Vol 1: Giương cờ chống lại Thiếu nữ Thần Chết!
Chương 11 - Chỉ trong thoáng chốc, tôi đã nhận ra điều bất thường
4 Bình luận - Độ dài: 2,460 từ - Cập nhật:
"Hắn ta bị sao thế?"
"Tôi không biết, chắc là điên rồi. Tránh xa ra thì hơn."
"Đừng lại gần hắn. Chắc hắn đang định tìm cách lừa mấy người đấy. Cẩn thận vào, mấy hạng người này có thể cắn ngược lại mình lúc nào chẳng hay. Lo chuyện của mình đi cho lành!"
"...."
Tiếng kêu của ông chú kia ngay lập tức thu hút những ánh nhìn khinh thường từ đám người xung quanh. Nhiều người đứng ở gần liền lùi lại vài bước, như thể đang nhìn một gã đàn ông mắc dịch ăn vạ giữa đường, khóc lóc không ngừng.
Trùng hợp là tiệm cắt tóc gần đó lúc này lại đang phát bài hát 'Kì khí Linh Khán Thái Đao' của Trương Vệ.
"Có bao nhiêu người, vì giữ thể diện mà sống trên bất hạnh của kẻ khác…"
"Có bao nhiêu người, sống trong bất hạnh chỉ để nuôi gia đình…"
"Có bao nhiêu người, vì gia đình phiêu bạt khắp nơi. Và có bao nhiêu người, giữa những ngày lang bạt, đêm đêm mong nhớ bạn bè và cha mẹ…"
Tôi do dự vài giây rồi chuyển hết đồ đạc sang tay trái, chậm rãi cúi người xuống. Tôi nhặt từng đồng xu rơi vãi dưới đất và bỏ lại vào ví. Sau đó, tôi bước đến gần ông chú ấy và trả lại chiếc ví.
"Ưm…"
Ông chú rách rưới dưới đất thoáng sững người khi thấy bàn tay nhỏ nhắn của tôi chìa ra. Rồi ông ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi, im lặng một hồi lâu. Cuối cùng, ông gượng gạo nặn ra một nụ cười chua chát, không nhận lại chiếc ví rồi quay mặt đi và nói.
"Nhóc con, cháu không cần lo cho chú đâu. Về nhà đi…"
Nhà sao? Tôi làm gì có nhà.
Từ nhỏ tôi đã sống một mình. Những năm cấp ba rồi đại học, tuy có mối quan hệ tốt với đứa bạn cùng phòng, nhưng cũng không thân thiết đến mức có thể gọi là 'anh em chí cốt' và trút bầu tâm sự. Sau khi tốt nghiệp rồi lăn lộn ở ngoài xã hội, tôi đã thuê một căn trọ nhỏ, ngày ngày chỉ xoay quanh công việc, viết lách, chơi game và xem anime. Tôi đã quen với kiểu sống này từ lâu rồi.
Tôi không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng nhét lại chiếc ví vào túi áo khoác của ông chú, rồi xoay người bước về phía chiếc xe kẹo bông ở gần cổng chợ rau.
"Cho cháu một cây màu hồng ạ."
Tôi rút điện thoại ra để quét mã QR, trả một lượt bốn tệ, rồi giơ màn hình thanh toán lên cho chú bán kẹo xem.
"Được!"
Chú bán kẹo bông liếc mắt về phía người đàn ông mặc vest cách đó không xa rồi tò mò hỏi.
"Cháu quen ông ta à?"
"Không, cháu và ông chú kia không quen nhau."
Tôi mỉm cười đáp lại.
"Cháu và chú ấy là người lạ cả."
"Chú đã thấy ông ấy khi cháu vừa bước vào chợ rau. Ông ấy đã nghe hai cú điện thoại ở đằng kia. Cuộc đầu tiên hình như là của sếp hay ai đó, chú nghe loáng thoáng ổng cầu xin đừng sa thải hay gì đấy. Rồi ông ấy đã kết thúc cuộc gọi sau một lúc. Cuộc thứ hai thì chắc là với vợ, hai người họ nói về mấy chuyện thường ngày. Sau đó, ông ấy chỉ ngồi yên một chỗ, trông rầu rĩ lắm."
Chú bán kẹo bông tiếp tục đạp bàn xoay bằng chân, phát ra âm thanh 'vù vù vù' đều đặn, đồng thời đổ đường và phẩm màu vào một cái lỗ nhỏ bên cạnh chiếc máy. Chẳng mấy chốc, chiếc máy đã bắt đầu phun ra từng đợt kẹo bông lớn.
"Cháu gái này, nếu cháu đi một mình thì tốt nhất đừng nói chuyện với người lạ làm gì. Cha mẹ cháu đâu rồi?"
Chú ấy vừa nói, vừa dùng que tre xoay tròn đều ở giữa máy. Chưa đến một phút, cây kẹo bông màu hồng đã được tạo hình xong, rồi chú ấy khéo léo thêm chút đường màu khác để tạo thành họa tiết bông hoa. Chú đưa cho tôi cây kẹo bông lớn.
"Cảm ơn chú."
Tôi không trả lời câu hỏi "Cha mẹ cháu đâu?", mà chỉ im lặng nhận lấy cây kẹo bông tuyệt đẹp, quay trở lại chỗ người đàn ông mặc vest rồi ngồi xuống, tôi đưa cho ông chú cây kẹo bông ngọt ngào, bồng bềnh.
"Cho chú nè…"
Người đàn ông mặc vest nhìn tôi với ánh mắt bối rối. Tôi nghiêng đầu và nở một nụ cười mà bản thân cho là dễ thương nhất.
"Dù cháu không biết chú đã trải qua những gì, nhưng… cho dù cuộc đời có đắng cay đến đâu, ít nhất chúng ta vẫn có thể tự cho bản thân một chút ngọt ngào như thế này."
Người đàn ông nhận lấy cây kẹo bông với vẻ lúng túng.
"Chú hãy cố lên nhé."
Tôi đứng dậy vẫy tay chào người đàn ông mặc Vest lần cuối rồi quay người rời đi.
"...."
Nói sao nhỉ, chẳng ai muốn rơi vào hoàn cảnh như vậy cả.
Tuy bề ngoài tôi có vẻ vô tư, nhưng tôi cũng từng bị sếp mắng vô cớ đến mức phải trốn vào nhà vệ sinh lau để nước mắt đấy, thậm chí còn nhiều lần nghĩ đến việc buông bỏ mọi thứ nữa kìa. Ấy thế mà tôi vẫn quay lại làm việc sau khi đã khóc chán trong nhà vệ sinh. Sau những lần trút giận trong căn phòng trống trải và chạm đáy tuyệt vọng, tôi vẫn nhanh chóng chấn chỉnh lại tinh thần rồi mỉm cười. Chẳng phải thế giới là như vậy sao?
Thế giới này tàn nhẫn, nhưng cũng rất đẹp. Nó vẫn luôn như vậy mà.
—
"Tự nhiên lại thấy mình như bị lừa ấy."
Trên đường về, trong đầu tôi vẫn cứ văng vẳng hình ảnh khuôn mặt đầy ngỡ ngàng của người đàn ông lúc ổng nhận lấy cây kẹo bông.
Chẳng lẽ ông chú đó là do chú bán kẹo bông thuê đến ư?
Nghe không thuyết phục cho lắm.
Hay là cái gã đi xe máy lúc nãy và ông chú mặc vest thực ra là cùng một hội nhỉ?
"...."
Bốn tệ đó trời ạ! Tôi đúng là mất trí rồi mới đi giúp người dưng.
Có khi ông chú kia còn thấy phiền phức nữa kìa. Đàn ông bình thường chắc chẳng mấy ai thích đồ ngọt như vậy đâu, biết thế tôi đã tự mình ăn luôn cho rồi.
Waaah, từ sau khi biến thành con gái tôi đa cảm hẳn ra. Tất cả là tại tên Thần chết ngu ngốc kia đã gây ra cái mớ rắc rối này.
Tôi vừa đi trong con hẻm yên tĩnh, vừa để gió hè mơn man thổi qua người từ mọi hướng, tôi cay đắng nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng mà, nghĩ theo hướng tích cực thì, nếu tôi tặng cây kẹo ấy cho người ta mà không ăn, chẳng phải là tôi đã giảm được một lượng lớn calo rồi hay sao?
Không ăn tức là không nạp, không nạp tức là giảm.
Phải, nếu nghĩ như vậy thì cũng không thể nói là tôi chẳng thu được gì.
Mang theo một đống cảm xúc hỗn độn, tôi trở về căn hộ của mình. Vừa leo lên tầng ba, tôi vừa lau mồ hôi trên trán, nhập mật khẩu trên khóa cửa điện tử, từng tiếng 'bip bip bip' vang lên.
"Haah…"
Trong bếp, tôi cho con cá vào một chiếc thau nhỏ, mở nắp chai rượu nấu ăn rồi cho vào một ít để khử mùi tanh. Sau đó tôi lấy ra vài lát gừng, đập dập bằng sống dao rồi cho luôn vào thau cá.
Bình thường tôi ít khi nấu cá, vì nó khá phiền phức và ăn cũng lắm xương. Nhưng nói thật thì trong tất cả các loại thịt, thịt cá là lành mạnh nhất. Tôi vừa mới biến thành con gái không lâu nên vẫn còn chưa biết dạ dày có thể tiêu hoá được những gì. Nhưng dù sao thì, cá vẫn dễ tiêu hơn thịt lợn hay thịt bò.
Bây giờ là 4 giờ 50 chiều, vậy nên tôi vẫn chưa thấy đói lắm, chắc nấu cơm muộn một chút cũng được.
Sau khi rửa sạch mớ dưa, cất ngô và khoai lang vào một cái hộp, tôi nhìn thời gian trên điện thoại, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại mở cửa đi ra ngoài.
Bước tiếp theo là giai đoạn cuối trong quá trình chuẩn bị cho cuộc sống mới của tôi — mua sắm những vật dụng cơ bản trong nhà.
Nếu trong tương lai tôi thực sự phải sống với cơ thể này thì một bộ quần áo thôi chắc chắn là không đủ.
Dù giày có thể đi mười ngày nửa tháng không giặt cũng chẳng sao, nhưng ít nhất cũng phải có hai bộ đồ lót và mấy thứ thiết yếu khác để thay luân phiên. Nếu giặt rồi đem phơi ngoài ban công thì dù là mùa hè nắng nóng thế này, ít nhất cũng mất nửa ngày mới khô. Tôi không thể lúc nào cũng phải trông cậy vào cái máy sưởi mini để hong khô đồ nhanh được...
Nghĩ đến cái máy sưởi làm tôi nhớ lại nỗi sợ bị cái lạnh áp bức vào mùa đông giá rét.
Thành phố Thâm Quyến nằm ở phía nam, nhưng vào mùa đông, nhiệt độ thấp nhất cũng có thể xuống đến -4, -5 độ. Nó nằm ở vĩ độ không có hệ thống sưởi trung tâm, thế nên con người phải tự tìm cách giữ ấm cho bản thân. Cái lạnh ở đây thì ẩm ướt và buốt giá, rất khó chịu. Đối với một người như tôi, một cây viết tự do suốt ngày ngồi trước máy tính thì mặc áo dày hay trùm chăn không giúp được gì nhiều. Tôi buộc phải dùng máy sưởi hoặc điều hòa để sưởi ấm ở khoảng cách gần.
Tuy nhiên, điều đó lại kéo theo hóa đơn tiền điện hàng tháng tăng vọt. Mùa hè oi bức cũng y như vậy. Nếu bật điều hòa cả ngày, dùng bếp từ để nấu cơm trưa và tối, bật thêm quạt hút mùi để thông gió và cộng với việc máy tính hoạt động liên tục sáu, bảy tiếng, thì lượng điện tiêu thụ mỗi ngày sẽ nhanh chóng chạm ngưỡng 30 kWh.
Mà 30 số điện nghĩa là gì? Ở các khu dân cư bình thường và hầu hết chung cư, giá điện dao động từ 0,3 đến 0,5 tệ một số. Nhưng trong các căn hộ cho thuê thì điện hầu như luôn được tính theo giá điện kinh doanh, khoảng 1,5 tệ một số.
Một khi bạn bật điều hòa vào những ngày hè nóng nực hay mùa đông rét buốt thì mức tiêu thụ điện sẽ lên tới 20-30 số một ngày, tiền điện mỗi ngày có thể vượt quá 40 tệ, tương đương hơn 1200 tệ một tháng, còn đắt hơn cả tiền thuê nhà nữa đấy.
Mùa hè thì còn chịu được, chỉ cần cởi đồ ra là xong. Nhưng mùa đông thì đúng là không chịu nổi, và bạn sẽ phải mua một cái máy sưởi nhỏ, bật lên cho đến khi không còn run cầm cập nữa rồi lập tức tắt đi. Nếu chịu không nổi nữa thì lại bật lên một lúc rồi lại tắt đi.
Tôi không biết người khác sống thế nào, nhưng từ khi có thể nhận thức được tôi đã không có khái niệm 'cha mẹ' rồi. Sau khi rời khỏi trại trẻ mồ côi, tôi đã dựa vào vay mượn và làm thêm để tốt nghiệp đại học. Cũng bởi do không có tiền tiết kiệm, nên tôi chỉ có thể sống tằn tiện từng chút một.
Thôi... không nghĩ đến những chuyện buồn đó nữa. Việc quan trọng bây giờ là lo cơm áo gạo tiền, chỗ ở ổn định, và thích nghi với cuộc sống của con gái. Bình tĩnh, sống giống như trước đây và kiên nhẫn chờ đợi cái tên Thần chết đã biến tôi thành ra nông nỗi này xuất hiện. Đến lúc đó, nhất định phải tính sổ với cô ta.
"Khi nào tôi mới nhận lại được tiền cọc vậy?"
"Chắc là là trong khoảng ba ngày nữa. Nhưng hôm nay là thứ Năm, tính hôm nay một ngày, ngày mai một ngày và cuối tuần nghỉ. Chậm nhất là thứ hai tuần sau, cô chắc chắn sẽ nhận được chúng."
—
Tôi rời khỏi căn trọ, xuống cầu thang đến sảnh ở tầng trệt thì thấy một đống đồ trông như là đồ gia dụng mà người thuê trước để lại. Ở đó có một chiếc hộp dụng cụ, một tấm gương đứng, bàn nhỏ, đèn bàn, …
"Được rồi, báo cho mọi người trong nhóm về mấy món đồ này để xem có ai muốn không. Nếu không ai nhận thì anh quản lý có thể xử lý chúng."
Đúng lúc đó, một cô gái trẻ cỡ khoảng hai mươi tuổi đang nói chuyện với quản lý tòa nhà trong khi mang một chiếc ba lô và kéo theo một chiếc vali. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, nhưng sau đó cổ lại tò mò hỏi.
"Hể~? Chị chưa thấy em bao giờ, em đến ở với người nhà hả? Sao... Uiii, em đẹp ghê! Da em tuyệt thật đấy!"
"A ưm..."
Tôi hơi ngập ngừng nhìn họ rồi trả lời.
"Em đến ở với anh... anh trai một vài ngày."
"Nhóc là em gái của cái người ở căn 301 đúng không? Trước đó cậu ấy đã nhắn tin cho anh ở trên WeChat rồi, bảo là có đứa em gái đến ở cùng, nhưng anh không ngờ rằng nhóc lại nhỏ như vậy đấy."
Quản lý tòa nhà cũng không có vẻ gì là nghi ngờ tôi, anh ta chỉ tay về phía những món đồ gia dụng và đồ đạc trong góc.
"Có người từ căn 602 mới chuyển đi, đây là những món đồ họ không dùng tới nữa. Nhóc có thể bảo anh trai của nhóc xuống xem xem có món gì cần không. Nếu có thì anh ấy có thể mang chúng lên trên thoải mái."


4 Bình luận