• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn tập

Mở đầu

0 Bình luận - Độ dài: 492 từ - Cập nhật:

Khoảng thời gian trống rỗng giữa lúc tốt nghiệp cấp hai và nhập học cấp ba.

Khi ấy, tôi chỉ có một nguyện vọng duy nhất.

"——Tôi không muốn đánh mất bất kỳ ai quan trọng với mình nữa."

Đó là mong ước duy nhất của một kẻ đã mất đi tất cả – là tôi.

------------------------------------------------------------------------------

——Hạnh phúc là gì nhỉ?

Câu hỏi ấy thường được đem ra bàn luận, nhưng chưa từng có ai đưa ra được câu trả lời rõ ràng.

Nói cách khác, việc định nghĩa hạnh phúc thật sự rất khó.

Có tiền là hạnh phúc.Có bạn bè là hạnh phúc.Được ở bên người mình yêu là hạnh phúc.Sống lâu trăm tuổi cũng là hạnh phúc…

Hạnh phúc vốn dĩ là một thứ cảm giác mang tính chủ quan – thay đổi tùy theo mỗi người.

Ngay cả khi có ai đó cảm thấy mình đang ở tận cùng bất hạnh, thì chỉ cần nhìn thấy một người còn bất hạnh hơn mình, họ lại cảm thấy được an ủi phần nào, và từ đó tìm được chút cứu rỗi.

Nghĩ như vậy, tôi chợt nhận ra – thực ra, người ta gọi là bất hạnh hay hạnh phúc, cũng chỉ là những kẻ đứng ở hai đầu cực đoan của cùng một phổ cảm xúc mà thôi.

Dù hiện tại có bất hạnh đến đâu, chỉ cần tương lai xảy ra chuyện tốt thì vẫn có thể gọi là hạnh phúc;Dù hiện tại có hạnh phúc đến mức nào, nếu chết sớm thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Người ta thường nói rằng những vĩ nhân hay chết sớm, nhưng có lẽ đó cũng là cách mà thế giới giữ được sự cân bằng.

Biết đâu, chính nhờ cái chết mà chỉ số hạnh phúc của loài người được điều chỉnh về mức công bằng cho tất cả.

Chỉ là — con người phải sống thì mới có thể cảm nhận được hạnh phúc. Nghĩ theo hướng đó, cái chết rốt cuộc vẫn là một điều bất hạnh.

Giả sử, ta tạm thời định nghĩa “sống” chính là hạnh phúc, rồi bắt đầu suy nghĩ từ điểm đó.

Tôi biết có rất nhiều người cho rằng sống là một điều đau khổ, nhưng hãy cứ coi đó là một giả định.

Vậy nếu trên đời này thật sự tồn tại một người – mà chỉ cần sống hạnh phúc bao nhiêu thì mạng sống của họ sẽ ngắn lại bấy nhiêu, bạn sẽ nghĩ gì?

Nếu chỉ vì trở nên hạnh phúc mà tuổi thọ bị rút ngắn, bạn sẽ lựa chọn thế nào?

Giữa việc được sống và việc được hạnh phúc, đâu mới là lựa chọn đúng đắn?

——Tôi vừa tự hỏi điều đó trong lòng, vừa lặng lẽ nhìn bức tranh có tựa đề “Mặt trăng và Mặt trời”, được vẽ bởi họa sĩ mang tên Minazuki (Thủy Vô Nguyệt). [note73439]

Ghi chú

[Lên trên]
Theo mình tìm hiểu thì bức tranh này không tồn tại nhé
Theo mình tìm hiểu thì bức tranh này không tồn tại nhé
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận