Maou Gakuin no Futekigous...
Shuu (秋) Shizuma Yoshinori (しずまよしのり)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

VOL VI: LONG THẦN QUỐC GIORDAL

Chương 249: Dục vọng của vị thần vô danh

5 Bình luận - Độ dài: 2,714 từ - Cập nhật:

Trans: Sinhsieusao

Edit: OVer_NIT

~~~~~~~~~~~~

Tại Quỷ vương thành ngay cạnh bãi đáp rồng Giorheise.

Bọn ta đang nghỉ tại căn phòng ngủ làm bằng gỗ nằm ngay góc xa nhất, đặt ở tầng sâu nhất của toà kiến trúc này. [note73036]

Bên ngoài tối om, bởi lẽ giờ đang là cực dạ.

Muốn tới tàn tích Ligalondrol, ta buộc phải đợi cho tới khi bạch dạ trở lại.

Hay nói cách khác là tầm trưa chiều ngày mai. [note73037]

“Ngân tích thần coi như đã gần ngay trước mặt rồi. Cơ mà dù sao cũng đang rảnh, xem tiếp phần sau của giấc mơ cũng chẳng mất mát gì. Dẫu cho giáo hoàng không nói dối đi chăng nữa, vẫn có khả năng Ngân tích thần đã rời khỏi Ligalondrol này rồi.”

“Đúng vậy.”

Ta nằm ngửa trên chiếc giường thô sơ, mắt ngước nhìn lên trần nhà.

Arcana thì đang yên vị trên người của ta.

Cô định tựa trán mình vào trán ta, nhưng lại chần chừ và dừng lại giữa chừng.

Đôi mắt trong veo của Arcana dõi nhìn gương mặt ta ở cự ly gần.

“Tôi có thể hỏi điều này không?”

“Sao, có gì bận lòng à?”

“Cậu đã tha cho đấng cứu thế Gorloana. Tuy nhiên, theo lời tiên tri của Diedrich, rồi một ngày nào đó giáo hoàng sẽ đẩy Dilhayd vào thảm cảnh. Tại sao cậu không tiêu diệt ông ta?”

Ta đáp lại không chút do dự.

“Dù lời tiên tri có chính xác đi chăng nữa thì tương lai ấy vẫn chưa xảy đến. Phán tội một người dựa trên những lỗi lầm mà họ chưa từng gây ra chẳng phải là quá vô lý hay sao?”

Arcana khẽ gật đầu, giọng nhẹ nhàng tựa làn gió thoảng qua.

“Cũng đúng.”

“Như những gì ta đã nói với hắn đó. Nếu giáo hoàng chết, Giordal sẽ rơi vào hỗn loạn, gương mặt tươi cười của người dân nơi này sẽ hóa thành khổ đau. Nếu mà Gorloana là một tên bạo quân ngu xuẩn chỉ biết chà đạp dân chúng, ta đã vô tư giết hắn mà chẳng cần nghĩ ngợi gì rồi.”

Trong tâm trí, ta nhớ lại những tiếng hát vang và nụ cười vui vẻ của đám tín đồ tại lai thánh phùng ca.

“Tuy nhiên, chuyện đâu đơn giản như vậy. Đối với Dilhayd, gã có thể là kẻ thủ ác. Nhưng với người dân Giordal, hắn lại là đức vua khó mà thay thế được.”

“Cậu nói rằng mình mong muốn một hòa bình thực sự.”

“Nếu chỉ hòa bình dành riêng cho Dilhayd thì quá dễ. Chỉ cần hủy diệt toàn bộ thế giới bên ngoài là xong.”

Arcana chăm chú lắng nghe từng lời ta nói.

“Có điều, một thế giới như vậy chẳng dịu dàng chút nào cả.”

“Cậu đang tìm kiếm một thế giới dịu dàng sao?”

“Ừm, một lời hứa năm xưa. Ta muốn chứng minh với người ấy.”

Lặng lẽ, ôn tồn, Arcana nhìn sâu vào mắt ta.

“Chứng minh điều gì cơ?”

“Rằng thế giới ấm áp này vẫn còn ngập tràn tình yêu và hy vọng.”

Biểu cảm tựa như không tồn tại của Arcana trở nên mềm dịu trông thấy.

“Cậu là người đã cho tôi cơ hội chuộc lỗi, là người đã tha thứ cho thần linh, cũng là người muốn cứu rỗi cả những kẻ chống lại mình.”

“Lúc tranh luận với Gorloana ta cũng nói rồi, mấy chuyện đó chẳng có gì to tát cả. Suy nghĩ của ta chỉ gói gọn trong một điều duy nhất thôi.”

“Đó là gì? Tôi muốn biết.”

Arcana thì thầm, như thể đang tự tìm kiếm cảm xúc của bản thân.

“Ta ghét mọi thứ không diễn ra theo ý mình.”

Đôi mắt của Arcana khẽ mở to.

“Thật ngạo mạn làm sao.”

Sau vài giây trầm tư, cô khẽ nói.

“Kể từ khi trở thành vị thần vô danh, tôi đã luôn cô độc một mình. Thần linh chẳng mấy khi nắm tay nhau bao giờ. Loài người thì suốt ngày ngửa tay cầu xin thần thánh, thế nhưng không có bất cứ bàn tay cứu rỗi nào đáp lại cả. Bởi lẽ họ là con người, còn bọn tôi là thần linh.”

Ngoại trừ một số ít ngoại lệ, thần linh thường được coi là những tồn tại siêu việt.

Chúng mặc định được tôn thờ và kính phụng vô điều kiện.

“Cả tuyển chọn giả Ahide cũng vậy.”

So với những người khác, hắn còn tệ hơn thảy.

“Lần đầu tiên tôi được cùng với ai đó nhìn về một hướng, thực hiện chung một điều. Vai kề vai, hướng đến một mục tiêu.”

Giọng nói trong trẻo của Arcana mang theo một cảm giác ấm áp nơi cõi lòng.

“Nếu phải đặt tên cho thứ cảm xúc này, nó sẽ là gì đây?”

“Cô nghĩ sao?”

“Tôi nghĩ…”

Sau một quãng ngập ngừng, Arcana nói.

“Vui mừng. Có lẽ là vui mừng. Tôi mừng vì đã gặp được cậu, cậu chính là người cứu rỗi tôi.”

“Đừng vội kết luận như thế.”

“Không phải ư?”

Ánh mắt của Arcana hiện lên vẻ thắc mắc.

“Những thứ nhỏ nhặt như vậy chưa đủ để gọi là cứu rỗi đâu.”

“Nhỏ bé sao…”

Cô thì thầm, trước câu từ lạ lùng mà ta nói.

“Đúng vậy. Nhỏ đến mức chẳng thể nhỏ hơn được nữa. Cô nên ao ước, khao khát mãnh liệt lên. Đó là sự cứu rỗi cho chính cô mà.”

“Tôi là thần, mà đã là thần thì không có dục vọng. Một vị thần có dục vọng là một vị thần tội lỗi. Tôi chỉ cần sự cứu rỗi thuần khiết thôi.”

Ta bật cười trước lý lẽ của Arcana.

“Có trái tim thì ắt hẳn sẽ nảy sinh dục vọng. Hãy hướng dục vọng đó về phía ta đi, như vậy thì chẳng ai chịu thiệt cả.” [note73038]

“Cậu cần dục vọng của tôi sao?”

“Nói trắng ra thì đúng là vậy đấy. Không hiểu lòng người thì làm sao cứu người được. Chính bởi điều đó mà vô số thần tộc mới ngang nhiên khinh miệt con người và quỷ tộc trên mặt đất. Ngay cả dưới lòng đất, nơi sinh linh dựa trên minh ước để mượn sức mạnh từ thần cũng chẳng khác là bao.”

Như nhớ lại những lỗi lầm năm xưa, gương mặt Arcana ánh lên nét u sầu.

Tầm nhìn cô trĩu nặng, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu mà không nói câu nào.

Sau khoảng lặng ấy, cô khẽ ngước lên nhìn ta.

“...Tôi muốn xem tiếp giấc mơ đó…”

“Giấc mơ lần theo ký ức của ta và cô sao?”

“Phải. Cảm giác đắm chìm trong nó vô cùng dễ chịu. Ở trong giấc mơ ấy, Arcana không đơn độc một mình. Cô luôn có người anh trai ở bên bảo vệ.”

Dòng cảm xúc ngọt ngào ẩn sau nét biểu cảm của Arcana khi nhớ lại câu chuyện trong giấc mơ ký ức.

“...Cậu đã… bảo vệ tôi…”

Từng lời, từng lời, cô chậm rãi thốt lên như nâng niu kỷ niệm quý giá.

“Nếu như nó là sự thật… Nếu Arcana trong giấc mơ đúng là tôi, nếu người anh trai ấy đúng là cậu… Thì chắc chắn… Đối với tôi, đây chính là sự cứu rỗi tuyệt vời nhất.”

Arcana chạm ngón tay trỏ trắng ngần lên ngực ta.

“Dục vọng của tôi đó.”

“Cô muốn có anh trai à?”

Arcana gật đầu.

“Chỉ cần nghĩ rằng mình không hề cô đơn, rằng từng có người quan tâm, chăm sóc và lo lắng cho mình… Chỉ cần từng có một người như vậy thôi, là tôi có thể mạnh mẽ bước tiếp trên con đường cứu nhân độ thế này rồi.”

“Ra vậy.”

Sau khi nói ra tâm tư thầm kín, gương mặt Arcana bỗng hiện lên vẻ bất an.

“Có phải tôi quá tham lam không?”

“Nói gì thế? Nó nhỏ nhặt tới mức ta muốn chảy cả nước mắt đây này.”

Arcana khẽ mỉm cười rồi hỏi tiếp.

“Nếu Arcana trong giấc mơ đúng là tôi, vậy tại sao chúng ta lại bị chia cách?”

“Điều đó thì vẫn chưa biết được.”

Có thể nó cũng liên quan tới việc Arcana trở thành một vị thần vô danh như bây giờ.

“Tôi muốn biết.”

Chân thành, bộc bạch, không chút che đậy.

“Về bản thân mình.”

Đó là những gì ta thấy trong câu từ của cô.

“Về bản thân cậu.”

Nỗi niềm mà Arcana kìm nén dưới danh phận thần linh được cô bày tỏ hết ra ngoài.

“Nếu tôi thực sự là em gái của cậu, vậy thì tôi muốn nói…”

“Gì nào?”

“...Onii-chan…”

Ngại ngùng, bẽn lẽn, nhưng đầy sự quyết tâm.

“Mình gặp lại nhau rồi.”

“Thế thì tới đây, đêm nay chúng ta sẽ cùng nhau mơ tiếp giấc mộng còn dang dở.”

Arcana áp vầng trán nhỏ nhắn của mình lên đầu ta. Một vòng ma pháp mờ ảo liền xuất hiện bao trùm lấy cả hai.

Đúng lúc ấy.

“Nè, nè!”

Một tiếng hét thất thanh vang lên từ phía bên ghế.

“Nãy giờ hai người quên là bọn tôi cũng đang ở đây à!?”

Sasha hằn học.

Misha ngồi cạnh cũng gật đầu đồng tình với chị.

“Cô nói gì vậy? Mau lại đây nào. Hôm nay các cô cũng đồng hành cùng ta trong giấc mơ ký ức đúng không?”

“Đúng rồi… Nhưng mà không phải thế…”

Miệng thì làu bàu, song Sasha vẫn rón rén chui vào cạnh ta.

“Thôi thì… dù sao cũng là em gái… ừm, em gái thôi…”

Cô lẩm bẩm như đang tự thuyết phục mình chuyện gì đó.

“Sasha. Cô công nhận tôi là em gái cậu ấy sao?”

“Ể? À, ừm… Thì bởi, trong giấc mơ tôi thấy cô giống đứa bé ấy thật, với lại tôi cũng mong là thế…”

Câu trả lời có phần bối rối, dường như chính Sasha cũng chưa chắc chắn lắm về điều mà mình vừa nói ra.

“Tôi tưởng cô vẫn luôn đề phòng tôi chứ?”

“...Chuyện đó thì… Ừm, cũng có một chút…”

“Cảm ơn.”

Trước nụ cười nhẹ nhàng ấm áp của Arcana, Sasha không khỏi cảm thấy khó xử mà ngoảnh mặt qua một bên.

“Không… Không có gì…”

Dứt lời, cô dịch sát lại và bám chặt lấy ta.

Phía bên kia, Misha cũng lặng lẽ nằm xuống.

Arcana giơ tay lên thi triển ma pháp trận, tạo ra một luồng sáng dịu nhẹ bao phủ lấy cả bọn. Quần áo trên cơ thể mỗi người từ từ được giải thể và cất gọn vào ma pháp lưu trữ.

“Ê khoan… Trời ạ… Đã bảo ít nhất phải để lại cái chăn chứ…”[note73039]

Ngay khi Sasha vừa cất giọng hốt hoảng thì ‘Sầm’. Cánh cửa phòng ngủ bật mở toang.

Hai bóng người bước vào không chút lưỡng lự.

“Anos-kun, Sasha-chan, bọn tôi tới hỗ trợ đây!”

“...Zeshia cũng… chiến đấu trong mơ…”

Eleonore và Zeshia xuất hiện cùng nụ cười rạng rỡ.

Đập vào tầm nhìn của hai cô gái là bộ dạng không mảnh vải che thân của bọn ta.

“...Wooow…”

“...Trần… chuồng…”

Phải mất một nhịp sau, tấm chăn mỏng làm từ tuyết nguyệt mới được tạo ra và đắp xuống giường.

Eleonore không ngăn được biểu cảm sững sờ trước cảnh tượng vừa chứng kiến.

“Fumu. Hỗ trợ? Ý cô là sao, Eleonore?”

“Ờm… Thấy hôm qua Sasha-chan với Misha-chan qua chỗ cậu chơi, thế là tôi tò mò hỏi có gì hay ho không, thì họ bảo là chiến đấu trong mơ gì gì đó…”

“...Zeshia cũng muốn… chiến đấu cùng mọi người…”

Thì ra là vậy.

“Ta đang mượn sức mạnh của Phiên thần giấc mơ để lần lại ký ức, chỉ thế thôi.”

“À…! Tôi hiểu rồi! Giống Căn Nguyên Mẫu <Eleonore>, hiệu quả ma pháp mạnh nhất khi khỏa thân hoàn toàn đúng không?”

Fumu. Ma pháp cùng điều kiện có khác, đầu nảy số nhanh thật.

“Cũng chẳng có gì đặc biệt nguy hiểm trong mơ cả, cơ mà nếu các cô lo lắng thế thì có muốn xem cùng không?”

“Dĩ nhiên rồi! Bọn tôi không muốn bị cho ra rìa đâu.”

Nói rồi, Eleonore hí hửng vẽ một vòng ma pháp trận lên cả cô và Zeshia. Misha tắt điện, chỉ để lại ánh sáng dịu nhạt của ánh đèn mờ trong phòng.

Sau khi đạt ‘trạng thái tối ưu nhất’ để phát huy năng lực của Phiên thần Giấc mơ, hai chị em bắt đầu chui vào trong chăn cùng cả bọn.

“Hưm… Chật quá nè…”

“Cái giường này vốn có rộng như thế đâu, cả lũ trèo lên thì ngủ làm sao được.”

Sasha bất lực càu nhàu.

“Hì hì, tôi có một ma pháp cực kỳ thích hợp cho tình huống này đây.”

Eleonore vẽ thêm một ma pháp trận nữa. Một quả cầu nước cỡ bự hiện lên, bao phủ lấy toàn bộ thân thể của bọn ta.

Ta nằm trôi nổi chính giữa quả cầu, Sasha ở bên trái, Misha ở bên phải, phía sau là Eleonore và Zeshia, và cuối cùng là Arcana ở trước mặt. [note73040]

“...Ma pháp quái gì thế này?”

“Thủy Cầu Tâm Thai <Relime> đấy. Cơ chế của nó là lợi dụng lực nổi của nước để giúp giảm bớt áp lực đè nặng lên cơ thể, giúp chúng ta dễ dàng ngủ sâu giấc hơn.”

“Công nhận ma pháp nhân tộc có mấy cái dị thật…”

Sasha nhìn Thủy Cầu Tâm Thai với một ánh mắt lạ lùng.

“Nhưng mà dễ chịu lắm đúng không?”

“...Hừm… Cô nói tôi mới để ý… Cảm giác cơ thể nhẹ nhõm thật.”

“Đó!”

Eleonore vòng hai tay lên và ôm lấy cổ ta từ phía sau.

Ta có thể cảm nhận rõ tồn tại của biểu tượng hòa bình đang áp sát vào lưng mình. [note73041]

“Thế nào, Anos-kun có thấy dễ chịu không?”

“Ơ kìa! Cô làm gì thế Eleonore!?”

Sasha tá hỏa cất giọng.

“Làm gì là làm gì cơ?”

“...Thì… tại… cô đang…”

“Hì hì hì, vô tư đi. Sasha-chan muốn ôm thì cứ với lấy mà ôm. Nhỉ, Anos-kun?”

Eleonore ghé mặt lại gần ta từ phía sau và hỏi với điệu cười khúc khích.

“Đừng ngại. Phải tiếp xúc thân thể như này thì mới mơ cùng một giấc mơ được.”

“T… Tôi biết rồi…”

Mặc dù ở trong nước nhưng gương mặt Sasha vẫn đỏ bừng bừng. Cô rụt rè nhích từng tí từng tí một về phía ta.

“Xin lỗi đã để cô chờ. Mọi thứ sẵn sàng hết rồi đấy.”

Nghe vậy, Arcana ngẩng đầu lên nhìn ta và nói.

“Tôi muốn tập hợp ma lực của tất cả mọi người ở đây.”

“Để thấy phần tiếp theo của giấc mơ dễ hơn sao?”

“Phải. Nếu giúp Phiên thần Giấc mơ mạnh mẽ hơn, chúng ta có thể lặn sâu hơn vào vùng biển ký ức bị chôn giấu.”

Fumu. Đáng để thử đấy.

“Vậy giờ bọn ta cần làm gì?”

“Kết nối ma lực, chồng xếp căn nguyên.”

Ma pháp trận mà Arcana vẽ nhanh chóng bao trùm lên bề mặt của Thủy Cầu Tâm Thai.

Nguồn ma lực của cả bọn từ từ liên kết với nhau, tạo thành một con đường hoàn chỉnh. Căn nguyên của sáu người cũng chồng chất lên nhau một cách đều đặn và chặt chẽ.

Sau khi ra hiệu bằng ánh mắt, Arcana khẽ cất giọng.

“Màn đêm buông xuống, giấc ngủ gọi mời, những ký ức nhạt nhòa, chồng lên giấc mơ và nổi trên mặt nước.”

Giống như lần trước, một chùm sáng mong manh xuất hiện và bao trùm lấy cơ thể của cả nhóm.

Cơn buồn ngủ ập tới như một cơn gió, cuốn ý thức của ta về chốn xa xưa.

—-——————————————————————————————————————

Tác note:

Chúc mọi người ngủ ngon mơ đẹp.

NIT note:

Đọc xong chương này trí tưởng tượng bay xa quá.

Ước đc như nốt =)))

T4R

~~~~~~~~~~~~~~~

Bản dịch chính chủ được up duy nhất tại link: https://docln.net/truyen/3601-maou-gakuin-no-futekigousha

Ghi chú

[Lên trên]
(NIT: cho ai không nhớ thì toà Quỷ vương thành này theo kiểu hành trình vào lòng đất nhá, hiện ra bên ngoài chỉ có tầng trệt với cổng thôi)
(NIT: cho ai không nhớ thì toà Quỷ vương thành này theo kiểu hành trình vào lòng đất nhá, hiện ra bên ngoài chỉ có tầng trệt với cổng thôi)
[Lên trên]
(NIT: nói thẳng vậy đi, cực dạ với bạch dạ váng cả đầu)
(NIT: nói thẳng vậy đi, cực dạ với bạch dạ váng cả đầu)
[Lên trên]
(Sinhsieusao: Nghe nó cứ ấy ấy sao ta//NIT: nốt còn nhỏ, nốt chưa hỉu :)))))
(Sinhsieusao: Nghe nó cứ ấy ấy sao ta//NIT: nốt còn nhỏ, nốt chưa hỉu :)))))
[Lên trên]
(NIT: thiếu illu :))) )
(NIT: thiếu illu :))) )
[Lên trên]
(NIT: 1vs 5 mà không em nào bị hạn chế tiếp xúc, đỉnh cao ma pháp :))) )
(NIT: 1vs 5 mà không em nào bị hạn chế tiếp xúc, đỉnh cao ma pháp :))) )
[Lên trên]
(Sinhsieusao: So sánh độ sướng với vua chúa xưa rồi, giờ phải so sánh độ sướng với a nốt)
(Sinhsieusao: So sánh độ sướng với vua chúa xưa rồi, giờ phải so sánh độ sướng với a nốt)
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

AUTHOR
TRANS
Vua chúa thua anh nốt mỗi cây kiếm😞
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
có chắc là thua mỗi cây kiếm k :D
Xem thêm
Thua vua chúa mỗi cái long bào
Xem thêm
Nốt còn chưa đến 1 tuổi đúng ko nhỉ, chả bù cho tui 19 tuổi con chưa đc chạm vào gái:'(
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
thế là dở hơn t r :))))
Xem thêm