Bị xơi liền luôn hả?!
'2'
“Chào buổi sáng~~”
Vừa chào hỏi bạn cùng lớp, tôi vừa bước vào phòng học.
Sau 40 ngày, dù da rám nắng và tóc dài hơn chút, về cơ bản mọi người vẫn như xưa.
Trong số đó, có hai người đang dán mắt nhìn tôi chằm chằm.
“...Kanade-kun.”
“Kanade-chin.”
Là Yukihira và Ouka.
Khi ánh mắt chạm nhau, cả hai lập tức làm mặt ngượng ngùng.
...Dù được họ giúp đỡ rất nhiều trong chuyện Sora, nhưng hai người không biết toàn bộ sự tình. Họ chỉ biết tôi bị Sora đá theo cách tàn nhẫn.
Nhưng nếu tôi chủ động nhắc đến lại thấy kỳ cục... Thế nên từ sau chuyến xe buýt, chúng tôi gần như không liên lạc.
Phải ứng xử thế nào đây... Đang phân vân thì Yukihira đã tiến lại gần.
“...Kanade-kun.”
Rồi chăm chú nhìn thẳng vào mặt tôi.
“Sao... sao thế?”
Cô ấy nghiêm túc thốt lên:
“Mặt cậu vẫn giống bộ phận sinh dục quá nhỉ.”
“Cái gì?!”
“À, xin lỗi. Định nói 'mặt cậu vẫn thiếu sức sống quá', lỡ nhầm lời.”
“Nhầm kiểu gì mà kinh thế!”
Tôi choáng váng trước câu châm chọc bất ngờ.
“Kanade-kun, đừng làm mặt thiếu sức sống, lấy cái bô ra đi nhé.”
“Phải là 'tinh thần' chứ!”
“Không phải đâu. Đáng lẽ phải nói 'đừng làm mặt thiếu sức sống, lấy dương vật ra đi' mới đúng, tôi nhầm thành 'bô' rồi.”
“Bản gốc còn tệ hơn nữa à!”
“Đừng kích động thế chứ. Chỉ là trò đùa nhà vệ sinh thôi mà.”
“Trò đùa nhà vệ sinh?... Cái gì thế này?”
“Ví dụ như thế này nhé 『Này George. Hôm nay tao làm rơi nhà vệ sinh trong toilet đấy. HAHAHA』”
“Này này, đây đâu phải trò đùa nhà vệ sinh… Chỉ là trò đùa vô vị thôi…”
“『Này George. Hôm nay về nhà, thấy vợ đang ăn cơm được đựng trong bồn cầu đấy. HAHAHA』”
“Sao lại phải ăn cơm trong toilet nhà mình chứ!”
Không chỉ là trình độ của người vợ nữa – cái này…
“『Này George. Hôm nay về nhà, phát hiện vợ tao đang ngoại tình với gã đàn ông lạ trong toilet đấy. HAHAHA』”
“Này, đây không phải lúc để cười đâu!”
『Này Bob. Lẽ nào gã đó không che mặt sao?』
Yukihira Furano đóng vai hai nhân vật một cách điêu luyện… Cô ấy khá giỏi trong những màn kịch ngắn kiểu này.
『Hả? Sao cậu biết chuyện đó, George?』
『Thực ra, kẻ ngoại tình chính là tao đấy, Bob』
『Cái, cái gì… Trong toilet, vợ nhà tao và George đang làm chuyện ấy… Bị hắn thắng một ván rồi. HAHAHA』
“Thế tại sao lại cười chứ!”
『Hãy tha thứ cho tao, Bob. Vòi nước của tao hơi bị rỉ rồi』
“Chất liệu tệ hại nhất!”
『Thôi được rồi George. Chuyện này hãy để nó trôi theo dòng nước đi… Chỉ là chuyện xảy ra trong toilet thôi mà.』
『[HAHAHA!]』
“Mấy người này đầu óc có vấn đề à!”
“Hê hê”
Yukihira Furano vô cớ lại tỏ vẻ đắc ý.
“Thật đấy… Cậu vẫn y nguyên… ha”
Đột nhiên có ai đó vỗ vai tôi.
“Kanade-kun, Kanade-kun”
Quay lại nhìn, Yuuouji Ouka đang cười toe toét giấu tay sau lưng như đang giấu thứ gì đó.
“Xem này xem này, tớ đã thử làm món bánh lấy nguyên mẫu từ Kanade-chan đấy”
Cô ấy đưa ra một vật thể màu trắng.
“Bánh bao Trung Hảo à?”
“Đúng rồi, nếm thử đi nào”
Mặc dù trông giống bánh bao bình thường, nhưng vì là Ouka nên không thể biết được bên trong thực sự có gì… Dù vậy, từ chối vô cớ cũng hơi kỳ quặc.
“Vậy tôi xin nhận.”
Trong khoảnh khắc đưa chiếc bánh bao vào miệng với tâm trạng lo sợ,
“Ngọt quá!”
Tôi bất giác thốt lên. Ngọt… không phải ngọt bình thường. Dù tự nhận là người thích đồ ngọt nhưng tôi cũng không chịu nổi vị ngọt kinh khủng này.
“Này này, cái này hơi quá ngọt đấy…”
“Ồ hê hê. Kanade-kun, hãy cắn thử miếng kẹo dẻo ở chính giữa đi.”
“Chính giữa… à, cái này à?”
Quả nhiên ở giữa có một khối kẹo dẻo trong suốt. Thiết kế này chắc là để trung hòa vị ngọt.
Đầy hy vọng, tôi cắn thử miếng kẹo dẻo đó.
“Thối quá!”
Mùi hôi thối kinh khủng lập tức lan tỏa trong miệng.
Thối thật! Cái này đúng là kinh tởm!
“A ha ha, rất thối đúng không? Tớ đặt tên là [Bánh Bao Ngọt-Thối] đấy!”
“Nhạt quá đi!”
Ý tưởng hoàn toàn ở trình độ học sinh tiểu học.
“Các cậu đúng là…”
Vừa càu nhàu, tôi cũng hơi an tâm.
Từ thái độ không đề cập đến chuyện đó của hai người, tôi cảm nhận được ý muốn giữ mọi thứ như bình thường.
Sự chu đáo này, thành thật mà nói khiến tôi cảm thấy vui.
“Này này, quả nhiên khi ba người hội tụ thì thật là kinh khủng nhỉ”
"Kỳ học thứ hai 【Reject 5】vẫn tồn tại khỏe re nhỉ"
"Vậy thì họ cũng sẽ nhận được nhiều phiếu lắm đây"
...Đợi đã. Tình hình lúc nãy tôi chỉ đang chọc hai người họ thôi mà? Chắc chắn không có hành động kỳ quặc gì đặc biệt đâu.
Quả nhiên sức ảnh hưởng của danh hiệu Reject 5 không phải dạng vừa. Lại một lần nữa thấm thía điều này. Để có thể sống cuộc đời học đường yên bình, nhất định phải tốt nghiệp khỏi Reject 5 bằng mọi giá.
"Nhân tiện, Kanade-kun, Chocolat đâu rồi?"
Lúc này, câu hỏi từ các cô gái vang lên.
"À à, Chocolat thì sau bữa sáng lại đi ngủ nướng thêm rồi, tôi để cô ấy ở nhà luôn."
"Thế à, tiếc quá. Định cho kẹo mà.""À, em cũng mang đồ cho Chocolat-chan nữa""Mong được xoa đầu cô ấy quá đi"
Các cô gái đồng thanh tỏ vẻ tiếc nuối. Kể từ lần đầu đến trường, Chocolat luôn được mọi người cưng chiều hết mực. Ừ thì vì tính cô ấy giống chó nên cũng hiểu được tâm lý thích tiếp xúc với mọi người thôi mà—
"Chào mọi người~"
Đúng lúc này, cửa mở ra, một nữ sinh bước vào.
【[Oooooooo!]】
Nhìn thấy bóng dáng ấy, đám con trai đồng loạt xôn xao.
"Là Sawaboshi... Sawaboshi Sunao đấy""Sawaboshi Sunao thật sao...""Trời ơi... đáng yêu quá!"
Cô gái đáp lại những ánh nhìn chăm chú bằng nụ cười tên là Sawaboshi Sunao.
Thành viên thứ hai của Popular 5 khối hai, chỉ đứng sau hội trưởng.
Dù chưa trực tiếp nói chuyện nhưng tôi biết cô ấy được đánh giá là người vui vẻ, hòa đồng, không màu mè giả tạo và được nhiều người yêu mến.
Tất nhiên, vị trí thứ hai trong Popular 5 không chỉ nhờ tính cách xuất chúng mà nhan sắc cũng đỉnh cao. Khuôn mặt thanh tú điềm tĩnh cùng mái tóc đen buông ngang vai... toát lên vẻ tao nhã.
"Ưm..."
Sawaboshi đảo mắt quanh phòng như đang tìm kiếm điều gì.
"À, tìm thấy rồi"
Rồi điểm dừng của ánh mắt ấy chính là—
"...Tôi?"
Không kịp suy nghĩ, Sawaboshi đã thẳng tiến về phía tôi.
"Bạn là Amakusa Kanade phải không?"
"À, vâng đúng rồi."
Bị bất ngờ chào hỏi, tôi có chút co rúm người lại.
"Em từ lâu đã muốn nói chuyện với Amakusa-senpai rồi đấy"
"Hả? Tại sao chứ?"
"Vì Amakusa-senpai... nghe đồn rất thú vị mà"
...Tình hình này là thế nào? Hầu hết nữ sinh cùng khóa dù gặp lần đầu cũng đã có ấn tượng xấu với thành viên Reject 5 như tôi.
Thế nhưng từ Sawaboshi, tôi không cảm nhận được chút ác cảm nào.
Đây... đây chẳng phải là thiên thần giống Yawakaze Yonagi sao?
Vừa nghĩ vậy thì—
【Hãy chọn ① Chào hỏi với nụ cười ② Chào hỏi với khuôn mặt tươi cười】
...Hửm, lại là lựa chọn bình thường? Nếu như mọi khi chắc sẽ xuất hiện tùy chọn kỳ quặc khiến bản thân và mọi người xung quanh phải ngượng chín mặt...
"Vậy sao, rất vui được làm quen, Sawaboshi"
Chọn phương án ①, tôi mỉm cười chào hỏi.
"Vâng, mong được senpai chỉ giáo"
Sawaboshi cũng vui vẻ đáp lời, cuộc chào hỏi kết thúc suôn sẻ.
"Ơ kìa, Kanade lại ứng xử bình thường với bạn nữ mới quen""Thật không đấy..."
"Chắc trời sắp mưa tuyết rồi..."
Mấy người... rốt cuộc đang nghĩ gì về tôi vậy...
"Thế Sawaboshi, cậu đặc biệt đến đây có việc gì thế?"
"Đúng rồi, lớp của cô ấy phải là nhóm 14. Không thể nào cố tình chạy đến đây chỉ để xem tôi đúng không?"
"À, đúng rồi đúng rồi, suýt nữa thì quên mất."
"Em này, vào cuối kỳ nghỉ hè có tham gia chuyến đi làm bánh kẹo, vì quá hăng say nên làm nhiều quá. Đã phát cho cả câu lạc bộ và các bạn trong lớp rồi mà vẫn còn thừa... thật đau đầu quá, nên em mang đến đây chia sẻ cùng mọi người."
【【Cái gì?!】】
Mắt các chàng trai đồng loạt đỏ ngầu.
Cũng không trách được họ. Bánh quy tự tay Sunao làm vốn là thứ cực kỳ hiếm có.
Trong không khí hỗn loạn, Sunao lấy một chiếc bánh từ lọ đưa cho tôi.
"Nào, mời anh dùng thử nhé Amakusa-kun."
"À... cảm ơn."
Tôi đưa chiếc bánh quy vào miệng.
"Ngon quá..."
Không phải khách sáo, đó là lời thốt ra từ đáy lòng.
Dù tôi cũng thích làm bánh và thường tự tay làm bánh quy hay bánh gatô, nhưng trình độ cách biệt với Sunao quá lớn. Chiếc bánh vừa đẹp mắt lại giữ được nét thủ công, tạo nên sự hoàn hảo.
"À, nếu không ngại thì mọi người cũng thử nhé."
【【Aaaaaa!!】】
Vừa dứt lời, các chàng trai ào ào xô đến chiếc lọ bánh.
"Mọi... mọi người đừng vội. Ai cũng có phần hết mà."
Sunao vừa cười khổ vừa phát bánh.
"Cái này... là cái gì thế...""Ngon... ngon quá!""Sunao-san đúng là có khiếu""Tôi... tôi không còn gì hối tiếc nữa rồi"
Phản ứng của mọi người không hề phóng đại. Trình độ làm bánh của Sunao đã đạt đến mức đó.
"Sunao-san, em cũng có thể ăn được không ạ?"
Một nữ sinh tiến đến gần lọ bánh.
"Tất nhiên rồi."
"Cái này... siêu ngon luôn...""Tôi sẵn sàng trả tiền để mua nó đấy""Nhìn bánh cũng dễ thương nữa"
"Rất vui vì mọi người thích."
Sunao nở nụ cười hạnh phúc chân thành, lập tức bị mọi người vây quanh.
"Sunao-san, lần bình chọn bạch danh sách này em sẽ bầu cho chị, cố lên nhé!"
"Sunau-san, lần này chị nhắm vị trí số một đúng không?"
"Không đâu, độ nổi tiếng của hội trưởng là đặc biệt mà. Thật ra việc em được vào bạch danh sách đã là điều không tưởng rồi."
Thôi thì tạm gác lại sự khiêm tốn của Sunao, quả thật vẻ ngoài dịu dàng đoan trang của cô ấy đã đánh lừa biết bao chàng trai, nhưng nếu không có gì bất ngờ thì ngôi vị nhất của hội trưởng vẫn bất khả xâm phạm.
Còn với tôi, việc mọi người không cảm nhận được sự đáng sợ của hội trưởng mới là điều khó hiểu.
"Sunao-san, nếu còn thừa... cho em xin thêm một chiếc được không ạ?"
Một chàng trai ở rìa đám đông ngập ngừng giơ tay.
"À, được mà. Em mang qua đây."
Khi Sunao đáp lời và định đi ngang qua chỗ tôi -
"Ướp à!!"
Chân cô ấy trượt đi, mất thăng bằng.
Trong khoảnh khắc tôi nghĩ "Nguy hiểm!" -
【Hãy chọn ① ôm nhẹ nhàng ② ôm thật chặt】
Lại đúng lúc này -
"...Ếch!"
Ngay tích tắc tiếp theo, tôi đỡ lấy vai Sunao.
Gần như là phản xạ vô điều kiện. Không phải chọn phương án ①, mà tự nhiên đã thành ra thế.
"Sunao, không sao chứ?"
"À, ừm... cảm ơn anh."
Lúc này, gương mặt Sawaboshi Sunao ửng hồng lên chút ít.
"Thật... hơi xấu hổ một chút."
Từ đám con trai lập tức vang lên những lời chỉ trích tôi.
"Tên khốn này...", "Hả, đúng là đồ vô dụng như Kanade...", "Kanade... dù là tai nạn nhưng dám ôm Sawaboshi của chúng ta...", "Sawaboshi... dù chỉ là sự cố nhưng lại bị Kanade của tôi ôm..."
"Vậy nên, kẻ cuối cùng là ai đây?!"
Việc truy tìm thủ phạm tạm gác lại... giờ quan trọng là ổn định tình hình trước.
"Su-Sunao-san, xin lỗi. Tôi thực sự không có ý đồ đen tối gì—?!"
Cái gì... đột nhiên cảm nhận luồng sát khí dữ dội sau lưng, tôi quay đầu lại.
"...Cho mượn chút thời gian được không?"
Đứng đó là Yukihira Furano với gương mặt vô cảm.
"À, cô là Yukihira-chan phải không?"
Sunao bỏ qua khí thế nguy hiểm từ Furano, cười tươi bắt chuyện.
"Ừ..."
Đối lập hoàn toàn với Sunao, Furano đáp lại bằng giọng điệu lạnh lùng.
"Cái kẹp tóc hình lạc đà kia dễ thương quá đi~"
"...Cảm ơn."
Dù vẫn giữ biểu cảm vô hồn, cô ấy khẽ động mũi. Phải chăng đó là dấu hiệu của sự vui mừng...
"Tôi muốn làm bạn với Yukihira-chan lắm."
Furano không đáp lời, chỉ khẽ hạ tầm mắt xuống.
"...Bộ ngực đó."
"Hả? ...Sao cơ?"
Sunao ngơ ngác trước từ ngữ đột ngột mang hàm ý tục tĩu.
Furano tiếp tục chăm chăm nhìn vào ngực Sunao.
"Thật sao?"
"Th-Thật ý cô là sao?"
"Ngày xửa ngày xưa, có một con heo nái chỉ có mỗi ưu điểm là ngực to."
"Nhưng con heo này đã dùng thủ đoạn bất chính để phình to bộ ngực."
Chuyện này... chắc chắn đang ám chỉ Reikadou Ayame. Chuyện silicone chỉ có tôi và Furano biết.
"Con heo đó vì tội làm giả ngực đã bị tống vào trại giam."
"À, haha... Vậy sao..."
Sunao gượng cười trước màn kịch khó hiểu của Furano.
"Từ đó, tôi luôn nghi ngờ những bộ ngực lần đầu gặp mặt."
"Ng-Ngực tôi là thật mà..."
Ngực Sunao tuy không lớn như Reikadou nhưng vẫn thuộc dạng đầy đặn hơn mức trung bình.
"Đáng tiếc, tôi chỉ tin vào cảm giác của mình. Vậy nên—"
"Khoan đã Yukihira-chan— Ặc!"
Furano chợt chụp lấy ngực Sunao bóp mạnh.
"Yu-Yukihira-chan đừng thế... Ựa... Sẽ phát ra tiếng kỳ quái mất..."
[Ồ ồ ồ ồ...]
Đám con trai há hốc mồm nhìn chằm chằm.
Không, dù đúng là cảnh tượng hấp dẫn nhưng bỏ mặc Sunao thì thật tội nghiệp—
[Lựa chọn: ① Ngăn cản / ② Không ngăn]
...Đến lúc này lại bị Absolute Choice ép phải ngăn cản, cảm giác hơi phí— Không không không!
"Này Furano, dừng lại đi."
"Kanade-kun, đừng giả vờ tử tế nữa. Trong thâm tâm cậu đang nghĩ [Bóp đi... bóp mạnh hơn nữa... khà khà... phấn khích rồi] phải không?"
"Cô hiểu lầm tôi thế nào vậy?!"
"Tôi cho rằng cậu là người có khuôn mặt rất giống... bộ phận sinh dục."
"Vẫn còn dùng trò tiếu lâm thô tục này sao!"
Không được rồi... Tôi bất lực rồi.
"Yu... Yukihira-chan. Dừng lại ở đây được không..."
Có lẽ vì không nỡ chứng kiến, lớp trưởng e dè can ngăn.
"Thật là phí quá đi... Nhưng nếu lớp trưởng đã nói vậy thì dù tiếc cũng phải dừng thôi."
Yukihira thở dài buông tha cho Sawaboshi.
"Ư... ư ư..."
Sawaboshi yếu ớt lảo đảo bước về phía tôi.
"Sawaboshi, cậu không sao chứ——"
"—Trứng"
... Sao tôi lại nghe thấy câu thoại kỳ quặc thế này.
"Kanade-kun, cảm ơn cậu đã lo lắng cho mình."
"Không, đâu có..."
Sawaboshi ngẩng đầu lên với nụ cười đã trở lại.
... Chắc là ảo giác của tôi thôi.
"Sawaboshi-san. Ngực cô là thật đấy. Để tôi đóng dấu chứng nhận ngực cho nhé."
... Đừng có nói như thể cậu đang bảo hành hàng hóa chứ.
"Thật... thật tốt quá nếu có thể tin tưởng như vậy."
Nụ cười gượng gạo nhưng không hề giận dữ của Sawaboshi quả thật... là người cao thượng."
"Ahaha, trông vui quá nhỉ."
Ouka xen vào lúc này.
"À, cô là Yuuouji Ouka-chan phải không?"
Gương mặt Sawaboshi bừng sáng khi nhìn thấy Ouka.
"Ừm, đúng rồi đó."
Đôi mắt Sawaboshi lấp lánh như sao.
"Tôi là fan cứng của UOG lắm! Mỹ phẩm hay đồ gia dụng nhà tôi hầu như đều do UOG sản xuất."
"À, vậy sao. Cảm ơn cậu nhé~"
Sawaboshi tiếp tục ca ngợi Ouka.
"Tôi rất ngưỡng mộ cậu. Vừa học giỏi thể thao tốt, bố lại là chủ tịch tập đoàn, mẹ cũng xinh đẹp."
Quả thực chỉ xét mặt ngoài thì bản thân Ouka và gia đình đều đạt đến cảnh giới bất khả chiến bại.
"Vậy sao——? Bố-sama hay mặc nội y hình phi tiêu đi loanh quanh trong nhà lắm. Còn mẹ-sama thì hễ bị bố-sama dẫm lên người là tỏ ra khoái chí."
... Trong này ẩn chứa thông tin gây chấn động đây...
"Th... Thế à... Nhưng cũng thật cá tính nhỉ."
Sawaboshi dù hơi bối rối vẫn cố gắng xuê xoa... Quả nhiên là đứa bé ngoan.
"Yuuouji-san. Cô bé này hình như muốn được thần tượng mát-xa cho đấy."
Yukihira đột ngột xen vào.
"Ơ, thật á?"
"Ừm, như lần trước trong phòng phát thanh ấy. Cậu làm giúp được không?"
"OK nhé~~"
"Ơ? Không, tôi không cần đ... Khoan đã..."
Ouka lập tức tấn công Sawaboshi.
"Cù cù~~"
"Ahaha! Đ... Đừng mà... hahaha"
Sawaboshi bị Ouka mặc sức "mát-xa" (thực chất là trêu chọc).
"Này Yukihira. Sao cậu lại châm dầu vào lửa thế?"
"... Bốc mùi quá."
"Hả?"
"Đứa bé đó... có mùi giống tôi."
"Cậu đang nói gì thế?"
"Đừng bận tâm... Chỉ là ảo giác thôi."
Chả hiểu Yukihira đang nói cái gì nữa.
"Tiếp đây~~"
"Á... Đừng... chỗ đó không được."
"Ahaha"
"Á... ư..."
... Lần này dù không xuất hiện Absolute Choice nhưng không thể không ngăn cản rồi.
"Ahaha"
"Này Ouka, dừng lại đi——"
"Đủ rồi đấy, lũ khốn nạn các người!"
Câu nói của Sawaboshi Sunao khiến cả lớp đóng băng.
"Người khác đang ngoan ngoãn thế mà lũ khốn này dám lấn tới! Hả?"
【【……】】
Ouka giật bắn người, tất cả học sinh trong lớp kể cả tôi đều câm nín.
"Các người tưởng tao là ai - Hả?"
Lúc này Sunao dường như đã lấy lại được bản thân.
"Đùa~~~~ thôi mà~~"
...Không đời nào, dù có nói vậy cũng gượng ép quá rồi.
【【……】】
Bầu không khí im lặng bao trùm hiện trường...
"...Chán quá rồi"
Giọng nói trầm thấp khó tin là từ Sunao vang lên.
"Chán ngắt! Đừng có nhìn tao bằng ánh mắt ủ rũ khó chịu thế, lũ rác rưởi!"
【Cái gì...】
Thái độ thay đổi đột ngột khiến tất cả há hốc mồm.
"Đúng là không nên đến cái lớp này. Ngây ngô thật khi nghĩ sẽ lấy lòng những kẻ như các người trước cuộc bầu cử, chỉ vì phiếu của lũ người như các người cũng được tính là một phiếu."
Đây... thực sự là Sunao sao?
"Thật... thật sao... tôi vốn là fan cơ mà"
Một nam sinh lẩm bẩm, Sunao liền cười khẩy.
"Fan? Hả? Không biết tự soi gương à? Bị loại như mày ủng hộ... kinh tởm!"
Lời lẽ quá đáng khiến một nữ sinh bộc lộ sự ghê tởm.
"Tính cách từ nãy đến giờ... không, bình thường toàn là diễn sao?"
"Ừ thì đại khái thế. Ha, dễ lừa thật, đơn giản quá."
Sunao vừa nói vừa nhếch mép.
"Chỉ cần đóng vai cô gái ngây thơ đúng mực, lũ con trai ngốc nghếch sẽ tự động bỏ phiếu cho tao. Chỉ cần tỏ ra thẳng thắn vui vẻ trước con gái, cũng chẳng bị ghét lắm."
"Vậy... bánh quy lúc nãy là?"
"À cái đó à, nhờ đầu bếp chuyên nghiệp làm theo phong cách 【tự tay chuẩn bị】 đấy. Nói mới nhớ, cho lũ các người ăn phí cả phần đấy. Đòi lại tiền được không nhỉ?"
"...Đồ tồi"
"Tồi? Hả? Tao không muốn bị lũ các người chê đâu."
Sunao im bặt, quét mắt khắp phòng rồi lên tiếng:
"Các người biết lớp này bị gọi là gì không? 【Bãi rác của Seikou】 đấy."
【【…….】】
"Trong 45 lớp, riêng lớp này có tới 3 thành viên Ngũ Hắc trong số 9 người. Đùa à, ha ha ha."
Sunao bất chấp những ánh mắt đầy thù địch hướng về mình.
"Ái chà... thối quá thối quá, sợ bị nhiễm mùi rác rưởi mất, tao về đây."
"À mà, để lại cho các người lời nhắn này."
Ngoảnh lại nhìn cả lớp, cô ta nói:
"Nếu dám tiết lộ 【sự thật】 về tao, đừng hòng yên thân."
Giọng điệu đáng sợ hiếm thấy ở nữ sinh, nhưng bị đe dọa đến mức này, mọi người khó lòng im hơi lặng tiếng.
Đại diện cho suy nghĩ chung, Satou bước lên một bước.
"Này, đừng tưởng dọa nạt là bịt được miệng bao người"
Sunao khịt mũi cười nhạt trước mặt Satou.
"Khục khục, lại đây chút nào"
"Làm gì vậy?"
Bị khí thế lấn át của Sunao, Satou hơi lùi bước.
"Biết rồi thì cứ lại đây!"
Sawaboshi Sunao dùng ngón giữa vẫy Satou lại.
"……"
Satou im lặng đi đến bên cạnh cô.
"Cậu này——"
"Cái gì!?——"
Khuôn mặt Satou biến sắc trong chớp mắt.
Thưởng thức phản ứng đó, Sawaboshi Sunao cố ý nói to cả lớp đều nghe thấy:
"Có muốn nghe không? Trong phòng tên này có cả đống——"
"Đừng, đừng nói!"
Satou tuyệt vọng đến mức chưa từng thấy... Trong phòng cậu ta giấu cái gì vậy?
"Ha ha, có vẻ cần phải cho mấy người biết tình hình hiện tại rồi."
Sawaboshi Sunao quét mắt quanh lớp như thợ săn tìm mồi.
"À cô kia"
Rồi ánh mắt cô dừng lại ở một nữ sinh.
"Gì, gì cơ..."
Lần này không gọi lại mà tự đi đến, áp sát tai cô gái thì thầm như đã làm với Satou——
"?!"
Cô gái cũng biến sắc y hệt.
"Hê hê, giỏi lắm. Trông hiền lành thế mà đằng sau lại——"
"Xin, xin đừng nói nữa!"
Cô gái ôm chặt lấy Sawaboshi Sunao van xin. Khoan, rốt cuộc đằng sau làm gì thế...
"Những ai nghĩ mình an toàn thì nghe đây, gần như tất cả điểm yếu của các người đều nằm trong tay ta."
Để chứng minh, Sawaboshi Sunao lần lượt thì thầm bên tai từng người.
"Con búp bê đó"
"Á!"
"Ngăn thứ ba tủ quần áo——"
"Sao cậu biết chuyện đó??"
"Trong phòng em gái cậu——"
"Đủ rồi đấy!"
Mỗi lần như vậy, bạn học lại tái mét mặt mày.
"Hiểu chưa? Nếu tiết lộ bản chất thật của ta, bí mật các người sẽ bị phơi bày hết đấy, ha ha ha"
...... Đúng là tên khốn không thể tha thứ.
"Này, đừng có lấn tới đấy"
Giữa lúc mọi người cắn môi hối hận, Takahashi giận dữ nhìn Sawaboshi Sunao.
"Ta không có bí mật gì để lộ. Ta sẽ không khuất phục trước uy hi——"
"Trò chơi núm vú giả"
"Vô cùng xin lỗi!"
Takahashi lập tức quỳ sụp xuống.
Thật thảm hại... Với cả trò núm vú giả... Hình như đã lộ gần hết rồi thì phải.
"Thôi, yên tâm đi. Chỉ cần im miệng, ta không dễ dàng tiết lộ đâu. Dù có vài người bị ta nắm điểm yếu ép bỏ phiếu, nhưng sẽ không bắt các người đến mức đó đâu. Ôi, ta quả là thiên thần mà, ha ha ha"
Sawaboshi Sunao vừa cười vang vui sướng vừa rời khỏi lớp học.
Ngay khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất——
"Đùa, đùa à!","Tình hình gì thế này!","Sao nó biết hết bí mật của chúng ta!","Tôi nghe đồn nhà Sawaboshi Sunao là công ty điều tra lớn.","Công ty điều tra... kiểu thám tử à... chết tiệt!"
Mọi người bùng nổ cơn thịnh nộ.
Những giọng nói hoang mang cất lên:
"Không thể tin nổi... Sawaboshi Sunao-sama lại...","Ngay cả nụ cười ấy... toàn là giả dối sao...","Diễn xuất mà... không ngờ đạt đến trình độ này..."
Thực tế, cho đến khi tận mắt chứng kiến bản chất thật của cô ấy, việc không một ai nhận ra đó chỉ là giả vờ đã chứng tỏ trình độ lừa đảo của cô ấy đạt đến cảnh giới siêu đẳng.
"...Cứ tiếp tục thế này thì không cam tâm được."
"À... Bị nói đến mức này mà vẫn im lặng thì cũng khó chịu thật."
"Nhưng... Bí mật của ta đang bị cô ấy nắm thóp."
Trong lúc mọi người đang do dự:
"Mọi người... Tôi không thể nhẫn nhịn thêm nữa..."
Takahashi với vẻ mặt như đã quyết định gì đó lên tiếng.
"Tôi đã sẵn sàng đối đầu với tên đó, sẽ vạch trần cô ta trước toàn trường."
...Ừm, nhưng trò "ti giả" của cậu đã bị cô ta phơi bày rồi mà.
Tuy nhiên, những người chưa bị lộ mật khẩu đã gắng sức ngăn Takahashi lại:
"Thôi... Dừng ở đây đi."
"Đúng đấy Takahashi, dừng lại đi!"
"Tớ mà bị tống tiền thì xong đời..."
"Tớ... Tớ nếu bị lộ chuyện định thông hậu môn Kanade thì sau này khó bất ngờ tấn công lắm..."
"Thằng cuối cùng vừa tự tố rồi đấy, mau ra đây nhanh!"
Thật sự phải tìm ra người đó thôi... Nhưng mỗi lần chỉ nghe tiếng mà không thấy người... Đủ kiểu đáng sợ...
Lúc này có một nữ sinh lên tiếng:
"Đã đến nước này rồi... Chỉ còn cách tấn công chính diện để chiếm ưu thế."
"Tấn công chính diện là sao?"
"Ừm, trước hết hãy loại bỏ Reject 5 khỏi lớp học này."
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi, Yukihira Furano và Yuuouji Ouka.
"Tôi không quan tâm việc giữ nguyên danh hiệu Reject 5."
"Ouka cũng không cảm thấy bất tiện gì."
Hai người tỏ ra hờ hững với đề xuất. Nhân tiện, hai người này không bị Sawaboshi làm gì... À, tôi cũng vậy.
Dù Reject 5 là biệt danh miệt thị, những thứ liên quan đến tình yêu đều bị NG, nhưng không thực sự bị mọi người ghét bỏ...
Hơn nữa những người được chọn vào Reject 5 đều có tinh thần cực kỳ mạnh mẽ, thường không quan tâm đến cách nghĩ của người khác... Nhưng:
"Mọi người, tôi muốn tốt nghiệp khỏi Reject 5 ngay bây giờ, nên tôi sẽ hợp tác."
【【……Hả?】】
"Tại sao lại là cậu? Đừng phát ra cái khí chất hòa hợp quái quỷ đó nữa!"
Hãy chờ mà xem... Tôi nhất định sẽ thoát khỏi Reject 5 cho các cậu thấy.
"Nhưng... Giả sử chúng tôi thoát khỏi Reject 5, liệu Sawaboshi có bị ảnh hưởng?"
Tôi chất vấn cô gái vừa đưa ra đề xuất.
"Đúng vậy. Việc Kanade-kun, Yukihira-chan, Yuuouji-chan thoát khỏi Reject 5 là điều kiện tối thiểu. Lý tưởng nhất là... đưa các cậu vào Bạch Danh Sách."
"Hả? Chúng tôi?... Vào Bạch Danh Sách?"
"Ừm, vì cô ấy đã chuẩn bị kỹ lưỡng để kéo phiếu, chắc chắn Sawaboshi rất quan tâm đến thứ hạng. Nếu các cậu vào được Bạch Danh Sách, cô ấy nhất định sẽ rối loạn."
"Không... Có lẽ đúng thế, nhưng... Không khả thi lắm sao?"
Thoát khỏi Reject 5 đã là điều tôi hằng mong ước, nhưng... Vào Bạch Danh Sách thì ngay cả nghĩ tới cũng không dám. Từ tầng đáy vọt lên đỉnh cao thì độ khó quá lớn.
"Không... Có lẽ không phải là bất khả thi."
Lúc này Satou lên tiếng:
"Kanade, Yukihira, Yuuouji. Bản thân các cậu có tố chất đứng đầu toàn trường đấy."
“Bất kể là học sinh năm hai, học sinh năm nhất và năm ba chỉ có ấn tượng mơ hồ về mấy người. Còn một tháng nữa mới đến lượt bầu chọn. Trước thời điểm đó, nếu xóa sạch ấn tượng xấu hiện tại và phô diễn mặt tốt, việc lọt vào danh sách trắng có lẽ không phải là giấc mơ xa vời.”
Không không không... Lúc phát thanh toàn trường hay khi đối đầu, bọn mình đều gây chấn động lớn mà? Ấn tượng đó quá sâu đậm rồi còn gì?... Nhưng mà cũng đã qua mấy tháng rồi, việc ấn tượng phai mờ đi cũng có khả năng.
“Cả ba đều có độ nổi tiếng... Trong các cuộc bầu chọn thông thường, cũng có trường hợp người nổi tiếng được chọn mà.”
“Đúng vậy, lúc bầu chọn tôi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ chọn đại, nên chỉ cần có chút thay đổi nhỏ cũng có thể làm thay đổi quyết định.”
“Nói vậy thì nửa năm trước tôi cũng vì thấy mọi người đều bầu nên a dua theo đấy.”
“Có lẽ tôi muốn đâm vào Amakusa Kanade.”
“Vì vậy nói thật đi, cậu ta đang ở đâu vậy!?”
Tìm mãi vẫn không thấy chủ nhân của giọng nói đó... Rốt cuộc sẽ thành ra sao đây.
Bỏ qua cuộc khủng hoảng hậu môn của tôi, Satou thu thập ý kiến của mọi người.
“Nói chung lại, chỉ cần thay đổi ấn tượng của những người thuộc nhóm [bầu chọn tùy hứng], thu thập được phiếu dao động thì việc đại nghịch chuyển cũng không phải là mơ.”
“Cảm giác... như thấy chút hy vọng rồi.”
“Nhân tiện, hình như trước đây có đề cập năm nay trước khi bầu chọn sẽ tổ chức hoạt động gì đó trước mặt toàn trường.”
“Trên sân khấu đó chính là cơ hội tốt để thể hiện bản thân mà.”
“Đúng! Đánh bại Sawaboshi Sunao!”
Khi mọi người đang phấn khích, Yukihira Furano lên tiếng.
“Tôi hiểu ý mọi người rồi. Đã nói đến mức này, nếu tôi không hợp tác thì thật vô lễ. Tạm thời không bàn đến việc vào danh sách trắng, trước hết muốn thoát khỏi Reject 5, tôi nên làm gì đây?”
... Chỉ có một câu trả lời duy nhất. Điều mà bất cứ ai trong lớp đều nghĩ đến, tôi đại diện nói ra.
“Chỉ cần đừng kể mấy trò tiếu lâm khiêu dâm là được.”
“Hả?”
“Chỉ cần đừng kể mấy trò tiếu lâm khiêu dâm là được.”
“Hả?”
“Ý là cậu đừng kể mấy trò tiếu lâm khiêu dâm nữa là được.”
“Hả?”
“Cậu chắc chắn đã nghe thấy rồi đúng không!”
“... Amakusa-kun, nói vậy chẳng khác nào bảo tôi đi chết.”
“Mấy trò khiêu dâm quan trọng với cậu đến mức nào vậy?”
“Giống như truyện tranh đối với Tezuka Osamu-sama vậy.”
“Cậu là thần tiếu lâm khiêu dâm sao!”
Thật đúng là con người này...
“Rất đơn giản, chỉ cần đừng nói mấy từ như 'vú sữa' là được.”
“Không thể nào. Dù có biến thành 1000 yên tôi vẫn sẽ tiếp tục hút vú sữa.”
“Đừng có nói như thuốc lá vậy!”
“Nghe mẹ tôi kể, lời đầu tiên tôi nói sau khi sinh ra hình như là [vú... sữa].”
“Nửa sau là thừa!”
“Vì ngôn ngữ trẻ con và trò đùa về vú sữa xen lẫn nhau khi nói chuyện, hàng xóm đã bảo [Ara ara, Yukihira-chan là người song ngữ bất ngờ nhỉ].”
“Có thể nói dối có trình độ hơn được không!”
“Vậy tôi hỏi cậu, tôi nên dùng từ gì thay thế cho 'vú sữa'?”
“Ơ... ngực bình thường hay vú chẳng hạn.”
“Đồ biến thái quấy rối tình dục!”
“Cậu đang nghĩ gì vậy hả!?”
Không được rồi... thế này không ổn.
Bình thường tôi sẽ chán nản rồi bỏ qua, nhưng hôm nay tình hình có chút khác.
“Yukihira, làm ơn đi.”
“Tuyệt đối... tuyệt đối muốn đánh bại Sawaboshi Sunao trước.”
“Yukihira-san, làm ơn.”
Bị mọi người nài nỉ, Yukihira Furano vẫn tỏ ra khá khó xử.
"Cho dù bị nói vậy, rốt cuộc phải làm sao đây. Những câu chuyện khiếm nhã của tôi là bẩm sinh mà."
"Không không, làm gì có chuyện khiếm nhã bẩm sinh... Đó chỉ là vấn đề anh có muốn hay không thôi."
"Làm gì có chuyện đó. Cũng có trường hợp 'tên này sinh ra đã là kẻ xấu' mà."
"Tự tôn kiểu gì thế này!"
Lúc này, Satou chen vào giữa tôi và Yukihira.
"Này Yukihira... Không phải bắt em duy trì mãi thế đâu. Chỉ cần trong thời gian bầu cử, em diễn chút kịch được không?"
"...Diễn kịch?"
Nghe lời Satou, Yukihira khẽ run người.
"Đúng rồi, chỉ cần đóng vai một chút thôi. Vai một cô gái hiền lành, ngoan ngoãn."
"Hiền lành... ngoan ngoãn..."
Động tác của Yukihira đột nhiên ngừng lại.
"Ừm... Nếu là như vậy thì..."
Cô ấy dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Đây... có lẽ là cơ hội..."
Rồi đột nhiên quay sang nhìn tôi.
"Nhưng, nhưng mà..."
Lại một lần nữa chìm vào im lặng.
"…………."
Sau khoảng lặng ngắn ngủi, Yukihira như đã quyết định, mở miệng nói:
"...Mọi người, cho tôi xin chút thời gian được không?"
Ánh mắt cô quét qua cả nhóm.
"Những gì tôi sắp làm... chỉ là diễn xuất theo yêu cầu của các bạn... nên mong mọi người đừng hiểu lầm."
Yukihira nhấn mạnh từ "diễn xuất".
"À... việc tôi sắp làm... chỉ là diễn thôi đấy."
Nói đến hai lần... Chuyện quan trọng đến thế sao?
"……."
Rồi Yukihira lại im bặt.
"Phù... Hà..."
Sau hơi thở sâu -
Bầu không khí quanh Yukihira đột nhiên thay đổi.
...Cái gì thế này?
Khác hẳn. Hoàn toàn khác với Yukihira lúc nãy. Dù quần áo, khuôn mặt vẫn y nguyên, nhưng khí chất...
Khó diễn tả thật, như thể cô ấy đã biến thành một sinh vật hoàn toàn khác.
"Thưa... các bạn..."
Giọng nói phát ra cực kỳ yếu ớt và nũng nịu.
"Yukihira?"
Tôi bất giác thốt lên vì giọng điệu lạ lẫm.
"Là... Yukihira chứ?"
"Vâng... em... là Yukihira Furano."
【【?!】】
Cơn chấn động lan truyền giữa các nam sinh.
"Thế này... có được không ạ?"
【【【……………….】】】
Cả lớp đều câm lặng không đáp.
"Xin lỗi ạ... Nếu kỳ quặc, em sẽ dừng lại ngay..."
Hiểu lầm rằng mọi người đang phản đối.
"Không, không đâu... Không kỳ quặc chút nào... Furano!"
Tôi - người đầu tiên lấy lại bình tĩnh - vội vàng lắc tay.
"Kanade-kun... thật sự... không kỳ quặc chứ?"
Đây... đúng là Furano sao? Dù không thể diễn tả rõ... nhưng nếu phải nói thì cảm giác còn dịu dàng hơn cả Yawakaze.
"Không... Không những thế... còn cực kỳ đáng yêu!"
Khoảnh khắc đó, Furano thở phào.
"Tốt quá."
"?!"
Tôi... vô thức... cảm thấy Furano lúc này thật đáng yêu.
Bình tĩnh lại đi... đối phương là Furano mà!
Nhưng nếu giữ được trạng thái này... thì việc Furano vào danh sách trắng không còn là giấc mơ.
Bởi ngay cả tôi - người biết rõ bản chất cô ấy - còn thấy dễ thương, thì những người chỉ nghe tin đồn xấu chắc chắn sẽ đảo ngược ấn tượng ngay lập tức.
Nhưng chỉ với tình trạng hiện tại vẫn chưa thể yên tâm. Tôi định thử nghiệm đôi chút.
"Furano... cái này gọi là gì nhỉ?"
Tôi chỉ vào ngực mình.
"Ư... ngại quá đi... không nói ra được đâu."
Furano che mặt đỏ mặt nói.
Cô nàng Phòng Nhũ Ma Thần vừa mới còn buông lời tục tĩu bẩm sinh kia...
Đến mức này thì không còn gì phải lo, nhưng để đề phòng vẫn nên xác nhận thêm.
"Khuôn mặt tôi... cậu thấy thế nào?"
Liệu Furano - người vừa mới còn ví von nó như bộ phận sinh dục - sẽ phản ứng ra sao?
"Á, ừm... mình thấy rất là... xinh."
"Cái gì..."
Không ngờ lại sửa đổi được thật, tôi bất giác đỏ mặt.
"À, x-xin lỗi. Ý mình không phải vậy... nhưng ngoại hình của Kanade-kun thực sự rất ưa nhìn..."
Furano cuống quýt biện giải. Được rồi... cứ thế này thì tuyệt đối ổn.
"Furano, cậu có thể duy trì trạng thái này đến hết bầu cử không?"
"Bảo là duy trì ư, đây vốn là bản chất thật sự mà... à không, không phải vậy... mình sẽ cố gắng."
Nhưng mà... nói là diễn xuất thì cũng đỉnh quá rồi. Dù khi làm tiểu phẩm hài đột xuất đã thấy cô ấy có năng khiếu, nhưng không ngờ lại đến mức này.
"Ừm..."
"Hửm?"
Sao như có tiếng rên rỉ phía sau vậy?
Thanh âm này là Ouka——
"Chị Yukihira dễ thương quá——" "Gì thế, rốt cuộc chuyện gì vậy?" "Thật là Furano-chan sao?" "Muốn... muốn cưới về quá——!"
Suy nghĩ của tôi bị đám con gái vây quanh Furano làm gián đoạn.
"Ư... không có đâu mà."
Furano bị các cô gái bao vây, gương mặt ửng hồng.
"Không ngờ chỉ thay đổi tính cách lại trở nên dễ thương thế..." "Thực ra trước đây đã thấy tiềm chất tốt... nhưng không ngờ đến mức này" "Nhưng đây chỉ là diễn xuất... tiếc quá, thật đáng tiếc."
Từ phía con trai vang lên những tiếng thở dài bất lực. Cũng phải thôi, trước cảnh náo loạn này——
"Hửm?"
Đúng lúc đó, có ai đó từ phía sau đặt tay lên vai tôi.
"Kanade-sama."
Quay người lại, đối diện tôi là——
"...Là ai vậy?"
Trước cô gái điềm đạm nở nụ cười hiền hòa, tôi vô thức thốt lên câu hỏi.
Không, người đứng đó rõ ràng là Ouka nhưng——
"Em là Yuuouji Ouka đây ạ."
"...Là ai?"
Hoàn toàn là người khác... giống hệt trường hợp của Furano.
"Hihi, vì hơi khác với Ouka bình thường nên anh bối rối cũng phải thôi, nhưng em đúng là Yuuouji Ouka mà."
Không đời nào... đây gọi là "hơi khác" sao?
Khí chất tỏa ra từ Ouka có thể dùng từ "trinh thục" để hình dung. Chẳng còn chút bóng dáng của Ouka như học sinh tiểu học ngày nào.
Tôi yên tâm nhìn Ouka.
"Trên mặt em có gì lạ sao, Kanade-sama?"
"Không, không... mà sao lại gọi tôi là 'sama'..."
"Ara?"
Lúc này, Ouka như phát hiện ra điều gì đó nên tiến lại gần một bước.
"Kanade-sama, cà vạt của cậu bị lệch rồi đấy."
"Ơ..."
Ouka dùng động tác thuần thục chỉnh lại cà vạt cho tôi.
Mặt tôi lại đỏ ửng lên.
"Cậu... cậu... ngay cả cử chỉ như thế này cũng làm được sao?"
"Vâng, em đã học những cử chỉ này từ chị Hikari ở bộ phận giáo dục."
Ouka nói xong lại nở nụ cười đoan trang.
Rồi cô ấy quay mặt về phía cả lớp.
"Mọi người, những cử chỉ như vậy có đạt tiêu chuẩn không ạ?"
Vài giây sau, cả lớp sửng sốt -
"O... Ouka-chan?" "Không thể tin nổi... Ouka lại không còn tính trẻ con nữa..." "Cảm giác như tiểu thư của công ty nào đó vậy..." "Bên này cũng khó tin quá..." "Được đấy... kiểu này thì tuyệt đối ổn rồi!"
Đúng là với dáng vẻ này... hình ảnh của cả hai người họ đều rất đáng kỳ vọng.
Nhưng Satou bày tỏ chút lo lắng:
"Yukihira và Yuuouji đúng là vượt ngoài tưởng tượng. Tôi nghĩ họ hoàn toàn có thể vào bạch danh sách. Nhưng muốn Sunao rớt khỏi bảng xếp hạng thì số người vẫn chưa đủ."
...Đúng vậy. Sunao đang đứng thứ hai về độ nổi tiếng. Muốn cô ấy rời khỏi bạch danh sách, ít nhất cần có bốn người vượt qua cô ấy.
"À đúng rồi, hãy ủng hộ Yonagi-san đi. Cô ấy đang thứ ba, chỉ cần cố chút nữa là có thể thắng Sunao." "Ừm, vậy thì còn vị trí thứ tư và năm... Nhưng thứ tư là senpai năm ba nên ít có điểm chung với bọn mình, còn thứ năm là Ayame... cảm giác cô ấy hơi dựa vào nhan sắc..."
...Ayame bị mọi người khinh thường khi không có mặt ở đây.
"Hơn nữa, tôi hy vọng có thể chọn người trong lớp chúng ta. Vì tất cả đều bị sỉ nhục như thế rồi." "Đúng vậy, vậy thì——"
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về một cô gái.
"Hả? Tôi á?"
Lớp trưởng đang đột nhiên bị mọi người chú ý liền lên giọng.
Trước giờ mọi người vẫn nói nếu lớp trưởng bỏ kính và đeo lens thì hoàn toàn có tố chất lọt vào bạch danh sách.
"Không, không được đâu. Tôi không giỏi mấy chuyện này."
Lớp trưởng vội vàng khoát tay.
"Lớp trưởng làm được mà!" "Ừm ừm" "Lớp trưởng ơi, vì mọi người hy sinh một chút đi, làm ơn đó!"
"Cho dù mọi người nói vậy..."
Ừm, tính cách lớp trưởng rất ôn hòa, khách quan mà nói đủ tiêu chuẩn bạch danh sách.
"Nhưng... nhưng tôi... đứng trước mọi người tham gia hoạt động kiểu này hơi..."
Đúng là trông cô ấy không hợp với mấy chuyện này... cũng không thể ép bản thân làm điều mình ghét. Lúc này——
"Chào buổi sáng mọi người~"
Giọng nói phơi phới vang lên đúng lúc, Chocolat bước vào lớp.
【【Xuất hiện rồi!】】
Cả lớp đồng thanh hô vang.
"Ơ?"
Chocolat bối rối trước phản ứng bất ngờ của mọi người.
"Phải rồi, Chocolat-chan!" "Không thể bỏ qua cô ấy được!" "Chocolat-chan cộng với Ouka, Yukihira và Yonagi... ôi, cảm giác thành công rồi!"
Không chỉ Chocolat, tôi cũng hơi choáng váng.
"Không không không, mọi người đang nhiệt tình cái gì thế? Đây là Chocolat đấy?"
"Cậu nói gì vậy Kanade? Cậu không biết Chocolat-chan rất nổi tiếng sao?"
"Nổi tiếng?"
"Đúng rồi, giống như một con thú nhỏ dễ thương ơi là dễ thương, còn cực kỳ được lòng các bạn nữ nữa đấy."
Từ phản ứng của mấy cô gái lúc nãy cũng có thể hiểu ra phần nào... nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút thì việc được lòng người cùng giới cũng là một điểm mấu chốt quan trọng. Hệ thống bình chọn của danh sách trắng được thiết kế để mỗi người bỏ phiếu cho một nam và một nữ.
Để được xếp hạng cao, không chỉ cần được người khác giới yêu mến mà việc được đồng giới công nhận "đẹp trai quá", "dễ thương quá" rồi nhận được sự ủng hộ cũng vô cùng quan trọng.
Trên thực tế, những người đứng đầu như Hội trưởng Kokubyakuin Seira-sama hay Sawaboshi, Yawakaze đều nhận được lượng phiếu bầu khổng lồ từ phía nữ giới.
Chocolat vừa được giải thích lý do xong mà vẫn có chút mơ hồ về toàn bộ sự việc.
"Ơ? Tôi vào danh sách trắng ư?"
"Đúng thế, nếu là Chocolat-chan thì tuyệt đối không thành vấn đề."
"Nhưng tôi, nếu muốn vào danh sách trắng thì cũng chẳng làm được gì đặc biệt đâu..."
"Ừm ừm. Chocolat-chan cứ tiếp tục xin đồ ăn vặt khắp nơi như trước giờ là được rồi."
"Nếu vậy thì tôi sẽ cố gắng!"
Cái này thật sự ổn sao...
Satou phớt lờ nỗi bất an của tôi, gật đầu hài lòng.
"Được rồi, phía nữ giới tạm ổn thỏa. Tiếp theo sẽ là——"
Cùng lúc đó, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
"Là... tôi à?"
"Chuẩn. Mặc dù Amakusa-kun không có quan hệ trực tiếp gì với Sawaboshi... nhưng nếu không giúp cậu thoát khỏi Nhóm 5 đen..."
Quả thực từ trước đến nay tôi chẳng có liên quan gì đến Sawaboshi, cũng muốn tốt nghiệp khỏi Nhóm 5 đen... Nếu nhận được sự ủng hộ của cả lớp thì đúng là vừa vặn như in.
"Nói chứ Amakusa, không cần cậu phải lọt vào danh sách trắng đâu nên rất đơn giản thôi."
"Nói chứ?"
【【Đừng có làm mấy trò quái đản nữa là được!】】
...Đúng thế đấy—
Nói thì dễ vậy, nhưng tình huống của tôi đều do tuyển trạch hạng quyết định cả rồi...
Và trong tình cảnh này, nhất định sẽ xuất hiện——
【Hãy lựa chọn ① giơ ngón cái nói "sẽ cố gắng đó" ② nắm chặt tay nói "sẽ cố gắng đó"】
Cái trò nhất thời này của Sora-san chẳng biết còn kéo dài đến bao giờ nữa.


0 Bình luận