Wn
Chương 32 - Mẹ ơi, cô gái này là con của mẹ thiệt sao? (1)
5 Bình luận - Độ dài: 2,761 từ - Cập nhật:
“Cho tôi hai phần bít tết thịt bê nhé?”
“Vâng, thưa quý khách. Quý khách có cần thêm gì không ạ?”
“À vâng, nếu có thể đuổi người phụ nữ bên cạnh đi thì tôi đội ơn lắm.”
“Dạ…?”
“Cô ta không có tiền đâu. Cũng chẳng phải người đi cùng chúng tôi.”
Người đang trò chuyện với nhân viên nhà hàng là Lily, còn cô gái tóc bạch kim bị cô chỉ tay vào chính là Stella.
“Á! Tôi đi cùng họ đấy ạ. Cho tôi thêm một phần bít tết nữa, tổng cộng là ba phần. Phần của tôi nướng medium rare. Nè, Lily! Sao em lại ăn nói kiểu đó với chị mình hả?”
Stella đang gọi món thì khựng lại, có lẽ vì cảm thấy bị tổn thương, cô quay ngoắt sang trừng mắt nhìn em gái út.
“Muốn được đối xử như chị thì phải cư xử cho ra dáng chị đã chứ?”
Nhưng đối thủ không phải là dạng vừa. Khác với Stella hay nhõng nhẽo, Lily thuộc tuýp phụ nữ ‘cá tính mạnh’, dù kém chị khá nhiều tuổi nhưng không hề tỏ ra lép vế.
“Chị có biết mình đang làm trò gì không đấy?”
Đã thế, tâm trạng của Lily đang không tốt vì Stella. Hôm nay cô tính dẫn mẹ đi nhà hàng sang trọng để ghi điểm, ai ngờ người chị gái vô ý tứ cứ bám theo như con đỉa, thử hỏi sao không tức giận cho được?
“Chị làm gì? Đồ ngon phải chia sẻ với gia đình chứ! Em không thể mời chị gái mình một bữa thịt sao?”
“Chị!”
“Lily.”
Lily lớn tiếng định đập bàn, nhưng bàn tay mảnh khảnh của một High Elf đã nhanh chóng kéo tay cô lại trước.
“Mẹ…?”
“Phần bít tết của Stella để mẹ trả cho, đừng giận nữa con nhé…”
“Không phải chuyện tiền nong đâu ạ?”
“Mẹ biết, nhưng mọi người trong quán đang nhìn chúng ta đấy?”
Đôi mắt của con gái bắt đầu lia khắp nhà hàng. Quả đúng như lời Cora, hầu hết thực khách đang nhìn về phía ba mẹ con họ. Mẹ cô đang muốn nhắc nhở: ‘Đừng gây rắc rối ở nơi công cộng.’ Là một người có bản tính chính trực, Lily hiểu ngay ý mẹ và thừa nhận lỗi lầm.
“Con xin lỗi mẹ. Nhưng bữa ăn hôm nay con sẽ trả hết nên mẹ đừng nói những lời như thế nữa. Dạo này cả trang trại hươu lẫn quán súp dồi[note71951] của mẹ đều đang chật vật mà ạ.”
“Cái đó… Haa, thôi được, mẹ cảm ơn con.”
Tuy có hơi ngại vì phải để con gái bao ăn, nhưng đúng là sự nghiệp của Cora đã xuống dốc từ lâu. Tất nhiên, lỗi một phần là do cô quá bảo thủ, không chịu đổi mới mô hình kinh doanh, song nguyên nhân lớn nhất vẫn là Bathory – kẻ đã công khai tạo ra đối thủ cạnh tranh để ép cô phá sản.
“Ừm, quán mình có món nào thuần chay không ạ?”
Stella thì vẫn cứ vô tư như thường lệ.
“Vâng, thưa quý khách. Chúng tôi có có món burrito rau củ làm từ đậu xanh, cà chua và hành tây.”
“Vậy cho tôi thêm phần đó nữa. Còn rượu vang thì có những loại nào?”
“Về rượu vang, loại được ưa chuộng nhất hiện nay là White Rendilbrew 17 năm tuổi của Đế chế Kasta. Đây là sản phẩm do chính tay Bạch Dạ Hoàng đế vĩ đại phát triển, nổi bật với hương hoa cúc thơm dịu cực cuốn hút. Ngoài ra còn có RedPapa đến từ Vương quốc Talas, mùi hương không đậm nhưng nhẹ độ, vị ngọt thanh nên rất dễ uống.”
“Phụt, cho tôi chai White Rendilbrew 17 năm tuổi.”
“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Stella sau khi gọi món cười hí hửng như thể vừa nghe được chuyện gì rất thú vị. Có lẽ là vì chủ đề vừa rồi xoay quanh người anh trai của cô.
“Mẹ, mẹ có nghe thấy không? Bạch Dạ Hoàng đế cơ đấy. Khehehe, biệt danh của anh Daisy mắc cười muốn xỉu luôn, mẹ nhỉ?”
Nụ cười vô tư của con gái hệt như nắng xuân rạng ngời, nhưng Cora nghe những lời này lại không khỏi đỏ mặt.
‘Con nhỏ này điên rồi sao...?'
Gương mặt người mẹ nhăn nhó trước thái độ thiếu chín chắn của con gái. Bạch Dạ Hoàng đế là danh hiệu tôn vinh người đàn ông đã trở thành ánh sáng cứu rỗi cho Đông Đại Lục đang chìm trong bóng tối của tuyệt vọng.
Ngay cả khi gạt bỏ tấm lòng thiên vị của một người mẹ, liệu con trai cô có thực sự là một nhân vật xứng đáng nhận được sự tôn trọng như vậy không?
Rồng Đỏ Krakas xâm lược Đông Đại Lục, bạo chúa Atilacca tàn sát hàng trăm ngàn sinh mạng, hay Eldritch Karma mưu toan mở cánh cổng dẫn tới Ma Giới,... Số kẻ ác bị con trai cô trừng trị nhiều không xuể. Vì vậy, chẳng có gì lạ khi không chỉ riêng người dân Đế quốc Kasta, mà cả phần lớn cư dân Đông Đại Lục đều kính trọng con trai cô.
Và khi được hỏi vì sao thằng bé lại đặt tên đế quốc theo tên cha...
‘Mẹ vẫn còn thấy có lỗi vì đã đặt tên cho cha là Kasta (nô lệ) đúng không ạ? Vậy nên con đã đặt tên đất nước như thế, để từ nay về sau, từ 'Kasta' có thể trở thành biểu tượng của sự vĩ đại và cao quý.’
Đó là tâm nguyện của người con trưởng, hy vọng rằng sự quan tâm nhỏ bé của mình có thể phần nào an ủi mẹ. Cora đã vỡ òa trong niềm hạnh phúc vào ngày nghe được những lời ấy. Cô yêu quý con trai mình đến nỗi không thể diễn đạt hết bằng lời.
Do đó, hành động hồ đồ không biết kính nể người anh trai như vậy của Stella khiến nét mặt của người mẹ càng lúc càng nhăn lại.
‘Nhịn nào, Nhịn đã nào…’
Nhưng Cora vẫn kiềm chế không quát mắng con gái ngay. Như đã nói trước đó, nơi đây là chốn công cộng, lại còn là một chuỗi nhà hàng lớn hoạt động dưới tên của Daisy nữa. Người mẹ không muốn gây phiền phức cho con trai cả dù chỉ là một chút, ứng xử như thế này bây giờ là hợp lý rồi. Dạy dỗ thì để sau cũng chưa muộn.
‘Về nhà tao sẽ cho mày ăn một cú cốc đầu.’
Mà không phải loại thường đâu con ạ, là hàng hạt nhân đấy.
‘Ủa khoan, con này ăn bít tết bê mà sao lại gọi món thuần chay?’
Cora lấy làm lạ trước sự mâu thuẫn này, nhưng cô cũng không thèm hỏi vì biết chắc câu trả lời sẽ là một đống lý sự cùn.
Thứ đáng sợ hơn một kẻ thông minh chính là kẻ nghĩ rằng mình thông minh. Cora đã học được từ đứa con gái thứ hai rằng tranh cãi với loại người này chẳng đem lại lợi ích gì.
Ba mẹ con ngồi chuyện trò đôi chút thì chẳng mấy chốc những món ăn chế biến từ nguyên liệu thượng hạng đã lần lượt được bày biện trên bàn.
‘Woah.’
Miếng thịt bê hấp dẫn kêu xèo xèo trên chảo gang khơi dậy cảm giác thèm ăn của nàng High Elf.
‘Uầy, trông ngon quá đi à.’
Biểu cảm của cô gái, người thường chỉ dám lót dạ bằng mấy món ăn rẻ tiền hay những tô súp dồi do tình trạng tài chính eo hẹp bắt đầu tươi tỉnh hẳn.
‘Dù lý do là gì thì mình vẫn phải cảm ơn Lily.’
Cora trong lòng chan chứa niềm vui, từ từ cúi đầu về phía con gái để bày tỏ lòng biết ơn. Đợi đến khi Lily mỉm cười đáp lễ, quý phu nhân mới chậm rãi chuyển ánh mắt sang miếng thịt bê trước mặt.
Cô gái High Elf dùng khăn lau tay cẩn thận, đặt chiếc khăn ăn ngay ngắn trên đùi rồi cầm dao và nĩa lên bắt đầu dùng bữa.
Hai cô con gái ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ yêu kiều của mẹ.
“Mẹ ơi, mẹ thật là quý phái.”
“Phải cư xử thanh tao như vậy thì mới lấy được chồng tốt hả mẹ?”
Dẫu giờ đây chỉ là một tiểu thương sống tại thị trấn nhỏ, nhưng Cora vốn xuất thân từ dòng dõi quý tộc thượng lưu. Việc thể hiện những nghi thức ăn uống trang nhã như vậy suy cho cùng cũng là điều hiển nhiên.
“Bây giờ thì những thứ này còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Ăn ngon là được rồi. Còn bí quyết lấy chồng tốt thì nên hỏi em con thì hơn ấy?”
“Sao lại phải hỏi Lily? Em ấy cũng đã lấy chồng đâu?”
“Thường thì những cô gái đoan trang như Lily sẽ gặp được người đàn ông tốt.”
“Thế thì có ích gì? Người con thích còn chẳng thèm ngó ngàng tới con nữa là.”
“……”
Lily bên cạnh xen vào trách cứ trong khi cô đang trò chuyện với Stella. Nhưng kể cả con bé có làm mình làm mẩy thế nào đi nữa thì cô cũng chẳng thế giúp gì cho nó, thôi thì cứ im lặng vậy.
“Mẹ ơi, cô con gái thứ hai này không đoan trang hơn sao? Con xinh hơn Lily mà?”
“Stella, con không hiểu nghĩa của từ ‘đoan trang’ à? Xinh đẹp đâu phải là tất cả?”
“Ý mẹ là gì? Phụ nữ đẹp là có tất cả mà?”
“Nói thế cũng không hẳn là sai, nhưng mà…”
Cora không hoàn toàn phủ nhận lời Stella. Cũng như phụ nữ thích đàn ông giàu có và tài năng, điều mà đàn ông quan tâm nhất chính là ngoại hình của phụ nữ.
“Vừa xinh lại vừa có tính nết tốt thì sẽ càng được yêu thích hơn chứ?”
“Khoan đã, con hiểu mẹ muốn nói gì rồi. Mẹ đang bảo con phải luồn cúi trước đàn ông và khuất phục cái xã hội gia trưởng này đúng không?”
Tự dưng câu chuyện lại nhảy sang hướng đó là sao? Đứa con gái thứ hai đúng là có kiểu suy nghĩ lạ đời thật.
“Mẹ đâu có ý đấy? Sao con lại suy diễn kỳ quặc vậy?”
“Không đúng à? ‘Tính nết tốt’ chính là là bắt con phải thay đổi bản thân để phù hợp với sở thích của đàn ông còn gì?”
‘Không phải đó lẽ đương nhiên sao?’
Tất nhiên, chẳng có luật nào buộc phụ nữ phải sống theo tiêu chuẩn của số đông đàn ông. Nhưng nếu Stella thật sự muốn lấy được một tấm chồng tốt, thì chẳng phải đáp ứng những yêu cầu của đối phương là điều hiển nhiên sao?
“Không phải con từng nói muốn gả vào chỗ tử tế à? Thế thì liệu mà sửa cái tính khó ở đó đi.”
“Tính con thì có vấn đề gì? Mẹ thật kỳ cục, mỗi lần con đi họp nhóm là mấy đứa khác cứ khen tính con tốt suốt thôi. Với nhan sắc như cỡ con thì đàn ông còn đòi hỏi gì hơn nữa? Con sẽ lựa chồng giống như mẹ vậy đó. Con chẳng có hứng thú gì với việc phải cố gắng thêm để lấy lòng đàn ông đâu.”
‘Nó vừa nói gì? Mình mà lựa chồng á?’
Ngay từ đầu trong đời cô chỉ có duy nhất một người có thể được gọi là ‘đàn ông’. Thế mà nó nói cứ như thể mẹ từng đứng giữa hàng dài các cậu trai để lựa chọn vậy. Con nhỏ này lắm trò thật.
“Chị à, chị và mẹ đâu có giống nhau? Mẹ là quý tộc cấp cao đấy, lại còn là tài năng xuất chúng. Chưa kể, mẹ còn đẹp hơn chị nữa á?”
“Cái gì!? Em nói đủ chưa hả!”
“Hửm, em nói có sai chỗ nào sao?”
Lily đang ngồi yên nghe chị nói nhăng cuội, không chịu được nữa nên đã tung ra một đòn ‘Fact Assault’ ngắn gọn. Stella nghe xong liền trợn tròn mắt, mặt mày đanh lại vì bất mãn.
“Thì… cũng không sai…”
Vì lời của em út hoàn toàn đúng nên Stella chẳng thể cãi lại được. Thế là mũi tên hận thù bắt đầu nhắm về phía người mẹ vô tội.
“Càng nghĩ lại càng thấy uất ức. Sao mẹ không sinh con ra là quý tộc? Sao mẹ không sinh con ra đẹp hơn?”
“Mô phật, mày lại lên cơn nữa à?”
“Mẹ! Sao mẹ lại chửi con? Con gái mẹ đang tủi thân đây này. Đáng lẽ mẹ phải an ủi con với tư cách là đồng loại phụ nữ chứ!”
“Tao không phải là ‘đồng loại phụ nữ’ gì với mày hết. Đồ hybrid kinh tởm.”
“Hybrid? Hybrid nghĩa là gì?”
“Chị ơi, ‘hybrid’ ở đây có nghĩa là chimera. Nói dễ hiểu thì chị là một con quái vật.”
“Q-Quái vật!? Mẹ lại nói thế với con gái ruột sao? Quá đáng lắm!”
“Câm cái mồm lại và ăn thịt đi. Ahh, nói nhiều kinh khủng.”
“Con ghét mẹ!”
‘Con ghét mẹ? Má thật chứ, nghe cứ như con nít mẫu giáo…’
Stella đã 180 tuổi rồi mà vẫn cứ mè nheo như trẻ con, nhưng lần này Cora chẳng buồn dỗ dành nữa. Nhớ đến miếng bít tết lâu rồi mới có dịp ăn đang nguội dần trước mặt, cô lặng lẽ nhét thêm một miếng thịt vào miệng.
Cora quyết định lờ đi những lời lải nhải của Stella bên cạnh. Thấy mẹ không đáp lời, cô con gái thứ hai rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn ngồi im. Cora sau đó chỉ thi thoảng trả lời những câu hỏi của Lily về tình hình kinh doanh, còn phần lớn thời gian cô toàn tâm thưởng thức bữa ăn của mình.
‘Hạnh phúc quá…’
Dạo gần đây ngoài những lúc ở cạnh chồng, Cora hầu như không còn lý do để mỉm cười. Nhưng hôm nay, thức ăn ngon và rượu thơm đã tiếp thêm sinh khí cho cơ thể cô, lại còn là bữa ăn do chính con gái mời nên ý nghĩa càng trở nên đặc biệt.
Khi Cora đang từ tốn cắt nốt miếng thịt còn lại trên đĩa...
“Hưm, hức…”
Bỗng một tiếng sụt sịt vang lên từ bên trái, chẳng lẽ là...?
“Stella…?”
“Huuu…”
Phải chăng từ ‘quái vật’ đã để lại một vết thương quá sâu?
‘Mình có hơi quá lời không?’
Cora nhận ra mình đã trót nặng lời với một đứa trẻ có trái tim mềm yếu. Hình như lần trước cũng từng xảy ra chuyện tương tự, cô thật sự đã quá vô tâm rồi.
Vậy thì phải an ủi con bé thôi.
“Stella à, mẹ nói nghiêm túc nhé. Như lời con nói đó, với nhan sắc cỡ này, con hoàn toàn có thể lấy được chồng tốt. Nhưng nếu chỉ vậy thôi, con sẽ không thể gặp được người thực lòng yêu thương con.”
“Khư, hức…”
“Mẹ, mẹ chỉ là lo cho con thôi mà. So với việc gặp được người có năng lực, gặp được một người thật tâm mới là điều quan trọng hơn. Mẹ đã nói nặng lời, mẹ thật lòng xin lỗi. Đừng khóc nữa nhé, được không con?”
Người mẹ gửi lời an ủi chân thành đến con gái. Đúng vậy, dẫu Stella có làm những chuyện ngớ ngẩn thế nào đi nữa thì nó vẫn là đứa con gái đầu tiên mà cô nâng niu trong vòng tay. Cô đã hạnh phúc biết bao khi đón con chào đời? Nhớ lại cái thời con bé líu ríu, chạy ton lon như một chú gà con theo sát sau lưng mẹ, Stella thật sự là một đứa trẻ đáng yêu.
“Huwaaa…”
Dù mẹ đã hết lòng xin lỗi đến vậy, đứa con gái vẫn khóc nức nở không ngừng.
Mình đúng là một người mẹ tồi. Cora tự kiểm điểm trong lòng và định dùng khăn tay lau nước mắt cho con—
“Hu hức hức… Chị chin lũi bé bê… Nhưng thịt em ngon quá. Chóp chép chóp chép.”
“Mẹ kiếp con đĩ này.”


5 Bình luận
Toxic women:))))