Volume 3: Tsukuyomi, Tổ Chức Hắc Ám
Chương 03: Nguồn thu nhập tự nhiên của Tsukimori-gumi
3 Bình luận - Độ dài: 4,575 từ - Cập nhật:
“Tôi hay tuần tra vào ban đêm, vì những hàng quán mở vào giờ đó thường gặp rắc rối. Thế nên, đồng hồ sinh học của tôi đã chuyển hẳn về đêm.”
Ánh đèn neon mờ ảo phủ lên những con phố. Bang chủ Tsukimori ngoảnh đầu lại, mỉm cười nhìn tôi trước khi dùng ngón tay đẩy gọng kính. Người qua đường bàn tán, “Thằng kia là yakuza đấy!”, nhưng anh ta có phải yakuza đâu. Tôi biết rõ điều đó, vì đã dùng năng lực telekinesis để kiểm tra hồ sơ từ Sở Cảnh sát Thành phố và chắc chắn rằng cái tên “Tsukimori-gumi” không có trong bất kỳ danh sách băng đảng tội phạm nào – dù chính thức, không chính thức hay trong diện tình nghi. Tsukimori-gumi thực chất chỉ là một hội tương trợ. Đúng là không thể chỉ nhìn mặt mà đánh giá một con người. Bang chủ Tsukimori thực sự đã không màng tính mạng để cứu tôi.
Tôi được ông Miyama chính thức bổ nhiệm làm vệ sĩ của Bang chủ, công việc của tôi là không rời anh ta nửa bước và luôn đề cao cảnh giác. Tuy nhiên, tôi dám cá rằng chẳng có tên du côn nào trong cái thiên đường tội phạm Tokyo này dám gây sự với một người đàn ông mặc quần jean cũ rách, áo ba lỗ mỏng dính ôm sát thân hình rắn chắc với cơ bắp chi chít như anh ta. Không biết còn tưởng Bang chủ mới là kẻ đi tìm đối thủ để đánh nhau. Vậy mình đi theo làm vệ sĩ để làm gì chứ?
“Những Dị khách có được phép kinh doanh hợp pháp không, thưa ngài?”
“Đừng gọi tôi là ‘ngài’. Còn về câu hỏi của cậu, tôi sở hữu tất cả các cửa hàng quanh đây rồi thuê họ làm bán thời gian.”
“Chẳng phải đó là lao động bất hợp pháp sao?”
“Bọn tôi cứ giả vờ không biết. Chỉ cần lèo nhèo một chút là cảnh sát sẽ cho qua. Dù sao thì họ cũng chẳng có đủ thời gian hay nhân lực để bắt bớ mấy vụ lặt vặt như thế.”
Quá mượt!
Nhưng những gì anh ta nói hoàn toàn đúng và rất cần thiết.
Bỏ qua vấn đề pháp lý, điều mà các Dị khách cần nhất bây giờ là một công việc ổn định và một nơi để ở. Nếu cứ trông chờ pháp luật giải quyết, chắc chắn sẽ có người chết – vì đói, vì lạnh, hoặc vì bị côn đồ xử. Thay vì trộm cắp kiếm sống, tốt hơn hết là làm một công việc phi pháp nhưng vô hại.
“Tiền để duy trì hội tương trợ không tự nhiên mà có. Ban đầu, tôi bỏ tiền túi ra, nhưng tất nhiên tôi không thể chu cấp cho hơn 800 người mãi được. Chỉ riêng tiền lương thực đã tốn 24 triệu yên rồi. Tôi cần họ tự kiếm sống, có tiền trang trải cuộc sống và bớt phụ thuộc vào hội.”
“Chà… Nghe thôi đã thấy nhức đầu rồi.”
800 người nhân với 1,000 yên/ngày nhân với 30 ngày… đúng là con số khổng lồ.
Thành thật mà nói, phần lớn Dị khách chỉ là những kẻ ngốc đến Tokyo mà chẳng có chút chuẩn bị nào, để rồi chết đói trên đường. Tất nhiên, cũng có người suy tính kỹ càng nhưng lại gặp vận rủi, nhưng số đó chỉ chiếm thiểu số.
Ở nơi đất khách không có ai để dựa dẫm, họ chỉ còn cách sống nhờ vào việc phi pháp. Dù có chấp nhận trục xuất, họ cũng phải xếp hàng chờ hàng tháng trời.
Càng nghe Bang chủ giải thích, tôi càng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn nạn Dị khách ở Nhật Bản.
Nếu một người nước ngoài nhập cảnh vào Nhật Bản với visa du lịch nhưng không rời đi khi visa hết hạn, họ sẽ bị xem là lưu trú bất hợp pháp và bị giam tại cơ sở của Bộ Tư pháp. Tùy trường hợp, một số người có thể được miễn trừ hình phạt, nhưng những ngoại lệ này ngày càng hiếm, đặc biệt là trong thời điểm hỗn loạn hiện nay. Hậu quả là nhiều người bị giam giữ trong thời gian dài hơn dự kiến, khiến căng thẳng tích tụ và dẫn đến hàng loạt vụ tự sát. Đến giờ, vấn đề này vẫn chưa được giải quyết.
Hiện tại, Nhật Bản có hơn 18 cơ sở giam giữ người lưu trú bất hợp pháp, với tổng số tù nhân lên đến khoảng 30,000 người. Tuy nhiên, theo số liệu mới nhất từ Bộ Tư pháp, vẫn còn hơn 110,000 du khách lưu trú bất hợp pháp chưa bị bắt giữ. Dĩ nhiên, không có đủ nhà tù để chứa hết họ. Do trạng thái cư trú được tự động cập nhật sau một khoảng thời gian tùy ý, số lượng người ở quá hạn bất hợp pháp sẽ không giảm xuống trừ khi họ tự nguyện trình diện để bị trục xuất. Lỗ hổng trong hệ thống trục xuất bắt buộc chính là nguyên nhân khiến vấn đề này mãi chưa được giải quyết.
Nói ngắn gọn cho dễ hiểu thì quá trình trục xuất chỉ có thể diễn ra nếu người đó chấp nhận bị trục xuất. Nếu họ từ chối, hoặc chính nước mẹ đẻ của họ từ chối tiếp nhận, thì Nhật Bản chỉ biết bó tay chịu chết.
Trong quá khứ, từng có sự cố khi một người đàn ông bị trục xuất về nước trên một chuyến bay dài hàng chục tiếng đồng hồ với tay chân bị trói chặt và miệng bị bịt kín, hậu quả là người đó đã không may qua đời. Kể từ đó, Bộ Tư pháp đã trở nên cực kỳ thận trọng với việc trục xuất bắt buộc. Và tin tức về sự cố kia đã đến tai những người đang bị giam giữ, khiến họ thêm phản đối việc bị trục xuất về nước. Một vòng luẩn quẩn không hồi kết.
Đen đủi thay, những rắc rối không đơn phương kéo đến từ những người nhập cư bất hợp pháp. Quê nhà của họ cũng không muốn chứa chấp những kẻ gây rối lưu trú trái phép trên lãnh thổ nước khác. Việc đó chẳng ảnh hưởng gì đến họ, vậy nên các quốc gia đó đều tìm mọi cách để từ chối việc tiếp nhận. Quan điểm của họ là những kẻ đó đã gây rối trên đất Nhật Bản thì khi về đây cũng sẽ làm điều tương tự. Nhật Bản có phải cái thúng rác của mấy người đâu cơ chứ.
Thêm một điều bất cập nữa là những ai đăng ký khám chữa bệnh tâm thần cũng sẽ không bị trục xuất. Thành ra những ai đầu óc khỏe mạnh vẫn nộp đơn đăng ký để tránh bị bắt giữ.
Các Dị khách giờ còn đúng ba lựa chọn: lợi dụng lỗ hổng pháp lý để tiếp tục kí sinh lên Nhật Bản, đi ăn cướp, hoặc chết đói trong lúc chờ các thủ tục pháp lý được phê duyệt. Vì phần lớn những Dị khách đều làm đám dở dở ương ương, tôi thấy họ cần phải nhận lấy vài bài học cho riêng mình. Tuy nhiên ở tình hình hiện tại, cái tư tưởng “Lũ rác rưởi chết hết đi!” đang dần trở thành một vấn đề to lớn trong mắt tôi.
Đây là một vấn đề mà do chính tay tôi gieo mầm, sau đó nó đã đâm chồi nảy nở với tất cả những dưỡng chất và nước mà nó cần. Nói ra thì nghe thật lạ, nhưng những kẻ ngu xuẩn với cái đầu chỉ để mọc tóc cùng với quy trình pháp lý rối rắm và lỏng lẻo của chính phủ Nhật Bản đã tạo thành một sự kết hợp đầy tương hỗ. Chỉ có điều là theo hướng cực kỳ tệ hại.
Và giờ thì ta có người đàn ông này, người mở toang cánh cửa của nhà mình, lấy tiền túi ra trả những khoản chi phí trên trời mà không mong nhận lại bất cứ điều gì, thậm chí hàng đêm còn vác mặt ra đường để giúp cho thành phố thêm tốt đẹp hơn.
Thánh sống à?
“Cậu quên bản thân cũng là một Dị khách rồi à? Nếu không chăm chỉ làm việc thì cũng sẽ chết đói đấy.”
“À, phải rồi, thưa Bang chủ.”
Chết, tí thì quên, mình đang giả vờ là một Dị khách không có gia đình và bị mất trí nhớ mà. Phải tỏ ra là mình quan tâm đến vấn đề này mới được. Được rồi, không suy ngẫm các kiểu nữa.
”Chúng ta đã đến điểm dừng đầu tiên rồi. Tôi bước vào đây! Vẫn buôn may bán đắt chứ, bà Dora?”
Sau khi hăng hái đẩy tung cánh cửa kính của một tòa nhà văn phòng nhỏ bé, nằm lọt thỏm giữa các tòa nhà xung quanh, Bang chủ lên tiếng gọi một bà cô người ngoại quốc đang sắp xếp những chiếc lọ lên kệ trong một cửa hàng bên cạnh.
“Bang chủ! Cám ơn quý ách đã luôn ủn hộ!
Người phụ nữ tuổi tầm bốn mươi vừa vui vẻ trả lời có một mái tóc màu vàng nhạt, và những nếp nhăn rõ nét và tàn nhang trên khuôn mặt rám nắng, cùng một nụ cười thiếu đi vài chiếc răng. Trên tai cô ta là hai chiếc khuyên vòng tròn lớn treo lủng lẳng.
Trên trần nhà treo những bó thảo dược khô và những chậu hoa, những ván gỗ chiếm phần lớn trong cách bài trí nội thất của nơi này. Với dung mạo của cô ta, nơi đây trông chẳng khác nào cửa hàng của một mụ phù thủy.
“Đây là Diandra Ionescu từ Romania. Chúng tôi gọi cô ấy là Dora. Dora, đây là một Dị khách bị mất trí nhớ.”
“Mất trí… khớ?”
“À, cậu này là bạn. Bạn. Từ Tsukimori-gumi.”
“A! Bạn! Cám ơn quý ách đã luôn ủn hộ!”
“Rất vui được gặp cô.”
Cô Dora kia nắm lấy tay tôi và lắc một cách thân mật sau khi kết thúc phần giới thiệu.
“Cửa hàng này bán gì vậy? Thảo dược sao?”
Tôi tò mò hỏi khi thấy những chiếc lọ không dán nhãn chứa một loại dung dịch có màu như mật ong được đặt lên kệ, cạnh những bó rễ cây khô héo mà tôi cũng không biết là cái gì. Bang chủ nhận lấy một lọ từ cô Dora rồi trả lời cho tôi biết.
”Là mật ong phê đá [note73013] đấy.”
“Cái gì cơ!?”
Ê ê ê ê, ông anh có chắc Tsukimori-gumi không phải một băng đảng yakuza không đấy? Làm ơn đừng nói tôi cái hội tương trợ này kiếm sống bằng việc bán cần sa nhá.
Nhìn thấy sự lo âu và hoảng hốt trên khuôn mặt tôi, Bang chủ bật cười rồi ném cho tôi một lọ.
“Nhận lấy này. Đừng lo, chúng tôi toàn dùng nguyên liệu tự nhiên thôi. Trong này có chứa mật ong thật, oải hương, hương thảo… uh, gì nữa nhỉ?”
“Nguyên liệu là oải hương, hương thảo, cây cỏ ngọt và sả.”
“À, à, phải rồi. DD còn thuê cả người về canh tác cho nữa. Đống thảo dược này là do chúng tôi tự trồng hết đấy.”
“DD là ai thế?”
“Doctor Degenerate. Lang băm của Tsukimori-gumi.”
“Nghe sợ nhỉ.”
Tôi luôn lấy làm tự hào việc Amaterasu sở hữu nhiều cá tính độc đáo, nhưng Tsukimori-gumi cũng chẳng kém cạnh là bao. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy cái từ “lang băm” được đem ra sử dụng nghiêm túc. Dù sao cũng là một tổ chức cưu mang Dị khách mà. Việc họ chứa chấp nhiều thành phần quái dị cũng là chuyện bình thường.
Thế là tôi tò mò nhúng đầu ngón tay của mình vào trong lọ và liếm thử một cái. Ngờ đâu đây chính là loại mật ong ngon nhất tôi từng được nếm qua. Vì quá ngon nên tôi chấm mút thêm sáu lần nữa, thơm không tả nổi.
“Món này thì cháy hàng chắc rồi. Anh có chắc là trong mật ong không chứa chất cấm không? Vì không thể nào lại ngon như thế này được.”
“Dora làm việc ở một trang trại mật ong tại quê nhà, vậy nên đây hẳn là công thức gia truyền của nhà cô ấy. Vậy cô Dora, việc làm ăn thế nào rồi? Kiếm được nhiều tiền chứ?”
“Tiền, vâng! Nhiều, nhiều tiền. Chủ đề mới, thêm thảo dược. Từng này.”
Dora dùng tay tạo hình quả núi. Bang chủ gật đầu.
“À, cô muốn có thêm thảo dược sao? Được rồi, ngày mai tôi sẽ mang chúng tới.”
”Cám ơn quý ách đã luôn ủn hộ, Bang chủ!”
“Không có gì đâu. Cô cũng đừng làm việc muộn quá nhé?”
Bang chủ bắt tay cô Dora rồi vẫy tay tạm biệt. Tôi lại theo chân anh ta trở lại khu phố sá nhộn nhịp. Khi anh ấy bắt đầu bước đi với hai tay đút túi và đôi bờ vai ngẩng cao đầy tự tin, tôi bất giác cảm thấy tấm lưng của anh ấy trông thật đáng tin cậy.
Rõ ràng anh ta là một ông chủ tuyệt vời. Tôi vẫn còn thấy ấn tượng với việc anh ta nhắc nhở nhân viên của mình đừng làm việc đến khuya. Thông thường thì mấy tay ông chủ khác chỉ biết mắng nhiếc “Đó là trách nhiệm của cậu mà!”, “Tôi trừ lương!”, và “Trong hôm nay nhớ xong hết đống này!”.
Những cửa hàng khác trên tuyến đường tuần tra của Bang chủ hóa ra cũng toàn Dị khách đến làm việc. Rất nhiều Dị khách kinh doanh trong những cửa hàng nhỏ bé nằm trong những khu nhà xập xệ, số khác thì làm bán thời gian trong những quán ăn chật hẹp, không thì mở những quán chui trong các con hẻm. Nhiều nơi còn được bố trí vệ sĩ vì nhiều lý do khác nhau. Theo lời của Bang chủ, các thành viên của Tsukimori-gumi đã tản ra và làm ăn trên khắp Tokyo này.
Những người này kiếm sống bằng rất nhiều cách.
Các Dị khách có thể mở những quán ăn phục vụ những món ăn từ nền ẩm thực nước họ.
Nhiều cửa hàng khác thì bày bán đồ thủ công truyền thống của nước mình.
Nhiều cửa hàng còn bán rau củ quả trồng ngay trên mái nhà với ưu điểm nổi bật nằm ở sự tươi ngon của chúng.
Những Dị khách am hiểu về công nghệ thì giúp ích bằng cách lập nên các trang web thương mại điện tử và lắp đặt hệ thống thanh toán cho các cửa hàng khác.
Muốn lao động nặng nhọc ở những nơi như công trường thì chỉ cần biết tí tiếng Nhật là xong. Thêm vào đó, những cư dân của Tsukimori cũng cần ai đó nấu nướng, giặt giũ cho. Việc đó cũng được tính là việc làm, luong bổng thì được trích ra từ túi của Bang chủ. Tôi cũng là một người hưởng lương trực tiếp từ túi tiền của anh ta.
Dĩ nhiên không có chuyện hơn 800 người có thể sinh sống trong dinh thự Tskumori được. Vậy nên họ mới phải nới dài tầm mắt xuống khu vực ngoại thành của thành phố và sống trong những căn nhà cho thuê mà họ tìm được. Những Dị khách hiện giờ không có được thiện cảm của xã hội Nhật Bản cho lắm, vậy nên quá trình tìm nhà càng thêm khó khăn hơn. Tuy nhiên, cũng có những ngoại lệ—một ví dụ tiêu biểu là hãng Bất Động Sản Kaburagi, một cái tên quen mà lạ, lạ mà quen.
Nhiều nơi chỉ cần nghe thấy từ “Dị khách” là đã lạnh nhạt không muốn cho thuê rồi, dù cho nơi đó cho dân thuê hay phục vụ mục đích thương mại. Những Dị khách thì không có người bảo lãnh, hay có thói quen ăn trộm đồ đạc (không chỉ mấy đồ dễ mang đi như bếp ga, có người từng tháo cả khung rèm cửa rồi rao bán nó trên mạng), có lối sống ồn ào, môi trường sinh hoạt thì như cái chuồng lợn, dễ gây gổ đánh lộn, đột ngột chết vì những nguyên do bất thường, và hay lẻn đi vào ban đêm dù cho có giờ giới nghiêm rõ ràng. Hiển nhiên là không phải Dị khách nào cũng thế, nhưng vì số lượng những thành phần bất hảo là quá nhiều nên ai nấy cũng gộp chung tất cả lại và đặt cho họ biệt danh “Khách hàng xấu”, rồi đuổi họ đi ngay khi gặp mặt.
Nhưng may mắn là vẫn còn Bất Động Sản Kaburagi. Người chủ, một tuyệt sắc giai nhân, am tường vô số ngôn ngữ như thể gió xuân phiêu du qua bao miền đất lạ, sẽ đích thân phỏng vấn từng người thuê nhà một. Nếu đã xác định người đó có khả năng chi trả, cô sẽ cho họ thuê ngay lập tức, dù có là Dị khách đi chăng nữa. Trái tim từ bi của cô bao la đến nỗi cô sẽ làm ngơ mỗi khi người thuê nhà tự ý xẻ nhỏ một căn phòng rồi đem cho người khác thuê lại.
Không thể ngờ Kaburagi lại làm những chuyện như thế. À đâu, mình nhớ là cô ấy từng nói là muốn giúp những nhà đầu tư nước ngoài đặt chân vào thị trường trong nước bằng cách ủy quyền mua bất động sản mà nhỉ?
Tuy nhiên, vì đã mất sạch ký ức nên tôi chẳng nhớ Kaburagi là cái cô nào. Hẳn cô ấy là sự kết tinh của sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nét đáng yêu khiến lòng người rung động, ý chí làm việc như hơi thở núi rừng, ẩn sau đôi mắt biết cười là khí chất tinh quái, cùng giấc mơ trở thành công chúa cháy bỏng đến nỗi cô bỏ tiền ra để mua tước vị và đang lên kế hoạch xây một tòa lâu đài.
Dù cho những Dị khách ở Tsukimori chỉ bặp bẹ được vài từ tiếng Nhật, chí ít thì cũng là đủ để giao tiếp qua lại. Chính xác hơn là sau khi gia nhập Tsukimori-gumi, những Dị khách đều được khuyến khích học đôi ba câu từ tiếng Nhật cần thiết cho việc kinh doanh, và chỉ khi đấy họ mới được phép mở cửa hàng dựa trên những thế mạnh của bản thân. Tuy nhiên, vốn tiếng Nhật còn hạn chế khiến cho việc giao tiếp ở những mức độ chuyên sâu gặp nhiều khó khăn, vậy nên cứ cách vài cửa hàng, tôi lại phải thể hiện trình độ của một EIKEN Cấp 1 [note73014] để giải quyết những vấn đề mà chủ tiệm đang gặp phải. Bang chủ cứ cảm ơn tôi rối rít. Vinh dự là của tôi, thưa Bang chủ!
Nhờ vậy, tôi được dịp hiểu thêm về những khó khăn và hoản cảnh của những Dị khách, những điều mà trước khi tôi chỉ được thấy qua tin tức và mạng xã hội. Buổi đi tuần của chúng tôi cứ thế tiếp diễn cho đến khi chúng tôi dừng chân ở một cửa tiệm bán bột cà-ri nguyên chất.
Prakash Kumar-shi là một chàng trai trẻ người Ấn Độ, cậu ta đã từ bỏ công việc văn phòng ở quê nhà để đến khai mở tâm trí tại một “dị điểm năng lực” như Tokyo. Khi sang đây thì cậu ta đã bị đám yakuza lừa cho trắng túi.
Mang tiếng là bán bột cà-ri nhưng sự thật là thanh niên Ấn Độ này mù tịt về khoản gia vị. Như những người khác, thanh niên này chỉ việc ra chợ mua bột cà-ri về rồi tự chế biến, nên không thể nói là hàng nguyên chất được đâu. Tuy nhiên, theo lệnh Bang chủ, việc của thanh niên này là đứng ra giữa phố rồi cầm tấm bảng in đề dòng chữ “Bột Cà-ri Chất Lượng Cao” to tướng rồi bán cái loại bột cà-ri mua ở chợ trộn lẫn với tí thảo dược. Với cái bộ ria mép Ấn Độ với làn da ngăm đen dưới bộ phục trang Ấn Độ thì ai nhìn vào cũng sẽ thấy ngay thanh niên này gốc Ấn. Trong làm ăn, khách hàng mà thấy được một anh người Ấn đứng bán cà-ri thì họ sẽ ngay lập tức nghĩ rằng “Uy tín đấy!” rồi nhảy bổ vào mua. Nghe thì như lừa đảo vậy, nhưng trong trường hợp này lại không. Suy cho cùng thì đây vẫn là loại cà-ri ăn được. Tình cờ thay, Tsukimori-gumi cũng có một bà cô người Brazil bán “Đậu Cà Phê Nguyên Chất.”
Bang chủ đang trò chuyện thân mật với thanh niên Prakash, người có thể nói tiếng Nhật khá lưu loát, rồi đổi tí mật ong phê đá của cô Dora lấy chỗ bột cà-ri nguyên chất.
Mấy thằng cha này hài hước phết nhở!? Hay là mình biến nguyên cái bang hội Tsukimori-gumi thành một tổ chức hắc ám luôn nhỉ? Mà thôi, bình tĩnh quan sát thêm một thời gian cũng không chết ai.
Đang vẩn vơ suy nghĩ, bỗng một thằng giang hồ diện toàn đồ đen giống yakuza xuất hiện ngay trước mặt tôi. Thanh niên này hai tay đút túi quần trông rất “hổ báo cáo chồn”.
“Hế lô người anh em, dạo này làm ăn khấm khá phết nhở?”
Hú hú, câu cửa miệng huyền thoại đây rồi! Ông cháu này hẳn phải là dân yakuza chính hiệu! Nhưng mà đem ra so với Bang chủ thì nhìn như bố với con ấy.
“Đây là địa bàn của băng Tanioka-gumi. Ai cho mày bán đồ ở đây thế hả? Khẩn trương khai báo cho tao mau!”
“Ơ anh ơi, bọn em xin lỗi ạ. Bọn em đi chỗ khác đây.”
“Nín cái mỏ. Không xì tiền ra đây tao đập chết!”
Bang chủ tiến tới trước mặt Prakash, người đang run lên vì sợ, và cúi đầu xin lỗi. Thanh niên yakuza thấy tự nhiên có thằng cha to như khỉ đột cúi đầu xin lỗi nên tưởng ta đây là bố thiên hạ.
Mày nghĩ mày là ai mà Bang chủ phải cúi đầu xin lỗi hả!? Mày mới là thằng phải xì tiền ra ấy!?”
Là vệ sĩ của Bang chủ, tôi không thể trơ mắt nhìn. Dù cho chúng tôi có đang làm ăn bất hợp pháp đi chăng nữa thì cũng đếch phải cúi đầu trước bố con thằng nào cả. Thằng ranh con sẵn sàng bị ăn đập đi!
Tôi nhảy ra ngay trước mặt Bang chủ. Anh ta thấy vậy liền nói nhỏ “Oi, đừng có gây sự với nó!”, tôi cũng đồng ý với anh ta. Với thằng này thì phải giải quyết trong ôn hòa.
“Mày là thằng nào? Không phận sự thì cút cho khuất mắt tao!”
“Thôi anh ơi, chúng mình bình tĩnh nói chuyện đi. Anh có muốn nếm thử tí mật ong—ơ, dây giày của anh vừa đứt kìa. Có vẻ hôm nay anh đen đủi rồi. Về nhà đi cho lành anh ạ.”
“Mày phê đồ à? Dây giày thì tao quan tâm làm đéo gì. Lại còn mật ong? Mày tin tao tẩn mày một trận không?”
Ông cháu yakuza nhìn xuống dây giày một cái rồi lại ngước lên. Mặt thanh niên cũng có vẻ khó chịu nhưng vẫn không không chịu để chúng tôi yên.
Chiêu đó không được à?
Tiếc thế. Anh muốn tha cho chú mày lắm mà không được. Thôi thì đành nâng độ đen đủi lên mức hai vậy.
Trong lúc thanh niên yakuza tiếp tục gân cổ lên dọa nạt, thì một tiếng tách! phát ra từ chỗ chun quần của hắn.
“Ê anh ơi, thắt lưng của anh đứt rồi kìa.”
‘Hả? Thắt lưng thì tao quan tâm làm đé—sao lại thắt lưng? Ơ CÁI THẮT LƯNG CỦA TAO!?”
Thanh niên yakuza này tròn xoe mắt khi thấy chiếc thắt lưng của bản thân đang treo lủng lẳng. Phản ứng buồn cười lắm chú em!
“Đen nhỉ?”
Tôi rút ngắn khoảng cách với thanh niên yakuza còn đang lúng ta lúng túng. Như thể đang đối mặt với một con quỷ khát máu, thanh niên đó loạng choạng lùi về phía sau, mặt trắng bệch như vừa gặp ma.
Tôi được đà dí sát mặt vào tai thanh niên ấy, thì thầm vài điều.
“Không biết cái gì sẽ ‘đứt’ nữa nhỉ. Chắc anh bạn nên phắn về nhà đi.”
“M-May cho chúng mày là tao có việc bận đấy! Tao đi đây! Hôm nay tao tha! B-B-Biết ơn đi mấy thằng khốn!”
Nói xong thanh niên chạy như bay luôn.
Nhanh đến mấy cũng thua “Song Chỉ Tuyệt Kỹ”, tôi dùng telekinesis thó ngay 55,000 Yên từ ví ông cháu luôn! Hoá ra cũng lắm tiền nhỉ?
“Tôi chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng có vẻ mọi chuyện đã xong xuôi. Cảm ơn vì sự giúp đỡ của cậu.”
“Cám ơn quý ách đã ủn hộ! Cám ơn quý ách đã ủn hộ!”
Bang chủ và Prakash cảm ơn tôi ríu rít, thấy vậy tôi cũng có chút ngại. Vui phết. Mặt tối của xã hội đôi khi cũng giải trí không kém phim truyền hình!
Vì quán của Prakash là chốt tuần tra cuối cùng, tôi và Bang chủ sau đó đã quay đầu trở về dinh thự Tsukimori.
Cứ tưởng tôi đã giải quyết êm xuôi cái tên yakuza đó rồi, chẳng hiểu sao mặt Bang chủ cứ cau có suốt đường về. Chẳng nhẽ mình làm hỏng chuyện rồi sao? Hay là mình phải cho thanh niên kia đi nhập viện nhỉ?
“Bang chủ, có chuyện gì không ổn sao?”
Nghe được câu hỏi đó, Bang chủ lưỡng lự một hồi rồi mới trả lời tôi.
“Cậu vừa mới gia nhập vào hôm qua, nhưng nói cho cậu biết chắc cũng không sao đâu. Cái tên yakuza vừa rồi đã nhắc đến cái tên ‘Tanioka-gumi’ đúng không? Tanioka-gumi là một băng đảng yakuza đã bùng nổ về quy mô trong một năm qua. Giờ chúng là băng đảng lớn nhất Tokyo này.”
“Là… vậy à?”
“Bọn chúng quấy rối việc làm ăn của chúng ta dữ lắm. Cái đám đã tấn công nhóm của cậu ngày hôm qua cũng thuộc băng Tanioka-gumi. Dù cho tối nào tôi cũng đi tuần, tôi không thể có mặt ở mọi nơi được. Vì vậy… Thành thật xin lỗi vì nói ra điều này, với tình hình hiện tại, Tsukimori-gumi sẽ không trụ nổi quá ba tháng nữa.”
“Hả, thật sao?”
Vậy là cái tổ chức mà tôi coi là nền móng cho tổ chức hắc ám lại đang trên bờ vực sụp đổ.
Phải làm gì bây giờ?


3 Bình luận