• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Long Tộc Tiền Truyện: Đôi Cánh Ai Điếu

Hồi Kết

0 Bình luận - Độ dài: 635 từ - Cập nhật:

Vậy là… hết rồi ạ?” 

Lộ Minh Phi ngây người.

“Hết rồi.” 

Hiệu trưởng thản nhiên nói.

"Thầy chưa kể đoạn cao trào mà!”

“Bởi vì lúc đó thầy đã ngất rồi,” hiệu trưởng đáp, "thầy thực ra vẫn luôn ở trong đống đổ nát của hầm ngầm, huyết thống long tộc đã giữ mạng thầy, nhưng ý thức của thầy rất yếu, khi lãnh địa tinh thần mạnh mẽ của long tộc được mở rộng đến cực đại, hai luồng sức mạnh đó lập tức khiến thầy hôn mê. Đợi đến khi tỉnh lại, thầy đã nằm trong bệnh viện ở Munich, ngủ liền một năm trời. Chuyện thầy kể với em, đều dựa vào những gì thầy nghe được trong hầm ngầm, cùng với kết quả điều tra hiện trường sau đó, khi ấy thầy mới hiểu tại sao Manecke, người được xưng là tinh anh số một của Bí Đảng suốt trăm năm qua, chưa từng nói cho chúng ta biết ngôn linh của mình là gì.”

“Là gì vậy ạ?”

“Có thể là ‘Rhine’ hoặc ‘Chúc Long’, một loại ngôn linh cực kỳ nguy hiểm, khi phát động, người thi triển cũng sẽ bị cuốn vào. Mãi nhiều năm sau khi thuốc nổ công suất lớn được phát minh, thầy mới hiểu vì sao hiện trường lại hoá thành vùng đất cháy xém như vậy, kết cục trận chiến ấy chẳng khác nào một quả bom công suất lớn nổ ở độ cao thấp ngay trên trang viên Cassell.”

“Má ơi!" 

Lộ Minh Phi thở dài sững sờ.

“Thực ra thầy kể câu chuyện này, chỉ để nói cho em biết, thứ chống đỡ chúng ta chiến đấu hết thế hệ này đến thế hệ khác, kỳ thực không phải là khoa học kỹ thuật gì, mà thực ra chính là dũng khí. Lịch sử của chúng ta chẳng hề khô khan nhàm chán, có một ngày em sẽ hiểu, rồi sẽ ước gì mình được thân lâm kỳ cảnh.” 

Hiệu trưởng nói, “Em đi đi, thầy có chút mệt rồi, lần thi lại đừng có trượt nữa đấy. Hãy nhớ, có một ngày em sẽ trưởng thành như Manecke, khi long tộc một lần nữa thức tỉnh và gặp em, em vẫn sẽ có dũng khí và hùng tâm sư tử để giết chết chúng. Tinh thần ấy là bất diệt.”

Lộ Minh Phi đứng dậy: “Nhưng hiệu trưởng, em là người của Hội học sinh, không phải Sư Tâm Hội ạ…”

“Không sao cả,” hiệu trưởng cười, “nghe nói hè vừa rồi em và Sở Tử Hàng cùng thực hiện nhiệm vụ ở Trung Quốc rất thuận lợi? Nói rằng các em rất ăn ý, mà Tử Hàng hiếm khi ăn ý với ai lắm.”

“Cái đó… thầy cũng biết sao?”

"Thầy vẫn luôn quan tâm đến sự trưởng thành của từng học sinh mà.” Hiệu trưởng phất tay, “Đi đi.”

Bóng dáng Lộ Minh Phi khuất ở đầu cầu thang, hiệu trưởng nhấc chén trà, uống cạn một hơi, lặng lẽ nhìn khung ảnh trên bàn.

Trong khung ảnh là bảy người khoác vai nhau cười đùa trước cổng Đại học Munich, dây leo mùa hè lấp lánh dưới ánh nắng phủ nhẹ lên đầu họ, Quỷ đội mũ rộng vành trắng, Yên Hôi hút xì gà, Manecke túm bím tóc của Lộ Sơn Ngạn, Tù Trưởng và Lão Hổ dựa vào hai cây súng săn, Anjou và một người nữa đứng sát bên nhau ở góc ảnh.

Một thanh niên tuấn tú, mặc bộ săn trắng chỉnh tề, đôi lông mày dày như kiếm vút lên.

“Friedrich von Long,” ngón tay hiệu trưởng lướt qua gương mặt ấy, "Tôi nghĩ… cậu vẫn còn sống, đúng không?”

(Long Tộc Tiền Truyện · Đôi Cánh Ai Điếu - Hết)

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận