Con game R18 này thật điê...
Dahlias Minh họa: Crepe, Zen Ava / Thiết kế bìa: TSX
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Ác Mộng

Chương 68: Khí tài cổ đại

5 Bình luận - Độ dài: 3,222 từ - Cập nhật:

Mọi người cùng nhau cố gắng, ra sức đẩy bia đá lớn kia trở về thuyền. Tuy đã nhanh hết mức có thể rồi, nhưng đúng như kịch bản game, làm gì có chuyện ngon ăn chứ.

Muốn lấy đồ ư, nhất định phải đánh quái mới được. Khởi đầu càng suôn sẻ thì chứng tỏ những nguy hiểm đợi chờ phía sau càng khủng khiếp.

Trò chơi này sẽ không buông tha cho tôi - một kẻ phá bĩnh.

"Sinh vật lạ đang tiếp cận. Hướng Tây Nam. Tốc độ rất nhanh."

Tôi bán tín bán nghi hỏi lại Navi, bởi vì chính mình không thấy bất kì dấu hiệu lạ thường nào ở hướng Tây Nam. Ngay cả Lyan cũng lắc đầu, bảo đảm rằng đôi mắt như kính tiềm vọng nhìn đêm của cô nàng không phát hiện được manh mối gì cả.

"Những cơn gió lại nói cho cậu biết điều đấy à?"

Navi ấp úng không biết nên giải thích như thế nào cho mọi người hiểu. Cậu trai da ngăm đành cố chấp khư khư, khẳng định một câu:

"Họ có thật..."

Ờm, tôi chưa hề nói câu nào phủ nhận sự tồn tại của "họ" mà Navi nhắc tới, nhưng dù sao cũng cảm ơn chia sẻ của bộ trưởng.

Không phải tôi xem nhẹ ý kiến của Navi, nhưng anh bạn này toàn dựa trên cảm tính mà không có chứng cứ gì thuyết phục. Thứ nhất, hệ siêu phàm Thương Nhân Lang Thang không có thế mạnh ở khả năng chiến đấu, cũng không chủ đạo mảng trinh sát. Thứ hai... anh bạn này vốn có tiền sử bệnh lý về đầu óc, chính tôi mới chữa cho cậu ấy chứ ai?

Làm sao tôi dám tin khi mà chính cô bạn gái của Navi còn không tin cậu ấy? Kìa, nhìn mà xem...

"Nếu những người bạn tưởng tượng của anh thật sự hữu ích đến vậy, sao họ lại không báo trước cho chúng ta biết khi cơn bão kia ập tới nhỉ?" - Myrlinn không nhịn được, ngoảnh lại trách cứ tên bạn trai.

À thì... riêng vụ cơn bão bất thường ấy là do trò chơi này tạo ra để nhắm vào tôi, khó trách.

"Bao nhiêu hàng hoá của chúng ta đều mất hết! Trong đó có cả vốn liếng em góp vào nữa."

"Tôi không điều khiển thời tiết."

"Nhưng anh chọn tuyến đường này, anh bảo nó rất an toàn."

Đừng cãi nhau mà, bọn họ làm tôi cảm thấy có lỗi quá, tính ra nguồn cơn của trận xích mích này là do tôi phá game nên bị hệ thống phạt bão vào mồm chứ đâu. Chỉ biết trách hai người họ đen đủi quá mới bị cuốn vào mớ hỗn độn này.

"Mất hết rồi... Cả bộ sưu tập gnome của em nữa... Hức."

Trước khi tôi kịp thắc mắc, cậu Navi đã giải thích ngay: "Myrlinn có sở thích sưu tập mấy cái tượng sứ kì lạ."

Ờm... thú vị đấy? Chắc thế.

"Đó không phải tượng sứ! Đó là thần lùn canh vườn! Anh không hiểu được đâu."

Tôi nghĩ mình biết vấn đề nằm ở đâu rồi. Tiểu thư Myrlinn đây cũng giống như người chơi figure vậy. Sau khi thấy toàn bộ tủ mô hình bị chìm xuống đáy biển, ai lại không tiếc đứt ruột đây? Có lẽ Myrlinn đã luôn nén sự đau thương trong lòng, nhưng cuối cùng nó vẫn bộc phát.

"Em đã nói chúng ta không nên đi tuyến phía Nam rồi mà... Huhu."

"Bình thường... mùa này ở phương Nam sẽ không có bão." - Navi ấp úng khi thấy Myrlinn òa lên, cậu không biết nói gì hơn.

Chỗ anh em khuyên thật, bạn gái đã dở nước mắt ra thì cậu chỉ có nước chịu thua và hứa sẽ mua đền cho nàng thì mới yên ổn, không thì cứ đợi đấy. Đừng hỏi tại sao tôi biết, đến cả bố tôi - gần năm mươi tuổi rồi - mà vẫn dính chiêu này của mẹ.

Nói đến Myrlinn, giờ tôi cũng hiểu tại sao cô ấy lại chăm chỉ làm việc mà không phàn nàn chút nào, mặc dù yêu cầu của tôi có hơi quá đáng... Cô ấy đang cày tiền để mua figure chứ còn sao nữa. Tôi quá hiểu loại người này rồi, vì tôi cũng đã từng như thế.

Cùng lắm sau vụ này tôi sẽ trả thêm cho hai người họ một khoản phí bồi thường tổn thất tinh thần vậy, ít nhiều gì chính mình cũng có đôi phần trách nhiệm trong đó.

Đang nghĩ ngợi lan man thì đột nhiên biến cố xuất hiện. Không cần ai lên tiếng, tất cả mọi người đồng loạt nâng cao cảnh giác, mỗi người chia nhau đề phòng một hướng.

Chấn động truyền đến từ dưới chân, những hạt cái nhỏ lại bắt đầu nhảy nhót. Có thứ gì đó rất lớn đang di chuyển!

"Hướng đông nam!" - Lyan là người đầu tiên cảnh báo, dưới màn đêm thì cô nàng có tầm nhìn vượt trội hẳn so với mọi người.

Tôi tập trung ánh mắt về hướng đông nam, dưới ánh trăng lờ mờ, chỉ thấy bụi cát bị cuốn lên thành từng dải cao hơn ba mét, đang tiếp cận chúng tôi với tốc độ chóng mặt.

Thứ gì có thể để lại luồng cát bụi lớn như thế chỉ bằng việc di chuyển chứ?

"Lyan, con nhìn thêm được gì nữa không?"

"Con không chắc nữa... Nhưng hình như đó không phải một cá thể, mà là số lượng lớn thứ gì đó... Sư phụ! Là một bầy thú!"

Thú ư? Không phải chứ, quái vật trong biển tro tàn thường là thể nguyên tố hoặc cơ khí mới phải. Dưới cơn mưa tro kia thì không có sinh vật hữu cơ nào sinh tồn được cả. Khoan, đó là chuyện của mấy năm sau. Tôi quên mất hiện tại mái vòm của thành phố cổ đại này vẫn còn nguyên vẹn.

Phiền phức rồi đây, tôi không có thông tin gì về loại quái vật này cả.

"Trông chúng thế nào?"

"Con không nhìn rõ được, bụi quá. Nhưng... chúng có một cái sừng nhọn trước đầu, và di chuyển rất nhanh... Cứ như đang bơi trong cát vậy!"

Có một cái sừng nhọn... Là Độc Giác Thú ư? Nhưng bọn này còn biết "bơi" trong cát nữa, không phù hợp gì cả. Chết tiệt!

Với vận tốc này, khoảng mười phút nữa là đàn thú kia sẽ bắt kịp.

"Ngài Livesey, chúng ta nên làm gì đây?"

Hỏi tôi cũng chịu, đây là dòng quái mới trong phần game này, cơ chế hoạt động của chúng ra sao thì tôi mù tịt. Chỉ còn cách vừa đánh vừa tìm hiểu thôi.

"Mọi người tiếp tục kéo bia đá về thuyền, ta sẽ đánh lạc hướng chúng."

"Như thế nguy hiểm quá!" - Astria phản đối.

Tôi bình tĩnh phân tích: "Cô phải làm rõ điều kiện chiến thắng. Nghĩ đi Astria, bọn quái kéo đến là vì bia đá, nghĩa là chúng ta chỉ cần mang nó về thuyền là thành công rồi. Bất cứ ai có khả năng đẩy nó đều phải tập trung vào đẩy cho ta!"

Chúng tôi chẳng có bất cứ cơ hội thắng nào trước bầy thú kia, không nên cắt cử người đi chiến đấu với chúng làm gì. Bây giờ chỉ có cách dồn toàn lực vận chuyển hàng mà thôi.

Còn những ai không thể đẩy đá như tôi chẳng hạn, thì phải đóng góp bằng cách khác. Tôi lấy hai ống linh tửu Nếp Cái Tơ Vàng cuối cùng ra, đưa cho Astria với Navi mỗi người một ống, giao phó:

"Astria bổ sung linh năng rồi tham gia kéo đá cùng Myrlinn. Cậu Navi sẽ có trách nhiệm bảo vệ đoàn vận chuyển, cố hết sức cầm chân kẻ địch là được."

"Với số lượng địch kia... tôi không đảm bảo được gì đâu."

"Yên tâm." - Tôi cười khẩy, rồi lấy từ trong ba lô ra một ống ma dược màu hồng nhạt: "Ta tự có cách."

"Đây là..." - Navi hơi cảnh giác, lùi lại sau mấy bước.

Đúng rồi đấy, nó là một trong ba sản phẩm tôi điều chế từ dịch độc Sâu Nhuyễn Hương - thuốc mới của thần y Dawn, có tác dụng cứu vãn cuộc hôn nhân đang trên đà rạn nứt của bạn. Sản phẩm một người khỏe hai người vui, nhiều hơn hai người thì càng vui...

Xin giới thiệu... Xuân Mộng Lưu Ly!

Giấc mơ xuân không phai, khắc ghi mãi trong lòng.

Quảng cáo thế đủ rồi.

Tôi vứt cái ba lô cồng kềnh xuống đất cho nhẹ người, rồi giơ tay chào thân ái và quyết thắng: "Các vị, có duyên gặp lại." - Nói xong liền chạy thẳng về hướng ngược với cả đoàn.

Sau khi đã chạy đến khoảng cách đủ xa, lúc này tôi mới triển khai kế hoạch. Đầu tiên, tôi uống thuốc giải độc kích dục để đảm bảo mình sẽ không tự dính debuff của bản thân. Sau đó đến lượt của Xuân Mộng Lưu Ly rồi.

Tôi mở nắp ống thuốc, tức thì cái mùi hương ngòn ngọt đậm đặc bốc lên, nhuộm hồng cả bầu không khí xung quanh. Rất may, hiện tại nó đã không còn tác dụng lên tôi.

Nhưng đám quái thì khác.

"Navi. Ngay bây giờ!" - Tôi hét lớn, ra hiệu.

Gió nổi lên. Thổi bay hương thuốc về phía đàn thú. Chúng ngừng lại một vài giây như đang bối rối, sau đó...

Đồng loạt gầm rú lên trong cơn hưng phấn.

Cát lại tung bay, mặt đất lại rung lắc, nhưng lần này đi kèm với những âm thanh không thể miêu tả, vô cùng khó nói.

Bọn thú đang dính thuốc kích dục kia bắt đầu một trận cuồng hoan lẫn lộn. Chúng tìm đến đối tượng ghép cặp, thậm chí còn đánh lộn lẫn nhau để tranh giành mục tiêu. Tức thì, hơn ba phần tư đàn quái vật đã bận rộn vào công việc duy trì giống nòi.

Tôi đã chặn đứng thế công của cả một quần thể quái vật như vậy đấy. Tất nhiên trong một đàn kiểu gì cũng có những con yếu thế hơn, không thể cạnh tranh bạn tình.

Thế là chúng bắt đầu di chuyển... hướng đến chỗ tôi.

Đừng lo, đây cũng là một phần của kế hoạch. Như đã thấy rồi, sẽ có những con không được tham gia vào cuộc vui đằng kia. Bọn chúng không còn lựa chọn nào ngoài đi tìm mục tiêu dễ hơn, thậm chí khác loài cũng được.

Dễ thấy, lúc này có hai mục tiêu, một là đoàn vận chuyển của chúng tôi, nơi cũng có một vài cô gái...

Hoặc là kẻ cầm thuốc.

Đó là lý do tôi phải liều lĩnh cầm thuốc ra dụ thay vì ném vào bọn chúng cho nhanh. Xuân Mộng Lưu Ly có hai tác dụng, ngoài gia tăng ham muốn ra, nó còn có thể gia tăng mị lực cho người dùng nữa. Và kẻ đứng gần bình thuốc nhất, bị ám nhiều dược lực nhất chính là tôi đây.

Do đã tự uống thuốc giải nên tôi không bị hưng phấn, nhưng hiệu quả tăng mị lực cho bản thân thì vẫn còn đó, và đủ nhiều để mấy con quái kia không quan tâm tôi là chủng loài gì, giới tính gì...

Tóm lại là, chạy con mẹ nó nhanh lên!!!

Chậm chân là tàn đời trai đấy tôi ơi!

Lúc nãy nhìn nhanh thì chỉ thấy khoảng năm con quái lạc đàn nhắm đến tôi. Kết quả này đã rất khả quan rồi, thay vì bị truy sát bởi nguyên một bầy lớn, giờ chỉ phải đối phó với năm con.

Chạy, mau chạy, trong đầu tôi chỉ còn mỗi suy nghĩ này.

Đích đến là mỏm đá ở cách bờ biển mấy trăm mét, có một lô cốt quân sự xây dựng trên đó, dù sao chỗ này cũng là quân cảng mà, phải có công trình phòng thủ chứ. Chui được vào đó là sẽ an toàn, bọn quái này không thể dễ dàng phá hủy lô cốt đâu.

Nhưng... tôi có làm được không đây?

Với cái chân giả này sao? Dù chất lượng của nó cũng khá tốt vì được thiết kế riêng cho thợ săn. Nhưng vẫn ảnh hưởng xấu đến tốc độ nhiều lắm. Tôi thậm chí còn không dám ngoảnh lại dù chỉ một giây, nhưng mỗi thời khắc đều cảm thấy kẻ địch ngày càng gần hơn.

Tiếng rít hưng phấn của chúng đã ở sát sau lưng.

Vẫn còn hơn trăm mét nữa, không kịp rồi... Cùng lắm thì phải ném thuốc giải độc vào mặt chúng. tôi vần còn mấy ống thuốc giải dắt trong túi áo.

Nhưng vấn đề là ngay khi được giải độc, chúng sẽ ngưng đoái hoài tôi mà chuyển hướng tấn công đoàn vận chuyển. Nhiệm vụ của tôi là dụ địch càng lâu càng tốt. Bây giờ nên ném thuốc giải hay không ném đây?

Ném thì nhiệm vụ thất bại.

Không ném thì lỗ nhị nở hoa.

Thật sự không kịp nữa rồi, tôi đã cố hết sức, nhưng vẫn phải cắn răng lấy hai ống thuốc giải ra. Sau đó...

Sau đó, tôi bỗng nghe một tiếng "rắc", rồi thấy trời đất quay cuồng đảo lộn.

Tôi ngã...

Cái chân giả đã đến giới hạn, phần khớp bàn chân rụng ra.

Tôi ngã, hai ống thuốc giải cũng văng xuống đất, vỡ tan ngay trước mắt.

Chiếc bóng đen của những con thú đã phủ kín mặt cát xung quanh. Tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nghe thấy tiếng hít thở hồng hộc của mãnh thú bên tai.

Phen này xong thật... Mà lại là kết quả khó nói này. Tôi sẽ như thế nào đây? Quả thực không dám nghĩ.

Mẹ kiếp, cái con game điên rồ này nữa...

"Lũ ngu! Ở bên này này!!!" - Vào cái thời khắc đen tối nhất ấy, đột nhiên một giọng nói tựa tiếng chuông ngân vang lên. Thu hút sự chú ý của đám quái vật.

Tôi sửng sốt nhận ra ngay, đó là tiếng Lyan. Cô nàng định làm cái gì nữa?

Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, đám quái quanh tôi đã bắt đầu chuyển động, chúng vùi mình xuống cát rồi trượt đi cứ như đang bơi, làm cho bụi mù bắn lên tung tóe, văng đầy vào mắt tôi.

Dù thế nhưng tôi vẫn cố nheo mắt nhìn về hướng nữ chính.

Không biết từ khi nào Lyan đã chạy qua bên này, chỉ đứng cách tôi khoảng trăm mét. Không những vậy, trên tay cô nàng còn cầm theo một lọ thuốc màu hồng đang mở nắp, mùi hương ngọt ngào liên tục tỏa ra xung quanh.

Đúng là Xuân Mộng Lưu Ly rồi... Sao Lyan lại có nó? Tôi thắc mắc, rồi lập tức ngộ ra luôn. Lúc nãy tôi đã vứt ba lô lại cho nhẹ người đấy còn gì. Và thế là cô gái khờ khạo kia lấy được lọ thuốc khác mà tôi cất giữ.

Lyan biết cách sử dụng chúng, biết cả thuốc giải, vì tôi đã dạy cho nàng trong buổi học ma dược hồi sáng. Thế nên cô nàng quyết định đứng ra làm mồi nhử để cứu tôi sao?

Con ngốc này!!!

Điểm mị lực của Lyan vốn đã cao sẵn rồi, nay còn thêm cả dược lực từ thuốc nữa, nó sẽ tăng vọt theo cấp số nhân đấy! Nếu muốn thay nhau hút quái để câu giờ thì phải cho người khác làm. Chứ bây giờ thì hỏng rồi, ai có đủ khả năng cướp lại sự chú ý của quái vật từ tay Lyan chứ?

Không chỉ dừng lại ở đó, đám quái đằng xa tựa như nhận ra điều gì, chúng dừng việc hoan lạc ngay lập tức, thế rồi đồng loạt di chuyển về hướng nữ chính với tốc độ còn nhanh hơn khi nãy.

"Chạy! Chạy ngay, đến lô cốt đằng kia!" - Tôi gào lên cảnh báo nữ chính, người vẫn còn đang đứng ngây ra như phỗng trước tình cảnh ngặt nghèo.

Lyan tỉnh táo lại, hốt hoảng bỏ chạy về hướng tôi chỉ. Cũng may cơ thể siêu việt của cô nàng lúc có đầy đủ dưỡng chất sẽ rất mạnh mẽ, cả tốc độ chạy lẫn sức bền đều đủ để chạy thoát thân.

Trong lúc đó, tôi mò mẫm cài lại khớp nối của chái chân giả, nó chỉ bị trật khớp rồi văng ra chứ không gãy mất, chỉnh sửa một hồi là đứng lên được ngay. Nhưng giờ không thể cử động mạnh được nữa nếu không sẽ lại bung ra mất.

Lắp xong, tôi cũng tập tễnh đứng dậy đi về phía lô cốt, lúc này Lyan đã chui vào trong mất rồi, còn bên ngoài thì bị đám quái vây kín, chúng điên cuồng dùng móng vuốt cào xé với hi vọng chui được vào trong. Xem chừng cái lô cốt vẫn có thể trụ vững thêm một lúc.

Phải tìm được vũ khí, ở đây nhất định có vũ khí sót lại!

Thiết kế của lô cốt kia trông rất quen mắt, y hệt mấy cái tôi từng thấy trong phó bản dạng "tower defense" trong bản game cũ. Như thế xem ra... khu quân cảng này sau khi bị phá hủy và trôi dạt đi, tương lai sẽ thành phó bản "tower defense" kia.

Cũng đồng nghĩa với có vũ khí để lại!

Tôi gắng sức trèo lên trên mỏm đá, với cái tay cụt và chân giả này thì không dễ dàng gì thật! Nhưng bằng cách nào đó vẫn lên được bên trên rồi.

Lúc này, tường lô cốt đã bị đào ra một nửa. Không còn nhiều thời gian, thứ đó hẳn phải ở quanh đây! Tôi lần mò trong bóng tối xung quanh, sờ soạng khắp cái đống di tích đổ nát xây trên mỏm đá này.

Bỗng nhiên, tay tôi quệt phải thứ gì đó mát lạnh như kim loại. Thế rồi ánh sáng lóe lên từ dưới đất chiếu thẳng vào mặt, làm tôi đau mắt như bị kim châm thẳng vào. Thế nhưng tôi lại cảm thấy vui sướng khôn cùng, nó đây rồi. Khí tài từ thời cổ đại!

Khi mắt đã quen với ánh sáng, tôi nhìn xuống dưới chân mình để xác nhận. Chỗ tôi đứng là một mảng tường sụp đổ, và có thứ gì đang bị chôn vùi bên dưới nó.

Chỉ có phần đầu của tạo vật kim loại này nhô ra ngoài, chiếc đèn pha gắn trên đầu "nó" đang chiếu sáng.

Thứ máy móc ấy bắt đầu phát ra những âm thanh rè rè khó nghe. Thế rồi nó cất tiếng:

"Phát hiện sinh vật sống... Đang quét... Quét thành công. Xin chào công dân, RX-78 hân hạnh được phục vụ!"

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Quên mất không khoe tranh sinh nhật 3 năm truyện (16/05)
dd00d71774c6c57484bf1725c3b58c89.jpg
Xem thêm
cảm ơn tác nhé
Xem thêm
Clm dân chơi hệ thuốc kích dục 🤣
Xem thêm
Rx-78 ◉‿◉
Tác bê nguyên 1 cụ tổ vào map tân thủ thì chịu òi :))))
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
tên này tôi ref tí thôi chứ ko phải cụ tổ đâu, ăn gậy bản quyền chết =)))
Xem thêm