Chiều thứ Bảy đã đến.
Tôi và Aoi đứng trước trại trẻ, đợi Izumi và Hiyori đến.
Cơ sở này là nơi ở của những đứa trẻ không thể sống cùng cha mẹ vì nhiều lý do khác nhau.
Theo Izumi, có nhiều cơ sở như thế này trong thành phố và tỉnh.
Tôi sốc khi biết có rất nhiều trẻ em không thể sống với gia đình. Nghĩ lại thì, Aoi cũng từng ở trong hoàn cảnh tương tự khi tôi mới gặp cô ấy. Nếu mọi chuyện khác đi, có lẽ cô ấy đã phải sống ở đây.
Lần cuối tôi đến đây, suy nghĩ đó khiến tôi trĩu nặng.
“Đã hơn một năm kể từ lúc đó rồi nhỉ.”
“Ừm, thời gian trôi nhanh thật.”
Lần đầu chúng tôi đến đây là vào học kỳ đầu năm ngoái. Tôi đi cùng Aoi để hỗ trợ cho quá trình cải thiện danh tiếng. Kể từ đó, Aoi và Izumi đã đến thăm nơi đây thường xuyên. Nhờ vậy, những hiểu lầm của giáo viên về Aoi được xóa bỏ nhanh chóng, và nhân viên ở đây cũng bắt đầu tin tưởng cô ấy, như Izumi từng kể với tôi.
“Vậy hôm nay có kế hoạch gì? Chơi với bọn trẻ à?”
“Đầu tiên, chúng ta sẽ giúp bọn trẻ làm bài tập hè, sau đó chơi với chúng sau.”
“Hiểu rồi.”
Hỗ trợ làm bài tập cho học sinh tiểu học hay trung học không quá khó. Thực ra, tôi thấy nmay mắn khi bắt đầu bằng việc nhẹ nhàng hơn trước khi đối mặt với năng lượng vô hạn của bọn trẻ trong lúc chơi đùa.
“Xin lỗi vì để mọi người đợi nhé♪”
Izumi và Hiyori đến ngay khi tôi vừa cảm thấy nhẹ nhõm.
.
Izumi dẫn đầu khi chúng tôi bước vào cơ sở và đi đến phòng nhân viên.
“Chào buổi chiều!”
Giọng chào rộn ràng của Izumi vang lên khi cô ấy mở cửa.
Một nhân viên nữ trẻ tuổi nhận ra chúng tôi và tiến lại gần.
“Làm phiền chị lần nữa rồi ạ!”
“Chị phải cảm ơn em mới đúng. Chị nghe nói hôm nay có người mới tham gia à?” chị ấy hỏi, rồi hơi nghiêng đầu nhìn tôi.
Sau một lúc suy nghĩ, khuôn mặt chị ấy sáng lên vì nhận ra.
“Ồ! Em đã đến đây một lần trước đây, đúng không?”
Chờ đã—
“Khoảng một năm trước, phải không?”
“Vâng, lúc đó em đã đến cùng với hai bạn ấy.”
“Chị biết mà! Cảm ơn em rất nhiều vì đã quay lại!”
Chị nhân viên vỗ tay vui mừng.
“Chị có trí nhớ tốt thật đấy. Đã hơn một năm rồi, mà em mới chỉ đến có một lần.”
“Ừm, phần lớn khách đến đây là phụ nữ. Khách nam để lại ấn tượng mạnh hơn.”
Điều đó khá có lý. Tôi nhớ lần trước cũng rất ít nam giới đến đây.
Dù vậy, thật ấn tượng khi chị ấy nhớ tôi rõ ràng như vậy.
“Mời đi lối này,” cô ấy nói, dẫn chúng tôi đến phòng học.
Cửa vừa mở, một nhóm trẻ nhỏ đã vây quanh Izumi và Aoi.
“Lâu rồi không gặp mấy đứa!”
Hiyori và tôi đứng sang một bên, quan sát hai người được chào đón như những ngôi sao màn ảnh.
Không chỉ bất ngờ—mà còn choáng ngợp. Với bọn trẻ, những cô nàng lớn tuổi hơn đến thăm thường xuyên như họ như thể là thần tượng luôn rồi.
Dù vậy, thấy họ nổi tiếng đến vậy thật sự là điều đáng kinh ngạc.
“Được rồi! Hãy hoàn thành bài tập thật nhanh để sau đó chúng ta có thể chơi cùng nhau nhé!”
Với lời kêu gọi của Izumi, bọn trẻ đồng thanh hô “Vâng!” và bắt đầu làm việc.
Izumi và tôi giúp các học sinh trung học, trong khi Aoi và Hiyori hỗ trợ học sinh tiểu học.
Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ một số đứa sẽ phàn nàn, bảo không muốn làm bài tập hay muốn chơi ngay này nọ. Nhưng ngạc nhiên thay, tất cả đều tập trung và làm việc chăm chỉ.
Khi tôi hỏi Izumi, cô ấy giải thích rằng bọn trẻ háo hức hoàn thành bài tập để có thể tận hưởng thời gian rảnh rỗi. Hình như điều này xảy ra mỗi lần họ đến giúp chúng học tập.
Một số đứa thậm chí đã hoàn thành bài tập hè từ tháng Bảy và giờ đang tự nguyện học thêm.
Nghe vậy tôi hơi chạnh lòng—hè năm ngoái tôi còn chưa làm xong bài tập của mình. Có lẽ năm nay tôi nên học tập chúng.
“Chị ơi, giúp em chỗ này với được không?”
“Tất nhiên rồi. Chỗ nào vậy?”
Một cậu bé gọi Aoi, và cô ấy ngồi xuống bên cạnh, kiên nhẫn hướng dẫn cậu bé làm bài.
Thay vì đưa ra luôn đáp án, cô ấy đưa ra chỉ dẫn để giúp cậu tự tìm ra lời giải. Nhìn Aoi, tôi không khỏi nghĩ cô ấy trông giống một giáo viên thực thụ.
Không, không chỉ giống—với cậu bé đó, cô ấy chính là một giáo viên lúc này.
Tôi chợt nghĩ: Aoi thực sự rất phù hợp với việc này.
Việc này không chỉ là dạy kiến thức học thuật—mà còn là cách giao tiếp với bọn trẻ.
“Anh ơi, em cũng muốn anh dạy em.”
Khi đang mải suy nghĩ, một bé gái nhẹ nhàng kéo tay áo tôi.
“À, được thôi. Em đang gặp khó chỗ nào?”
Tôi ngồi cạnh và xem tập vở em ấy đang cầm.
Tôi dạy em, bắt chước cách Aoi giải thích cho cậu bé lúc trước.
Hai tiếng sau—sau một quãng nghỉ ngắn—bọn trẻ cuối cùng cũng xong bài tập.
Thật lòng, tôi không ngờ chúng có thể tập trung lâu vậy, đặc biệt là mấy đứa nhỏ tuổi hơn. Thật bất ngờ, nhưng chắc chơi với Izumi và Aoi vui đến mức đó.
Chúng tôi chuyển sang phòng giải trí và bắt đầu chơi với bọn trẻ.
Izumi khởi động trò chơi đuổi bắt với học sinh tiểu học. Hiyori chơi với các cô bé trung học cùng tuổi. Tôi chơi đá bóng và vài trò khác với các bé trai.
Aoi chăm sóc mấy đứa mẫu giáo tham gia trong lúc nghỉ ngơi.
Một vài nhân viên rảnh hôm nay cũng tham gia chơi cùng.
Sau 30 phút chơi—
“Xin lỗi…anh cần nghỉ một chút…”
Chắc đây chính là tình huống mà người ta nói là “thở hổn hển”.
Một học sinh cấp ba như tôi, chỉ biết tham gia câu lạc bộ về nhà, không thể theo kịp nổi năng lượng vô tận của bọn trẻ tiểu học và trung học được.
Khi tôi thở dốc, cảm giác quen thuộc ùa về—tôi nhớ mình cũng từng như thế này lần trước đến đây. Hụt hơi, tôi tựa vào bức tường ở góc phòng giải trí, nghĩ có lẽ đã đến lúc nên tập chạy bộ để tăng sức bền.
“Đây, cầm lấy.”
“Ồ, cảm ơn chị.”
Nhân viên nữ chào hỏi chúng tôi lúc đến đưa tôi một ít trà.
Tôi mở chai trà và uống, thỏa cơn khát, cuối cùng nhịp thở cũng đều lại. Khi nhìn quanh phòng—
“Hửm? Cô bé đó…”
Tôi nhìn thấy Aoi, và cùng lúc đó, lời nói bỗng bật ra khỏi miệng.
Bởi tôi nhận ra cô bé đó đang chơi cùng cô ấy.
“À, đúng rồi,” nhân viên bất ngờ lên tiếng.
“Giờ chị hiểu tại sao cô bé nhớ em rồi.”
Chị ấy gật đầu như vừa nhận ra điều gì đó.
“Cô bé đó đã gặp em và Aoi lần đầu tiên các em đến đây. Em có nhớ đã hỏi về cô bé lúc đó không?”
“Chờ đã… vậy đó là cô bé từ lần đó sao?”
Ký ức mơ hồ của tôi dần rõ ràng hơn.
Lần đầu tôi và Aoi đến đây, chúng tôi đã gặp cô bé đó.
Cô bé khi đó đang vẽ một mình ở góc phòng giải trí, hoàn toàn cô lập, như thể đang gánh vác sự cô đơn của cả thế giới trên đôi vai nhỏ nhắn kia. Dù ai có cố gắng nói chuyện, cô bé cũng không trả lời.
Hình ảnh cô độc của cô bé ấy khiến tôi nhớ đến lần đầu thấy Aoi dưới mưa ở công viên.
Hồi đó, Aoi chỉ lặng lẽ ở bên, âm thầm làm bạn với cô bé.
“Thật kinh ngạc…”
Không chỉ tôi bất ngờ.
“Thấy cô bé đó cười tươi và chơi với bạn bè như thế này…”
Đứa trẻ im lặng, cô đơn ngày nào giờ tràn đầy sức sống. Thật khó tin.
“Tất cả là nhờ Aoi.”
“Aoi?”
Nhân viên cúi đầu sâu, vẻ biết ơn hiện rõ trên khuôn mặt.
“Cô bé đó không mở lòng với bất kỳ ai sau khi đến đây. Nhưng với Aoi thì khác. Cô bé tin tưởng em ấy.”
Tôi nhớ lại lúc chúng tôi rời đi hôm đó, cô bé đã bám lấy Aoi, không muốn cô ấy đi. Nhìn lại, có lẽ mối dây liên kết đã bắt đầu hình thành từ lúc đó.
“Dù không có lịch hoạt động tình nguyện, Aoi vẫn đến thăm riêng cô bé. Nhờ vậy, cô bé dần mở lòng với những đứa trẻ khác, với Aoi làm cầu nối. Em ấy ở bên, không vội vã, kiên nhẫn theo từng bước của cô bé. Ngay cả bọn chị, nhân viên ở đây, cũng không thể làm được điều đó…”
Nghe điều này, tôi nhớ lại lần đầu gặp Aoi.
Hồi đó, tôi đã nhờ Izumi giúp Aoi kết nối với bạn bè trong lớp để xóa bỏ tiếng xấu của cô ấy. Aoi, vốn nhút nhát và khép kín khi đó dần trở nên cởi mở hơn, đặc biệt sau lễ hội trường, đến mức không còn cần tôi hỗ trợ nữa. Đến khi chuyển trường, cô ấy đã hòa nhập với lớp tốt hơn tôi rất nhiều.
Câu chuyện vừa nghe giống như một sự tương đồng hoàn hảo.
“Mọi người ở đây đều biết ơn Aoi.”
Nhân viên cúi chào rồi xin phép rời đi.
Ngay sau đó, Izumi tiến đến, cầm theo một ly nước.
“Cậu nói gì với chị nhân viên vậy?”
Cô ấy chắc đã để ý cuộc trò chuyện của chúng tôi. Ngồi xuống bên cạnh, Izumi tò mò hỏi.
“Họ kể về cô bé mà Aoi đang ở cùng.”
“Ồ, cô bé đó… Em ấy thay đổi thật đấy, phải không?”
Từ giọng điệu, rõ ràng Izumi hiểu tình hình.
“Em ấy thay đổi vì gặp Aoi.”
Lời nói của cô ấy như thể phỏng đoán, nhưng giọng điệu đầy chắc chắn.
“Sao cậu nghĩ vậy?”
“Với cô bé đó, Aoi giống như Akira đã từng với Aoi.”
“Tớ… với Aoi?”
“Giống như Aoi thay đổi sau khi gặp Akira, cô bé đó cũng thay đổi sau khi gặp Aoi.”
Izumi nhấp một ngụm nước trước khi tiếp tục.
“Tớ từng nghĩ con người không thể thay đổi.”
Lời nói có thể nghe tiêu cực, nhưng giọng điệu của Izumi lại bình tĩnh đến lạ.
“Tớ nghĩ bản chất của một người, được xây dựng qua hàng chục năm, không thể thay đổi dễ dàng thế được. Và có thể sống thật với chính mình, ngay cả khi đồng nghĩa với việc không thay đổi, là một niềm tự hào. Tớ tự nhủ sẽ giữ vững bản thân cho đến ngày chết.”
Không như Eiji, thật hiếm khi nghe Izumi nói những lời như vậy.
Nhưng tôi hiểu rõ lời cô ấy.
Asamiya Izumi luôn sống thật lòng với chính bản thân bất kể điều gì. Khi mọi người xa lánh Aoi vì mái tóc vàng của cô ấy, Izumi vẫn tiếp tục nói chuyện với Aoi mà không do dự. Cô ấy không bao giờ dao động hay để ý kiến bên ngoài khiến bản thân lung lay.
Bản chất kiên định đó chính là điều làm nên Izumi—và cũng là sự cuốn hút của cô ấy.
“Nhưng nhìn Aoi và Akira cùng nhau, tớ nhận ra con người có thể thay đổi. Và khi họ thay đổi, điều đó thật tuyệt đẹp. Thay đổi không dễ dàng, nhưng nếu xảy ra, là vì họ gặp một người quan trọng đến mức sẵn sàng thay đổi vì người đó.”
“Một người quan trọng, nhỉ…”
“Gặp được người có thể thay đổi mình cực kỳ hiếm. Nếu gặp được người như vậy, đó chắc hẳn là định mệnh, và nếu cuối cùng hai người có thể tiến tới với nhau, đó không chỉ là định mệnh nữa—mà là phép màu.”
“Vượt qua định mệnh—một phép màu…”
Người có thể thay đổi bạn có thể là bạn bè, tiền bối, đồng nghiệp, hay thậm chí là sếp.
Trong tất cả mối quan hệ, gặp được người như vậy chắc chắn rất hiếm.
Như Izumi nói, nếu người bạn yêu là người đó, thì đó thực sự là phép màu.
“…Tớ hơi ghen tị với Aoi và cô bé đó.”
Đây là lần đầu tôi nghe Izumi thừa nhận sự ghen tị với ai đó.
Chắc hẳn đó là cảm xúc thật của cô ấy.
Nhưng—
“Cậu không có gì phải ghen tị cả.”
Theo quan điểm của tôi, chính Izumi mới là người đáng ghen tị.
“Thay đổi không phải là điều tuyệt vời duy nhất. Tớ nghĩ việc trân trọng bản thân như cậu làm cũng rất tuyệt. Ít nhất với tớ, sức hút của Asamiya Izumi, cô bạn tớ biết, là sự kiên cường không bao giờ đánh mất bản thân dù cho có xảy ra chuyện gì.”
“Akira…”
“Hơn nữa, cuộc gặp gỡ giữa cậu và Eiji chẳng phải cũng là định mệnh hay phép màu sao?”
“Tớ và Eiji?”
Trong khoảnh khắc, Izumi trông ngạc nhiên.
Rồi, như gạt bỏ ý nghĩ đó, cô ấy cười lớn và trở lại như thường lệ.
“Không đời nào♪”
Cô ấy vẫy tay trước mặt, gạt đi những lời vừa rồi với thái độ thoải mái thường thấy.
“Quan hệ của tớ với Eiji không phải kiểu lãng mạn như vậy. Ít nhất, bọn tớ không nghĩ cuộc gặp gỡ đó là định mệnh. Đó là một mối quan hệ thực tế hơn. Nhưng—”
Izumi tiếp tục.
“Vì không phải là định mệnh, nên chúng tớ phải nỗ lực để ở bên nhau. Vì không phải phép màu, chúng tớ phải trân trọng nhau, chia sẻ lời nói và cảm xúc, và không bao giờ từ bỏ việc ở bên nhau.”
Nghe những lời của cô ấy, tôi nhớ đến điều Eiji thường nói.
Lời nói của cậu ấy gần như là một phương châm đã dẫn dắt tôi bấy lâu nay.
Về cơ bản, con người không thể thực sự hiểu nhau.
Không thể hiểu được toàn bộ cảm xúc của ai đó mà không có sự giao tiếp.
Đó là lý do việc bày tỏ bản thân qua lời nói rất quan trọng.
À, tôi hiểu rồi… Tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng hiểu ý Eiji luôn muốn nói.
Cách Izumi và Eiji cởi mở bày tỏ tình yêu của họ có lẽ là cách họ nỗ lực để ở bên nhau.
Vì họ hiểu mối quan hệ của họ không phải định mệnh hay phép màu gì, họ chọn cách này để bảo vệ điều quan trọng với họ.
Điều đó khiến tôi nhận ra một lần nữa, mối quan hệ giữa con người có thể có vô vàn hình thức khác nhau.
“Cảm giác của tớ chỉ là suy nghĩ viển vông thôi. Một chút ghen tị, cậu biết đấy. Eiji và tớ đã đủ hạnh phúc rồi, nên đừng lo lắng. Điều tớ muốn nói là, với cô bé đó, Aoi chính là người định mệnh đó. Nhưng với Aoi, gặp được Akira vừa là định mệnh, vừa là phép màu.”
Izumi nói với nụ cười tinh nghịch thường ngày.
Thấy cô ấy trở lại bình thường, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Ừm… Tớ cũng muốn nói về điều đó…”
Mặc dù tôi đồng ý, tôi vẫn cảm thấy chút nghi ngờ.
“Muốn nói gì cơ?”
“Nếu tớ thực sự là người khiến Aoi thay đổi, tớ sẽ rất vui, nhưng tớ không biết liệu gặp Aoi có làm thay đổi tớ không… Thành thật, tớ không cảm thấy mình đã trưởng thành hay thay đổi dù chỉ một chút nữa.”
Kể từ khi gặp lại, tôi thấy rõ Aoi đã thay đổi bao nhiêu.
Nhưng với bản thân mình, tôi thực sự không biết.
“Ừm, có lẽ cậu đã thay đổi khoảng 1mm chăng?”
“…Chả có ý nghĩa gì hết cả.”
Tôi lẩm bẩm, và Izumi cười đầy thú vị.
“Ừm, thật khó để nhận ra sự thay đổi ở chính mình.”
Đứng dậy, Izumi để lại những lời đó rồi bước về phía bọn trẻ.
Cuối cùng, tôi vẫn không chắc… Nếu cô ấy đã nói vậy, tôi ước gì cô ấy ít nhất đưa ra lời giải thích rõ ràng hơn.
“Dù sao cũng đúng. Thật khó để hiểu chính mình.”
Nghĩ vậy, tôi hướng mắt về phía Aoi. Từ xa, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Nhận ra tôi, Aoi mỉm cười và nói gì đó với cô bé bên cạnh.
“Có chuyện gì vậy…?”
Cô bé sau đó chạy đến chỗ tôi.
“Anh ơi, anh chơi với em nhé?”
Cô bé hỏi, mỉm cười rạng rỡ, dù hơi ngại ngùng.
Tôi không thể không mỉm cười.
“Được thôi, chúng ta chơi cùng nhau nào!”
Cô bé nắm tay tôi, và chúng tôi chạy đến chỗ Aoi và những người khác.
Và thế là tôi chơi với bọn trẻ đến khi kiệt sức hoàn toàn.
*
Chúng tôi rời cơ sở chăm sóc trẻ em sau 5 giờ chiều một chút.
Vì sẽ chia tay tại đó, tôi chào tạm biệt Izumi và Hiyori, trở về ga, và lên tàu.
Ba ngày nữa, chúng tôi sẽ đi chuyến dã ngoại đến khu glamping nên sẽ sớm gặp lại. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy chút buồn khi chia tay. Có lẽ là vì tôi vui mừng về cuộc hội ngộ hơn mình nghĩ. Hoặc có thể là vẻ đẹp thoáng qua của khung cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ tàu khiến tôi cảm thấy vậy.
“Dù sao, cách cô bé đó thay đổi thật đáng kinh ngạc.”
“Thật đấy, đúng không? Thật bất ngờ mà.”
“Nhân viên và Izumi đều nói rằng nhờ em, Aoi, em ấy đã thay đổi.”
“Không đúng đâu… Em chỉ ở bên em ấy thôi.”
“Đôi khi, chỉ cần ở bên cạnh là đã đủ rồi.”
Aoi biểu lộ vẻ suy tư như đang suy nghĩ những lời tôi nói.
“Nếu em thực sự là lý do cô bé thay đổi, thì điều đó là nhờ anh, Akira.”
“Anh sao?”
Aoi mỉm cười hoài niệm và nhìn ra hoàng hôn ngoài cửa sổ.
“Khi em còn học mẫu giáo, em không có bạn và thường ở một mình. Nhưng anh đã đến và nói chuyện với em. Em nhút nhát như vậy, mà anh vẫn ở bên cạnh em. Và không chỉ vậy—”
Đôi mắt cô ánh lên, phản chiếu màu sắc của hoàng hôn.
“Anh đã đến bên em khi em không biết làm gì ngoài đứng một mình trong công viên dưới mưa. Anh ở bên em khi còn nhỏ, khi chúng ta gặp lại, và ngay cả bây giờ nữa. Em chỉ giúp đỡ cho cô bé như những gì anh từng làm cho em. Lý do cô bé có thể thay đổi là nhờ nỗ lực của chính em ấy.”
Nghe lời Aoi, tôi không khỏi suy nghĩ.
Không nghi ngờ gì, nỗ lực của cô bé là phi thường. Với một đứa trẻ quyết định tự mình hòa nhập vào nhóm chắc chắn cần nhiều can đảm hơn chúng ta, người lớn, có thể tưởng tượng—có lẽ đủ để gây sợ hãi.
Cũng như ngôi nhà hay trường học của trẻ là cả thế giới của chúng, với cô bé, cơ sở chăm sóc trẻ em là cả thế giới của cô bé ấy. Nếu mọi chuyện không suôn sẻ, cô sẽ đối mặt với sự cô lập hoàn toàn. Dù vậy, cô đã tìm được can đảm để thử, và lý do thì rõ ràng.
“Cô bé ấy làm được vì có em ở bên, Aoi.”
Làm cho người khác những gì mình từng được nhận khó hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Việc Aoi có thể làm điều đó một cách tự nhiên là một trong những phẩm chất thực sự đáng kinh ngạc của cô.
Điều đó khiến tôi nghĩ.
“Aoi, anh nghĩ em sẽ rất phù hợp với những công việc cần sự hỗ trợ và thấu hiểu người khác.”
“Hả…?”
Aoi nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
“Như làm việc tại một cơ sở chăm sóc như chỗ chúng ta đến hôm nay, làm giáo viên mẫu giáo hoặc tiểu học… Hoặc thậm chí làm việc cộng đồng chẳng hạn. Anh nghĩ có những việc chỉ em có thể làm được, Aoi.”
“Những việc chỉ em làm được…”
Cô lặp lại lời tôi nói như đang suy ngẫm ý nghĩa.
“Anh thực sự nghĩ vậy sao?”
“Anh tin là vậy. Anh tin em hoàn toàn phù hợp.”
“…Em không biết mình có phù hợp không, nhưng nếu anh nói vậy, Akira, em sẽ cân nhắc.”
Khi tôi trả lời đầy tự tin, Aoi mỉm cười và gật đầu.
“Thực ra, ngay sau khi học kỳ đầu bắt đầu, chúng em đã có buổi tư vấn nghề nghiệp. Nhưng lúc đó em không nghĩ ra được gì, nên em nộp phiếu khảo sát trắng.”
“Anh bảo đảm luôn—dù anh không chắc lời nói của anh có đủ giá trị.”
“Không, nghe anh nói vậy khiến em tự tin hơn.”
Sau đó, chúng tôi nói về tương lai của mình.
Những điều chúng tôi muốn làm, liệu đi học đại học có phải ý hay không, và nhiều thứ khác nữa. Mọi thứ vẫn còn mơ hồ, và con đường sự nghiệp của Aoi chưa được quyết định, nhưng nghĩ lại, đây có lẽ là lần đầu chúng tôi nói về tương lai cùng nhau.
Hồi đó, chúng tôi quá bận tâm lo lắng đến hiện tại đến mức không thể tưởng tượng được việc bàn về tương lai.
Vì thế, tôi chắc chắn rằng việc có thể nghĩ về tương lai cùng nhau bây giờ là một điều may mắn.
Khi tàu nhẹ nhàng lắc lư, chúng tôi tiếp tục cuộc trò chuyện bất tận về một tương lai lấp đầy bằng những giấc mơ và khả năng trong suốt chuyến đi về nhà.


2 Bình luận