• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03

Chương 01

0 Bình luận - Độ dài: 7,863 từ - Cập nhật:

"Con đi vệ sinh một lát nhé."

Buổi sáng, Ayana nói vậy rồi vào nhà vệ sinh.

Hôm nay là ngày thường, là ngày phải đến trường, nhưng tôi cũng đã dần quen với việc Ayana, người vốn không nên ở đây, lại đang ở ngay cạnh mình.

"Ayana làm hết việc nhà rồi... Mẹ còn ý nghĩa tồn tại không đây?"

"À ha ha..."

Mẹ như đang cảm thán vì bị cướp mất nhiệm vụ của mình vậy.

Đương nhiên đó chỉ là cách nói phóng đại, mẹ dĩ nhiên không thật sự nghĩ vậy, bà cười lớn rồi nói tiếp:

"Con đúng là cua được một cô bé tốt thật đấy."

"Vâng."

"Chà, gật đầu ngay tắp lự, đắc ý quá nhỉ, Towa."

Mẹ vừa trêu vừa khẽ chọc vào người tôi.

Ayana đương nhiên là một cô gái tốt, và dĩ nhiên cũng là người bạn gái tuyệt vời nhất... phải không? Nên tôi cũng chẳng cần che giấu gì, chỉ thành thật gật đầu thôi mà.

"Mẹ ơi, hôm nay mẹ định làm gì?"

"Ừm~~... Tuy là ngày thường nhưng mẹ hiếm hoi được nghỉ, nên chắc sẽ lười biếng cả ngày thôi."

"Lúc nghỉ được thì mẹ cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé. Con không muốn người mẹ con yêu quý nhất xảy ra chuyện gì đâu."

"...Towa ààààààààà!"

"Ối!"

Mẹ lao tới như tên lửa, đâm sầm vào bụng tôi.

Tôi hứng chịu cú va chạm mạnh, bữa sáng vừa mới ăn xong suýt nữa trào ngược khỏi dạ dày, nhưng tôi không muốn biến nơi này thành hiện trường thảm khốc nên đã cố gắng kìm lại.

"Mẹ, mẹ ơi... Mẹ đột ngột quá đấy."

"Vì mẹ vui quá mà!"

Mẹ tươi cười rạng rỡ thật đáng yêu... Khoan, cứ đột ngột lao vào bụng thế này thì không ổn chút nào.

"Vậy thì, thế này thì sao?"

"Ể?"

Vừa buông tôi ra, đầu tôi đã được mẹ dịu dàng ôm lấy.

Bị kéo vào ngực mẹ, má tôi cảm nhận được xúc cảm cực kỳ hạnh phúc, nhưng dù sao cũng là người thân, nên tim tôi không có đập rộn lên.

"Hi hi, Towa đáng yêu thật đấy ♪"

Tôi ngước lên liếc nhìn, mẹ đang mỉm cười hạnh phúc nhìn tôi chằm chằm.

Yukishiro Akemi──là mẹ của Towa. Đối với tôi, người gần như đã đồng hóa với linh hồn của Towa, việc gọi bà là "mẹ" đã không còn chút cảm giác xa lạ nào.

(...Thiệt tình, tình yêu nồng nhiệt thế này dễ gây nghiện quá đi.)

Tình yêu của mẹ có hơi nặng... Gần đây tôi càng cảm nhận rõ điều đó.

Vì bố đã qua đời, người nhà còn lại chỉ có mình tôi, tôi nghĩ đó chắc chắn cũng là một lý do khiến mẹ dành tình yêu mãnh liệt như vậy cho tôi.

"Towa."

"Vâng?"

"Về chuyện của Ayana..."

Khác hẳn với vẻ ban nãy, mẹ nghiêm túc nói tiếp:

"Con bé đó với con bắt đầu hẹn hò nghiêm túc, mẹ vui lắm đó. Mẹ vốn biết tình cảm của Towa con dành cho Ayana là thật lòng, và quan trọng hơn là mẹ cũng rất quý con bé."

"Chuyện mẹ rất thích Ayana thì nhìn là biết ngay mà."

Tôi nói vậy, mẹ cười khổ một tiếng.

Tôi lờ mờ đoán được mẹ sắp nói gì, nhưng cũng muốn nghe suy nghĩ của mẹ, nên tôi không ngắt lời, lắng nghe bà nói hết.

"Dù chắc con bé muốn ở cạnh Towa nhất, nhưng nó lại nói với mẹ là cũng muốn ở cùng mẹ nữa... Xét theo một khía cạnh nào đó, đúng là một cô gái tội lỗi mà."

"Cô gái tội lỗi... Haha, có khi đúng là vậy thật."

"Phải không? Nghe con bé nói vậy mẹ cũng vui lắm... nhưng mẹ cũng thấy không thể cứ thế này mãi được."

"...Vâng ạ."

Đúng vậy, không thể cứ thế này mãi.

Tôi đã vô tình hỏi Ayana về chuyện của dì Seina, có lẽ nên mừng là tình hình chưa đến mức không thể cứu vãn.

Dù lần gặp trên phố trước đây đã có một cuộc nói chuyện cực kỳ tồi tệ, nhưng bao gồm cả mối quan hệ với tôi, chính vì Ayana đã quyết định bước tiếp về phía trước, sự căm ghét gặm nhấm nội tâm cô ấy cũng đã giảm đi đáng kể, điều đó giúp ích rất nhiều cho mối quan hệ của hai người họ.

"Tạm thời không nói đến mẹ... nhưng con không biết với Kotone hay dì Hatsune thì sao nữa. Dù con nghĩ mình có thể giao tiếp bình thường với họ, nhưng chỉ cần có một lời nào đó hơi vượt quá giới hạn, con sẽ bùng nổ!"

Nhân tiện, lúc Ayana nói đến "bùng nổ", con quỷ dữ tôi thấy sau lưng cô ấy chắc không phải ảo giác đâu.

Tóm lại, từ lời nói đó cũng có thể thấy, đây có lẽ là giả định lạc quan, nhưng chỉ cần có một cơ hội, tôi nghĩ mối quan hệ giữa Ayana và dì Seina là có cách giải quyết.

"Haizz, mẹ."

"Chuyện gì?"

A, cái giọng "Chuyện gì?" siêu dịu dàng đó... Khoan đã!

Tôi tạm rời khỏi mẹ, nghiêm túc đáp lại lời mẹ nói, cũng nói cho bà biết suy nghĩ của mình.

"Con rất muốn nói mẹ không cần lo lắng chuyện của Ayana, nhưng phần đó có lẽ đã ăn sâu bén rễ rồi, con không thể đảm bảo chắc chắn sẽ giải quyết được──nhưng, con mong mẹ hãy giao chuyện của Ayana cho con."

Hiện tại tôi chỉ có thể nói được bấy nhiêu.

Giá mà có thể nói câu như "Con sẽ lo liệu mọi thứ, nên cứ giao cho con, mẹ không cần lo gì cả" thì chắc sẽ ngầu lắm đây...

Mẹ thoáng mở to mắt, nhưng ngay lập tức gật đầu với tôi.

"Mẹ biết rồi. Chắc chẳng ai quan tâm đến Ayana hơn con đâu nhỉ."

Đó là đương nhiên rồi!

Tôi mạnh mẽ gật đầu, mẹ trìu mến nhìn tôi, xoa đầu tôi như thể đối với một đứa trẻ.

Dù tôi đã là học sinh cấp ba, nhưng trong mắt mẹ, chắc tôi bao nhiêu tuổi cũng đều đáng yêu hết mức... Mỗi lần nghĩ đến chuyện này lại khiến tôi nhận ra, quả nhiên dù ở đâu, gia đình vẫn rất quan trọng.

"Tuy con nói cứ giao cho con, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, con cũng mong mẹ giúp con."

"Mẹ biết rồi mà, lúc nào cũng có thể dựa dẫm vào mẹ! Mà này, nếu có cơ hội, mẹ cũng muốn quàng vai bá cổ nói chuyện với mẹ của Ayana một phen!"

"...Con có cảm giác mẹ dễ dàng làm được chuyện đó lắm."

Dù sao thì tính cách mẹ là vậy, dễ dàng tưởng tượng ra cảnh đó chắc là do tôi nghĩ nhiều rồi.

Hình ảnh mẹ cười ranh mãnh trêu chọc, tay vòng qua cổ dì Seina đang bối rối... đó là cảnh tượng có khoảng một trăm hai mươi phần trăm khả năng xảy ra, ngược lại có khi lại khá thú vị.

"Chuyện quá khứ đương nhiên không thể tha thứ cho bà ấy, nhưng đến con trai mẹ đây còn đang nhìn về phía trước với vẻ mặt vui vẻ, mẹ đâu thể cứ mãi mắc kẹt trong quá khứ được, đúng không?"

"...Mẹ, mẹ mạnh mẽ thật đấy."

"Đương nhiên rồi, mẹ rất mạnh mẽ mà."

...Ừm. Đúng như lời mẹ nói thật.

"Em về rồi đây... A, khoảnh khắc thật đáng quý."

"Ara, mừng em về, Ayana."

"Mừng em về, Ayana."

Nói gì mà khoảnh khắc đáng quý chứ... mà tôi cũng không phủ nhận đâu.

Sau khi Ayana về, tôi rời khỏi mẹ, chuẩn bị đi học rồi ra ngoài.

"Con đi đây."

"Cháu đi đây ạ, dì Akemi."

"Hai đứa đi đường cẩn thận nhé."

Đi khỏi nhà một đoạn ngắn, Ayana đưa tay về phía tôi, tôi nắm lấy tay cô ấy.

Dù ban đầu chúng tôi chỉ nắm tay bình thường, nhưng rất nhanh đã chuyển thành kiểu đan mười ngón tay vào nhau.

"...Hi hi ♪"

Tôi như bị ảnh hưởng bởi nụ cười của Ayana, cũng bất giác mỉm cười.

"À, đúng rồi, Towa."

"Sao vậy?"

"Gần đây... em làm nũng hơi quá rồi. Em định hôm nay sẽ về nhà mình."

"...Ồ, vậy à."

Ayana đột nhiên nói vậy khiến tôi hơi ngạc nhiên.

Dù vậy, việc Ayana nói thế cũng không có gì lạ, tôi cũng thấy cứ thế này mãi không ổn, nên quả thực có chút nhẹ nhõm... nhưng không kìm được cảm giác hơi cô đơn.

"Nhìn phản ứng đó của cậu kìa, thấy cô đơn lắm đúng không?"

"À~~... Ừm, đúng vậy. Dù em về nhà là chuyện bình thường, nhưng vì gần đây lúc nào cũng ở cùng em, có lẽ vì thế."

Mà dù không phải vậy, nếu Ayana không ở đây, lúc nào tôi cũng thấy cô đơn cả.

Dù thấy bản thân thật vô dụng, nhưng Ayana chính là người yêu quan trọng đến thế, nên cứ ưỡn ngực tự hào đi.

"Dù em cũng không ở lại lâu thật, nhưng sao em lại đột nhiên nói vậy?"

"Vâng. Thực ra ban nãy em lỡ nghe được cuộc nói chuyện của hai người rồi."

A... thì ra là vậy.

Ayana xin lỗi vì đã nghe lén, nhưng ngược lại tôi lại thấy mình đã khiến cô ấy bận tâm, thậm chí còn thấy ngại ngùng.

"Xin cậu đừng làm vẻ mặt đó, vì vốn dĩ em chỉ chạy đến nhà Towa để trốn tránh việc quan hệ giữa em và mẹ đang căng thẳng thôi."

"...Này Ayana, tớ──"

"Đương nhiên, trước hết em sẽ nói chuyện thẳng thắn với mẹ với tư cách người nhà... Lúc em cần giúp đỡ, nhất định hãy giúp em nhé."

"Đó là đương nhiên. Dù là gọi điện hay liên lạc bằng cách nào, tớ sẽ bay đến ngay lập tức."

"Vâng!"

Câu nói dù xảy ra chuyện gì cũng nhất định sẽ bay đến không phải là lời nói dối.

Ayana nghe tôi nói vậy, vui vẻ gật đầu, ngón tay đang đan vào nhau càng siết chặt tay tôi hơn.

"Này Ayana?"

"Vâng?"

"Người càng lúc càng đông rồi kìa."

"Ara, cậu để tâm chuyện đó sao?"

Ayana vừa nói vừa ném cho tôi ánh nhìn khiêu khích.

Vì chúng tôi đang đi trên đường đến trường, càng gần trường học sinh càng đông... nói cách khác, việc chúng tôi nắm tay thế này tuy không đến mức lộ liễu, nhưng vẫn rất nổi bật.

(Ý cậu là người nào ngại ngùng buông tay trước là thua đúng không. Vừa hay lắm, Ayana.)

Thiệt tình, sao lại nổi máu cạnh tranh lên thế này. Tôi tự thấy cạn lời với bản thân trong lòng.

Mang theo suy nghĩ "Mình tuyệt đối không buông tay", tôi nắm chặt tay cô ấy, như thể vốn dĩ không có ý định buông ra, dùng một lực không thua kém Ayana... nhưng cũng tuyệt đối không làm cô ấy đau, siết chặt tay cô ấy.

"Towa đúng là không chịu thua mà."

"Em có tư cách nói vậy sao?"

"...Không ạ."

"Phải không?"

"Đúng là vậy ạ."

Chúng tôi nhìn nhau cười, cứ thế đi đến trường.

▽▼

"Yo, mới mấy ngày không gặp mà hai cậu tình tứ ghê nhỉ?"

Vào lớp học, sau khi tách khỏi Ayana, cậu bạn Aisaka lập tức đến bắt chuyện với tôi.

"Chào buổi sáng, Aisaka. Bọn tớ mới bắt đầu hẹn hò mà."

Vì chúng tôi là cặp đôi chưa trải qua giai đoạn chán nhau, còn non nớt, nên việc tình tứ là đương nhiên thôi.

Chỉ có điều... có lẽ vì nghĩ đến từ "giai đoạn chán nhau", tôi cũng thử tưởng tượng cảnh mối quan hệ của chúng tôi nguội lạnh hoàn toàn, tâm trạng trở nên hơi u ám... Không thể nào, không thể nào!

Giữa chúng tôi tuyệt đối không thể có chuyện giai đoạn chán nhau được, tôi lắc mạnh đầu, Aisaka lo lắng hỏi tôi sao vậy.

"Cậu đột nhiên sao thế?"

"Không... Tớ đang nghĩ, nếu giữa tớ và Ayana mà bước vào giai đoạn chán nhau thì phải làm sao."

"Cậu với Otonashi-san mà vào giai đoạn chán nhau á?"

Aisaka mượn một cái ghế từ bàn phía trước, ngồi phịch xuống rồi nói.

"Nếu mối quan hệ của cậu với Otonashi-san mà có lúc nguội lạnh hoàn toàn thì tớ cũng muốn chứng kiến thử xem. À à! Vì chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra, nên tớ mới tò mò muốn xem thôi đó. Nếu mà thành ra như vậy, chắc thế giới này sụp đổ mất."

"Cậu nói quá lên thế."

"Thật mà. Vì nhìn bộ dạng thường ngày của hai cậu thì tuyệt đối không thể nào."

Theo như Aisaka thấy, có vẻ cậu ấy thật sự nghĩ không thể xảy ra chuyện đó, liên tục gật đầu.

Vậy à... Dù không cố ý hỏi người khác xem mối quan hệ của chúng tôi trông thế nào, nhưng nếu trông như vậy thì cũng thật vinh hạnh.

"...Ồ."

"Hửm?"

Đang nói chuyện giữa chừng, Aisaka nhìn về một hướng nào đó, khẽ kêu lên.

Tôi tự hỏi có chuyện gì, nhìn theo ánh mắt cậu ấy, người tôi thấy là Shuu... Cậu ta có vẻ vừa đến trường, đi thẳng về chỗ ngồi.

Cậu ta đến chỗ ngồi rồi gục xuống bàn, không hề động đậy, trông như hoàn toàn cắt đứt liên lạc với xung quanh.

"Gã đó chắc hẳn bị sốc nặng lắm... Cậu ta suy sụp cũng lâu rồi nhỉ?"

"...Ừ."

Chuyện tôi và Ayana bắt đầu hẹn hò, ở một mức độ nào đó đã được nhiều người biết.

Dù tôi không đặc biệt công khai, nhưng vì mối quan hệ của chúng tôi trông thân mật hơn trước, nên bao gồm cả Aisaka, những người bạn thân hơn một chút đều lần lượt nhận ra──điều đó cũng có nghĩa là chuyện này liên quan đến việc Shuu thất tình, nên mọi người mới nhận ra nguyên nhân bộ dạng này của cậu ta.

Aisaka nhìn Shuu một lúc lâu, rồi như để ý đến tôi, nói:

"Mà, dù sao họ cũng là thanh mai trúc mã, nên chắc là để tâm lắm, nhưng chuyện này cũng đành chịu thôi, vì có tình yêu thì cũng có thất tình mà."

"Haha... Không ngờ lại bị cậu lo lắng vì chuyện này đấy."

"Chúng ta là bạn bè, đương nhiên là quan tâm rồi. Dù tớ nghĩ cậu sẽ không làm vậy, nhưng đừng có vì quá để ý đến cậu ta mà xa lánh Otonashi-san nhé?"

"Tớ không bị ảnh hưởng đến mức đó đâu. Nói đúng hơn là nếu vậy, Ayana sẽ cằn nhằn tớ mất."

Dù đã xảy ra nhiều chuyện với Shuu, nhưng tôi xin nhấn mạnh lại, tôi không ghét cậu ta.

Tôi hy vọng trong tình hình mối quan hệ giữa tôi và Ayana có tiến triển, có thể tìm cách đưa mọi chuyện theo hướng tốt đẹp... vì cậu ta cũng là bạn thanh mai trúc mã của tôi giống như Ayana.

"Tớ biết Shuu thích Ayana... Nhưng, tớ đã biết rõ điều đó mà vẫn tỏ tình với Ayana và trở thành người yêu. Tớ không hối hận, cũng không nghĩ lựa chọn này là sai lầm."

"Vậy à... Thôi thì, tớ chẳng lo lắng chút nào cả!"

Aisaka nói xong, vỗ mạnh vào lưng tôi.

Tôi vừa nói "Hơi đau đấy", vừa ngăn cậu ấy đánh tiếp, rồi thử hỏi:

"Thế còn cậu thì sao? Lần trước nói chuyện về người mình thích, cậu vừa nhắc đến từ 'đàn em' là đỏ mặt rồi đúng không?"

"Ự... Ch-chuyện của tớ thì không sao đâu!"

Aisaka nói xong liền lập tức bỏ chạy.

Phản ứng quá dễ đoán của cậu ấy khiến tôi có cảm giác như vừa tìm thấy đồ chơi mới, nhưng cô bé đàn em mà Aisaka để ý rốt cuộc là ai... Ừm~~ một ngày nào đó mình phải tìm hiểu mới được.

"........."

Sau khi Aisaka bỏ chạy, tôi lại trầm tư.

Phiền muộn của Ayana ở một mức độ nào đó đã được giải quyết, không chỉ ở ngoài đời, ở trường cô ấy cũng cười nhiều hơn trước, dù đã có bạn trai là tôi, cô ấy vẫn thường xuyên nhận được thư tình, rất được yêu thích.

"Thật là đau đầu, mình có nhận được thư tình cũng không thể đi gặp được... Giả sử họ đến tìm trực tiếp cũng vậy thôi... Haizz~~ Phiền phức quá đi~~"

Cô ấy chán nản đến mức Ayana-hắc ám trong lòng hơi trỗi dậy.

Không chỉ một số người để mắt đến Ayana, tôi cũng nghe nói có một số lượng không nhỏ các bạn nữ thấy Ayana nổi tiếng như vậy thì không vừa mắt... Dù nói vậy, phải nói rằng Ayana sau khi trút bỏ gánh nặng, càng vô thức tỏa ra sức hút hơn trước thật đáng nể.

(...Còn Shuu nữa.)

Tiếp đó tôi liếc nhìn Shuu vẫn đang gục mặt trên bàn.

Aisaka cũng đã nói, Shuu gần đây cơ bản đều ở trạng thái đó, ngoài tôi và Ayana ra, cậu ta dường như cũng không nói chuyện nhiều với những người bạn thân khác.

Tuy nhiên, tôi thấy Shuu vẫn nói chuyện với Iori, người thường xuyên đến tìm cậu ta, hay Mari, người sẽ chủ động bắt chuyện khi gặp, điều này có lẽ khiến tôi yên tâm hơn một chút.

"...Hửm?"

Khi tôi cảm thấy giáo viên sắp đến, buổi sinh hoạt đầu giờ sắp bắt đầu, tôi có thể cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình──là Shuu.

Shuu hơi ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ta lại lập tức nhìn đi chỗ khác, rồi lại gục xuống.

"...Thiệt tình."

Dù đã xảy ra nhiều chuyện, nhưng mối quan hệ với người bạn luôn chơi cùng lại trở nên căng thẳng thế này... thật phiền phức, tôi bất giác thở dài.

Tuy nhiên, dù có cảm xúc như vậy, thời gian vẫn trôi đi như thường lệ.

Giờ nghỉ trưa, sau khi tôi và Ayana ăn trưa cùng nhau xong, tôi lập tức có cơ hội gặp họ.

"Ara, Yukishiro-kun."

"A, Yukishiro-senpai!"

Honjo Iori và Uchida Mari... hai nữ chính phụ gặp gỡ qua Ayana và Shuu, nhưng vì bóng tối trong lòng Ayana đã tan biến, họ đã thoát khỏi số phận tàn khốc.

(...Chắc là không sao đâu nhỉ?)

Dù Ayana đã không còn ý định phá đám, nhưng chính vì tôi biết họ trong game, nên việc cảm thấy lo lắng cũng là điều dễ hiểu.

"Chào chị Honjo, và cả Mari nữa."

Vì ký ức mà chỉ mình tôi biết đã không còn liên quan gì đến họ nữa, nên khi đến gần hai người này, tôi cố ý tránh tỏ ra lo lắng cho họ.

"Hai người đang làm gì vậy?"

"Chị đang trên đường từ phòng giáo viên về thì gặp em Uchida, rồi nói chuyện một chút."

"Vâng ạ! Em tình cờ gặp chị Honjo ạ!"

Xem ra cuộc gặp gỡ của hai người họ là tình cờ.

Iori khó xử bảo Mari đừng nói to quá, còn Mari thì cười toe toét xin lỗi Iori.

"Còn Yukishiro-kun thì sao?""Em chỉ đang đi loanh quanh thôi ạ.""Đi loanh quanh mà xuống tận tầng một sao?""...Đại loại vậy ạ."

Chị ấy nói vậy làm tôi hơi khó xử... nhưng đúng là vậy thật mà.

Hai người nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên vì không biết phải trả lời thế nào, nhưng Iori như đột nhiên nghĩ ra chuyện gì thú vị, nở một nụ cười tinh quái, lặng lẽ tiến lại gần tôi.

Tôi suýt nữa đã nhìn mái tóc đen dài xinh đẹp giống như Ayana, nhưng ánh mắt sắc bén của chị ấy lại ẩn chứa sự dịu dàng, khiến tôi không thể rời mắt... Mà nói đi cũng phải nói lại, Iori quả thật rất đẹp.

"Gần đây cậu vì quá mặn nồng với Otonashi-san mà lơ đãng rồi hả?"

"Ự... Chơi chiêu này à."

Chị ấy lại dùng từ đó để miêu tả trạng thái của tôi bây giờ... nhưng bất ngờ là cũng không sai nhỉ?

Bản thân tôi thì mong mình vẫn như trước đây... mong là vậy, nhưng khi ở một mình, thỉnh thoảng tôi cũng không nhịn được mà cười tủm tỉm.

"Lúc em thấy Yukishiro-senpai và Otonashi-senpai, hai người siêu tình cảm luôn đó! Thậm chí bạn em còn nói muốn được hẹn hò với con trai giống như vậy nữa!" 

Như muốn tung đòn kết liễu, đến cả Mari cũng nói vậy.

Khác với cách nói của Iori với mục đích trêu chọc tôi, đôi mắt vô cùng thẳng thắn và trong sáng lấp lánh của Mari càng khiến tôi á khẩu... Dù cách trêu chọc của Iori cũng không có ác ý, nên tôi không để tâm, nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

"A, em phải về đây! Vậy hai anh chị, hẹn gặp lại lần sau!"

"À, ừm...""Ừ, cảm ơn em nhé, Uchida-san."

Mari vẫy tay chào thật mạnh rồi chạy đi... A, cô bé bị giáo viên nhắc nhở không được chạy rồi.

"Đứa bé đó... Nên nói là không ngờ lại hấp tấp như vậy, hay là bồng bột nhỉ.""Ý chị là em ấy quá trẻ con sao?""Ừ.""Chị nói chắc nịch ghê.""Vì không phải vậy sao?"

Iori khẽ cười nói.

Vậy thì... Dù tình thế thuận theo tự nhiên thành ra thế này, nhưng tôi không ngờ lại ở một mình với Iori ở nơi này.

Ayana không có đợi tôi, thời gian cũng còn khá nhiều... Hay nói đúng hơn, Iori cũng hoàn toàn không tỏ vẻ muốn rời đi sớm.

"Cậu định trốn à?""Thịch!""...Đó là đang diễn hài à? Hay là vô thức nói ra vì bị tôi nói trúng tim đen? Là cái nào?"

Ờm... Cả hai đều đúng, vâng.

Tôi không ngờ mình lại nói ra tiếng tim đập mạnh thành lời, nhưng việc Iori đoán trúng phóc chuyện tôi đang nghĩ khiến tôi kinh ngạc đến vậy đó.

"Định trốn khỏi mặt tôi cơ à, gan thật đấy.""...Là nữ hoàng sao?"

Nếu chị ấy có cây roi trong tay, cảm giác như sẽ không ngần ngại vung roi đánh người... Hơn nữa Iori lại có khí chất S, cảm thấy rất hợp.

Iori trêu chọc tôi, người nhỏ tuổi hơn, thái độ trước sau như một, nhưng chị ấy thở ra một hơi như để lấy lại nhịp.

"Yukishiro-kun, chị có thể nói chuyện với cậu một chút được không?"

"Hoàn toàn không vấn đề gì ạ."

Như đã nói lúc nãy, thời gian nghỉ trưa còn lại tôi không có kế hoạch gì, nên không sao cả, tôi gật đầu.

Dù nói vậy, vì giờ nghỉ trưa chỉ còn khoảng mười lăm phút, chúng tôi không cần đổi chỗ khác, có vẻ là chủ đề có thể nói ngay tại đây... nhưng tôi lờ mờ đoán được chị ấy định nói gì.

"Từ khi cậu bắt đầu hẹn hò với Otonashi-san, Shuu-kun đã thay đổi nhỉ."

"...Vâng ạ."

Đúng vậy, quả nhiên là chuyện của Shuu.

Tôi cũng biết Iori không có ý trách móc tôi đã khiến Shuu mà chị ấy thích bị thay đổi.

Iori nhìn thẳng vào tôi nói tiếp:

"Chị sớm đã nhận ra Shuu-kun thích Otonashi-san, và đúng là biết chuyện đó rồi mới bắt đầu theo đuổi cậu ấy, người mà chị để ý. Dù chị quen Shuu-kun qua Otonashi-san, nhưng chị đơn thuần là sau khi nói chuyện mới thích cậu ấy."

"........."

Iori... Chị ấy quả nhiên thật lòng thích Shuu.

Iori nghịch lọn tóc bên tai, gương mặt mang vẻ u sầu, khiến tôi bất giác ngẩn người nhìn.

"Towa?"

Lúc này trong đầu tôi như vang lên giọng nói của Ma Vương... không phải, là giọng của Ayana, nhưng tôi hy vọng đó chỉ là ảo giác của mình.

Bây giờ tôi phải tập trung nghe Iori nói đã!

"Dù từ trước đến giờ chị chưa từng thích ai... nhưng khoảng thời gian ở bên Shuu-kun thật sự rất vui, vì trước đây chưa từng có chàng trai nào dám cãi lại chị, hay thỉnh thoảng tranh cãi với chị cả. Đúng vậy, phải... thật sự rất vui."

e9731c08-1724-417d-a30a-45dc69ef23a0.jpg

"........."

"Cho nên chị vốn nghĩ tình hình hiện tại đối với chị hay Uchida-san đều là chuyện tốt. Nhưng trong mắt Shuu-kun trước sau vẫn chỉ có Otonashi-san, cậu ấy luôn cúi đầu, lẩm bẩm điều gì đó như đang căm hận ai đó..."

"...Là vậy sao ạ."

Dù Iori thường xuyên đến tìm Shuu và cậu ấy cũng đáp lại khiến tôi yên tâm, nhưng quả nhiên cậu ta vẫn luôn canh cánh chuyện của Ayana.

Nhưng... nghe chuyện này, tôi không hối hận cũng không thương hại cậu ta──vì tình yêu là như vậy.

"Dù chị có làm gì hay nói gì, Shuu-kun cũng không chịu nhìn chị... Cứ thế này mãi, người cố gắng như chị cũng cảm thấy hơi trống rỗng."

"Chuyện này... chẳng lẽ Mari cũng vậy ạ?"

"Em ấy cũng nói vậy. Dù có vẻ vẫn rất thích Shuu-kun, nhưng em ấy nói muốn tạm thời giữ khoảng cách với cậu ấy."

Thì ra là vậy... Mari quyết định giữ khoảng cách với Shuu sao?

Dù tôi có thấy Shuu vẫn nói chuyện với họ, nhưng tôi không biết họ đã nói những gì.

Từ lời của Iori suy đoán, Shuu bây giờ quá bận tâm đến chuyện của Ayana, thậm chí còn thể hiện điều đó ra trước mặt họ... Điều này đối với Iori hay Mari quả thực rất khó chịu.

"...Còn chị thì sao, Hội trưởng?"

"Chị à... Chà. Chị không đặc biệt muốn giữ khoảng cách với cậu ấy, nhưng như chị vừa nói, cảm thấy trống rỗng khiến chị rất khó chịu. Nếu cậu ấy không suy nghĩ mà đến dựa dẫm vào chị, như vậy cũng khá nhẹ nhàng... nhưng sau đó thì tuyệt đối sẽ không hạnh phúc đâu."

"........."

"Tình yêu thật khó khăn nhỉ."

Iori nói vậy rồi mỉm cười.

Dù miệng nói trống rỗng hay đau khổ, tuyệt đối không hạnh phúc, nhưng chị ấy trông không hề buồn bã chút nào, trông thật sự không cần lo lắng... người này thật mạnh mẽ.

"Tóm lại, chị sẽ từ từ suy nghĩ theo cách của mình, tiếp tục qua lại với Shuu-kun, nên Yukishiro-kun, cậu đừng làm vẻ mặt đó nữa."

"...Ể?"

"Cậu không giấu được vẻ mặt cảm thấy có lỗi đâu đó."

"...Thật sao ạ?"

Tôi không định thể hiện ra mà... Tôi vỗ mạnh vào má mình, Iori liền cười nói "Chà chà", rồi xoa má tôi... ể?

"Ch-chị đang làm gì vậy?"

"Chắc là vì mặt cậu đỏ lên, trông hơi đau thì phải? Nhưng thì ra là vậy à."

Iori nhìn thẳng vào tôi rồi nói.

"Dù Yukishiro-kun là trai đẹp, nhưng có những khoảnh khắc khiến người ta muốn cưng chiều cậu nhỉ. Vì cậu đáng yêu đến mức cả chị cũng thấy tim đập nhanh──Otonashi-san bình thường vẫn trải nghiệm cảm giác này khi ở bên cậu sao?"

"...Em không biết ạ."

"Hi hi ♪"

Iori lại nở một nụ cười xinh đẹp.

Chị ấy nói sắp phải về rồi, tôi và chị ấy tạm biệt nhau, rồi cũng trở về lớp học.

"Mừng cậu về, Towa."

"Ự!"

Tôi vừa bước vào lớp, Ayana lập tức tươi cười chào đón.

Chưa nói đến tại sao lại cố tình đứng ở cửa, vẻ mặt đầy áp lực một cách khó hiểu này của cô ấy là sao...?

Tôi rời mắt khỏi Ayana, nhìn vào trong lớp, bạn bè của Ayana trông vui vẻ nhìn chúng tôi thì còn hiểu được, nhưng đám con trai lại nhìn đi chỗ khác như gặp ma khiến tôi rất để ý.

"Ayana...?"

"Vâng ♪"

Tôi nhìn thấy hiệu ứng ngọn lửa đang cháy hừng hực sau lưng cô ấy đang mỉm cười, đây chắc là ảo giác thôi nhỉ?

Tôi dường như cũng bị lây nhiễm bầu không khí của đám con trai khác, bắt đầu nơm nớp lo sợ quan sát bộ dạng của Ayana... nhưng, rốt cuộc là sao vậy?

"Có chuyện gì xảy ra à?"

"Không không, em hoàn toàn không cảm thấy Towa nhìn người phụ nữ khác đến say mê ở nơi em không có mặt đâu ạ ♪"

"........."

"Ara ara~~? Sao cậu lại cúi đầu xuống thế, Towa?"

Đ-Đáng sợ quá~~~~~~!!!

Lời Ayana nói tôi không chỉ hoàn toàn hiểu rõ, mà vì lúc đó trong đầu thậm chí còn nghe thấy ảo thanh giống giọng cô ấy... Ể? Ayana là nhà ngoại cảm à?

"Em đùa thôi mà, Towa."

"...Phù~~"

"Tan học sẽ hỏi cậu chi tiết nhé."

"...Vâng."

Tớ thấy cậu giống Ma Vương lắm rồi đấy.

Dù đây là một cuộc đối thoại khiến tôi kinh hồn bạt vía, nhưng có lẽ trong mắt các bạn cùng lớp lại là một cặp đôi đang yêu say đắm, ánh mắt các bạn nữ gửi đến vẫn rất ấm áp.

"Vậy thì Towa, lát nữa gặp nhé."

"Ừ."

Sau đó tôi trở về chỗ ngồi, không lâu sau các tiết học buổi chiều bắt đầu, cuộc chiến chống lại cơn buồn ngủ vén màn khai mạc.

Dù gần đây tôi đều ngủ cùng Ayana, nhưng tôi không có ý định thức khuya đến mức ảnh hưởng đến ngày hôm sau, vậy mà cơn buồn ngủ vẫn kéo đến dày đặc.

Dù vậy, tôi vẫn cố gắng véo má hay đùi để tỉnh táo, tránh ngủ gật, lúc này tiết thể dục cuối cùng trong ngày cũng sắp kết thúc.

"Mệt chết đi được..."

"Hi hi, cậu vất vả rồi."

Tôi và Ayana cùng nhau dọn dẹp dụng cụ dùng trong tiết thể dục.

Dù là tiết thể dục chung nam nữ ở ngoài trời, nhưng tôi thuận theo tự nhiên tình nguyện phụ trách dọn dẹp, và Ayana đến giúp.

(Ở cùng bạn gái trong kho dụng cụ thể dục à... đúng là tình huống thường thấy ghê.)

Trong manga hay anime hài lãng mạn, bị nhốt cùng nữ chính trong kho dụng cụ thể dục là tình tiết kinh điển, nhưng chuyện bị người khác khóa trái cửa từ bên ngoài, trong thực tế không thể xảy ra được.

"Cái này... nếu là manga các kiểu, thì sẽ là diễn biến bị nhốt bên trong đúng không?""Đúng thế... Ể, tớ có nói ra thành tiếng à?""Không ạ. Nghĩa là, Towa cũng đang nghĩ giống em đó ♪"

Chắc chắn sẽ nghĩ vậy rồi, dù sao cũng là tình huống này mà.

Thường thì sẽ bị nhốt lại, may mắn ăn được đậu hũ, hoặc là xảy ra tương tác khiến tim đập nhanh, đầy mong đợi, nhưng chuyện may mắn ăn đậu hũ, đối với chúng tôi đã không còn cần thiết nữa... cơ mà có lẽ tôi vẫn hơi muốn trải nghiệm thử xem.

"Vậy chúng ta chuẩn bị──"

Về thôi. Khi tôi định nói vậy──một tiếng loảng xoảng vang lên, cánh cửa kho nơi chúng tôi đang đứng đóng sầm lại.

"...Ể?""...Ara?"

Tôi và Ayana đồng thời nhìn về phía sau.

Cánh cửa chúng tôi bước vào đã bị đóng chặt hoàn toàn, tiếng khóa cạch cạch cũng vang lên rõ ràng bên tai chúng tôi... Chúng tôi vì chuyện bất ngờ xảy ra mà đứng hình, cả hai đều ngơ ngác đứng tại chỗ.

"...A.""...A!"

Lúc này chúng tôi mới hốt hoảng chạy về phía cửa.

Chỉ có điều động tác của chúng tôi quá chậm, bên kia cửa đã không còn động tĩnh gì, dù gọi cũng không có ai trả lời.

"...Thật luôn đó à.""Thì ra chuyện này thật sự xảy ra được à..."

Chúng tôi vừa bàn luận về tình huống bị nhốt trong kho dụng cụ thể dục, vừa mới nói xong là trong thực tế không thể xảy ra thì nó lập tức xảy ra, tôi cũng không khỏi ôm đầu khổ não.

"Làm sao bây giờ?""...Ừm~~"

Bây giờ chắc là giờ sinh hoạt lớp trước khi tan học, nên xung quanh có lẽ không có ai, dù có cửa sổ nhỏ có ánh sáng chiếu vào, nhưng không biết có đủ lớn để người chui qua không, tôi cũng không thấy cần thiết phải cố gắng thoát ra từ đó... Tóm lại, đó là phương án cuối cùng.

"Dù sao thì cũng sẽ có người phát hiện tớ và cậu không có mặt trong giờ sinh hoạt lớp. Lỡ như không ai để ý, thì ít nhất khi hoạt động câu lạc bộ bắt đầu cũng sẽ có người phát hiện thôi.""Đúng là vậy ạ... Hi hi.""Sao thế?""Xin lỗi. Vì được ở cùng Towa, nên dù là sự cố thế nào em cũng thấy vui."

Tôi suýt nữa đã nói "Em đúng là hết thuốc chữa", nhưng tôi cũng vậy mà, tôi cười khổ một tiếng.

Ayana đã quyết định thôi thì đành chịu, nói rằng cứ thong thả đợi đến khi có người đến, rồi ngồi lên chồng hộp gỗ nhảy cao khoảng năm tầng.

"Towa, cậu cũng ngồi xuống đi?""Cũng phải, tớ nghỉ một lát vậy."

Tôi nhẹ nhàng phủi tấm nệm trải trên sàn cho sạch bụi, rồi nằm xuống.

Có lẽ cơn buồn ngủ vốn dĩ nên tan biến sau khi vận động lại quay trở lại, tôi không hề che giấu mà ngáp một cái thật to, thậm chí còn bị Ayana trêu chọc.

"Cậu trông buồn ngủ lắm đó.""À~~... Tớ buồn ngủ từ tiết năm rồi.""Chúng ta đâu có thức khuya đến mức đó... nhưng thỉnh thoảng dù ngủ bao nhiêu thì cơn buồn ngủ vẫn kéo đến, nên cũng không có gì lạ đâu.""Phải không... Oáp~~"

Vừa thả lỏng là mắt lại nhắm nghiền... Tôi buồn ngủ đến mức này đây.

Dù sao cũng chỉ có thể đợi, nên tôi định thư giãn ngủ một giấc, nhưng tôi nghe thấy tiếng ai đó lập tức nằm xuống bên cạnh mình──chính là Ayana.

"Ehehe, em cũng nằm một lát nhé, vì em muốn ngắm khuôn mặt lúc ngủ của Towa ở cự ly gần.""...Chẳng có gì thú vị đâu.""Vấn đề không phải là thú vị hay không, em chỉ muốn ngắm khuôn mặt lúc ngủ của người mình thích thôi mà."

Ayana nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt.

Tôi nghĩ cứ ngủ dưới ánh nhìn của cô ấy cũng tốt, liền nhắm mắt lại... Lúc này, tôi hình như đã ngủ thiếp đi một lát.

Bởi vì khi tôi mở mắt ra lần nữa, cửa kho dụng cụ thể dục đã mở.

"Quả nhiên ở đây... mà...""Ayana! Không sao... chứ?"

Dù tôi không nhìn ra cửa, nhưng nghe giọng nói là biết ai rồi.

Giọng nam là Someya, người từng gây gổ với tôi vì chuyện của Shuu trước đây, còn giọng nữ chắc là bạn Toudou, người luôn thân thiết với Ayana?

"Towa, người giúp mở cửa đến rồi kìa.""...Ừ."

Dù đã ngủ một lát, nhưng đầu óc tôi vẫn còn hơi mơ màng.

Ayana đỡ tôi đứng dậy, lúc này tôi mới chạm mắt với Someya và Toudou đang nhìn chúng tôi chằm chằm, mặt hơi đỏ.

(Sao lại nhìn thế... A.)

Mở cửa kho ra, cảnh tượng đập vào mắt lập tức là một cặp nam nữ nằm nhìn nhau chằm chằm... Chúng tôi không làm gì mờ ám, nhưng cảnh này đúng là có chút không gian để tưởng tượng.

"...Để hai cậu thấy cảnh hơi xấu hổ rồi.""Nhưng bọn tớ không làm gì hết đâu nhé. Nào Towa, đứng dậy được không?""Được."

Tôi lập tức đứng dậy, cùng Ayana bước ra khỏi kho dụng cụ thể dục.

"Cảm ơn cậu, Someya.""Không, có gì đâu... May là hai cậu không làm chuyện gì bậy bạ, tớ yên tâm rồi.""Làm sao mà làm được chứ."

Nghe tôi phản bác quá nhanh, Someya nói "Cũng phải" rồi cười.

Nhân tiện... phía sau chúng tôi, cũng đang diễn ra cuộc đối thoại tương tự.

"May mà không có chuyện gì xảy ra.""Ara, có chuyện gì xảy ra thì tốt hơn à?""Không phải thế!""Ư呵呵~~♪"

...Gì chứ, chẳng lẽ Ayana có hơi mong đợi à?

Cũng phải xem thời gian và địa điểm chứ... Dù tôi muốn nói vậy, nhưng trong ký ức của Towa cũng bao gồm cả phần làm chuyện đó với Ayana ở trường, nên nếu bầu không khí hay các điều kiện khác đều phù hợp, tôi cũng không biết nữa...?

"Dù sao đi nữa, hai cậu giúp đỡ nhiều rồi. Bọn tớ còn tưởng trường hợp xấu nhất phải đợi đến lúc hoạt động câu lạc bộ bắt đầu cơ.""Người phát hiện Otonashi-san không có mặt trước là Setsuna, sau đó tớ mới phát hiện cậu cũng không có ở đây."

"Ồ~~""Vì người biến mất là hai cậu, bọn tớ còn đang nghĩ có phải hai cậu đang tình tứ hẹn hò ở đâu đó không đấy.""...Cậu nói thế à?""Không không! Là Setsuna nói đó!"

Hoảng hốt như vậy thật đáng ngờ.

Tôi nhìn thẳng vào Someya, cậu ta liền vội vàng xua tay trước mặt, tỏ ý thật sự không phải cậu ta nói... Ừm.

"Từ trước đến giờ tớ không nói chuyện với cậu nhiều, nhưng trêu cậu cũng khá vui đấy, Someya.""Tớ chẳng vui chút nào!"

Cách phủ nhận giống hệt Aisaka, gã này cũng có chỗ đáng yêu đấy chứ.

Lần đầu nói chuyện với cậu ta, tôi chắc chắn không có ấn tượng tốt đẹp gì, nhưng Someya bây giờ hoàn toàn không còn cảm giác gai góc như lúc đó, cũng hoàn toàn không gây sự với Shuu nữa.

"Cậu với Toudou-san tiến triển tốt đẹp chứ?"

"Ừ! Dạo trước cũng đi chơi cùng nhau... Không, không có gì.""Ồ~~?"

Nhìn bộ dạng này của Someya... Dù rất tò mò, nhưng vẫn không nên hỏi thêm nữa.

Nhân tiện, bạn Toudou Setsuna vừa được nhắc đến là cô gái đi cùng Someya đến tìm chúng tôi, có thể nói là bạn nữ thân nhất với Ayana trong lớp.

Dạo trước lúc xảy ra tranh cãi với Shuu, người rủ Someya đi hát karaoke cũng là Toudou-san.

(Nhắc mới nhớ, hình như mình có nghe Ayana nói qua loa rằng không khí giữa Someya và Toudou-san khá tốt thì phải.)

Tôi không thân với Someya hay Toudou-san lắm, nhưng tôi rất thích nhìn dáng vẻ Ayana vui vẻ kể chuyện về bạn bè.

"Tóm lại, mong là hai cậu sẽ phát triển thuận lợi, vì được thấy Ayana vui vẻ nói về chuyện của bạn bè, tớ cũng thấy vui.""Vậy à... Hehe, tớ sẽ cố gắng."

Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện vào lớp thì rầm một tiếng va phải người.

"Ối! Xin lỗi.""Không, không sao──"

Người tôi va phải... là Shuu.

Shuu vẻ mặt hốt hoảng nói không sao, nhưng ngay khoảnh khắc nhận ra là tôi, ánh mắt cậu ta lập tức trở nên sắc lẻm, như đang lườm tôi.

Không cần phải thể hiện địch ý rõ ràng như vậy chứ... Nhưng, tôi nghĩ lúc này mà chỉ ra điều đó có thể gây phản tác dụng, nên tôi không nói gì, nhưng Someya thì khác.

"Va phải người rõ ràng là lỗi của cả hai bên, thái độ đó là sao chứ.""Không sao đâu, bây giờ là lúc cậu ấy nhạy cảm về nhiều mặt."

Tôi nói vậy, Someya cũng im lặng.

Nếu cậu ta với tư cách là bạn cùng lớp biết chuyện của Shuu, thì chắc cũng giống như Aisaka, hiểu rõ nguyên nhân Shuu trở nên như vậy... Hơn nữa nếu cậu ta thân với Toudou-san, chắc chắn biết nhiều hơn.

"Nên cậu đừng để ý quá.""...Tớ biết rồi, tớ sẽ không nói gì với Sasaki đâu."

Dù cảm ơn vì điều này cũng không đúng, nhưng tôi vẫn nói cảm ơn, rồi bước vào lớp.

Sau đó, nhanh chóng đến giờ sinh hoạt lớp cuối buổi, rồi đến giờ tan học.

"Towa, chúng ta về thôi."

Tôi gật đầu với Ayana đang ôm cặp sách đến bên cạnh mình, rồi rời khỏi lớp học.

Hôm nay chúng tôi định về thẳng nhà, thong thả trôi qua thời gian, sau đó để Ayana thu dọn hành lý rồi về nhà cô ấy.

Cô ấy sắp về rồi sao... Dù tôi cảm thấy rất cô đơn, nhưng đây là chuyện đã quyết định, nên có buồn bã cũng vô ích.

"Vậy thì Towa.""Ừm~~?""Chuyện ban ngày, cậu còn nhớ không?""Ban ngày?""Vâng."

Ayana đi bên cạnh nở nụ cười, khiến tôi nhớ lại chuyện ban ngày.

"Là chuyện em cảm thấy Towa nhìn người khác đến say mê đó ạ ♪""...A."

Lúc này, chắc chắn tôi đang lộ ra vẻ mặt ngớ ngẩn.

Ayana đứng trước mặt tôi không nói một lời mỉm cười, tỏa ra áp lực giống như ban ngày, khiến tôi cảm thấy sợ hãi... Không không không, tôi không sợ, nhưng cái áp lực này... giống như Ma Vương!

Tôi vào thế phòng thủ.

Giống như dũng sĩ dù Ma Vương ở ngay trước mặt cũng tuyệt đối không sợ hãi, dù trong tay không có vũ khí nào, vẫn là hy vọng của mọi người, phải thể hiện lòng dũng cảm!

"Xin đừng nghĩ mấy chuyện vớ vẩn nữa, mau đầu hàng đi nào~~""Tuân lệnh."

Tôi thua rồi!

Tôi lập tức đứng nghiêm chỉnh, cũng chẳng có gì phải giấu giếm, nên kể hết mọi chuyện xảy ra vào giờ nghỉ trưa.

"Thì ra là vậy. Cậu đã nói chuyện đó với chị Honjo và Mari à...""Thì đó... chuyện là như vậy đó."

Sau khi kể cho Ayana nghe chuyện xảy ra ban ngày, cô ấy dường như cũng có vài suy nghĩ.

Ayana thúc giục tôi nói tóm lại đi nhanh thôi, chúng tôi lại bước đi trên con đường về nhà... Ayana dường như đã sắp xếp xong suy nghĩ trong quá trình đó, nói tiếp:

"Đối với Shuu mà nói, dù sao cũng là thất tình, em và Towa không cần phải lo lắng quá mức. Nhưng, chính em đã khiến họ và Shuu có quá nhiều liên hệ... về mặt này thì có hơi lo lắng."

Nhưng nói xong, Ayana lại nói tiếp.

"Thành thật mà nói, ở giai đoạn này thì em thấy không cần lo lắng. Vào khoảnh khắc em từ bỏ con đường phía sau... cái đó, em cho rằng mình không làm gì sai cả."

"À ha ha... Ừm, nói vậy cũng đúng."

Ở giai đoạn hiện tại, Ayana quả thực không làm gì sai.

Nếu diễn biến theo cốt truyện gốc, việc Ayana làm có thể gọi là sự sắp đặt tồi tệ nhất, nhưng với tình hình hiện tại, đó chẳng qua chỉ là để mở rộng vòng bạn bè cho Shuu, giúp cậu ta một tay mà thôi.

"Chuyện này giống như là thôi thì đành chịu vậy. Nếu là bạn thanh mai trúc mã bình thường, thấy bộ dạng hiện tại của Shuu thì lo lắng cho cậu ấy là bình thường, nhưng với chúng ta, tình hình hiện tại hơi phức tạp... nên em nghĩ chúng ta chỉ có thể chờ thời gian giải quyết thôi."

"...Cũng phải."

Tôi quả nhiên nghĩ sâu xa quá rồi.

Suy nghĩ linh hoạt hơn một chút, giống như Ayana thản nhiên cho rằng thời gian sẽ giải quyết mọi chuyện có vẻ tốt hơn... Được rồi, tôi cũng nghĩ vậy đi.

"...Đời đúng là toàn chuyện không như ý muốn nhỉ."

"Tự dưng già đi thế?"

"Không được nói con gái như vậy đâu nhé, Towa."

"Xin lỗi."

"Em tha thứ cho cậu."

Màn đối đáp ăn ý khiến chúng tôi bật cười khẽ.

Có lẽ vì đã nói chuyện thẳng thắn với Ayana, tảng đá đè nặng trong lòng tôi như thể biến mất... Cảm ơn cậu, Ayana.

"Rồi, vậy thì từ bây giờ, xin hãy giải thích cặn kẽ chuyện cậu ngẩn người nhìn chị Honjo đi."

"Chủ đề này chưa kết thúc sao!"

"Chưa kết thúc đâu ạ ♪"

Kết quả là cho đến khi về đến nhà, chủ đề này vẫn bị nhắc đi nhắc lại... Haizz.

Và rồi──

"Vậy thì Towa, hôm nay em về trước nhé."

"Ừ... Sẽ cô đơn lắm đây."

"Không sao đâu. Chúng ta vẫn gặp nhau ở trường mà, quan trọng hơn là cuối tuần vẫn có thể hẹn hò."

"Sau giờ học cũng hẹn hò được không?"

"Được ạ ♪"

Tôi ôm chặt Ayana ở cửa ra vào, dù cảm thấy lưu luyến không rời, Ayana vẫn mỉm cười rời khỏi tôi về nhà.

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng Ayana nữa, tôi mới trở vào nhà, ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách có cảm giác rộng hơn bình thường.

"...Cảm giác rộng hẳn ra nhỉ. Vốn dĩ là thế này sao?"

Chỉ vì Ayana không có ở đây mà tôi đã thế này... Tôi lại một lần nữa nhận ra sự tồn tại của cô ấy quan trọng đến nhường nào.

"Mẹ đi mua đồ rồi sao?... Chà~~ Yên tĩnh quá."

Vì không có việc gì làm, tôi bật bừa TV xem giết thời gian.

Diễn viên hài nổi tiếng trên TV đang biểu diễn, nhưng tôi thậm chí còn không cười nổi một tiếng, chỉ ngây người ra, mặc cho thời gian trôi đi.

"...Thật yên bình."

Dù Ayana không ở đây, cảm thấy rất cô đơn, nhưng nghĩ đến khoảng thời gian nhàm chán không làm gì này có lẽ cũng là kết quả mà tôi đạt được, càng thấy xúc động sâu sắc.

Sau đó, tôi thong thả trôi qua khoảng một tiếng rưỡi, lúc về phòng thì phát hiện ra.

"Kì lạ...?"

Thứ đặt trên bàn tôi──là điện thoại của Ayana.

Vì cô ấy không có ở nhà, thứ này không nên ở đây, ngay lúc này tôi mới nghĩ ra là cô ấy đã quên mang theo.

"...Chắc là bất tiện lắm đây, phải làm sao bây giờ?"

Nếu cô ấy phát hiện ra giữa đường, cũng có khả năng quay lại lấy, nhưng tôi nghĩ chắc cô ấy sẽ không quay lại nữa... có khi Ayana còn chưa nhận ra.

"........."

Nghĩ đến việc không có điện thoại sẽ rất bất tiện... Tôi hạ quyết tâm.

"Mang đến nhà Ayana thôi."

Tôi gửi tạm tin nhắn cho mẹ nói mình sắp ra ngoài một lát, sau đó cẩn thận cất điện thoại của Ayana vào túi, rồi cứ thế rời khỏi nhà.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận