Aaaa, đây là thế giới trong một con game otome mà.
Krael Brun, linh mục của một ngôi đền trong một ngôi làng cách xa thành phố, nhận ra điều này khi cậu nhìn thấy một cô bé bước tới nhà thờ.
“Thưa cha, liệu con có thể cầu nguyện không ạ?”
“...!”
Cô nhìn cũng chỉ hơn mười tuổi, mái tóc xám bù xù dài đến tận eo trông khá luộm thuộm. Quần áo thì bẩn thỉu, cơ thể thì gầy gò song đôi mắt hạnh nhân của cô vẫn sáng trong như một viên ngọc lục bảo.
Đây là lần đầu họ gặp nhau, Krael chắc chắn là như vậy. Nhưng… cậu biết cô bé này.
Cô là Reyna Laurel, nữ chính của con game otome cậu chơi trong kiếp trước, ‘Cao hơn cả Cầu vồng rực rỡ’.
“Không thể nào…!”
“Thưa cha?”
Reyna… à không, trông Reyna khá lo lắng, có lẽ cô đang nghĩ mình sẽ bị đuổi đi bởi vẻ ngoài luộm thuộm của mình.
“Không có gì đâu. Cứ thoải mái cầu nguyện như con muốn nhé.”
Cố xoay sở để kìm nén sự ngạc nhiên, Krael cho phép cô, Reyna mỉm cười đầy nhẹ nhõm.
“Cảm ơn cha. Vậy, con xin thứ lỗi.”
Reyna quỳ xuống sàn của nhà thờ rồi chắp cả hai tay.
“......”
Lúc cô đang cầu nguyện trong im lặng, những tia sáng trắng bắt đầu tỏa ra từ cơ thể của Reyna rồi được bức tượng nữ thần phía sau nhà thờ hấp thụ. Đó chính là khung cảnh phép màu thần linh… nhưng nó cũng là khung cảnh mở đầu của con game ấy.
Reyna không phải người bình thường. Cô là nhân vật chính của con game otome và cũng là ‘Thánh nữ’.
Reyna là con của một thương gia, tình nhân của người cha. Sau khi mẹ cô đổ bệnh rồi mất, cô được cha nhận nuôi, nhưng do là con của tình nhân, cô bị mẹ kế và các chị gái bắt nạt tàn nhẫn. Đó cũng là lý do tại sao mái tóc của cô rối rắm và cơ thể gầy gò.
Một năm sau thời điểm cô được cha nhận nuôi, Reyna đã đến ngôi đền để tưởng nhớ ngày mẹ mất. Và cô đã thực hiện một phép màu, trao cho cô danh hiệu ‘Thánh nữ’. Những lời cầu nguyện của cô biến thành ánh sáng rồi được bức tượng hấp thụ, thứ sức mạnh ấy quay trở lại với thế giới để bảo vệ mọi người… đó chính là khung cảnh trong game.
“Vậy đó là vai trò của mình nhỉ.”
Nhìn Reyna cầu nguyện, Krael lẩm bẩm trong kinh ngạc.
Krael Burn là một người chuyển sinh. Sinh ra là một người con thứ năm của gia đình Hầu tước Burn phục vụ vương quốc Reihart, cậu mới được chuyển tới ngôi làng này dưới tư cách là một linh mục khi 18 tuổi.
Kiếp trước cậu là một game thủ sống tại Nhật Bản. Cậu chơi mọi thứ từ nhập vai đến otome, từ kinh dị tới chiến lược. Sau mười năm chịu đựng sự bóc lột của một công ty đen và tiết kiệm được rất nhiều tiền, cậu đã nộp đơn từ chức cho ông chủ rác rưởi kia và chuẩn bị tận hưởng cuộc sống game thủ nhàn nhã thì đột nhiên ngực cậu nhói lại.
Có lẽ là bị đau tim. Khi cậu tỉnh dậy thì cậu đã tái sinh trong thế giới này rồi.
Krael, đau đớn vì chưa kịp tận hưởng gì, đã phải đối mặt với thử thách mới. Do là con trai thứ năm, cậu sẽ phải rời khỏi nhà và trở thành thường dân.
Tại đất nước này, những người không thể thừa kế tước hiệu sẽ bị giáng xuống làm thường dân vô điều kiện. Vậy nên bất cứ người con nào trừ con cả và con thứ đều phải bục mặt ra mà kiếm nửa kia hay tìm việc khi còn trẻ.
Không muốn quật lưng mà làm việc như dân thường khi mới lớn lên trong gia đình quý tộc cũng như là chắc chắn không muốn làm trong công ty đen một lần nữa, Krael quyết định chọn con đường của một giáo sĩ. Làm linh mục sẽ cho cậu một cuộc sống an nhàn với các khoản quyên góp. Sau khi theo học tại một ngôi trường ở thủ đô rồi học hành chăm chỉ để đạt được điểm cao, cậu tốt nghiệp rồi được phân tới một ngôi đền nhỏ tại một thị trấn trong vùng.
“Cứ tưởng được sống an nhàn cơ… ai mà ngờ mình lại cũng được diện kiến sự ra đời của một vị thánh cơ chứ…”
“......”
Không để ý tới sự tồn tại của Krael, Reyna tiếp tục cầu nguyện, tỏa sáng đầy rực rỡ. Krael, người vừa mới nhận ra mình đang trong thế giới trò chơi, cảm thấy như mình là một nhân vật nền với tư cách là một linh mục mới phát hiện nhân vật chính là thánh nữ rồi báo cáo cho ngôi đền chính tại thủ đô vậy.
Linh mục nền ấy sẽ giải thoát Reyna khỏi gia đình bạo lực kia rồi được ngôi đền lớn tiếp đón. Cô sẽ được nhận nuôi vào một gia đình quý tộc rồi nhập học. Theo game là như vậy.
“......”
Linh mục nền kia, đến cả cái tên trong game còn không có, chỉ xuất hiện đúng một lần và không xuất hiện lại. Đây cũng có thể là lần cuối cậu gặp nhân vật chính. Krael in hằn cảnh tượng kì diệu này vào trong tâm trí.
“Đẹp thật…”
Một lần nữa, cậu nghĩ… bóng hình Reyna cầu nguyện, tỏa sáng kia thật đẹp. Chắc chắn, không phải theo hướng gì đó kì lạ rồi. Krael không phải là lolicon. Đây kiểu như là một cầu vồng khổng lồ xuất hiện trên bầu trời sau cơn mưa ấy. Bộ đồ bẩn thỉu, mái tóc bù xù của cô không thể làm phai đi vẻ đẹp thuần túy phá bỏ rào cản văn hóa và sở thích kia được.
“Hmm…”
Hài lòng, Reyna mở mắt rồi đứng lên. Thứ ánh sáng kia đã biến mất, dường như cô không biết bản thân cô có gì đặc biệt.
“Cảm ơn cha… con đã có thể bày tỏ tấm lòng tiếc thương cho mẹ.”
“Tốt lắm… Ý ta là, tuyệt vời lắm.”
Krael ho vài cái, sửa lại giọng điệu của mình.
Theo trò chơi, Krael sẽ phải báo cáo lại lời cầu nguyện đầy phép màu của Reyna tới ngôi đền lớn và cô sẽ được giải thoát.
“....Huh?”
‘Nhưng liệu đó có thực sự là điều cậu nên làm?’
Chắc chắn, đó chính là vai trò của Krael trong câu chuyện. Công việc của cậu sẽ hoàn thành sau khoảnh khắc ấy.
Nhưng… liệu Reyna có thực sự hạnh phúc nếu được chuyển tới ngôi đền lớn? Dù có được công nhận là một vị thánh, cô cũng sẽ phải trải qua một quá trình khắc nghiệt để làm chủ phép màu của bản thân. Quá trình ấy khắc nghiệt đến nỗi cả người chơi cũng bị sốc, nó gần như là bạo hành, ngược đãi vậy. Có lẽ nhà phát hành muốn tạo nên một câu chuyện nơi nhân vật chính ban đầu phải trải qua bao khó khăn thử thách để rồi tìm thấy hạnh phúc cho mình, nhưng chính sự khắc nghiệt ấy đã khiến biết bao người chơi phải bỏ tay cầm xuống.
‘Biết thế rồi, giờ mà chuyển cô ấy đi thì thấy tội lỗi lắm.’
“Thưa cha…?”
“Ah, không có gì đâu. Con có muốn ra phía sau uống trà không?”
Krael mời cô, đeo lên chiếc mặt nạ của một linh mục ngoan đạo, Reyna mở to mắt ngạc nhiên.
“Nhưng… con mặc như thế này… con còn chưa tắm nữa, bẩn lắm…”
“Không sao đâu. Hay là, con không thích bánh táo?”
“Không ạ… con thích lắm…”
“Thế cùng ăn nhé. Mời con ra căn phòng phía sau.”
Để có thêm thời gian suy nghĩ, Krael mời Reyna tới một căn phòng ở phía sau ngôi đền. Nghe thì thấy hơi sai sai khi mời một cô gái còn chưa đủ tuổi vào phòng kín nhưng cậu có lý do chính đáng. Cậu mời cô bé đang ngồi trên ghế một cách khó chịu trà và bánh táo.
“Con thực sự có thể ăn sao…?”
“Tất nhiên rồi.”
“Cảm ơn cha…!”
Reyna bắt đầu nhét đầy miệng mình bằng bánh táo. Dường như bị cha mẹ ngược đãi cũng như không được ăn uống tử tế khiến cho chiếc bánh táo này như một bữa tiệc thịnh soạn với cô vậy. Nhét đầy miệng mình rồi cô còn bắt đầu khóc nữa.
“Ấy, cứ từ từ thôi. Không cần ăn nhanh đâu, vẫn còn nhiều mà.
“Vâng…!”
“......”
Nhìn Reyna khóc, trong lòng cậu thấy đau nhói.
“Mình không thể đưa cô bé tới ngôi đền lớn, nhưng đưa về nhà cô bé cũng không được.’
Phải làm sao đây? Krael suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Umm… ta vẫn chưa biết tên con. Liệu ta có thể biết không?”
“Reyna ạ…”
“Reyna này. Ta là Krael Brun, bắt đầu từ tháng này, ta là linh mục của ngôi đền. Thứ lỗi cho ta vì sự đột ngột nhưng… con có muốn làm việc tại đây không?”
“Dạ…?”
“Ta thấy con cầu nguyện lúc nãy. Dường như con có năng khiếu về ‘Thần thuật’. Con có muốn làm việc ở đây và học chúng không?”
Vậy thì… để giải quyết vấn đề này, đây là kế hoạch của cậu. Bằng cách đưa Reyna vào ngôi đền, cậu sẽ bảo vệ cô khỏi sự ngược đãi của gia đình và dưới sự chỉ bảo của cậu, cô sẽ học Thần thuật và phát triển như một vị thánh.
‘Có lẽ với năng khiếu thần thuật kha khá cũng như kiến thức về trò chơi, mình có thể chỉ dậy em ấy.’
Nếu đây là thế giới trong trò chơi, Krael thấy chuyện sẽ rất dễ dàng. Bằng kiến thức của mình, cậu có thể nuôi dưỡng Reyna trở thành một vị thánh tuyệt vời mà không cần phải trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt tại ngôi đền lớn. Khi cô đã đủ mạnh mẽ để bảo vệ bản thân, cậu sẽ báo cáo lên ngôi đền lớn, cô sẽ trở thành một vị thánh rồi nhập học.
“Umm, liệu có thực sự ổn không ạ? Một người như con ở lại đây…”
Reyna hỏi, trông cô đầy bối rối. Một mẩu bánh táo ăn dở rơi khỏi miệng cô.
“Ở đây cần con. Liệu ta có thể nhờ con giúp đỡ không?”
“Um…”
Nghe những lời của Krael, mặt Reyna nhăn lại.
“Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Và rồi… cô khóc thật to, to hơn cả lúc nãy.
“...Rồi rồi, không sao.”
Krael, dù không giỏi đối phó với trẻ con đang khóc, xoa đầu Reyna. Cô bám chặt lấy cậu, nước mắt nước mũi cứ được bôi lên bụng cậu vậy đấy.
“Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
“... Ôi trời.”
Krael mỉm cười gượng gạo, nghĩ cách để đưa Reyna vào ngôi đền.
~*~
Ly: +1 chăn rau, bắt vợ cũng ác =)))


13 Bình luận