng, khao khát đã xảy đến với bản thân mình.

Đúng vậy, tôi muốn người em gái mà tôi đã hi sinh cả thanh xuân để bảo vệ sẽ đè tôi ra mà mạt sát, mà chửi rủa, mà nhắc nhở tôi khôn nguôi về sự tồn tại tà dị của tôi…

Tôi muốn nó tiếp tục, kéo dài, dày vò tôi nhiều hơn nữa… 

Một giấc mơ tuyệt đẹp trộn lẫn với cơn ác mộng kinh hoàng nhất này…

Và chắc hẳn là điều mà chủ quân đã khuất của tôi đã mơ hồ cảm nhận được. Vì thế mà người đồng cảm và lo lắng cho tôi…

Thế nhưng, tôi không thể đắm chìm trong nó. Chính vì lo sợ một ngày bản thân sẽ chìm trong vũng lầy này mà tôi mới trở về với vùng đất này…

Tôi muốn khi gặp lại người ở thế giới bên kia… mình sẽ không nằm ra và quằn quại trong vũng máu như những ngày đầu ấy. 

Bởi trong đôi mắt đáng sợ nhưng lại đầy ắp những mơ mộng của người… 

Tôi là Siêu Kiếm Sĩ mà em đã nói đó Asako. Vì vậy mà đừng khóc nữa, em gái của anh…

Chống lại lực đè từ đôi tay mảnh khảnh ấy, tôi vươn rộng vòng tay nhỏ bé của mình… và ôm khuôn mặt khóc nức nở của Asako vào lòng. Dù đây là cơn ác mộng của anh… nhưng chắc chắn “em” cũng đang ở trong cơ thể này. 

Bởi vì anh đâu thể mơ thấy em khóc được… anh sợ nó hơn cả ảo cảnh bệnh hoạn này…

“Lần trở về này… anh sẽ không lừa dối em thêm nữa. Sẽ không nói dối với em lần nào nữa…”

Căn phòng dát vàng dần tan biến, dáng hình của hai anh em chúng tôi giữa vũng máu cũng dần phai nhoà đi…

“Anh vẫn chưa biết mình cần phải làm gì, cần phải đối mặt với em trong thực tế ra sao. Tuy nhiên, em có thể tin tưởng một điều… rằng những gì xảy ra ở đây sẽ chỉ là những ảo ảnh.”

“Anh quay về… nhất định không phải để làm cả hai chìm trong đau khổ nhiều hơn nữa.”

Và để đến được bước đó, anh nhất định sẽ xử lí kẻ đã cả gan kéo cả hai chúng ta về lại ảo cảnh khốn cùng này. 

_______________________________

Đầu tôi… đau quá…

“Cậu làm tốt lắm Kaze.”

Người vừa khen tôi… là Nishi? Lờ mờ mở đôi mắt cay rát của mình ra thì quả thật có cô ấy đang gối đùi cho tôi nằm ạ… Nếu Kuroe mà thấy cảnh này thì người sẽ đội mồ dậy mà lột da tôi vì ghen tị mất ạ… Dù với Nishi thì đây chắc chẳng phải là việc mà cô ấy xem là gần gũi gì cho cam.

Và có lẽ nó thật sự chẳng đáng ghen tị tới thế khi cả tôi cùng cô ấy đều đang phải đeo một cái xích cổ, có dây xích quấn chặt vào cái cột đình có lẽ là to nhất nơi… ở nơi có vẻ là thành lãnh chúa này.

Đối diện với hai người bọn tôi lúc này, không ai khác chắc chắn là “Quỷ Vương Hahaha”. Hắn đang mở to đôi mắt luôn ẩn dưới làn tóc nâu hạt dẻ ấy ra mà nhìn tôi đang bình thản mà liếc lại hắn. Khi ở bên dưới hắn như này, cũng như vì hắn đã vuốt phần tóc mái lên, tôi mới nhận ra mắt hắn có những thâm quầng trông hắc ám vô cùng ạ. 

Bộ kimono khiêm tốn mà hắn thường mặc giờ đã được thay thế bởi một bộ chiến giáp xám bạc, chắc chắn là ma đạo cụ khi nó những lằn sáng đỏ thẫm cứ chạy lên xuống bộ giáp ấy như những mạch máu. Bộ giáp ấy ôm sát cơ thể của hắn đến mức tôi chẳng thể tức thời nhìn xem mình có thể búng một viên đá dưới sân để mà cứa hắn được… Cẩn thận hệt như cách mà hắn đã né tránh được sự nghi ngờ của bọn tôi suốt thời gian qua.

Mặt hắn thì không có đeo gì nhưng khi hắn đã cẩn thận thủ cây gậy phép góc cạnh trên tay thế kia thì khó lòng… Chưa kể, thứ vũ khí đó, tôi đã từng thấy rồi. Nó là vũ khí được tạo ra từ Khí Hoá ma pháp của Quỷ Vương Triath, tên Quỷ Vương may mắn không chạm mặt bọn này vì bọn tôi đã đến thẳng khu cảng nhờ ma pháp dịch chuyển của Inseed. Nó là vũ khí có sự sống bên trong và sẽ bảo đảm chủ nhân điều khiển nó không chết trong khi tối ưu hoá năng lực chiến đấu của kẻ đó.

Năng lực của tên “Quỷ Vương Hahaha” này thì không gì khác chính là vòng cổ mà hắn đã còng lên cổ bọn tôi… Vòng cổ mà hắn đã còng lên chính cổ của con gái hắn…

“Đại sứ… Hay đúng hơn là với hành động của ngươi hiện tại thì ngươi chỉ là một tên thuộc hạ của tên Quỷ Vương nào đó kẻ này không nhớ. Theo ghi chép thì tên ngươi là… Mord Man Milleros nhỉ? Ngươi thật sự muốn phá nát cái cảng này tới vậy ư?”

Có chút đay nghiến vì khó có thể chấp nhận rằng hắn lại phản bội một minh quân như Rei mà tôi hỏi. Tuy nhiên, khi tôi nhìn dáng vẻ của hắn lúc này, dù đã vận một bộ chiến giáp hào nhoáng và cầm trên tay một thứ vũ khí khủng bố, tư thế của hắn vẫn cứ như vô thức co ro lại… hệt như khi hắn bước về phía bọn này trong tiệm sách. 

Có lẽ mọi thứ không hề đơn giản chỉ là “mến mộ” và được “mến mộ”…

“Phản bội cơ à… có lẽ đúng là thế thật. Tôi chỉ có thể cầu mong ngài Reijix sẽ hiểu cho, chứ chẳng hi vọng ngài ấy sẽ tha thứ khi tôi đã lấy oán để báo ơn…”

Vừa nói với một giọng điệu lâm li bi đát đến khó chịu, hắn vừa quay lưng và bước về phía một cái ghế gai góc tựa như một cái ngai. Khác với những gì tôi tưởng tượng, hắn chỉ đứng nhìn cái ngai ấy một lúc rồi lảng qua một bên… để cho chủ nhân thật sự của cái ngai hạ phàm lên nó. 

Đôi mắt của cô bé đã chẳng tỉnh táo nữa bởi cái vòng cổ nhưng vẫn đượm buồn giữa lớp chồng lớp ma lực đỏ thẫm đã phủ khắp sân vườn của thành lãnh chúa này. 

Trên người cô bé chỉ còn sót lại một lớp vải lưng của chiếc kimono nhỏ bé bay phấp phới. Nó còn vướng lại trên cơ thể ấy là bởi những mũi chông đâm ra từ cơ thể đã lớn như một thiếu nữ mười tám. Kinh dị hơn là việc nếu mắt tôi không bị những làn ma lực đậm đặc này làm cho hoa mắt thì chúng dường như đang cố trương nở ra nhưng bị lớp vỏ cứng phủ khắp người cô bé chặn lại… 

Tên khốn này thật sự đã dùng thứ thuốc ấy lên người của chính con gái hắn. Vì sao mà hắn lại đi đến nước đường điên rồ này…

“Cậu có thể nghĩ tôi điên, nghĩ rằng tôi muốn phá huỷ Cảng Tây này nhưng cậu nhầm rồi. Chỉ có cách này bọn họ mới nhận ra thôi… rằng quỷ tộc là một đám ác quỷ kinh hoàng ra sao. Chỉ có cách này họ mới nhận ra rằng họ cần phải bảo vệ bản thân mình trước những cám dỗ kinh tế mà quỷ tộc mang lại…”

Tôi mở miệng ra để phản bác bởi dù chưa giải thích gì thì lập luận của tên điên này đã đầy lỗ hỏng. Tuy nhiên, hắn lập tức chặn họng tôi với việc lớn tiếng nói tiếp với đôi mắt đã hơi vằn tơ máu kia…

“Cậu, người đã xa quê hơn 20 năm, và cả cô người lần đầu đặt chân đến lục địa này không thể hiểu được đâu ạ. Dù chiến tranh đã trôi qua từ bao lâu, nhưng tất cả bọn chúng vẫn ngạo mạn như thế, vẫn nghĩ rằng bản thân là cái rốn của vũ trụ trong khi sự thật là chính chúng mới là những kẻ thua cuộc.”

Trong khi hắn nói, những làn ma lực tựa như khói đỏ tím xung quanh dần lượn vòng, uốn nắn bản thân để tạo ra những hình dạng mờ ảo… trông như những người có sừng và cánh đang phỉ nhổ, đang chém giết và đang tàn phá một thị trấn. 

Ngươi thật sự không cần phải dẫn chứng luận điểm của mình với mấy cái minh hoạ khó hiểu này đâu, vì dù sao ngươi cũng phải hiểu là ngươi không thể thuyết phục được ta mà. Một kẻ khéo léo như hắn hẳn nhận ra suy nghĩ đó từ ánh nhìn đáp trả của tôi nhưng hắn vẫn cứ nói tiếp…

“Nếu cứ nhắm mắt mà dung túng cho chúng thế này… kẻ đầu tiên phải chịu mũi dùi của dư luận… chịu mũi kiếm của Sát Quỷ Đoàn, không ai khác chính là tôi, là gia đình của tôi.”

Vừa nói, hắn vừa nghiến răng. Đưa một tay lên và siết lấy nó thành nắm đấm, hắn như đang cố thể hiện quyết tâm của bản thân. Tôi phải thừa nhận rằng dòng suy nghĩ đó của hắn không phải là vô căn… Đọc những báo cáo của các cơ quan tại Alemarita liên quan đến Hikami mà tôi cũng nhận thấy sự gia tăng của những hiện tượng tiêu cực này. 

Tuy nhiên, tên này như bao nhiêu người vô tội hoá ác nhân khác, đang quá vội vàng…

“Vì thế mà khi nghe tin rằng tên chủ nhân xưa cũ đã từng lợi dụng tôi như một con chó rách đang có ý định kích phát một cuộc chiến… Tôi đã tuyệt vọng, nhưng cũng đã theo gợi ý của người đó mà lợi dụng được việc này… Chỉ cần lần nữa ngoan ngoãn vẩy đuôi trước mặt tên chủ nhân rác rưởi ấy, dĩ nhiên hắn sẽ lại tức thì tín nhiệm tôi, vì tôi vốn là kẻ xuất sắc nhất mà hắn có mà…”

Nói tới đoạn này thì dáng vẻ co ro của tên Mord này dần mất đi. Tư thế và khí thế của hắn lúc này khi nhìn xuống bọn tôi, chắc chắn là của một tên thuộc hạ Quỷ Vương đầy kiêu ngạo. 

Tuy nhiên, khi hắn đưa bàn tay đang siết chặt ấy về để mà vuốt ve lấy mái tóc đen mun đã dài đến tận bàn chân của cô con gái hắn thì quả nhiên như hắn nói… Hắn không phải là một con chó trung thành.

“Chỉ một tiếng nữa thôi, bọn quân hèn mọn của tên chủ nhân rác rưởi sẽ kéo đến Cảng Tây này. Dưới ảnh hưởng của ma pháp siêu phàm mà con gái… mà Chúa Quỷ Kí Ức đang lan toả khắp Cảng Tây này, bọn chúng sẽ trở thành một lực lượng không thể cản phá. Tuy nhiên, chúng sẽ không thể giết bất kì ai cả.”

“Chúng sẽ chỉ phá hoại cho đến khi nỗi hận thù và tuyệt vọng trước sức mạnh của bọn chúng đã thấm vào xương tuỷ của mọi người dân nơi đây…”

Nói tới đó thì hắn như hào hứng thọng cây gậy đang phát sáng trên tay hắn xuống đất, khiến cơn tê rát ở vùng cổ của tôi tăng lên gấp bội. Có chút khó thở… 

“Khi đó, Chúa Quỷ Kí Ức sẽ giáng trần và quét sạch tất cả, trở thành hiện thân của hi vọng. Như một vị thánh thực thụ, tất cả người dân sẽ tôn vinh, sẽ đi theo sự chỉ dẫn của Chúa Quỷ mang trong mình dòng máu Hikami này. Và rồi sẽ không có bất kì tên quỷ tộc man rợ nào có thể đặt chân vào Cảng Tây này nữa…”

Hắn tự tin khoe khoang xong kế hoạch hoành tráng của bản thân thì bước về phía bọn này, đưa một tay ra. Lại nữa à…

“Khác với lũ quỷ tộc man rợ, các vị là những người đã luôn tôn trọng những người dân Hikami, sẵn sàng hoà mình vào nhịp sống nơi đây. Hãy hợp tác với bọn tôi đi… vì sẽ chẳng có người vô tội nào bị giết cả. Danh tiếng của ngài Reijix tuyệt nhiên sẽ không bị tổn hại và tôi cũng sẽ bảo đảm mọi người sẽ đến được với thành Yamahito.”

Hắn nói như thể chỉ có chúng tôi được lợi và đang nhận lấy sự bố thí bác ái của hắn nhưng như thế cũng đủ để làm lộ rõ hết những lỗ hỏng hắn vẫn chưa vá được trong kế hoạch “thanh trừng” của hắn. Nishi ngồi bên cạnh tôi nghe hắn lảm nhảm mà bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài luôn rồi ạ.

Thứ nhất là hắn đang không thể giết được bọn tôi vì lí do nào đó. Nishi thì không nói nhưng tôi với hắn không thân tới mức sẽ kiêng dè việc lấy mạng nhau… Hắn thậm chí còn chẳng thể tẩy não bọn tôi với cái vòng cổ hắn đang tròng lên cổ này.

Thứ hai là Rei sẽ không để yên cho hắn nếu kế hoạch của hắn thành công. Vì là một nhà ngoại giao, hắn hẳn phải nắm quá rõ tầm nhìn của Rei về mối quan hệ người Hikami và quỷ tộc.

Thứ ba thì đơn giản là những thế lực khác ở Hikami sẽ chấp nhận “vị thánh” mà hắn đang chuẩn bị cài cắm không? Chắc chắn là không rồi ạ.

Vì vậy mà câu trả lời của tôi cho tên ảo tưởng này chỉ có một, là một viên đá thẳng vào mặt hắn!

Tuy nhiên, đúng như tôi e ngại, pháp trượng trên tay hắn di chuyển với tốc độ phi thực để tức thì gạt viên đá được tôi giải phóng từ lòng bàn tay này. Nó phát sáng… và khiến tôi khó thở hơn nữa… Khốn nạn…

May thay, ngay khi Nishi nghiêm túc trừng mắt nhìn tên Mord kia thì hắn liền giật lùi lại, giúp tôi có thể hô hấp đàng hoàng trở lại. Quả nhiên, hắn không thể khiến tôi tắt thở luôn với vòng cổ này và chắc chắn là hắn không thể kiểm soát được Nishi. 

Mà dù hắn không nói mà chỉ bực dọc lườm bọn tôi, cũng như ánh mắt khó xử của Nishi khi nhìn sang tôi, thì bọn này cũng đang bị kiềm hãm tương tự như hắn. Tất cả là bởi khác với vòng cổ của bọn này thì vòng cổ của bé Mina đang vừa thao túng cô bé vừa là chốt an toàn cuối cùng để bảo vệ cô bé… 

Nếu để ý kĩ, lớp vỏ ngoài cứng đang che phủ cơ thể cô bé trông như đã mọc ra từ vòng cổ của cô bé.

Có nực cười không ạ khi bọn này đang phải lo cho con gái của hắn còn hơn cả hắn… Chắc chắn hắn không giết cô bé đâu nhưng nếu như lúc này chỉ cần hắn nới lỏng sự kiểm soát của vòng cổ ấy thì phần dị tộc đang sinh sôi trong cơ thể của cô bé sẽ bị giải phóng… Nó sẽ biến cô bé thành một thứ tồn tại đáng thương mà vô phương cứu chữa.

Bà lão thần bí… Lúc này chúng tôi cần sự phù trợ của bà ta hơn bao giờ hết. Nhưng biết tìm bà ta ở đâu khi cô rồng trắng bọn này còn chẳng tìm được. Đó là chưa kể bọn tôi cần vô hiệu hoá cả cặp cha con để mà tiến hành chữa trị…

Thật đáng hờn nhưng lúc này… bọn tôi chỉ có thể nhờ vào người đồng hành của bọn tôi đang không có mặt ở đây. Chắc chắn cô bé sẽ đến đây thôi…

Tên Mord kia vẫn thong dong mà đứng thẳng người trở lại, hẳn là đang cho rằng hắn chỉ cần xích cổ tôi và Nishi. Khi nhớ lại những gì mình vừa trải qua trước khi tỉnh lại, tôi có thể hiểu vì sao hắn tự tin đến thế. 

Mina, Chúa Quỷ Kí Ức, năng lực của cô bé theo như cái tên gợi lên chắc chắn là thao túng một thứ mà trước giờ tôi chưa thấy ma pháp nào thao túng được, tâm trí của con người. 

Theo lệnh của kẻ không xứng làm cha cô bé, hẳn là cô bé khi nãy ở trên cao là vì đang phát động ma pháp của bản thân, đẩy tất cả mọi người vào cơn ác mộng kinh hoàng nhất của họ, chân thật vô cùng khi được tạo ra từ kí ức. 

Thế nhưng nếu hắn nghĩ chỉ như thế là đủ thì hắn khinh thường bọn này quá rồi… Môi tôi vểnh lên một chút khi cảm nhận được có gì đó đang xâm nhập nhanh qua làn ma lực đậm đặc ở nơi đây…

“Trả lại Mina đây!”

Cùng với một tiếng kêu quả cảm, người đang lao xuống từ phía trên là Minerva đang phủ cơ thể của cô bé trong một chiếc áo choàng lấp lánh làm từ Hắc Thuỷ. Như một thiên sứ của một đêm đầy sao mà cô bé phóng xuống, với đôi sao vàng kim sáng nhất tập trung vào mái tóc đen mun của Chúa Quỷ.

Mord bàng hoàng nhìn lên, giương pháp trượng về phía cô bé trong khi nhăn tít mặt lại bởi một tình huống mà quả nhiên hắn đã không thể ngờ tới. Mina thì thơ thẩn nhìn lên, bờ môi nhỏ bé lẩm bẩm gì đó…

Ma pháp trận của tên Mord hoàn thành, tưởng chừng như sẽ được giải phóng và trở thành một cái vòng cổ khống chế nữ anh hùng quả cảm của chúng tôi. 

Tuy nhiên, khi cô bé bắt đầu xoay vòng, hoá thành một mũi khoan nước đen thì hắn lập tức bị pháp trượng lôi đi theo nghĩa đen. Thứ vũ khí đó thông minh thật, bởi dù có mặc giáp xịn mấy thì nếu cứ đứng đó hắn sẽ bị đè nát bởi mũi khoan đang tạo ra cả một cơn mưa phùn đen ấy. 

Chẳng mảy may truy đuổi, quả nhiên Minerva cũng đã để ý rằng mục tiêu cần ưu tiên khống chế ở đây chính là cô bé Mina. Vì thế mà Minerva cứ theo đà mà giáng xuống…

“Ma pháp đặc trưng: Tái Hiện.”

Vậy nhưng trước phút va chạm, ma pháp trận rất lớn được vẽ với tốc độ mà khó có thể tin được xuất hiện trước khuôn mặt thơ thẩn của Mina. Từ bề mặt của nó mà khói đỏ đậm phun ra đậm đặc, bủa vây lấy Minerva và thậm chí là… đẩy lùi cô bé ra ư?

Hoá đôi tay đen tuyền của bản thân thành một cặp cánh khổng lồ mà cô bé vỗ vài cái trong khi bị đẩy bay ra, dần hạ cánh một cách tao nhã. Tuy nhiên, biểu cảm của cô bé thì chẳng có gì tao nhã cho cam… khi bước ra từ làn khói… là một người đàn ông mờ ảo đang cầm một lưỡi liềm khổng lồ.

Quả nhiên, đúng như cái tên ma pháp… Nó đang tái hiện lại kí ức của bọn tôi. Tạo ra dáng hình mà không chỉ Minerva mà cả tôi và đặc biệt là Nishi nhung nhớ vô vàn…

“Oà… Em đã giỏi hơn nhiều rồi đó Minerva. Anh tí nữa là chẳng cản nổi em rồi. Không biết là em lúc này… đã hiểu những gì anh từng nói chưa nhỉ?”

Đến cả tên Mord cũng phải có chút tím tái mặt mày khi nhìn thấy thứ mà con gái hắn đã tạo ra. Bởi đối diện hắn lúc này, dù dáng hình ấy cứ đang bị nhoè đi ở phần viền bởi bản chất là ảo ảnh của nó, nhưng đó chắc chắn là Vực Thẳm Quỷ Vương, Kuroe Dez Drakkar. 

Không nói một lời nào mà Minerva lần nữa hoá đôi bàn tay đen của mình thành hai móng vuốt khổng lồ, lao về phía của ảo ảnh kia. Kuroe của bình thường sẽ chỉ tiếp nhận đòn đánh và đánh giá… nhưng đây là ảo ảnh…

“Hắc Lôi Ma Pháp: Liên Giáng.”

Từ bàn tay đen tuyền của ảo ảnh mà sấm chớp tim tím được giải phóng liên hoàn về phía Minerva, ngăn cản bước tiến của cô bé. Tuy nhiên, nhiêu đó chắc chắn không đủ.

Thay vì tiến tới, cô bé xoay người để hắc thuỷ tung bay. Từng giọt một cứ thế bay ra rồi lại kết nối với nhau tức thì, tạo thành một bức màn nước che chắn và hấp thụ những sấm chớp đâm tới ấy. 

Đánh chân, cô bé đã uyển chuyển lướt qua những sấm chớp tim tím không thể truy đuổi theo dáng hình nhỏ bé ấy. Dứt khoát, móng vuốt đen ấy xé qua ảo ảnh, khiến nó dần tan biến đi…

“Làm… tốt lắm… nhưng vẫn chưa đủ đâu, Minerva.”

Dịu dàng, ảo ảnh nói với cô bé trong khi nó tan biến mất, khiến biểu cảm của cô bé hoá thành một sự pha trộn khó tả giữa đau đớn và khó hiểu. Thế nhưng với những người đang quan sát từ ngoài là bọn tôi, việc nhận ra ý của câu nói ấy không hề khó khăn. Bởi chẳng mất bao lâu để đột nhiên một cây cào cỏ chợt đâm về phía Minerva, làm xước khuôn mặt trắng trẻo ấy. 

Minerva buộc phải lùi ra… bởi lúc này cô bé đã nhận ra làn khói từ ma pháp đặc trưng của Mina vẫn đang tuôn trào. Và bước ra từ mớ khói ấy lúc này là một đám dân thường bặm trợn, nghèo nàn, đủ thể loại… Giờ là tới những kẻ đã từng áp bức cô bé à?

Lần nữa, Minerva cố gắng sấn về phía của Mina nhưng khi địch đã trở nên đông như thế này thì cô bé đang gặp khó khăn. Bọn tôi cần phải làm gì đó… chủ yếu là tôi bởi tên Mord vẫn đang theo dõi Nishi sát sao ở cái góc mà pháp trượng kia đã kéo hắn ra.

Thế nhưng tôi chưa kịp làm gì thì có cảm giác như có kẻ nào đó sau lưng mình.

“Im lặng và giữ tự nhiên, giả vờ theo dõi tiếp trận chiến của cô bé đi. Yên, để chị đây cắt xích coi…”

Giọng nói này, dù đã hơi thay đổi, hẳn do cái mặt nạ che miệng, nhưng chắc chắn là bà chị quản lí tửu quán Succubus. Quả nhiên là Hắc Thủ, hay có lẽ đúng hơn là cựu Hắc Thủ, cô ta như đang tồn tại bên trong cái bóng đang mờ ảo phản chiếu trên mặt sân của tôi. Cô ta trách tôi không ở yên được nhưng khi vũ khí của cô ta đang cứa qua dây xích, khiến vòng cổ rung lắc liên tục thì sao mà tôi yên nổi ạ…

Tôi có thể cảm nhận được sự tách rời của sợi xích rõ ràng rồi. Cơ mà quả nhiên sẽ chẳng có chuyện cẩu binh này được giải phóng dễ như thế khi Mina đang liếc đôi mắt tím âm u của cô bé về phía này. 

Tôi cố gắng không nhìn sang phía đó để không tỏ ra khả nghi. Thế nhưng từ làn khói tím đỏ đang vây quanh bọn này, có gì đó chắc chắn đang thoắt ẩn thoắt hiện… Mấy người quen khó chịu nhất của bà cô chủ tửu quán thì hẳn là một đám sát thủ khó ở rồi nhỉ…

Nhanh chóng nắm lấy một nắm đá vụn từ mặt sân xung quanh, tôi liên tục búng đá giấu tay để bảo vệ cho bà cô Hera có thể cưa đứt xích cho mình. Hiện tại chúng chỉ ném ám khí tới thì tôi còn đỡ được nhưng bản thân chúng lao tới thì khó lòng… Kéo dài thêm để tên Mord để ý thì sẽ càng thêm khó. 

Chưa kể là sau khi được giải thoát thì tôi làm gì? Tìm và xử lí tên Mord khi hắn vẫn đang là kẻ duy nhất bảo vệ được Mina. Hay tuyệt vọng lao tới Mina như Minerva, cố làm suy kiệt em ấy… Không cách nào giải quyết được vấn đề lớn nhất là chất thuốc hoá dị tộc trong cơ thể cô bé. Nghĩ thế mà tôi không khỏi nghiến răng trước nghịch cảnh phức tạp đến khó chịu vô cùng này…

“Người từng rạng ngời mà khuyên nhủ tôi hãy sống sao cho có ý nghĩa đâu rồi Kaze. Thoát khỏi thứ xiềng xích này và đánh lạc hướng tên đại sứ giúp tôi đi. Nếu được thì phá huỷ pháp trượng của hắn. Nó sẽ vô hiệu hoá cái vòng trên cổ chúng ta. Mới học được kĩ năng của sư phụ thôi nên nếu bị hắn phá đám thì tôi không chắc sẽ thành công đâu.”

Nishi vừa ngụ ý nói là cô ấy sẽ làm được ư… Tôi có hơi bất ngờ mà nhìn qua khi nghe cô ấy thì thầm yêu cầu vào tai tôi. Khi bắt gặp đôi mắt lam xen xám của cô ấy thì mắt tôi theo nó nhìn xuống bên dưới. 

Giờ để ý kĩ… cô ấy đang luồn những sợi ma lực cực mỏng qua sân của phủ lãnh chúa vốn được rải đầy đá vụn này… Nó đang mở rộng dần về phía Mina.

Nếu đã thế thì tôi phải thoát ra. Thế nhưng vừa nghĩ thế khi nhìn lên… thì ở đó là ba tên Hắc Thủ đang cắm đầu về phía này. Không ổn… Dây xích vẫn được cắt chưa đủ để tôi tự giật đứt. Cổ tôi cũng tức thì tê rát… Tên khốn đó để ý rồi!

Cứ thế này thì ám khí trên tay chúng sẽ xuyên qua cả tôi lẫn bà chị Hera mất… Nishi cũng chẳng thể hỗ trợ được khi cô ấy vẫn đang tập trung kéo dài những sợi ma lực…

“Kiếm kỹ Yamahito: Hoa Hạ.”

Thế nhưng thứ cắm vào tầm nhìn đang nhoè đi bởi khó thở của tôi không phải là vũ khí của lũ ảo ảnh đó. Một đường đao thanh thoát lướt qua, như chẻ đôi tầm nhìn này rồi khiến cho những cánh hoa kì ảo tung bay theo sự ngã xuống của lũ giặc… 

Chỉ có thể là em ấy… là Asako… 

Nhưng mà lúc này không ổn…

Trên mặt tôi lúc này không có cái mặt nạ của Nishi đưa cho. Em ấy đã cứu tôi, và sẽ nhìn thấy tôi mất…

Tôi cố hạ thật thấp đầu mình xuống mặt sân từ đá vụn này. Dù đáng ra lúc này không phải là lúc để lo về chuyện này…

Thế nhưng tôi đang theo bản năng mà chạy trốn…

Thật hèn nhát…

“Siêu Kiếm Sĩ, Kaze Yagato, xin phép tham chiến ạ!”

Gì cơ…

Vẫn còn hơi run, tôi kéo tầm nhìn của mình ra khỏi những viên đá góc cạnh. 

Đó chắc chắn là dáng hình của em ấy, dù trong một bộ đồ mạo hiểm giả giản dị nhưng lại duyên dáng vô cùng. Trên tay của em là một thanh đao với cán dài bất thường. Mái tóc của em đang tung bay giữa những nhành hoa mà chính em đã dùng đao để vẽ ra.

Thế nhưng đôi mắt ấy của em… tuyệt nhiên đang nhắm lại. Em đưa khuôn mặt vẫn bình an vô sự của em về phía này, nhưng chẳng hề nhìn. 

Còn tôi… thì đã phì cười ạ. Biết rằng việc này chẳng đúng lúc chút nào, thế nhưng tôi không thể nhịn được mà phát ra một vài tiếng cười nhỏ. 

Tiếng cười mà tôi đã phát ra biết bao nhiêu lần khi dành thời gian bên em gái trân trọng tôi vô dụng giữa địa ngục ngày ấy…

Bởi vì thật vụng về quá đi ạ… Cả tôi lẫn em ấy…

Với tâm trạng không thể nào phơi phới hơn, tôi đứng bật dậy và dễ dàng giật đứt được sợi dây xích đã được bà chị Hera cắt sắp đứt. Nhìn qua Nishi thì tôi thấy cô ấy từ đang nhìn tôi có chút khó hiểu, giờ đã nở một nụ cười lém lỉnh trong khi dùng một tay vẽ ma pháp trận, tạo ra một cái mặt nạ tương tự cái tôi đã đánh mất. 

Nhận lấy và đeo lên mặt của mình, tôi chậm rãi áp lưng mình vào lưng của em gái mình. Một là để ra hiệu cho em ấy có thể mở mắt trở lại, hai là để che lưng em ấy khỏi một loạt ảo ảnh đang lần nữa ồ ạt kéo tới…

“Ân nghĩa cứu mạng của Siêu Kiếm Sĩ, ta quyết không quên và sẽ trả ngay tại đây. Shogun của thành Yamahito, Kunikaze Yamahito, cũng xin phép tham chiến!”

Cùng với tiếng hô của tôi thì cả tôi và em ấy liền tách lưng nhau ra và lao về phía những kẻ địch ảo ảnh đang hướng về phía mình.

Chúa Quỷ Kí Ức nhìn chúng tôi với một biểu cảm khó hiểu. Minerva thì cười tươi như hoa trong khi tiếp tục cố tiến về phía trước. Bà Hera và Nishi thì đều cười gượng mà quan sát. Tên Mord thì trông như nửa sợ hãi, nửa phẫn nộ…

Để tạo ra một loạt những phản ứng thế kia…

Chúng tôi… thật sự là một cặp anh em khó hiểu mà ạ. 

Không thể nhìn nhau, không thể đối mặt với nhau, dùng những cái tên giả, những danh hiệu vốn thuộc về đối phương chứ chẳng phải bản thân. 

Thế nhưng chẳng có chút gì ở đây cảm giác là gượng gạo cả. Như thể chúng tôi đã làm việc này rất nhiều lần, như thể đây là những gì đáng phải xảy ra…

Dù sao đi nữa, trong tình thế này, cách duy nhất để bọn tôi thể hiện sự quan tâm cho nhau chỉ có một. 

“Trảm sát tất cả!”

Khi cùng nhau thét lên, tôi có thể cảm nhận kiếm của chúng tôi cùng lúc hạ xuống, xé qua vô vàn quân địch dễ dàng. 

Những kẻ còn chống đỡ được… thì nhận lấy thêm một đòn nữa!

“Kiếm Kỹ Yamahito: Tuyết Vũ!”

“Thú Kiếm: Xé!”

Không cần phải che giấu gì, chỉ cần để lưỡi kiếm tung bay và nhảy múa quanh ngọn lửa là trái tim của người kiếm sĩ.

Thật ngớ ngẩn để đi khẳng định điều đó lúc này… 

Nhưng chính tinh thần đó, cha tôi đã từng khẳng định, chính là đỉnh phong của một kiếm sĩ Yamahito.

Khi kiếm của chúng tôi dừng lại cũng là lúc cả hai lần nữa áp lưng vào nhau. Đúng như những gì tôi đã khẳng định cùng em gái của mình, mọi ảo ảnh trên sân đá này đã bị xé xác thành những mảnh vụn ma lực không hơn không kém. 

Đó là bao gồm cả những ảo ảnh đang làm khó dễ Minerva. Nhờ đó mà cô bé đã tiếp cận được Mina và đang cận chiến, cố khống chế cô bé với vuốt Hắc Thuỷ của mình. 

Tuy nhiên, không thể nào xem thường năng lực thể chất của một dị tộc, dù chưa hoàn chỉnh đi nữa. Với lớp vỏ cứng như một bộ giáp bất khả xâm phạm, cô bé dùng nó để che chắn và phản đòn những cú nắm của Minerva với khả năng thể chất bùng nổ. 

Về phía tên Mord và vì sao hắn không thể làm gì với vòng cổ vẫn còn trên cổ tôi thì đó là do bà Hera trong lúc bọn tôi đang tung hoành đã không ngừng làm phiền hắn. Mừng thay là bà ta đủ khéo để nhận ra không nên bén mảng đến quá gần tên đó khi hắn đang cầm cây pháp trượng rõ nguy hiểm ấy trên tay, chỉ lờn vờn giữa những mảng tối nơi đây mà ném ám khí. 

“Nghe nó sai sai mà bé nghĩ chắc nên để hai em gái giao chiến công bằng với nhau đi nhỉ? Ngài Shogun tự xưng bảo vệ chị gái tóc xanh đi, hai người quen nhau mà. Để bé xử tên phản đồ này… Dù sao chính bé đã nhẹ dạ mà chấp nhận cho hắn làm đại sứ đại diện mà…”

Vế đầu thì tôi đồng tình vì cả hai bọn tôi đều không có kinh nghiệm phối hợp với Minerva, rất dễ làm vướng đường nhau. 

Tuy nhiên, phần sau thì nên ngược lại ạ. Anh đã thề từ khi thoát kiếp nô lệ rồi, rằng bất kì kẻ nào muốn hãm hại hay chống lại em, anh sẽ trảm chúng.

“Siêu Kiếm Sĩ đại nhân đang nói gì thật khôi hài. Dù ta không phải kẻ chọn hắn nhưng bất kì kẻ nào làm càn trên đất Yamahito, chính tay ta sẽ xử lí!”

Không để em ấy nói thêm mà tôi tức thì phóng về phía tên Mord. Em ấy cũng chẳng rảnh rỗi để nói gì thêm khi lần nữa một đám địch đang chui ra từ làn khói đỏ mà tấn công em ấy tới tấp. Hình như tôi thấy thứ gì đó tựa như một hàm rồng lấp ló qua làn khói nữa cơ ạ… Nhưng đó là Asako mà, em ấy hơn thua ác lắm ạ, không có vụ ảo ảnh của một thuộc hạ có thể đánh bại em ấy đâu. 

Tôi chỉ cần lo nhiệm vụ của tôi và đó chính là làm cho tên phản tặc này sáng mắt ra. 

“Cùng là quân phản tặc chiến đấu với nhau… Ngài không thấy tình huống này thật khôi hài không ngài Shogun tự xưng!?”

Vừa nói, Mord vừa vung mạnh pháp trượng của hắn, không ma pháp trận mà giải phóng vô vàn gai thép khoan tới về phía tôi. 

“Ngài thật sự nghĩ rằng bản thân, giờ chỉ là một thú nhân kiếm sĩ bình thường, chẳng thể dùng được cả ma pháp… thật sự có thể trảm hạ hàng chục thuộc hạ Quỷ Vương như ngày trước ạ?”

Không hề khoan nhượng, hắn vung xong thì cắm pháp trượng xuống đất, tạo thêm một làn sóng gai thép trồi lên từ mặt đất. Hai đòn đánh ấy kết hợp, tạo thành thứ gì đó tựa như một hàm quái thú khổng lồ đang chuẩn bị nhai ngấu nghiến cơ thể này của tôi. 

Đã thế cổ tôi bắt đầu lại lần nữa đau nhức bởi lực siết của cái vòng cổ chết tiệt này… Thật sự không khác gì việc đang phải đối đấu với hai thuộc hạ Quỷ Vương cùng lúc ạ. 

Tuy nhiên, quả nhiên là tên này đã quá nhập vai vào việc làm một “người Hikami” mà quên mất rằng tôi còn có một thứ vũ khí nữa… 

“Lên nào, Kaito…”

Đối diện với làn sóng gai thép mà tôi lẩm bẩm, siết lấy thanh gươm đang toả ra ánh sáng xanh lam rạng ngời.

“Ta đợi phút giây này hơi lâu rồi đó!”

“Kiếm Tâm: Bách Kiếm!”

Đưa kiếm lên và vung xuống, tôi có thể cảm nhận lưỡi kiếm của tôi và của Kaito đã trồi ra từ lồng ngực này xé qua hàng vạn gai thép như dao nóng cắt qua bơ. 

Cùng một bước đạp nhảy, tôi phóng bản thân tới sát ngay trước mặt tên Mord ấy, ngắm nhìn thật kỹ khuôn mặt đang nhăn nhó vô cùng của hắn khi phải lấy pháp trượng ra chống đỡ. 

“Tên khốn…”

Hắn định nói gì đó nhưng không có vụ tôi cho hắn bất kì giây nào để thở khi tôi cùng Kaito thay phiên nhau đập lưỡi kiếm liên tục vỡ nát lên thanh pháp trượng đen đặc ấy.

“Ta biết mà… Ta biết ngươi đang định than vãn gì đó về việc kiếm sĩ lôi Kiếm Tâm ra để đánh người thường là tà đạo! Tuy nhiên, ngươi có phải người thường nữa không? Thứ vũ khí dày vò kẻ khác này của ngươi này có phải là thứ gì đó bình thường không!?”

Tia lửa từ kim loại va đập nhau liên tục bắn ra nhiều đến mức thắp sáng cả một góc này nhưng càng đánh tôi chỉ càng cảm nhận thấy sức mạnh càng dâng trào. Kiếm càng vỡ thì chỉ khiến tôi cảm thấy như bản thân có nhiều vũ khí hơn. 

“Nếu ngươi vì bảo vệ gia đình ngươi mà không từ thủ đoạn… Thì ta cũng vì bảo vệ gia đình của ta mà quyết dùng mọi thủ đoạn để chiến thắng nhà ngươi!”

Quyết tâm của tôi như hiện thực hoá trong đòn đánh, tức thì đẩy lùi tên phản tặc một khoảng xa. Tuy nhiên, đứng với thanh pháp trượng chắn ngang đã bị nứt nẻ nghiêm trọng, hắn vẫn nở một nụ cười nham nhở.

“Chiến thắng? Từ đầu chẳng có chiến thắng nào cho ngài cả đâu ạ. Tôi đã cật lực để bảo đảm điều đó, với hi vọng rằng ngài và ngài Nishi sẽ nhận ra mà ủng hộ tôi. Nếu ngài ngăn cản bọn này thì bọn giặc vẫn sẽ kéo đến và rồi bị thảm sát… Mục đích của tôi vẫn sẽ đạt được bất kể…”

“Thú Kiếm: Cắn.”

Nhận thấy đối phương đã bắt đầu đi tới nước câu giờ mà tôi giương rộng hai kiếm, tức thì tiếp cận và cắt đôi pháp trượng đó của hắn. 

“Ma pháp đặc trưng…”

“Kiếm kỹ Mokutei: Phản Ma Hoa.”

Ma pháp trận vừa được vẽ xong thì tức thì bị một kiếm chạy từ bao kiếm của tôi ra mà chém đôi. 

Cố chấp, hắn tiếp tục vẽ, tôi tiếp tục chém. Không cần biết bao nhiêu lần hay ngươi có bao nhiêu ma lực, ta có thể chém cho tới khi đứt đôi sự tự tin thái quá đó của ngươi. 

Thế là sau mười lần lặp lại, Mord đã ngồi bệt dưới đất. Môi hắn vẫn cười nhưng đôi mắt đỏ đã dần tỏ rõ một nét bất lực. Tuy nhiên, để phòng hờ mà tôi vẫn nhờ Kaito băm vằm thứ vũ khí Khí Hoá kia ra trong khi kề kiếm sát mặt người đại sứ lầm đường lạc lối này. 

Chậm rãi đổi góc đứng, tôi có thể thấy Asako vẫn đang nhảy múa trên cái xác của một ảo ảnh khổng lồ mà đánh tan những kẻ cả gan lại gần Nishi. Thật kì lạ khi trên tay em ấy chỉ là một thanh kiếm thường vậy mà lại có tầm với dài đến lạ. Cách mũi kiếm ấy bay giữa không trung cũng vô cùng hút mắt, lúc lượn lờ như một cánh bướm, lúc dứt khoát như ong đập cánh.

Về phía Minerva thì dù bộ quần áo của em ấy đã có chút tơi tả khi liên tục bị phục kích bởi ảo ảnh và bị phản công bởi Mina nhưng người tàn tạ hơn chắc chắn là Mina. Lớp vỏ bọc cứng trên người cô bé đã nứt nẻ ra thành những lằn sâu, chắc chắn đủ để những sợi ma lực của Nishi luồn vào ạ!

Tuy nhiên, không biết là do tôi có cảm giác nhầm không… nhưng lượng khói đỏ đã trở nên dày đặc hơn rất nhiều. Rõ ràng số lượng ảo ảnh thì đang ít đi nhưng tại sao lại có hiện tượng này? 

Ma pháp của cô bé Mina có lẽ vốn dĩ là tạo ra ảo ảnh từ lượng ma lực dạng khói cô bé đang toả ra qua từng cử động của cơ thể. Vì một lý do nào đó mà cô bé chỉ đang để cho lượng khói lan tràn khắp nơi mà không chuyển hoá chúng thành ảo ảnh… Chẳng lẽ…

“Có lẽ người câu giờ thành công ở đây không phải là ngài mà là tôi rồi đấy ạ…”

Cười khúc khích, tên Mord móc mỉa tôi trong khi thi triển một ma pháp trận nhỏ trong lòng bàn tay của hắn lúc nào tôi chẳng hay. Khốn khiếp! Bị phân tâm rồi…

Quay lại nhìn về phía cô bé Mina thì tôi có thể nhìn thấy viên ngọc trên cổ của em ấy đang toả sáng xuyên qua màn khói đỏ. Để rồi khi ánh sáng đỏ chói ấy tắt… thì thay thế nó là một ma pháp trận khổng lồ tưởng như có thể nuốt chửng cả thành Yamahito này…

“Ma pháp đặc trưng cực hạn: Tái Hiện Ác Mộng, Hoàn Mĩ…”

Giọng nói trẻ con nhưng vô hồn đọc tên ma pháp khủng bố ấy khiến nó thêm mấy phần rùng rợn. Toàn bộ khói đỏ cùng với cả chính người đã thi triển ma pháp đó bị hút dần vào tâm của ma pháp trận ấy, tạo nên một cơn bão khói ma lực với cô bé Mina là tâm bão. Rốt cuộc thứ gì sẽ xuất hiện… thứ gì có thể kinh khủng hơn cả chủ nhân đáng kính của tôi, tồn tại như một cơn ác mộng của tất cả mọi người ở đây…

Khoan đã… Có đúng một kẻ phù hợp với những điều mà tôi vừa kể…

Ánh sáng đỏ tím của ma pháp trận mờ dần, để bị thay thế bởi một thứ ánh sáng xám xịt và vô hồn, như một hồn ma vất vưởng giữa sân phủ lãnh chúa bị bao trùm trong màn đêm này. Hắn như hoà vào màn đêm ấy cho đến khi đôi mắt ấy mở ra, đến giờ vẫn còn khiến tôi phải sởn tóc gáy dù đã nhìn thấy không ít lần.

Cô bé Mina đã mất dạng không thấy đâu, chỉ còn lại kẻ khiến tên Mord run rẩy với âm thanh vũ khí của hắn, thanh giáo cấu thành từ hàng nghìn con dao Longinus. Minerva thì cau mày mà cùng Asako đứng chắn trước Nishi, người đang mặt lạnh nhưng sự căm phẫn như đang hiện thực hoá thành mùi cháy khét nồng nặc tức thì phủ khắp không gian này. 

“Để cho các ngươi sống… đáng ra là một sai lầm.”

Alexandro Dez Bernavezt, nói một câu nghe mà tôi chẳng thể hiểu được với chất giọng khàn khàn nhưng lại yếu ớt đến lạ của lão. Tuy nhiên, hành động nắm lấy vũ khí của ảo ảnh ấy thì vẫn đong đầy uy lực của kẻ được gọi là quỷ tộc mạnh nhất. 

Ma pháp trận khổng lồ được vẽ và vận hành trong một cái chớp mắt của tôi.

Mọi người cùng lao đến, cố gắng chạm vào ảo ảnh đó. Dù không biết hắn mạnh cỡ nào đi nữa, bọn tôi phải ngăn cản hắn giải phóng dù chỉ là một chút ngọn lửa xám chết chóc đó…

Thế nhưng không kịp mất rồi…

“Ma pháp đặc trưng…”

Cả tầm nhìn của chúng tôi bị nhuộm trong một sắc xám, quần áo như tức thì bốc cháy bởi nhiệt lượng kinh hoàng…

“Ma pháp đặc trưng: Lan Tràn…”

Để rồi tất cả đều bị nhấn chìm trong một sắc đen thẳm. Khoan đã… Tên ma pháp mà tôi vừa nghe thấy… Chẳng lẽ…

Đừng chìm vào màn đêm này… Không được bất tỉnh… Tôi phải mở thật to mắt…

Phải chứng kiến… Chủ nhân của tôi…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận