“Các cô là pháp sư đúng không? Thật ra, tôi có chuyện muốn nhờ vả…”
Một cô gái bắt chuyện với chúng tôi ở một quán trọ trong một ngôi làng nọ.
Trông cô ta chừng hai mươi tuổi, là một mỹ nhân với mái tóc đen dài.
Trang phục thì... có thể gọi là kiểu chiến binh chăng? Dù không mặc giáp, nhưng trên lưng đeo một thanh trường kiếm mang phong cách ngoại quốc, còn ở thắt lưng thì dắt theo một thanh trường kiếm và một thanh kiếm ngắn.
“Không.”
Câu trả lời đơn giản và thẳng thắn của tôi khiến cô ấy ngạc nhiên, không biết nói gì.
“À, ừm… ít nhất cũng nghe tôi nói đã…”
“Phiền lắm nên không.”
Câu nói dứt khoát của tôi khiến cô ấy hiện rõ vẻ mặt kinh ngạc.
“Ồ… chiêu thức thật hiểm độc…”
(…Hừm, thắng rồi.)
Ngập tràn trong cảm giác chiến thắng thầm lặng, tôi lại bắt đầu gặm miếng thịt heo quay.
Nghĩa là thế này này—giả như lúc đó tôi chỉ đơn giản trả lời là “không thích”, thì thế nào cô ta cũng tung chiêu phản đòn đáng sợ kiểu, “Chỉ nghe thôi mà, có mất mát gì đâu”, cho mà xem.
Và vì đã đoán trước được đến nước đó nên tôi mới đưa ra câu trả lời ấy.
Cô ta cũng nhận ra sự thua cuộc của mình rồi.
Quả nhiên, cô ấy không thể nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ rời đi, biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi.
Sau đó, chúng tôi đã rời khỏi ngôi làng đó trong yên bình, mọi chuyện đều kết thúc tốt đẹp.
Và như vậy…
Lẽ ra câu chuyện đã kết thúc tại đây rồi mới phải. (Tuy có thể sẽ có người bảo “kết thúc kiểu gì vậy”, nhưng mà trên đời này, sự yên bình vẫn là trên hết mà, đúng không?)
Dĩ nhiên, đó là nếu chúng tôi không đi lạc đường.
“Lạ thật… Càng đi lại càng có cảm giác như đang lấn sâu vào núi thì phải…”
“‘Cảm giác như’ cái gì chứ?! Rõ rành rành là đang lạc sâu vào rừng núi rồi còn gì! Thiệt tình… Naga, tại ai bảo bà cứ hấp tấp đi trước đấy!”
“Hoho. Vậy ai mới là người đi đầu ấy nhỉ?”
(Hự…)
“Không… à, ừm… D-Dù sao thì, bây giờ chúng ta nên nói về tương lai thay vì ngoái nhìn quá khứ chứ!”
“Hừ. Thôi được rồi. Không nhất thiết phải là thị trấn hay làng mạc, trước mắt cứ phải tìm được chỗ nào tránh tuyết đã…Lạnh cóng cả người rồi.”
Muốn nói câu vậy thì mặc đồ đàng hoàng vào đi, nhưng đây không phải lúc cãi nhau vô ích.
Mọi chuyện bắt đầu từ lúc tôi tin vào lời ông chủ quán trọ, rằng hôm nay trời sẽ không có tuyết đâu, rồi sau đó rủ nhau đi đến ngôi làng kế bên và xuất phát.
Tuyết đã rơi suốt mấy hôm trước, khiến cảnh vật xung quanh trắng xóa một màu bạc. Vì cứ đâm đầu đi thẳng theo hứng, lúc nhận ra thì bọn tôi đã ra khỏi đường chính và lạc vào đường núi từ lúc nào không hay.
Vào cái lúc nhận ra mình đã bị lạc, nếu dùng Levitation hay gì đó bay lên nhìn toàn cảnh từ trên không thì hẳn là đã xoay xở được rồi. Thế nhưng—
Tuyết lại bất thình lình bắt đầu rơi trước khi bọn tôi kịp làm vậy.
Lý do không hành động ngay thì cũng rõ ràng rồi.
Bởi vì tôi với Naga lúc đó đang bận... đổ trách nhiệm cho nhau vì đã làm lạc đường.
Tình bạn của thiếu nữ là thứ như thế đấy.
…Hoặc cũng có thể không phải.
Dù sao thì giờ tầm nhìn đã rất tệ, có bay lên trời thì cũng chẳng trông thấy ngôi làng nào cả.
Còn nếu giờ mà muốn quay lại đường cũ thì... với cơn tuyết này, chắc chắn dấu chân cũng đã bị xóa sạch rồi.
“Tất cả là do tuyết này! Là do tuyết này hết á! Thiệt tình… dám đổ xuống mà không thèm báo trước một tiếng nào... Mẹ mi không có dạy cái kiểu sống như thế đâu nhé!”
“…Đừng có càm ràm mấy thứ không ai hiểu nổi nữa… Có ý tưởng nào hay không đấy, Lina?”
“Nếu có thì tôi đã lo xong—từ—”
“Sao vậy?”
“Kia kìa… nhìn kìa…”
Phía xa mà tôi chỉ tay về—
Bên kia khu rừng mờ trắng tuyết, một cái bóng khổng lồ đen thẫm đang nằm lặng lẽ…
Đó là một tòa thành đồ sộ.
Hẳn là một nơi có từ rất lâu rồi. Trông thì cũ kỹ, nhưng tuyệt nhiên không hề bị hư hại.
—Ngoại trừ cánh cổng chính.
“Chuyện quái gì đây…?”
Từ bệ cửa nhìn vào bên trong, bọn tôi chỉ biết đứng chết trân tại chỗ.
Ngay trước mắt là cánh cửa gỗ sồi đổ sập, vẫn còn bốc khói âm ỉ.
Phía bên trong, la liệt xác chết ngổn ngang của lũ ghoul và thây ma. Mặc dù tụi thây ma vốn dĩ là xác chết sẵn rồi, nhưng chuyện đó bây giờ chẳng còn quan trọng nữa.
Có vẻ ai đó vừa xông vào một sào huyệt pháp sư để dọn sạch bọn chúng—có lẽ là tình huống kiểu như thế…
“Dù sao thì cứ thử vào xem sao đã!”
Tôi hối thúc Naga rồi không chần chừ mà lao thẳng vào trong tòa thành.
Bên trong cũng chẳng khác gì mấy so với tình trạng ở ngoài.
—Chỉ có một điểm khác biệt—
Kítttttt…
Tiếng kim loại va chạm vọng đến từ đâu đó!
“Hướng kia!”
Tôi lại cắm đầu chạy tiếp.
Cuộc chiến đã đạt đến cao trào.
Kítttttt!
Mặc dù vừa kịp đỡ nhát chém từ thanh kiếm buster trên đầu, nhưng lợi thế sức mạnh dường như nghiêng về phía “bộ giáp”. Không thể chịu nổi, cô ấy khuỵu xuống ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, cú đá từ “bộ giáp” giáng mạnh vào ngực cô ấy.
“Hự!”
Bị nghẹt thở, cô ấy không thể giữ thăng bằng.
Không bỏ lỡ cơ hội, “bộ giáp” liên xoay người và dùng kiếm đâm thẳng vào cô ấy.
Roẹt!
Ngay lúc ấy, ma pháp của tôi xuyên thủng ngực của “bộ giáp”.
Cuối cùng, sau một thoáng tê liệt ngắn ngủi…
“Bộ giáp” phát ra một tiếng động lớn rồi ngã lăn ra đất, vỡ vụn.
Đúng như tôi nghĩ, bên trong nó hoàn toàn trống rỗng.
Đó là một bộ giáp sống được điều khiển bởi một vong linh cấp thấp. Chúng rất thích hợp để giữ nhiệm vụ canh gác.
Dĩ nhiên, điều trên chỉ đúng khi đối thủ là những người không thể dùng ma pháp can thiệp vào thế giới tinh thần.
“A—!”
Thở hổn hển, cô ấy nhìn về phía chúng tôi.
Đó chính là nữ chiến binh mà hôm qua ở quán ăn đã tiếp cận chúng tôi.
“Hai cô?! Vì sao hai cô lại ở đây—?!”
Không thể nào đáp lại là mình bị lạc đường được…
“Hừm… Chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Bị lạc đường, đúng không?”
Giật.
“K-Không có chuyện đó đâu! Đúng không, Naga?”
“P-Phải đấy. Làm gì có chuyện ngớ ngẩn như vậy được chứ. Hoohohohoho.”
“Dù sao đi nữa, xin được cảm ơn hai cô. Cái thứ ‘giáp sống’ đó, tôi không giỏi đối phó cho lắm…”
Cũng đúng thôi. Để hạ được thứ đó bằng vũ khí thông thường thì phải đánh tới tấp không ngơi nghỉ mới mong xong được việc.
“Vấn đề là, nếu chém bừa thì lưỡi kiếm bị mẻ, chém bao nhiêu cũng không thấy máu đổ, nó cũng chẳng quằn quại đau đớn gì cả… nên… cảm giác không thỏa mãn gì hết.”
…Một cô gái khát máu đáng sợ.
“Ch-Chuyện đó để sau đi, mà sao cô lại ở đây chứ?”
Nghe tôi hỏi vậy, cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt u sầu. “Gã pháp sư ở đây… chính là kẻ thù đã giết cha tôi.”
“K-Kẻ thù?” Tôi không khỏi nhăn mặt lại. “Kẻ thù… có phải là cha cô lúc say xỉn đã gây sự với một pháp sư tình cờ đi ngang qua rồi mới dẫn đến cơ sự này… kiểu kiểu vậy à?” [note71877]
“Trên đời làm gì có chuyện ngớ ngẩn vậy chứ.” Cô ấy liếc tôi với ánh mắt kiểu như đang nhìn một đứa đầu đất. “Cha tôi là một pháp sư…”
Giọng cô ấy bỗng trở nên trầm, ánh mắt đầy nỗi buồn, và cô bắt đầu kể lại câu chuyện của mình.
Cách đây chừng nửa năm, cha cô ấy—một pháp sư đang nghiên cứu về ma tộc—bị một người quen, cũng là pháp sư tên Kerun gì đó, sát hại. Gã kia đã cướp lấy toàn bộ thành quả nghiên cứu của ông ấy.
Cô ấy phát hiện ra tên pháp sư đó đang ẩn náu gần ngôi làng kia, rồi lần theo dấu vết mà tìm đến tận chỗ này. Nhưng—nói sao nhỉ—tự thân cô thì vẫn thấy không đủ sức để đối đầu.
Cô có thể sử dụng vài hỏa ma pháp đơn giản, nhưng dù gì đi nữa, đối thủ lại là một pháp sư lão luyện. So với đám thây ma lờ đờ kia thì đúng là chênh lệch như trời với đất.
Vì vậy, dường như cô ấy đã quyết định nhờ chúng tôi giúp sức, nhưng…
“Có lẽ cơn tuyết lớn này cũng là do tên pháp sư đó phát hiện ra tôi và sai khiến ác ma gọi tuyết xuống để ngáng đường.”
“Hiểu rồi… Vậy suy cho cùng, việc chúng tôi bị lạc đường đều la lỗi của tên pháp sư và ác ma của hắn, đúng không? Nhưng mà, nếu có chuyện như vậy thì ngay từ đầu nói thẳng ra có phải hơn không…”
“Các cô có chịu lắng nghe đâu!”
“Thôi được rồi… Nhưng nếu tình hình đã như vậy thì chúng tôi sẽ giúp đỡ. Tôi là Lina, còn đây là Naga. Mong được hợp tác.”
“Ra vậy… nhìn vào kiểu dáng thì… người mang kiếm ngắn kiểu Zephilia là Lina-san, con người mang dao găm sau thắt lưng là Naga-san nhỉ?”
…Một kiểu nhận dạng kỳ cục hết biết.
Trong tình huống này, tôi nghĩ cách phân biệt đơn giản nhất là “cô gái xinh đẹp thông minh (tôi) và con nhỏ kỳ quái (Naga)”…
“Rất vui được làm quen. Tôi là Remy. Còn cậu nhóc này…” Cô ấy đưa thanh trường kiếm trong tay ra trước một cách dứt khoát. “Là thanh kiếm yêu quý của tôi, tên là Jack-kun, được sinh ra ở Raizel. Còn thanh kiếm ngắn đeo bên hông là Ripper-kun, hàng từ Công quốc Dils. Đường rìa lưỡi kiếm đáng yêu lắm luôn đó ♡” [note71878]
(Ê, ê.)
“Còn thanh trông ngoại quốc đeo sau lưng là Karma-kun. Đường kiếm đẹp mê nhỉ? À, rồi còn nữa nhé…”
Sau đó…
Từ túi áo, tay áo, đến cả ba lô sau lưng, cô nàng lôi ra không dưới hai chục loại dao kiếm lớn nhỏ, nét mặt phấn khích thấy rõ, và giới thiệu từng cái một kèm nơi sản xuất lẫn tên gọi.
(Cô-Cô gái này lẽ nào là… dân cuồng dao kiếm sao?!)
Thỉnh thoảng người ta cũng hay gặp mấy kiểu người có sở thích “nguy hiểm” như vậy.
Kiểu như mua vũ khí lia lịa chẳng để làm gì, hay đứng ngẩn ngơ trước quầy bán dao thái thịt trong cửa hàng tạp hóa mà cười tủm tỉm!
Nếu chỉ dừng ở mức sưu tầm thì cũng không vấn đề gì... nhưng trong trường hợp của Remy-san này, tôi có cảm giác là cô ta đã vượt qua cái ranh giới cuối cùng mất rồi...
“Chỉ cần tưởng tượng cảnh tôi dùng Karma-kun này để xoẹt một nhát giết chết tên pháp sư đã hại cha tôi… Ufu… Ufufufufu…”
(Cổ vượt quá giới hạn rồi…)
Ánh mắt cô ấy trông sai sai lắm. Ê, chị gì đó ơi.
“…Thôi, chào hỏi đến đây thôi, giờ chúng ta phải nhanh chóng tiến lên,” Remy-san vừa nói, vừa chỉ vào căn phòng phía trong. Dù tôi khá nghi ngờ việc gọi cái màn vừa rồi là “chào hỏi”, nhưng thôi thì tạm cho qua.
“Hừm, cô định đi đâu đấy?” Đúng lúc đó, Naga lên tiếng ngăn lại.
“Ể? Đi đâu ư… thì dĩ nhiên là đi tiếp vào trong rồi còn gì…”
“Hừ. Đúng là tay mơ có khác.” Nói rồi, Naga nhún vai đầy vẻ ngán ngẩm. “Loại thành trì này thường được thiết kế để khiến kẻ xâm nhập phải đi đường vòng. Tuy nhiên, đối với những người sống trong đó, sẽ có một vài con đường tắt khó nhận thấy nhưng lại rất tiện lợi. Ví dụ như…”
Nói tới đó, cô ấy quay trở lại một phòng phía sau, rồi chỉ tay về phía cửa sổ hướng ra ngoài.
“Đó. Nếu ra ngoài từ ban công đó thì sẽ vào được khu sân trong. Mặc dù cây cối mọc rậm rạp và tầm nhìn bị che khuất, nhưng nếu cẩn thận và đi đúng hướng, đó sẽ là một con đường tắt khá nhanh.”
Nói xong, cổ không chần chừ mà bước ra ngoài ngay.
Tôi dừng chân ngay trước ban công rồi nói, “À đúng rồi, Remy-san, tôi có chuyện cần nói…”
“Có chuyện gì vậy?”
“Cây cối trong khu vườn đó đều là cây ăn thịt người, nên hãy cẩn thận nhé.”
“Áaaaa!”
“…Đúng thật. Naga-san đang bị ăn rồi kìa.”
“Phải đấy ♡”
“Nhưng… không tính cứu cô ấy à?”
“…Chà, chắc phải cứu thôi vậy.”
“Cây ăn thịt người… có đáng để chém thử không nhỉ ♡”
“Không biết, không biết đâu!”
Dù sao đi nữa, sau tất cả những chuyện ấy, nhóm của chúng tôi cuối cùng cũng đến được sâu trong pháo đài.
Trước mắt tôi là một cánh cửa lớn.
Nếu theo đúng quy tắc, phía sau cánh cửa này hẳn là tên pháp sư mà chúng tôi đang tìm.
“Đi thôi!”
Nói xong, tôi liền đạp tung cửa.
Rầm!
Phía sau cánh cửa là một phòng đọc sách khá rộng. Những giá sách đầy ắp, xung quanh là những tờ giấy và cuộn sách vương vãi khắp nơi.
Và—
Trên bàn lớn đối diện với cửa, có một pháp sư già cầm một cuốn sách!
“Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!” tôi nói, chỉ thẳng tay vào lão pháp sư.
Thế nhưng… Ông ta vẫn im lặng, hoàn toàn dán mắt vào cuốn sách đang mở trên bàn.
(Chẳng thèm chú ý gì đến mình cả…)
Tình huống này thật quá tệ. Vậy thì ngón tay tôi chỉ thẳng vào mặt ông ta còn có tác dụng gì chứ?
“…Hừ. Vẫn còn là trẻ con quá, Lina. Cách dàn dựng còn yếu đấy.”
Trong khi nói những lời không rõ nghĩa, Naga bước lên một bước.
Cô đặt hai tay lên hông, ngực ưỡn ra một cách kiêu hãnh và cười lớn, “Hoohohoho! Cuối cùng cũng tìm thấy ông rồi! Giờ thì chuẩn bị tinh thần đi!”
—Có lẽ ông lão cũng nhận ra tiếng cười vang của Naga và từ từ ngẩng mặt lên.
Cả tóc lẫn râu của ông ta đều trắng toát.
“…À ừm… mấy đứa… là ai vậy?”
“Remy-san.”
Tôi khẽ nhắc, cô ấy gật đầu rồi bước lên một bước thật dứt khoát, đối mặt với lão pháp sư—
Và đột nhiên cúi đầu thật sâu.
“Xin lỗi. Chúng tôi vào nhầm nhà rồi.”
(Ê khoan nha…)
“Thiệt tình… Rốt cuộc chúng ta đã phải trải qua khổ sở vì thứ gì chứ?” tôi vừa lầm bầm, vừa bước đi trên con đường (?) phủ đầy tuyết.
Sau khi rời khỏi tòa thành nơi lão pháp sư sinh sống, cả bọn quyết định quay về một lần rồi sẽ tìm kiếm tiếp sau. Hiện tại, chúng tôi đang trên đường trở về làng, dẫn đường là Remy-san.
“Nói cho cùng thì cái lỗi là do lão già đó chọn sống ở cái nơi dễ gây hiểu lầm vậy chứ. Thiệt tình… chém luôn giờ…” Remy-san gật đầu một cái và nói, không rõ có nghe thấy tôi vừa nói gì hay không.
(Không, là tôi đang trách cô đấy…)
Dù cô ấy nói với giọng bỡn cợt, nhưng đôi mắt thì chẳng có chút gì gọi là đang đùa cả.
Cô gái này… đáng sợ thật đấy…
“Nhân tiện đây… Lina-san, Naga-san. Một lần nữa, tôi xin nhờ hai người giúp tôi trả mối thù này. Tuy lần nãy là nhận nhầm người, nhưng chuyện Kerun đang ở gần đây thì chắc chắn không sai đâu… Đương nhiên, tôi cũng sẽ cảm tạ đàng hoàng.”
Nghe Remy-san nói vậy, tôi và Naga liếc nhìn nhau, rồi cùng gật đầu khẽ một cái.
“Hừ… Đã được cầu khẩn đến mức đó thì đành chịu vậy. Bạch Xà Naga vĩ đại này đây sẽ cho cô mượn sức mạnh của tôi.”
“Tôi cũng vậy. Đã nghe qua hoàn cảnh như thế thì cũng không thể làm ngơ được rồi.”
…Tất nhiên, lý do thật sự thì lại là chuyện khác.
Trước hết, nếu không hạ con ác ma đó và khiến tuyết ngừng rơi thì bọn tôi cũng chẳng làm được gì ra hồn.
Tiếp theo, nếu ở đây mà buông một câu kiểu “không đời nào đâu” thì tôi có cảm giác Remy-san sẽ vung kiếm lên mà nổi điên mất.
“—Thôi thì, chuyện là vậy đó, nên cứ yên tâm đi, Remy-san. Một khi tôi với Naga đã ra tay nghiêm túc, thì địch cũng như ta, tất cả chỉ là cỏ rác thôi à.”
“Ờm… cái phần ‘ta’ trong câu đó…”
“À không không, một nửa là nói đùa thôi, đừng để ý làm gì.”
“Ha... ha ha... Vậy thì, này Lina-san, Naga-san, có một chuyện tôi phải nói cho hai người biết trước đã…”
“Gì thế?”
“…Tôi lạc đường rồi.”
(Cô…)
Tuyết rơi mỗi lúc một dữ dội, chẳng hề có dấu hiệu dừng lại.
“Lạnh quá đi. Lạnh chết mất. Lạnhhh!” Tôi vừa rúc người trong tấm áo choàng, vừa không ngừng than thở.
“Hoohohohohohohohohohohohohohohohohohoho.”
Có kẻ vì lạnh mà đầu óc còn rối hơn bình thường, cứ thế bật cười cao ngạo liên hồi không nghỉ.
Còn Remy-san thì cứ lặng lẽ sải bước, tay vung vẩy thanh kiếm trần một cách vô nghĩa.
…Ngẫm lại, cảnh tượng này đúng là khá đáng sợ thật, nhưng ít ra, mấy người trong cuộc thì chẳng ai có tâm trí để mà nhận ra điều đó cả.
“Remy-sannnnnn… hay là mình bỏ luôn cái vụ quay về làng đi… đốt quách cái khu rừng gần đây bằng Fireball cho nó ấm áp tí điiii…”
Tôi vừa nói vừa run cầm cập, não bộ gần như đóng băng đến nơi rồi, nhưng Remy-san chỉ lắc đầu.
“Đi thêm chút nữa thôi… tôi không muốn nghỉ chân ở một nơi chẳng có gì để chém cả…”
“Nhưng mà nếu cứ thế này thì cả bọn sẽ—”
“—Đợi đã! Có gì đó ở đằng kia!”
Cô nàng cắt ngang lời tôi, chỉ tay về phía trước—nơi hiện lên một cái bóng lớn, đen kịt.
“Remy-san… nếu đó mà lại là cái chỗ hồi nãy của lão pháp sư thì… lão ấy xong đời với tôi đó…”
“Không phải đâu. Đó là… một tòa tháp! …Dù gì cũng tới đó thử xem sao!”
Quả thực, đó là một tòa tháp khá lớn.
Nó sừng sững trong màn tuyết trắng, màu đen của nó nổi bật lên một cách kỳ dị, tỏa ra bầu không khí quái gở quanh vùng.
“Đây là—” Remy-san ngẩng đầu nhìn lên đỉnh tháp rồi nói. “Đúng rồi—chính nó! Không thể nhầm được! Đây chính là tòa tháp nơi tên pháp sư đã giết cha tôi đang cư ngụ!”
“Lần này có thật sự là thật không đấyyy?”
Tôi trừng mắt nhìn cô nàng đầy nghi hoặc, nhưng Remy-san lại đón thẳng ánh mắt ấy, đáp trả một cách đinh ninh, “Không sao đâu. Nếu nhầm, thì lại xin lỗi nữa là được. Cứ để tôi lo.”
“…Nhưng mà, lần tới tôi sẽ tính thêm phí vì vụ rắc rối này đó.”
“Thì… thì thôi trước mắt cứ thử nói chuyện xem sao đã.”
Vừa nói, cô ấy vừa vòng ra phía trước, gõ nhẹ lên cánh cửa vài cái.
—Tình hình đúng như tôi đoán. Dù cô tiếp tục gõ thêm một lúc, vẫn chẳng có tiếng đáp lại.
“Dù sao thì, chúng ta vào thử xem.”
Tôi gật đầu trước lời Remy-san, rồi bắt đầu xướng chú.
“Dam Blas!”
Bùm!
Cánh cửa gỗ sồi lập tức vỡ tung một cách không thể dễ dàng hơn.
“Có nhất thiết phải phá đâu chứ…” Remy-san lẩm bẩm.
“Tại tôi không biết ma pháp dùng để mở khóa,” tôi tỉnh bơ đáp lại.
Thực ra, nếu bỏ chút công nghiên cứu thì kiểu phép đó tôi cũng có thể dùng ngon lành thôi. Nhưng mà tôi chẳng muốn học.
Mấy cái ổ khóa vặt thì tôi có đủ đồ nghề và tay nghề để mở mà chẳng cần dùng đến ma pháp làm gì. Với lại—nếu kiểu gì cũng phải mở, thì cứ nã luôn đòn phép cho tiện.
Dù sao đi nữa, chuyện hàng đầu bây giờ vẫn là tránh cái lạnh. Thế là cả bọn chẳng do dự gì mà ùa ngay vào bên trong cánh cửa bị phá.
—Bên trong tòa tháp tối thui một cách kỳ lạ.
Tôi phát động Lighting rồi ném quả cầu ánh sáng lên trần để soi rõ khung cảnh căn phòng.
Hay đúng hơn thì phải gọi là gian sảnh.
Phía trước chính diện là cầu thang dẫn lên tầng trên.
Ở hai bên bệ thang, mỗi bên đứng sừng sững ba bộ giáp tấm.
Và gần hơn chút, có hai bức tượng đá to hơn người thường một chút.
Cái cách bày biện này nó cứ như thể đang bảo, “Fufufu, cứ thử lại gần xem nào, bọn ta cử động đấy”.
Tôi cũng muốn tìm cách nhóm lửa sưởi cho đỡ rét, nhưng sau một vòng đảo mắt quanh sảnh, chẳng thấy thứ gì có vẻ đốt được cả.
“Chẳng còn cách nào khác, vậy thì…”
“Các ngươi là ai…?”
Ngay khi tôi vừa chuẩn bị xướng chú, một giọng nói trầm và nặng nề cất lên.
Giọng nói đó phát ra từ một trong hai bức tượng đá trước mặt chúng tôi.
Không biết hắn ta đã sử dụng ma pháp hay có một ống dẫn thanh được giấu ở bên trong đó, nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là một trò đe dọa.
“Các ngươi là ai… và đến đây làm gì?”
“Giọng nói đó… là Kerun!” Remy-san lên tiếng.
“…Ngươi biết ta sao?!”
“Đã quên rồi à?! Là ta đây! Con gái của người đàn ông mà ngươi đã giết!”
“Vậy à… Giọng nói đó! Là con gái của Gruzam sao?!”
“Đúng vậy. Cuối cùng cũng tìm ra ngươi rồi. Chuẩn bị đi! Ta sẽ dùng thanh kiếm này để chém hạ ngươi! Roẹt, roẹt… Fufufufu…”
Làm ơn dừng cái kiểm cười đó đi.
“Thú vị đấy… Có vẻ ngươi dẫn theo cả đồng bọn… nhưng ta đang ở tầng năm của tòa tháp này. Không biết các ngươi có thể đến được đây không? Dù sao cũng đừng kỳ vọng quá nhiều, ta sẽ chờ đợi…”
Nói xong, giọng nói im bặt.
“Quả nhiên… ngươi đang ở đây…”
Remy-san nhìn lên trần nhà với một biểu cảm đầy tức giận.
Có lẽ trong đầu cô ấy lúc này đang hiện lên hình ảnh tên pháp sư Kerun đang nở nụ cười đầy ngạo mạn, nhìn cô từ trên cao xuống.
“Đi thôi! Lina-san! Naga-san!”
“À khoan đã. Trước hết phải làm ấm người lại, không thì chẳng cử động nổi đâu. Với lại— để Naga cứ cười cái kiểu đó mãi thì làm sao mà tập trung được, đúng không?”
Vừa nói, cô ấy vừa đưa mắt nhìn Naga đầy vẻ rợn rợn.
Không cần phải nói cũng biết, Naga đến giờ vẫn còn đang cười lớn cái kiểu quen thuộc kia.
Dù sao đi nữa, tôi bắt đầu xướng chú.
“Flare Arrow!”
Tôi phóng thẳng về phía bức tượng đá vừa mới phát ra giọng nói.
Chỗ trúng đòn trên bức tượng lập tức ánh lên màu đỏ rực, nhưng ngay sau đó lại trở về màu cũ.
Tôi tiếp tục bồi thêm một phát nữa—lần này là Flare Lance. Kết quả vẫn y như cũ.
“Cô định làm gì thế?”
“Cứ thử lại gần mà xem.”
“…Ấm quá.”
“Thấy chưa. À, đừng có chạm vào tượng nhé. Bỏng đấy.”
Dùng hỏa ma pháp để nung nóng đá rồi tận dụng hơi ấm của nó—thật ra là một mẹo khá tiện lợi trong những tình huống thế này.
Đặc biệt là rất hợp để nấu nướng. Cá hay thịt gì đó mà đem nướng trên mấy cục đá đã được làm nóng kiểu này thì mỡ thừa chảy hết ra, ngon lành phải biết.
…Mà, nếu làm nóng đá quá tay thì vừa đặt đồ ăn lên là nó bốc cháy luôn cũng không chừng…
Chuyện đó thì tạm gác qua một bên đã.
“À này, Remy-san, từ nãy đến giờ cô cứ ngó nghiêng tìm gì thế?”
“Không… tôi chỉ đang xem thử có cái gì để chém không…”
(Này, này…)
“Cô biết đấy. Con người mà, lâu không chém cái gì là dễ nổi cáu lắm.”
(Không có đâu. Người bình thường chẳng ai như vậy cả.)
“Hồi nãy cái cây ăn thịt người đó cũng chẳng đem lại cảm giác gì cả… Cô không nghĩ là nó nên rốp rốp một chút thì hay hơn à?”
(Cái tiếng rốp rốp đó là sao chứ?)
Làm ơn đừng có hỏi ý kiến người khác trong mấy chuyện như thế.
Tôi thực sự muốn lảng sang chủ đề nào đó bớt nhầy nhụa hơn, nhưng...
“À mà này, Remy-san, cha của cô ấy…”
“Gì vậy?”
“Nghe tên hơi bị… phản diện ấy nhỉ?”
“…Tôi chém cô bây giờ.”
(Aaa! Cô ấy giận rồi!)
“Không, ý tôi không phải thế… à mà, cái tên pháp sư đang ở trên kia ấy, hắn có mạnh không vậy?”
Vừa sưởi ấm nhờ sức nóng tỏa ra từ bức tượng đá, tôi vừa hỏi cô ấy.
“Ừm… hắn cũng dùng được kha khá ma pháp đấy, nhưng vấn đề thực sự là, có lẽ hắn đang giữ một ma tộc.”
“Nhưng mà… ma tộc thì cùng lắm cũng chỉ cỡ tiểu ác ma hay đồng ma thôi chứ. Nếu vậy thì…”
“Không phải như thế đâu… Trong số những nghiên cứu mà cha tôi từng thực hiện, có một cái là cách để triệu hồi một ma tộc hạ cấp từ thế giới tinh thần và cho nhập vào một ác ma cấp thấp khác để chiếm hữu…”
“Hả!”
“Chắc chắn nó sẽ là một đối thủ khó nhằn. Nhưng…” Vừa nói, cô ấy vừa rút thanh trường kiếm sau lưng ra, đưa mắt nhìn lưỡi kiếm một cách đầy say đắm. “Miễn là đòn tấn công vật lý còn có tác dụng… tôi nhất định sẽ hạ nó bằng thanh kiếm này… fufufu… Mà nghĩ kĩ lại thì tôi chưa từng chém một ác ma nào…”
(Đá-đáng sợ thật. Đáng sợ ghê luôn.)
Mà… dù sao đi nữa, chúng tôi cũng đợi đến khi cơ thể được sưởi ấm ở mức tương đối, rồi bắt đầu tiến quân.
Màn đón tiếp thì, cực kỳ quen thuộc: thây ma, ghoul, cốt binh, giáp sống, ác linh cấp thấp… và cả golem đá đúng như dự đoán.
…Tên pháp sư tên là Kerun gì đó, trông có vẻ không phải kẻ sáng tạo cho lắm.
Dù sao thì, cả bọn cũng hạ gục từng tên một trong đám hộ vệ tẻ nhạt đến nhàm chán đó, rồi tiến đến tầng năm của tòa tháp một cách vô cùng dễ dàng.
Ở đó đang chờ sẵn—pháp sư Kerun. Cùng một con đồng ma!
“Chààào ♡ Tụi này tới rồi đâyyy ♡”
“Hoohohoho! So với cái mồm to của ngươi thì đám tay sai thật là nhạt nhẽo hết sức!”
“Chuẩn bị đi… Kerun… ta sẽ chính tay chém ngươi ra từng mảnh…”
Rồi rồi, biết rồi mà, Remy-san… nhưng làm ơn đừng có liếm lưỡi kiếm nữa. Trẻ con mà bắt chước theo thì nguy hiểm lắm đấy.
“Hừ… cứ lớn giọng được lúc này thôi! Mấy con nhãi các ngươi, chỉ một con ta tạo ra đây là đủ đối phó rồi! Xông lên! Tuyệt phẩm của ta—đồng ma Zeiragua!”
Gàooooooo!
Ngay khoảnh khắc con đồng ma gầm lên, cảnh vật trước mắt chúng tôi bỗng chốc trở nên sáng rực.
(K-Không phải chứ?! Thứ này…!)
Con đồng ma đó đã tạo ra gần một trăm mũi Flare Arrow một lượt!
Một lượng ma lực khủng khiếp không thể tin được!
Gràooo!
Một cơn mưa mũi tên lửa—theo đúng nghĩa đen—trút xuống bọn tôi ba người!
“Hây daaa!”
Tôi vội vã dựng rào chắn gió kịp thời, Naga thì tránh né bằng… may mắn thuần túy, còn—
“Hừ! Chỉ cỡ này thôi sao?!”
Remy-san tra thành trường kiếm đang cầm vào vỏ, rồi đưa tay nắm lấy thanh trường đao sau lưng.
“Cuồng Phong Trảm!”
Với một tiếng quát tràn đầy khí thế, Remy-san tung ra một dòn iai, quét ngang thanh trường đao, quét sạch toàn bộ mũi Flare Arrow đang trút xuống đầu mình!
Phừng.
…Bẹt.
Giữa tư thế tạo dáng cực kỳ ngầu, Remy-san bị cuốn vào đám lửa—và gục ngã luôn tại chỗ.
…À. Phải rồi.
Nghĩ lại thì chuyện này quá là hiển nhiên. Nếu là ma kiếm thì không nói, chứ dùng kiếm thường mà chém vào Flare Arrow thì chẳng qua cũng chỉ là rạch qua ngọn lửa thôi.
Không phải cái gì cũng có thể giải quyết bằng cách cứ chém là xong.
Thôi thì… tạm thời để cô ấy nằm đó đã.
Lửa tản bớt rồi, chắc cũng không chết được đâu.
“Raphas Sead!”
Piu!
Chuyển động của con đồng ma bị khựng lại. Là do ma pháp của Naga. Thông thường, ma pháp này được sử dụng bởi các tu sĩ cấp cao, và đối mặt với một con đồng ma như thế này, nó có thể dễ dàng chặn đứng được chuyển động của nó.
Tuy nhiên, điều trên chỉ áp dụng với đồng ma bình thường mà thôi.
“Hoohohoho! À rế…?”
Gừuuu!
Khi Naga vừa chuẩn bị lên tiếng, con quái vật gầm lên một tiếng thật lớn ngắt lời và lại bắt đầu chuyển động.
“Vậy thử hứng lấy đòn này đi! Ragna Blast!”
Khi tôi thốt lên ngôn từ sức mạnh, những cột bóng tối bùng lên xung quanh con quái vật, và từ đó, những tia plasma vươn ra và quấn lấy cơ thể nó!
Gràooooo!
Con quái vật rên rỉ trong đau đớn, nhưng…
“Không dễ dàng vậy đâu! Flow Break!”
Ma pháp của gã pháp sư phía sau bắt đầu làm suy yếu cột bóng tối.
Gaaa!
Con quái vật gầm lên một tiếng thật to, rồi đập tan cột bóng tối đã suy yếu.
(Mạnh quá! Vậy thì...!)
“Naga! Dùng Dam Blas! Nhắm vào cùng chỗ với tôi!”
“Hiểu rồi!” Cô ấy gật đầu rồi đồng thời xướng chú cùng tôi.
“Vô ích thôi, vô ích thôi!” Đằng sau con đồng ma, gã pháp sư cười lớn đầy tự mãn. “Thứ ma pháp tầm thường như vậy làm sao có hiệu quả với Zeiragua chứ!”
Đúng là nó sẽ không hiệu quả, nhưng với chúng tôi thì…
“Dam Blas!”
Ma pháp của tôi làm nổ tung trên nóc đá phía trên con quái vật. Một chút sau, đòn tấn công của Naga cũng đến đích!
“K-Không xong rồi…!”
Khi gã pháp sư nhận ra thì đã quá muộn.
Rầm, rầm!
Bẹt!
Trần nhà sụp xuống, đè thẳng vào con đồng ma và gã pháp sư.
Đây cũng là một đòn tấn công vật lý đàng hoàng. Con đồng ma này dù được cường hóa bằng ma lực, nhưng sức mạnh cơ thể của nó không thay đổi. Nó không còn động đậy nữa.
“Aaaaaaaa! Chuyện quái gì thế này?!”
Âm thanh lớn đột ngột vang lên từ phía sau. Đó là Remy-san, người không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.
Remy-san lao đến, áp sát cơ thể con đồng ma bị chôn vùi trong đá rồi bắt đầu cọ cọ vào nó.
“Tôi đã muốn chém nó mà! Tôi muốn thử chém nó mà!”
…Quả là một người phiền phức.
“Lina-san…” cô ấy lầm bầm rồi từ từ đứng dậy.
(Hả? Chẳng lẽ…)
“Tôi đã muốn được chém nó mà!”
“Aaaa! Được rồi, được rồi! Đừng quơ kiếm lung tung nữa mà!”
“Hoohohohoho!”
Và thế là, một câu chuyện nữa đã khép lại.
Chờ cho Remy-san bình tĩnh lại, cả nhóm rời khỏi tòa tháp.
Nhưng—
Tuyết… vẫn chưa dừng lại một chút nào cả.
“Remy-san…?”
“Ờ thì… có vẻ trận tuyết này… không liên quan đến ác ma..”
……
“Aaaa! Ngôi làng đâu rồi! Ngôi làng biến đâu mất rồi!”
“Chém hết! Trong tình cảnh này thì chém sạch hết cho bõ tức!”
“Hoohohohohohohohohohohohohohohohohoho…”
Và thế là ba người, trong cái rét chết người giữa trời tuyết, cứ thế tiến bước không ngừng…
(Thanh gươm báo thù: Hết)


0 Bình luận