Sau Khi Bắt Đầu Học Onlin...
Mihagi Sennya Satou Pote
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 4: Cảm Giác Sai Trái và Cách Làm Hòa

0 Bình luận - Độ dài: 8,908 từ - Cập nhật:

Chiều thứ Sáu, thường hay xảy ra chuyện kỳ lạ.

Tạm thời không bàn đến những người vẫn làm việc vào ngày nghỉ, ngày lễ, đối với học sinh chúng tôi mà nói, ngày mai là ngày nghỉ. Và suy nghĩ đó, có thể khiến người ta có những hành động khác với thường ngày.

Hiện tại, thế gian đang ban bố Tuyên bố Tình trạng Khẩn cấp.

Chính phủ không ngừng tuyên truyền 「Xin hãy tránh ra ngoài không cần thiết」.

Làm như vậy đều là để tránh dịch bệnh lan rộng.

Kết quả là, mọi người đúng là đã tránh ra ngoài.

Từ cửa sổ căn hộ nhìn ra ngoài, gần như không thấy bóng người đi đường nào.

Theo lời Hoshikawa, trước đây hình như có người chạy bộ bên ngoài.

Nhưng bây giờ, ban ngày gần như không thấy bóng người. Ngược lại vào đêm khuya lại bắt gặp có người lén lút ra ngoài chạy bộ.

Mọi người không đi lang thang ngoài đường lúc trời sáng.

Điểm này dù là ngày nghỉ, ngày lễ cũng không thay đổi.

Đồng thời, mọi người thậm chí còn bắt đầu thận trọng lựa chọn đối tượng gặp mặt trực tiếp.

Mối quan hệ với đối phương, có cần thiết phải làm vậy không.

Đây có lẽ là kết quả mọi người có được sau khi suy ngẫm lại qua trận dịch.

Hôm nay là thứ Sáu.

Sau khi tan học, Mayu đã ra ngoài.

Em ấy đến nhà bạn chơi.

Nghe nói là bạn thân mời em ấy đến nhà chơi, rồi cùng ăn tối.

Đối với người bạn đó và gia đình cậu ấy mà nói, Mayu dường như là 「Đối tượng có thể yên tâm gặp mặt」.

Việc được mời đến nhà chơi, đã trở thành biểu tượng của sự tin tưởng còn hơn cả trước đây.

Nghĩ đến việc đối phương nhìn nhận Mayu như vậy, khiến tôi cảm thấy hơi vui.

Bố mẹ của Mayu và Hoshikawa là bác sĩ.

Trong thời buổi này, đã có người bắt đầu tránh tiếp xúc với những người làm trong ngành y tế.

Tạm thời không bàn đến tình hình thực tế, nhưng công việc của họ đúng là dễ tiếp xúc với người nhiễm bệnh. Cho nên có không ít người cho rằng: Bác sĩ và y tá chẳng phải là người truyền bá virus sao?

Có người mang nỗi nghi ngờ này, đối xử xa cách với họ, nói thật thì cũng không phải là không thể hiểu được.

Dù sao thì thứ gọi là virus này mắt thường không nhìn thấy được.

Mà virus rốt cuộc lây truyền qua đường nào, đến nay vẫn chưa rõ ràng.

Cho nên bây giờ mọi người dựa trên nỗi sợ hãi, bắt đầu xuất hiện hành vi bài xích hoặc kỳ thị, chỉ có thể nói là khó tránh khỏi.

Dù cá nhân tôi cho rằng, xa lánh những người đang chiến đấu ở tuyến đầu là không nên.

Nhưng mà... tôi sở dĩ nghĩ như vậy, có lẽ cũng là vì bố mẹ Hoshikawa chính là bác sĩ.

Nếu tôi không quen biết bác sĩ nào, có lẽ cũng sẽ giống những người kia, chọn cách giữ khoảng cách.

Cho nên bạn của Mayu bằng lòng mời em ấy đến nhà chơi, mới khiến tôi vui như vậy.

Chính vì thời buổi này khó mà tin tưởng người khác, mới có thể phân biệt rõ ràng ai mới là người thật sự coi trọng bạn.

Điểm này, có lẽ là một trong số ít ưu điểm của thế giới bất thường này.

「Con đi đây ạ!」

Mayu từ huyền quan bước ra cửa, giọng nói tràn đầy sức sống.

Bây giờ là ba giờ chiều.

Em ấy dự định tám giờ tối sẽ về.

「Giờ này để học sinh tiểu học ra ngoài có phải hơi muộn không...」

「A a, đừng lo. Chú Miyamori sẽ lái xe đến đón con bé về.」

Đó là tài xế riêng của nhà Hoshikawa, lúc Mayu đến căn hộ này chính là do ông ấy đưa đón.

Nếu đã vậy, thì về muộn một chút dường như cũng không cần lo lắng.

「Còn khá lâu mới đến bữa tối nhỉ.」

「Đúng vậy... Nên làm gì đây?」

「Ừm—」 Hoshikawa nghiêng đầu suy nghĩ.

Cô ấy sở dĩ có phản ứng này, là vì bây giờ đang rảnh rỗi không có việc gì làm.

Kể từ khi Mayu chuyển đến ở, sau giờ học ngày thứ Sáu chính là thời gian chơi game của ba chúng tôi.

Chúng tôi không chỉ chơi game console, gần đây còn bắt đầu chơi cả bài nữa. Lúc ở riêng với Hoshikawa, làm gì có nhiều lựa chọn như vậy.

「A, đúng rồi. Hay là chúng ta học bài đi?」

「Học bài?」

「Là chuẩn bị cho kỳ thi đó. Dù sao cũng không biết khi nào sẽ thi.」

Cách đây không lâu—lúc học online đổi thành tự học, các bạn cùng lớp từng nói chuyện này.

Nghe nói kỳ thi thử có thể sẽ dời lại.

Tưởng rằng đây chỉ là lời đồn, nhưng hôm nay biết được đây là sự thật không thể chối cãi.

Phải nói là, đây dường như là quyết định của các giáo viên trong cuộc họp hôm qua.

Nghe nói là hy vọng kỳ thi thử sẽ dời lại sau khi Tuyên bố Tình trạng Khẩn cấp được dỡ bỏ, để học sinh đến trường thi.

Mà ngày dỡ bỏ tuyên bố, đến nay vẫn chưa có quyết định cuối cùng.

Tuy nhiên, do số ca nhiễm có xu hướng giảm, xét theo tình hình hiện tại, chính phủ dự đoán có khả năng sẽ dỡ bỏ vào cuối tháng này.

Vì thế giáo viên chủ nhiệm trong buổi sinh hoạt lớp hôm nay đã tuyên truyền 「Hãy luôn chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ thi」.

Tuy hiện tại vẫn chưa quyết định lịch trình, nhưng đợi sau khi xác định xong, biết đâu căn bản không còn bao nhiêu thời gian để ôn thi. Vì thế, vẫn nên chuẩn bị từng chút một thì thỏa đáng hơn.

「Yoshino-kun ngoan thật đấy. Rõ ràng ít nhất cũng phải nửa tháng nữa mới thi.」

「Bởi vì tớ không tự tin có thể thi được điểm tốt.」

「Nhưng thành tích môn Toán của cậu trước giờ vẫn không tệ mà.」

「Tiếng Anh với Văn thì thảm không nỡ nhìn...」

「R-Ra là vậy.」

「Hoshikawa thì môn nào thành tích cũng tốt cả. Nhưng mà, tớ hình như chưa thấy cậu học bài ở nhà bao giờ.」

「Có thể tớ chỉ là học bài trong phòng thôi mà.」

「A, cũng đúng.」

Tôi còn tưởng Hoshikawa đầu óc tốt như vậy, không cần học bài cũng có thể đạt điểm cao.

Tuy nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của tôi và những người xung quanh, cô ấy có thể đã nỗ lực mà không ai biết.

Tôi lại có thành kiến cho rằng cô ấy căn bản không cần học bài...

「...Tớ phải kiểm điểm lại bản thân mới được.」

「Ể? Kiểm điểm?」

「Tớ lại tưởng Hoshikawa không hề nỗ lực... Đúng là nên kiểm điểm lại.」

「............Fufu.」

Hoshikawa đột nhiên bật cười.

Là tôi đã nói gì kỳ lạ sao?

Cô ấy có lẽ đã nhìn thấy nghi vấn trong lòng tôi lộ ra trên mặt.

「Xin lỗi vì bật cười nhé. Tớ chưa gặp ai kiểm điểm vì chuyện này bao giờ.」

Hoshikawa giải thích.

Xem ra không phải tôi đã nói gì kỳ lạ. Tốt quá rồi.

「Yoshino-kun, thật sự rất nghiêm túc đó.」

「Không ngờ tớ lại bị Hoshikawa nói là nghiêm túc...」

「Tớ không nghiêm túc như Yoshino-kun nghĩ đâu. Hơn nữa những nỗ lực mà Yoshino-kun tưởng tượng đó, biết đâu tớ hoàn toàn không làm gì cả.」

「Ể... V-Vậy à.」

Cô ấy đương nhiên có thể là vì bẩm sinh thông minh nên thành tích mới tốt như vậy.

Tôi vốn nghĩ, giả sử thành tích xuất sắc tổng thể của cô ấy là ảnh hưởng của nỗ lực sau này, vậy thì tôi nên noi gương cô ấy...

「Muốn vào xem thử không?」

「Ể?」

「Lần trước cậu vào, chắc là lúc mới đến nhà tớ đúng không?」

Trong thoáng chốc, tôi còn chưa hiểu cô ấy đang nói gì.

Tôi ngẩn người ra, còn Hoshikawa thì dùng ánh mắt cho tôi biết đáp án.

「Phòng của tớ. Biết đâu có bí mật để đạt điểm cao đó.」

「Ể? Có thứ đó sao?」

「Ai mà biết được chứ? Có những thứ đối với tớ có lẽ là bình thường, nhưng Yoshino-kun xem xong, có lẽ sẽ cho rằng có liên quan đến việc tớ đạt điểm cao đó.」

Hoshikawa tinh nghịch nói.

...Tôi nên thuận theo ý cô ấy, hay là nên từ chối?

Biểu cảm của Hoshikawa dường như không đúng lắm.

Biết đâu cô ấy có ý đồ gì đó.

Nhưng mà, nếu thật sự có bí mật gì, thì tôi cũng muốn biết.

Dù sao thì trên đời này đâu có mấy cơ hội, được vào tham quan phòng của người đứng đầu khối chứ.

Tôi chỉ là vì thành tích mới vào thôi...

Sau này tôi không ngừng suy ngẫm về chuyện xảy ra lúc này.

Tôi thật sự là dựa trên suy nghĩ của bản thân, mới đưa ra quyết định cuối cùng này sao?

「Mời vào.」

Hoshikawa nói, thế là tôi bước vào phòng cô ấy.

Rèm cửa sổ của cô ấy không kéo, nhưng bên ngoài trời hơi âm u, khiến căn phòng không bật đèn trông có vẻ tối tăm.

Bây giờ sắp đến Hạ chí, mặt trời vẫn chưa lặn.

Tôi nghĩ thầm dù sao thì hai đứa cũng sẽ nhanh chóng quay lại phòng khách. Giờ này cũng không cần phải bật đèn làm gì...

Nhưng mà, thật sự rất căng thẳng.

Tuy trước đây cũng từng vào rồi, nhưng chỉ cần hít thở ở đây, cũng khiến người ta choáng váng đầu óc.

Bởi vì không gian này tràn ngập một mùi hương ngọt ngào dịu nhẹ—tức là mùi của Hoshikawa.

...Tôi chỉ cần giữ bình tĩnh thôi đã tốn hết tâm sức rồi.

「Cậu cứ xem thoải mái đi.」

「A, được, cảm ơn.」

Tôi căn bản không có tâm trí để quan sát kỹ toàn bộ căn phòng.

Tôi nhìn về phía bàn học và giá sách. Nếu có gợi ý liên quan đến việc học, thì chắc chắn là ở đây. Bây giờ tôi chỉ có thể nghĩ như vậy. Phải nói là, tôi hoàn toàn không còn sức lực để suy nghĩ thêm gì nữa.

Nói thì nói vậy, khu vực bàn học vô cùng sạch sẽ gọn gàng, không có nhiều đồ đạc.

Giá sách bày đầy sách, nhưng toàn bộ đều là tiểu thuyết giải trí, đến một cuốn sách giáo khoa hay sách bài tập cũng không thấy. Thể loại tiểu thuyết không có sự thiên vị đặc biệt nào, tác giả lại càng đa dạng, e rằng phạm vi năm xuất bản cũng khá rộng.

Trên bàn thì đơn giản, còn đặt đủ loại sách... đây chính là bí quyết đạt điểm cao của Hoshikawa sao?

「Có nhìn ra gì không?」

「Uwaa.」

Cô ấy đột nhiên bắt chuyện từ phía sau, không khỏi khiến tôi giật mình.

Quay đầu lại nhìn, Hoshikawa trông có vẻ hơi ngạc nhiên.

「X-Xin lỗi, phản ứng của tớ hơi quá rồi.」

「Không sao. Tớ mới phải nói xin lỗi, là do tớ không nên đột nhiên bắt chuyện.」

「Không... Mà này, tớ hoàn toàn không nhìn ra gì cả. Hoshikawa thì sao—」

「Tớ cũng không rõ.」

「Tớ cũng nghĩ vậy.」

Nói cho cùng, chính vì Hoshikawa không rõ bản thân có làm gì đặc biệt hay không, nên mới gọi tôi vào phòng để xác nhận. Đem vấn đề này hỏi cô ấy căn bản không có ý nghĩa.

「Ừm... Tớ thấy có xem tiếp nữa, chắc cũng sẽ không có ý tưởng gì đâu.」

「Vậy à, tiếc thật.」

「Quả nhiên vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn học bài... Tóm lại, học bài thôi. Chúng ta thay quần áo xong gặp ở phòng khách nhé.」

「Học ở phòng tớ sao?」

「Ể? Ch-Chuyện này không hay lắm đâu.」

Tôi sợ sẽ phân tâm đến mức không thể tập trung vào sách vở.

Phải nói là không chỉ việc vào phòng Hoshikawa, mà ngay cả sau khi rời đi, e rằng cũng sẽ bị dư âm làm cho phân tâm.

Rõ ràng là tôi đề nghị học bài, thật là xấu hổ...

Ngay lúc tôi đang nghĩ vậy.

「Yoshino-kun, tớ muốn thay quần áo.」

「Ể!? Bây giờ!?」

「Ừm.」

「Đ-Đợi đã, tớ ra ngoài ngay đây—」

「Đừng ra ngoài.」

Ngay lúc tôi đang vội vàng định rời đi, Hoshikawa lại nắm lấy vạt áo đồng phục của tôi.

Tôi theo phản xạ dừng bước.

「Cậu nói đừng ra ngoài, tại sao...? Không phải cậu muốn thay quần áo sao?」

Tôi ở đây chỉ làm cản trở cậu thay đồ thôi mà.

Dù nghĩ vậy trong lòng, cô ấy lại nói ra câu thoại khiến người ta kinh ngạc.

「Tớ không biết cởi thế nào.」

「Hả...?」

「Tớ nói là đồng phục đó.」

Trong thoáng chốc, tôi còn nghi ngờ mình nghe nhầm.

Tuy nhiên suy nghĩ lại nhiều lần, tôi đều xác định mình không hề nghe nhầm.

Cô ấy không biết đồng phục phải cởi thế nào...

「...Không. Không không không... Đồng phục loại này, không phải ngày nào cũng mặc sao?」

「Tớ quên rồi.」

「Làm gì có chuyện đó chứ!」

「Quên là quên rồi.」

「Thật sao?」

「Thật.」

Hoshikawa kiên quyết khẳng định như vậy.

Tôi biết.

Cô ấy chỉ là như thường lệ đang giả ngốc.

Giả vờ không biết cởi, giả vờ quên, giống như bình thường, chỉ là lần này lại có chút mạnh bạo hơn.

Nếu thật sự là như thường lệ, vậy thì tiếp theo cô ấy chắc chắn sẽ giả vờ không biết gì cả, mặt dày mày dạn nói với tôi—

「Yoshino-kun... Giúp tớ cởi được không?」

Đúng như tôi dự đoán, Hoshikawa bắt đầu quyến rũ tôi.

Đôi mắt cô ấy tỏa ra ánh sáng yêu diễm, như thể muốn bắt lấy ý thức của tôi.

Và đôi môi anh đào tươi tắn đó, đang thêu dệt những lời nói mê hoặc lý trí.

Nếu có thể nói ra, tôi thật sự muốn nói. Muốn nói hết ra cho hả dạ.

Kể từ tháng trước, lúc cô ấy hôn tôi qua lớp khẩu trang, tôi đã tự ý thức được rồi.

Tôi biết, mình đã thích Hoshikawa rồi.

Nhưng mà, tôi lại không nói ra.

Bởi vì tôi không có dũng khí. Sợ hãi bị từ chối, không thể chủ động đến gần, không thể bộc lộ lòng chân thành.

Sở dĩ như vậy, không chỉ vì sợ hãi đối mặt với phản ứng của Hoshikawa.

Tôi nghĩ có lẽ... không, chắc chắn là vì... Hoshikawa cô ấy cũng thích tôi.

Trước đây tôi sẽ cho rằng, trên đời làm gì có chuyện như vậy.

Tôi biết nghĩ như vậy thật sự không biết lượng sức mình, cho nên mỗi khi suy nghĩ này hiện lên, sẽ lập tức phủ định.

Mỹ nữ số một của lớp—Đối với tôi, người không hiểu biết xã hội, phạm vi thế giới mà tôi nhận thức được chỉ có trong lớp học, mà cô ấy chính là mỹ nữ đáng yêu nhất trong đó.

Cô ấy tài sắc vẹn toàn, là nữ sinh được toàn trường không phân biệt nam nữ, khối lớp ngưỡng mộ.

Tôi sao có thể ngờ được, người cao không thể với tới như cô ấy, lại có thể thích tôi, kẻ có sự tồn tại quá mờ nhạt, đến mức trong lớp học cũng không bị giáo viên gọi tên. Phải nói là chỉ cần nghĩ như vậy, đã là tự ý thức quá mức rồi.

Tôi không phải là người tự tin đến thế.

Không... Dù là bây giờ cũng vậy.

Nhìn thấy Hoshikawa giả vờ ngây thơ trước mặt tôi, và cố gắng quyến rũ tôi. Dù nội tâm nhận ra suy nghĩ của cô ấy, lý trí cũng sẽ chủ trương 「Chuyện này sao có thể chứ」.

Tôi sẽ không kìm được mà nghi ngờ liệu Hoshikawa có đang đùa giỡn tôi để mua vui không... tôi rõ ràng biết, Hoshikawa không phải là người như vậy.

Tôi cảm thấy tức giận với bản thân mình như thế.

Cũng cảm thấy tức giận với Hoshikawa vì cố tình kích động kẻ nhút nhát là tôi.

Bị buộc phải đưa ra lựa chọn khó khăn, khiến tôi nảy sinh ảo tưởng bị hại.

...Làm như vậy chỉ là trút giận, tôi biết rõ trong lòng.

「Yoshino-kun...?」

Đôi mắt long lanh ẩm ướt.

Đôi môi hồng anh đào khẽ mở nhẹ nhàng gọi tên tôi.

Và thì thầm đầy quyến rũ, mong tôi cởi đồng phục ra.

Cô ấy rõ ràng có thể tự mình cởi, lại cố tình đưa ra yêu cầu như vậy. Mong tôi giúp cô ấy cởi ra.

Khi hoàn hồn lại, tôi đã đứng trước mặt Hoshikawa.

「Ể... Sao vậy...?」

Tôi đột nhiên thu hẹp khoảng cách.

Hoshikawa lập tức cảm thấy hoảng hốt.

Còn bị dọa sợ lùi về phía sau.

「A...」

Hoshikawa bật ra tiếng.

Sau lưng là tường, cô ấy bị dồn đến không còn đường lui.

Nhưng tôi lại như thể muốn truy đuổi Hoshikawa đến cùng, dùng hai tay chống mạnh lên tường—ngăn không cho cô ấy trốn.

Trong thoáng chốc, Hoshikawa run lên.

「Y-Yoshino-kun, cái đó—」

「Hoshikawa cứ quyến rũ tớ như vậy... rốt cuộc là định làm gì?」

Tôi dùng giọng trầm thấp ép hỏi Hoshikawa.

Có lẽ vì cơ thể quá căng cứng, cổ họng có chút khô khát.

Chẳng hiểu sao, tôi như thể đang đứng ở góc độ người ngoài cuộc để xem xét bản thân.

Không đúng, chính vì đứng ở góc độ người ngoài cuộc xem xét, tôi mới có thể làm ra chuyện này.

「Tớ, muốn... Tớ muốn, với Yoshino-kun...」

Hai má Hoshikawa ửng hồng, phát ra âm thanh tựa như tiếng thở hổn hển.

Ánh mắt cô ấy dao động không ngừng.

Đôi môi non mềm run rẩy.

Trông có vẻ do dự không biết nên nói gì, lại như thể lòng sinh sợ hãi.

「Lẽ nào Hoshikawa thật sự nghĩ rằng, tớ sẽ không ra tay với cậu sao?」

Tôi không đợi Hoshikawa trả lời, hỏi tiếp.

Đây là vấn đề về khả năng.

Tôi có khả năng sẽ mất đi lý trí. Mà khả năng này, không phải là bằng không.

Tôi nhận ra Hoshikawa đang quyến rũ tôi, nhưng lại không thuận theo ý cô ấy mà mắc câu... đó là vì tôi bản tính nhút nhát, không có tự tin, và thật lòng cho rằng Hoshikawa không phải là đối tượng mà loại người như tôi có thể ra tay.

Cô ấy không thể bị loại người như tôi làm vấy bẩn.

Không thể bị tổn thương.

f4e7b182-c2a2-43a3-929f-fa51e6206f61.jpg

Chính vì tôi nghĩ như vậy, nên mới miễn cưỡng duy trì lý trí, kiềm chế hành vi của bản thân.

「Tớ không tốt đẹp như Hoshikawa nghĩ đâu.」

Tôi cũng có thất tình lục dục.

Ngay cả ham muốn tình dục cũng chỉ là không biểu lộ ra ngoài, nhưng không phải là hoàn toàn không có.

Tôi muốn chạm vào làn da của Hoshikawa, muốn cởi quần áo của cô ấy, trực tiếp đè cô ấy xuống—cũng muốn hôn cô ấy.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tôi sẽ không làm.

Nếu tôi thật sự làm vậy, e rằng sẽ không thể kìm nén bản thân được nữa.

「...Cho nên, cậu đừng cố tình kích động tớ nữa.」

Tôi cố gắng nặn ra âm thanh từ cổ họng, cơ thể lùi về phía sau.

Và thu lại đôi tay đang chặn Hoshikawa vào tường, giữ khoảng cách với cô ấy.

Hoshikawa cô ấy, im lặng không nói.

Cô ấy dựa vào tường đứng ngây tại chỗ, nhìn thẳng vào tôi.

Tôi cảm thấy... phải nói gì đó với cô ấy mới được. Phải nói ra lời gì đó để xóa tan bầu không khí nặng nề này.

Tuy nhiên, tôi lại không biết nên nói gì.

「Xin lỗi...」

Lời duy nhất nói ra được, chính là câu xin lỗi lạnh lùng này.

Tôi để lại câu nói vô ích yếu ớt này... rồi, bước ra khỏi phòng Hoshikawa.

Tôi đi xuyên qua phòng khách, trốn về phòng mình rồi trực tiếp ngã xuống giường.

Tôi vùi mặt vào chăn, một lúc lâu, giống như một con rối không hề động đậy.

Cuối cùng, khẽ lẩm bẩm một tiếng.

「...Tôi thật tệ hại.」

Nhớ lại chuyện vừa rồi, khiến tôi muốn biến mất không dấu vết.

Làm ra hành động như vậy, chẳng khác nào trực tiếp đè cô ấy xuống.

Tôi tước đoạt tự do cá nhân và đường lui của cô ấy, lại còn dùng hết sức uy hiếp, khiến cô ấy sợ hãi.

Khiến cô ấy sợ hãi.

Tôi, vậy mà lại đối với Hoshikawa đó...

...Cảm giác hư vô do hối hận ập đến, như thể khoét rỗng trái tim tôi.

Tôi từng đọc trên mạng, hành vi kabe-don thật ra được xem là bạo lực.

Dường như cũng không sai. Làm như vậy có lẽ sẽ khiến đối phương sợ hãi, chẳng khác nào lớn tiếng uy hiếp.

Nếu là một người đàn ông cao lớn làm vậy với tôi... thì không phải bắt nạt cũng là tống tiền.

Nếu là Hinata làm vậy với tôi... thì không phải bắt nạt cũng là tống tiền.

Cả hai đều là phạm tội.

Mà bây giờ, tôi đã làm chuyện tương tự với Hoshikawa.

Nếu có người kích động nói 「Đến đánh tôi đi」, kết quả thật sự đánh xuống, nghe nói sẽ là người đánh sai.

Nếu lúc lái xe gặp phải người khiêu khích, liền cố tình đâm vào, nghe nói là người đâm vào sẽ bị bắt.

Pháp luật của đất nước này, chính là phán quyết như vậy.

Vậy thì, điều này cũng giống như tôi bây giờ.

Bởi vì dù Hoshikawa có tích cực quyến rũ tôi thế nào, cuối cùng tôi lại đem sự bực bội vì không thể ra tay với cô ấy trút lên người cô ấy rồi.

Muốn cứ thế vùi mình vào giường...

Tôi bị sự tự trách dày vò, cả đêm đều tự nhốt mình trong phòng.

Phải xin lỗi Hoshikawa... Dù trong lòng nghĩ vậy, tôi lại chậm chạp không dám đi tìm cô ấy.

Cố thủ trong phòng cả đêm, cuối cùng sáng hôm sau tôi mới ra khỏi phòng.

Sở dĩ như vậy, là vì dù con người có thể nhịn ăn, cũng không thể nhịn được ham muốn bài tiết.

Thêm vào đó, Mayu cũng ở đây.

Tôi không muốn để một học sinh tiểu học trong sáng vô tội, bị cuốn vào bầu không khí kỳ lạ giữa tôi và Hoshikawa. Cũng không muốn khiến em ấy phải bận tâm.

Thế là, vào sáng thứ Bảy, tôi ra khỏi phòng.

「A, Kanata-nii, chào buổi sáng ạ!」

Ở phòng khách, tôi gặp Mayu vẫn còn mặc đồ ngủ.

Em ấy vừa mới rửa mặt xong ở phòng rửa mặt. Vậy mà lại dậy sớm hơn cả tôi, thật đáng kính trọng.

「Chào buổi sáng, Mayu.」

「Kanata-nii, tối qua anh không khỏe ạ?」

Tối qua, sau khi Mayu từ nhà bạn về, chúng tôi không gặp mặt.

Em ấy có lẽ đang để ý đến lý do tôi ru rú trong phòng.

Hoshikawa... tám phần là không nói sự thật với Mayu đâu nhỉ.

「À—ừm. Xem như là vậy.」

「Có sao không ạ...?」

Em ấy thật lòng lo lắng cho tôi.

Thế gian đang trong tình trạng virus bí ẩn hoành hành. Chỉ cần có người không khỏe, sẽ lập tức nghi ngờ có phải đã dương tính không.

Huống chi Mayu, biết chị gái Hoshikawa từng một lần nghi ngờ dương tính, kết quả phải nhập viện kiểm tra.

Cho nên em ấy cũng sẽ lo lắng cho tôi.

「Anh không sao. Cơ thể rất khỏe mạnh.」

「Thật ạ...?」

「Đúng vậy.」

「...Cái đó ạ, Kanata-nii. Chị gái, không có tinh thần.」

「Ể...」

「Chị ấy nói không phải bị bệnh, bảo em đừng lo, nhưng mà, chị ấy trông có vẻ rất khó chịu... Mayu lo cho chị ấy lắm...」

Mayu cúi đầu nói, còn tôi không biết nên trả lời thế nào.

Bởi vì Hoshikawa sở dĩ ủ rũ, nhất định là do tôi gây ra.

「Kanata-nii, em nên làm gì đây... Mayu, nên làm gì cho chị gái mới tốt ạ?」

Mayu tha thiết hỏi, đúng lúc này cửa phòng Hoshikawa mở ra.

Hoshikawa từ bên trong bước ra.

Xem ra cô ấy đã thay đồ ngủ thành đồ mặc ở nhà rồi.

「...Mayu?」

「A, chị ơi! Chị có sao không?」

Mayu lập tức lao về phía Hoshikawa.

Sắc mặt cô ấy trông đúng là không tốt lắm.

Nhưng nói là bị bệnh thì đúng hơn là do mệt mỏi.

「Ừm, chị không sao... A.」

Tôi và Hoshikawa chạm mắt nhau.

Trong thoáng chốc, ánh mắt cô ấy dao động đầy bất an.

「Ự, cái đó, Hoshikawa—」

「Hôm qua thật sự xin lỗi.」

「Ể? Không, là tớ sai, Hoshikawa không sai.」

「Không, là tớ sai.」

「Không—」

「Hai người cãi nhau à?」

Lời nói của Mayu, lập tức cắt ngang câu thoại của tôi.

Tính sai rồi... Tôi chỉ một lòng muốn nhanh chóng xin lỗi cô ấy. Lại quên mất Mayu không liên quan đến chuyện này, đáng lẽ nên đợi lúc em ấy không có mặt rồi hẵng bắt chuyện với Hoshikawa.

Hoshikawa nhìn thấy phản ứng của Mayu, biểu cảm cũng trở nên lúng túng.

Nhưng cô ấy dường như để ý đến cảm nhận của em gái, lập tức chuyển sang vẻ mặt tươi cười nói.

「L-Làm gì có chuyện đó chứ. Đúng không, Yoshino-kun?」

「À à, ừm, chúng tôi hoàn toàn không cãi nhau. Đúng không, Hoshikawa?」

「...Thật không ạ?」

Mayu nheo mắt, vẻ mặt nghi ngờ nhìn qua lại biểu cảm của tôi và Hoshikawa.

Tiếp đó em ấy nhìn chằm chằm vào mặt Hoshikawa.

Hoshikawa thì nở nụ cười rạng rỡ với Mayu.

Tuy nhiên... khóe miệng lại không ngừng co giật.

Nhìn là biết đang nói dối.

「Chị ơi, chị không lừa Mayu chứ?」

「Kh-Kh-Không, không đâu ạ. Sao chị lại lừa em được chứ.」

Cô ấy nói năng trở nên lắp bắp, lại còn nói vấp.

Ngay cả tròng mắt cũng xoay tròn ba trăm sáu mươi độ nhanh chóng.

...Dao động thật sự quá triệt để.

Cách nói dối này của cô ấy, thậm chí khiến người ta nghi ngờ cô ấy có thật sự muốn che giấu hay không, căn bản không lừa được ai.

「Hừm—ừm, không lừa em là tốt rồi.」

Mayu nghe lời Hoshikawa nói, liền không truy cứu sâu hơn.

Tôi đứng xem bên cạnh, cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đây là vấn đề giữa tôi và Hoshikawa, thật sự không muốn để Mayu phải lo lắng cho chúng tôi.

Nhưng mà, tôi luôn cảm thấy Mayu đã nhìn thấu lời nói dối của Hoshikawa.

Huống chi, chỉ dựa vào vài câu xin lỗi đơn giản vừa rồi, tuyệt đối không thể khiến chuyện này được bỏ qua. Chỉ riêng việc Hoshikawa không thể đối mặt với tôi như thường lệ—giữ khoảng cách với tôi—đã đại diện cho hiện trạng của chúng tôi.

...Tôi phải tìm cơ hội khác, xin lỗi Hoshikawa đàng hoàng mới được.

Chúng tôi cứ ở trong bầu không khí lúng túng này, trải qua ngày thứ Bảy.

Tôi lại một lần nữa xin lỗi Hoshikawa.

Nhân lúc nấu ăn, khi ở riêng với Hoshikawa.

Nhưng Hoshikawa đến nhìn tôi cũng không thèm, chỉ lặng lẽ đáp lại.

—「Yoshino-kun không sai. Người sai là tớ. Cho nên cậu đừng xin lỗi.」

Làm gì có chuyện đó chứ.

Là tôi đã đem hết sự bất mãn trong lòng trút lên Hoshikawa.

Là tôi đã tỏ thái độ phủ định với Hoshikawa, bảo cô ấy đừng kích động tôi như vậy.

Nhưng làm vậy, không phải vì ghét bỏ hành vi của Hoshikawa.

Hành vi quyến rũ của Hoshikawa.

Lời thì thầm ngọt ngào dịu dàng cố gắng khiến tôi ra tay với cô ấy.

Tôi là vì lúc đó thật sự sắp không kiềm chế được nữa, nên mới chọn cách ngăn cản cô ấy.

Nếu không làm vậy, tôi chắc chắn sẽ thuận theo ham muốn của bản thân mà chạm vào cô ấy.

Tôi suýt nữa mất kiểm soát, không thể làm chủ bản thân, lại còn mặc cho cảm xúc mà hành động thô bạo.

Cho nên, Hoshikawa không hề sai.

Người sai là tôi, là tôi không thể kiểm soát cảm xúc.

Dù tôi muốn nói cho cô ấy biết điểm này, lại vì nôn nóng mà luống cuống... trong nháy mắt, một ngày sắp kết thúc rồi.

Bây giờ là mười giờ tối.

Đã đến giờ này rồi, mà tôi và Hoshikawa vẫn chưa nói chuyện bình thường được với nhau.

Tôi vốn không phải là người giỏi giao tiếp, tuy nói vậy căn bản không được xem là lý do... nhưng tôi chưa bao giờ có kinh nghiệm thử hàn gắn mối quan hệ với đối phương khi đang bất hòa cả.

...Tôi thậm chí còn không biết phải bắt chuyện với Hoshikawa như thế nào.

Từ trước đến nay, dù có bất hòa với ai, cũng chỉ cần giữ khoảng cách là được.

Dù sao thì giữ khoảng cách, sẽ không có ma sát.

Chỉ cần giữ khoảng cách không phát sinh ma sát là được.

Đến lúc đó... mối quan hệ sẽ tự nhiên biến mất.

...Nhưng mà, tôi không hy vọng lần này cũng giống như kinh nghiệm trước đây.

Tôi không muốn mất đi mối quan hệ với Hoshikawa.

Tôi không muốn quay lại khoảng cách chỉ có thể nhìn cô ấy từ xa như trước khi sống chung.

Cho nên, tôi nên nghĩ cách gì đó.

Trước khi hiểu lầm tiếp tục sâu sắc hơn, cuối cùng thậm chí không thể hóa giải được nữa.

Trước khi vết thương gây ra bị mưng mủ.

Trước khi tôi hoàn toàn không còn lọt vào mắt cô ấy nữa.

Trước khi cô ấy rời xa tôi, đến nơi tôi hoàn toàn không thể chạm tới được nữa.

Tôi phải nói chuyện rõ ràng với Hoshikawa... tôi rõ ràng đã hạ quyết tâm rồi.

「Kanata-nii, qua đây.」

Tôi vừa mới tắm xong, bước vào phòng khách.

Mayu đã đứng đó với khí thế hùng hổ nói, như thể đã đợi từ lâu rồi.

Bên này—em ấy chỉ vào sofa. Xem ra là muốn tôi ngồi ở đó.

Nếu là bình thường, Mayu giờ này đã đi ngủ rồi.

Nhưng em ấy bây giờ lại vẫn còn thức.

Nhìn mắt em ấy hơi híp lại, chắc là hơi buồn ngủ.

Nhưng em ấy sở dĩ còn thức—còn ở đây đợi tôi—là có lý do.

Chiếc sofa Mayu chỉ vào, đã có người khác ngồi trên đó rồi.

Người đó chính là Hoshikawa.

Cô ấy dường như cũng không rõ tình hình. Nhìn em gái với vẻ mặt khó xử.

「Ừm, Mayu...?」

「Kanata-nii, ngồi cạnh chị gái đi ạ.」

「A... Được...」

Tôi làm theo lời em ấy đi về phía sofa.

Sau một ngày xa cách lại chạm mắt Hoshikawa, ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Có thể chạm mắt cô ấy, thật lòng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm...

...Nói thì nói vậy, nhưng đây rốt cuộc là định làm gì?

「Hai người, có biết Mayu muốn nói gì không ạ?」

Mayu nhìn thẳng vào chúng tôi, hai tay chống hông nói.

Bộ dạng bây giờ của em ấy trông khác xa so với ấn tượng thường ngày.

Biết đâu, em ấy đây là đang bắt chước bộ dạng tức giận của ai đó.

「Biết không ạ?」

Chúng tôi im lặng không nói, thế là Mayu lại hỏi lần nữa.

Tôi không kìm được mà nhìn sang Hoshikawa bên cạnh cầu cứu.

Tuy nhiên Hoshikawa cũng giống như tôi. Cô ấy lộ ra vẻ mặt như thể gặp phải vấn đề nan giải nào đó, khẽ lắc đầu.

「Kh... Không biết.」

Tôi dè dặt đáp lại, lúc này Mayu làm bộ hừ một tiếng.

Hoshikawa bên cạnh lẩm bẩm: 「Giống hệt mẹ...」

Mà Mayu dường như đã nghe thấy lời lẩm bẩm của chị gái.

「Mayu đâu phải đang bắt chước mẹ! Mayu thật sự tức giận đó!」

「Ừm... Mayu tại sao lại tức giận vậy?」

「Mayu chính là bảo hai người suy nghĩ kỹ về điểm này đó!」

「Hoàn toàn là mẹ...」

Hoshikawa chán nản kêu lên 「Uwaa...」.

Xem ra lời nói và hành động hiện tại của Mayu, hoàn toàn là bộ dạng lúc tức giận của mẹ hai chị em Hoshikawa. Sở dĩ khác biệt với hình tượng thường ngày của em ấy, có lẽ là vì em ấy đang bắt chước giọng điệu nói chuyện của mẹ.

Tạm thời không bàn đến việc em ấy có đang bắt chước hay không... xem ra Mayu dường như thật sự đang tức giận.

Mà lý do, e rằng chính là vì tôi và Hoshikawa đột nhiên bất hòa.

Chúng tôi không hề chửi mắng nhau, chỉ là âm thầm giữ khoảng cách.

Do bình thường luôn dính lấy nhau, bây giờ hơi giữ khoảng cách một chút, đã khiến người ta cảm thấy rõ ràng có gì đó không ổn. Chúng tôi chắc không để em ấy nhìn thấy bộ dạng cơ thể kề sát nhau, em ấy có lẽ là từ cuộc đối thoại thường ngày của chúng tôi, đã nhận ra có chuyện khả nghi.

Buổi sáng em ấy có vẻ như đã chấp nhận lời nói cho qua chuyện của Hoshikawa, nhưng biết đâu em ấy đã dành cả ngày để quan sát tình hình của chúng tôi.

「Ừm, Mayu...」

「Sao vậy, Kanata-nii. Anh biết tại sao Mayu lại tức giận không ạ?」

「Bởi vì anh với Hoshikawa... cái đó... cãi nhau?」

Tôi dè dặt trả lời.

Lúc này, Mayu gật đầu thật mạnh.

Làm như vậy thật khiến tôi lo lắng, cái cổ mảnh khảnh như cổ hươu của em ấy có bị gãy không.

「Đúng! Anh nói không sai! Mayu chính là vì hai người cãi nhau nên mới tức giận!」

「R-Ra là vậy.」

「Còn chị nữa!」

「Vâng!?」

Mũi nhọn đột nhiên chuyển sang Hoshikawa, dọa cô ấy nhảy dựng lên khỏi sofa.

「Ch-Chị? Sao vậy?」

「Sáng nay chị, nói với Mayu là hai người không cãi nhau đúng không? Sao chị lại có thể nói dối?」

「X-Xin lỗi...」

Hoshikawa đối mặt với bộ dạng đáng sợ của Mayu, lập tức trở nên ủ rũ.

Nhìn tình hình này, chẳng biết ai mới là chị gái nữa.

「Nếu đã cãi nhau rồi, hai người nên làm thế nào ạ?」

「...Xin lỗi?」

Tôi đáp lại, nhưng người ra đề là Mayu lại lắc đầu.

「Cái đó hai người làm buổi sáng rồi. Không đúng.」

「V-Vậy thì là... Làm hòa, à?」

Tôi và Hoshikawa nhìn nhau, cuối cùng do tôi đại diện hai người trả lời.

Mayu nghe xong hài lòng gật đầu.

「Không sai. Mẹ—Mayu cho rằng, cãi nhau rồi thì nên làm hòa.」

Sao tôi lại nghe như em ấy vừa nói mẹ... hay là đừng vạch trần thì hơn.

Em ấy đã ra vẻ người lớn trách mắng người lớn tuổi hơn chúng tôi rồi, đến nước này mà còn nói thêm gì nữa chỉ tổ thành kẻ không biết điều.

Nhưng dù em ấy nói phải làm hòa, thì rốt cuộc nên làm thế nào đây.

Cũng không phải nói chúng tôi xin lỗi nhau là xong chuyện, rốt cuộc phải thế nào mới được coi là làm hòa—

「...Lẽ nào.」

Hoshikawa dường như liên tưởng đến điều gì đó, biểu cảm lập tức căng thẳng.

Cô ấy hấp tấp nói với Mayu.

「M-Mayu. Chị với Yoshino-kun đã là người lớn rồi, chúng chị có thể tự mình làm hòa—」

「Tối nay hai người ngủ chung với nhau.」

Mayu trực tiếp ngắt lời Hoshikawa, nói một cách dứt khoát.

...Trong thoáng chốc, tôi hoàn toàn sững sờ, không thể nhận thức được rốt cuộc em ấy đã nói gì.

「Hai người ngủ chung... Ừm... Hai người em nói, là chỉ anh và Hoshikawa đúng không...?」

「Đương nhiên rồi. Ngoài chị gái và Kanata-nii ra, còn ai cần phải ngủ chung nữa chứ.」

「Chị nói này Mayu, chuyện này đối với chị mà nói thật sự hơi khó khăn.」

「Khó khăn chỗ nào ạ. Mayu với chị không phải vẫn luôn ngủ chung sao?」

「Đó là vì Mayu là trẻ con mà, chị với Yoshino-kun đều đã là người lớn rồi, không thể dễ dàng ngủ chung với nhau được.」

a9cc77e2-36c1-4ca3-862b-7f8bb3315066.jpg

「Tại sao trẻ con thì được, người lớn lại không được ạ? Tại sao?」

「Em hỏi tại sao, đó là... B-Bởi... vì...」

Hoshikawa đỏ bừng mặt.

Cô ấy tám phần là đã tưởng tượng rồi.

Lý do người lớn—đàn ông và phụ nữ—không thể dễ dàng ngủ chung với nhau như trẻ con.

「Bởi vì giường... có thể sẽ hỏng.」

Hoshikawa đỏ mặt đáp lại.

Lý do này quả thực quá gượng ép... quả nhiên, Mayu nghe xong liền truy hỏi.

「Vậy thì ngủ chung trên sàn là được rồi ạ.」

Phương án thay thế Mayu nghĩ ra, còn khắc nghiệt hơn cả tưởng tượng.

Nhưng mà, làm vậy đúng là không cần lo giường sẽ hỏng. Đứa bé này quả nhiên rất thông minh.

「Không thể ngủ trên sàn được đâu. Như vậy chị với Yoshino-kun có thể sẽ bị cảm lạnh, Mayu cũng không muốn chúng chị bị cảm lạnh đúng không?」

「Chỉ cần trải nệm futon là được rồi ạ.」

「Nhà chúng ta không có futon mà?」

「Vậy thì dùng chăn của Mayu đi ạ.」

「Như vậy biết đâu lại thành Mayu bị cảm lạnh đó?」

「Chị ghét ngủ chung với Kanata-nii đến thế à?」

「Sao lại ghét được chứ, chị cầu còn không được... A.」

Câu nói vừa rồi của Mayu, có thể nói là giải pháp tối ưu nhất xét đến tính cách của Hoshikawa.

Em ấy trước tiên làm Hoshikawa dao động đến đỏ mặt, rồi nhân lúc cô ấy hơi bình tĩnh lại, bắt đầu lơ là thì hỏi ngược lại.

Điều đáng sợ nhất là em ấy không hề tính toán, mà là xuất phát từ nội tâm làm vậy.

「Kanata-nii, anh ghét ngủ chung với chị gái à?」

「Ừm... Không ghét.」

Ngay lúc tôi đang đứng xem bên cạnh, Mayu ngược lại quay sang hỏi tôi.

Lại còn dùng kiểu hỏi tuyệt đối không cho phép người ta phủ định này. Đúng là một nhà chiến lược.

「Vậy thì, hôm nay chị gái qua phòng Kanata-nii ngủ chung với anh ấy. Mayu buồn ngủ lắm đi ngủ trước đây. Chúc ngủ ngon ạ.」

Xem ra em ấy thật sự rất buồn ngủ.

Mayu nói nhanh xong, liền đi vào phòng Hoshikawa.

Tôi và Hoshikawa bị bỏ lại phòng khách, đứng ngây tại chỗ một lúc lâu.

Sau khi Mayu vào phòng Hoshikawa, dường như lập tức ngủ thiếp đi.

「Xem ra con bé sẽ không tỉnh lại đâu...」 Hoshikawa vào phòng xem xét tình hình rồi thở dài nói.

Vừa nghe cô ấy nói Mayu đã ngủ say, tôi không khỏi nghĩ thầm, có lẽ em ấy là vì chúng tôi nên mới căng thẳng đến mệt mỏi tâm trí.

Tóm lại, kết quả là tôi và Hoshikawa cùng ngủ trên giường trong phòng tôi.

Tuy tôi có đề nghị mình ra ngủ ở sofa phòng khách là được... nhưng Hoshikawa lại kiên quyết phản đối.

Lúc tôi định ngủ ngoài đường, chính Hoshikawa đã hỏi tôi có muốn đến nhà cô ấy ở không.

Lần này cô ấy cũng nói 「Chúng ta cùng ngủ trên giường nhé」, nói thật thì, điều này đúng là rất có phong cách của cô ấy.

...Nhưng mà, làm như vậy thật sự thỏa đáng sao?

Sống cùng nhà ngủ khác phòng, và ngủ trên cùng một chiếc giường, cảm giác về khoảng cách cơ thể có thể nói là khác biệt một trời một vực.

Dù chỉ hơi trở mình, cũng có khả năng sẽ chạm vào cơ thể đối phương.

Khoảng cách giữa hai người, chính là gần đến mức đó.

Tuy nhiên, Hoshikawa không hề bài xích.

Nói cho cùng, lúc Mayu chuyển đến ở cần phân phòng, cô ấy thậm chí còn nói ra câu 「Yoshino-kun ngủ chung với tớ đi」.

Hoshikawa cô ấy quả nhiên... là thích tôi nhỉ?

「Ừm, xin làm phiền.」

Hoshikawa nói xong, liền nằm xuống giường tôi.

Tôi, người đã chui vào chăn trước, thì cố gắng hết sức nép vào góc.

Dù vậy, khoảng cách vẫn vô cùng gần gũi.

Đây là lần đầu tiên, tôi và Hoshikawa ngủ trên cùng một chiếc giường.

Nói chính xác thì, từng có một lần, buổi sáng thức dậy phát hiện Hoshikawa ở trong chăn của tôi.

Nhưng mà, lần đó dường như là Hoshikawa ngủ mơ nhầm phòng, tức là hoàn toàn là tai nạn... tuy tiền đề lớn là phải tin vào lời khai của cô ấy.

Tóm lại lần đó là chuyện xảy ra trong lúc tôi đang ngủ, không phải là ngủ cùng nhau sau khi đã được sự đồng ý của cả hai.

Cho nên những chuyện xảy ra tiếp theo, đối với tôi đều là trải nghiệm lần đầu.

Giường chịu đựng trọng lượng của Hoshikawa, hơi lún xuống.

Tiếng lò xo kêu cọt kẹt.

Tiếng sột soạt của chăn bông.

Hoshikawa nằm ngang bên cạnh, tiếng thở nghe rõ mồn một.

Hơi ấm cơ thể Hoshikawa, từng chút từng chút một tràn ngập khắp chăn.

Không chỉ có hơi ấm. Ngay cả mùi hương của Hoshikawa cũng...

Tim tôi đập loạn xạ.

Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh.

Tôi niệm thầm trong lòng, ngược lại càng không thể bình tĩnh. Tệ hại quá.

Nếu Hoshikawa biết tôi để ý đến thế, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy lúng túng. Biết đâu trong lòng cô ấy không hề có suy nghĩ đặc biệt gì, tuyệt đối không thể để cô ấy biết tôi nảy sinh tà niệm—

「Ừm, Yoshino-kun.」

「V-Vâng...」

「Cậu... rất căng thẳng à?」

「V-Vâng ạ.」

「Tớ cũng vậy.」

Hoshikawa quay mặt về phía tôi, cười có chút khách sáo.

Dù là trong bóng tối... khoảng cách hai người gần như vậy, ngay cả tôi cũng có thể nhìn thấy cô ấy đang lộ ra biểu cảm gì.

Nhìn thấy phản ứng này của Hoshikawa, khiến tôi cảm thấy như trút được gánh nặng.

Tôi không khỏi nghĩ thầm, chúng tôi chẳng qua chỉ là ngủ cùng nhau thôi, vậy mà lại để ý đến mức quá căng thẳng, có phải hơi ngốc không.

...Tuy Hoshikawa ngủ bên cạnh, muốn giữ bình tĩnh căn bản là chuyện không thể nào.

「Xin lỗi nhé, Mayu đột nhiên nói ra những lời như vậy... Đứa bé đó hễ nói ra là không nghe ai khuyên cả.」

Hoshikawa nói với giọng hơi áy náy.

Dù âm thanh nhỏ như tiếng lẩm bẩm, ở khoảng cách này vẫn nghe thấy rất rõ ràng.

「Hoshikawa không cần xin lỗi đâu... Ngược lại là tớ, còn để Mayu phải bận tâm, thật sự xin lỗi.」

「Cái vụ 'tối ngủ chung làm hòa' mà Mayu nói, thật ra là cách mẹ chị hay bắt bọn chị làm lúc cãi nhau đó.」

「A a, ra là vậy... Tớ cứ thắc mắc logic nào khiến em ấy bắt chúng ta 'ngủ chung'.」

「Con bé vẫn còn là học sinh tiểu học mà, chắc chắn không biết nam nữ tuổi dậy thì ngủ chung với nhau, rốt cuộc có ý nghĩa gì đâu.」

「Ý nghĩa...」

「A, cái đó, tớ không có ý gì lạ đâu nhé! Ý tớ là theo cách nhìn thông thường? Nhận thức xã hội? Theo lẽ thường? Phải nói thế nào nhỉ... Vừa rồi cũng không thể giải thích rõ ràng với Mayu được... Ừm, cái đó... xin lỗi...」

「Không... Tớ mới phải nói xin lỗi, là do tớ không nên có phản ứng với từ đó.」

...Hai người đột nhiên rơi vào im lặng.

Như vậy có tốt không?

Hiếm khi Hoshikawa và tôi gần nhau đến thế, vậy mà tôi lại không nói một lời nào.

Không đúng... đây là cơ hội tốt.

Tôi nên nhân cơ hội này, nói rõ với Hoshikawa những lời hôm nay chưa nói ra được.

「Này Hoshikawa.」

「Ừm.」

「Về chuyện ngày hôm qua, tớ cho rằng, hoàn toàn không phải lỗi của Hoshikawa.」

「...Thật sao?」

「Đương nhiên là thật rồi. Bởi vì tớ... không hề cảm thấy phản cảm.」

「Nhưng mà... Yoshino-kun đã giận...」

「Đó không phải là giận Hoshikawa. Tớ là giận chính bản thân mình.」

「Ể?」

「Chính là............ Tớ giận bản thân đã làm ra chuyện khiến Hoshikawa ghét.」

「Chuyện khiến tớ ghét...」

「Ch-Chính là tớ suýt nữa đã ra tay với Hoshikawa.」

「Với tớ, ra tay...?」

「Nếu tớ làm theo lời Hoshikawa nói, giúp cậu cởi đồng phục ra. Tiếp theo—biết đâu sẽ làm ra chuyện đó.」

「Ể? Tiếp theo...?」

「...Hoshikawa, cậu lúc đó, căn bản không hề suy nghĩ qua đúng không. Chuyện xảy ra sau khi tớ thật sự cởi đồng phục ra ấy.」

Hoshikawa nghe xong, suy nghĩ một lúc, rồi khẽ gật đầu.

Nhìn thấy phản ứng này của cô ấy, tôi mới cuối cùng thả lỏng.

May mà suy đoán của tôi không hề sai.

「Tớ biết ngay mà...」

「X-Xin lỗi... Tớ chỉ nghĩ đến chuyện ngay lúc đó... Sau đó gì đó... Sau đó... Auu.」

Hoshikawa rên rỉ, như thể đỏ mặt đến mức trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tôi nghĩ, so với những lời nói hành động quá khích lúc quyến rũ người khác, Hoshikawa thật ra tính cách vô cùng thuần khiết.

Cô ấy trông có vẻ đã suy nghĩ qua hậu quả mà lời nói hành động quyến rũ của mình sẽ mang lại, nhưng thực tế cô ấy chỉ suy nghĩ đến chuyện xảy ra ngay tại thời điểm hiện tại.

Sở dĩ như vậy... e rằng là vì, cô ấy không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Cô ấy có lẽ có kiến thức liên quan phù hợp với lứa tuổi, nhưng từ việc cô ấy tin tưởng tôi như vậy xem ra, suy cho cùng vẫn là chưa trải sự đời.

Chỉ cần nhìn em gái Mayu của cô ấy, đã biết là một tiểu thư khuê các rồi, mà Hoshikawa tám phần cũng là được những người xung quanh chăm sóc cẩn thận mà lớn lên. Huống chi gia đình bình thường căn bản sẽ không có tài xế riêng gì đó.

Tuy nhiên dù là tôi, dù sao cũng là một người đàn ông.

Bị cô ấy đối xử dịu dàng như vậy, cũng có khả năng sẽ không phanh lại được.

Mà Hoshikawa dường như cuối cùng cũng hiểu ra điểm này.

Cho nên, cô ấy mới theo phản xạ mà căng thẳng.

「Này Hoshikawa.」

「V-Vâng...」

「Cậu yên tâm, bây giờ tớ sẽ không làm gì cả.」

Nếu nói hoàn toàn không có ý nghĩ đó, chắc chắn là nói dối.

Nhưng nếu tôi lợi dụng tình huống này để ra tay với cô ấy, thì chẳng khác nào uổng phí sự nhẫn nại của ngày hôm qua.

「Bởi vì tớ không muốn bị Hoshikawa ghét.」

「Tớ mới không ghét Yoshino-kun! Hơn nữa... Tớ mới là, tớ luôn lo lắng Yoshino-kun có ghét tớ không...」

「Không, đó mới là chuyện không thể xảy ra.」

「Không thể...?」

「Đúng vậy, tớ không thể nào ghét Hoshikawa được.」

Hoshikawa cô ấy đã giúp đỡ tôi.

Cho tôi một nơi ở ấm áp, thoải mái.

Cô ấy đối xử dịu dàng với tôi. Còn cho tôi làm nũng. Tôi rõ ràng không có giá trị để được đối xử tốt như vậy... Tuy nhiên cô ấy làm vậy, khiến tôi không khỏi cho rằng, bản thân mình dường như cũng không tệ đến thế.

「Không phải tớ tự khoe đâu, tớ cho rằng mình không phải là người đáng để Hoshikawa đối xử dịu dàng. Tớ chỉ là một người bình thường... phải nói thế nào nhỉ, nên nói là tầm thường không có gì nổi bật sao... là một người hoàn toàn không tìm ra được ưu điểm của bản thân. Cho nên—」

「Tớ thấy không đúng.」

Hoshikawa nói, và dựa sát người vào.

Cơ thể và khuôn mặt cô ấy, đều ngày càng gần hơn.

Dù căn phòng tối tăm, tôi vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt và đôi mắt của Hoshikawa.

「Tớ thấy Yoshino-kun chỉ là không rõ về bản thân mình thôi.」

「V-Vậy sao...」

「Ít nhất tớ biết Yoshino-kun có rất nhiều ưu điểm. Đừng nói là mười cái, bảo tớ nói ra cả nghìn cả trăm cái cũng được.」

「Nghìn cái thì nhiều quá...」

「Tớ đối với khả năng từ vựng của mình rất có tự tin đó.」

「Người đứng đầu khối nói vậy, đúng là rất có sức thuyết phục.」

「A, nói trước nhé, tớ không phải là nói bừa đâu đó. Đó là vì tớ thích... à không, có quan tâm đến Yoshino-kun một cách kỹ lưỡng.」

「Vậy à...」

「Yoshino-kun có thể nói ra ưu điểm của tớ không?」

「Có thể chứ. Tớ có thể nói rất nhiều. Tuy khả năng từ vựng của tớ rất kém.」

「Bởi vì cậu không giỏi môn Văn?」

「Đúng. Dù là như vậy, tớ vẫn có thể nói rất nhiều.」

「Thật sao? Vậy............ cậu đừng nói.」

「Ể?」

Rõ ràng muốn nói lại bị cô ấy ngăn cản.

Chẳng hiểu sao... như vậy ngược lại càng khiến người ta muốn nói hơn.

「Hoshikawa rất đáng yêu.」

「...Fufu.」

Tôi thử nói ra, Hoshikawa nghe xong vui vẻ cười.

A, chết rồi... Cô ấy đây là đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt. Tôi vậy mà lại mắc mưu cô ấy.

Cảm thấy có chút không cam lòng. Hơn nữa bị đùa giỡn như vậy, nói thật thì hơi bực mình...

「...Đáng yêu.」

「Ể...?」

「Vô cùng đáng yêu.」

「Ể?」

「Là người đáng yêu nhất tớ từng gặp. Siêu đáng yêu.」

「Ể, cái đó, đợi đã.」

「Đáng yêu nhất thế giới. Không đúng, đáng yêu nhất vũ trụ.」

「Ể, a, ể? C-Cậu sao vậy?」

「Xin lỗi, khả năng từ vựng của tớ không đủ.」

「A, không phải... Tớ không có ý đó... Auu...」

Cô ấy dường như đã xấu hổ rồi.

Ngủ trên cùng một chiếc giường, có thể nhìn rõ phản ứng của cô ấy.

Vốn định trêu chọc cô ấy, lại thành ra cả tôi cũng xấu hổ theo.

Xem ra tiếp xúc thân mật không chỉ có virus, mà ngay cả tâm trạng cũng sẽ lây theo.

「...Hoshikawa. Cảm ơn cậu.」

Tôi muốn truyền đạt lòng biết ơn đến cô ấy. Thế là nhỏ giọng nói.

Chuyện ngày hôm qua. Chuyện hôm nay. Chuyện từ trước đến nay... Từ trước đến nay, tôi đều vô cùng cảm ơn cô ấy, hy vọng ở khoảng cách gần cô ấy nhất này, có thể truyền đạt tâm ý đến cô ấy.

「Tớ mới phải nói cảm ơn...」

「Tớ đâu có làm gì để Hoshikawa phải cảm ơn chứ.」

「Rõ ràng đã làm rất nhiều. Tuy có vài chuyện Yoshino-kun có thể không nhớ.」

16ae4765-0194-4c2b-826a-d1cc439cd3c6.jpg

「Ể? Chuyện gì?」

「Fufu... Không nói cho cậu biết đâu.」

Tiếng cười vui vẻ của Hoshikawa nghe thật sảng khoái.

Muốn đến gần cô ấy, ôm cô ấy vào lòng.

Nhưng làm như vậy, luôn cảm thấy sẽ khiến khoảng thời gian dịu dàng này tan vỡ...

...Cho nên, tôi quyết định chọn cách trân trọng khoảng thời gian này.

Hai người nói chuyện một hồi, số lần Hoshikawa mở lời dần dần giảm đi.

Lại qua một lúc, cô ấy liền im lặng.

Dường như đã ngủ thiếp đi rồi.

Mắt đã quen với bóng tối, tôi chăm chú nhìn người bên cạnh.

Gương mặt say ngủ của Hoshikawa ở ngay trong gang tấc.

Sự tồn tại thần thánh này đang nằm ngay bên cạnh tôi, cổ chỉ cần hơi vươn về phía trước, là có thể chạm vào môi cô ấy.

Ở khoảng cách này, tôi có thể dễ dàng đè cô ấy xuống.

Huống chi cô ấy còn đang ngủ say, đúng là thời cơ tốt.

...Nhưng mà, tôi sẽ không làm vậy.

Bởi vì tôi không có cái gan đó... ngoài điểm này ra, tôi càng không hy vọng phá hủy gương mặt say ngủ hạnh phúc này.

Giống như cuộc đối thoại vừa rồi, đây đều là những thứ nên được bảo vệ cẩn thận.

So với việc thỏa mãn nhục dục, làm như vậy càng khiến tôi cảm thấy đủ đầy hơn...

Tôi mang tâm trạng dịu dàng ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô ấy, cho đến khi thiếp đi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận