“... Tạo ra chiến trường sao?”
“Vâng. Khi kẻ địch đến ngăn việc xây đập, Gotoushu-sama sẽ chạm trán với chúng ở bờ đối diện của con sông này. Khi đó, chúng ta sẽ biến mặt đất dưới chân quân địch thành một vũng lầy.”
Krische đưa ngón tay lần theo sông Bezlen, con sông nằm ở phía nam sông Arzlen.
“Sông Bezlen thường xuyên gây ngập ở khu vực này, và một khi đất đã hóa thành bùn lầy thì phải đợi rất lâu mới khô lại. Nếu ta chặn dòng chảy của sông Arzlen — con sông có lượng nước lớn hơn — thì sẽ khiến mực nước ở sông Bezlen dâng cao, tạo thành một vũng lầy ngay tại nơi quân địch đóng quân. Như thế ta có thể làm chậm bước tiến của chúng, gián đoạn tuyến tiếp tế, và vô hiệu hóa lực lượng kỵ binh du mục đáng gờm của kẻ thù.”
Không giống với nhiều người trong thời đại này, Bogan rất coi trọng các ghi chép và dữ liệu, ông không tiếc tiền bạc để thu thập bản đồ, tài liệu về các trận đánh và cả các thảm họa từng xảy ra trong lịch sử. Và gần như toàn bộ kho kiến thức đó đều đã được Krische ghi nhớ.
Krische vẫn đến thao trường mỗi tuần để tham gia các buổi huấn luyện quân sự, nhưng chẳng mấy chốc không còn ai đủ khả năng để dạy cô nữa. Vì vậy, cô đã dành hầu hết thời gian của mình để học trong thư viện của Bogan.
Nếu có thể ghi nhớ nội dung của tất cả sách trong thư viện, Krische sẽ không cần đến thao trường nữa và điều đó đồng nghĩa với việc cô có thể dành nhiều thời gian ở bên Berry hơn.
Chỉ vì mong muốn đơn giản là được nấu ăn cùng Berry, Krische đã tận dụng trí tuệ phi thường của mình để ghi nhớ gần như toàn bộ bộ sưu tập sách khổng lồ của Bogan.
“...Ra vậy. Thật thú vị.”
Tâm trí của Bogan chỉ là của một con người bình thường, không giống với Krische. Nhưng vì ông biết mình chỉ là một người bình thường, ông luôn cẩn thận chuẩn bị kỹ lưỡng mọi chuyện. Trước khi khởi hành, ông đã xem qua tài liệu liên quan đến khu vực này và ngay lập tức nhận ra ghi chép mà Krische đang nhắc đến.
Thật xuất sắc, Bogan thì thầm.
Kiến thức đơn thuần vẫn chỉ là kiến thức. Quan trọng là cách tận dụng và áp dụng kiến thức ta học được vào thực tế.
Bogan vẫn thường nói với Selene và cấp dưới rằng học không bao giờ là đủ, và đừng bao giờ chỉ dừng lại ở việc học.
Kiến thức chỉ có giá trị nếu bạn đủ thông minh để vận dụng nó.
Krische chính là hình mẫu lý tưởng mà Bogan luôn hướng tới.
Bogan vốn đã luôn ấp ủ ý định thành lập “Bộ Chỉ huy Chiến lược”, và Krische là lý do chính khiến ông thực hiện hoá nó.
Dù điều đó là bất khả thi đối với một cá nhân, nếu tập hợp nhiều bộ óc lại với nhau, họ hoàn toàn có thể đạt đến trình độ hoạch định chiến lược và chiến thuật như Krische.
Khi đó, các chỉ huy sẽ chuyên tâm điều động binh sĩ và đưa ra quyết định trên chiến trường, còn mọi công việc phía sau sẽ do các chiến lược gia đảm nhận.
Việc áp dụng mô hình này sẽ giúp nâng cao đáng kể sức mạnh tổng thể của toàn quân.
Từ lâu, quý tộc vốn được xem là tầng lớp cao quý, giữ vai trò lãnh đạo binh lính trong quân đội, đó là quan niệm phổ biến từ xưa đến nay.
Thế nhưng, trong một thời đại mà các tướng lĩnh thường đề cao việc tự mình gánh vác mọi trách nhiệm, Bogan lại là một người sở hữu tư duy tiến bộ hiếm có.
Trong suốt nhiều năm, ông đã dày công xây dựng một hệ thống không đặt nặng vào năng lực cá nhân, mà chú trọng vào việc đào tạo bài bản, chia sẻ tri thức giữa các sĩ quan và chỉ huy. Trao quyền hạn và trách nhiệm phù hợp với năng lực của từng cá nhân.
Chính điều này đã tạo nên danh tiếng lẫy lừng cho quân đội Christand, và cũng là lý do khiến cái tên Bogan Christand được người đời tôn vinh như một vị tướng kiệt xuất.
“…Vậy thì trước tiên, ta sẽ tạo ra lợi thế về địa hình và làm suy giảm tinh thần của quân địch.”
“Vâng. Mục tiêu ban đầu chỉ là quấy nhiễu… Nhưng Gotoushu-sama cũng có thể cho xây một pháo đài đơn giản gần đó để ngăn không cho kẻ địch vượt sông. Quân địch sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn chúng ta dựng pháo đài ngay trước mắt, nên chắc chắn chúng buộc phải vượt sông.”
Krische dùng ngón tay lần theo dòng sông trên bản đồ.
Việc vượt sông sẽ khiến quân địch phải hứng chịu thương vong nặng nề.
Mục tiêu của Krische là tạo ra một tình huống buộc đối phương phải lựa chọn hành động như vậy.
“Việc phòng thủ trước những kẻ thù đang cố tiến qua vùng đất lầy lội sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Thêm vào đó, địa hình đồi núi dốc ở phía đông cũng khiến cho việc đưa một lượng lớn binh lính đi vòng qua khu vực đó gần như không thể. Về mặt chiến thuật, chúng ta sẽ chiếm ưu thế rất lớn. Hơn nữa, vì việc duy trì đội hình trong khi vượt sông cực kỳ khó khăn, nên chúng ta hoàn toàn có thể dễ dàng tạo ra ưu thế quân số cục bộ.”
Krische chỉ vào khu vực ở thượng nguồn con sông.
“Ngay cả khi con đập bị phá, chúng ta vẫn có thể bố trí quân đội đối đầu với kẻ địch ở gần hồ nước trên núi, và thỉnh thoảng tỏ ra như đang chuẩn bị tái chiếm khu vực này. Mục đích của lực lượng ở đây là ngăn chặn kẻ địch đánh vòng sang phía ta, đồng thời ghìm chân chúng lại. Hiện tại đang là mùa mưa, nếu trời đổ mưa thì lại càng thuận lợi hơn.”
Bogan và Gallen nhìn nhau, rồi khẽ gật đầu. Selene thì cau mày nhìn Krische với vẻ mặt khó chịu.
“… Đó là một kế hoạch tốt. Vậy là chúng ta sẽ tạo ra một chiến trường nơi ta có thể giành được thế chủ động.”
“Vâng. Việc Gotoushu-sama một mình chiến đấu và phá hoại tuyến hậu cần của quân địch ở phía Bắc là một canh bạc quá mạo hiểm. Hơn nữa, ngay cả khi thành công, nếu không có sự phối hợp từ quân đội trung ương thì chúng ta cũng không thể giải quyết được vấn đề cốt lõi của trận chiến này. Vì vậy, Krische cho rằng ưu tiên hàng đầu lúc này là kìm hãm bước tiến của địch và tranh thủ thời gian để quân trung ương chuẩn bị cho cuộc phản công.”
Krische chỉ vào quân địch, rồi ngón tay cô lần nữa hướng đến vị trí của họ.
“Nguồn tiếp tế của địch phần lớn dựa vào việc thu mua tại chỗ, nhưng đã hơn một tháng kể từ khi chúng tiến quân đến đây. Những ngôi làng bị ép cung cấp lương thực hẳn cũng đã gần cạn kiệt, nên kẻ địch chắc chắn muốn sớm hành động. Vì vậy, khả năng cao cuộc giằng co suốt một tháng qua là để chúng ổn định tuyến hậu cần từ bản quốc và trấn áp các cuộc kháng cự của dân làng.”
Ngoài 20.000 binh lính đảm nhiệm việc chiến đấu, quân đội Christand còn có một đơn vị phụ trách hậu cần gồm khoảng 1.000 người.
Đơn vị này chuyên giải quyết các vấn đề liên quan đến hậu cần, bao gồm việc thuê nhân công hoặc gái mại dâm từ các ngôi làng lân cận, và hợp tác với các thương nhân khi cần thiết.
Những người lính trong đơn vị này cần được đào tạo bài bản về toán học chuyên sâu, khiến chi phí duy trì lực lượng trở nên khá tốn kém, nhưng nhờ có họ mà trong các cuộc chiến phòng thủ như hiện tại nguồn tiếp tế vẫn có thể duy trì ổn định.
So với Vương quốc, quân đội xâm lược của Đế quốc có hệ thống hậu cần thô sơ hơn nhiều. Khi tiến hành xâm lược, nguồn tiếp tế của chúng chủ yếu dựa vào việc thu mua tại chỗ, và khi cần thiết, chúng còn có thể lập ra những đơn vị chuyên cướp bóc tài nguyên. Chúng ưu tiên tạo ra những đợt tấn công chớp nhoáng và mở rộng lãnh thổ hơn là chú trọng đến việc xây dựng một hệ thống hậu cần hoàn chỉnh.
Tuy nhiên, dù hệ thống hậu cần thô sơ, nó vẫn vận hành theo một cơ chế riêng.
Trong quá khứ, quân địch từng chịu tổn thất nặng nề trước những chiến thuật "vườn không nhà trống", chẳng hạn như việc dân làng tự tay đốt phá làng mạc, đầu độc giếng nước,...
Vì vậy, trước mỗi cuộc chiến kéo dài, chúng sẽ thành lập một lực lượng hậu cần riêng để thiết lập và duy trì tuyến tiếp tế ổn định.
Lực lượng hậu cần này trở thành trụ cột nâng đỡ toàn bộ đội quân xâm lược.
Ban đầu, khi mới chiếm được lãnh thổ, chúng sẽ tiến hành cướp bóc nhằm mục đích nâng cao tinh thần cho binh lính, nhưng sau đó hoạt động cướp bóc sẽ được chuyển thành các cuộc trưng thu có tổ chức dưới sự quản lý của lực lượng hậu cần.
Chúng thu thập lương thực và nhân công từ các ngôi làng xung quanh, nhằm tối ưu hóa quá trình phân phối tiếp tế.
Dù quân đội Đế quốc thường gây ra các cuộc thảm sát và cưỡng hiếp trong lúc cướp bóc, nhưng chúng lại rất cẩn trọng khi xử lý xe tiếp tế, lương thực, và bất kỳ tài nguyên nào liên quan đến hậu cần.
Sau khi chiếm được một vùng lãnh thổ rộng lớn của kẻ địch, quân đội Đế quốc sẽ nhanh chóng thiết lập tuyến hậu cần ngay tại vùng chiếm đóng và một tuyến hậu cần từ bản quốc, tạo dựng một bàn đạp vững chắc để chuẩn bị cho những cuộc xâm lược tiếp theo.
Đó chính là chiến lược xâm lược cơ bản của Đế quốc Elsren Thần Thánh.
Dĩ nhiên, Selene, Gallen và Bogan đều hiểu rõ điều này.
Tuy nhiên, Krische có thói quen giải thích cả những điều hiển nhiên cho người khác mỗi khi cô có thời gian.
Đây là thói quen đã được hình thành trong những năm cô sống ở làng—bởi vì cái gọi là "điều hiển nhiên" của Krische đôi khi lại rất khác với "điều hiển nhiên" đối với những người khác.
Cũng giống như khi trước, Krische đã rất “lịch sự” giải thích luật pháp của Vương quốc cho một tên cướp ngay trước khi tra tấn hắn.
Ba người kia hiểu rõ sự lịch sự không cần thiết này của Krische, nên dù không cần nghe lời giải thích, họ cũng không ngắt lời cô.
“Krische nghĩ rằng quân địch đã thiết lập một căn cứ hậu cần ở gần trung tâm lực lượng của chúng — khu vực quanh Wulfenite. Tuy nhiên, phần lớn nguồn tiếp tế đó có thể là để phục vụ cho chiến dịch tiến quân về phía Nam. Quân đội của địch đóng ở phía Bắc sẽ không được cấp phát quá nhiều tài nguyên. Nếu chúng ta quyết định mở một cuộc giao tranh tại dãy núi phía Đông, quân địch sẽ buộc phải dựa vào tuyến hậu cần kéo dài trực tiếp từ bản quốc.”
Krische vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ vào khu vực quanh sông Bezlen — nơi sẽ bị biến thành một vùng đất lầy — rồi tiếp tục:
“Đến lúc đó, địa hình quanh con sông phía Nam sẽ ngày càng xấu đi, khiến tình thế của quân địch chỉ càng thêm bất lợi theo thời gian... Tóm lại, đó chính là toàn bộ kế hoạch.”
Krische khẽ thở ra một hơi, rồi nhấp một ngụm trà đậu nành đen ngọt ngào để làm dịu cơn khát.
Với nụ cười hài lòng, cô tiếp tục.
"Cuộc tiến công về phía Nam của kẻ địch chỉ có thể thực hiện nếu tình hình phía Bắc được giữ ổn định. Nếu Gotoushu-sama có thể gây tổn thất cho bốn mươi ngàn quân địch đang đóng ở phía Bắc, thì khả năng cao kế hoạch của bọn chúng sẽ thất bại. Krische không chắc khi nào quân đội trung ương có thể phản công, cũng không biết tướng Garhka ở phía Nam có thể cầm cự được bao lâu... Nhưng dù thế nào đi nữa, kẻ địch chắc chắn sẽ buộc phải dồn lực lượng để đối phó với Gotoushu-sama. Ngài nghĩ sao?”
Krische đã trình bày phương án tốt nhất mà cô cho là hợp lý, vì thế tâm trí của Krische đã nhanh chóng chuyển sang cái bụng đói của mình.
Thảo luận xong rồi, ăn. Làm việc xong rồi, ăn nhẹ.
Suy nghĩ của Krische lúc nào cũng đơn giản như vậy.
Trái ngược với vẻ thảnh thơi của Krische, ba người còn lại đã vô cùng bất ngờ trước kế hoạch cô vừa đưa ra.
Chỉ cần di chuyển bản doanh về phía Đông họ đã có thể bù đắp được bất lợi về quân số, đồng thời còn giáng một đòn nặng nề vào toàn bộ chiến lược của địch.
"… Chưa bao giờ ta cảm thấy việc nhận nuôi con là một quyết định đúng đắn đến vậy. Kế hoạch mà con đề ra thật sự rất xuất sắc. Nếu không vì những vấn đề hiện tại, ta đã sớm bổ nhiệm con vào một vị trí cao hơn, phù hợp hơn với năng lực của con… Thành thật xin lỗi. Phải để con trong tình trạng mơ hồ thế này, chắc hẳn nó đã gây ra không ít bất tiện cho con.”
Bogan nói ra những lời ấy với tất cả sự chân thành.
Ông thực sự cảm thấy tiếc nuối vì tuổi đời và cấp bậc hiện tại đã ngăn cản Krische phát huy hết năng lực của mình.
"Ưm… Gotoushu-sama. Bây giờ Krische cảm thấy rất hài lòng…"
Krische nghiêng đầu trả lời một cách ngây thơ.
Cô thực lòng không hề cảm thấy bất mãn với hoàn cảnh hiện tại của mình. Nắm giữ nhiều quyền lực hơn sẽ giúp Krische làm được nhiều thứ hơn, nhưng đó không phải là thứ cô thật sự mong muốn.
Krische là một người nghiêm túc và chăm chỉ, nhưng mong muốn của cô chỉ đơn giản là có thể sống cuộc sống bình thường, bận rộn với công việc nhà và nấu ăn.
Và hiện tại, mọi thứ cô muốn đều đã ở đây, vì thế nên Krische chẳng hề có ham muốn nào khác cả.
"Kuku, ta nghĩ là con sẽ nói vậy. Ý kiến của con lúc nào cũng hữu ích cả... Đội trưởng, hơi muộn rồi nhưng hãy tập hợp các Quân đoàn trưởng lại. Ta muốn thảo luận về hành động ngày mai."
"Rõ—Sứ giả đâu!"
Gallen hét lên, giọng nói của ông vang vọng lớn đến mức cả căn lều dường như đang rung chuyển, khiến Krische vội vã bịt tai lại.
Chẳng mấy chốc, một người lính trẻ bước vào, nhanh chóng báo cáo.
"Sứ giả có mặt!"
"Tập hợp toàn bộ Quân đoàn trưởng và phụ tá của họ. Khẩn cấp."
"Rõ! Tập hợp toàn bộ Quân đoàn trưởng và phụ tá của họ."
"Tốt, đi đi."
Người lính trẻ liếc nhìn Krische và Selene một cái rồi nhanh chóng chạy đi.
Cậu ta có vẻ ngoài điển trai, và khoác trên mình bộ giáp vảy thép sáng loáng.
Dựa vào ngoại hình đó, người lính này có lẽ là một quý tộc.
Trong chiến tranh, các sứ giả giữ vai trò rất quan trọng. Và những sứ giả truyền đạt mệnh lệnh trực tiếp của tướng quân hầu hết đều là những người có địa vị cao trong xã hội.
Để tránh truyền đạt thông tin sai lệch và những thứ tương tự, vị trí sứ giả này thường được các quý tộc đảm nhiệm.
"Xin lỗi Krische, chắc con cũng mệt rồi, nhưng hãy tham gia cuộc họp cùng chúng ta."
"Ể?... Vâng."
Bên ngoài trời đã tối.
Krische vẫn chưa được ăn bữa tối mà cô đáng ra phải nhận được sau khi đến đây.
Krische khẽ áp tay lên bụng, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn xung quanh.
Nhìn thấy cảnh đó, Selene mỉm cười bất lực rồi đứng dậy, lấy một ít bánh mì đưa cho Krische.
Thấy vậy, Bogan và Gallen cũng bật cười, như thể đã hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Khuôn mặt Krische ngay lập tức chuyển sang màu đỏ y như quả cà chua chín vì ngượng ngùng.
"Thôi nào, nếu đói thì cứ nói. Có ai cấm con ăn đâu chứ."
"Uuu…"
"Chiến lược gia thiên tài khi nãy đâu rồi? Nào, đây, có cả mật ong nữa. Con thích mật ong mà, phải không?"
Krische chỉ có thể vừa đỏ mặt vừa lúng túng ăn từng mẩu bánh mì trong khi được Selene bên cạnh ân cần chăm sóc.
◍◍◍◍◍✿✿✿◍◍◍◍◍
Một tháng ở thế giới này tương đương với một chu kỳ của mặt trăng, tức là 28 ngày.
Một phần tư của tháng, 7 ngày, là một tuần.
Một ngày gồm 24 giờ, chia thành 12 giờ ban ngày từ lúc mặt trời mọc đến lúc lặn và 12 giờ ban đêm. Tuy nhiên, khái niệm này khá mơ hồ, bởi độ dài ngày và đêm sẽ thay đổi tùy theo mùa.
Vào mùa hè, ban ngày sẽ dài hơn khoảng một tiếng, còn mùa đông thì lại ngắn đi một tiếng.
Đồng hồ đã được phát minh, hoạt động dựa trên sự kết hợp giữa tinh thể mana và karakuri[note72475], giúp những chiếc chuông khổng lồ trong thành phố có thể đổ chuông đúng lúc mỗi giờ.
Tuy nhiên, những chiếc đồng hồ này không dễ để mang theo, nên ở nơi xa thành thị thế này, gần như không có cách nào để biết thời gian chính xác hiện tại.
Dựa trên cái đói cồn cào và cơn buồn ngủ dày vò, Krische đoán rằng có lẽ bây giờ đang là nửa đêm.
Tức là đã khoảng sáu tiếng kể từ khi mặt trời lặn. Thông thường giờ này Krische đã chìm vào giấc ngủ từ lâu rồi.
"Krische, đừng ngủ. Gắng chịu thêm chút nữa đi."
"…Uuuu, Krische đói, và buồn ngủ nữa…"
Krische đã lặp lại kế hoạch của mình cho các Quân đoàn trưởng đang tập trung trong lều.
Nhưng dĩ nhiên, cuộc họp không thể kết thúc chỉ bằng một vài lời trình bày như thế.
Kế hoạch Krische đề ra chỉ là chiến lược tổng quát. Bây giờ họ cần phải đi sâu vào thảo luận chi tiết từng bước hành động, cụ thể hơn là về chiến thuật.
Mọi người đang vây quanh tấm bản đồ, tranh luận gay gắt về việc nên bố trí quân đoàn của mình ở đâu. Vào lúc đó, Krische bắt đầu gật gù mơ màng.
Mỗi lần như vậy, Selene lại khẽ nhéo má Krische để lôi cô về thực tại.
Quân đoàn Một là đơn vị có năng lực tổng thể tốt nhất trong toàn bộ quân đội Christand.
Quân đoàn Hai là quân đoàn lấy khả năng chiến đấu thuần túy làm nền tảng.
Quân đoàn Ba chuyên về phòng thủ và cũng có thể nhanh chóng dựng nên những công sự dã chiến tạm thời.
Quân đoàn Bốn thì cực kỳ thành thạo trong việc vận dụng các chiến thuật phức tạp trên chiến trường.
Cuộc thảo luận về cách tận dụng điểm mạnh riêng của từng quân đoàn đã kéo dài khá lâu — mà người đề xuất chiến lược ấy lại chính là Krische.
Vì thế, cô không thể chỉ đơn giản nói rằng mình muốn đi ngủ và rời đi, và thế là Krische bị ép tham gia cuộc họp cho đến tận đêm khuya.
Krische liên tục xoa mí mắt vì buồn ngủ, trong khi được Selene nắm tay dẫn đến một căn lều nhỏ gần đó.
Bên trong lều chỉ có vài vật dụng đơn giản và một chiếc giường sơ sài nằm ở góc, nó chỉ là một tấm chăn mỏng trải lên đống rơm.
Krische được Selene dìu lên giường, trong khi cô rót súp từ chiếc bình đang cầm sang một cái bát nhỏ với vẻ bất lực.
Lấy ra miếng bánh mì đã chuẩn bị sẵn, Selene ngồi xuống cạnh Krische, xé một mẩu nhỏ, nhúng vào súp rồi nhẹ nhàng đưa lên miệng cô bé.
Krische từ tốn nhai từng chút một, nuốt xuống, rồi lí nhí lên tiếng bằng giọng nói mềm như bún.
“Ngon quá…”
“Đây, cầm lấy bát đi Krische. Để chị đút cho.”
“Vâng…”
Krische thường đi ngủ khoảng hai tiếng sau khi mặt trời lặn, và dậy sớm cùng Berry.
Thức khuya đến thế này, lại phải vắt óc tham gia cuộc họp chuẩn bị cho cuộc chiến trong tương lai, vì thế sức chịu đựng của Krische đã đạt đến giới hạn.
Hơn nữa, cô còn bị bỏ đói suốt từ chiều đến giờ, nên hiện tại, khả năng suy nghĩ của Krische đã tụt xuống mức thấp nhất có thể.
Với Selene ở đây, người mà Krische có thể hoàn toàn thả lỏng khi ở cạnh, giờ đây cô bé chỉ còn biết hành động theo bản năng.
“Dù có lớn đến đâu thì em vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi. Trước mặt chị với Berry thì ổn, nhưng đừng cư xử như thế này trước mặt những người lính khác nhé?”
“Ưm… vâng.”
“… Em chắc chứ? Em có thực sự hiểu không…?”
Nhìn Krische hạnh phúc nhấm nháp từng miếng bánh mì như một chú gà con được cho ăn, Selene mỉm cười dịu dàng, xoa đầu cô bé.
Đôi mắt Krische híp lại, vẻ mặt hiện rõ sự vui vẻ khi nhận được cái xoa đầu từ Selene.
Sau khi cho Krische ăn xong, Selene tháo áo choàng và trang bị của cô bé ra, treo gọn lên giá, rồi cúi xuống cẩn thận đắp chăn cho cô bé.
“… Thiệt tình, giờ chị thấy mình giống như hầu gái của em vậy... Chị có phải là Berry đâu.”
“…? Selene là Selene mà. Krische không nhầm lẫn hai người đâu.”
“Ý chị không phải vậy. Thôi, ngủ đi.”
Krische hơi ngơ ngác khi bị Selene chọc vào má, nhưng cô bé vẫn nắm lấy tay Selene và kéo nhẹ. Krische rất dễ bị lạnh, nên cô luôn cần có thứ gì đó có thể sưởi ấm bên cạnh.
Dù miệng thì than thở “Thật là hết nói nổi…”, nhưng Selene vẫn chui vào chăn, dịu dàng ôm lấy Krische khi cô bé rúc vào lòng mình.
Krische nhắm mắt lại với vẻ mặt đầy mãn nguyện, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hơi thở đều đặn vang lên, trông hệt như một đứa trẻ đã tìm được sự bình yên tuyệt đối.
"Em ngủ nhanh thật đấy..."
Selene khẽ thở dài, hôn lên trán Krische rồi vén nhẹ mái tóc của cô sang một bên. Cô nhìn xuống bàn tay mình—đôi bàn tay đang hơi run rẩy—và lắc đầu như thể đang cố xua tan điều gì đó.
―Chỉ vài ngày trước, lần đầu tiên trong đời, Selene đã tự tay giết chết một con người.
Khi đó cô đang đảm nhận nhiệm vụ truyền tin cho một Quân đoàn trưởng, Selene đã bị cuốn vào một trận chiến nhỏ và giết chết hai kẻ địch.
Những kẻ địch đó chẳng thể làm khó được Selene, vì mỗi ngày cô vẫn luôn rèn luyện cùng Krische. Giữa cơn hỗn loạn nơi chiến trường, cô thậm chí không kịp suy nghĩ hay cảm nhận bất cứ điều gì.
Nhưng khi đêm đến, khi chỉ còn lại một mình trong bóng tối, ký ức đó bất chợt ùa về khiến cô run rẩy.
Selene vẫn nhớ rõ cảm giác thanh kiếm cắt xuyên qua da thịt, cô vẫn nhớ khuôn mặt đau đớn méo mó của những người cô đã giết.
Có rất nhiều tiếng nói trên chiến trường.
Tiếng ai đó gọi mẹ, gọi người yêu. Tiếng kêu thảng thốt vì sợ hãi cái chết. Tiếng gào đau đớn của một người đang tìm lại cánh tay vừa bị chặt đứt.
Sau khi trở về lều, Selene đã nôn hết toàn bộ bữa tối. Đến tận sáng hôm sau, cảm giác khó chịu ấy vẫn không hề biến mất, nó cứ âm ỉ gặm nhấm cô.
Gallen đã cố gắng an ủi, nhưng suốt những ngày sau đó, Selene gần như không thể chợp mắt. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn cảm thấy như thể có gì đó đọng lại trên đôi bàn tay mình.
Cô ngắm nhìn gương mặt Krische đang say ngủ—thật bình yên, thật trẻ con.
Thật khó tin rằng cô bé dễ thương này… đã giết mười ba người đàn ông trưởng thành chỉ trong một ngày.
Selene biết đây không phải là lần đầu tiên Krische giết người. Thế nhưng, thái độ điềm tĩnh của cô bé vẫn khiến người khác phải rùng mình.
Krische kể lại chuyện mình giết đám cướp, cách cô tra tấn chúng bằng giọng điệu thường ngày, nhẹ như đang nói về việc tối hôm nay họ sẽ ăn gì.
Điều Selene cảm nhận được ở Krische không phải nỗi sợ hãi… mà là nỗi buồn.
Krische vốn đã như vậy? Hay cô bé đã dần trở nên như vậy sau khi mất cha mẹ?
Selene không biết. Và giờ đây… có lẽ câu hỏi ấy cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Krische có thể sẽ mãi mãi như thế…
Krische nhìn thế giới theo một cách hoàn toàn khác biệt so với phần còn lại, và đôi khi cô chẳng thể hiểu nổi người khác đang nghĩ gì hay muốn nói gì.
Cô bé là một thiên tài, nhưng sự thiên tài ấy lại mang nét méo mó, lệch lạc.
Trong mắt Krische, Selene và tất cả những người khác dường như là một loài sinh vật hoàn toàn xa lạ.
Krische sẽ làm bất cứ điều gì mà cô cho là cần thiết.
Cô sẽ không do dự, sẽ hoàn thành mọi việc với sự điềm tĩnh lạnh lùng—lạnh lùng đến mức dường như vô cảm.
Đó là lý do người ta sợ hãi và tránh xa cô.
Selene từng nghĩ dân làng thật nhẫn tâm khi đối xử tệ với Krische—người đã cứu họ. Nhưng giờ đây, cô đã hiểu lý do… và chính điều đó lại càng khiến trái tim cô quặn thắt.
“… Có lẽ, dù có chuyện gì xảy ra, Krische vẫn sẽ luôn là Krische.”
Dù có bị ghét bỏ hay sợ hãi, Krische vẫn sẽ hành xử như bình thường, chẳng mảy may quan tâm đến cách người khác nhìn mình.
Ngay cả khi bị những người thân thiết nhất quay lưng, khi chỉ còn lại một mình, Krische vẫn sẽ là Krische.
Cô sẽ cứ thế tiếp tục sống mà chẳng hề nhận ra sự cô đơn trong tim mình.
Tựa như một chú hề vẫn tiếp tục nhảy múa trong rạp xiếc trống vắng, chẳng hề hay biết mình là người cuối cùng còn ở lại.
Selene nhìn Krische đang hạnh phúc rúc vào lòng mình.
Krische thích ngủ cùng người khác.
Là vì cảm giác dễ chịu, hay vì sự an tâm, hay chỉ đơn giản là vì hơi ấm? Selene không rõ.
Krische luôn bám theo Berry khi ở dinh thự, dựa dẫm vào cô ấy. Họ cùng nhau làm việc nhà, cùng nhau nấu ăn, và trông Krische lúc nào cũng rất vui vẻ.
Nhưng… nếu một ngày nào đó Krische đánh mất tất cả điều đó—
“...Haa.”
Thật đau lòng khi Krische vẫn sẽ không cảm thấy buồn ngay cả khi đánh mất những người, những thứ khiến cô hạnh phúc…
Krische đang thiếu đi một thứ gì đó rất quan trọng, cô đang thiếu thứ gì đó mà chính Krische cũng không nhận ra.
Ngay cả khi những điều quý giá dần tuột khỏi tay, cô cũng chẳng thể nhận ra rằng chúng đáng quý nhường nào.
Sau hai năm sống cùng nhau, Selene đã hiểu được rất nhiều điều về Krische.
Cô đã chứng kiến rất nhiều khía cạnh dễ thương của Krische—và cả những nỗi buồn mà cô bé không thể hiểu. Chính vì thế, trong lòng Selene nảy sinh một mong muốn mãnh liệt.
Mong muốn được bảo vệ cô bé này.
Đó là cảm giác của một người mẹ, hay là của một người chị gái.
Selene tự hỏi vậy, nhưng rồi cô cho rằng cảm giác đó là gì cũng không quan trọng. Cô mỉm cười, đôi tay khẽ vuốt ve những sợi tóc mềm mại của Krische.
Mục đích ban đầu của cô—trở thành người kế vị của người anh hùng Bogan Christand—từ một lúc nào đó, đã chuyển thành mong muốn bảo vệ những gì cô trân quý.
Krische có thể không cảm nhận được nỗi bất hạnh khi chúng đến với cô. Dù có đau khổ đến đâu, Krische cũng chẳng hề nhận ra điều đó.
Chính vì vậy, Selene cảm thấy mình phải là người đứng ra bảo vệ hạnh phúc của cô bé này, trước khi nó kịp rơi khỏi tay Krische.
Có thể là hơi kiêu ngạo, nhưng... mình muốn ở bên cạnh con bé, đó là điều mà Selene thật sự mong muốn.
Cô sẽ chiến đấu, để bảo vệ niềm hạnh phúc mà Krische không nhận ra rằng mình đang sở hữu.
‘... Krische-sama có lẽ sẽ chiến đấu giỏi hơn bất cứ ai. Có thể em ấy thậm chí sẽ trở thành một anh hùng được lưu danh sử sách. Nhưng Krische-sama mà tôi biết lại là một cô bé thích nấu ăn và thi thoảng lại tỏ ra hư hỏng một cách bất ngờ… Vì vậy, tôi phản đối.’
Khi Krische bắt đầu lui tới thao trường, Berry đã phản đối chuyện này một cách mạnh mẽ.
Lúc ấy, Selene vẫn còn nghĩ Krische chỉ là một cô bé có phần kỳ lạ, nên cô chẳng mấy bận tâm đến lời phản đối của Berry.
Gần đây, Selene mới dần hiểu ra ý nghĩa ẩn sau những lời ấy. Nhưng chỉ đến hôm nay, sau khi nghe Krische báo cáo, Selene mới thực sự thấu hiểu cảm xúc của Berry.
Ra là vậy… Selene nghĩ.
Berry hẳn đã là người đầu tiên nhận ra bản chất thật sự của Krische.
Cô ấy chắc hẳn đã sớm nghĩ đến những điều mà giờ đây mình mới nhận ra.
“Hiện tại… chị vẫn chưa đủ mạnh, vẫn chưa đủ giỏi…”
Selene khẽ thì thầm.
“Nhưng rồi một ngày nào đó, chị sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Đủ để có thể bảo vệ em, để em không cần phải cố gắng nữa.”
Cô khẽ hôn lên trán Krische, rồi từ từ nhắm mắt lại.
[note72474]
◍◍◍◍◍✿✿✿◍◍◍◍◍
Mừng ngày 30/4/2025 – năm mươi năm ngày mà cha ông ta đã thống nhất đất nước, dựng nên nền hoà bình, độc lập cho chúng ta ngày hôm nay.


5 Bình luận
Nếu bắt buộc phải nói lý do tại sao tới giờ, sau một tháng, mới có chương 16 thì...
Một phận dịch chậm là vì tui đã dành nguyên tháng nay để đọc hết một bộ Yủi Genblen cực kỳ ưng.
Và phần còn lại là vì lười:/